Eliana-san đến xưởng trong trang phục khá kín đáo, đội mũ vành rộng và đeo kính râm như đang cải trang. Dù vậy, giờ cô đã tháo chúng ra và thoải mái trưng ra nụ cười quen thuộc.
Cứ như mấy người nổi tiếng cải trang đi chơi vậy.
Trang phục giản dị mà cũng hợp với cô đến mức đáng ngạc nhiên.
“Ngạc nhiên lắm à?”
“Thì, tất nhiên rồi.......”
Eliana-san khịt mũi đầy đắc ý, khoé môi cong lên thích thú khi thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi.
Mà, nói thật là.... khó nói chuyện quá. Vì thân hình sư phụ đang che lấp tầm nhìn giữa tôi và Eliana-san. Ước gì sư phụ chịu buông vai tôi ra......
Tôi liếc sang thì thấy sư phụ nước mắt lưng tròng.
“T-T-T-Tora! C-c-cậu! Cậu làm quen với công chúa long tộc từ khi nào thế hả!?”
“Từ bao giờ á........ thì chính là hôm qua, người xem mắt với tôi là..... ‘công chúa’!?”
“‘Người xem mắt’!?”
Tôi và sư phụ cùng thốt lên kinh ngạc.
Công chúa...... là, cái công chúa kiểu kia ấy hả!?
“Haha. Nói là công chúa thế thôi, chứ cũng chỉ là xuất thân từ một gia tộc lâu đời thôi. Chỉ là một trong nhiều dòng dõi quý tộc, cẳng có địa vị gì đáng nói cả. Cậu cứ đối xử với tôi như hôm qua là được.”
“V-vâng......”
Quý tộc...... là quý tộc nhỉ?
Nhưng gọi là công chúa thì chẳng phải là hoàng tộc à?
Mà tôi cũng đâu có biết thế giới này có vua hay không......
...... Rốt cuộc tôi đã đi xem mắt với người như thế nào vậy.
“Tora này, cậu không vô lễ với công chúa đâu chứ hả!?”
Sư phụ thì thầm, nghiêm trọng nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu.
Vô lễ...... Ừm, chắc là có...... cư xử hơi ép buộc chút...... Ờ thì, tốt nhất là không nói gì.
“C-cũng không hẳn.....”
“Thật đấy chứ!?”
Tôi tin là Eliana-san không giận..... chắc là vậy..... hy vọng thế.
“Đụng phải vảy ngược của long tộc là cả cái xưởng này bốc hơi trong một nốt nhạc đấy biết không?”
“Ý sư phụ là áp lực kinh tế...... kiểu vậy hả?”
“Cả cái đó, mà còn theo nghĩa đen nữa.”
Sư phụ căng thẳng thì thầm, mặt nghiêm như đang nói chuyện sống còn.
Long tộc..... là giống loài đáng sợ đến thế sao?
Tuy tôi không nghĩ Eliana-san là người như vậy.
“A~a, lỡ mất rồi. Nếu biết trước thì đã chuẩn bị đàng hoàng...... Haizzzz. Tora à, cậu đúng là phải được dạy dỗ kiến thức thế giới này cho bài bản hơn.”
Cuối cùng thì sư phụ cũng buông vai tôi ra,. Thân hình khổng lồ che hết tầm nhìn cũng lùi lại.
“Cái thế giới này vốn là vùng đất được long tộc cai quản. Nên cái gọi là long tộc ở đây, về cơ bản chính là hoàng tộc đấy.”
Sư phụ kể rằng, thế giới này vốn được xây dựng trên nền tảng của thế giới long tộc,.sau đó mới dần hợp nhất nhiều dị giới khác.
Vì vậy, gốc rễ của thế giới này là thế giới của long tộc, và đến nay long tộc vẫn được xem là tồn tại đặc biệt.
“Vậy mà cái người đi xem mắt với cậu—— ơ!? Cậu mặc cái gì đi xem mắt hôm qua vậy hả!?”
“Thì tôi có cho xem rồi còn gì..... cái bộ vest mua giảm nửa giá ấy.”
“Sao lại mặc đồ giảm giá đi xem mắt hả!? Phải mặc đồ xịn mới không thất lễ chứ?!”
A, đúng thật—— Tôi vừa nhìn sư phụ đang hoảng loạn dữ dội vừa chợt nhớ ra.
Tôi đã không hỏi kỹ về đối tượng xem mắt lần này.
Tôi nghĩ là phải gặp mặt mới biết,. Nên cố tình không suy nghĩ nhiều. Mà thật ra cũng chẳng được cung cấp mấy thông tin.
“Giá tiền quần áo chẳng có ý nghĩa gì hết.”
Eliana-san nhẹ nhàng đặt tay lên vai sư phụ đang kích động.
Chỉ thế thôi mà sư phụ hét lên “Híii!?”, rồi lăn ra sàn với tốc độ tên bắn.
……Long tộc đáng sợ đến thế thật sao?
Thấy như vậy mới là mất lịch sự thì đúng hơn……
“Cho dù có mặc bao nhiêu quần áo đắt tiền đi nữa, thì cũng không thể tô vẽ được trái tim. Sự tuyệt vời của Torakichi-dono không thể nào cân đo đong đếm bằng giá quần áo. Dù có đến xem mắt trong tình trạng khỏa thân, ta vẫn sẽ có cảm tình với cậu ấy thôi.”
“À thì…… nhưng người đi xem mắt mà nude thì cũng không nên có cảm tình đâu……”
Dù có nói “xin hãy nhìn vào trái tim tôi!” đi nữa, thì cũng phải nói “đừng khoe thân ra” ấy chứ……
“Hơn cả chuyện đó, thưa sư phụ-dono.”
“S-sư phụ gì chứ! Thật là vinh dự quá đỗi ạ!”
Được Eliana-san gọi, sư phụ tôi cuộn tròn người dưới sàn… Đang quỳ lạy sao? Không, nhìn giống con bọ lăn tròn cảm thấy nguy hiểm thì đúng hơn.
“Ta chỉ có ý nói sư phụ-dono của Torakichi-dono thôi. Đừng câu nệ.”
“V-vâng……”
Nhìn sư phụ như vậy, tôi phần nào hiểu được địa vị của long tộc trong thế giới này.
Mà thật ra cũng có thể là sư phụ đang làm quá lên.
Nhưng nếu như một người trong hoàng tộc bất ngờ đến thăm nhà tôi ở Nhật, có lẽ tôi cũng sẽ rơi vào trạng thái như sư phụ. Kiểu “Sao lại đến nơi như thế này chứ!?”
“Thật ra là ta có việc muốn nhờ.”
Ngay sau khi Eliana-san nói vậy, vẻ bình tĩnh đầy tự tin và khí chất vương giả vẫn phủ lên toàn thân cô từ nãy đến giờ lập tức tan biến, thay vào đó là khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cúi đầu, tay mân mê tà áo, giọng nói thì vô cùng vui sướng mà bắt đầu kể về nội dung nhờ vả.
“Là, ừm, c-c-chuyện là, t-ta, t-ta sẽ, c-cưới, tức là…… đính hôn…… với người đó……”
Niềm hạnh phúc như tràn ra ngoài không ngăn nổi.
Má cô ấy giãn ra như được hầm bốn tiếng trong nồi áp suất.
“Chiếc nhẫn đính hôn thì do những ràng buộc kiểu truyền thống này nọ nên…… đ-đành để ‘hôn phu’ chuẩn bị…… nhưng, nhưng mà……”
Cô ấy hạnh phúc đến mức không chịu nổi nữa rồi.
Nếu có phóng viên ẩm thực cắn má Eliana-san bây giờ, chắc chắn họ sẽ reo lên “Không giống thịt chút nào luôn á~”. Vì nó mềm quá mức rồi còn gì nữa.
“Cho nên, ta muốn nhờ làm nhẫn cưới.”
“M-một chiếc nhẫn cưới cho đám cưới long tộc, do tiệm của tôi!? ……Phiu~”
“Sư phụ!?”
Sư phụ đang cuộn tròn dưới sàn bật dậy, rồi đổ ập xuống lại trong trạng thái bất động. ……Nghe âm thanh phát ra lúc đó mà lo thật đấy…… Không đập đầu vào sàn đó chứ……?
“A, um, Eliana-san. Sư phụ hiện giờ trông hơi quá khích thế này thôi, nhưng tay nghề thì thuộc hàng đỉnh rồi, tôi tin chắc sẽ làm ra được món tuyệt vời hơn cả mong đợi. Nên là…… tuy hiện tại hơi kỳ quặc thế này, mong cô cứ yên tâm giao phó.”
Là đệ tử, là người học việc, tôi chủ động đứng ra nhận đàm phán một hợp đồng lớn như thế.
Hồi còn làm ở xưởng cơ khí nhỏ tại Nhật, cũng từng có lần đối tác tới mà xưởng trưởng lại vắng mặt. Khi ấy tôi được dạy rằng không được xua khách đi với lý do “ông ấy không có ở đây”, mà phải tiếp đãi thật lịch sự. Bài học đó giờ đang phát huy tác dụng.
Tôi liếc nhìn sư phụ thì nhận lại ánh mắt vừa ấm áp kiểu “Cậu giỏi đấy!”, lại vừa lạnh sống lưng kiểu “Nhưng cậu nâng kỳ vọng cao quá rồi đấy?”
“Không, tôi không định nhờ sư phụ-dono.”
““....Ể?””
Hai thầy trò đồng thanh thốt lên.
Ngay lập tức, một cơn ớn lạnh không tên chạy dọc sống lưng tôi.
……Không, đùa thôi đúng không?
Cảm nhận được lời sắp thốt ra từ miệng Eliana-san, cơ thể tôi lập tức cứng đờ.