“Hừm! Đúng là một người thiếu hoà nhã. Dịch vụ quán này còn nhiều chỗ phải cải thiện đấy nhỉ!”
Eliana-san hậm hực buông lời, tay chống cằm rồi chộp lấy cái chén nhỏ một cách thô bạo.
...... Tôi cũng hơi nghĩ ngợi đấy, nhưng dù gì đây cũng là buổi xem mắt mà.
Tôi cũng làm theo, nhìn vào món ăn trong chén.
Trong cái chén nhỏ là những lát cắt tròn tròn, trông hơi nhớt nhớt, được áp chảo sơ qua...... Cái này là cái gì nhỉ?
Ít nhất thì chắc chắn không phải món Nhật.
“Cái này là... thịt gì đó à?”
“Ừm. Đây là phần bụng bên hông của Babagerugi đấy.”
Ưm~....... chưa từng nghe qua sinh vật nào tên Babagerugi cả.
Mong là thứ gì đó giống chim hay bò...
“Vậy thì, mời dùng bữa.”
Có vẻ đây là món ăn dùng nĩa chứ không phải đũa, nên tôi cầm lấy chiếc nĩa nhỏ đặt bên cạnh cái chén.
“Chờ đã, Torakichi-dono.”
Vừa định xiên miếng thịt Babagerugi nướng thì tôi bị ngăn lại.
“Cậu không thấy việc hai người nam nữ – những người có khả năng cao sẽ trở thành phu thê – mà ngồi ăn riêng rẽ thì thật là nhạt nhẽo sao?”
“Riêng rẽ... là sao cơ?”
Chúng ta đang ngồi đối diện nhau mà?
“Chờ chút.”
Nói xong, Eliana-san đứng dậy rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.
Cô ấy tựa nhẹ vào vai tôi.
Mùi thơm quá đi mất!
“A, à... ờm...”
“Sao nào, Torakichi-dono chưa từng được phụ nữ ngồi gần thế này bao giờ à?”
Nếu hỏi là “chưa từng” thì... cũng không hẳn, nhưng....
Cho tôi nói thẳng được không?
Tôi như vậy là do chênh lệch đẳng cấp với cô đấy!!
“Fufu... Torakichi-dono đáng yêu thật.”
Ngón tay trắng muốt của Eliana-san nhẹ nhàng lướt dọc xuống từ má tôi.
Rắc..... rắc rắc...!!
Cảm giác như cột sống của tôi vừa nứt gãy vậy.
“Muốn mang về nhà, để được vuốt ve mãi như này ghê.”
“Tôi có phải... mèo đâu.”
Liếc mắt qua một bên, tôi thấy Kasane-san đang gật gù “ừm ừm”.
Không, “ừm ừm” cái gì kia chứ.
Tôi cảm thấy đụng chạm hơi quá rồi đấy, cô không định can thiệp sao!?
“Phụ nữ long tộc bọn ta ấy mà, là kiểu người rất tận tụy với bạn đời. Dĩ nhiên là muốn đút ăn cho họ. Đó cũng là niềm vui của bọn ta đấy.”
Đút ăn... tức là... cái kiểu “a~n” ấy hả?
“Nào, há miệng ra đi.”
Cô ấy tựa sát vào vai tôi, ghé sát lại, rồi xiên một miếng thịt Babagerugi nướng bằng cái nĩa nhỏ.
Gần quá... Mà nếu một người như Eliana-san làm cái kiểu “a~n” thì... tôi gục trong hai giây mất.
“V-vậy thì..... xin mạn phép.....”
Tôi gật đầu cứng đờ, gượng gạo, và từ từ hé mở quai hàm đang run lên vì hồi hộp.
A.... a~n.
Khi tôi đã sẵn sàng, Eliana-san nhấc miếng thịt Babagerugi lên, đưa nó lại gần miệng mình.
Tới mức chỉ cần thêm chút nữa là sẽ chạm môi cô ấy.
Ánh mắt tôi bị hút vào đôi môi ấy, tim đập thình thịch.
Đôi môi mềm mại hơi hé mở, và rồi——
“Fuu fuu.”
Cùng với tiếng thổi đó của Eliana-san, từ kẽ hở môi cô ấy— GoOOU!—— ngọn lửa phun ra.
“Rồi, a~n nào.”
“... a~n.....”
Và rồi, miếng.... than ấy được đưa vào miệng tôi.
Vâng, than đốt. Than cháy đen.
Cứng cứng, sần sùi, vị đắng nghét...
“Thế nào? Ngon chứ?”
Ờ thì... tôi muốn biết mùi vị của nó trước khi cháy cơ.
“Ano..... có thể bỏ phần ‘fuu fuu’ được không?”
“Không được. ‘Fuu fuu’ là một phần nghĩa vụ của ta.”
Nghĩa vụ à...
Muốn từ chối quá...
Không thương lượng được à...
“..... E hèm.”
Một tiếng ho nhẹ đầy khách sáo vang lên. Nhìn vào phía phát ra, Kasane-san đang chỉ ngón trỏ vào tờ thông tin của Eliana-san.
Ánh mắt tôi rơi vào chỗ đó——
Ghi chú: Không giỏi nấu ăn
——Đó là những gì được ghi chú.
Không, nói thật thì, cho đến khi nãy, phần nấu ăn vẫn khá hoàn hảo chứ.
Cho đến khi món ăn được bày ra thì không có vấn đề gì cả, nhưng từ lúc đó cho đến khi nó được đưa vào miệng thì... thảm họa ập đến.
“Muốn ăn thêm miếng nữa không?”
“À, ừm!..... Đúng rồi! Lần này, để tôi.”
Xin lỗi.
Miệng tôi vẫn còn đang sạn sạn đây.
Nếu thêm vị đắng nữa thì chắc tôi khóc mất.
Kiểu “ugghhh!” vậy đó.
“M-mu... Không ngờ Torakichi-dono lại chủ động như vậy...”
Ể, được người khác làm thì ngượng à?
Vậy thì đừng làm vậy với người khác nữa thì hơn...
Dù sao thì, để tránh cho vị giác bị tê liệt vì đắng, tôi bắt chước Eliana-san, thử đút miếng thịt nướng Babagerugi cho cô ấy ăn.
Không quên “fuu fuu”.
“A! Chờ đã, xin hãy đợi một chút.”
Cô ấy tách khỏi người tôi, quay mặt đi, và giơ tay ra trước cái nĩa để ra hiệu dừng lại.
Cái cổ lộ ra ửng lên màu hồng nhạt đầy gợi cảm.
Sau vài nhịp hít thở sâu, khuôn mặt đỏ bừng quay lại phía tôi, và cô ấy từ từ hé miệng.
“A......a~n.”
Khi tôi đưa nĩa lại gần miệng cô ấy, Eliana-san lập tức đớp lấy như một con rùa hay thằn lằn, rồi quay ngoắt mặt đi thật nhanh.
Tai cô ấy đỏ bừng như thể đang bốc cháy.
Sao người này lại yếu thế khi bị tấn công vậy chứ?
Khi là người chủ động, cô ấy tỏ ra chững chạc, đầy tự tin thế cơ mà.
“A... ngon lắm.”
Thích thật đấy.
Tôi cũng muốn nếm thử cái “ngon lắm” đó.
“Kh-khụ...”
Eliana-san chỉnh lại tư thế, ngồi cách tôi khoảng một nắm tay, nhìn thẳng về phía trước – dù thỉnh thoảng vẫn liếc sang tôi – rồi bắt đầu biện minh.
“Long tộc bọn ta theo chủ nghĩa ‘tiên hạ thủ vi cường’. Khi tấn công, bọn ta có thể làm với một sự tự tin tuyệt đối. Nhưng... trong suốt hàng trăm ngàn năm lịch sử, gần như chưa từng có kinh nghiệm bị ‘tấn công’... nên... phòng thủ thì... không giỏi lắm...”
Mặt đỏ thế!
Gì thế này! Dễ thương quá đi mất!
“H-hơi toát mồ hôi chút rồi.”
Vừa cười gượng, cô ấy vừa nghịch nghịch cái nĩa bằng ngón tay.
“C-có lẽ là do hồi hộp quá... nên ta chẳng còn cảm giác thèm ăn nữa rồi. Giờ thì ta sẽ chỉ chuyên tâm đút cho Torakichi-dono ăn thôi.”
Ôi không, dạ dày tôi tiêu mất!
“A, à...! Tôi cũng ngại mà, nên hôm nay, hay là... mỗi người tự ăn nhé?”
“Vậy... vậy sao? Ta thì muốn được chăm sóc cho cậu lắm, nhưng mà...”
“Chuyện đó... để sau khi kết hôn hẳn rồi nói tiếp cũng được.”
Với câu nói đó, tôi đã tự chuốc lấy việc sau khi cưới sẽ phải tiếp tục ăn than cháy suốt đời...
Nhưng hơn cả chuyện đó, có điều khiến tôi để tâm hơn.
“...... Kết hôn.”
Khuôn mặt đỏ rực vì xấu hổ của Eliana-san khẽ thoáng vẻ cô đơn.
Aah, đúng như mình nghĩ...
“Xin phép.”
Đúng lúc đó, lại một lần nữa, giọng trầm ấm vang lên từ phía sau cửa trượt.
Tấm cửa mở ra một cách lặng lẽ, người đầu bếp tộc Basilisk bước vào phòng.
Sau đó, khi nhìn thấy tôi và Eliana-san ngồi cạnh nhau – anh ta khựng lại một chút.
À, ra vậy.
Mình hiểu rồi.
“Gì vậy, đầu bếp. Mau dọn món đi nào.”
“... Vâng!? Xin tuân lệnh.”
Cúi thấp đầu, anh ta men theo mép phòng như để tránh mặt chúng tôi, rồi đặt món cá thơm ngon trước mặt tôi và ghế đối diện.
“..... Xin phép.”
Chỉ nói thế rồi vội vàng rời phòng.
Thấy hai người ngồi sát nhau nhưng lại bày món theo kiểu đối diện.
Chắc là theo quy định... hay đó là một thông điệp kiểu “hãy ngồi cách xa nhau ra”.
“....... Cạch.”
Ngồi ngay cạnh nên tôi nghe rõ.
Âm thanh nghiến răng của Eliana-san.
Tiếng nghiến chặt răng hàm.
“Hmph... đúng là gã đàn ông cứng nhắc.”
Lẩm bẩm một cách chán ngán, Eliana-san đứng dậy.
“Kufufu. Để giữ thể diện cho Torakichi-dono hay xấu hổ, ta sẽ ăn riêng trong bữa này vậy.”
Nói rồi, cô ấy quay lại chỗ ngồi cũ.
Nụ cười như trẻ con vừa tinh nghịch vừa ranh mãnh ấy... thoáng chốc, lại mang chút gì đó buồn bã.
... Thật sự đấy. Cô ấy gần như là hình mẫu lý tưởng của mình rồi mà.
Nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra sau đó, tôi nhắm mắt lại, và nếm thử chút vị đắng còn vương lại trong miệng.