Thật là mệt mỏi....
Sau mỗi buổi xem mắt, tôi phải nộp bản báo cáo và trình bày tóm tắt nội dung cho giám đốc, nhưng... đúng là mệt mỏi.
Việc báo cáo thất bại luôn là điều rất khó nói.
Haa... căng thẳng quá đi mất.
À, phải rồi.
Torakichi-san từng nói một câu thần chú giúp giảm căng thẳng thì phải.
Hay là thử bắt chước xem sao.
.............Hmm.
Là câu gì ấy nhỉ?
Đã có quá nhiều chuyện xảy ra, tôi quên sạch rồi.
Đáng lẽ nên ghi lại mới phải.
Trong lúc xem mắt, tôi chỉ toàn viết ra mấy thứ đại loại như nếu nuôi Torakichi-san thì nên nuôi trong nhà hay ngoài vườn, nên cho ngủ giường hay chuồng... Vì thế mà cuốn sổ chi chít chữ, nhưng thông tin thực tế lại rất ít.
Giờ chỉ còn biết trông cậy vào trí nhớ thôi... nếu như tôi nhớ không nhầm thì anh ấy có nói “Chỉ là chơi chữ thôi, đừng bận tâm”, chơi chữ... chơi chữ... à! Nhớ rồi!
Tôi đứng trước phòng giám đốc và lặp lại câu chơi chữ đã kéo ra được từ ký ức.
Cố gắng bắt chước giọng điệu lúc ấy của Torakichi-san nhất có thể——
“Futon ga futtonda!”
........
........
........ Không biết căng thẳng có bớt đi không nhỉ?
Cảm giác như có giảm.... mà cũng không?
Hay là... một nỗi xấu hổ không tên đang trào dâng?
Tim tôi bắt đầu đập thình thịch vì một lý do hoàn toàn khác. Trời ơi, xấu hổ quá. Mình vừa nói cái gì vậy chứ?
Chắc đây là loại ma thuật cao cấp chỉ có Torakichi-san mới làm được.
Thật đấy, không nên bắt chước những điều mình không quen.
Tuy nhiên, lạ một chỗ là, cảm giác u ám đã biến mất.
Cứ như thể tôi được san sẻ chút tinh thần quả cảm của Torakichi-san vậy.
Quả nhiên, hiệu quả là có thật, dù chỉ một chút.
“..... Được rồi.”
Tôi điều chỉnh lại hơi thở, hạ quyết tâm và mở cửa bước vào.
Bên trong phòng giám đốc, Monamuu-chan đang lơ lửng gần trần nhà như mọi khi, còn giám đốc thì đang ngồi ở chỗ quen thuộc——
“Chào em, Kasane-kun. Hôm nay ngực vẫn xẹp lép như mọi khi nhỉ. Em đã bỏ cuộc phát triển vòng một rồi à? So với Monamuu-chan thì đúng là một chín một mười đấy. Ahahaha.”
——Thật sự biết cách chọc tức người khác.
Như đang vuốt ngược vảy cá vậy.
Dùng cá để vuốt ngược.
“Buổi xem mắt thất bại rồi. Em xin phép.”
“Đợi đã đợi đã! Báo cáo phải rõ ràng và chi tiết chứ!”
Vị giám đốc trông như một bé gái nhưng thực chất lớn hơn tôi rất nhiều tuổi, liền phóng qua bàn rồi bám chặt lấy hông tôi.
Biết ngay mà, bị bắt lại rồi.
Giám đốc dường như quên mất mình là người điều hành một trung tâm mai mối. Cứ mỗi khi có buổi xem mắt thành công thì lại lờ đi, còn nếu là thất bại, tan vỡ thì sẽ cực kỳ hào hứng, hỏi han cặn kẽ từ đầu tới cuối, đặc biệt là những lúc bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng – giám đốc sẽ hỏi dai như đỉa.
Bảo sao tôi thấy mệt mỏi.
Mình cũng đang đau lòng như khách hàng vậy mà...........
“Gọi đồ ăn ngoài nhé? Hôm nay chị không có lịch gì sau giờ làm cả. Chị sẽ nghe em kể thật kỹ càng, tỉ mỉ đấy nha~.”
Cánh cửa phòng giám đốc khép lại, và đêm dài, rất dài của tôi bắt đầu.
Lần tới khi gặp Torakichi-san, tôi nghĩ mình sẽ không quên hỏi anh ấy một điều.
Câu thần chú để thời gian khổ sở trôi qua nhanh hơn.
————————
Mé, tối qua mải chơi nên quên đăng chươngヽ((◎д◎))ゝ