Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

118 1161

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

56 7514

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

179 5048

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

38 50

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

(Đang ra)

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

_172

Nhưng vợ tôi, ngay cả khi đã qua đời, vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.

42 1949

Phần 1 - Chương 06: Cô nàng cứng đầu Eliana Bartley (3)

Tôi hít một hơi thật sâu trước cửa phòng, rồi mở cánh cửa kéo ra, thì thấy một mỹ nhân kinh diễm đang ngồi đó. 

Vì đã chuẩn bị tinh thần để gặp một con rồng nên cú sốc quá lớn, khiến tôi ngẩn người nhìn cô ấy mất vài giây. 

Mỹ nhân tóc đen toát lên khí chất đường hoàng và quý phái ấy, chỉ ngồi mà đã tỏa ra vẻ đẹp và khí chất hoàn mỹ như một bức tranh, đến mức chỉ cần bị đôi mắt dài sắc sảo ấy nhìn vào là khiến tôi quên cả thở. 

Tuy có khuôn mặt mang nét Tây phương, nhưng lại cực kỳ hợp với chiếu tatami và đệm ngồi. 

Bộ trang phục lộng lẫy như dành cho quý tộc của một vương quốc phương Nam nào đó, thế mà cô ấy lại vận lên một cách thanh nhã chứ không hề phô trương. Dù là mặc kimono hay váy dạ hội, chắc chắn người này cũng sẽ mặc đẹp không chê vào đâu được. 

Một mỹ nhân hoàn hảo như vậy đang nhìn tôi chằm chằm. 

.... Người này là, đối tượng xem mắt? 

Thật á? 

Với người như cô ấy, tôi nghĩ chỉ cần đi bộ mười giây trên phố là có người đến cầu hôn rồi. 

Thậm chí kiểu ném bừa viên đá vào đám đông rồi cuới người bị trúng là điều cô ấy hoàn toàn làm được. 

Mỹ nhân đó cứ thế, im lặng nhìn tôi. 

..... À, không, không đúng. Cái không khí này là sao. 

Đây không phải là nhìn..... mà là đang lườm, nhỉ? 

“........ Ba phút sáu giây.” 

“................... Hả?” 

Giọng nói vang lên bất ngờ khiến não tôi bị đơ một lúc, tôi lỡ buột miệng hỏi lại một câu ngu ngơ. 

“Ta nói là ngươi đến muộn ba phút sáu giây.” 

“Ể!? X-xin lỗi vì đã đến muộn!” 

Tôi theo phản xạ nhìn xuống cổ tay trái, rồi sực nhớ ra ở thế giới này thời gian trôi khác Trái Đất nên tôi đã tháo đồng hồ ra, thế là không nghĩ ngợi gì nữa, tôi cúi đầu thật thấp. 

Đi trễ là điều không thể chấp nhận được với một người trưởng thành có ý thức. 

Dù là một phút hay một giây, đã đi trễ thì là hành vi thiếu lễ độ cần bị trách mắng. 

“Chỉ xin lỗi là xong chuyện sao?” 

“Tôi hiểu rõ chuyện đó.....” 

“Ta đã phải chịu đựng sự nhàm chán trong suốt ba phút sáu giây đấy có biết không?” 

“Tôi thật sự không còn lời nào để bào chữa.” 

“Vậy thì? Hãy làm ta vui vẻ trong ba phút sáu giây đi.” 

“Tất nhiên....... hả!?” 

“Nếu ngươi có thể khiến ta cười trong ba phút sáu giây, ta sẽ tiếp tục buổi xem mắt này. Không thì hôm nay đến đây là hết. Rõ chưa?” 

“Ơ.... à..... hả!?” 

“Sẵn sàng chưa, pon!” 

Nói xong, không hiểu sao cô ấy lật úp chiếc đồng hồ cát đặt trên bàn. 

Hả? Cái đó là đồng hồ cát ba phút sáu giây á? Có loại nửa nạc nửa mỡ như vậy tồn tại sao? 

Mà khoan, “pon!” là cái gì vậy!? 

Ít nhất cũng phải là “bắt đầu!” hoặc “khởi động!”, hay chí ít cũng là “don!” chứ!? 

Và trong lúc tôi còn đang nghĩ ngợi lan man như vậy thì cát trong đồng hồ vẫn không ngừng rơi xuống! 

Liếc mắt một cái, tôi thấy Kasane-san đang đứng ở góc phòng, dõi theo tình hình bên này. 

Việc Kasane-san không can thiệp nghĩa là đây là nhiệm vụ mà tôi phải tự mình vượt qua. 

Tự mình gây ra thì phải tự mình gánh chịu..... 

Nhưng mà, bảo tôi làm cho cô ấy cười trong ba phút sáu giây thì.... 

Chuyện cười sở trường của tôi.... Không được. Có rút gọn cỡ nào thì cũng mất tới bốn phút. 

Mà tôi đã lãng phí khoảng ba mươi giây rồi. Còn lại hai phút rưỡi.... Không có gì sao...... Không có gì để dùng sao...... 

Chiếc đồng hồ cát trên bàn trà trước mặt vẫn không thương tiếc đổ từng hạt cát xuống. 

Eliana-san, mỹ nhân tóc đen đang ngồi trên đệm, nhìn tôi với vẻ mặt sắp lao tới cắn người đến nơi. Trông cô ấy thực sự rất giận. 

Còn lại hai phút, hoặc có thể ít hơn...... 

Hết thời gian rồi..... Đã vậy thì đành nói đại thứ gì mình nghĩ ra thôi! 

Còn hơn là không làm gì rồi kết thúc, thì thà ngã sấp mặt còn hơn! 

Bất cứ thứ gì cũng được.... Thứ gì đó lọt vào mắt mình.... đệm ngồi....... đệm! 

“Fu... futon ga, futtonda!” (Tấm đệm bay mất tiu!) 

Pi~ hyorororooo....... 

Một con chim bay qua bầu trời cao chẳng hề nể nang mà cất tiếng vang vọng giữa căn phòng im ắng đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi. 

Âm thanh vọng lại đầy lạc lõng, buồn bã..... 

“....... Ku” 

Vài giây im lặng căng thẳng đến mức có thể khiến địa ngục thành nơi còn dễ chịu hơn, cuối cùng bị tiếng của Eliana-san phá vỡ. 

“Kuhahahaha!” 

Cô ấy ngửa đầu lên trần, há miệng cười to. 

“Fu- futon ga....... futon ga, futton...... kuhihihi! Futtonda tte! Kuhaa~ hahahaha! Khó thở quá! Chết mất! Chết mất thôi!” 

Một cô gái long tộc, chủng tộc được cho là chẳng dễ chết, giờ đây đang sắp chết vì cười. 

Không hề giữ ý tứ với bộ quần áo đắt tiền, ô nằm dài ra trên chiếu tatami, vò vạt áo, ôm bụng lăn lộn. 

“A.... Ta cười rồi. Cười đủ cho cả ba ngày luôn rồi.” 

Cô ấy ngồi dậy khẽ khàng, dùng ngón trỏ lau đi giọt nước mắt nơi khoé mắt. 

Gương mặt vốn lạnh như băng giờ đã ửng đỏ, nở một nụ cười dịu dàng ấm áp. 

Lúc cô cười thật sự rất đẹp. 

“Nufufu... trận này, chiến thắng thuộc về ngươi. Kufufu... được thôi. Vũ trễ hẹn ta bỏ qua... fuhihi... vậy nhé... pukusu~!” 

Dường như vẫn chưa dứt hẳn cơn cười. 

... Không biết điều gì lại khiến cô thấy buồn cười đến vậy. 

Mặc dù là người nói ra nhưng tôi không thấy buồn cười chút nào. 

Liếc sang Kasane-san, tôi thấy cô ấy cứng đờ như hình nộm trong của hàng thời trang... Chắc là đang bối rối lắm. 

“Xưng tên đi. Ta sẽ nghe.” 

“Hể? À, vâng.” 

Eliana-san chống khuỷu tay lên bàn, chỉ về phía tôi. 

Hiểu ý, tôi ngồi xuống phía đối diện bên kia bàn. Ngồi thẳng tắp theo kiểu chính toạ. 

“Tôi là Shioya Torakichi. Ờm, Torakichi là tên.” 

“Ra vậy. Ta là Eliana Bartley. Ngươi được phép gọi ta bằng tên Eliana.” 

Kasane-san từng nói long tộc là chủng tộc có dòng dõi lâu đời. 

Thì ra là thế. Cử chỉ và lời nói của Eliana-san đúng là mang phong thái của một người xuất thân danh giá.

Phong thái đĩnh đạc, cao quý. Nếu đây là đối tác giao dịch thì tôi chắc chắn sẽ bị căng thẳng tới mức cứng đờ người. 

Thế nhưng, Eliana-san lại không phải như vậy. 

Không hề có cảm giác bị áp bức, dù cô ấy ngồi đầy tự tin và ung dung nhưng không tạo ra bất kỳ sự đè nén nào. Trái lại, cái tôi cảm nhận được là sự bao dung, rộng lượng. 

“Nào, hôm nay chúng ta hãy cùng tận hưởng một buổi xem mắt thật vui vẻ nhé!” 

Điều hơn cả là... Eliana-san, khi cười lại có một gương mặt dịu dàng khiến người ta thật dễ mến.