Kẻ tự nguyện làm người cô độc với tính cách vặn vẹo, chỉ giỏi mỗi việc học, sẽ cố gắng giữ khoảng cách với cô gái xinh đẹp nhất lớp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ankoku Kishi to Issho!

(Đang ra)

Ankoku Kishi to Issho!

Sasaki Sakuma

Với lối suy nghĩ được ông nội truyền lại, cùng bộ giáp đen tuyền và thanh đại kiếm nhuốm máu, Alba chấp nhận giúp họ chinh phục mê cung sâu thẳm ấy. Dựa trên truyền thuyết về Hắc Kỵ Sĩ, một huyền thoạ

21 1

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

(Đang ra)

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

总裁下放

Tôi xuyên vào thân một đứa con gái mồ côi ở khu nhà nghèo, ..."

11 3

Golden Time

(Đang ra)

Golden Time

Yuyuko Takemiya

Tada Banri, tân sinh viên của một trường luật tư thục tại Tokyo, đã hoàn toàn mất phương hướng sau lễ khai giảng khi đang cố tìm đường đến buổi sinh hoạt đầu khóa. Đúng lúc ấy, cậu bắt gặp Yanagisawa

79 1

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Đang ra)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

3 1

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

98 2244

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

(Đang ra)

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

Inukai Anzu

Chúng tôi, có phải là có chút gì đó không ổn rồi không?

12 36

Web novel - Chương 7: Bên đó là thế giới hư cấu

7

Bố mẹ tôi qua đời vào ngày mười tháng Ba năm nay. Chuyện mới chỉ xảy ra hai tháng trước.

Bố ngồi ở ghế lái, còn mẹ ngồi ở ghế phụ.

Dù làm việc ở hai công ty khác nhau, cả hai đều là nhân viên chính thức và cùng đi làm. Họ thân thiết với nhau đến mức thỉnh thoảng lại bàn nhau xin nghỉ phép cùng một ngày.

Khi đang dừng đèn đỏ ở một ngã tư, một chiếc xe tải mười tấn do một gã đàn ông vừa say rượu vừa ngủ gật cầm lái đã tông vào từ phía sau.

Nghe nói hiện trường không hề có một vệt phanh nào.

Chiếc xe tải đã chồm lên chiếc xe hơi nhỏ của nhà tôi, bố mẹ bị phần mái xe đè nát và tử vong tại chỗ.

Gã tài xế chỉ bị thương nhẹ.

Tôi nghe tin dữ đầu tiên từ thầy chủ nhiệm, một giáo viên nam còn khá trẻ, ngay tại lớp học.

Lễ tốt nghiệp cấp hai diễn ra vào ngày mười lăm tháng Ba, nên hồi đó gần như chẳng còn buổi học nào ra hồn nữa.

Chỉ còn lại những buổi sinh hoạt lớp cho có lệ để giết thời gian, cùng với việc diễn tập và chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp.

Cứ thế, tôi được thầy chủ nhiệm chở thẳng đến bệnh viện.

Tôi không nhớ rõ những chuyện xảy ra sau đó, chỉ duy nhất một điều còn đọng lại là sắc mặt trắng bệch của thầy. Thầy chỉ nói với tôi rằng [Bố mẹ em đã gặp tai nạn] và không nói thêm bất cứ điều gì chi tiết hơn, nhưng có lẽ thầy đã biết đó là một vụ tai nạn chết người ngay tại chỗ.

Đến bệnh viện rồi, tôi cũng không được vào gặp mặt bố mẹ lần cuối.

Nghe đâu tình trạng của họ không phải là thứ có thể cho một đứa học sinh cấp hai nhìn thấy.

Tôi sống trong một gia đình ba người gồm bố mẹ và tôi. Là con một nên tôi không có anh chị em.

Chúng tôi đã tổ chức một tang lễ gia đình chỉ với những người thân thích nhất: tôi, ông bà hai bên, và các anh em của bố.

Mẹ tôi cũng không có anh chị em. Bà là con gái một.

Sau đó, cả họ hàng đã mở một cuộc họp gia tộc.

Chủ đề cụ thể là, từ nay về sau, tôi sẽ sống ở đâu.

Hoàn toàn không có cảnh đùn đẩy trách nhiệm hay nhòm ngó tài sản, những màn kịch thâm hiểm như người ta vẫn tưởng.

Nhà của chúng tôi là nhà riêng, do bố mẹ cùng đứng tên sở hữu.

Tiền bảo hiểm từ vụ tai nạn giao thông chắc chắn cũng sẽ được chi trả.

Vì vậy, tôi hoàn toàn có thể tiếp tục sống một mình tại đó.

Vấn đề duy nhất chỉ nằm ở việc tôi sẽ phải sống một mình.

Nhân vật chính trong light novel hay manga, dù mới là học sinh cấp ba nhưng không hiểu sao lại thường ở trong hoàn cảnh sống một mình. Nào là bố mẹ bận công việc nên bay vòng quanh thế giới và hiếm khi trở về, hay đủ thứ lý do trên trời khác.

Không những thế, còn có một cô nàng nữ chính cũng sống một mình chuyển đến ngay phòng bên cạnh trong khu chung cư, rồi họ qua lại nhà của nhau.

Đúng là, về mặt câu chuyện, để tiện cho việc phát triển tình tiết về sau, việc bố mẹ không có ở nhà sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Tuy nhiên, bên đó là thế giới hư cấu.

Trong thực tế, việc một học sinh cấp ba sống một mình chẳng được coi là điều hay ho gì.

Bản thân tôi cũng không có ý định bỏ học cấp ba để đi làm. Ít nhất thì tôi cũng muốn học cho xong đại học.

Nếu là sinh viên đại học, việc ra ở riêng cũng là chuyện bình thường.

Sau khi tốt nghiệp, cứ thế không về nhà mà tìm một nơi ở khác gần chỗ làm cũng chẳng có gì lạ.

Tuy nhiên, hầu hết người lớn đều cho rằng, ít nhất là trong những năm tháng cấp ba, việc sống cùng người bảo hộ là điều cần thiết. Người càng lớn tuổi thì lại càng nghĩ vậy.

Hơn nữa, các trường cấp ba công lập thường có quy định bắt buộc học sinh phải sống cùng người bảo hộ.

Cũng có những ngoại lệ như trường có ký túc xá, nhưng ngôi trường tôi dự định vào lại không thuộc diện đó.

Đối với ông bà ngoại, tôi là đứa cháu đầu lòng của họ.

Vì mẹ tôi không có anh chị em, nên tôi cũng là đứa cháu duy nhất. Xem ra, ông bà ngoại không hề có ý định bỏ mặc tôi một mình.

Tại buổi họp gia tộc, tôi đã được ông bà ngoại thuyết phục mạnh mẽ rằng hãy sống cùng nhau ít nhất là cho đến khi vào đại học. Những người tham dự khác cũng đồng ý kiến.

Hồi tiểu học, tôi cũng từng đến ở nhà ông bà ngoại một mình gần cả tháng trời trong những kỳ nghỉ dài như nghỉ hè, nên cá nhân tôi cũng chẳng có lý do gì để phản đối.

Sự việc đã diễn ra theo chiều hướng đó.

Vấn đề là trường cấp ba.

Tôi đã đỗ vào một trường công lập dự bị đại học danh tiếng hàng đầu ở Tokyo, nhưng giả sử có sống chung với bất kỳ ai trong số những người tham dự cuộc họp gia tộc thì việc đi học từ nơi ở chung đến trường cấp ba đã đỗ là không thể.

Vì nhà của ai cũng không ở Tokyo mà ở các tỉnh khác nên không thể đi học được.

Vốn dĩ tôi hoàn toàn không có sự gắn bó hay yêu thích đặc biệt nào đối với ngôi trường đã đỗ.

Đó chỉ đơn giản là trường cấp ba có điểm chuẩn cao nhất trong số các trường công lập mà tôi có khả năng đỗ với học lực của mình.

Bản thân việc thay đổi trường cấp ba thì sao cũng được.

Vì sẽ đến tỉnh khác nên sẽ không có ai cùng trường trung học cơ sở đi học chung, nhưng điểm đó tôi cũng không mấy quan tâm. Vốn dĩ ngay từ đầu đã không thân thiết cho lắm. Kể cả khi mình cho rằng thân thiết thì thực tế vẫn luôn có khả năng là bị ghét. Nếu ngay từ đầu nghĩ rằng không thân thiết thì sẽ không sai.

Vấn đề là, thật đáng tiếc, việc thi lại vào một trường công lập phù hợp có thể đi học từ nhà ông bà ngoại là đã không thể về mặt thời gian.

Con đường nhỏ là sau khi tạm thời nhập học vào trường dự định ban đầu, làm lại thủ tục chuyển trường giữa các trường công lập với nhau rồi chuyển đến một trường công lập ở tỉnh khác có thể đi học từ nhà ông bà, về mặt lý thuyết thì tồn tại nhưng dường như không thực tế.

Rốt cuộc, nó không khác gì việc phải luyện thi lại cấp ba trong một năm. Về điểm đó, trường công lập không linh hoạt.

Vậy thì, trường cấp ba tư thục trở thành một lựa chọn.

Nói tóm lại, trường trung học cơ sở của tôi đã rất nỗ lực.

Trường đã nói chuyện về hoàn cảnh tai nạn và đàm phán với hàng loạt trường cấp ba tư thục trong phạm vi có thể đi học từ nhà ông bà ngoại xem tôi có thể vào bằng suất tuyển thẳng hay không.

Đã có một vài trường nói rằng có thể coi tôi đã đỗ và miễn thi đầu vào theo diện đề cử của trường.

Tuy nhiên, trở ngại lớn nhất khi học trường tư thục, vẫn là tiền bạc. Số tiền cần thiết cho đến khi tốt nghiệp cao hơn áp đảo so với trường công lập.

Trong trường hợp của tôi, vì bố mẹ đã qua đời nên từ nay về sau hoàn toàn không có thu nhập của bố mẹ.

Dù đương nhiên có phần nhờ cậy ông bà, nhưng tôi không muốn gây nhiều gánh nặng. Tôi đã chuẩn bị tinh thần rằng không có cách nào khác ngoài việc vừa làm thêm để bù vào vừa rút dần tiền tiết kiệm của bố mẹ bao gồm cả tiền bảo hiểm.

Trường trung học cơ sở đã nỗ lực hơn nữa, và thậm chí đã đàm phán xem liệu có thể nhận tôi làm học sinh đặc cách hay không.

Bất kỳ trường tư thục nào cũng mong muốn có những học sinh xuất sắc vào học để nâng cao danh tiếng của trường mình.

Có nhiều ví dụ về thể thao, nhưng ngay cả ở các trường dự bị đại học, cũng có trường hợp đảm bảo những học sinh có thành tích xuất sắc làm học sinh đặc cách nhằm mục đích xếp hạng như tỷ lệ đỗ đại học cao hay thành tích đỗ vào các trường đại học danh tiếng.

May mắn là, tôi có thành tích đã đỗ vào một trường công lập dự bị đại học hàng đầu trong nội thành Tokyo. Nói ra có vẻ tự phụ, nhưng so với bất kỳ trường tư thục nào là đối tượng đàm phán, thì trường công lập dự bị đại học mà tôi định vào có điểm chuẩn cao hơn.

Không chỉ vậy, trường cũ của tôi đã đưa ra thành tích học tập ở trường trung học cơ sở và kết quả các kỳ thi thử từ trước đến nay của tôi để đàm phán với đối phương.

Thật biết ơn, một trường đã chấp nhận.

Tạm thời trong năm học đầu tiên, tôi được miễn phí nhập học, học phí và các khoản khác với tư cách học sinh đặc cách. Từ năm thứ hai trở đi, sẽ được xem xét và quyết định lại dựa trên thành tích của năm học đầu tiên.

Kết luận là tôi không được phép có thành tích kém.

Từ nhà ông bà ngoại đi xe đạp mất khoảng bốn mươi phút một chiều.

Tôi đã quyết định sẽ nhập học vào trường Cấp ba Tư thục Seirei Gakuen.

Đó là, hoàn cảnh gia đình của tôi.