29
Lịch làm thêm của tôi đã được xếp kín cả dịp Giáng sinh lẫn Tết Dương lịch.
Đối với lũ cá Yamame trong trại giống, lịch của con người là một khái niệm hoàn toàn xa lạ. Dù cho có là quốc lễ, chúng vẫn ăn uống đều đặn mỗi ngày như một lẽ tất nhiên.
Thế nhưng, hầu hết nhân viên làm ở trại cá đều muốn nghỉ vào dịp cuối năm đầu mới.
Với thân phận học sinh rảnh rang, tôi nghiễm nhiên trở thành đối tượng lý tưởng để người ta "gửi gắm" công việc.
Tôi một mình đảm nhận hết các công việc, từ nhiệm vụ cho cá ăn sáng tối cho đến đủ thứ việc vặt khác.
Nếu chỉ có vậy thì cũng không khác công việc làm thêm ngày thường là mấy, nhưng trại cá của Hợp tác xã Ngư nghiệp Thượng nguồn Sông Aburu-kawa còn mở một quầy bán cá Yamame xiên nướng trên lối đi vào đền, nhắm đến những vị khách đi lễ chùa đầu năm ở các ngôi đền gần đó.
Ngay cạnh quầy nướng cá, người ta dựng một chiếc rạp sáu chân chỉ có mái che, giống như loại dùng trong các hội thao. Họ kê thêm bàn và ghế xếp, biến nó thành một khu nghỉ chân kiêm nơi ăn uống.
Kèm theo đó, chúng tôi còn bán cả bia tươi. Cách làm này đã thu hút được rất nhiều vị khách đang mang tâm trạng hứng khởi ngày Tết.
Vì khu nghỉ chân này chỉ dành riêng cho khách mua cá nướng, nên cả những người đang tìm chỗ để ăn đồ mua ở các quầy khác cũng sẵn lòng mua một xiên cá coi như vé vào cửa.
Suốt ba ngày Tết, tôi chỉ có nướng cá và đối phó với những người say.
Dĩ nhiên, cũng có các nhân viên chính thức khác của hợp tác xã làm cùng, nhưng mỗi ngày lại là một người khác. Chỉ có mình tôi là làm miệt mài suốt cả ba ngày. Đổi lại, tôi được nhận một khoản phụ cấp đặc biệt còn hậu hĩnh hơn cả tiền mừng tuổi.
Tôi đã từng lo rằng mình sẽ bị một người quen nào đó ở trường bắt chuyện khi họ đi lễ, nhưng sự kiện đó đã không xảy ra. Tôi có thoáng thấy vài gương mặt quen quen, nên chắc là cũng có học sinh cùng trường, nhưng chỉ có thế mà thôi.
Thực ra nếu họ có đứng trước mặt tôi với tư cách khách hàng thì tôi cũng chỉ tiếp họ như bình thường, nhưng vì cảm thấy hơi ngượng nên nếu tránh được thì vẫn hơn.
Từ ngày 4 tháng 1, nhà trẻ đã hoạt động trở lại.
Tôi đến nhà trẻ lần đầu tiên sau gần một tuần.
Lần cuối tôi ghé nhà trẻ trong năm cũ là ngày 28 tháng 12. Đó là ngày làm việc cuối cùng của nhà trẻ.
Từ hôm đó đến nay, tôi không hề chăm sóc bể cá trưng bày.
Tôi chỉ đặt một chiếc máy cho ăn tự động chạy bằng pin dành cho cá cảnh ở phía trên, và cài đặt cho nó nhả ra một lượng thức ăn rất nhỏ, mỗi ngày một lần.
Cho ăn nhiều quá chỉ tổ làm bẩn nước, nên nếu tính trên đầu mỗi con thì lượng thức ăn là cực kỳ ít. Đó là một lượng ở mức mà chúng sẽ không chết đói, nhưng vì không đủ lượng thích hợp nên có lẽ chúng sẽ dần gầy đi.
Ấy vậy mà dù đã tiết giảm đến thế, thức ăn trong máy cũng đã hết sạch.
Lũ cá con trong bể chắc hẳn đã phải nhịn đói mất mấy ngày.
Ngày 4 tháng 1, nhiều phụ huynh vẫn còn được nghỉ, nên số trẻ thực sự đến lớp khá ít.
Dạo gần đây, mỗi khi tôi đang loay hoay với bể cá, mấy đứa nhóc quen mặt thường xúm lại xem.
Thế nhưng, trong đám trẻ lại không có bóng dáng Kotone-chan, xem ra hôm nay cô bé nghỉ học.
Tôi nhìn vào trong bể cá.
May thay, không có con cá con nào chết cả.
Tôi không muốn để bọn trẻ nhìn thấy cảnh tượng cá chết lật ngửa bụng nổi lên.
Tôi làm một lượt các công việc chăm sóc bể cá như thường lệ.