Chiếc đồng hồ cát bị lật úp.
Ngay lập tức, Eliana-san hoảng hốt đứng bật dậy, với chiếc vòng trí tuệ đặt trên bàn.
Cô xoay vòng lặp đi lặp lại... Nhưng làm thế thì không tháo ra được đâu... Và rồi, khi khoảng hai phần ba số cát đã rơi xuống, cô từ bỏ việc tìm ra cách chính xác.
“Khự!”
Cô dùng sức mạnh, kéo hai tay ngược chiều nhau và phá hỏng chiếc vòng.
Kèm theo tiếng kim loại chói tai, một phần của vòng bị bẻ cong, hai vòng sắt tách rời.
“Thấy chưa! Tôi cũng tháo được như cậu rồi đó! Giờ thì còn gì để phàn nàn nữa hả!”
Eliana-san nói với vẻ mặt biết rõ là lời biện minh này chẳng có trọng lượng nào cả.
Cô đã sẵn sàng để ngụy biện bằng mọi lý lẽ nếu bị phản bác lại.
Mà cũng phải thôi – ngoài cách đó ra, cô đâu còn lựa chọn nào khác.
Vì vậy, tôi nói đúng như kế hoạch.
“Vậy thì, giờ hãy lắp lại chiếc vòng đó đi.”
“... Hả?”
“Ơ, tôi đã làm cho cô xem rồi mà, đúng không? Tháo vòng ra rồi lắp trở lại. Đó mới là một vòng hoàn chỉnh, đúng không nào?”
Tôi thực sự đã tháo vòng ra rồi lắp lại, rồi mới đưa cho cô ấy.
Và trước trận đấu, tôi đã nói rõ.
“Nếu cô làm được như tôi làm, thì cô thắng.”
“Nào, thời gian không còn nhiều đâu.”
Chỉ còn chưa tới một phút.
Eliana-san nhìn chiếc đồng hồ cát, gương mặt lộ rõ sự hoảng hốt... và rồi tuyệt vọng.
Dù biết là vô ích, cô vẫn cố gắng móc nối hai vòng bạc đã bị bẻ cong lại với nhau...
Rồi chúng rơi xuống.
Chiếc vòng ban nãy nảy trên mặt chiếu tatami, lăn lóc một chút rồi ngừng hẳn.
Vừa xác nhận điều đó, Eliana-san đổ sụp xuống, như thể toàn bộ sức lực đã rút cạn.
“Tôi thắng rồi nhỉ.”
Nghe vậy, cơ thể Eliana-san rung lên rõ rệt.
Cô ngước lên nhìn tôi bằng đôi mắt như sắp khóc.
Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, tôi vẫn giữ nụ cười không đổi và giơ hai ngón tay lên.
“Cô có hai lựa chọn. Một là kết hôn với tôi... hai là thừa nhận sự vô lễ của mình và từ bỏ thứ gì đó chưa từng trao cho ai.”
Đôi môi của Eliana-san run lên bần bật.
Có lẽ cô ấy đang cảm thấy sợ hãi... bởi một người đàn ông yếu đuối như tôi sao?
Không – nếu có, thì đó là nỗi sợ xuất phát từ cảm giác tội lỗi.
Khi bị buộc phải nhận ra sự ích kỷ của mình đã làm tổn thương người khác, và không thể chối bỏ điều đó nữa. Sợ hãi vì không thể chạy trốn.
Tôi lại bước đến gần Eliana-san, khi cô vẫn ngồi bất động như bị đông cứng.
Tiếp cận.
Một lần nữa, tôi cúi sát người lại, nhìn thẳng vào mắt cô, áp sát khuôn mặt, và... chạm tay lên má cô.
“Hi... ư...!?”
Một tiếng hét nghẹn ngào bật ra.
Một giọt nước mắt lớn lăn dài trên má Eliana-san.
“Tôi... xin lỗi... Tôi không có ý đó... Thực sự là... Tôi không định lợi dụng cậu... Torakichi-dono...”
“Vậy thì, tôi sẽ nhận ‘thứ đã hứa’.”
“Khoan...! Đó là... thứ tôi định dành cho người thật sự quan trọng...”
Tôi nâng cằm cô lên bằng tay đang đặt trên má, kéo sát khuôn mặt lại.
Eliana-san, không thể gạt tôi ra, chỉ còn cách cầu xin.
Nhưng khi nhận ra lời cầu xin đó sẽ không tới được, cô nhắm mắt lại... và cầu cứu.
“Gelbert... Cứu tôi với, Gilbert!”
Khoảnh khắc đó, cơ thể tôi như bay lên không.
Bị túm cổ áo, tôi bị ném ngược ra sau. Cổ bị siết, tôi không thể thở.
Tôi lăn vài vòng trên chiếu tatami và đập mạnh đầu vào cánh cửa trượt bị bật ra.
... Ờ thì, tôi đã đoán trước sẽ bị làm gì đó kiểu vậy, nhưng mà, đau thật đấy...
Tôi lắc đầu hai lần để định thần và nhìn ra phía trước...
... một con dao deba đang lao về phía tôi.
Khoan khoan khoan khoan!?
Cái này thì tôi không hề dự đoán trước nha!?
“Kẻ nào khiến Eliana phải khóc... tuyệt đối không tha thứ!”
Người đầu bếp tộc Basilisk, đôi mắt đỏ ngầu lóe sáng, lao tới tôi cùng con dao giơ ra phía trước.
Chỉ còn 5 giây nữa là tôi chết.
Và rồi, vào đúng giây phút sinh tử ấy, người chặn lưỡi dao lại là... Kasane-san.
Cô dùng hai chiếc đệm ngồi chồng lên nhau như một tấm khiên là, chắn ngang trước mũi dao.
“Bất kỳ ai gây tổn hại đến khách hàng sẽ bị loại bỏ theo quy định của trung tâm chúng tôi.”
Cô tuyên bố bằng một giọng hết sức lạnh lùng...
Rồi, giọng chuyển sang đầy dịu dàng.
“... Anh không sao chứ?”
“Vâng... Tôi chỉ hơi hoảng một chút thôi.”
Thật ra thì lưng và sau đầu tôi vẫn còn đau điếng, nhưng...
Nhờ nụ cười của Kasane-san mà tôi quên cả đau.
“..... Vậy thì....”
Kasane-san ngồi xuống trước mặt tôi.
Lần này hai chiếc đệm không còn là khiên nữa, mà là vũ khí.
Cô ấn cả hai tấm đệm vào mặt tôi, với một lực không nhẹ chút nào.
“Sự cầu hôn quá mức dù không phạm quy, nhưng không thể coi là hình vi lịch thiệp. Tôi không thể khen ngợi điều đó.”
... Bị mắng rồi.
Ờ thì, tôi cũng tự thấy mình hơi quá đáng nên không có gì để phản bác.
“Chắc là anh có lý do gì đó, đúng không?”
Kasane-san dường như đã quyết định cho tôi cơ hội giải thích, bởi cô ấy vẫn có chỗ để xét tình tiết giảm nhẹ.
Khi cô đứng dậy, tôi có thể thấy rõ hai người phía sau.
Eliana-san đang bám chặt lấy hông của người đầu bếp, mắt đỏ hoe vì nước mắt, òn anh ta thì đang trừng mắt vì tức giận nhìn tôi.
Thật là...
“Ngay từ đầu mà chịu thành thật như thế, thì đâu đến nỗi tôi phải suýt chết như vậy cơ chứ...”
Mà cũng đúng là lỗi của tôi phần nào vì đã làm quá mức.
Nên, tôi đã nói mà, đừng kỳ vọng vào tài diễn xuất của tôi.
Tôi không có nhiều chiêu trò đến vậy đâu.
Tôi chỉ toàn nghĩ ra mấy thứ cũ rích thôi, bởi cuộc đời tôi nông cạn lắm.
Eliana-san. Cô thích anh ấy lắm đúng không? Cái người đó ấy.”
“Fue!? C-cậu nói gì vậy!? K-k-không, tôi không có, kiểu như thế... hoàn toàn không phải... hay cũng không đến mức... nên là, à thì!”
Đến nước này rồi mà vẫn còn cố chấp nữa à?
“Và anh, anh đầu bếp. Anh cũng thích Eliana-san đúng không?”
“................ Tôi sẽ chuẩn bị món tráng miệng.”
BỎ CHẠY THIỆT LUÔN HẢ!?
Trong tình huống này!?
Còn dám vác dao ra hù người ta nữa!?
“...... Haa. Thôi thì, muốn làm gì thì làm.”
Nếu đã bảo sẽ đi chuẩn bị món tráng miệng, thì cứ làm vậy đi.
Nào, đi lẹ đi cho khuất mắt.
“Lần này thì đừng có đứng ngoài nghe lén nữa nhé, mau quay về bếp mà lo làm món tráng miệng cho tử tế vào.”
Tôi đẩy anh đầu bếp ra khỏi phòng qua cánh cửa trượt.
Và trước khi anh ta kịp nói gì, tôi đã đóng sầm cửa lại.
Hai người này bao nhiêu tuổi vậy trời, thật là.
Nhưng mà, đã lỡ nhúng tay vào chuyện người ta đến mức này rồi, không theo dõi đến phút cuối thì trong lòng cứ thấy cấn cấn.
Vậy nên tôi quyết định sẽ bận tâm thêm chút nữa, giúp đỡ thêm chút cho hai con người phiền toái này.