Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

118 1161

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

56 7514

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

179 5048

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

38 50

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

(Đang ra)

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

_172

Nhưng vợ tôi, ngay cả khi đã qua đời, vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.

42 1949

Phần 1 - Chương 14: Lòng biết ơn không thể đong đếm (1)

“Tôi xin lỗi vì mọi chuyện.”

Tôi lên tiếng xin lỗi Torakichi-san sau khi thấy kết quả lần này.

“Xin đừng xin lỗi mà. Kasane-san có làm gì sai đâu.”

Torakichi-san vừa cười vừa xua tay.

Tuy nhiên, thất bại của buổi xem mắt lần này hoàn toàn do lỗi của phía chúng tôi.

Vì đã sắp xếp buổi xem mắt cho Eliana Bartley-san mà không biết cô ấy đã có người trong lòng. Như vậy chẳng khác nào để Torakichi-san tham gia một buổi xem mắt mà ngay từ đầu đã không có cơ hội thành công.

“Tôi thật sự xin lỗi.”

“Tôi đã nói là...”

Tôi cúi đầu xin lỗi lần nữa, Torakichi-san thoáng vẻ lúng túng, nhưng rồi giọng đột nhiên đổi khác.

Khi tôi ngẩng lên thì bất ngờ thấy Torakichi-san nắm tay tôi.

——Anh đang làm gì vậy ạ.

Nếu tôi có bệnh tim thì giờ này anh đã là tội phạm giết người rồi đấy. Trái tim tôi lúc đó thực sự như muốn vỡ tung ra.

“Tay cô bị thương rồi kìa!?”

Nghe vậy, tôi mới nhìn kỹ lại thì mới thấy đúng là có một ít máu chảy ra từ bàn tay phải của mình.

Tôi không nhận ra. Dù đúng là có thấy hơi nhói nhói...

“Xin lỗi! Thật sự xin lỗi!”

“Không, chuyện này không phải lỗi của Torakichi-san.”

“Không, nhưng mà... thật sự xin lỗi!”

“Tôi đã nói là...”

Chỉ trong một khoảnh khắc, vị trí đã bị đảo ngược hoàn toàn.

Ở bên Torakichi-san, tôi thường xuyên gặp những tình huống như này, nên có hơi bối rối.

“Aaa! Nếu đây là Nhật thì tôi đã chạy thẳng tới cửa hàng tiện lợi hay hiệu thuốc để mua băng cá nhân rồi... hay là liếm vết thương!?... Không được! Đó chỉ là mê tín thôi! Trong nước bọt có cả hàng vạn vi khuẩn, rất nguy hiểm, mà tôi cũng đâu thể nào liếm tay Kasane-san được chứ!?”

Anh ta ôm đầu lắc mạnh qua lại một mình.

Có nên nhắc nhở rằng không nên hành xử như vậy ở nơi công cộng không? Hay là nên giữ khoảng cách và giả vờ không quen biết đây... ánh mắt xung quanh bắt đầu đau thật đấy.

“Không sao đâu. Vết thương nhỏ thế này, liếm chút là khỏi.”

“Là mê tín đấy!?”

“Không, thật sự thì vết cắt nhỏ thế này chỉ cần liếm một chút thì máu sẽ ngừng chảy thôi.”

Đây là phương pháp trị thương dựa trên thực tế.

Tôi lập tức liếm vết thương rồi chìa lòng bàn tay ra trước mặt Torakichi-san để chứng minh rằng không sao cả.

Thấy chỗ bị thương ướt nhẹ và hơi lấp lánh, Torakichi-san liền quay mặt đi. Má anh ấy cũng hơi ửng đỏ, hình như là vậy.

“A, nhưng mà..... việc tôi khiến cô bị thương là thật, nên tôi muốn làm gì đó để xin lỗi.”

“Không. Tôi chỉ đang làm đúng theo quy định công việc. Torakichi-san không có lỗi gì cả.”

“Nhưng mà, do tôi tự ý hành động nên mới khiến cô bị cuốn vào chuyện này mà.”

“Tôi không nghĩ vậy, nên xin đừng để tâm. Với lại, cho dù Torakichi-san có mua thứ gì đó thì tôi cũng không thể nhận được đâu, như vậy chỉ phí tiền thôi.”

Tôi không bị cấm nhận quà, nhưng tôi luôn giữ nguyên tắc không nhận bất kỳ món quà nào đến từ người tư vấn.

Vì nếu không, điều đó có thể bị coi là hối lộ.

Tôi không muốn để lộ thông tin sai lệch rằng cứ tặng quà đắt tiền là sẽ được đối xử ưu ái hơn.

Sau khi tôi giải thích như vậy. Torakichi-san dường như cuối cùng cũng chấp nhận, khẽ lẩm bẩm “Vậy sao....”.

“Vậy thì, nếu là đồ tự làm thì sao!?”

“Tự làm?”

Vừa nói, anh ấy lấy ra từ trong áo một chiếc huy hiệu bạc.

Đó là một món đồ bằng bạc, hình dạng giống một chú chim non tròn trịa, hơi giống hạt đậu nành.

“Đây là món đồ bạc đầu tiên tôi làm. Còn rất vụng về, chẳng có giá trị gì nên không tính là hối lộ đâu....... à, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để làm nó, và..... thật sự thì ngoài điều đó ra thì tôi chẳng còn gì đáng tự hào cả... nếu cô không phiền... ưm........ tôi muốn... Kasane-san nhận nó.”

Anh lấy hai tay nâng món đồ nhỏ, như ôm lấy nó mà dâng lên – trông thật đáng yêu, thật ngoan ngoãn, thật đáng quý... khiến tôi bất giác muốn mang về nhà, nấu cho ăn một bữa thật ngon và đắp chăn ấm, rồi vuốt ve cái đầu ấy suốt cả đêm.

Nếu Torakichi-san là một con sóc, và mang theo hạt dẻ trong hình dáng thế kia, thì có lẽ tôi đã thực hiện hết những hành động tưởng tượng vừa rồi rồi.

Nhưng đáng tiếc, Torakichi-san là người. Không phải động vật nhỏ.

Thế nên...

“Tôi hiểu rồi.”

Tôi cũng đưa hai tay ra nhận lấy kết tinh của sự cố gắng ấy.

“Tôi xin trân trọng nhận lấy tấm lòng của Torakichi-san.”

Phải nói thật lòng rằng, món đồ bạc này không có giá trị nào cả.

Nhưng cũng chính vì vậy—

Nếu chỉ đến mức này thôi, thì tôi nghĩ không vấn đề gì nếu mình nhận nó.

“Tôi sẽ trân trọng nó.”

“Vâng. Cảm ơn cô rất nhiều!”

Torakichi-san, người lúc nào cũng chỉ biết nói xin lỗi, cuối cùng đã thể hiện trọn vẹn lòng biết ơn ở đây.

Tôi không hiểu.

Rõ ràng người được tặng quà mới là người phải nói cảm ơn, vậy mà người tặng lại là Torakichi-san đang nói lời đó... quả là một người kỳ lạ.

“Vậy thì, khi nào tìm được đối tượng phù hợp, tôi sẽ liên lạc lại.”

“Vâng, mong cô giúp đỡ.”

Chúng tôi đi đến quảng trường và chia tay nhau ở đó.

Tôi hứa rằng lần tới nhất định sẽ tìm được một người thực sự phù hợp với Torakichi-san.

“Hôm nay vui thật đấy. Vậy nhé!”

Torakichi-san vừa vẫy tay chào vừa rời đi, vẻ mặt rạng rỡ thật sự... khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

“.... Một người thật kỳ lạ.”

Tôi vuốt nhẹ chú chim nhỏ bằng bạc trong tay., rồi quay trở về văn phòng tư vấn.