Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

118 1161

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

56 7514

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

179 5048

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

38 50

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

(Đang ra)

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

_172

Nhưng vợ tôi, ngay cả khi đã qua đời, vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.

42 1949

Phần 1 - Chương 07: Lý do vụng về chuyện bếp núc (1)

“Vậy thì, xin được phép bắt đầu buổi xem mắt.”

Kasane-san, người đang ngồi ở góc phòng, tiến tới phía trước bàn và phía bên hông tôi và Eliana-san, người đang ngồi đối diện tôi.

Trông cảnh này, Kasane-san cứ như đang ngồi ở chỗ chủ tiệc sinh nhật vậy. Mà trong buổi xem mắt thì đúng là chỗ của người làm mối.

“Tôi mừng là nó không kết thúc trước khi bắt đầu.”

Câu nói có vẻ khá thật lòng ấy được cô nói lên khi nhìn về phía tôi. Tôi cúi đầu xin lỗi cả Kasane-san lẫn Eliana-san, “Xin lỗi vì sự cố vừa rồi”.

“Không sao. Ta đã bỏ qua chuyện đó rồi”, Eliana-san đáp lại một cách hào sảng.

Tính cách dứt khoát như chẻ tre ấy, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta thấy thoải mái.

Nếu là người như vậy, dù có cãi nhau chắc cũng nhanh chóng làm lành được. Khi giận sẽ bộc lộ rõ ràng chứ không giữ trong lòng, và sau khi nguôi giận thì sẽ sảng khoái mà bỏ qua.

Dù cãi nhau là lỗi của ai đi nữa, tôi thật sự tin rằng mình có thể vượt qua được nếu là cùng người này.

“Mà, có hơi bực mình nên ta đã làm vỡ tan cái chén trà.”

Thứ từng là một cái chén trà, giờ đây đúng nghĩa là “vỡ tan” chứ không còn ở mức “nứt” hay “bể”, bị bỏ lại trên bàn như một đống bột vụn.

... Nếu chỉ cãi nhau bằng lời thì chắc vẫn còn xoay sở được.

“Vậy thì, tôi xin phép giới thiệu sơ lược hồ sơ của hai người.”

Hướng về phía tôi và Eliana-san đang đối diện nhau, Kasane-san bắt đầu trình bày phần giới thiệu thông tin.

Trước tiên là lời của Kasane-san, người làm vai trò tư vấn, sau đó mới đến phần trò chuyện riêng với giữa tôi và Eliana-san, có vẻ là vậy.

Không biết có câu đó không nhỉ? Kiểu như “Còn lại xin nhường cho hai bạn trẻ”.

... Chắc là không có đâu. Có khi tôi mới là người lớn tuổi nhất ở đây. Chắc Kasane-san là người trẻ nhất.

Mà, đâu ai lại nói “Còn lại xin để hai cụ già tự xử” đâu.

Dù sao thì, Eliana-san đúng là một người phụ nữ trưởng thành. Không biết cô ấy bao nhiêu tuổi nhỉ? Có khi lớn tuổi hơn tôi?

... Ớ, mà không được. Nghĩ về tuổi của phụ nữ là thất lễ lắm.

Hình như tôi vẫn còn hơi lo lắng. Thôi thì uống miếng trà để bình tĩnh lại nào.

“Eliana Bartley-san là một người phụ nữ thuộc long tộc, năm nay một ngàn hai trăm hai mươi lăm tuổi.”

“Gofuu!”

Tôi phun hết trà ra ngoài.

“Anh không sao chứ, Torakichi-san?”

“G-guh... vâng... khụ khụ... xin lỗi...”

Sốc thật đấy.

Tuổi tác vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi.

Chuyện cặp đôi chênh lệch nhau một giáp hay hơn thế cũng không hiếm nhưng... cô ấy hơn tôi đến cả một trăm giáp.

“Không thích người lớn tuổi sao?”

“Không, không có chuyện đó đâu.”

“Torakichi-san mới đến thế giới này chưa đầy nửa tháng ạ.”

Kasane-san lên tiếng đỡ lời cho sự thất lễ của tôi.

Cô ấy giải thích rằng tôi chưa quen với việc tiếp xúc với dị tộc và chỉ đơn giản là bị sốc với sự chênh lệch tuổi thọ.

“Ra vậy. Nhân tộc đúng là chỉ sống được khoảng trăm năm thôi nhỉ.”

“Nếu sống đến trăm thì được xem là thọ lắm rồi.”

“Vậy à... Tức là, chắc chắn ta sẽ là người bị bỏ lại.”

Những lời đó vang lên không hề có ác ý, vậy mà trong khoảng khắc, tim tôi khẽ xao động.

Bị bỏ lại một mình.....

“Mà, nếu khoảng thời gian bên nhau thật vui vẻ thì cho dù có trôi qua hàng nghìn năm, ký ức đó cũng không phai màu và mỗi lần nhớ lại đều sẽ mang đến hạnh phúc. Sẽ không cô đơn đâu.”

Eliana-san nói bằng giọng điệu như thế từ tận đáy lòng.

Rằng bị bỏ lại một mình... cũng không phải là điều gì quá cô đơn.

Còn tôi... thì lại thấy thật cô đơn.

Nếu là người này thì.....

Nếu Eliana-san, một long tộc sống rất thọ, liệu cô ấy có để tôi lại một mình mà rời đi không...?

“Tuy nhiên, nếu đã như vậy thì không được lãng phí dù chỉ một giây. Mỗi giây phút bên nhau đều phải thật tuyệt vời, nếu không thì quá phí phạm.”

Vừa nở nụ cười sảng khoái, cô ấy vừa nhìn tôi chăm chú và thêm vào.

“Vì vậy, nếu dám lãng phí đến ba phút sáu giây thì... ta sẽ ly hôn ngay lập tức đấy.”

Vừa dứt lời, Eliana-san bật cười “kufufu” trong khi để lộ hàm răng trắng đều, trông chẳng khác một đứa trẻ thực hiện thành công trò đùa của mình.

Aah....

Người này, thật tuyệt vời.

Một người phụ nữ trưởng thành, độc lập, biết quan tâm đến người khác, lại còn chịu đối mặt trực tiếp với đối phương.

Nếu là người này, tôi có thể xây dựng một mái ấm hạnh phúc thật sự.

“Shioya Torakichi-san là một người đàn ông thuộc nhân tộc, năm nay hai mươi lăm tuổi.”

“Hai mươi lăm sao, trùng hợp nhỉ. Chúng ta giống nhau ở phần lẻ đấy.”

Phần... lẻ....

Hai mươi lăm tuổi mà là phần lẻ sao?

Toàn bộ cuộc đời tôi... chỉ là phần lẻ...

“Nhưng mà Torakichi-dono trẻ thật đấy.”

Ugh, nguy rồi!

Vừa bị gọi tên mà tim đã đập thình thịch.

Rõ ràng tôi đang để ý Eliana-san khá nhiều rồi.

“Ta ấy à, khi hai mươi lăm tuổi vẫn còn mặc... tã lót đấy.”

“Gofuu!!”

Có thứ gì đó vừa lọt vào khí quản của tôi...!

Không phải, là tại vì tôi vừa tưởng tượng ra mất rồi... Eliana-san mặc tã, với hình dạng hai mươi lăm tuổi theo cảm giác của tôi...

“Có sao không, Torakichi-dono? Này, uống chút trà đi.”

“Khụ... vâng... xin lỗi.”

Cô ấy đưa chén trà đến trước mặt tôi, tôi liền nhận lấy và nhấp một ngụm.

... Khó thật đấy, cái chuyện xem mắt dị tộc này.

Vì tôi đang sặc nên không thể nói năng gì, Kasane-san thay tôi truyền đạt thông tin đến Eliana-san.

“Torakichi-san hiện đang học nghề dưới trướng một nghệ nhân chế tác bạc. Tuy thu nhập chưa ổn định, nhưng tôi nghĩ đó là một công việc rất đáng tự hào.”

Kasane-san đã khen ngợi công việc của sư phụ tôi.

Không hiểu sao... điều đó lại khiến tôi thấy rất vui.

“Ừm. Thu nhập hay gì đó đều không quan trọng. Quan trọng là tinh thần và chí hướng làm việc. Nói thật thì, về tiền bạc ta có thể kiếm bao nhiêu cũng được.”

Long tộc xuất thân danh giá.

Nói cách khác, là xuất thân từ một gia tộc quý tộc.

Họ chắc có thể kiếm được số tiền mà tôi cố gắng cả đời cũng chưa chắc có được, chỉ trong vài năm. Chắc chắn là vậy.

“Torakichi-san. Eliana-san hiện đang đảm nhận các công việc bảo vệ thành phố, bao gồm cả việc giữ gìn trị an. Đó là một nghề cao quý nhằm bảo vệ sự an toàn và yên bình của mọi người.”

“Thật là tuyệt vời...”

Công việc của cô ấy nghe thật đáng nể.

Biết rằng cô ấy đang bảo vệ thành phố này... chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tôi cảm thấy đầy kính trọng.

“À thì. Khu vực này vốn là lãnh địa của long tộc từ lâu rồi. Từ thuở đó, những tộc như Cockatrice hay Basilisk vốn đã đi theo phục vụ, nên bây giờ ta chỉ tiếp tục những gì đã luôn làm thôi.”

“Dù vậy thì vẫn thật đáng nể. Tôi tin chắc đó là công việc khiến bao người biết ơn và kính trọng cô.”

“Y-yahaha! Torakichi-dono, cậu khen hơi quá rồi đấy... Fuu, hôm nay hơi nóng nhỉ. Này cố vấn-san, có thể mở cửa sổ được không?”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Eliana-san hơi ửng má, dùng tay quạt gió vào cổ mình.

Kasane-san lặng lẽ đứng dậy, mở toang ô cửa sổ nhỏ nơi vách tường. Luồng gió mát liền lùa vào căn phòng.

Nhật Bản đang là giữa mùa đông nhưng khí hậu nơi đây lại giống như cuối thu.

Gió thật dễ chịu.

Ủa?

Giờ tôi mới để ý, tộc Basilisk thì...

“Đây là cửa hàng của tộc Basilisk quản lý phải không nhỉ?”

“Ừm. Tộc đó vốn có tay nghề khéo léo từ xưa. Có rất nhiều người giỏi nấu ăn. Vì thế, ta từng đề nghị họ thử mở quán ăn xem sao và kết quả là họ đã lập nên một nhà hàng nổi tiếng như hiện tại.”

“Là Eliana-san gợi ý sao?”

“Ta là một trong số đó.”

Nghĩa là, có nhiều người thuộc long tộc đã đề xuất ý tưởng này.

Và những người tộc Basilisk, vốn đi theo long tộc, đã thực sự biến lời đề nghị đó thành hiện thực.

“Quả là một chủng tộc trung thành nhỉ.”

“Ừm.... Dù cũng có phần quá cứng nhắc, không linh hoạt cho lắm.”

Ơ?

....... Cảm giác này là sao nhỉ.

“Nhưng mà, hương vị món ăn là hạng nhất đấy. Cứ mong đợi đi.”

“Haha, tôi đang rất mong chờ đây.”

Vừa rồi, biểu cảm Eliana-san lộ ra trong phút chốc khiến tôi bận tâm và tôi có che giấu sự bối rối ấy bằng một nụ cười xã giao bình thường.

Hơi thấy tội lỗi một chút.

Giờ đây, Eliana-san đã lấy lại nét tươi tắn, không còn vẻ u sầu trên mặt nữa.

Chính vì vậy... nên khoảnh khắc thoáng buồn ấy càng khiến tôi không thể ngừng nghĩ tới.

“Xin thất lễ.”

Một giọng trầm vang lên từ sau cánh cửa trượt, khiến không khí trong phòng trở nên căng thẳng.

Cánh cửa được từ tốn mở ra, người đầu bếp tộc Basilisk từng đón tiếp chúng tôi lúc nãy bước vào.

Anh ta quỳ gối, lặng lẽ tiến đến gần.

Cẩn trọng cúi đầu ngay nơi cửa ra vào, rồi kéo khay đồ ăn vào trong.

Wow, tinh thần wabi-sabi thực thụ. Không ngờ lại được chứng kiến thứ đó ở thế giới khác.

“Trước hết, tôi xin mang món khai vị đến.”

“Ừm. Đúng giờ đấy.”

“Cảm ơn ngài.”

Người đầu bếp có giọng trầm kia không hề ngẩng đầu, chỉ chăm chú nhìn vào món ăn.

Có lẽ trong phép tắc nơi đây, việc nhìn thẳng vào mắt khách được xem là thất lễ chăng? Tinh thần wabi-sabi đúng là sâu sắc...

Tôi đang nghĩ vậy thì trong lúc anh ta đang bày món khai vị, ánh mắt tôi lại vô tình chạm phải ánh mắt người đầu bếp.

Tôi vội vã nở nụ cười và khẽ cúi chào.

“........... A.”

Người đầu bếp cũng hấp tấp gật đầu đáp lại.

Thấy thế, Eliana-san liền lên tiếng với vẻ mặt tinh nghịch như một đứa trẻ.

“Sao nào? Vị hôn phu tương lai của ta đấy. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, người này sẽ là phu quân của ta. Ngươi có cảm tưởng gì không?”

“.... Không. Kẻ hèn này không dám đưa ra lời nhận xét nào.”

Karii—

Một âm thanh lạ vang lên.

Tôi nhìn quanh để tìm nơi phát ra tiếng động, thì dường như.... là từ miệng Eliana-san.

...... Nghiến răng?

“Một người đàn ông có vẻ thành thật đúng không? Vậy mà lại có khiếu hài hước nữa đấy. Khi nãy, ta nghe được chuyện khá thú vị, thật sự thì đã lâu rồi ta mới cười nhiều đến vậy.”

Cô ấy bắt đầu kể về tôi với vẻ mặt đầy tự hào.

Như thể đang...

“.... Vậy thì tốt quá rồi.”

Như thể......

“Mong rằng lần gặp gỡ lại sẽ là khởi đầu cho một mối lương duyên tốt đẹp........ Xin phép.”

Cúi đầu thật sâu, không một lần ngẩng mặt lên, người đầu bếp rời khỏi phòng lặng lẽ như lúc y bước vào.

Gương mặt Eliana-san dõi theo bóng lưng ấy—

Vâng, đó chính là...

Một biểu cảm phụng phịu như cô gái nhỏ giận dỗi vậy.