Tay nắm chặt hũ đường như một loại vũ khí ném, tôi lao vội trở lại quầy tiếp tân. Nếu có chuyện gì xảy ra với khách tư vấn thì đó là trách nhiệm của tôi, người đã để họ phải chờ ở quầy.
Trước mắt tôi, nơi tôi đã chạy về với tinh thần quyết tử bảo vệ đến cùng – Torakichi-san đang bị một con cá khổng lồ cắn vào đầu.
Vâng, là cá.
.... Cái gì vậy.
“Không sao đâu, Torakichi-san. Xin đừng bận tâm.”
“Không, tôi để tâm lắm đấy!? Và rõ ràng là sao mà ‘không sao’ được!?”
“Nó sẽ không làm hại con người đâu.”
“Không, khoan đã, hiện tại nó đang cắn đầu tôi đó!?”
“Nó không có răng đâu.”
“Đúng là không thấy đau, nhưng mùi tanh khủng khiếp luôn đó!?”
“Đâu còn cách nào khác. ‘Cô bé’ là sinh vật dưới nước mà.”
Con cá khổng lồ đang lơ lửng giữa không trung, hiện tại đang nhai nhẹ phần sau đầu của Torakichi-san, là một loài có tên là “ngư phiêu” (cá trôi nổi). Nó là thú cưng yêu quý của giám đốc chúng tôi, cũng là linh vật đại diện – Monamuu-chan.
“Monamuu-chan rất thích phía sau đầu người, thỉnh thoảng sẽ cắn thử một chút đấy.”
Đặc biệt, nó có vẻ rất thích người chuyển sinh. Những ai chưa quen với thế giới này đều bị nó cắn.
Đôi mắt to tròn nhìn vào khoảng không, trông vô cùng thích thú. Monamuu-chan, thật đáng yêu.
“À... tôi không biết tại sao cô lại thấy vui nhưng mà sinh vật này thực sự rất nguy hiểm đó!? Một sinh vật khổng lồ thích cắn đầu người thì là nguy hiểm còn gì!?”
“Monamuu-chan vẫn còn là con nít đầy ạ.”
“Con nít mà dài gần hai mét á!? Còn to hơn cả tôi luôn đó!?”
Đầu của Torakichi-san nhỏ hơn Monamuu-chan đến hai vòng, có thể đó là kích cỡ vừa miệng dễ ăn nhất. Có vẻ cũng khá đã miệng khi nhai.
“Tại sao nó lại lơ lửng trên không trung được vậy? Là cá kia mà.”
“Vì là ngư phiêu mà.”
“Không, dù cô có nói ‘vì là’...thôi, bỏ đi, tôi không muốn biết nữa...”
Vì là loài cá có thể trôi nổi giữa không trung nên gọi là ngư phiêu... có gì lạ sao?
“Xin lỗi đã để anh đợi. Đường đây ạ. Anh dùng bao nhiêu tùy thích.”
Tiễn Monamuu-chan đang lơ lửng trôi dần lên sát trần nhà, tôi đặt hũ đường xuống trước mặt Torakichi-san.
Khi Torakichi-san mở nắp ra, những viên đường vuông nhiều màu sắc hiện ra.
Mặc dù vị thì giống nhau nhưng nhìn màu sắc như này lại tạo cảm giác vui vẻ hơn hẳn.
Trong số những viên đường nhiều màu đó, Torakichi-san đã chọn viên màu hồng.
Tại sao lại là màu hồng nhỉ?
Anh ấy thích màu hồng chăng?
Nếu là tôi thì sẽ không do dự chọn màu trắng... nhưng mà thật ra màu nào cũng chẳng sao cả.
“Vị thì... Không khác nhau đâu đấy?”
“Hể? À, vâng. Tôi đoán vậy.”
Dường như anh ấy không mong đợi sẽ có vị dâu hay gì đó. Có vẻ anh ấy chọn viên đường đơn thuần vì nó có màu hồng.
Có lẽ là người có sở thích đáng yêu.
“Chỉ là linh cảm thôi nhưng khi nhìn Kasane-san, tôi lại cảm thấy nên chọn màu này. Ahaha, không có ý gì sâu xa đâu.”
Torakichi-san cười gượng và thả viên đường vào tách trà thảo mộc.
Các góc dần tròn lại, rồi viên đường nhanh chóng tan ra.
Anh ấy nhìn tôi rồi nghĩ đến màu hồng sao?
Tóc tôi là màu xanh tím, mắt thì màu đỏ. Làn da cũng trắng nhưng không đến mức hồng. Còn quần áo... hôm nay tôi mặc vest xám.
Không có lý do gì để nhìn tôi rồi lại nghĩ đến màu hồng... hả!?
Tôi vô thức đưa tay giữ lấy vạt váy.
... Hôm nay, là màu hồng.
Có lẽ nào... nhưng tôi và Torakichi-san ngồi đối diện nhau qua quầy tiếp tân, cả lúc tôi đứng dậy cũng không có gì đặc biệt cả... hơn nữa, váy tôi cũng không phải kiểu ngắn............ thôi kệ. Có nghĩ cũng chẳng ích gì.
Chắc chắn, không phải vì lý do đó đâu.
... Nhưng mà, lỡ là thật thì... để tôi nói một câu thôi.
“Không được nghịch ngợm đâu đấy.”
“Câu đó, xin hãy nói với con cá bay kia giùm tôi.”
Torakichi-san nhăn mặt bất mãn, tay chỉ lên Monamuu-chan đang lơ lửng trên trần nhà.
Tuy nhiên, người tôi muốn nói câu đó chính là anh.
Người bị cuốn vào vụ “hợp nhất thế giới” thường sẽ phát sinh năng lực kỳ lạ, dù có tự nhận thức được hay không... Nếu là vô thức thì còn châm chước, nhưng...
“Không được đâu đấy.”
“Đã bảo là, câu đó phải nói với con cá—“
Viên đường màu hồng đã tan biến hoàn toàn, hiện tại chẳng còn mang chút liên hệ nào tới màu hồng nữa.
Phải đổi chủ đề nhanh thôi. Bầu không khí này không ổn chút nào.
Tôi đang trong giờ làm việc..... Khụ.
“Sau đây, tôi sẽ đưa Torakichi-san về tận nơi cư trú. May là anh đã điền địa chỉ trước khi ký ức bị xáo trộn rồi.”
“Ể? Nhưng như vậy có ổn không?”
“Đó cũng là một phần công việc của tôi.”
“Vậy sao....xin lỗi nhé. Việc gì cũng để cô lo.”
Lại xin lỗi nữa rồi.
Chẳng lẽ người này cảm thấy việc bản thân còn sống là một điều đáng phải áy náy sao?
“Nếu anh cứ liên tục xin lỗi như vậy thì sẽ tạo ấn tượng là người không đáng tin đấy.”
“Hể? À, xin lỗi... đây gần như là thói quen mất rồi.”
Lại nữa.
Torakichi-san vừa nhận ra mình đã nói “xin lỗi” lại vô thức “xin lỗi” thêm lần nữa, rồi nhận ra nên cười gượng “ahaha...”. Có lẽ một người phụ nữ hơi mạnh mẽ, biết chủ động dẫn dắt sẽ hợp với Torakichi-san hơn.
Một người phụ nữ kiên cường, khiến người khác yên tâm.
Còn sở thích thật sự thì tôi không rõ.
“Vậy... về tiêu chuẩn chọn vợ, anh có yêu cầu gì không?”
“Một người.... tuyệt đối sẽ không chết chẳng hạn, có được không?”
..... Anh mong muốn một người phụ nữ mạnh mẽ hơn cả tưởng tượng của tôi rồi.
Một người bất tử à.... Cũng không hẳn là không tồn tại.... có lẽ vậy.
“À không, nói tuyệt đối thì hơi quá...”
Sau khi sửa lại đôi chút lời mình vừa nói, Torakichi-san vẫn nghiêm túc nói lên nguyện vọng của mình.
“Nếu có một người phụ nữ mạnh mẽ, kiểu như khó mà chết vì vài chuyện nhỏ nhặt thì...”
“Nếu là như vậy thì.”
Sức sống áp đảo, vượt xa loài người, cùng thân thể cường tráng bền bỉ.
Tôi kéo ra một tệp hồ sơ ứng viên một người phù hợp với điều kiện đó.
Vị này có yêu cầu: “Nếu có đối tượng phù hợp thì muốn kết hôn ngay”, nên có vẻ rất dễ điều chỉnh với điều kiện của Torakichi-san.
Hơn nữa, có lẽ hai người sẽ rất hợp nhau.
Cả hai đều rộng lượng, có phần lập dị và đều có ý chí mạnh mẽ trong việc kết hôn.
Hơn hết, người phụ nữ tôi sắp giới thiệu lần này—
“Là Eliana Bartley-san, một nữ long tộc, thuộc hàng ngũ những chủng tộc mạnh nhất.”
Nếu thực sự khiến cô ấy nổi giận, thì là kiểu phụ nữ “mạnh” đến mức có thể một mình hủy diệt cả một đoàn hiệp sĩ quốc gia.