25
Tôi cũng vậy, còn Konohana thì đang mặc thường phục. Hôm nay là ngày nghỉ học mà, nên thế cũng phải thôi.
Konohana đang nắm tay một cô bé.
Đó là một cô bé xinh xắn, trông như phiên bản hồi nhỏ của Konohana vậy. Nét mặt hao hao Konohana.
"Tớ đến đón em gái," Konohana nói, rồi quay sang em mình:
"Em đã chào anh chưa nào?"
"Chào anh ạ. Em tên là Konohana Kotone. Em bốn tuổi ạ."
Em gái Konohana chào tôi rất lễ phép, còn giơ bốn ngón tay lên khoe nữa.
"Chào em," tôi đáp lời. "Anh là Aiwa Rin."
Chị mười lăm tuổi, em gái bốn tuổi, cách nhau tới mười một tuổi cơ à. Kinh thật.
Tôi bất giác tính nhẩm trong đầu.
"Cậu đang nghĩ là bọn tớ cách nhau nhiều tuổi lắm chứ gì? Nghe nói là một 'sự cố' thôi."
Nói tóm lại là do bố mẹ cô ấy vỡ kế hoạch.
Bố mẹ thì đừng có kể mấy chuyện đó cho con gái nghe chứ. Mà Konohana cũng đừng có kể cho tôi chứ. Đã thế em gái cô ấy còn đang đứng ngay đây.
Tôi chỉ biết cười trừ.
"Mà sao Aiwa-kun lại ở đây thế?"
"Tớ làm việc cho hợp tác xã ngư nghiệp, đến để trưng bày cá Yamame. Nghe nói tháng Năm tới sẽ có sự kiện thả cá ra sông."
Konohana liếc nhìn tờ rơi giải thích tôi vừa dán, rồi quay sang nói với em gái.
"Khi nào đến mùa bồ công anh, Kotone sẽ làm việc đó nhé. Thả các bạn cá về với sông."
Bé Kotone tò mò ghé mắt nhìn vào trong bể.
"Chẳng có bạn cá nào cả," cô bé ngước lên nhìn chị mình, nói.
Thoạt nhìn, trong bể chỉ có sỏi đá và nước.
"Này," Konohana liếc mắt về phía tôi. Chắc là muốn tôi giải thích cho em cô ấy về cái bể cá đây mà.
"Em có thấy mấy hạt tròn tròn màu vàng không?"
Tôi bắt chuyện với bé Kotone.
Trên lớp sỏi có khoảng ba mươi viên trứng cá trông như trứng cá hồi.
"Dạ có ạ."
"Tất cả đều là trứng của loài cá Yamame đấy. Nếu ngày nào em cũng ngắm, chẳng mấy chốc trong trứng sẽ xuất hiện đôi mắt, rồi vài ngày nữa trứng sẽ vỡ ra và cá con sẽ chào đời. Em hãy quan sát thật kỹ mỗi ngày xem có đúng như vậy không nhé."
"Vâng ạ," bé Kotone ngoan ngoãn đáp. Bọn trẻ ở nhà trẻ đúng là ngoan thật.
"Cậu khỏi ốm hẳn chưa?"
Konohana hỏi thăm tôi, người đã nghỉ không tham gia lễ hội văn hóa.
Dường như mắt tôi đã đảo đi chỗ khác.
"Hay là...?"
"Một kẻ chẳng giúp được gì như tôi mà lại vác mặt đến ngày chính thì tệ quá, đúng không."
"Cậu không cần phải bận tâm chuyện đó đâu. Với lại, Hina mới là người cứ áy náy mãi vì đã lỡ lời với Aiwa-kun đấy."
"Lúc đó, cô ấy có khóc không?"
Tôi hỏi về tình hình của cô ấy lúc chúng tôi chia tay ở bãi để xe.
"Cũng có một chút."
Không biết dùng từ "bên bị hại" có đúng không, nhưng nếu phải chọn thì có lẽ người đó là tôi. Vậy mà tại sao tôi lại là người cảm thấy khó xử thế này?
"Chuyện tôi trốn học vì lười, cậu giữ bí mật với cô ấy nhé. Tôi không muốn cô ấy lại suy nghĩ lung tung thêm nữa."
Konohana cười ranh mãnh.
"Tớ sẽ thuật lại y nguyên lời cậu nói cho cậu ấy nghe."
"Này!"
"Tớ nghĩ làm thế sẽ giúp cậu ấy cảm nhận được sự dịu dàng của Aiwa-kun hơn đấy."
Sự dịu dàng nằm ở chỗ quái nào chứ?
Trong thoáng chốc phân vân không biết nên đáp lại thế nào, tôi đã bỏ lỡ mất thời cơ.
"Chị ơi, mình về nhanh đi,"
Bé Kotone cất giọng phàn nàn với Konohana.
Có vẻ như cô bé không thể hứng thú lâu với một cái bể cá trống trơn.
Về phần tôi, Ken-san cũng vừa quay lại, đến lúc thu dọn rồi.
Ken-san thoáng thấy Konohana và "Ồ" lên một tiếng.
"Lần trước cảm ơn chú đã chiếu cố ạ."
Konohana cúi đầu chào Ken-san.
"Em gái cô ấy học ở đây chú ạ."
Tôi giải thích cho Ken-san.
"Ra vậy à. Thế thì, dù chú không tới cũng có người phụ rồi nhỉ?"
Về cơ bản thì tôi định một mình trông coi bể cá, nhưng biết đâu sẽ có lúc cần người giúp. Ý chú ấy là lúc đó cứ nhờ Konohana là được.
"Ý hay đấy chứ."
Ken-san cười với tôi.
Sao chú ấy lại có vẻ đắc ý thế nhỉ? Tôi chẳng hiểu gì cả.
"Thôi ạ, một mình cháu chắc là ổn. Dù gì cũng chỉ ghé qua sau giờ học thôi."
"Cậu lại đến nữa à? Khi nào?" Konohana hỏi.
"Ngày mai. Tôi sẽ đến mỗi ngày cho tới khi trứng nở, sau đó thì cách ngày một lần."
26
Tan học ngày hôm sau, Konohana tự động đi theo tôi.
"Cậu cứu tớ một phen rồi. Tớ sợ đi qua công viên một mình lắm."
Chắc hẳn cô ấy đã sợ hãi lắm. Kể từ hôm đến lấy Mao, dù là đường tắt nhưng có vẻ cô ấy cũng không đi qua công viên nữa.
Lúc đó tôi chẳng hề có ý định cứu giúp gì Konohana, nên việc cô ấy nghĩ rằng có tôi đi cùng sẽ an tâm thì hoàn toàn là một sự hiểu lầm. Xin đừng đề cao tôi quá.
Tôi cắm thẳng đứng chiếc túi của Konohana vào giỏ xe đạp, rồi chúng tôi sánh bước bên nhau trên lối đi trong công viên.
Nghe nói thường ngày Konohana phải đi một vòng lớn bên ngoài công viên để về nhà, sau đó mới đi đón em gái ở trường mẫu giáo.
Buổi sáng thì bố cô ấy đưa đi, nhưng buổi chiều về cơ bản là việc của Konohana. Bố mẹ cô ấy đều đi làm cả.
Cũng như tôi, Konohana không tham gia câu lạc bộ nào.
Chúng tôi ra đến cổng công viên, nơi tôi từng chia tay Konohana đang bế Mao. Cô ấy bảo muốn về nhà cất túi nên chúng tôi đi về phía nhà cô ấy. Quả đúng như tôi đoán, nhà Konohana ở ngay chỗ có thể nhìn thấy từ cổng công viên.
Konohana mở cửa rồi đặt chiếc túi ngay lối vào.
Từ nhà Konohana, chúng tôi lại đi bộ cùng nhau đến trường mẫu giáo.
Về phía mình, tôi chẳng có chủ đề nào để khơi chuyện.
Chủ yếu là Konohana đơn phương độc thoại, còn tôi chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
Phía trại nuôi cá cũng biết việc tôi sẽ ghé qua trường mẫu giáo để chăm sóc bể cá, nên dù đi xe đạp hay đi bộ thì về mặt thời gian cũng không chênh lệch là bao. Có muộn một chút cũng không bị xem là trễ.
Tôi mở chiếc khóa cửa rào bằng cách bấm dãy số đã định, rồi bước vào sân trong của trường.
"Vậy nhé," chúng tôi tạm biệt nhau ở đó.
Tôi đi về phía bể cá ở hành lang tủ giày, còn Konohana đi về phòng của em gái.
Chẳng hiểu sao, vào những ngày tôi đến trường mẫu giáo, lộ trình này lại trở thành một thông lệ bất thành văn.