“A, aida đau quá!”
Tôi ôm bụng, khom người lại.
... Cái kiểu diễn hơi lố một chút đó, xin hãy bỏ qua cho. Vì tôi vốn chẳng có chút năng khiếu diễn xuất nào cả.
“Chuyện gì vậy, Torakichi-dono!? ... Lẽ nào, đồ ăn có độc!? Đáng giận! Quán này, ta sẽ thiêu rụi nó!”
“Waahh! Không phải đâu, không phải mà! Chỉ là do căng thẳng! Phải rồi, vì căng thẳng thôi!”
Suýt chút nữa là khiến rất nhiều người tộc Basilisk rơi vào cảnh màn trời chiếu đất rồi.
Phải hành xử cẩn trọng mới được.
“Thần kinh tôi hơi yếu một chút ấy mà.”
“Ừm, nhìn cũng thấy vậy. Mà, với ta thì, như thế lại càng dễ thương hơn đó.”
“Ahaha... cảm ơn...”
Tôi viện cớ vụng về để rời khỏi phòng một lần.
Việc đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi giữa bữa ăn là rất bất lịch sự, nhưng...
“Tôi... có thể đi vệ sinh một lần nữa không...?”
“Sao cơ? Cậu lại để ta phải chờ sao? Ta đã nói rồi mà, ta không muốn lãng phí dù chỉ một giây một phút nào cả.”
“Vậy... Cái này!”
Tôi lấy ra một món đồ chơi từ trong túi.
“Cái gì đây? Thứ này là?”
“Là một loại câu đố tên là ‘chiếc vòng trí tuệ’. Hai vòng tròn nối vào nhau, nhưng nếu dùng đúng cách đặc biệt thì... như thế này, sẽ tháo được chúng ra.”
“Ồ! Tháo ra được rồi kìa!”
Eliana-san nhìn hai chiếc vòng đã được tôi tháo rời bằng đôi mắt đầy thích thú.
“Sau đó, nếu làm như thế này... Vâng, chúng nối lại với nhau như ban đầu rồi.”
Tôi gắn lại hai vòng và cho cô ấy xem. Đôi mắt Eliana-san bắt đầu lấp lánh.
Giống hệt ánh mắt trẻ con khi nhìn thấy đồ chơi mới.
“Nếu suy nghĩ một chút thì sẽ tìm ra cách tháo đó.”
“Ra vậy, đúng là một chiếc vòng cần dùng đến trí tuệ. Thú vị đấy. Ta sẽ cho cậu thấy trí tuệ của loài rồng toàn năng.”
Tôi trao chiếc vòng cho Eliana-san khi cô ấy vui vẻ chìa tay ra với vẻ háo hức.
Tuy không được làm quá khéo, nhưng vẫn có thể chơi được. Tôi đã kiểm chứng rồi.
“Tôi sẽ quay lại ngay thôi, nhưng... nếu lại lạc đường nữa thì phiền, nên Kasane-san có thể đi cùng tôi được không?”
“Ế?”
Kasane-san tròn mắt ngạc nhiên khi bị tôi chỉ định.
Chắc là trong suốt thời gian làm tư vấn hôn nhân, chưa có ai giữa buổi tư vấn lại bảo cô ấy đi toilet chung cả.
“Không sao đâu... Đúng lúc ta cũng muốn suy nghĩ một mình một chút. Cứ ra ngoài đi cho ta dễ tập trung.”
“V-vâng. Vậy tôi xin phép.”
Eliana-san tưởng mình có thể tháo ra ngay lập tức, nhưng mọi chuyện lại không như mong đợi. Những tiếng lách cách vang lên khi cô ấy loay hoay với chiếc vòng kim loại. Ừ. Nhìn tình hình đó thì sẽ còn mất thêm kha khá thời gian.
Bị tôi gọi đi, lại thêm việc bị chính Eliana-san bảo nên rời phòng, Kasane-san chẳng còn cách nào khác ngoài đi theo. Tôi đợi đến khi Kasane-san lại gần, rồi rời phòng riêng. Tất nhiên, không phải để đi vệ sinh thật.
Vì tôi muốn thực hiện một cuộc hôn nhân hạnh phúc thật sự—
“Có thể cho tôi hỏi vài câu không?”
“Hỏi... sao ạ?”
Ra hành lang, tôi rời xa căn phòng một chút, rồi hỏi Kasane-san bằng giọng nhỏ. Đúng vậy. Cuộc xem mắt lần này rõ ràng có gì đó kỳ lạ.
Hay nói chính xác hơn – là Eliana-san.
“Eliana-san đã xem mắt bao nhiêu lần rồi?”
“Xin lỗi, điều đó tôi không thể tiết lộ.”
... Ừ thì, chuyện vi phạm quyền riêng tư cá nhân thì không thể nói được. Vậy thì để tôi hỏi theo cách khác...
“Nếu giả thuyết của tôi đúng, mong cô sẽ hợp tác.”
“Hợp tác... ạ? Tất nhiên, tôi sẽ dốc toàn lực để hỗ trợ anh tìm được người kết hôn...”
“Không, không phải kiểu đó – ý tôi là, để giúp cô ấy có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.”
“... Vậy thì, điều anh muốn nói ‘không phải kiểu đó’ là gì?”
Khuôn mặt điềm tĩnh của Kasane-san nghiêng đi một chút, vẫn không thay đổi biểu cảm. Gương mặt xinh đẹp cộng với nét mặt không gợn sóng ấy khiến cô trông như búp bê vậy. Đôi mắt trong trẻo của cô nhìn thẳng vào tôi.
Thật ra, tôi biết rõ chuyện này có thể làm cản trở công việc của Kasane-san. Lẽ ra tôi không nên làm. Nhưng... nếu cứ để mặc như thế thì cũng không ổn.
“Eliana-san đã từng tham gia rất nhiều buổi xem mắt, đúng không? Hơn nữa, trong suốt các buổi xem mắt ấy, cô ấy luôn tỏ ra rất vui vẻ, tạo bầu không khí rất tốt. À thì, nếu đối phương là một kẻ bất lịch sự không biết điều, thì có lẽ không phải lúc nào cũng thế, nhưng...”
... Cô ấy từng nổi giận và đập vỡ cả chén trà vì đối phương tới trễ mà. Rõ ràng là kiểu người sẽ nói thẳng điều mình ghét.
Thế nhưng, lại có những lời không thể thốt ra mà cô ấy đang kìm nén trong lòng.
“Nói tóm lại, với một người xuất sắc như Eliana-san, trung tâm tư vấn phải nghĩ rằng cô ấy có thể kết hôn bất cứ lúc nào. Chỉ là vấn đề thời gian... Thế nhưng, thực tế là đến giờ cô ấy vẫn chưa kết hôn với ai. Tôi không dám chắc lắm, nhưng... Có phải Eliana-san thường là người bị từ chối hơn là người từ chối không?”
Đôi mắt của Kasane-san mở to hơn thường lệ. Con ngươi cũng giãn to thêm chút.
Xem ra, suy đoán của tôi đã đúng.
“Tôi hiểu là có quy định. Nhưng nếu những gì tôi vừa nói là sự thật, xin hãy giúp tôi. Tôi không muốn Eliana-san phải đau lòng thêm nữa.”
“Eliana-san... đã phải chịu đựng nỗi đau sao?”
“Vâng.”
Eliana-san đang phải gồng mình chịu đựng, vì cô ấy buộc phải làm thế.
Có thể với tính cách mạnh mẽ của mình, cô ấy thật sự tận hưởng từng khoảnh khắc trong buổi xem mắt. Nhưng mà, chắc chắn là...
“Trước và sau buổi xem mắt, tôi nghĩ cô ấy đã rất đau khổ.”
“Tôi có thể hỏi lý do không?”
“Chính vì để xác nhận điều đó mà tôi mới cần biết lý do tại sao Eliana-san thường xuyên bị đàn ông từ chối.”
Chúng tôi im lặng nhìn nhau một lúc. Giữa gương mặt gần như không biểu cảm của Kasane-san, đôi lông mày cô khẽ nhíu lại, ánh mắt thoáng trốn xuống dưới bên phải, rồi cô khẽ thở ra một hơi dài.
“Anh có thể thề là không nói lại với người khác chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
Cô ấy thở dài lần nữa, rồi lấy ra một quyển sổ nhỏ từ trong ngực áo và bắt đầu lật nhanh các trang.
“Lý do phổ biến nhất là vì ‘không hợp khẩu vị’... Nói đơn giản là ‘tôi không muốn ăn món cháy đen’.”
“Cô ấy làm cái đó mỗi lần thật sao?”
“Vâng. Hầu như là mỗi lần.”
Kasane-san giải thích thêm: trừ những trường hợp hiếm hoi khi buổi xem mắt kết thúc trước khi bắt đầu – vì đối phương bị đuổi ra ngoài.
“Ngoài những lần đuổi người ta đi, Eliana-san đã từng chủ động từ chối ai chưa?”
“Xin chờ một chút... Không, chưa từng.”
Cô ấy lật đến hơn mười trang và xác nhận lại nội dung trước khi trả lời. Tôi không rõ mỗi trang ghi bao nhiêu buổi xem mắt, nhưng có vẻ số lượng khá nhiều.
“Tất cả những buổi xem mắt đó đều diễn ra ở nhà hàng này sao?”
“Vâng. Theo nguyện vọng của Eliana-san.”
“Người phụ trách nấu ăn có cố định không?”
“Xin lỗi... Tôi không tra tới mức đó...”
Phải rồi. Ai nấu ăn là chuyện của nhà hàng, không phải thứ tư vấn viên cần nắm rõ. Tôi cũng nghĩ chẳng thể moi được thông tin gì nữa thì—
“À, nhưng...”
Ngay khoảnh khắc tôi định bỏ cuộc, Kasane-san đã lục lại ký ức thay vì sổ ghi chép.
“Trong phạm vi tôi nhớ được, người đầu bếp hôm nay là người thường xuyên phụ trách... không, nói đúng hơn, tất cả các buổi đều là người đó.”
“Ra vậy.”
Vậy thì— đáp án chỉ có một.
“Kasane-san, tôi thật sự xin lỗi.”
Tôi cúi đầu xin lỗi cô ấy trước.
“... Vì chuyện gì vậy?”
“Sau đây, có lẽ tôi sẽ gây chút phiền toái.”
“... Ể?”
Kasane-san ngơ ngác nhìn tôi, còn tôi thì lại cúi đầu một lần nữa thật sâu, rồi mỉm cười tự giễu bản thân vì sự ngu ngốc của mình.
Thiệt tình....
Tôi đang làm cái quái gì thế này?
Nhưng— kết hôn, phải là chuyện khiến người ta hạnh phúc.
Khoảnh khắc ta kết hôn, và cả quãng thời gian dài sau đó nữa.
Cái thói quen xấu từng khiến tôi thất bại cả trăm lần ở Nhật, có vẻ đã trỗi dậy ở thế giới này mất rồi. Thật— hết nói nổi.