Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

118 1161

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

56 7514

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

179 5048

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

38 50

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

(Đang ra)

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

_172

Nhưng vợ tôi, ngay cả khi đã qua đời, vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.

42 1949

Phần 1 - Chương 04: Cô nàng cứng đầu Eliana Bartley (1)

Đã một tuần kể từ khi tôi đến thế giới này. 

“Này, Tora! Hôm nay cậu có buổi xem mắt đúng không? Bỏ việc dọn dẹp qua một bên đi, chuẩn bị nhanh còn kịp.” 

“Vâng, sư phụ.” 

Một tuần trước, tôi được tư vấn viên Kasane-san của trung tâm mai mối Cupids dẫn đường đến xưởng bạc Oliver. Hiện tại tôi đang sống tại đây với tư cách thợ chế tác bạc học việc. 

Do hiện tượng xáo trộn ký ức, tôi đã quên mất ký ức về lần gặp đầu tiên với gia đình sư phụ, nhưng dù vậy, họ vẫn chào đón tôi bằng tấm lòng ấm áp. 

“Nếu cậu mất ký ức thì chỉ cần gặp lại lần nữa là được. Ta là Doga Oliver, thợ bạc. Còn đây là vợ ta, Seris và con gái yêu, Chirol.” 

“Rất vui được gặp lại cậu, Tora-kun.” 

“Rất vui được gặp lại— Tora—!“ 

Như vậy đó, tôi đã được đón nhận vào một gia đình ba người gồm đôi vợ chồng ngoài ba mươi và cô con gái năm tuổi, một mái ấm hạnh phúc. Cùng nhau quây quần bên mâm cơm gia đình, thật tuyệt. 

Ngay cả lúc này, khi tôi đang chạy loanh quanh nhà chuẩn bị cho buổi xem mắt, Seris-san và Chirol-chan vẫn dõi theo tôi với vẻ mặt vui tươi, nở nụ cười. 

“Tora—, nếu buổi xem mắt không thành công thì Chirol sẽ lấy anh nhé—“ 

“N-này, Chirol! À, đừng bận tâm nha Tora-kun.” 

Chirol chan là một đứa trẻ khỏe mạnh tràn đầy năng lượng như gom hết sinh khí của cả thế giới lại, còn Seris-san luôn nở nụ cười dịu dàng. 

Sư phụ thì là một người đàn ông to lớn như gấu, nhưng lại làm ra những món bạc tinh xảo đến nghẹt thở. 

Chắc hẳn, trước khi mất trí nhớ, tôi đã bị gia đình ấm áp này cuốn hút và chủ động xin làm đệ tử của sư phụ. 

Nghe nói tôi đã chủ động quỳ sụp trước tiệm để bái sư. 

Sư phụ bảo chắc tôi đã tuyệt vọng đến mức đó vì chẳng có xu dính túi, cũng chẳng biết đi về đâu. Và cũng vì thấy được sự tuyệt vọng ấy nên mới thu nhận tôi. 

Xưởng của sư phụ nhỏ, trước giờ chưa nhận đệ tử. 

Thế mà người vẫn thuê tôi, đối xử rất dịu dàng. 

Aah... 

Gặp được những người này thật sự là một điều may mắn với tôi. 

“Xin thứ lỗi.” 

Ngay khi tôi chuẩn bị lên đường, Kasane-san đã tới xưởng của sư phụ. 

“Waaa, một chị xinh đẹp nè! Là người yêu của Tora ạ?” 

“C-Chirol-chan!? Không phải đâu! Đây là Kasane-san, người phụ trách mai mối mà.” 

“Không cưới hả?” 

“Xin lỗi nhé. Em là Chirol-san phải không?” 

Trước Chirol, người vừa có phát ngôn chấn động với gương mặt ngây thơ, Kasane-san cúi gối, hạ thấp tầm mắt, trò chuyện rất đàng hoàng. 

“Giữa bọn chị, tư vấn viên và khách hàng như anh Torakichi đây không thể có quan hệ yêu đương được. Bởi vì bọn chị đứng trên cùng một chiến tuyến với khách hàng, cùng tìm kiếm một mối nhân duyên tốt. Có thể nói là như người một nhà vậy.” 

“Hmm, không hiểu gì cả—“ 

“Không, ý chị là những tư vấn viên thì—“ 

“A, Kasane-san ơi!” 

Tôi vội vã cắt lời Kasane-san, người vẫn đang định cố gắng giải thích logic cho một cô bé năm tuổi. 

Quả là một người nghiêm túc. Chỉ cần nói “Không phải đâu~” là xong mà... 

“Mà có chuyện gì mà cô phải tới tận đây vậy? Tôi tưởng hẹn nhau ở quảng trường mà?” 

“Vâng, đúng là vậy. Nhưng tôi nghĩ nhỡ đâu Torakichi-san đi lạc thì sao...” 

... Ờ thì, cũng có lý. 

Suốt tuần qua tôi toàn quanh quẩn ở xưởng, cố gắng học nghề từ sư phụ, gần như chẳng ra ngoài. 

Được cô ấy đến đón quả là đúng lúc. 

“Cảm ơn cô. Thực ra... tôi cũng không biết đường thật. Cô cứu tôi rồi.” 

Tôi vừa nói vừa gãi đầu ngượng nghịu. Kasane-san bèn lấy ra một quyển sổ tay nhỏ và lật mở, ghi chép vào đó.... Ghi gì thế nhỉ? 

Chẳng lẽ là “Có vẻ hơi ngố”? 

Nếu mình cứ lơ ngơ vậy sẽ bị đánh giá thấp mất. Phải nghiêm túc hơn thôi. 

“Hôm nay tôi sẽ cố gắng hết sức!” 

Tôi nắm chặt tay, truyền tải quyết tâm của mình bằng ánh mắt. Kasane-san nhìn tôi chăm chú rồi lặng lẽ ghi thêm gì đó vào sổ. 

... Thật sự muốn biết cô ấy đang viết gì. 

“Vậy thì, chúng ta đi thôi.” 

“À, khoan đã!” 

Tôi mới tới thế giới này chưa được bao lâu, lại chưa có tiền bạc gì nhiều nên đã xin tạm ứng lương từ sư phụ để mua một bộ đồ chỉnh tề. Là hàng giảm giá 50% nhưng cũng coi là tươm tất. 

“Không biết.... bộ này có ổn không?” 

Lần xem mắt đầu tiên ở thế giới này. Tôi muốn chuẩn bị thật kỹ, tránh để thất lễ với đối phương. 

Với lòng quyết tâm đó, tôi hỏi Kasane-san, nhưng câu trả lời lại là 

“Phòng tôi nhỏ lắm, không nuôi thú được.” 

.... Và tôi nhận được câu trả lời đầy bí ẩn. 

Là ý gì vậy? 

Cô ấy thở ra một hơi nhỏ rồi xóa đi dòng chữ vừa viết trong sổ. 

“Trang phục để đi xem mắt này... có kỳ quá không?” 

“Trang phục không có quy định cứng nhắc đâu. Tôi nghĩ anh nên mặc thứ gì hợp với mình là được rồi.” 

Có vẻ ở thế giới này, việc ăn mặc lộng lẫy để đi xem mắt không phải là điều cần thiết. 

Tôi từng thấy một người phụ nữ thuộc tộc thằn lằn gì đó... Geo-gì-đấy, mặc váy dạ hội nên chắc vẫn còn tồn tại khái niệm làm đẹp. 

Nhưng có khi nếu quá chăm chút, lại thành lố thì sao? 

“Ha ha ha! Nhìn cậu kìa, đúng là một thanh niên hồi hộp trong buổi hẹn đầu tiên.” 

Sư phụ bước ra từ trong nhà, thấy bộ dạng tôi thì cười lớn, rồi đưa cho tôi hai món đồ bạc. 

Một là chiếc huy hiệu hình chim non, sản phẩm tôi đã bỏ cả tuần để làm. 

Lấy hình tượng loài chim một ngày nào đó sẽ bay cao, bay xa như một nghệ nhân bạc thực thụ, đây là một tác phẩm mà tôi khá hài lòng. 

Món còn lại là một cặp vòng bạc móc nối méo mó, thực ra một trò chơi “chiếc vòng trí tuệ”

Lúc được dạy những kỹ thuật cơ bản của nghề làm bạc, tôi đã thử nghịch ngợm, sáng tạo ra nó. Sư phụ từng tỏ vẻ thú vị và khen rằng “Ồ, cậu làm ra một thứ thú vị đấy” nhưng thành thật mà nói thì nó méo mó và thô kệch, trông không đẹp mắt tí nào. 

Không rõ ý định của sư phụ khi đưa cả hai thứ này cho tôi là gì. 

“Lấy vợ rồi sẽ bị hỏi đủ thứ về tương lai. Cứ nói thật về nghề của mình đi.” 

“Cứ nói ‘Tuy còn là học việc, nhưng tôi sẽ trở thành nghệ nhân bạc giỏi nhất thành phố này’ ấy.” 

Sư phụ cười ha hả, vỗ mạnh vai tôi rồi giơ ngón cái đầy khí thế. 

Một lời động viên dễ hiểu và ấm áp. 

Tôi thấy mình được tiếp thêm rất nhiều dũng khí. 

Tôi cẩn thận bỏ hai món đồ bạc vào túi rồi cùng Kasane-san lên đường. 

Trước khi rời xưởng, tôi cúi đầu một lần nữa với ba người họ đang tiễn ra tận cửa, ồi hướng về quảng trường lớn. 

“Có vẻ như anh đã gặp được một vị sư phụ tuyệt vời nhỉ.” 

“Vâng.” 

Dọc đường, Kasane-san nói như vậy khiến tôi cảm thấy vô cùng tự hào.