Kẻ tự nguyện làm người cô độc với tính cách vặn vẹo, chỉ giỏi mỗi việc học, sẽ cố gắng giữ khoảng cách với cô gái xinh đẹp nhất lớp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ankoku Kishi to Issho!

(Đang ra)

Ankoku Kishi to Issho!

Sasaki Sakuma

Với lối suy nghĩ được ông nội truyền lại, cùng bộ giáp đen tuyền và thanh đại kiếm nhuốm máu, Alba chấp nhận giúp họ chinh phục mê cung sâu thẳm ấy. Dựa trên truyền thuyết về Hắc Kỵ Sĩ, một huyền thoạ

21 1

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

(Đang ra)

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

总裁下放

Tôi xuyên vào thân một đứa con gái mồ côi ở khu nhà nghèo, ..."

11 3

Golden Time

(Đang ra)

Golden Time

Yuyuko Takemiya

Tada Banri, tân sinh viên của một trường luật tư thục tại Tokyo, đã hoàn toàn mất phương hướng sau lễ khai giảng khi đang cố tìm đường đến buổi sinh hoạt đầu khóa. Đúng lúc ấy, cậu bắt gặp Yanagisawa

79 1

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Đang ra)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

3 1

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

98 2244

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

(Đang ra)

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

Inukai Anzu

Chúng tôi, có phải là có chút gì đó không ổn rồi không?

12 36

Web novel - Chương 17: Đúng là một đứa vô lễ!

19

"Liệu một người không có chuyên môn lại có thể tự tin ra chỉ thị như vậy không?"

Phát thanh viên buông lời nghe như đang trách móc.

Ủa, tôi thành người xấu rồi à?

Trong buổi huấn luyện tôi tham gia ở hợp tác xã nghề cá, người ta đã dạy rằng, thay vì chờ ai đó tự giác hành động, hãy chỉ thẳng vào một người và nói "anh/chị", xác định rõ đối tượng rồi yêu cầu họ làm một việc cụ thể. Nếu không làm thế, mọi người sẽ chỉ đứng nhìn với tâm lý "chắc ai đó sẽ làm", và cuối cùng chẳng ai làm gì cả trong khi thời gian cứ trôi đi. Tệ hơn, có khi chẳng ai gọi xe cấp cứu mà thời gian cứ thế trôi đi mất.

Ông tôi xem được bản tin thời sự thì nổi trận lôi đình.

Ông hùng hổ tuyên bố sẽ chính thức gửi kháng nghị tới đài truyền hình với tư cách là Hợp tác xã Nghề cá Thượng nguồn Sông Boukawa.

Cùng lúc đó, nghe nói cũng có rất nhiều khán giả am hiểu về phương pháp hồi sức tim phổi gửi khiếu nại tới đài truyền hình về phát ngôn của phát thanh viên, nhưng chuyện đã rồi.

Trong buổi phát sóng hôm sau, phát thanh viên có nói lời xin lỗi, nhưng đó không phải là một lời xin lỗi cụ thể rằng đã sai ở đâu và sai như thế nào, mà chỉ là một câu chung chung rằng "buổi phát sóng hôm qua có phát ngôn không phù hợp". Vì thế, lời xin lỗi đó gần như vô nghĩa. Có lẽ họ cố tình làm vậy. Mấy ông lớn đài truyền hình đâu có muốn hạ mình trước người khác.

Tiếp đó, họ phát sóng một chương trình hướng dẫn cách hồi sức tim phổi, với lý do là để phổ biến kiến thức đúng đắn.

Họ còn cố tình thêm vào một chú thích, chỉ ra trường hợp của tôi đã làm không tốt ở điểm nào.

Đó rõ ràng là một hành động quấy rối, nhưng một nơi như đài truyền hình thì suy cho cùng cũng chỉ đến thế mà thôi. Họ luôn cho rằng mình đúng.

Trên mạng, nghe nói cũng có đủ loại ý kiến, nào là tôi chuẩn bị không tốt, nào là làm sai thứ tự.

Nào là "thái độ của tôi thật tệ", hay "phải cầm máu trước chứ". Lại có người nói "một tay mơ tự ý phán đoán rồi ra vẻ ta đây ép tim". Tôi nghe kể lại ở chỗ làm thêm tại hợp tác xã nghề cá.

Tôi cố tình không đụng đến điện thoại để khỏi phải thấy những thứ đó, nên cũng không biết chi tiết ra sao.

Tất nhiên, cũng có những ý kiến trái ngược, cho rằng hành động của tôi là đúng, nhưng trên mạng, nơi phe thích chỉ trích người khác thường có tiếng nói mạnh hơn, thì phe bênh vực chỉ là thiểu số.

Không chỉ có những lời chỉ trích nhắm vào tôi, mà còn có cả ý kiến cho rằng những người đã ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị của một kẻ như tôi cũng có vấn đề. Thế giới này bị làm sao thế nhỉ?

Thật lòng mà nói, tôi cũng không biết mình phải làm thế nào mới là đúng.

Nhưng thà cố gắng hết sức còn hơn là không làm gì cả và để quá muộn trong lúc chờ xe cấp cứu.

Tôi nghĩ vậy, nhưng khi có người nói rằng "nếu não bệnh nhân bị tổn thương nghiêm trọng, họ sẽ phải sống một cuộc đời còn tệ hơn cả cái chết", thì tôi chẳng thể cãi lại được gì.

Khi có người nói thà chết còn hơn sống như vậy, thì ừm, đó cũng là một quan điểm.

Cá nhân tôi cũng nghĩ thế. Nếu phải chọn giữa một cuộc đời ngu dốt và một cuộc đời kém cỏi về ngoại hình, tôi sẽ chọn một cuộc đời không ngu dốt, dù ngoại hình có ra sao.

Cũng có người nói rằng tôi nên dùng giọng điệu nhờ vả thay vì ra lệnh.

Họ nói rằng, hành động của tôi chẳng qua chỉ là một tay mơ vì chính nghĩa rởm mà ra vẻ ta đây chỉ thị để thỏa mãn bản thân.

Tại hiện trường một vụ việc khẩn cấp, đương nhiên là chỉ toàn người không chuyên rồi. Chính vì vậy mới có các khóa huấn luyện cứu hộ, để tuyên truyền những điều mà người không chuyên nên làm trong khi chờ lực lượng chuyên nghiệp tới.

Giữa một tình huống khẩn cấp, cách ăn nói của tôi có tệ hay không lại quan trọng hơn mạng sống của một con người sao?

Chẳng phải những điều càng quan trọng thì khi ta lên tiếng khẳng định, giọng nói sẽ càng lớn hơn hay sao? Với tôi là vậy.

Ngày hôm sau, sau khi tái khám vết thương của mình ở bệnh viện, tôi gõ cửa phòng bệnh của Sasamoto.

Sasamoto đang ngồi dậy trên giường, mẹ cậu ấy ngồi trên chiếc ghế kế bên.

Chỉ có hai mẹ con họ.

Tôi vừa bước vào phòng, mẹ cậu ấy đã chất vấn: "Thì ra cậu là người của hợp tác xã nghề cá à, sao cậu không cứu người theo đúng quy trình thế?"

Ngay cả khi tôi là nhân viên chính thức của hợp tác xã nghề cá, thì công việc của họ cũng không bao gồm việc cứu người đuối nước. Cứu người không phải là một phần công việc, đó là điều tôi làm với tư cách là một con người.

Nói là "quy trình", nhưng tôi đã làm sai cái gì, ở đâu, như thế nào, chính tôi cũng không biết.

Bà mẹ này có biết không?

Nếu biết thì chỉ cho tôi câu trả lời đúng đi.

Chắc hẳn là bà ấy đã lên mạng xem quá nhiều rồi.

Khi bị bệnh, tôi cũng có thói quen lên mạng tìm kiếm tên bệnh và triệu chứng.

Có lẽ, vì lo cho Sasamoto, bà mẹ đã tìm kiếm với những từ khóa như "ngừng tim phổi", "ép tim", "tổn thương não". Và bây giờ nếu tìm kiếm, không hiểu sao sẽ hiện ra cả núi những lời phỉ báng, chỉ trích nhắm vào tôi. Chắc chắn bà ấy đã xem những diễn đàn như thế.

"Hả?"

Tôi buột miệng kêu lên một tiếng ngớ ngẩn. Tôi không tin vào tai mình nữa.

Tôi chỉ cố hết sức làm những gì mình có thể làm ngay lúc đó.

Nếu tôi không làm gì cả, Sasamoto chắc chắn đã chết rồi đấy!

"Mẹ!" Sasamoto lớn tiếng, như đang trách mẹ mình.

Mẹ cậu ấy có lẽ đã nhận ra mình lỡ lời, bèn vội vàng chữa cháy: "À, không, không phải thế..."

Cái gì là "thế" và cái gì "không phải thế", tôi chẳng hiểu. "Thế" là cái gì?

"Cháu không phải dân chuyên cứu người, nên chỉ có thể làm được đến vậy thôi ạ. Nếu có lần sau, cháu sẽ cố gắng không can thiệp, nên bác cũng làm ơn dặn con trai bác đừng có chết dở sống dở ngay trước mặt cháu nữa nhé."

"Xin phép," tôi nói rồi quay gót rời khỏi phòng bệnh.

Tiếng Sasamoto mắng mẹ vẫn vọng ra tới hành lang.

"Cái gì thế kia, đúng là một đứa vô lễ!"

Tiếng nói như ném theo của bà mẹ đuổi theo tôi dọc hành lang.

"Vô lễ"... nghĩa là gì nhỉ?

Vài ngày sau, tôi quay lại bệnh viện để cắt chỉ, nhưng không ghé qua phòng bệnh của Sasamoto.

Lúc đó Sasamoto đã xuất viện hay vẫn còn nằm viện, tôi không biết.