[Phiếu thông tin cá nhân – Người đăng ký mới]
Tên: Torakichi
Họ: Shioya
Tuổi: 25
Giới tính: Nam
Nghề nghiệp: Thợ học việc chế tác bạc
Thu nhập: Chưa xác định do mới chuyển sinh
Mức độ mong muốn kết hôn: Rất cao
Ảnh hưởng bởi việc dung hợp thế giới: Có hiện tượng bị xáo trộn ký ức tạm thời
Điều kiện mong muốn ở bạn đời:
Viết đến đó, tôi dừng bút và nhìn gương mặt của vị khách ngồi phía bên kia quầy.
Điều kiện mà anh ấy mong muốn ở bạn đời là.....
“Torakichi-san.”
“V-vâng!?”
Khi tôi gọi tên, Torakichi-san đáp lại bằng giọng the thé kỳ lạ, có phần hoảng hốt.
Tôi đã làm gì kỳ lạ sao?
“À, xin lỗi... Vì tôi cứ nghĩ mình sẽ được gọi bằng họ, nên khi được gọi bằng tên, tôi hơi... bất ngờ chút.”
Cái động tác gãi đầu ngượng nghịu, kèm theo tiếng cười gượng “ahaha” ấy, thật dễ thương so với độ tuổi 25 của anh, theo ý kiến cá nhân thì tôi thấy rất có thiện cảm.
<Ghi chú: Cử chỉ dễ thương>
Tôi thêm ghi chú này vào.
Vì cả Geomardul-san, người thuộc tộc thằn lằn, cũng đã nhận xét “dễ thương” về anh ấy, nên tôi nghĩ đánh giá của mình không quá sai lệch.
Anh ấy, Shioya Torakichi-san, đã đến trung tâm mai mối này vào trưa hôm nay, bày tỏ rất nhiệt tình việc bản thân muốn kết hôn, và khi đang trên đà tiến hành thủ tục đăng ký một cách tích cực thì hiện tượng rối loạn ký ức xảy ra.
Có lẽ, những câu chuyện anh vừa kể như “Tôi đã được một người thợ chế tác bạc tốt bụng cho học việc khi đến đây” hay “Tôi đang sống nhờ tại nhà của sư phụ” cũng đã bị rơi khỏi ký ức mất rồi.
Đây là hiện tượng thường thấy ở những người bị cuốn vào vụ hợp nhất thế giới.
“Tôi muốn hỏi về điều anh mong muốn ở bạn đời, nhưng... trước đó, có lẽ tôi nên giải thích thêm một chút về thế giới này thì hơn nhỉ?”
“À... vâng, chắc là vậy. Xin nhờ cô.”
Khi hiện tượng xáo trộn ký ức xảy ra, con người thường thấy bất an và dễ hoang mang trước mọi thứ.
Trong trạng thái tâm lý bất ổn như vậy, việc đưa ra quyết định ảnh hưởng đến cả đời là một chuyện không hề dễ dàng.
Vì vậy, đối với những người đang gặp phải hiện tượng xáo trộn ký ức, chúng tôi sẽ chủ động cung cấp thông tin để hỗ trợ ổn định tinh thần. Đó chính là dịch vụ “Hướng dẫn tình hình thế giới(miễn phí cơ bản)” do trung tâm chúng tôi cung cấp.
“Trước tiên, để nói về căn bản thì – ngày xưa, vùng đất này từng có một vị thần ngự trị.”
“Thần... sao?”
<Tín tâm: Mạnh (Gắn kính ngữ -sama một cách tự nhiên)>
Về Thần, có rất nhiều người mang thiện cảm và cũng có nhiều người không.
Sự khác biệt trong tín ngưỡng là mầm mống bất hòa.
Mức độ tín ngưỡng của một người là thông tin không thể thiếu khi tìm kiếm bạn đời.
“Thời kỳ Thần còn ngự trị nơi này, thế giới tồn tại dưới dạng hàng trăm triệu dị giới khác nhau. Thế nhưng, vào một thời điểm nọ, Thần đã than rằng ‘nhiều quá quản không xuể!’ rồi gỡ bỏ hết các bức tường ngăn cách dị giới.”
“Chuyện chỉ đơn giản đến thế thôi sao!?”
“Theo truyền thuyết thì là như vậy đó.”
Torakichi-san nhăn mặt, ấn mạnh vào giữa hai chân mày.
Chắc hẳn anh không hiểu nổi suy nghĩ của Thần. Tôi có thể cảm thông được.
Vì bản thân tôi cũng không tin vào Thần cho lắm.
“Và rồi, những dị giới ấy được hợp nhất lại thành một ‘thế giới’ – chính là nơi này.”
“Tức là... đây là một thế giới được tạo ra bằng cách hợp nhất tất cả thế giới khác lại với nhau?”
“Vâng. Tuy nhiên, không phải toàn bộ các dị giới đều được hợp nhất. ‘Thế giới’ này đang lớn dần lên từ những mảnh ghép được góp nhặt từ những thế giới khác nhau.”
Khi các dị giới hợp nhất thành ‘Thế giới’, những con người ở ngay tại các địa điểm hợp nhất đó sẽ bị cưỡng chế nhập vào ‘Thế giới’ này.
Việc thống nhất ngôn ngữ được Thần xử lý, nhưng chính điều đó lại gây ra lỗi nghiêm trọng trong não bộ, và đó là nguyên nhân gây ra hiện tượng xáo trộn ký ức.
“Ra vậy.... Vậy là tôi không thể quay về thế giới cũ nữa rồi.”
“Vâng. Có thể thôi, nhưng rất có khả năng anh bị cưỡng ép kết thúc sinh mệnh ở thế giới cũ rồi đúng không ạ?”
“Bị ép kết thúc sinh mệnh... Ra là vậy... Vậy ra... chuyện là như thế...”
Xem ra anh ấy đang suy tư nhiều chuyện.
Nơi bị hợp nhất vào “Thế giới” và nơi còn lại ở dị giới cũ, để không tạo ra sai lệch giữa hai bên, họ đã thực hiện biện pháp như vậy... là điều mà tôi từng nghe qua, nhưng thú thật là tôi chẳng thể hiểu nổi suy nghĩ của Thần.
Torakichi-san cũng vậy, anh nhíu mày khó hiểu và dùng ngón tay day day hai bên thái dương.
“Tôi đi pha trà nhé?”
“Ơ... À, xin lỗi.”
Quả là một người kỳ lạ.
Nếu nói “cảm ơn” thì còn hiểu được, chứ “xin lỗi” là sao cơ chứ?
Anh thấy có lỗi vì chuyện gì vậy? Thật là một người kỳ lạ.
Tôi mang ra tách trà thảo mộc, có tác dụng làm dịu tinh thần.
Tiện thể rót cho mình một tách. Theo một số nghiên cứu thì việc uống trà cùng nhau sẽ tăng hiệu quả xoa dịu tinh thần và hơn nữa, tôi cũng đang khát.
“Thơm quá.”
Torakichi-san đưa mũi lại gần miệng tách và hít một hơi sâu.
<Ghi chú: Cử chỉ vô cùng đáng yêu>
Tôi đã sửa lại ghi chú.
Việc anh ấy ngửi mùi hương trước khi đưa đồ vào miệng thật giống với các loài động vật nhỏ, và trong mắt tôi, trông rất dễ thương.
“Hmmmm.......”
Sau khi nhấp một ngụm trà thảo mộc, lông mày Torakichi-san khẽ nhíu lại.
Có lẽ không hợp khẩu vị chăng?
Để xác nhận, tôi cũng nhấp một ngụm từ tách của mình.
Ưm... Tôi thấy rất ngon, hoàn toàn không có vấn đề gì cả.