5
Tuần lễ Vàng đã qua.
Năm nay lịch nghỉ may mắn rơi vào đúng dịp cuối tuần, thế là được nghỉ liền một lèo năm ngày.
Mà nói vậy thôi, đối với tôi, kỳ nghỉ cũng chỉ là chuỗi ngày vùi đầu vào làm thêm chứ làm gì có chuyện đi chơi với bạn bè. Vốn dĩ, tôi làm gì có bạn.
Sáu ngày rồi tôi mới lại đạp xe đi học.
Khi đến gần trường, tôi để ý thấy trên mấy cột điện gần đó có dán những tờ rơi tìm mèo lạc, thứ mà trước kỳ nghỉ tôi chẳng hề thấy.
Đó là một tờ rơi đậm chất “cây nhà lá vườn”, có lẽ do một người không chuyên tự thiết kế bằng máy tính ở nhà rồi in ra.
Phía trên tờ rơi là dòng chữ to tướng “TÌM MÈO LẠC”, chính giữa là ảnh toàn thân và ảnh cận mặt của một con mèo trắng muốt đeo vòng cổ đỏ. Phía dưới ghi: “Tên bé là Mao. Nếu ai thấy xin đừng đuổi theo mà hãy liên lạc cho nhà Konohana”.
Kèm theo đó là số điện thoại nhà riêng.
“Nếu thấy thì báo cho họ vậy,” tôi thầm nghĩ rồi đạp xe đi tiếp.
Trên đường về nhà hôm đó.
Như mọi khi, để đi đường tắt, tôi lại rẽ vào công viên, nơi tôi đã tình cờ cứu cô bạn mỹ thiếu nữ cùng lớp dạo nọ.
Kể từ lần đó, tôi và cô bạn mỹ thiếu nữ ấy chưa hề nói với nhau câu nào. Dĩ nhiên là vì học chung lớp nên ngày nào cũng chạm mặt, nhưng cả hai đều chẳng có việc gì cần đến đối phương, nên mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn ổn định ở mức “không-liên-quan”.
Ở khoảng giữa công viên, dọc theo lối đi dạo có một nhà vệ sinh công cộng.
Lúc đi ngang qua, tôi thoáng thấy một bóng trắng vụt qua rồi biến mất sau nhà vệ sinh.
Tôi dừng xe lại trước cửa.
Cố không gây ra tiếng động, tôi rón rén lại gần rồi nhẹ nhàng ngó ra sau tòa nhà.
Cách đó chừng ba mét, một con mèo trắng quay lại nhìn tôi. Cái đuôi dài của nó dựng đứng và phe phẩy một cách duyên dáng hệt như cổ của một con hồng hạc. Nó đeo một chiếc vòng cổ màu đỏ, y hệt tấm ảnh trên tờ rơi.
“Mao,” tôi khẽ gọi nó.
“Meo,” con mèo đáp lại rồi quay cả người về phía tôi. Chắc chắn là Mao trên tờ rơi rồi.
Tôi ngồi xổm xuống và gọi lần nữa, “Mao.”
Chắc vì là mèo nhà nên nó thèm hơi người, con mèo vừa vẫy đuôi vừa tiến lại gần rồi dụi dụi thân mình vào chân tôi.
Tôi dễ dàng tóm gọn và bế nó lên.
Lúc rón rén ra sau nhà vệ sinh, tôi đã để ý thấy một tờ rơi tìm mèo lạc khác dán ngay cạnh lối vào.
Một tay bế mèo, tay kia tôi móc điện thoại trong túi ra rồi gọi vào số trên tờ rơi.
“Vâng ạ,” đầu dây bên kia bắt máy ngay từ hồi chuông đầu tiên làm tôi giật cả mình. Là giọng một cô gái trẻ.
“Chào bạn, hình như tôi tìm thấy con mèo trên tờ rơi rồi.”
“Cảm ơn anh nhiều lắm! Nó ở đâu vậy ạ?”
Giọng cô ấy đầy phấn chấn. Cái giọng đầy năng lượng cứ như thể cô ấy sẽ bổ nhào vào người tôi nếu đang ở đây vậy.
“Tôi gọi Mao thì nó lại dụi vào người nên giờ tôi đang bế nó đây. Bạn có biết Công viên Trung tâm Midoridai không? Tôi đang ở gần nhà vệ sinh chỗ khúc giữa công viên.”
“Năm phút nữa tớ tới liền!”
Đầu dây bên kia cúp máy trước khi tôi kịp nói thêm gì.
Tôi ngồi xuống một chiếc ghế băng gần đó.
Tôi đặt tay đang bế mèo lên đùi, nó liền cuộn tròn lại. Để dỗ nó ngủ mà không làm nó giật mình, tôi ngồi im không nhúc nhích. Phải chi có sợi dây nào đó thì tôi đã buộc vào vòng cổ để nó khỏi chạy mất, nhưng tôi lại chẳng có.
À không, mình có dây chằng đồ của xe đạp mà. Cái dây tôi vẫn dùng để buộc cặp vào gác-ba-ga.
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa bế con mèo định đứng lên đi về phía chiếc xe đạp thì nghe có tiếng chân ai đó đang chạy tới trên lối đi. Không phải tiếng chạy bộ khoan thai, mà là tiếng bước chân vội vã, dồn dập.
Chủ nhân của tiếng bước chân đó đứng sững lại trước mặt tôi.
Tôi ngẩng lên nhìn.
Là một nữ sinh mặc bộ đồng phục blazer của trường tôi. Một gương mặt quen thuộc.
“Aiwa-kun!”
Đây là lần thứ hai cô ấy gọi tên tôi ở công viên này. Chính là cô bạn cùng lớp dạo nọ.
Cô bạn mỹ thiếu nữ chắc đã chạy một mạch đến đây nên thở không ra hơi, cô ấy hổn hển hít một hơi thật sâu.
Con mèo trắng Mao nhảy vọt từ lòng tôi xuống, chạy lại gần cô bạn mỹ thiếu nữ, ngước nhìn mặt cô ấy rồi kêu một tiếng “meo”.
“Mao ơi là Mao, hư quá đi, sao lại tự ý chạy ra khỏi nhà thế hả.”
Cô bạn cùng lớp cười rạng rỡ, hai tay nhấc bổng chú mèo cưng lên như thể đang ăn mừng, rồi ôm chặt nó vào lòng.
“Ơ, Takane-san? Tôi tưởng mình gọi cho nhà Konohana chứ?”
Nghĩ lại thì giọng nói trong điện thoại đúng là của cô ấy.
Cái tên trên tờ rơi và tên của cô bạn cùng lớp mà tôi nhớ mang máng chợt trùng khớp trong đầu.
Tôi không hề có ý định nói ra, chỉ là dòng suy nghĩ vô tình bật ra thành lời.
Cô bạn cùng lớp bĩu môi, phồng má lên.
“Hả? Trong mắt Aiwa-kun, tớ chỉ có thế thôi à? Takane là tên của tớ. Tên đầy đủ là Konohana Takane.”
“Xin lỗi cậu. Tại tôi nghe các bạn nữ gọi cậu là ‘Takane’ nên cứ ngỡ đó là họ. Hèn gì tôi cứ thấy lạ là tại sao họ T mà lại ngồi ở hàng thứ ba từ trên xuống.”
“Aiwa-kun đã giúp tớ hai lần rồi, nên tớ đặc cách cho cậu gọi tớ là Takane đấy.”
“Không, cứ gọi là Konohana-san được rồi.”
Cứ như trong light novel hay manga không bằng, cái câu nói đáng xấu hổ “vậy thì cậu cũng gọi tôi là Rin đi” có cạy miệng tôi cũng không nói ra, và tôi cũng sẽ không đời nào gọi tên riêng của cậu ấy.
Tôi chẳng có chút ký ức nào về việc đôi bên đã trở nên thân thiết đến mức đó. Đơn thuần chỉ là bạn cùng lớp.