Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

118 1161

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

56 7514

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

179 5048

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

38 50

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

(Đang ra)

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

_172

Nhưng vợ tôi, ngay cả khi đã qua đời, vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.

42 1949

Phần 1 - Chương 02: Hồ sơ đăng ký tại trung tâm tư vấn hôn nhân (2)

“Ano, Kasane-san.” 

“Fu–ai!?” 

Tôi giật mình. 

Vì bất ngờ nên lỡ bật ra tiếng kỳ lạ. 

Thông thường, chúng tôi – các tư vấn viên – khi được gọi sẽ là “cô tư vấn viên” hoặc là bằng họ. 

Trường hợp của tôi thì sẽ là “Emerson-san”... Ủa? 

“Này, anh nhớ được tên tôi sao?” 

Tôi nhớ là mình đã tự giới thiệu trước khi Torakichi-san bị xáo trộn ký ức cơ mà... 

“À không, nhờ nhìn bảng tên...” 

Torakichi-san chỉ tay vào phần ngực áo mình rồi đáp như vậy. 

Việc anh ấy không chỉ thẳng vào ngực phụ nữ một cách bất lịch sự thật dễ tạo thiện cảm. 

Thì ra là vậy, do thấy bảng tên của tôi... 

Hạ mắt xuống, tôi thấy rõ phần ngực phẳng phiu của mình. 

... Không phải tôi để tâm đâu, nhưng giám đốc cứ dai dẳng trêu chọc tôi “chưa lớn, chưa lớn” mãi làm tôi hơi... chỉ hơi thôi, tôi nghĩ rằng “giá mà lớn thêm chút thì tốt” – chỉ có vậy thôi nhé. 

Tuy nhiên...đúng là thế. 

Bị gọi tên bất ngờ khiến người ta giật mình thật. 

Giờ thì tôi hiểu cảm giác giọng bị lạc đi như vậy rồi. 

Tuy thế... 

“Torakichi-san.” 

“Vâng.” 

“Tôi nghĩ việc hướng ngoại là một điểm tốt, nhưng đôi khi vì một chuyện nhỏ có thể gây hiểu lầm không mong muốn, nên tôi không khuyến khích anh gọi tên riêng của phụ nữ quá thoải mái đâu.” 

Đã từng có những cặp đôi tan vỡ chỉ vì một trong hai người ghen tuông dữ dội chỉ vì đối phương tỏ ra quá thân mật với tư vấn viên đấy. 

... Việc chúng tôi gọi tên khách hàng là để tạo cảm giác thân thiện, từ đó dễ tìm ra người phù hợp hơn. 

Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc khách hàng cũng cần phải tỏ ra thân thiết với tư vấn viên. 

Khách hàng không cần phải biết thông tin về chúng tôi. 

... Tuy không có quy định cấm thân thiết nhưng mà. 

“Tên riêng... A! Phải rồi!” 

Cạch! Một tiếng vang lên. Torakichi-san bật dậy khỏi ghế. 

Rồi anh ấy nhìn xuống tôi với vẻ mặt vô cùng bối rối, cúi đầu xin lỗi, trông gần như muốn khóc. 

“Xin lỗi!” 

Lại xin lỗi nữa rồi. 

“Tôi... tôi cứ tưởng mình vẫn đang ở Nhật... Phải rồi ha, ở nước ngoài thì tên trước nhỉ?” 

Nước ngoài...dị giới thì đúng hơn. 

“Tôi chưa từng ra khỏi Nhật bao giờ, cũng không hiểu rõ mấy phim Hollywood, không phân biệt nổi ai tên Brad ai tên Pitt, cho nên... tôi cứ nghĩ Kasane-san là họ.” 

Vừa cúi gập người, ánh mắt anh ấy liếc lên nhìn tôi một cái. 

Như đang dò xét biểu cảm trên mặt tôi. 

Làm công việc này, tôi đã gặp rất nhiều người giống Torakichi-san. 

Người bị nhầm lẫn do sự đảo ngược giữa tên và họ. 

Bản thân chuyện đó không có gì đáng xấu hổ cả, chỉ cần học lại là được, và thực tế thì trong thế giới mà họ và tên lẫn lộn như này, việc hiểu đúng tên ai đó ngay từ lần đầu là điều cực kỳ khó. Chính tôi cũng đôi khi bị nhầm. 

Cho nên, thực sự không cần phải lo lắng đến thế, nhưng... 

“Nếu... nếu tôi làm cô khó chịu thì xin lỗi. Thật sự xin lỗi!” 

Tại sao con người lại phải xin lỗi một cách tha thiết đến vậy? 

Khiến người ta chỉ muốn ôm chặt lấy, vỗ về như một đứa trẻ “Không sao đâu, không có gì phải sợ cả.”

<Ghi chú: Cử chỉ rất dễ thương. Muốn nuôi> 

...........Hả!? 

<Ghi chú: Cử chỉ rất dễ thương> 

Tôi xoá nó rồi. 

Tuy là lỡ tay viết ra trong lúc vô thức nhưng tôi đã xóa sạch sẽ rồi. 

Không còn cách nào khác. Phòng tôi cấm thú cưng mà. 

“Vậy thì... Tôi nên gọi là Emerson-san nhỉ...” 

“Không cần đâu. Cứ gọi là Kasane cũng được. Lâu lắm rồi không có ai gọi tôi như vậy nên tôi vui lắm.” 

“V... vậy sao?” 

Tôi hơi lo là mình có phần áp đặt, nhưng Torakichi-san lại tỏ ra nhẹ nhõm hẳn, má hơi giãn ra và mỉm cười rất dịu dàng. 

“Vậy thì, từ giờ mong được giúp đỡ nhé, Kasane-san.” 

Aaa.... 

Cảm giác này là sao vậy. 

Rõ ràng hơn tôi tận năm tuổi......dễ thương, không, phải nói là đáng yêu. 

Tôi muốn tiếp tục cho người này ăn những món ăn thật ngon. 

“Vậy thì... ừm, tôi có thể nhờ cô một việc được không?” 

Torakichi-san vừa hỏi tôi vừa ngồi ngay ngắn lại trên ghế. 

Nghĩ thì, lúc nãy bị bất ngờ gọi tên nên bị cuốn đi mất nhưng vốn dĩ anh ấy định nói gì đó với tôi. 

“Việc gì vậy ạ?” 

“Tôi xin thêm ít đường được không?” 

“Đ.... đường sao?” 

“Vâng... Ừm, hơi đắng một chút...” 

Đường vào trà thảo mộc? 

Hả? 

Trà thảo mộc mà lại cho đường vào ư? 

Cái đó, nghe như thế...rưới kem tươi lên thịt nướng vậy....... có hợp không thế? 

“Ơ.... có gì đó... kỳ lạ sao?” 

“Ể?” 

Hẳn là tôi đã làm ra biểu cảm kỳ quặc lắm. 

Torakichi-san lo lắng hỏi như vậy. 

“À, ừm, phải. Tôi ít nghe tới trường hợp cho đường vào trà thảo mộc lắm. Nhưng không phải là điều kỳ quặc hay sai trái gì đâu.” 

Dù quanh tôi thì hoàn toàn không có ai làm vậy. 

Cả đời tôi chưa gặp ai như vậy cả. 

Ở thế giới này, trà thảo mộc là loại trà nhạt, dễ uống nên thông thường người ta sẽ uống không, nhưng cũng phải là không được bỏ đường vào... chắc vậy, tôi nghĩ thế. 

“Chắc là... kiểu giống như cha tôi cho đường vào trà lúa mạch ấy nhỉ? Hồi đó tôi cũng kiểu ‘Hả!? Sao lại làm vậy!?’ nhưng mà... với tôi thì trà thảo mộc này giống như trà đen vậy đó....” 

Trông anh ấy khá khó xử. 

Không sao. Không cần phải nghĩ quá lên. 

Trà thảo mộc không có quy tắc hay luật lệ gì cả. Uống thế nào là tùy mình. 

Chỉ là, nếu làm vậy trước mặt người khác sẽ bị bàn tán một chút thôi. 

“Tôi sẽ đi lấy đường cho anh.” 

Torakichi-san vẫn còn là người mới đến thế giới này. 

Điều quan trọng nhất là phải làm quen được với nơi này đã. Và để làm vậy, cần phải tạo ra không gian dễ chịu cho người mới. 

Chỉ một ít đường thôi, tôi có thể mang ra được mà. 

Dù vậy, tôi nhất định sẽ không bao giờ cho vào đâu. 

Tôi rời khỏi quầy bên phải trong ba quầy xếp cạnh nhau, nơi tôi phụ trách, rồi đi đến phòng pha chế. 

Trong tủ để cà phê có đặt một hũ đường vuông nhỏ, tôi lấy nó ra và định quay lại quầy thì— 

“UWAAAAAA!?” 

Tôi nghe thấy tiếng hét thất thanh của Torakichi-san.