11
Vì không mấy mặn mà với các hoạt động ở trường, nên đời học sinh cấp ba của tôi cứ thế trôi đi một cách bình lặng.
Tháng sáu có tổ chức hội thao.
Dù chẳng hề có ý định phân bổ điểm trạng thái như vậy, nhưng dường như tôi bẩm sinh đã dồn hết điểm năng lực vào trí tuệ, thành ra nghiễm nhiên là một kẻ mù thể thao.
Những người chạy nhanh không bao giờ có thể hiểu được cảm giác của người chạy chậm.
Họ chỉ cần đưa chân về phía trước là đã lao đi vùn vụt, nên chắc chắn không thể nào hiểu nổi tại sao một người chạy chậm dù đã dốc hết toàn lực mà vẫn cứ lẹt đẹt phía sau.
Chắc họ nghĩ, thằng cha đó đang giỡn mặt mình hay sao ấy nhỉ?
Biết chết liền! Chính tôi còn chẳng hiểu nổi tại sao chân mình lại chậm như thế.
Kể từ cuộc thi chạy hồi lớp một, vị trí quen thuộc của tôi luôn là hạng bét.
Nói cho đúng ra là từ thời mẫu giáo rồi.
Tôi thực sự mong người ta bỏ quách cái môn thi đấu tàn khốc bắt cả lớp tham gia như tiếp sức liên lớp đi cho rồi.
Cái cảm giác thảm hại khi đồng đội mang cây gậy đến ở vị trí dẫn đầu, thế mà chỉ trong nửa vòng sân, tôi đã bị tất cả các lớp khác cho hít khói và tụt xuống hạng bét. Những tiếng thở dài thất vọng của bạn bè cùng lớp.
Lúc nào tôi cũng chỉ mong mình được nhận gậy khi đã ở sẵn vị trí chót bảng.
Như thế thì sẽ không bị ai vượt qua nữa, và thứ hạng cũng chẳng thay đổi. Tội đồ sẽ không phải là tôi.
Thành viên ban phát thanh phụ trách tường thuật hội thao, giữa tiếng nhạc nền rộn rã của bài "Csikos Post", cớ sao lại có thể nói những lời tẻ nhạt như "Lớp 1-1 bị vượt rồi. Cố lên nhé" trước mặt toàn thể học sinh và phụ huynh như vậy chứ?
Tôi cũng đang cố hết sức đây! Đâu phải tôi không cố nên mới bị qua mặt. Chỉ là dù cố đến mấy thì vẫn chậm thôi.
Vì lẽ đó, hội thao ở trường cấp ba lần này tôi cũng yên vị ở vị trí quen thuộc của mình.
Tôi xin nhắc lại, làm ơn hãy bỏ cái môn thi đấu tàn khốc bắt cả lớp phải tham gia như tiếp sức đi.
Đại hội thể thao chỉ nên dành cho những người có năng khiếu thể thao thôi. Thế vận hội Olympic chẳng phải cũng thế sao.
Nhờ "công lao" to lớn của tôi mà lớp 1-1 đã vuột mất giải thưởng.
Cả khối chuyên ngành lẫn khối chuyên thể thao, các lớp lọt vào top ba đều được lên bục vinh quang. Dĩ nhiên họ không gộp kết quả của cả hai khối lại. Nếu làm vậy thì khối chuyên thể thao đã độc chiếm hết rồi.
"Gã đó bị gì vậy, chỉ được mỗi cái mã học giỏi thôi à?" Sasamoto nói giọng chán chường, cố tình để tôi nghe thấy khi đang nói chuyện với một bạn học nào đó.
Hoàn toàn không thể chối cãi.
Chắc hẳn Sasamoto đã rất muốn được đứng trên bục vinh quang.
Đúng là kẻ đã tự mình ứng cử làm lớp trưởng có khác. Một người sinh ra đã thích làm trung tâm của sự chú ý.
Sasamoto chạy nhanh hơn hẳn người thường. Nghĩa là cậu ta không chỉ giỏi mỗi việc học.
Tôi thực sự cho rằng, những người chạy nhanh đều có tố chất để trở thành anh hùng. Kiểu nhân vật chính ấy.
Còn tôi thì không có tố chất đó.
12
Cuối tháng bảy.
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, bài kiểm tra cũng đã được trả lại.
Nếu kỳ thi giữa kỳ có năm môn chính, thì kỳ thi cuối kỳ có thêm các môn phụ, nên số lượng môn thi cũng nhiều hơn.
Dẫu vậy, miễn là bài thi trên giấy không yêu cầu kỹ năng thực hành, thì dù là môn thể dục tôi cũng chẳng hề kém cỏi.
Có điều, bảng xếp hạng và điểm số dán trên hành lang chỉ so sánh năm môn chính mà thôi.
Thứ hạng của tôi không hề thay đổi so với kỳ thi giữa kỳ.
Sasamoto lại lườm tôi với vẻ mặt đầy cay cú.
Số lượng học sinh được nhận học bổng đặc cách hàng năm chỉ có vài người.
Thật có lỗi với Sasamoto, nhưng tôi muốn duy trì phong độ này để giữ chắc suất đặc cách cho năm học tới. Đối với tôi, chuyện này hệ trọng lắm.
Lễ bế giảng kết thúc, sổ liên lạc được phát trong giờ sinh hoạt, học kỳ một chính thức khép lại.
Ngoài Thể dục, Âm nhạc và Mỹ thuật, học bạ của tôi không có gì đáng chê trách. Miễn không phải thi thực hành thì chẳng có vấn đề gì.
Tôi là một gã "chỉ được mỗi việc học".
Nếu tính cả kỹ năng thực hành, người đứng đầu có lẽ là Sasamoto.
Từ ngày mai là bắt đầu kỳ nghỉ hè.
Lịch trình của tôi đã kín đặc những ngày đi làm thêm.
Hôm nay chỉ có lễ bế giảng và giờ sinh hoạt lớp nên tan học từ buổi sáng.
Buổi chiều, một nhóm trong lớp sẽ tự tổ chức một buổi tiệc "mừng chúng ta đã vất vả suốt học kỳ một".
Lớp trưởng Sasamoto và vài người bạn thân của cậu ta đang hăng hái trong vai trò ban tổ chức.
Nghe đâu họ đã đặt một phòng karaoke lớn.
Sasamoto đứng trước lớp, thông báo cho những người tham gia rằng sau khi tự túc bữa trưa, mọi người sẽ tập trung lúc hai giờ chiều tại một quán karaoke nào đó ở trước nhà ga. Cậu ta nói phòng đã được đặt dưới tên Sasamoto.
Tôi thì không đi.
Không phải vì mấy kiểu bắt nạt kinh điển như tôi là đứa cô độc nên chẳng ai rủ, hay chỉ mình tôi không có trong nhóm chat, mà đơn giản là vì tôi bận đi làm thêm. Ban tổ chức đã mời tất cả mọi người trong lớp một cách công bằng.
Đi hay không là quyền tự do của mỗi người.
"Aiwa-kun không tham dự à?"
Thấy tôi xách cặp định ra khỏi lớp, chẳng buồn để tâm đến lời thông báo của Sasamoto, Konohana liền lại gần hỏi.
Thường ngày, sau giờ sinh hoạt, hầu hết bạn bè trong lớp đã chuồn đi từ lâu, nhưng hôm nay nhiều người vẫn còn ở lại. Số người định về như tôi rõ ràng là thiểu số.
"Ừm."
Konohana tròn mắt ngạc nhiên.
Cô ấy liếc nhìn Sasamoto đang nói chuyện với đám bạn, rồi hạ giọng hỏi nhỏ.
"Lẽ nào... cậu không được mời à?"
Tôi chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu.
Xem ra trong mắt Konohana, tôi là kiểu người có bị đối xử như vậy trong lớp cũng chẳng có gì lạ.
"Không phải đâu. Tiếc quá, nhưng tôi bận đi làm thêm rồi."
Kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu từ ngày mai, nhưng thực chất là đã bắt đầu từ chiều nay. Với tôi, làm thêm chính là sự kiện quan trọng nhất trong suốt kỳ nghỉ.
"Thật không đó?"
Konohana nhìn tôi với ánh mắt có chút dò xét.
Sự nghi ngờ trong lời nói của cô ấy là nhắm vào vế "tiếc quá" hay là vế "đi làm thêm"?
Là "Thật ra cậu chẳng thấy tiếc gì sất, đúng không?" hay là "Thật ra cậu làm gì có lịch làm thêm nào, đúng không?". Đó mới là vấn đề.
Nếu là vế trước, câu trả lời là "đúng". Vế sau thì là "sai".
Mà kể cả là vế sau, nếu câu hỏi của cô ấy ngầm ý rằng "Cậu nói dối là đi làm thêm để khỏi phải đi chứ gì?", thì cũng đúng luôn. Câu trả lời là "đúng". Mặc dù tôi có ca làm thêm thật.
Tất nhiên, tôi đã biết trước về buổi tiệc này và cố tình xếp lịch làm thêm vào hôm đó.
Nếu lấy lý do bận việc, việc từ chối sẽ không làm ai phật lòng.
Chắc cô ấy không đến mức nghi ngờ cả câu "Không phải đâu" của tôi đâu nhỉ?
Kiểu "Thật ra là cậu không được mời đúng không?". Bộ tôi là đứa bị bắt nạt chắc.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình bị bạn bè ở trường cấp ba bắt nạt đến mức không ai dám bắt chuyện.
Ngược lại là đằng khác, tôi nghĩ sự tồn tại của mình đã được công nhận.
Do thành tích học tập của tôi khá tốt, bạn bè trong lớp đâm ra lại đối xử với tôi có phần khách sáo, giữ khoảng cách. Có thể gọi là một vị thế khác biệt, như thể người ngoài hành tinh vậy.
Vốn dĩ tôi đã là người không chủ động bắt chuyện nếu không có việc cần, nên sau khi mọi người biết tôi đứng nhất kỳ thi giữa kỳ, có lẽ họ càng cảm thấy khó mở lời hơn, thành ra chẳng còn ai bắt chuyện với tôi nữa.
Không ai bắt chuyện với ai trừ khi có việc.
Mối quan hệ đôi bên thuần túy là công việc.
Chắc hẳn mọi người xem tôi là kiểu người không thích những mối giao thiệp vô bổ.
Với cá nhân tôi, đây là một lớp học dễ chịu, nơi tôi giữ được khoảng cách vừa phải với tất cả mọi người.
Tôi không phải bị bắt nạt nên không ai nói chuyện, mà là chúng tôi đã cùng đi đến một mối quan hệ mà ở đó, đôi bên chỉ nói chuyện khi có việc cần, một khoảng cách vừa phải và hợp lý.
"Thật mà," tôi đáp lại Konohana.
"Vậy, hẹn gặp lại ở học kỳ sau nhé."
Tôi bước ra khỏi lớp.