Kẻ tự nguyện làm người cô độc với tính cách vặn vẹo, chỉ giỏi mỗi việc học, sẽ cố gắng giữ khoảng cách với cô gái xinh đẹp nhất lớp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ankoku Kishi to Issho!

(Đang ra)

Ankoku Kishi to Issho!

Sasaki Sakuma

Với lối suy nghĩ được ông nội truyền lại, cùng bộ giáp đen tuyền và thanh đại kiếm nhuốm máu, Alba chấp nhận giúp họ chinh phục mê cung sâu thẳm ấy. Dựa trên truyền thuyết về Hắc Kỵ Sĩ, một huyền thoạ

21 1

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

(Đang ra)

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

总裁下放

Tôi xuyên vào thân một đứa con gái mồ côi ở khu nhà nghèo, ..."

11 3

Golden Time

(Đang ra)

Golden Time

Yuyuko Takemiya

Tada Banri, tân sinh viên của một trường luật tư thục tại Tokyo, đã hoàn toàn mất phương hướng sau lễ khai giảng khi đang cố tìm đường đến buổi sinh hoạt đầu khóa. Đúng lúc ấy, cậu bắt gặp Yanagisawa

79 1

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Đang ra)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

3 1

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

98 2244

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

(Đang ra)

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

Inukai Anzu

Chúng tôi, có phải là có chút gì đó không ổn rồi không?

12 36

Web novel - Chương 6: Gì cơ, nghe chuyên nghiệp dữ vậy.

6

Konohana vừa xoa đầu Mao vừa tiến lại gần chiếc ghế băng nơi tôi đang ngồi.

“Về đến nhà, vừa bước vào phòng khách là điện thoại reo nên tôi giật cả mình. Đúng lúc ghê.”

Konohana ngồi xuống cạnh tôi.

Ngay đúng lúc đó, tôi lại đứng bật dậy.

“A.”

Một khoảnh khắc hoàn hảo đến kỳ lạ, cứ như thể tôi cố tình né tránh cậu ấy vậy. Ngượng ghê. Mong là cậu ấy không để bụng.

Konohana có vẻ chẳng bận tâm, và cũng đứng dậy ngay.

Tôi đi tới chỗ chiếc xe đạp, nắm chặt ghi đông bằng cả hai tay rồi dùng chân gạt chân chống.

Tôi xoay xe rồi trèo lên. À mà phải rồi, tôi vẫn đội mũ bảo hiểm từ nãy đến giờ.

“Tìm thấy nó là tốt rồi. Thôi, tôi đi đây.”

“Tiễn tớ ra khỏi công viên đi. Tớ đã gặp chuyện đáng sợ nên từ dạo đó không dám đi qua đây nữa. Dù đây là đường tắt tiện nhất.”

Bị nói như thế, tôi không thể nào bỏ cậu ấy lại một mình được.

Tôi bước xuống xe, chuyển sang tư thế dắt bộ.

Konohana bế Mao, nhanh chóng sánh bước ngay bên cạnh tôi.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì lối ra tôi hay đi và lối ra Konohana cần đến nằm ở hai hướng khác nhau.

Đi vòng một chút cũng không sao, nhưng bị ai đó bắt gặp thì còn phiền hơn.

Tôi không muốn bị trêu chọc. Tôi không muốn phải trải qua lần thứ hai cái cảnh bị ai đó vừa khóc vừa nói không thích mình.

Tôi đảo mắt nhìn quanh quất.

May mà chẳng có ai cả.

“Bọn chúng có ở đây không?”

Xem ra Konohana lại lo một chuyện khác.

“Không đâu. Mà dù có thì chắc chúng cũng không kiếm chuyện với tụi mình nữa đâu.”

“Lúc đó cảm ơn cậu nhiều nhé.”

“Thôi được rồi mà. Tôi thực sự chẳng làm gì cả. Chỉ định đi ngang qua thôi.”

“Nếu cậu không làm gì, sao lại dám chắc là chúng sẽ không gây sự nữa?”

Konohana sắc sảo đến bất ngờ.

Nhưng dù có nói thật thì cũng chỉ khiến cậu ấy tránh xa tôi mà thôi. Tôi chẳng có hứng giải thích.

“Linh cảm thôi,” tôi chỉ đáp vậy.

Chúng tôi bắt đầu sánh bước.

Konohana không hỏi dồn thêm nữa. Chắc cậu ấy hiểu rằng có hỏi thì tôi cũng chẳng trả lời. Cậu ấy bèn đổi chủ đề.

“Làm sao cậu bắt được Mao hay vậy? Bình thường có khách đến nhà là nó sẽ gầm gừ rồi trốn đi đâu mất tăm.”

“Con mèo tự tìm đến chỗ tôi mà. Hay là trên người tôi vẫn còn mùi cá nhỉ?”

Tôi buông tay phải khỏi ghi đông rồi đưa mấy đầu ngón tay lên mũi ngửi.

Chẳng có mùi cá gì đặc biệt. Mà cũng có thể do mũi tôi quen mùi rồi.

“Sao lại có mùi cá?”

“Chỗ tôi làm thêm có liên quan đến cá. Sáng nay tôi cũng vừa mới làm.”

“Cậu làm ở tiệm cá à?”

“Một trang trại nuôi cá Yamame.”

“Gì cơ, nghe chuyên nghiệp dữ vậy. Cậu làm những gì ở đó?”

“Sáng tối cho cá ăn, dùng lưới vớt cá để xuất hàng, rồi dùng dao làm cá nữa.”

“Ghê vậy. Hay là cậu cũng sắp phải đến đó bây giờ?”

“Ừm.”

“Có kịp giờ không?”

Konohana tỏ vẻ lo lắng. Chắc cậu ấy nghĩ rằng vì mải lo cho Mao mà tôi có thể bị muộn làm.

“Vô tư.”

Nghe tôi đáp, Konohana mỉm cười nhẹ nhõm.

Rồi cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt trách móc.

“Trường mình cấm làm thêm mà nhỉ?”

“Chỉ cần nộp đơn xin phép là được mà.”

“Nhưng mà nghe nói chỉ những ai có hoàn cảnh gia đình đặc biệt, chẳng hạn cần tiền sinh hoạt phí, mới được duyệt thôi…”

Konohana chợt nhận ra điều gì đó rồi im bặt. Chắc cậu ấy hiểu mình vừa lỡ lời, chạm vào chuyện gia đình tôi. Một kẻ phải xin phép để đi làm thêm cả sáng lẫn tối thì chắc chắn là một học sinh nghèo đang vật lộn với cuộc sống rồi.

Cả hai im lặng đi thêm một đoạn.

Chúng tôi đã đến một lối ra của công viên mà tôi không thường đi.

“Đến đây được rồi chứ?”

“Được rồi. Cảm ơn cậu.”

Konohana gật đầu.

Nhà cậu ấy hẳn là ở một nơi nào đó đủ gần để có thể chạy đến nhà vệ sinh giữa công viên chỉ trong năm phút sau khi cúp máy. Có khi lại là một trong những ngôi nhà đang ở ngay trước mắt.

Đây là một thông tin cực kỳ riêng tư. Chắc chắn Konohana không muốn tôi biết nhà cậu ấy ở đâu.

Tôi quay lưng về phía Konohana rồi mới cất lời chào.

“Vậy, cậu đi cẩn thận nhé.”

Nói rồi, tôi không ngoảnh lại, trèo lên xe và nhấn bàn đạp.

Tôi không biết cậu ấy sẽ đi về hướng nào, nhưng nếu tôi lỡ quay lại và bị hiểu lầm là đang tò mò về nhà cậu ấy thì phiền phức lắm. Như thế thì khác gì một tên stalker.

“Mai gặp lại nhé.”

Tôi đón nhận lời nói xã giao của Konohana từ sau lưng, rồi đạp xe nhanh hơn.

Chết rồi. Phen này muộn làm thật rồi.