Kẻ tự nguyện làm người cô độc với tính cách vặn vẹo, chỉ giỏi mỗi việc học, sẽ cố gắng giữ khoảng cách với cô gái xinh đẹp nhất lớp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ankoku Kishi to Issho!

(Đang ra)

Ankoku Kishi to Issho!

Sasaki Sakuma

Với lối suy nghĩ được ông nội truyền lại, cùng bộ giáp đen tuyền và thanh đại kiếm nhuốm máu, Alba chấp nhận giúp họ chinh phục mê cung sâu thẳm ấy. Dựa trên truyền thuyết về Hắc Kỵ Sĩ, một huyền thoạ

21 1

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

(Đang ra)

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

总裁下放

Tôi xuyên vào thân một đứa con gái mồ côi ở khu nhà nghèo, ..."

11 3

Golden Time

(Đang ra)

Golden Time

Yuyuko Takemiya

Tada Banri, tân sinh viên của một trường luật tư thục tại Tokyo, đã hoàn toàn mất phương hướng sau lễ khai giảng khi đang cố tìm đường đến buổi sinh hoạt đầu khóa. Đúng lúc ấy, cậu bắt gặp Yanagisawa

79 1

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Đang ra)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

3 1

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

98 2244

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

(Đang ra)

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

Inukai Anzu

Chúng tôi, có phải là có chút gì đó không ổn rồi không?

12 36

Web novel - Chương 15: Ba mươi lần ép tim và hai lần hà hơi thổi ngạt

16

Sasamoto dường như đã hoàn toàn bất tỉnh. Cậu ta bị ép bụng vào một tảng đá lớn dưới lòng sông, nửa thân trên nghiêng về một bên, nửa thân dưới nghiêng về bên còn lại, mặc cho dòng nước cuốn đi. Dòng nước xối đều vào hai bên sườn, lấy bụng làm trụ, tạo ra một thế cân bằng trớ trêu khiến cậu ta không thể trôi đi được.

Tôi thuận dòng chảy từ thượng nguồn lao đến, ôm chặt lấy Sasamoto.

Tôi dùng hết sức bình sinh đạp chân vào lòng sông.

Cơ thể Sasamoto bật ra khỏi tảng đá đã ghì chặt lấy nó và nổi lên.

Vì đã bất tỉnh nên Sasamoto không níu lấy tôi. Nếu cậu ta níu lấy, chắc tôi cũng chết chìm theo mất.

Chúng tôi trồi lên mặt nước.

Đầu đã ngoi lên khỏi dòng nước lạnh.

Tôi hít một hơi thật sâu.

Trong khoảnh khắc, tôi đảo mắt nhìn quanh để xác định vị trí và phương hướng.

Vì bị dòng nước cuốn đi, chúng tôi đã ở cách chỗ của Waga và mọi người khoảng hai mươi mét về phía hạ lưu.

Có lẽ đã thấy chúng tôi ngoi lên, Waga và Konohana cùng những người khác vội vã chạy về phía này.

Tôi dùng tay phải luồn qua ngực Sasamoto để ôm cậu ta, vừa giữ cho đầu cậu ta luôn ở trên mặt nước, vừa dùng tay trái và hai chân dốc toàn lực bơi vào bờ.

Khi đến chỗ chân chạm đất, tôi vừa giữ cho Sasamoto nổi, vừa kéo cậu ta vào.

Waga và Suzuki vừa tới nơi cũng xúm vào giúp đưa Sasamoto lên bãi sỏi.

Chúng tôi đặt cậu ta nằm ngửa trên nền sỏi.

Tôi quỳ xuống bên cạnh Sasamoto.

“Sasamoto, Sasamoto,” tôi vừa gọi vừa vỗ vai cậu ta, người gần như cúi rạp xuống.

Không một lời đáp lại.

“Bất tỉnh rồi.”

Tôi thông báo.

“Konohana, Tsuruse, ở quầy hàng lúc nãy tôi ngồi có máy AED, hai cậu chạy đến đó báo có người đuối nước và mau mang nó tới đây. Cứ nói là Aiwa Rin bảo thế, họ sẽ hiểu ngay.”

““Vâng!””

Konohana và Tsuruse lập tức chạy đi như bay.

“Futaba, gọi 119! Nếu họ hỏi địa chỉ, cứ nói có người đuối nước ở vực Kappa-buchi, thượng nguồn khu cắm trại Kagami-iwa, trên sông Abarekawa.”

“Vâng!”

Futaba chạy về phía tấm bạt dã ngoại. Chắc điện thoại của cô ấy ở đó.

Vừa ra chỉ thị, tôi vừa dán mắt vào lồng ngực và bụng của Sasamoto, tìm kiếm dấu hiệu phập phồng của hơi thở.

Không hề có chuyển động.

“Ngưng thở.”

Tôi áp tay vào động mạch cổ cậu ta để kiểm tra tuần hoàn.

Không có mạch đập.

Cổ của Sasamoto lạnh ngắt như nước sông.

“Ngưng tim, ngưng thở rồi.”

Tôi buộc phải nói ra những lời tàn khốc.

Waga và Suzuki mặt cắt không còn một giọt máu.

“Ép tim! Waga, Suzuki, hãy nhìn tôi làm, nếu tôi kiệt sức thì hai người vào thay. Và nhớ giữ mọi người tránh ra xa.”

““Vâng.””

Xung quanh chúng tôi, những người cắm trại và vài người qua đường hiếu kỳ đã bắt đầu tụ tập thành vòng tròn ở phía xa.

Thậm chí có kẻ còn nhanh tay rút điện thoại ra quay lại cảnh Sasamoto đang nằm bất động.

Đầu óc lũ này đúng là có vấn đề cả rồi.

Mà thôi, có nói thì bọn họ cũng chẳng hiểu. Bọn họ có lẽ cũng cùng một giuộc với mấy kẻ liếm chai xì dầu trong quán sushi băng chuyền.

Dây dưa với họ chỉ tổ phí thời gian. Quan trọng nhất là bây giờ tôi không có thời gian.

Tôi đặt hai bàn tay chồng lên nhau ở khoảng nửa dưới xương ức của Sasamoto, duỗi thẳng khuỷu tay và bắt đầu ép thẳng xuống một cách nhịp nhàng. Đây là một công việc cực nhọc, đòi hỏi phải dồn hết cả thể xác lẫn tinh thần.

“Một, hai, ba, bốn…” Tôi vừa đếm thành tiếng vừa lặp lại ba mươi lần ép tim.

Sau đó, tôi ngửa cằm Sasamoto lên để thông đường thở, áp miệng mình vào miệng cậu ta rồi thổi hai hơi, mỗi hơi kéo dài một giây. Lồng ngực Sasamoto phồng lên theo từng hơi thổi.

Xong xuôi, lại tiếp tục ba mươi lần ép tim và hai lần hà hơi thổi ngạt.

Tôi lặp đi lặp lại chu trình đó không có điểm dừng.

Đến bao giờ ư?

Đến khi tim cậu ta đập trở lại, hoặc đến khi máy AED được mang tới.

Mới tháng trước, đầu tháng Bảy, tôi vừa tham gia buổi tập huấn cách sử dụng máy AED và kỹ thuật hồi sức tim phổi tại văn phòng của hiệp hội ngư dân thượng nguồn sông Abarekawa. Nó nằm cùng tòa nhà với trại cá hồi Yamame.

Năm nào cũng vậy, cứ trước mùa cao điểm tai nạn sông nước, hiệp hội lại mời giảng viên từ sở cứu hỏa đến để tập huấn cho tất cả mọi người. Vì đây là kỹ năng thực sự cần thiết, nên chẳng ai tham gia cho có lệ cả, ai nấy đều rất nghiêm túc. Dĩ nhiên, tôi cũng vậy.

Dù chỉ nhớ mang máng, cơ thể tôi vẫn phản xạ theo bản năng.

“Một, hai, ba, bốn…”

Trong đầu tôi lúc này chỉ còn lại vòng lặp ba mươi và hai.

Sasamoto đã chìm dưới nước bao lâu rồi nhỉ?

Nghe nói não sẽ bắt đầu bị tổn thương sau khoảng ba đến năm phút ngưng tim. Anh lính cứu hỏa hôm đó đã nhấn mạnh rằng, việc bắt đầu sơ cứu kịp thời trong khoảng thời gian đó là yếu tố sống còn.

Tôi chắc chắn đã vớt Sasamoto lên ngay khi cậu ta vừa chìm xuống.

Thời gian cho đến lúc bắt đầu ép tim chưa đến ba phút. Chắc là vậy.

Tôi không còn biết mình đã lặp lại chu trình này bao nhiêu lần nữa.

“Khụ…” Sasamoto ho ra một ngụm nước.

“Khụ… khụ…” Cậu ta tiếp tục ho và dần tỉnh lại.

Cảnh tượng y hệt như trong mấy bộ phim truyền hình, tôi thầm nghĩ.

Đến đó thôi.

Tôi đổ gục xuống nằm vật ra ngay cạnh Sasamoto.

Kiệt sức rồi, không cử động nổi nữa. Hai cánh tay đã căng cứng như đá.

Từ đám đông hiếu kỳ, một tràng pháo tay bỗng rộ lên.

Đúng lúc đó, Ken-san mang máy AED chạy tới.

Konohana và Tsuruse cũng đã về đến nơi.

Từ xa, tiếng còi xe cứu thương đang ngày một gần hơn.

Cả tiếng còi xe cảnh sát nữa. Thường thì khi có cuộc gọi tai nạn đến 119, sở cứu hỏa sẽ báo cho cảnh sát để họ cùng đến hiện trường.

Cả hai sẽ sớm có mặt thôi.

Nằm sõng soài trên đất, tôi thở hổn hển.