“Vậy...anh định thế nào?”
Giọng nói vang lên đột ngột khiến tôi giật bắn mình.
Trái tim như bị bóp nghẹt, co lại một cách kỳ lạ.
... Trái tim?
... Ơ?
Ủa?
“Shioya-san? Xin chào, Shioya Torakichi-san?”
Nghe thấy tên mình, tôi giật mình ngẩng đầu lên. Thế giới mờ mịt nãy giờ bỗng chốc trở nên rõ ràng.
Một căn phòng lạ lẫm xây bằng đá. Ánh sáng từ khung cửa sổ lớn rọi vào làm sáng bừng cả không gian.
Không hoàn toàn là căn phòng kín, những tấm ngăn đơn giản kiểu vách ngăn văn phòng tạo thành một không gian vừa riêng tư vừa thoáng đãng như thể tạo cảm giác “riêng tư vừa đủ” dù đang ở giữa một căn phòng lớn.
Và tôi đang ở trong căn phòng ấy. Ngồi trên một chiếc ghế gỗ hơi cứng.
Phía đối diện, bên kia chiếc bàn gỗ nặng nề như được đẽo từ một thân cây cổ thụ, là một người phụ nữ đang ngồi đó.
Cô có mái tóc dài màu xanh tím được buộc gọn lại, mang đến ấn tượng thông minh, sắc sảo.
Làn da trắng trong suốt khiến tôi cứ ngỡ được làm bằng sứ. Trong bầu không khí thanh tĩnh ấy, đôi mắt cô ánh lên sắc đỏ rực rỡ, tạo ấn tượng mãnh liệt.
Một mỹ nhân hoàn hảo như bước ra từ anime hay game đang nhìn tôi chăm chú.
Nhưng rõ ràng đó là khuôn mặt thật, không phải là giả. Một con người bằng xương bằng thịt đang hiện diện ở đây. Nói ra thì nghe có vẻ rẻ tiền, nhưng... Đúng là một tuyệt sắc giai nhân, không còn từ nào thích hợp hơn được nữa.
“Anh muốn đăng ký chứ?”
“...Đăng...ký?”
Cô chỉ tay vào tập tài liệu trên bàn. Một bản hợp đồng dày với giấy ngả vàng, đầy chữ viết – giống kiểu đạo cụ thường thấy trong mấy phim cướp biển.
Hợp đồng à...? Hợp đồng gì đây...?
Đúng hơn là...
Đây là đâu? Chuyện gì đã xảy ra? Anh Satou đâu rồi? Và... người phụ nữ xinh đẹp này là ai?
Hoàn toàn không hiểu gì hết.
Tôi không thể nắm bắt được chuyện gì đang diễn ra cả.
Chỉ có một điều tôi biết chắc, người trước mặt không phải anh Satou... và...
“Vậy thì, giới thiệu cho tôi một anh chàng thật tuyệt vời nhé~”
“Vâng, xin cứ giao cho tôi, Geomardul-san.”
... Đây không phải là Nhật Bản.
Từ phía bên kia vách ngăn, một bóng người đứng dậy, một con kỳ nhông mặc váy dạ hội.
Nó cao hơn hai mét, đến mức tôi vẫn có thể thấy rõ mặt nó dù bị ngăn cách bởi vách ngăn.
Tôi thật sự phục bản thân thì không hét lên “Gyaaahh!” ngay lúc đó.
Con kỳ nhông nhận ra tôi đang nhìn, nó hơi cúi đầu chào rất lịch sự. Tôi cũng vô thức gật đầu đáp lễ, kèm theo một nụ cười méo mó cứng đờ.
“Kufufu... Căng thẳng hả? Dễ thương ghê... Cậu đó, cũng không tệ đâu.”
Nó thè một cái lưỡi dài, mảnh và nhanh chóng thu lại.
Toàn thân tôi nổi da gà rần rần như bị điện giật.
“Nó sẽ ăn mình mất!” – bản năng lập tức hú còi báo động, tôi liền quay ngoắt mặt đi rồi cúi thẳng xuống bàn.
Từ phía sau vang lên tiếng cười khúc khích và một giọng nói.
“Trời ơi, dễ thương thật đó~”
“Rất xin lỗi, Geomardul-san. Vị khách này hiện vẫn chưa đăng ký tại trung tâm chúng tôi...”
“Ồ vậy hả? Trời ơi, tiếc ghê đó. Thôi cũng được. Chúc cậu tìm được người tuyệt vời nhé.”
Nói xong, tiếng chân lạch bạch vang lên rời xa khỏi chỗ tôi.
Đã mặc váy dạ hội mà vẫn đi chân trần sao?
Khi tôi còn đang nghĩ linh tinh thì một giọng nói vang lên phía trước cái đầu đang cúi xuống của tôi.
“Vậy thì... Anh định thế nào? Anh có muốn đăng ký vào trung tâm tư vấn hôn nhân của chúng tôi không?”
“... Tư vấn... hôn nhân?”
Cuộc chạm trán không thể tưởng tượng nổi khiến đầu óc tôi cạn kiệt khả năng suy nghĩ.
Vì vậy tôi hỏi thẳng những từ khiến tôi tò mò. Hy vọng biết đâu được giải đáp thắc mắc.
“Có vẻ như anh vẫn còn đang bối rối. Vậy thì để tôi giải thích lại từ đầu.”
Người phụ nữ tuyệt sắc ngồi đối diện tôi thẳng lưng lên và bắt đầu nói bằng chất giọng trong như suối chảy.
“Nơi này là ‘Thế giới’ được Thần linh hợp nhất tạo thành.”
‘Thế giới’ do Thần... hợp nhất?
... Khoan đã, Thần linh?
“Tôi nghĩ nơi này rất khác với ‘thế giới’ mà anh hình dung đấy. Không chừng, mọi lẽ thường mà anh từng biết đến sẽ bị đảo lộn hoàn toàn.”
Lẽ thường bị đảo lộn... Một ‘thế giới’ khác?
“Thế này nhé, anh thử nhìn ra ngoài cửa sổ đi.”
Tôi quay mặt theo hướng được chỉ và nhìn ra bên ngoài qua cánh cửa sổ lớn.
“...Hả?”
Không kìm được, tôi đứng bật dậy rồi tiến ra phía cửa sổ.
Dù cửa sổ không thể mở nhưng kính rất trong, cho phép tôi nhìn rõ ràng khung cảnh bên ngoài.
Và nơi đó... là một quảng trường với những công trình bằng đá cổ kính mang đậm dấu ấn thời gian. Trên con đường lát gạch, những người mặc áo choàng, giáp sắt – y hệt như dàn nhân vật trong phim cổ trang – đi lại tấp nập.
Trang phục hoàn toàn xa lạ, khiến tôi chỉ có thể ví như một thế giới bước ra từ game.
Ban đầu tôi còn nghĩ đây là một công viên theo chủ đề nào đó.
Nhưng đúng lúc ấy, một con thú lớn có hình dạng như tắc kè hoa kéo chiếc xe chở hàng ngang qua cửa sổ...
Tôi chắc chắn một điều, nơi này không phải là Nhật Bản và thế là tôi rơi vào hoảng loạn.
... Cái gì đây? Cái quái gì đang xảy ra vậy? Đây là chỗ quái nào thế!?
“Anh đã hiểu rồi chứ?”
Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau.
Quay lại nhìn, tôi thấy cô ấy đang mỉm cười nhìn mình.
Chỉ cần thấy gương mặt đó thôi, tôi đã thấy bình tĩnh hơn đôi chút. Đó là một nụ cười khiến người ta cảm thấy an tâm.
“Ờm... nghĩa là, nơi này là thế giới có nhiều sinh vật... không phải con người, đúng không?”
Tôi ngồi thẳng lại trên ghế và dè dặt hỏi.
Nếu đây là một thế giới chỉ cần bước ra khỏi thành phố là bị quái vật tấn công thì... tôi không nghĩ mình đủ sức sống sót.
“Không phải con người... ý anh là mèo với chó sao?”
“À không... tôi nói đến... người lúc nãy ấy.”
“À, cô Geomardul-san là một ‘người thuộc tộc thằn lằn’ đó."
Ah.
Tim tôi nhói lên. Có vẻ tôi vừa buột miệng nói lời không hay rồi.
“Tôi xin lỗi. Để tôi sửa lại, đây là một thành phố nơi nhiều chủng tộc khác nhau cùng sinh sống, đúng không?”
“Vâng, nhận định vô cùng chính xác.”
Chỉ vì họ khác với mình, mà tôi đã lỡ miệng nói họ không phải con người. Dù người được nhắc đến không có mặt ở đây nhưng tôi thấy mình vẫn nên xin lỗi.
Cô ấy đã nói “Không chừng, mọi lẽ thường mà anh từng biết đến sẽ bị đảo lộn hoàn toàn.”
Và quả thật, có lẽ là như vậy.
“Anh là người rất dịu dàng nhỉ?”
“... Hả?
Đang ngơ ngác không hiểu gì, tôi bắt gặp ánh mắt đỏ rực của cô ấy cong lên, như đang mỉm cười.
À... thật may là mình đã thành thật xin lỗi.
Nói thật thì tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng tâm trạng đã bình ổn hơn đôi chút.
Tôi ngồi thẳng lại, nhìn cô ấy một lần nữa để nghe những điều cần biết.
“Vậy... đây rốt cuộc là nơi nào vậy?”
Tôi hiểu rằng đây là một thế giới khác với nơi tôi từng sống. Nhưng tôi vẫn chưa biết tại sao tôi lại đến đây, và vì lý do gì mà tôi lại ngồi đối diện người phụ nữ này.
“Tôi sẽ giải thích thêm cho anh.”
“Nơi này là ‘Cupids’ – một trung tâm tư vấn hôn nhân cho những người đang bối rối hay lo lắng về việc kết hôn với các chủng tộc khác nhau, cho đến khi họ kết duyên thành đôi.”
... Tại sao lại dùng số nhiều? Cupids á? Không, giờ không phải lúc thắc mắc chuyện đó...
Kết hôn với các chủng tộc khác nhau?
“Tôi nghe nói, những người bị cuốn vào ‘làn sóng hợp nhất’ đôi khi sẽ gặp tình trạng rối loạn trí nhớ như bị đứt quãng hay lẫn lộn giữa các mảnh ký ức. Có lẽ việc anh đang bối rối lúc này cũng vì nguyên nhân đó.”
Ký ức... bị đứt đoạn. Quả thật... sau vụ tai nạn máy bay, tôi cứ ngỡ mình đã chết. Ấy thế mà lúc nhận ra thì lại thấy mình đang ở trong một thế giới kỳ lạ nào đó, đối diện với một bộ hồ sơ đăng ký vào một trung tâm mai mối mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mọi ký ức giữa lúc đó và bây giờ, hoàn toàn biến mất.
“Tình trạng rối loạn này có thể ổn định sau vài giờ, nhưng cũng có trường hợp kéo dài cả đời.”
Cả đời... Chỉ nghe đến đó thôi mà sống lưng tôi bỗng thấy lạnh buốt.
“Vì vậy, tôi khuyên anh nên để tâm trí bình tĩnh lại trước đã rồi hẵng quyết định đăng ký vào trung tâm mai mối của chúng tôi.”
Vừa nói, người phụ nữ xinh đẹp ấy vừa đưa tay thu dọn lại bộ hồ sơ trước mặt tôi.
“...A...”
Tôi kêu khẽ.
Nghe thấy thế, cô ấy im lặng nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc khoảng ba giây, rồi...
“Không sao đâu.”
... Và nở một nụ cười dịu dàng như bóp nghẹt trái tim tôi.
“Trung tâm này luôn ở đây, luôn mở cửa bất cứ lúc nào. Nếu một ngày nào đó anh thực sự muốn kết hôn từ tận đáy lòng mình, thì hãy quay lại đây. Lúc ấy, tôi sẽ là người đứng ra để hỗ trợ giúp anh có được cuộc gặp gỡ định mệnh.”
Cuộc gặp gỡ... kết hôn...
... Tôi đã nghĩ mình chết rồi. Tôi đã nghĩ... mọi chuyện đến đây là hết. Không thể có được hạnh phúc, không thể có được mái ấm... và rồi tất cả cứ kết thúc như thế.
Nhưng... không phải vậy.
... Mình vẫn còn thời gian sao? Vẫn còn cơ hội... cho mình sao?
“Con sẽ trở thành người hạnh phúc nhất thế giới!”
Đột nhiên, những lời nói của chị gái hôm ấy ùa về trong tâm trí tôi.
Chị tôi, người luôn tự gọi mình là “thợ săn tình yêu” vì sự chung thủy tuyệt đối, cuối cùng cũng kết hôn với một mối tình lâu năm. Ngày đó, cả nhà tôi như ngập tràn trong may mắn, đến mức có cảm giác như cả thất phúc thần đều kéo vali dọn về sống cùng.
Khi đứng trước gia đình, chị đã dõng dạc tuyên bố như vậy. Tôi chưa từng nghi ngờ những lời đó, cũng như chưa từng nghi ngờ chị. Chị có tư cách để được hạnh phúc. Và tôi tin chắc rằng chị sẽ làm được.
Trước hôm đám cưới, chị nói: “Mục tiêu của con là có một cuộc hôn nhân giống như cha mẹ”. Nghe thế, cha mẹ đã rơi nước mắt. Chị thì cúi mặt đỏ ửng, ngại ngùng che giấu bằng một câu đùa: “Nhưng mà... Nếu con không làm được, thì Torakichi, em phải là người có cuộc hôn nhân hạnh phúc nhất thế giới đấy nhé! Đây là mệnh lệnh đó!”
Tôi gật đầu. Và ngay lập tức bị chị khóa cổ, hét lên “Giỏi lắm nhóc!”. Cả nhà cùng cười vang, thật chẳng giống một cô gái sắp về nhà chồng chút nào.
Chiếc váy cưới trắng tinh khôi hôm đó khiến chị tôi trông đẹp đến mức khiến người khác nín thở. Nụ cười chị rạng rỡ như ánh mặt trời. Cha mẹ cũng mỉm cười, trông hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Chính vì vậy... Tôi muốn kết hôn, bằng mọi giá. Đó là nguyện vọng duy nhất, lớn nhất còn sót lại trong tôi, là sứ mệnh mà tôi nhất định phải hoàn thành...
Nếu là vậy... Nếu đúng là vậy... Thì tôi...
“Vậy thì, nếu một ngày nào đó anh thực sự muốn kết hôn—”
“Tôi muốn kết hôn....!”
Không biết từ khi nào, tôi đã bật dậy khỏi ghế.
“Tôi muốn kết hôn! Xin hãy giúp tôi kết hôn!”
“Tôi thực sự muốn xây dựng một mái ấm hạnh phúc! Xin hãy giúp tôi!”
Tôi cúi gập người một góc chín mươi độ, gần như trút hết mọi tâm can mà hét lên.
Trong khoảng mười giây sau đó, căn phòng hoàn toàn tĩnh lặng. Không ai nói gì. Không một tiếng động, đến cả tiếng vải áo cọ vào nhau cũng không có. Chỉ còn lại tiếng vang vọng của chính lời tôi nói còn quẩn quanh, khiến mặt tôi đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Tôi run run ngẩng đầu, dè dặt nhìn về phía đối diện.
Vẫn là nụ cười ấy. Nụ cười dịu dàng, đẹp đến nao lòng.
“Tôi hiểu rồi. Cùng nhau cố gắng nhé, Shioya Torakichi-san.”
Và như thế, chương thứ hai của hành trình tìm kiếm hôn nhân của tôi, đã bắt đầu một cách đầy khí thế và rực rỡ như vậy.