Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

137 13869

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

3 16

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

36 730

Dạy vợ

(Đang ra)

Dạy vợ

오당티

Nếu nữ phản diện hành xử hư hỏng, hãy mắng cô ta một cách thích đáng.

20 260

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

35 432

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

162 4333

Mở đầu - Thế giới được thần linh hợp nhất (1)

Một nơi nào đó ở Tokyo. 

Vào một ngày lạnh buốt, mưa phùn lẫn tuyết rơi lất phất. 

Tôi đang ngồi trên chiếc ghế trong văn phòng của trung tâm môi giới hôn nhân mà mình đã đã đăng ký, mắt dán chặt vào gương mặt anh Satou – người phụ trách yêu cầu của tôi – đang ngồi đối diện. 

Giữa đôi mày của anh Satou, người có vẻ ngoài điển trai và điềm tĩnh, hiện rõ một nếp nhăn sâu. Cảnh tượng ấy hiếm đến mức tôi không thể rời mắt. 

“Lần này lại không được sao?” 

“Vâng... Có hơi khó.”

Đồng hồ điểm mười tám giờ. 

Buổi xem mắt được sắp xếp lúc mười bốn giờ đã kết thúc, ngay khi bước ra khỏi quán, tôi lập tức nói: “Người lần này cũng không được rồi.” 

Anh Satou, vốn luôn giữ vẻ điềm đạm và nhẹ nhàng, lập tức trở nên vô cảm, không nói lời nào ngoài câu: “Chúng ta nói chuyện chút”, rồi giục tôi lên xe, chở tôi đến tòa nhà hỗn hợp nơi văn phòng này toạ lạc. 

Sau khi vào văn phòng, anh bật máy sưởi, pha trà cho tôi, in ra hồ sơ của cô gái tôi vừa gặp hôm nay, rồi lặng lẽ ngồi xuống phía đối diện mà không nói một lời.

Và câu đầu tiên anh thốt ra ban nãy. 

“Tôi nghĩ cô ấy là một đối tượng không tồi đâu. Mà đúng hơn là, tôi không tin là còn ai đáp ứng điều kiện tốt hơn thế nữa đâu.” 

Quả thật cô gái hôm nay là một người phụ nữ vô cùng tuyệt vời. 

Dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt dễ thương, nụ cười dịu dàng luôn nở trên môi. Cô ấy có bằng dinh dưỡng, nấu ăn thì miễn chê, lại còn khéo tay đến mức có thể tự làm thú nhồi bông, nghe đâu trình độ may vá còn chẳng thua kém gì dân chuyên. 

Vậy mà cô ấy vẫn rất khiêm tốn. Luôn nhường nhịn tôi, không lấn lướt hay tỏ ra quá đà, giữ một khoảng cách vừa đủ để cho đối phương không cảm thấy gò bó, mà điều ấy lại hoàn toàn tự nhiên, không chút gượng ép. 

Thật lòng mà nói, người như cô ấy thì chẳng cần đến trung tâm môi giới hôn nhân thì vẫn có khối người theo đuổi. Là kiểu phụ nữ khiến ai gặp cũng phải nghĩ vậy. 

... Chỉ là, tôi lại có một điều kiện không thể nhượng bộ. 

“Chẳng lẽ... là chuyện đó à? Việc cô ấy muốn sống cùng cha mẹ sau khi kết hôn?” 

Nghe nói đó là lí do khiến cô vẫn chưa thể kết hôn. 

Cô ấy muốn sau khi lập gia đình sẽ sống cùng cha mẹ ở quê nhà. Nếu người đàn ông mà không chấp nhận chuyện đó thì khỏi bàn chuyện kết hôn. Cô ấy đã nói vậy với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. 

“Tôi thì lại ngưỡng mộ kiểu gia đình đông người như vậy cơ. Nói ngưỡng mộ là còn nhẹ, đúng ra tôi còn định tự mình đề xuất ấy chứ.” 

“Vậy thì... Tại sao cậu lại từ chối!?” 

Tiếng đập bàn cùng tiếng quát vang lên khiến cho căn phòng tựa như rung chuyển. 

Lần đầu chứng kiến anh Satou bộc lộ cảm xúc dữ dội như vậy, tôi không khỏi sững người. 

Bị ánh mắt anh Satou nhìn thẳng vào, tôi vừa bối rối vừa nghĩ thầm, dù trong tình cảnh này nghĩ vậy thì thật không phải, rằng gương mặt anh Satou thực sự rất đẹp. 

Anh Satou luôn cư xử nhã nhặn, tinh tế và biết quan tâm. Không nói nhiều nhưng luôn thấu đáo. Đến tôi là đàn ông mà còn thấy thế thì chắc hẳn với phụ nữ, anh là hình mẫu hoàn hảo hiếm có. 

Chính vì thế mà anh Satou trở thành một cái tên khá nổi tiếng trong giới những người muốn kết hôn thông qua trung tâm mai mối. 

Mới hai mươi lăm tuổi, vậy mà anh ấy đã mai mối thành công tổng cộng chín trăm chín mươi chín cặp đôi – một con số đáng kinh ngạc khiến người khác không khỏi nể phục. Không rõ ai là người khởi xướng nhưng anh ấy được người khác gán biệt danh “Bậc thầy kết duyên”. 

Với một kẻ trong chuỗi thua chín mươi chín lần ở các trung tâm mai mối khác như tôi, khi nghe đến danh tiếng của anh ấy, tôi đã không ngần ngại mà đăng ký ngay, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu là người này thì chắc chắn được.” 

Thế nhưng ngay cả với anh Satou, tôi vẫn không thể tìm được đối tượng. 

... Tôi biết chuyện này chẳng đáng tự hào nhưng buổi xem mắt hôm nay chính thức đánh dấu trận thua thứ 100 của tôi. 

Có lần thì bị người ta từ chối, có lần thì tôi chủ động rút lui. Dù là lý do gì, tôi vẫn xem mỗi lần như vậy là thua cuộc. Vì vậy, hôm nay – chính là ngày kỷ niệm tròn 100 lần thất bại của tôi. 

Lần đầu gặp anh Satou, tôi từng nửa đùa nửa thật rằng: 

“Tôi mong mình không thua tới 100 lần...” 

Chắc lúc đó tôi kỳ vọng rằng anh ấy sẽ trả lời kiểu: “Chắc không đến mức đó đâu” hoặc ít nhất là muốn tự trấn an bản thân rằng chuyện đó sẽ không xảy ra. 

Anh Satou khi ấy chỉ cười khẽ mà không nói gì. 

Cứ như thể... anh ấy đã biết trước kết quả vậy. 

“...Xin lỗi.” 

Anh khẽ nói rồi đưa tay chỉnh lại tờ hồ sơ bị quăn góc do cú đập bàn hồi nãy. 

Tôi thực lòng cảm thấy mình đã gây phiền phức không nhỏ cho anh Satou. 

Vì tôi mà anh ấy đang mang một thành tích không mấy vui vẻ cho lắm: 10 lần thất bại liên tiếp. 

Mong điều đó không ảnh hưởng đến con đường thăng tiến của anh. 

“Shioya-san.” 

... Người ta nói “Phật cũng chỉ nhịn được ba lần” và có lẽ chính tôi là kẻ đã đánh thức con quỷ bên trong anh Satou. 

“Shioya Torakichi-san.” 

“V-vâng.” 

Bị gọi tên đầy đủ, tôi bất giác thẳng lưng. 

Tôi thầm trách bản thân để đầu óc lơ đễnh nghĩ ngợi lung tung, rồi chỉnh lại tư thế, đối diện nghiêm túc. Ngay khi ngước lên, ánh mắt anh Satou – chưa bao giờ nghiêm túc đến thế – đang nhìn thẳng vào tôi. 

“Shioya-san, anh nhất định phải kết hôn đúng không?” 

“...Vâng.” 

Giọng nói dứt khoát tưởng chừng như đe doạ. 

Nếu có ai đứng cách đây hơn chục mét thấy cảnh này và lập tức gọi cảnh sát thì cũng chẳng trách họ được. 

Nhưng dù thế nào, người sai ở đây vẫn là tôi. 

Tôi hiểu rõ, chính thái độ và hành động của mình đã khiến anh Satou thay đổi. 

“Cậu vẫn còn trẻ. Ừm, nói thật thì chúng ta cũng bằng tuổi nhau nên nói vậy có hơi tự mãn, nhưng tuổi này thì vẫn còn rất nhiều cơ hội để kết hôn. Dù vậy cậu vẫn nhất quyết nói: ‘Tôi muốn lập gia đình ngay bây giờ.’” 

“...Vâng.” 

“Để đáp lại quyết tâm đó, tôi đã dốc sức tìm kiếm những người phù hợp với điều kiện cậu đưa ra và sắp xếp các buổi xem mắt. Tôi chưa từng bắt cậu gặp ai không xứng hay phải chịu thiệt cả, đúng chứ?” 

“...Vâng...” 

Với một kẻ đã lăn lộn khắp các trung tâm mai mối như tôi, bị đưa vào danh sách đen cũng chẳng có gì lạ. 

Ở những nơi tôi từng đăng ký, tôi đã làm phiền không ít nhân viên tư vấn. 

Ban đầu, họ còn nhiệt tình giúp đỡ. Nhưng theo thời gian, vì tôi mãi chẳng thành công, họ bắt đầu ngán ngẩm và lạnh nhạt... Cuối cùng chỉ giới thiệu những buổi xem mắt chẳng liên quan đến nguyện vọng của tôi, kiểu “bắn đại rồi kiểu gì cũng trúng”. 

Nhưng tôi biết rõ mình không có quyền trách móc ai cả. 

Và rồi, khi chẳng còn biết bấu víu vào đâu, tôi tìm tới “Bậc thầy kết duyên” như tia hy vọng cuối cùng. 

“Tôi thực sự muốn kết hôn.” 

Khi tôi nói câu ấy, anh Satou đã lắng nghe bằng cả tấm lòng. 

Chính vì vậy, tôi đã tự nhủ, phải đáp lại tấm chân tình ấy bằng cách quyết định cưới ai đó, một lần cho xong. 

Thế nhưng... 

“Vậy thì... cho phép tôi hỏi lại một lần nữa... Người lần này cũng không được sao?” 

“............ Vâng.” 

“Haaaa...” 

Tôi... thực sự xin lỗi. 

“Vậy thì, nói thật cho tôi được không? Lần này, cô ấy có điểm gì khiến cậu không chấp nhận?” 

Ánh mắt anh như muốn nói: “Người tốt như thế mà còn không được thì biết tìm ai nữa đây?” 

Phải... Có lẽ sẽ chẳng còn ai hoàn hảo như cô ấy. 

Nhưng mà... 

Nhưng mà... Tôi có một giấc mơ nhất định phải thực hiện... 

“Cô ấy... hôm nay, hơi... ừm... giọng mũi đúng không ạ?” 

“Hử?... À, ừm, có lẽ vậy.” 

Anh Satou nghiêng đầu cố nhớ lại giọng của cô ấy trong trí nhớ. 

“Trời hôm nay lạnh quá mà, nên có thể cô ấy bị cảm...” 

“Đúng thế! Trời hôm nay lạnh thật, đúng chứ!?” 

Nghe anh ấy nói đúng điều tôi đang nghĩ, tôi bật dậy, hai tay chống lên bàn, nghiêng người về phía anh Satou như van nài anh ấy hiểu cho mình. 

“Nếu là giọng mũi, thì nghĩa là cô ấy bị cảm hoặc ít nhất đang có triệu chứng, đúng không!?” 

“Ừ, thì... cũng có thể là vậy.” 

“Cô ấy bị cảm hoặc gần như vậy, mà vẫn đến buổi xem mắt hôm nay, đúng chứ!?” 

“Vì cô ấy là người có trách nhiệm, biết giữ lời hứa... tôi nghĩ vậy...” 

“Nhưng hôm nay lạnh kinh khủng kia mà!? Anh nhìn ra ngoài đi! Mưa tuyết kìa! Không – phải là tuyết luôn rồi đó!” 

Tôi chỉ tay thằng ra phía cửa sổ, anh Satou quay đầu nhìn theo hướng ấy. 

Ngoài kia, tuyết đang rơi, từng mảng to nặng nề như muốn tan ra giữa không trung, đập vào cửa sổ kêu lộp bộp. 

“Trong cái ngày như này mà còn ra ngoài thì là không được rồi chứ còn gì nữa! Cô ấy bị cảm hoặc ít nhất cũng đang chớm cảm đấy! Nếu trở nặng thì sao hả!? Không – chắc chắn sẽ nặng hơn luôn ấy chứ! Không biết tự chăm sóc sức khỏe à!? Ý thức thấp như thế thì sao làm vợ người ta được cơ chứ!?” 

“Ừ thì... nhưng chỉ là ra ngoài một thôi mà...” 

“Anh Satou. Tôi mở cửa sổ một chút được không?” 

“Hả!?” 

Anh Satou tròn mắt nhìn tôi, kinh ngạc. Nhưng tôi chẳng thèm để tâm mà đi đến cửa sổ, mạnh tay mở toang ra. 

Một luồng gió lạnh thấu xương lập tức ập vào, thổi bay đi chút hơi ấm vừa tích tụ được trong căn phòng. 

“Thấy chưa!? Lạnh tới mức này đấy! Cô ấy mà về đến nhà thì chắc chắn là cảm nặng! Cảm nặng hơn nữa ấy chứ! Vậy mà vẫn tự tin bảo ‘Tôi biết chăm sóc dinh dưỡng mà’! Cái kiểu chủ quan đó chỉ làm bệnh nặng hơn thôi! Đường thẳng tới viêm phổi đấy!” 

“S-Shioya-san, bình tĩnh lại đi. Nào, đóng cửa lại đi...” 

Anh Satou hơi nhăn mặt, giọng mềm mỏng khuyên nhủ, nhưng tôi giờ đây đã không thể cản phá. 

“Viêm phổi là bệnh cực kỳ nguy hiểm đấy! Nếu không điều trị kịp thời có thể mất mạng! Mất mạng đó, anh hiểu không!? Tôi cá là anh cũng đang xem thường viêm phổi phải không!? Nhưng để tôi nói cho anh biết, mỗi năm, có hàng trăm ngàn người chết vì viêm phổi đấy! Xem thường là chết đấy! Cô ấy sẽ chết!” 

“Ơ, không... cái đó...” 

“Đã nghẹt mũi mà còn đi ra ngoài vào cái thời tiết lạnh như thế này thì chắc chắn là chết rồi còn gì nữa!?” 

“Này, Shioya-sa–“ 

“Con người chỉ có thể hạnh phúc khi còn sống thôi! Tôi không nói đến kiểu sống mãi trong tim người khác đâu! Tôi muốn sống cùng người ấy, tạo dựng một gia đình đầm ấm và hạnh phúc, cùng nhau bước tiếp! Với một người không bao giờ chết! Một người bất tử!!” 

“...........” 

Anh Satou im lặng. 

Còn tôi thì cứ tiếp tục gào lên, như thể muốn trút hết nỗi uất ức dồn nén bấy lâu nay. Đây là điều duy nhất tôi không thể nhượng bộ. 

“Này, anh Satou! Ở đâu đó, có tồn tại người phụ nữ bất tử không!?” 

“..... Không đời nào có đâu.” 

“....Hả?” 

Câu trả lời khô khốc và chân thật chưa từng thấy vang lên từ miệng anh Satou khiến đầu óc tôi như bị hất một gáo nước lạnh. Cái nóng trong đầu tôi bỗng chốc tan biến. 

Và chính vì thế... tôi mới nhận ra. 

Ngoài của sổ đang mở toang... 

Một chiếc máy bay cỡ nhỏ đang lao thẳng vào tòa nhà. 

Tôi không biết vì cái lý do quái quỷ gì khiến nó cất cánh trong cái thời tiết khủng khiếp như thế này. Nhưng rõ ràng, chiếc máy bay không thể nào điều khiển nổi giữa cảnh tuyết rơi lộn xộn và tầm nhìn mù mịt này. Tỉ lệ nó né được chúng tôi... bằng không. 

Tôi ngoảnh đầu lại. Anh Satou cũng đang nhìn ra ngoài. 

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh khẽ mở miệng, với một biểu cảm... không biết phải diễn tả thế nào cho đúng. 

Lúc ấy...anh Satou định nói gì? 

Câu trả lời đó, tôi sẽ không bao giờ biết được. 

Bởi vì – tôi, thân thể tôi – đã bị chiếc máy bay ấy xuyên thẳng qua cửa sổ và đâm sầm vào tường, nghiền nát không thương tiếc. 

Ký ức ngày xưa... bỗng ùa về như đoạn phim tua ngược— 

Người cha hiền hậu, người mẹ hay pha trò và người chị gái tốt bụng nhưng hơi lập dị... 

Những ngày tháng yên bình bên gia đình, không gì thay thế được... 

Một mái ấm hạnh phúc như thế... Tôi cũng muốn xây dựng cho riêng mình... 

Thật sự là... 

Tôi chỉ muốn kết hôn thôi mà...........