“Tora~! Chúc mừng vì buổi xem mắt thất bại nha~!”
“K-khoan, Chirol!?”
Ngày hôm sau khi buổi xem mắt với Eliana-san bị hủy bỏ.
Khi tôi ra khỏi phòng ngủ và bước vào phòng khách, một bữa sáng thịnh soạn đã được dọn sẵn trên bàn, và tôi được Chirol-chan chào đón bằng một câu chúc mừng.
..... Tại sao chứ?
“Papa với mama bảo là sẽ làm tiệc thất vọng đó~!”
“Không phải là tiệc thất vọng đâu, Chirol! Là tiệc an ủi! Vì chắc Tora-kun đang buồn lắm nên chúng tôi mới định âm thầm động viên bằng mấy món ngon... á!? Không được nói chuyện đó trước mặt Tora-kun mà!? Phải làm sao đây!?”
Seris-san đang cuống cuồng lên một cách rầm rộ.
“A, ơm, x-xin lỗi nha. Chúng tôi không có ý gì đâu, chỉ là muốn Tora-kun vui vẻ lại nên mới... ừm, cái đó...”
“Không sao đâu. Tôi hiểu mà. Cảm ơn cô, Seris-san.”
“Tora-kun.....”
Khi tôi nói vậy, Seris-san mới nhẹ nhõm thở phào, rồi mỉm cười đôi chút.
“Cảm ơn cả Chirol-chan nữa nhé.”
“Ưn~!”
“Nhưng, không phải là ‘chúc mừng’ đâu nha.”
“Vậy thì... thất vọng?”
“Ừ. Đúng rồi.”
“Vậy thì Tora! Đ-áng tiế-éc lắááám luôn!”
“..... Ừ, ừm, cảm ơn em....”
“X-xin lỗi nha, Tora-kun! Con bé hơi bộc trực quá...!”
Seris-san lấy hai tay bịt miệng Chirol-chan lại, vừa giữ nguyên nụ cười, vừa kéo căng gò má và toát mồ hôi lạnh.
Không, thật ra.... tôi mới là người nên xin lỗi...
“Ừ thì, kết quả có hơi tiếc thật, nhưng tôi cũng không buồn lắm đâu.”
Eliana-san đúng là xinh đẹp, tính cách thì mạnh mẽ, rất hợp với nụ cười rạng rỡ ấy, đúng là kiểu người lý tưởng mà tôi từng mơ ước——
Nhưng mà, nụ cười hạnh phúc đó thì khó làm ngơ lắm.
Khi được Gilbert-san nói là “thích”, Eliana-san đã cười một cách vô cùng rạng rỡ.
Chỉ cần được nhìn thấy nụ cười ấy thôi, tôi đã thấy mãn nguyện rồi. Đó là cái kết đúng đắn. Thậm chí tôi còn cảm thấy không thể có một kết cục nào khác ngoài nó.
Được góp tay vào điều đó, tôi rất vui.
Dù cho cách tôi làm hơi mạnh bạo và tự mãn...
Nhưng, cũng thật kỳ lạ.
Tôi thì, tự nói ra cũng hơi kỳ, nhưng hồi còn ở Nhật, tôi đã cực kỳ khao khát chuyện kết hôn.
Bây giờ tôi vẫn nghiêm túc suy nghĩ về chuyện đó, nhưng cái “khát khao” ngày xưa ấy, có lẽ đã biến mất rồi.
Nhưng không phải là tôi nghĩ “không có cũng được”....
Có thể là.
Cái con người từng ra sức xây dựng một gia đình hạnh phúc hoàn hảo, đã bị nghiền nát cùng chiếc máy bay kia rồi.
Tôi từng cố gắng vô lý đến mức tìm kiếm một người bạn đời “không thể chết” để đạt được một cuộc hôn nhân “vĩnh viễn không tan vỡ”.
Và rồi, chính tôi – người đòi hỏi điều đó ở đối phương – lại dễ dàng đánh mất mạng sống.
Có lẽ chính vì thế.
Tôi đã buông bỏ được phần nào áp lực trên vai.
Giờ tôi cảm thấy như vậy đó.
Hồi đó tôi thật sự rất cố chấp.
Chỉ cần đối phương không chấp nhận được sở thích của tôi là tôi sẽ từ chối, thấy ai hay tức giận vì chuyện nhỏ nhặt là tôi lại hình dung ra cảnh gia đình đổ vỡ và không thể tiến thêm bước nữa. Rồi cũng vô số lần bị từ chối vì tôi quá phiền phức.
Tôi chắc chắn đã từng áp đặt quan điểm hôn nhân ích kỷ của mình lên người khác.
Tôi từng muốn kết hôn chỉ để hiện thực hóa mong muốn của bản thân——
Và để làm được điều đó, tôi đã tìm cách lợi dụng người khác... giờ nghĩ lại, có lẽ là như vậy.
Thật ngạo mạn, thật ích kỷ.
Và hơn cả, là một cuộc hôn nhân cô đơn đến đáng sợ.
Chắc chắn, nếu cứ tiếp tục xem mắt ở Nhật như thế, rồi đến một ngày gặp được người phù hợp với tất cả các điều kiện kết hôn... thì có lẽ tôi cũng không bao giờ sẽ chạm tay được vào “hạnh phúc thật sự”.
Vì đó chỉ đơn thuần là tôi ép người ta với cái tôi ích kỷ của mình mà thôi.
Nói thế này thì sẽ bị ai đó mắng mất, nhưng mà... tôi thật lòng thấy mừng vì mọi chuyện đã thành ra như vậy.
Người ta bảo “ngu thì không chết không khỏi” —— nhưng cái “ngu vì cưới” của tôi đã được reset vào ngày hôm ấy rồi.
Lần đầu tiên tôi hiểu ra, rằng đó mới chính là nụ cười của một người thực sự hạnh phúc.
Từ tận đáy lòng, tôi đã nghĩ.
À, hai người đến được với nhau thì thật tốt quá rồi.
Cho nên, một ngày nào đó tôi cũng—— một cuộc hôn nhân hạnh phúc thật sự, không thua kém gì Eliana-san.
Đó là mục tiêu của tôi lúc này đây.
....... Ơ?
Mục tiêu, không phải vẫn như cũ sao?
Nhưng có cảm giác hướng đi đã thay đổi rồi.
Ừ. Nhận ra được điều đó, tôi thấy thật tốt biết bao.
Cho nên, dù buổi xem mắt hôm qua có khiến chuỗi thua của tôi tiếp tục kéo dài... nhưng với tôi đó lại là một thành công.
“Tora-kun. Cậu thực sự không buồn à? Không cố tỏ ra mạnh mẽ đấy chứ?”
“Vâng. Tôi hoàn toàn ổn.”
“Vậy à.....”
Seris-san đặt tay lên má, khẽ cất giọng dịu dàng như muốn an ủi tôi.
“Đối phương chắc là xấu lắm nhỉ.”
Độc quá đấy!
Seris-san, cô vừa buông một câu độc địa cực kỳ nhẹ nhàng đấy biết không!?
“Nếu là một người xấu xí đến mức có thể nghĩ rằng chia tay cũng tốt rồi, thì có lẽ đúng là nên chia tay thật. Ừ. Tora-kun, chúc mừng nhé.”
“À, không phải vậy đâu.....”
Cái tính bộc trực của Chirol-chan hẳn là thừa hưởng từ cô ấy rồi....
Tôi nên giải thích đàng hoàng để giữ danh dự cho Eliana-san, hay là nên giữ ý, không lan truyền chuyện tình cảm của người khác với người ngoài đây—— khi tôi đang do dự thì từ phía xưởng truyền ra một tiếng hét chói tai.
“Cái gì cơơơơơ!?”
Là tiếng của sư phụ.
Nhà sư phụ có ba tầng, tầng một là xưởng, phòng tắm, chỗ rửa mặt và nhà vệ sinh.
Tầng hai có phòng khách, phòng ăn và phòng tôi (trước là kho chứa).
Tầng ba là phòng ngủ của gia đình sư phụ.
Tôi lao xuống cầu thang từ phòng ăn, chạy đến xưởng, thì thấy sư phụ đang lao về phía tôi với tốc độ như tên bắn.
“Oi, oi oi oi oi! Tora này, này này này!”
“X-x-xin bình tĩnh lại đi, sư phụ!”
Tôi bị đôi tay to như gấu – vốn là thứ tạo nên những món bạc tinh xảo – nắm lấy vai và lắc cho suýt ói.
Dù chẳng ngồi trên cái gì nhưng tôi bắt đầu thấy như bị say tàu xe.....
“K-k-khách…… khách…… à không, quý khách…… đ-đ-đến……”
“Xưởng của sư phụ nổi tiếng mà, có khách tới cũng bình thường thôi.”
Vốn dĩ xưởng của sư phụ chủ yếu là bỏ mối hàng cho thương nhân rồi họ mới đem bày ra ở các cửa tiệm.
Nhưng cũng có người vì quá yêu thích sản phẩm của sư phụ mà trực tiếp đến tận xưởng mua.
Không phải chuyện thường xuyên, nhưng cũng chẳng hiếm gặp.
Tôi nghĩ sư phụ là một nghệ nhân bạc có tiếng ở mức “ai trong nghề cũng biết đến”. Một kẻ trẻ tuổi như tôi cũng hiểu được năng lực của sư phụ tốt đến nhường nào.
Vậy mà lại nhốn nháo thế này—— khi tôi quay nhìn về phía xưởng thì nghẹn cả thở.
“Chào cậu, Torakichi-dono. Lâu rồi không gặp nhỉ.”
“Eliana-san!?”
Người đang đứng đó, ăn mặc giản dị hơn hẳn hôm qua—— chính là Eliana-san.