“Đúng là một gã đàn ông nhu nhược! Ta đã nghĩ hắn vốn chẳng còn chút can đảm nào rồi, nhưng không ngờ lại hèn nhát đến mức này! Đúng là cạn lời, không buồn mở miệng luôn!”
Cô đập mạnh tay xuống bàn, như để trút giận, rồi cắm đầu cắn miếng thịt nướng lớn trước mặt.
Một món ăn đầy hoang dã, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến ẩm thực Nhật.
Nếu nghĩ rằng đó là món ăn do tộc Basilisk – từng phục vụ long tộc – làm ra thì cũng dễ hiểu thôi.
Eliana-san đang ra sức nhai thịt như thể để phát tiết cơn giận.
Con người, trong lúc ăn uống, thường hay nơi lỏng phòng bị. Những phát ngôn hớ hênh của chính trị gia hay người nổi tiếng đa phần đều là lỡ lời trên bàn tiệc.
“Có vẻ cô hiểu rõ anh ta lắm nhỉ?”
“Ừm. Là bạn thuở nhỏ mà. Hắn xưa nay vẫn như vậy!”
“Và cô vẫn luôn yêu anh ta từ đó đến giờ, đúng không?”
“...... Hể?”
Miếng thịt rơi khỏi nĩa.
Eliana-san há hốc mồm, mắt tròn xoe nhìn tôi.
Biểu cảm kia.... Đúng là như tôi nghĩ rồi.
Chỉ cần nhìn nét mặt ấy, nghe cái cách cô nổi giận, rồi lại thừa nhận người kia là bạn thuở nhỏ— Thì chẳng khác nào đang tự thú nhận rằng “muốn thu hút sự chú ý nên mới cố tình làm thế” cả.
Tôi vẫn mỉm cười. Còn Eliana-san thì vẫn chưa thể giấu được vẻ hoang mang. Kasane-san.... chỉ lặng lẽ theo dõi mọi chuyện.
“Cô yêu anh ta, đúng không?”
“Na...! A-ai chứ!? Một tên cứng nhắc vô cảm như hắn...”
“Vậy thì, giữa tôi và anh ta, cô thích ai hơn?”
“C-chuyện đó thì... là... T-Torakichi-dono thì... ừm... thẳng thắn... dễ hiểu hơn...”
“Tức là cô yêu tôi?”
“U.......... Ừm, thì.... chắc là....”
“Tuyệt vời quá!”
Tôi phấn khích hét toáng lên, hai tay giơ cao đứng bật dậy khiến Eliana-san hơi giật mình lùi lại.
Nhưng mặc kệ, tôi vòng qua bàn, ngồi xuống cạnh cô, áp sát lại và nắm lấy tay cô.
“Vậy thì giữa hai ta đâu còn trở ngại gì nữa đúng không?”
“Ể... à, không....”
“Tôi cứ tưởng cô thích người khác, nhưng hóa ra chỉ là hiểu nhầm thôi.”
Tôi giữ nguyên nụ cười, nói dồn dập không để đối phương kịp phản bác.
Nếu Eliana-san lùi lại, tôi sẽ tiến thêm.
Bàn tay nắm tay cô chuyển sang cổ tay, rồi đến cánh tay, vai... cho đến khi cô ấy bị dồn đến sát vách tường.
“Nếu hai người đều đã nghiêm túc về hôn nhân, đã cùng nhau mai mối, lại còn thấy hợp nhau... thì kết quả đã rõ ràng rồi đúng không?”
“Ờ... thì, cũng đúng... nhưng mà hơi vội quá đó. Trước hết nên dành thời gian tìm hiểu nhau đã... từ từ thôi...”
“Chẳng phải chính cô đã nói không muốn lãng phí một giây một phút nào sao!? Vậy thì quyết định ngay đi! Nếu thật sự nghiêm túc thì có thể quyết định được mà!”
“B-bình tĩnh lại nào! Cậu đang hơi hăng quá rồi đó...”
“Kasane-san!”
Eliana-san bắt đầu rưng rưng nước mắt.
Tôi phớt lờ cô ấy, đột ngột chuyển hướng cuộc trò chuyện sang Kasane-san.
Khi người thứ ba bị cuốn vào, Eliana – vốn dĩ là người trong cuộc – sẽ có cảm giác như mình bị bỏ lại phía sau.
Dù đang ở trung tâm của cơn lốc, cô sẽ cảm thấy hoảng loạn khi mọi việc đang tăng tốc ngoài tầm kiểm soát và không theo ý mình.
“Hôn trước khi kết hôn có vi phạm quy định không?”
“S-s-sá...!?”
Eliana-san phát ra một tiếng kỳ lạ, nhưng tôi vẫn không để ý.
“... Nếu là do cả hai bên đồng thuận thì... tuy nhiên, nếu là hành vi ép buộc thì sẽ bị xử phạt...”
“Chỉ cần có sự đồng thuận là được đúng không?”
Tôi mỉm cười, và Kasane-san im bặt.
Cô ấy không có ý định quở trách hay thuyết phục tôi.
“Vậy nhé. Cô đồng ý chứ?”
“Đ-đừng nói chuyện ngớ ngẩn như vậy! T-tôi không thể nào đồng ý được!”
“Nhưng nếu kết hôn, thì đó là điều hiển nhiên, đúng không? Kể cả trước khi cưới.”
“Chuyện đó chỉ áp dụng cho những cặp hứa hôn với nhau thôi!”
“Tức là cô không có ý định kết hôn với tôi?”
Giọng tôi lạnh băng.
Eliana-san cứng họng. Cô như quên cả thở, hoàn toàn im lặng.
“Hoá ra từ đầu cô chẳng hề nghiêm túc chuyện kết hôn, chỉ muốn đùa cợt với tôi, làm tôi mơ tưởng rồi cười nhạo tôi vì là một tên trai ế, đúng chứ?”
“K-không phải! Tôi chưa từng cười nhạo anh...!”
“Eliana Bartley-san – người của long tộc.”
“...!”
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đang chực trào nước mắt của cô, nghiêm nghị nói.
“Như đã hứa, tôi sẽ nhận lấy ‘một thứ’ mà cô chưa từng trao cho ai.”
“Đ-đợi đã...!”
“Vậy, với tư cách là hai người hướng tới hôn nhân, cô đồng ý một nụ hôn chứ?”
“C-chuyện đó thì...”
Khi phải đối mặt với người có biểu cảm liên tục thay đổi, con người sẽ dễ rơi vào hoảng loạn vì không thể đoán được suy nghĩ đối phương.
Và với một người không đoán được tâm tư, ta sẽ cảm thấy “đáng sợ”.
Một thứ gì đó đáng sợ đang dần tiến lại gần – không khác gì nỗi kinh hoàng.
Vì vậy, tôi đưa ra một tia sáng – một đường lui.
“Vậy thì... hãy thi đấu đi.”
Tôi lùi lại, rút khỏi không gian cá nhân của Eliana-san.
Khi tầm nhìn rộng ra, nhịp thở của cô hẳn sẽ dễ dàng hơn.
Tuy vậy, tôi không để mất thế chủ động.
Vẫn là lượt của tôi.
Trên ván cờ do tôi đặt ra, cô sẽ phải nhảy múa.
“Chiếc vòng trí tuệ tôi đã đưa cô lúc nãy, hãy thử tháo nó ra. Nếu cô làm được như tôi đã làm, cô thắng. Tôi sẽ rút lui mà không nói thêm lời nào.”
Eliana-san liếc nhìn chiếc vòng đang đặt trên bàn.
Chính là thứ mà lúc trước cô đã cố gắng cách nào cũng không tháo được.
Nhưng bây giờ, cô chỉ còn biết đặt cược vào thứ ấy.
“Hãy cho tôi thấy trí tuệ của long tộc toàn năng đi.”
Tôi vẫn mỉm cười – nụ cười có thể được hiểu là đang xem thường.
“... Được thôi.”
“Nhưng phải có giới hạn thời gian. Cho đến khi hạt cát trong đồng hồ này chảy hết.”
Tôi cầm lấy chiếc đồng hồ mà cô từng mang theo.
Lúc trước, nó được dùng để đếm thời gian tôi phải làm cô cười. Nếu tôi nhớ không lầm, là khoảng ba phút sáu giây?”
“Vậy, tôi bắt đầu nhé?”
“Khoan đã...”
“Rồi, bắt đầu!”
Không để cô phản ứng là, tôi lật ngược đồng hồ cát lại và đặt nó xuống bàn.