Đối tượng xem mắt lần này, Eliana Bartley-san, là người chỉ định sẵn địa điểm gặp mặt.
Nghe nói đó là quán quen của cô ấy, theo lời Kasane-san thì đây là một nhà hàng kiểu Nhật được đánh giá rất cao về chất lượng món ăn.
“... Là một nhà hàng kiểu Nhật thật luôn.”
Không phải trông giống, mà là nhà hàng kiểu Nhật chính hiệu.
Từ cách bài trí mang đậm tinh thần Nhật Bản, cho đến bầu không khí trang nghiêm, tất cả đều mang dáng vẻ đặc trưng của nhà hàng Nhật đẳng cấp.
Nhà hàng kiểu Nhật ở dị giới sao?
Liệu có món Nhật không ta?
“À, tôi... mới bắt đầu đi làm nên không mang nhiều tiền cho lắm...”
“Không cần lo đâu. Vì phía đối phương là người chỉ định địa điểm nên hai bên đã thống nhất từ trước rằng toàn bộ chi phí sẽ do họ chi trả.”
“Ể... nhưng mà xem mắt như thế liệu có được không?”
“Vì đó là mong muốn của phía bên kia nên không cần bận tâm đâu.”
Xem ra có nhiều điểm khác với Nhật Bản. ề mặt văn hóa hay giá trị quan chẳng hạn.
Ở Nhật khi đi xem mắt thì thường bên nam sẽ trả tiền.
Mà dạo gần đây cũng có nhiều người phụ nữ không thích để đối phương trả nếu không có ý định cuới, nên cũng hay chia đôi hoá đơn.
Nhưng mà... nữ là người trả tiền thì vẫn khá hiếm đấy chứ?
“... Cô ấy là người giàu à?”
“Ừm. Long tộc là một dòng tộc danh giá nên phần lớn đều có điều kiện kinh tế rất tốt.”
“Chẳng lẽ kiểu như ‘Không chịu nổi chuyện bị một con người bao ăn’...?”
“Thế thì cực đoan quá rồi. Người trẻ tuổi ngày nay không đến mức đó đâu.”
Xem ra long tộc đời trước khá tự tôn.
Ra là vậy...
Dù đã chuẩn bị tinh thần rồi nhưng mà... vẫn thấy lo lắng. Dù gì đây cũng là buổi xem mắt giữa các chủng tộc khác nhau mà.
Người mà hôm nay tôi gặp, không phải kiểu “con ngườI” theo nghĩa thường thấy...
Phải rồi, mình sẽ giữ tâm thế cởi mở, không thành kiến. Cứ thoải mái mà đối mặt thôi.
Ổn mà. Mình từng gặp một người tộc thằn lằn rồi. Không đến mức mất bình tĩnh hay lỡ lời... chắc vậy.
... Long tộc à.
Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh một con rồng trông vô cùng hung dữ.
Miệng rộng đầy răng nanh sắc nhọn. Từ trong miệng, lửa chập chờn loé lên. Gặp là “chộp” một cái ngay... lạnh cả sống lưng...
K-không, không thể nào.
Một người tự tìm đến để xem mắt thì đâu thể tự dưng nuốt người ta được.
Ổn thôi. Không sao cả.
Mà nghĩ vậy còn thất lễ hơn nữa ấy chứ.
Vả lại, đây là người Kasane-san giới thiệu cho mình.
Ổn thôi. Bình tĩnh lại... bình tĩnh lại nào...
Tôi viết chữ 人 ba lần lên lòng bàn tay rồi giả vờ nuốt vào.
... Phù
“... Cái đó là gì vậy?”
Kasane-san ôm quyền sổ nhỏ trước ngực, chăm chú nhìn mặt tôi.
Chắc là thấy trò trấn tĩnh đó lạ lẫm quá.
“Là một kiểu bùa giải tỏa căng thẳng ấy mà. Nói đúng hơn thì là một trò chơi chữ – nuốt người.”
Nếu mình “nuốt người” trước thì sẽ không bị “người khác nuốt”. Ý là như vậy, một trò chơi chữ để giảm căng thẳng.
“Trò chơi chữ... sao?”
“Haha, hẳn là khó hiểu nhỉ. Đây là phong tục quê hương tôi, cô đừng để ý.”
“Vâng... vậy tôi sẽ không bận tâm nữa.”
Việc cầu may hay các loại bùa là điều rất khó hiểu với những ai không biết tiếng Nhật.
Hầu hết đều là chơi chữ hoặc kết hợp âm thanh, nên nếu không biết thì chẳng khác gì những hành động vô nghĩa.
“Vậy thì, chúng ta vào trong thôi. Eliana-san hiện đang chờ sẵn trong phòng rồi.”
Phòng à... chắc là phòng riêng rồi.
Phòng riêng trong một nhà hàng kiểu truyền thống...hồi còn ở Nhật, tôi chỉ là một công nhân xưởng nhỏ, chẳng bao giờ có duyên đến những nơi như thế.
Không giống các cuộc xem mắt truyền thống, gần đây người ta thường chọn những nhà hàng Pháp hay Ý hợp túi tiền hơn để hẹn gặp.
Dù có miễn cưỡng chọn nơi sang trọng quá khả năng thì cũng chẳng thể che giấu cái mỏng manh của một con người bình thường như tôi... ngược lại còn phản tác dụng nữa cơ... Ugh, mỏng manh thật. Dù sao tôi cũng chỉ là một tiểu dân mỏng manh thôi mà.
Không sao cả. Biết mình là ai thì cũng không cần tự ti.
Hơn hết tôi phải cố giữ bình tĩnh, kẻo lại làm điều gì đó lố bịch.
Được rồi!
“Kasane-san.”
“Vâng.”
“Tôi có thể đi vệ sinh trước được không!?”
Căng thẳng quá, nên tôi muốn giải quyết trước.
Biết đâu... Nếu đúng là một con rồng dữ dằn như tôi hình dung thì... tôi không dám chắc mình có giữ được thể diện không.
“Vậy thì nhanh lên nhé. Cũng gần đến giờ hẹn rồi.”
“Vâng.”
Tôi cùng Kasane-san bước qua cánh cổng trông cực kỳ sang trọng và bước vào trong nhà hàng.
“Xin chào quý khách.”
Ở lối vào, tôi được đón chào bởi một... sinh vật bò sát có kích thước lớn bằng con người.
Uwoa... suýt thì hét lên rồi.
“Vẫn chưa quen với người khác chủng tộc sao?”
“V-vâng... có lẽ là vậy.”
Gia đình của sư phụ có ngoại hình khá giống tôi.
Tuy chỉ là giống chứ không hoàn toàn giống nhau.
Nhưng mà đúng là... khi đối mặt với một giống loài có hình dạng hoàn toàn khác, tôi vẫn chưa thể không bất ngờ.
Dù vậy, tôi phải nhanh chóng quen với điều này... nếu không thì thất lễ mất... Được rồi, thế giới này là như thế, chuyện đó là bình thường, việc tôi ngạc nhiên mới là lạ, tôi sẽ quen thôi, quen rồi, quen rồi... xong!
“Tôi ổn rồi.”
“Thật sao? Xin đừng gượng ép bản thân.”
“Vâng, tôi ổn.”
Chỉ là bề ngoài có chút khác biệt mà thôi.
Chúng tôi chỉ là nhân viên và khách hàng, không hơn không kém. Nếu họ không tấn công mình thì cũng không có gì đáng sợ cả.
“Họ là người tộc Basilisk, một chủng tộc ôn hòa. Không cần phải sợ đâu.”
Kasane-san thì thầm vào tai tôi.
Còn người phục vụ Basilisk thì im lặng nhìn tôi.
Chắc hẳn đã thấy hết mấy pha lúng túng của tôi rồi... xin lỗi nhé. Thật ngại quá... kiểu này chắc họ cũng hiểu tôi sợ cái gì luôn rồi.
“À, xin lỗi...”
“Không đâu. Đó là chuyện thường xảy ra ở thế giới này mà. Xin đừng bận tâm.”
Với giọng trầm như nhân vật chính trong phim yakuza, nhân viên Basilisk cất lời.
Cách anh ta không lộ ra biểu cảm, vẻ ngoài hơi thô ráp... khiến tôi có cảm giác như một người thợ lành nghề. Trông giống đầu bếp hơn là nhân viên phục vụ... Dĩ nhiên đấy chỉ là ấn tượng cá nhân thôi.
“Tôi sẽ dẫn quý khách đến bàn. Mởi đi lối này.”
“À, xin lỗi! Trước đó cho tôi hỏi, nhà vệ sinh ở đâu vậy?”
Nhân viên đang bước đi thì khựng lại, nhìn tôi khoảng hai giây rồi từ từ đưa tay chỉ đường.
“Đi hết hành lang này, rẽ trái là tới.”
“Vậy thì, Kasane-san. Xin hãy đi trước nhé.”
“Không cần tôi đợi sao?”
“Không sao đâu. Tôi sẽ xong ngay thôi.”
“Phòng của quý khách là phòng Himeyuri ở cuối hành lang này.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Tôi quay lưng lại với lời chỉ dẫn của nhân viên tộc Basilisk và đi về phía nhà vệ sinh.
Vừa để không khiến đối phương phải đợi... vừa để tôi có thể reset đầu óc lại lần nữa.
Dù đã tự nhủ là ổn nhưng khi đứng gần vẫn có cảm giác tê rần khó tả... thật ra tôi không chịu được loài bò sát.
Tôi đi dọc hành lang, hơi lạc chút rồi cũng đến được nhà vệ sinh.
Một dãy bồn cầu sạch sẽ hiện ra.
Thật ngạc nhiên, thế giới này có cả hệ thống thoát nước.
Khi nghĩ đến dị giới, tôi lại hay tưởng tượng đến khung cảnh châu Âu thời trung cổ nhưng nhờ có hệ thống thoát nước trải dài khắp thành phố, nên ở thế giới này, việc xây nhà vệ sinh trong nhà là điều hiển nhiên, sư phụ nói vậy.
Không phải lo về những rắc rối liên quan đến nhà vệ sinh, thứ không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày, khiến tôi thực sự cảm thấy biết ơn.
Tuy nhiên, có vẻ như hệ thống nước sạch thì vẫn chưa có, nên bên cạnh bồn rửa tay là một vò nước lớn. Giống như chỗ rửa tay trong các đền, chùa vậy.
Và bên cạnh đó là một chiếc gương... Có gương luôn đấy.
Nền văn minh ở thế giới này đúng là không thể đem tiêu chuẩn Trái Đất ra so được mà.
“Bình tĩnh nào tôi ơi.”
Tôi nhìn vào gương, ngắm khuôn mặt phản chiếu của mình.
Không được để thành kiến cá nhân khiến mình sợ người khác ngay từ lần đầu gặp mặt.
Ngược lại mà nói, hẳn cũng có những người thấy gương mặt giống tôi đáng sợ hay kinh tởm.
Thế nhưng, tôi chưa từng bị đối xử như vậy lần nào cả.
Đó là điều bình thường. Nếu không như thế là, thì làm gì có chuyện các chủng tộc khác sống chung được với nhau.
“Phải làm quen đi. Hãy chấp nhận nơi này, thế giới này.”
Tôi đã từng rất muốn kết hôn, muốn đến phát điên, vậy mà chẳng làm được.
Lúc bị đâm bởi chiếc máy bay cỡ nhỏ, tôi còn tưởng tất cả đã hết.
Thế mà bây giờ, dù là ở thế giới khác, tôi lại có được một cơ hội thứ hai.
Không thể vấp ngã vì mấy chuyện vớ vẩn được.
Tôi có nghĩa vụ phải kết hôn và xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Trên hết, làm vậy là thất lễ lắm.
Lo lắng run rẩy trước cả khi gặp mặt thì quá thất lễ rồi.
“Quyết rồi. Không sợ nữa.”
Dù khi bước vào phòng trước mắt tôi có là một con rồng.
Dù đối phương cao gần 10 mét.
Dù mỗi lần cuời là miệng phun lửa!
... À mà, nếu được thì đừng phun lửa nhé, nguy hiểm lắm.
“Rồi! Đi thôi!”
Tôi hít sâu lấy tinh thần, rời khỏi nhà vệ sinh, ưỡn ngực bước đi trên hành lang... rồi lạc đường.
... Ủa?
Hình như tôi đi tới tận khu bếp rồi thì phải, vì bên trong vọng ra tiếng quát tháo của mấy đầu bếp.
“Cái quái gì vậy hả!? Cắt như này mà cũng là dùng dao à!? Nếu không biết tôn trọng nguyên liệu thì nghỉ làm đầu bếp luôn đi!”
“Dạ! Tôi xin lỗi!”
“Nếu có thời gian xin lỗi thì lo mà xử lý cá đi! Từng giây từng phút tươi ngon đang trôi qua đó!”
“Dạ!”
... Đúng là thế giới của những nghệ nhân.
Tôi len lén hé mắt nhìn vào, thấy bên trong căn bếp có hơn chục người tộc Basilisk đang qua lại.
Uaa... tôi nhớ tới công viên cá sấu với chuối kia rồi.
“... Ơ?”
Giữa những người Basilisk đang làm việc trong bếp, tôi nhìn thấy một gương mặt quen quen.
Người Basilisk tôi quen chỉ có một, nên không thể nhầm được, là nhân viên đã chào đón chúng tôi khi nãy.
... Ra là đầu bếp à.
Vậy thì tại sao khi nãy anh ta lại ra đón khách?
“Hửm?”
“À...”
Trong lúc nghĩ ngợi linh tinh thì mắt chúng tôi chạm nhau.
“Lạc đường rồi sao?”
“Ừm, đúng vậy...”
Vẫn là gương mặt không đoán được biểu cảm, anh ta nhìn tôi rồi đưa tay chỉ thẳng một hướng.
“Cuối hành lang phía bên kia.”
“À, cảm ơn anh.”
Tôi cúi đầu cảm ơn rồi rời khỏi nhà bếp.
Anh nhân viên vẫn dõi theo tôi từ sau.
Chắc vì tôi hiếm gặp với họ thiệt ha?
Vì đã mất thời gian nên tôi bắt đầu bước nhanh đến phòng Himeyuri.