Kẻ tự nguyện làm người cô độc với tính cách vặn vẹo, chỉ giỏi mỗi việc học, sẽ cố gắng giữ khoảng cách với cô gái xinh đẹp nhất lớp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ankoku Kishi to Issho!

(Đang ra)

Ankoku Kishi to Issho!

Sasaki Sakuma

Với lối suy nghĩ được ông nội truyền lại, cùng bộ giáp đen tuyền và thanh đại kiếm nhuốm máu, Alba chấp nhận giúp họ chinh phục mê cung sâu thẳm ấy. Dựa trên truyền thuyết về Hắc Kỵ Sĩ, một huyền thoạ

21 1

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

(Đang ra)

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

总裁下放

Tôi xuyên vào thân một đứa con gái mồ côi ở khu nhà nghèo, ..."

11 3

Golden Time

(Đang ra)

Golden Time

Yuyuko Takemiya

Tada Banri, tân sinh viên của một trường luật tư thục tại Tokyo, đã hoàn toàn mất phương hướng sau lễ khai giảng khi đang cố tìm đường đến buổi sinh hoạt đầu khóa. Đúng lúc ấy, cậu bắt gặp Yanagisawa

79 1

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Đang ra)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

3 1

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

98 2244

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

(Đang ra)

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

Inukai Anzu

Chúng tôi, có phải là có chút gì đó không ổn rồi không?

12 36

Web novel - Chương 25: Chẳng phải hai người vẫn cùng về đó sao?

28

Sự kiện tâm điểm của học kỳ hai, nếu xét trên phương diện hoạt động của trường, chính là lễ hội văn hóa mà tôi đã thẳng thừng cho qua.

Ngoài ra chẳng có biến cố gì đặc biệt, học kỳ hai cứ thế lặng lẽ trôi về hồi kết.

Thứ hạng của tôi qua các kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ vẫn không hề thay đổi.

Sasamoto, người từng lườm tôi cháy mặt sau kết quả học kỳ một, giờ đây đã không còn làm vậy nữa.

Chẳng phải vì cậu ta biết ơn ơn cứu mạng của tôi, mà hình như là do thứ hạng đã tụt dốc không phanh.

Đến kỳ thi giữa kỳ của học kỳ hai, cậu ta còn chẳng buồn liếc mắt đến bảng xếp hạng dán ngoài hành lang.

Tôi lại bất giác nghĩ, ‘đúng là do não mà’.

Có lẽ không cứu cậu ta thì tốt hơn chăng?

Ấy thế mà, chính Sasamoto thì ngày ngày vẫn trông rất khỏe mạnh và vui vẻ.

Tôi thường xuyên bắt gặp cảnh cậu ta đi cùng Futaba. Chẳng có lấy một nét sầu muộn. Đúng là một bức tranh thanh xuân rực rỡ.

Kết quả thi cuối kỳ được công bố cũng là lúc học kỳ hai đi đến hồi kết.

Vào ngày áp chót của học kỳ hai.

Khi tôi, như thường lệ, đang giết thời gian ở thư viện vào giờ nghỉ trưa, thì Sasamoto ghé thăm.

Vì là một trường tự nhận là trường điểm, nên chẳng mấy ai sử dụng thư viện, trong phòng lúc nào cũng vắng hoe.

Tôi đồ rằng, từ năm nhất đến năm ba, đa số học sinh trường này có lẽ chưa từng bén mảng tới thư viện, ngoại trừ cái lần được dẫn đi tham quan trường hồi mới nhập học.

Người không đọc sách thì thật sự là không đọc. Những người lui tới thư viện đa phần đều là những gương mặt thân quen. Thư viện chính là một vùng đất hoang sơ và yên bình đến thế.

Khi tôi đang ngồi đọc sách ở chỗ quen thuộc trong thư viện, Sasamoto bước tới, nói “A, đây rồi,” rồi ngồi xuống cạnh tôi.

Chủ đề câu chuyện là bữa tiệc tổng kết học kỳ hai.

Cậu ta ngỏ lời mời tôi tham gia bữa tiệc liên hoan lớp, sẽ được tổ chức vào chiều mai như thường lệ.

"Xin lỗi nhé. Tôi có ca làm thêm rồi."

Tôi đáp lại bằng một câu nói đầu cho có lệ, dù trong lòng chẳng thấy có lỗi chút nào. Dù có đến đó thì cũng chỉ tổ khó ở thêm thôi.

Chắc chính Sasamoto cũng chẳng thực sự nghĩ rằng tôi sẽ tham gia.

Thế nhưng, cái thái độ trịnh trọng đến xác nhận cho phải phép của cậu ta cũng có chút đáng mến.

Đáng lẽ cậu ta cứ mặc kệ một gã lập dị tự kỷ chẳng mấy khi giao du với ai như tôi thì có phải tốt hơn không.

Lỡ đâu tôi lại ngớ ngẩn hiểu lầm rằng người tổ chức sẽ khốn đốn nếu mình vắng mặt, rồi buột miệng đồng ý tham gia, thì lúc đó còn phiền hơn. Cái kẻ xấu số nào phải ngồi cạnh tôi sẽ chẳng có lấy một mống chủ đề chung, cả hai biết làm cái quái gì với nhau bây giờ.

Tôi nghĩ cậu ta sẽ đi ngay khi nói xong, nhưng Sasamoto vẫn chưa rời đi.

‘Còn chuyện gì nữa sao?’, tôi dùng mắt để hỏi.

Như được ánh mắt của tôi thúc giục, Sasamoto ngập ngừng cất lời.

"Tớ hỏi chuyện này hơi lạ được không? Có phải cậu thực sự chật vật đến mức ngày nào cũng phải đi làm thêm không?"

Có vẻ cậu ta đang lo cho cuộc sống của tôi. Tấm lòng thì đáng quý, nhưng nếu tôi trả lời là có, thì cậu ta định làm gì cho tôi sao?

"Thật ra thì cũng không đến nỗi chật vật. Học phí đã có bảo hiểm của bố mẹ lo, ông bà cũng cho tớ ăn cơm."

"Vậy thì thỉnh thoảng cậu tham gia được mà."

"Nhưng chuyện gấp gáp ngày mai thì không được. Tôi đã có lịch làm rồi."

Thực ra thì vẫn xoay xở được.

"Vậy à."

Tuy nhiên, Sasamoto đã chấp nhận và không hỏi thêm.

"Đến lượt tớ hỏi một câu hơi lạ được không?"

Tôi buột miệng nói ra một câu mà bình thường sẽ không bao giờ nói.

Có lẽ, sâu trong lòng, tôi vẫn canh cánh suy nghĩ rằng chuyện này có thể là do lỗi của mình.

Tôi dùng ngón tay gõ cộc cộc vào đầu mình.

"Cậu vẫn bị di chứng à?"

Chính tôi cũng thấy cách hỏi của mình thật tệ.

"Là vì thành tích của tớ đi xuống sao?" Sasamoto hỏi.

Tôi gật đầu.

"Bởi vì cậu chẳng còn lườm tôi chút nào nữa."

Sasamoto bật cười.

"Không phải, không phải. Tớ nhận ra con người ta có thể chết đi một cách dễ dàng và bất ngờ đến mức nào, nên tớ thấy việc cứ bám víu vào điểm số thật là ngớ ngẩn. Đã may mắn được sống, tớ quyết định thay đổi suy nghĩ để tận hưởng cuộc sống nhiều hơn."

Nếu vậy thì tốt quá rồi.

"Vậy thì tôi đã làm một việc có lỗi với Futaba-san rồi. Nếu tôi không cứu cậu thì cô ấy đã không phải vướng vào một người như Sasamoto."

Sasamoto cười toe toét đầy gian xảo.

"Aiwa mới là người cần xem lại đó, cậu với Konohana thế nào rồi? Chẳng phải hai người vẫn cùng về đó sao?"

Ừ thì, tôi cũng nghĩ hành động của mình dễ khiến người khác nhìn vào và hiểu lầm.

Thực tế thì đó chỉ là tiện đường trong công việc của tôi, nhưng người ngoài cuộc làm sao hiểu được mối quan hệ của chúng tôi.

Dù vậy tôi vẫn không hiểu, đáng lẽ Sasamoto phải biết Konohana đã có bạn trai hoặc đối tượng tiềm năng không phải là tôi, có thể là Waga hay Suzuki gì đó. Cậu ấy đâu cần phải trêu chọc tôi làm gì.

Hay là do quá bận rộn với Futaba mà Sasamoto cũng xa cách với bạn bè là con trai rồi?

"Hoàn toàn không phải như vậy đâu, nên cậu đừng nói linh tinh trêu chọc Konohana đấy. Cậu ấy mà khóc thì tôi phiền lắm."

Tôi dặn dò Sasamoto trước.

"Làm gì có chuyện cậu ấy khóc."

À, ra thế. Konohana không phải kiểu người sẽ khóc chỉ vì bị trêu chọc. Vậy thì tốt.

"Dù vậy cũng đừng làm cậu ấy khó xử."

"Rồi, rồi."

Sasamoto nhìn tôi bằng ánh mắt như thể phát ngán vì sự bao bọc thái quá của tôi rồi giơ hai tay lên trời ra hiệu đầu hàng.