Chiều ngày nghỉ.
Khi bước chân ra ngoài, bầu trời xanh thẳm cao vút, gió thổi nhè nhẹ hơi se lạnh, ánh nắng dễ chịu rọi xuống má và bờ vai ăn mặc có phần hơi phong phanh của tôi.
...Chính vì thế mà lòng tôi lại nặng trĩu.
Tôi đã ngủ quên đến tận quá trưa.
Vâng, vì giám đốc của tôi, người vốn đã – ôi thôi, dai dẳng khủng khiếp.
Ngay khi biết rằng hôm sau (tức hôm nay đây) là ngày nghỉ của tôi, chị ấy liền: “Nói chuyện thêm đi, nào, uống tiếp đi”, rồi còn bắt tôi uống rượu.
Tôi tự biết mình không hề thuộc dạng giỏi uống rượu.
Đương nhiên, chuyện đó tôi cũng đã nói rõ với mọi người ở nơi làm việc, và bảo họ đừng ép tôi uống những thứ có cồn một cách không cần thiết.
...Thế nhưng, những lẽ thường như vậy hoàn toàn vô dụng trước giám đốc.
Người phụ nữ nhỏ bé ấy, tuy lớn tuổi hơn tôi gấp bội, nhưng lại hay phát tác cái “hội chứng muốn nữa, muốn nữa” đặc trưng của trẻ con.
Khó có ai thoát khỏi sự truy bức đó. Một nhân viên quèn như tôi thì càng không thể nào...
Chính vì vậy mà tôi đã phung phí mất nửa ngày nghỉ, nên ít ra muốn tận dụng nửa còn lại một cách có ý nghĩa, tôi liền ra phố dạo chơi.
Tôi không phải là người có thú vui mua sắm, cũng chẳng có mục đích gì đặc biệt. Nhưng vì áy náy vì đã ngủ nướng suốt buổi sáng, tôi cảm thấy hơi ngần ngại nếu chỉ ru rú trong nhà.
Nếu chẳng tìm ra được việc gì để làm, tôi nghĩ mình sẽ đến thư viện quốc gia ngồi đọc sách cho qua buổi.
Nhưng trước đó, hiếm hoi thay, tôi nảy ra ý định thử đi bộ trên đại lộ một vòng.
Bản thân tôi cũng thấy thật lạ lùng.
Tôi vốn chẳng hề có hứng thú gì với chuyện ăn diện.
Tự nhận xét thì, so với những người phụ nữ bình thường, tôi trông chẳng có gì nổi bật, từ góc nhìn đàn ông hẳn cũng chỉ thấy tẻ nhạt... Giám đốc cũng đã nói thẳng vào mặt tôi điều đó đến mức tôi cũng nghĩ là thật. Tôi chẳng có cơ sở nào để phủ nhận.
Với tư cách là một tư vấn viên, ưu tiên hàng đầu luôn là giúp khách hàng thành công trong việc kết hôn.
Để nữ khách hàng trông càng rực rỡ hơn, tư vấn viên về cơ bản phải mặc trang phục kín đáo, nhã nhặn.
Có lẽ vì quen ăn mặc như vậy hằng ngày, nên tôi cứ thế mà duy trì phong cách đơn giản, không tô điểm gì nhiều. Thành thật mà nói, tôi cũng chẳng rõ mình có thật sự thích kiểu ăn mặc đó không. Nhưng nghĩ lại, nếu đã không rõ, thì chắc là do tôi vốn chẳng có hứng thú với chuyện đó.
Thường ngày thì chẳng bao giờ tôi đặt chân đến khu phố lớn này, nơi mà hai bên đường toàn là cửa tiệm thời trang sành điệu. Ấy vậy mà hôm nay, có lẽ chính là vì chiếc huy hiệu trước ngực này nên tôi mới tìm đến đây.
Hôm qua, vì sơ suất trong khâu chuẩn bị mà tôi đã gây ra phiền phức lớn cho một khách hàng tên là Shioya Torakichi-san. Và chính Torakichi-san đã tặng tôi món trang sức bạc này.
Anh nói đó là huy hiệu hình chim non. Nhưng mà, thật thất lễ khi phải thừa nhận... trong mắt tôi nó trông giống một hạt đậu có gắn mắt và mỏ hơn. Một “hạt đậu gà con” hơi vụng về, chẳng hoàn hảo, mà cũng nhờ thế lại dễ thương đến lạ.
Và đây là món đồ thời trang đầu tiên trong đời mà tôi sở hữu.
Trang sức bạc ― theo lời mấy chị đồng nghiệp ― thì đã là con gái cũng phải có ít nhất một món. Thế nên, cuối cùng thì tôi cũng đã chạm tới cái gọi là “bình thường” trong mắt mọi người.
Không hiểu sao... trong lòng tôi trỗi dậy một cảm giác như muốn khoe khoang.
Được rồi, chỉ một chút thôi nhé...
――Tôi bắt đầu biết làm điệu rồi đấy.
...Tự mình nói ra câu đó mà mặt nóng bừng cả lên.
Khi soi gương bằng tấm kính trưng bày của một cửa hàng, chú “gà đậu” lấp lánh dưới ánh nắng, phản chiếu sáng long lanh.
“Đẹp thật…”
Lời khen vô thức bật ra từ miệng tôi.
Quả thật, trang sức mà Torakichi-san làm có thể chưa bán được giá ngay lúc này. Nhưng chỉ một món thôi đã đủ sức thay đổi tâm trạng con người, khiến lòng họ thêm rạng rỡ ― đó chẳng phải là tài năng sao? Tôi tin chắc rằng rồi đây anh sẽ càng ngày trau dồi kỹ thuật, tạo ra những món đồ bạc tuyệt vời hơn nữa.
Chú gà đậu này đã khiến tôi nhận ra điều đó.
...Và rồi, tôi bất giác sực tỉnh.
Soi gương bằng cửa kính, lẩm bẩm “Đẹp thật”… Nếu ai đó nhìn thấy, chẳng phải họ sẽ nghĩ tôi là loại “tự luyến” ư? Nói trắng ra là một kẻ ái kỷ.
Khuôn mặt tôi lập tức đỏ bừng vì xấu hổ. Tôi thừa hiểu bản thân chẳng có nhan sắc đến mức có thể nhìn mình mà thốt “Đẹp thật”.
Thế nhưng, người ngoài đâu có biết tâm tư tôi. Với họ, cảnh tượng ấy chỉ khiến tôi trông như một “chị gái ảo tưởng tự sướng” mà thôi.
Tôi muốn giải thích “Không phải như thế đâu”. Nhưng thử nghĩ xem, chạy đi thanh minh với từng người xa lạ đang có mặt ở đây chẳng phải càng gây phiền toái, hơn nữa còn hoàn toàn bất khả thi hay sao.
Vậy thì... giả sử tôi cố lớn tiếng nói “Chiếc huy hiệu này thật đẹp quá” để phân bua, thì khi ấy chẳng phải tôi sẽ bị coi là một cô nàng kỳ quặc chuyên tự nói chuyện một mình sao? Nếu để người quen thấy được, kiểu gì họ cũng sẽ lo lắng mà giới thiệu tôi đi gặp bác sĩ tâm lý mất.
Nghĩ đến đó, tôi hiểu rằng biện hộ kiểu gì cũng chỉ hỏng thêm. Điều duy nhất tôi có thể làm lúc này là ― trước hết phải xác nhận xem có ai chứng kiến cảnh đó không.
Dù mặt vẫn còn nóng ran và mắt chưa dám rời khỏi tấm kính, tôi vẫn phải lấy hết dũng khí liếc nhìn xung quanh. Nếu may mắn, biết đâu hôm nay lại chẳng có một bóng người nào đi ngang qua con phố lớn này.
Khi tự nhủ như vậy rồi quay lại ――
“A, Kasane-san. Cô đang đi mua sắm à?”
―― Torakichi-san đang nhìn về phía tôi.
Thật không thể tin nổi...
“Không phải. Tôi chưa cần đến gặp bác sĩ đâu.”
“Hả? Bác sĩ? Ý cô là... trong người có chỗ nào đó không khỏe sao?”
“Không phải thế. Là hạt đậu gà con… à không, là Hiyoko-san cơ.”
“Xin lỗi… tôi không hiểu lắm.”
Tôi cố gắng biện minh thế nào cũng chẳng truyền đạt được ý mình.
Phải làm sao đây.
Mặt tôi như nóng lên từng giây. Cứ thế này, tôi sẽ thành cái túi chườm nóng mất.
“Tôi không phải túi chườm nước nóng.”
“Hả? …Ờ… M-me too.”
Lại bị đáp lại bằng một câu kỳ quặc gì đó.
Torakichi-san thỉnh thoảng hay nói mấy lời khó hiểu như thế, khiến tôi bối rối đôi chút.
(TN: cô cũng thế còn gì?)
“Kasane-san. Hôm nay cũng đi làm à?”
“Không. Hôm nay là ngày nghỉ, nên tôi định đi dạo một chút ở phố lớn.”
“Nghỉ... á?!”
Torakichi-san ngạc nhiên, đưa mắt nhìn trang phục tôi mặc.
...Có lẽ vì trang phục tôi chẳng khác gì ngày thường ở chỗ làm.
Xin lỗi thật, nhưng ngoài kiểu quần áo thế này thì tôi chẳng có gì khác để mặc cả.
...Mà nghĩ lại, có lẽ cũng chẳng cần xin lỗi.
“Torakichi-san, hôm nay trông anh khác hẳn hôm qua nhỉ.”
“Ha ha. Bộ đồ hôm qua đắt quá, bình thường tôi đâu dám mặc. Lỡ làm bẩn thì lại căng thẳng lắm.”
Nếu bẩn thì giặt là được mà?
Tôi chẳng hiểu chỗ nào đáng để căng thẳng cả... nhưng có lẽ đúng là nhiều người, cả nam lẫn nữ, thấy cách ăn mặc thoải mái như hôm nay của anh ấy dễ chịu hơn thật. Cũng có thể hiểu được.
“Chẳng lẽ... Kasane-san ngủ cũng mặc nguyên bộ này sao?”
“.......Anh đang chế giễu tôi đấy à?”
“Không, không hề! Xin lỗi!”
Tuy tôi không giỏi ăn diện, nhưng không có nghĩa là không biết kiến thức cơ bản.
Ít nhất khi đi ngủ tôi cũng thay sang đồ ngủ chứ. Thật thất lễ... hmph.
.......Nhưng mà, đồ ngủ của tôi có nằm trong phạm vi “bình thường” không nhỉ?
Nói chắc “100% là bình thường” thì... tôi không dám. Bỗng thấy hơi bất an.
“Torakichi-san, anh thường mặc đồ ngủ kiểu gì?”
“Đồ ngủ hả? Ừm… bình thường thôi.”
Bình thường!?
“Bình thường” rốt cuộc là thế nào?
Mấy chị đồng nghiệp hay nói từ “bình thường”, nhưng không biết có phải ai cũng ám chỉ cùng một thứ không?
Nếu quả thật mọi người đều chỉ cùng một kiểu, thì chẳng phải đồng nghĩa với việc Torakichi-san và mấy chị đồng nghiệp thời trang kia mặc cùng một loại đồ ngủ sao…?
“…Ý anh là ren với diềm áo sao?”
“Ơ… cô đang trêu tôi hả?”
Có vẻ tôi đã khiến anh ấy khó chịu rồi.
Tôi nhớ từng nghe mấy chị ở chỗ làm kể là đồ ngủ có ren hay diềm áo…
“Vậy thì, đồ ngủ của Torakichi-san có lẽ không phải ‘bình thường’ rồi.”
“Không, tôi nghĩ là bình thường mà…”
Anh cười gượng, có vẻ không chắc chắn.
Dĩ nhiên, tôi cũng chẳng thể nào nói “vậy thì cho tôi xem đi” được, nên câu chuyện này đành kết thúc lửng lơ như vậy.
Ban đầu nói お豆ヒヨコ(omame hiyoko) nghĩa là hạt đậu gà con nhưng cuống quá lại thêm kính ngữ thành Hiyoko-san.