Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

118 1161

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

56 7514

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

179 5048

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

38 50

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

(Đang ra)

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

_172

Nhưng vợ tôi, ngay cả khi đã qua đời, vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.

42 1949

Phần 1 - Chương 18: Duyên lành mang đến tài lộc (3)

“Chúng tôi muốn chiếc nhẫn cưới của mình được chính Torakichi-dono làm ra.”

“Không thể nào đâu ạ!?”

Tôi hiện giờ mới chỉ có thể làm ra con chim non từ một mẩu bạc bằng việc uốn cong đôi chút.

Những chi tiết tinh xảo như một chiếc nhẫn thì tôi vẫn còn lâu mới làm nổi. Không, phải nói là hoàn toàn không thể.

Nếu ví dụ thì chẳng khác nào bảo một người thường chỉ vẽ được con chuồn chuồn bằng bút chì sáng tác ra bức họa để trưng bày trong bảo tàng Louvre vậy đó.

“Không sao cả. Vẫn còn nhiều thời gian mà.”

Dường như đã lường trước việc tôi sẽ tỏ vẻ khó xử, Eliana-san khôi phục lại vẻ điềm tĩnh và bắt đầu thuyết phục tôi.

“Dù đã đính hôn, nhưng chắc hẳn hôn lễ vẫn còn lâu lắm. Còn nhiều thứ phải chuẩn bị, rồi còn một đám người cần phải vận động ngầm nữa. Quan trọng hơn cả……”

Cô ấy lại bắt đầu ngượng ngùng, mắt nhìn xuống, tay mân mê tà váy.

“Vì đây là, là bạn trai, đ-đầu tiên của tôi mà…… nên, tôi muốn tận hưởng đôi chút…… thời gian của một cặp tình nhân bình thường……”

Cô ấy đang lâng lâng trong hạnh phúc.

“Nhưng mà, tôi đã ‘nhường’ danh hiệu ‘độc thân’ lại cho Torakichi-dono rồi mà. Nhất định sẽ kết hôn đó. ……A, a-anh ấy, người đó, cũng… cũng đã nói vậy rồi……”

Nói tóm lại là, sẽ mất thêm một thời gian nữa trước khi đến ngày cưới.

Tôi thì vốn cũng không mong họ kết hôn ngay lập tức, nên chuyện đó chẳng có vấn đề gì cả… nhưng mà…

“Để tôi làm được một chiếc nhẫn đàng hoàng thì không biết bao nhiêu năm nữa… Mười năm có khi còn chưa đủ đâu?”

“Nếu như vậy thì cũng chẳng sao cả.”

Long tộc có tuổi thọ rất dài.

Và người Basilisk từng phục vụ cho long tộc cũng vậy, nghe nói họ cũng sống rất lâu.

Thành ra với Eliana-san và người yêu cô ấy, thì khoảng thời gian mười năm cũng chỉ như một cái chớp mắt.

Chắc cảm giác giống như kiểu đặt phòng khách sạn siêu nổi tiếng mà phải chờ nửa năm vậy?

Tuy phải chờ lâu, nhưng trong lúc chờ thì lại háo hức và vui vẻ.

“Tôi và Da-dar-darling…… fufufu…… đều muốn chiếc nhẫn do chính tay Torakichi-dono làm ra. Nhất định muốn do Torakichi-dono làm. Vì chính Torakichi-dono là người đã kết nối duyên phận giữa tôi và a-a-anh ấy…… fufufufufufu.”

Có vẻ như cô ấy đang cực kỳ tận hưởng cảm giác được gọi người yêu bằng những cách khác nhau như “darling” hay “người ấy”.

Cô ấy đang phân vân xem gọi thế nào nghe ngọt ngào nhất thì phải.

“Chồng cô cũng đồng ý với việc đó sao?”

Về phần Gelbert-san… thành thật mà nói, tôi không nghĩ mối quan hệ giữa chúng tôi thân thiện cho lắm… dù rằng tôi chỉ định thúc đẩy một chút, nhưng xét theo nghĩa khác, tôi là người đã có hành vi bất chính với người phụ nữ anh ấy thầm yêu suốt bao năm.

Thật sự, anh ấy không thấy ghét tôi sao…?

 "'Chồng'!? Ồ… ồồ…… cách gọi đó cũng hay nhỉ……'chồng' hả…… kufufu, nếu tôi mà nói vậy thì chắc anh ấy sẽ sốc đến ngã ngửa mất."

Có vẻ trong tưởng tượng của Eliana-san, Gelbert-san đang lăn ra ngất vì sốc. Cô ấy cười rất vui vẻ.

Chắc là giờ cô ấy làm gì, nghĩ gì cũng đều thấy hạnh phúc.

Lần đầu có người yêu mà… hí hửng cũng phải thôi.

…Không, không phải là chuyện đó.

Cặp đôi này đã phải chờ đến hơn 1200 năm để tình yêu đơn phương (dù thực chất là yêu nhau từ lâu rồi) kết trái, mà Eliana-san lại còn là một công chúa… Vậy thì, nhẫn cưới làm bằng bạc có ổn không nhỉ?

Nhẫn bạc thường khiến người ta liên tưởng đến những cặp học sinh cấp ba lần đầu yêu đương mua cặp nhẫn đôi với nhau – tuy hơi khó nghe, nhưng nó mang tiếng là món trang sức “bình dân” mà.

Dù cũng có bạc cao cấp, nhưng loại rẻ thì chỉ tầm 500 yên, rất dễ xỉn màu và không bền.

Với tôi, nó là món trang sức dành cho những cô cậu tuổi mới lớn muốn tập làm điệu… đại khái là vậy.

"M-mà này, Torakichi-dono…… t-tôi đã, đã thử đổi kiểu tóc một chút, đấy. N-nhìn thế nào? A-anh ấy…… chồng tôi, liệu có vui không nhỉ? C-có khen là ‘dễ thương’ không? Cậu nghĩ sao?"

Cô ấy đang để tâm đến mấy chuyện rất kiểu học sinh đang yêu.

……Khiến tôi hơi nghĩ rằng, chắc nhẫn bạc cũng được rồi ấy nhỉ.

Tạm thời thì, cô ấy đang tết tóc lại.

Rất hợp, và cũng dễ thương lắm.

"Xét theo tính cách của Gelbert-san thì, có thể anh ấy sẽ không nói ‘dễ thương’ ra thành lời đâu——"

"Tên nhu nhược đó à!?"

"N-nhưng! Nhưng nhé! Chắc chắn là anh ấy sẽ ngạc nhiên vì quá đáng yêu, đến mức im bặt luôn ấy. Mắt mở to, ngẩn người nhìn chằm chằm chẳng hạn."

"V-vậy nếu anh ấy…… ch-chồng tôi mà có phản ứng như thế, thì, t-tôi có thể hỏi luôn không?"

"Là hỏi xem có dễ thương không ấy à?"

"Ư-ừm! Muốn hỏi…… nhưng…… như vậy có nặng nề quá không? Có phiền phức không? Có bị ghét không!?"

"Không hề nặng đâu, cũng không bị ghét đâu, chắc chắn luôn!"

"Chắc chắn!? Sao cậu dám chắc thế!?"

"Vì Gelbert-san yêu cô đến điên cuồng luôn mà!"

Cái đó thì chỉ nhìn thôi là biết rồi.

Chỉ có cô là chưa nhận ra thôi đó, thật sự đấy.

"Y-yêu…… vậy á~! Thật vậy à~"

Cơ mặt Eliana-san đang tan chảy vì cười nhăn nhở. Cứ cái đà này chắc sẽ thành dạng lỏng mất.

"Dù sao đi nữa, cậu có thể nhận ủy thác này không? Hãy nghĩ đây là lời nhờ vả duy nhất trong đời của tôi. Xin cậu đấy."

Gương mặt đang cười rạng rỡ của cô ấy liền nghiêm lại, rồi cúi đầu thật sâu.

Điều đó có ý nghĩa thế nào, chỉ cần nhìn sư phụ đang sùi bọt mép nằm xỉu bên cạnh là hiểu ngay.

Việc long tộc cúi đầu trước một dân thường có lẽ là điều cực kỳ hiếm hoi.

Nhưng Eliana-san vẫn làm được điều đó. Tôi thấy thật tự hào về cô ấy. Thậm chí cảm thấy biết ơn vì đã có cơ duyên quen biết được người như vậy.

Vì thế nên… dù chẳng tự tin chút nào…

"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Vậy à! Vậy thì tôi biết ơn lắm!"

"Khi nào làm xong được một thứ khiến tôi hài lòng, tôi sẽ liên lạc."

"Ừm! Tôi sẽ mong chờ ngày đó!"

Tôi nắm lấy bàn tay được chìa ra bằng tất cả sự nghiêm túc.

Hợp đồng, hoàn tất.

Đơn hàng đầu tiên của tôi…

…sẽ là một đại dự án khủng khiếp chưa từng thấy.