14
"Aiwa-kun?"
Đây là lần thứ ba Konohana Takane gọi tôi như vậy.
Chẳng may, nội quy trường tôi lại cấm để tóc mái chạm đến lông mày.
Cái kịch bản màu hồng kiểu như gã cô độc u ám thường ngày giấu mặt sau lớp tóc mái, một khi vén tóc lên liền hóa ra là một mỹ nam vạn người mê, và vì hôm nay tình cờ vén tóc nên đối phương không nhận ra vì tưởng là người khác… cái sự trùng hợp tiện lợi như vậy đã không xảy ra.
Tôi của hôm nay vẫn giữ nguyên bộ mặt và kiểu tóc y như lúc đến trường. Mà vốn dĩ tôi cũng chẳng phải mỹ nam gì cho cam.
Toang rồi.
Đối phó với bạn cùng lớp ở trường đã là một cực hình, nhưng chạm mặt họ ở một nơi không phải trường học còn kinh khủng hơn. Nếu gặp phải trường hợp đó, mà tôi lại là người phát hiện ra trước, thì tôi sẽ vờ như không thấy gì rồi lẳng lặng đi qua.
Chẳng cần phải nói chuyện, chỉ riêng việc chạm mặt thôi đã đủ khổ sở rồi, lỡ mà bị bắt chuyện thì còn khổ sở hơn nữa. Ở trường, chẳng có ai thân thiết với tôi đến mức có thể chia sẻ không gian riêng tư cả.
Dù vậy, tôi vẫn đáp lại Konohana với một vẻ mặt tỉnh bơ: "Chào".
Công việc thôi. Đây là công việc. Chỉ là đang giao tiếp với khách hàng.
"Sao hai cậu lại ở đây thế?"
Cả hai tuy không mặc đồ bơi, nhưng đều mặc quần short trên gối và đi dép tông, loại có thể xuống nước mà không vấn đề gì. Đôi chân trần của họ thật chói mắt.
"Bọn tớ đến chơi nước với nhóm Sasamoto-kun."
Ra thế.
"Trong lúc mình phải nai lưng ra làm việc thế này, lũ Riajuu các người…"
Tôi nói đùa bằng một giọng gằn gằn. Chỉ là một màn đối đáp bâng quơ như phản xạ tự nhiên.
A hahaha, Konohana bật cười.
"Chính cậu mới là sao lại đi bán hàng ở đây thế?"
Tsuruse lên tiếng.
"Nhà tôi có nghề bán hàng ở mấy khu lễ hội. Quanh đây đều là địa bàn của nhà tôi cả."
"Nói dối phải không?"
Konohana ngạc nhiên thốt lên.
"Đừng tin chuyện đó chứ," tôi nói.
"Tớ đấm cho bây giờ."
Tsuruse nắm chặt tay lại. Ghê quá.
"Chỉ là đi làm thêm bình thường thôi."
Tôi trả lời.
Từ phía sau hai người họ, một giọng nói khác vọng đến chỗ tôi.
"Ơ, Aiwa kìa. Đang làm gì đấy?"
Là Sasamoto và một cô gái nữa.
Một cô bạn tôi không quen. Nếu cùng trường cấp ba thì chắc là lớp khác.
Một nam, ba nữ.
"Tôi là kẻ theo đuôi Konohana mà. Tôi đến đây vì nghĩ sẽ được ngắm cậu ấy mặc đồ bơi."
Tôi tự giễu.
"Mà này, cậu mới là người đang cố tình khoe dàn harem trước mặt tôi đấy à?"
Đối với khách hàng, có lỡ buông lời khó nghe một chút thì chắc trường hợp này cũng được châm chước.
"Harem hủng gì đâu. Còn có Waga với Suzuki nữa mà."
Sasamoto nhắc đến tên hai cậu bạn mà cậu ta hay đi cùng. Tôi cũng chỉ biết mặt họ. Dù là bạn cùng lớp, tôi chẳng nhớ là đã từng nói chuyện với họ bao giờ.
Kể cả thế, ba nam ba nữ. Chẳng biết là ghép đôi kiểu gì, nhưng đúng là cái lũ Riajuu.
"Mà này, nếu nhân viên là người quen thì mình mua đồ có cồn được đấy nhỉ?"
Sasamoto nhận ra tôi đang đứng bán hàng liền lên giọng.
"Bán cho cậu mới lạ đó."
"Thôi nào, du di một chút đi."
"Làm sao được."
Chắc thấy tôi có vẻ sắp bị thuyết phục, Ken-san, người đang nướng cá, bèn hỏi tôi.
"Bạn học của cháu đấy à?"
"Bạn cùng lớp thôi ạ."
Tôi đính chính. Tôi không rõ từ "bạn bè" chỉ một sự tồn tại cần tích lũy bao nhiêu điểm thân thiết mới có được, nhưng ít nhất thì chúng tôi chẳng phải bạn bè. "Bạn cùng lớp" mới là mối quan hệ chính xác.
"Xin lỗi cháu nhé, nhưng bọn chú không bán đồ uống có cồn cho học sinh cấp ba được."
Ken-san nói thẳng với Sasamoto.
"A, dạ không, cháu đùa thôi ạ."
Sasamoto vội vàng đáp.
Ken-san trông như dân xã hội đen nên một khi ông ấy đã lườm thì hầu hết mọi người đều sợ chết khiếp. Khi hai chú cháu tôi cùng bán hàng, khách khứa toàn bắt chuyện với tôi thôi, đủ biết là ông ấy bị sợ đến mức nào rồi. Bản thân tôi ở trường luôn bị coi là một kẻ khó gần với bộ mặt cau có, thế mà ở đây lại được coi là người thân thiện.
Konohana liếc nhìn xiên cá Yamame đang được nướng trên vỉ, rồi lại đưa mắt về phía tôi.
"Không lẽ đây là cá Yamame do Aiwa-kun nuôi à?"
"Ừ."
"Nếu các cháu mua đồ uống thì chú sẽ tặng xiên cá nướng. Tất cả bao nhiêu người nhỉ?"
Ken-san hào phóng nói.
Thực ra, đồ uống là hàng nhập về, cho không sẽ lỗ nặng, nhưng cá Yamame và cá Ayu là do nhà tự nuôi từ trứng nên ngoài tiền thức ăn và tiền điện ra thì cũng không tốn kém mấy. Kể cả chi phí nướng bằng ga, xiên que và muối thì cũng chẳng đáng là bao.
Đã làm nghề nuôi cá thì ngày nào cũng có vài con cá chết tự nhiên, còn xiên nướng đến chiều mà ế thì cũng hạ giá bán tháo. Toàn là tính toán áng chừng cả.
Ken-san có ra vẻ hào phóng cho đám bạn cùng lớp của tôi ăn miễn phí đủ số người thì hiệp hội nghề cá cũng chẳng thiệt hại gì. Vốn dĩ chính chúng tôi cũng thỉnh thoảng ăn vụng suốt.
"Tuyệt vời! Sáu người ạ."
Sasamoto nhanh nhảu đáp.
Đúng lúc đó, có khách khác đến mua vài xiên cá nướng.
Số cá đã nướng chín không còn đủ nữa.
"Lát nướng xong tôi mang đến cho. Các cậu ở khu nào?"
Tôi xác nhận vị trí với Sasamoto.
"Phía trên khu cắm trại một chút."
Sasamoto nhìn về phía thượng nguồn rồi chỉ tay.
À, tôi và Ken-san đưa mắt nhìn nhau.
Đó là một nơi có chút tai tiếng.
Sasamoto mặc quần bơi và áo phông. Trang phục cũng tương tự tôi. Chắc chắn là định xuống tắm.
"Khu đó thỉnh thoảng có người chết đuối đấy, nên hãy cẩn thận với dòng chảy. Nhớ nói lại với Waga và Suzuki nữa."
Tôi cảnh báo Sasamoto và mấy cô bạn. Đây không phải lời đe dọa.
Gần nơi nhóm Sasamoto chơi, con sông trở thành một vũng sâu và là nơi dễ bơi, nhưng có một phần dòng nước chảy theo kiểu lặn sâu từ mặt nước. Tai nạn bị dòng chảy như thể bất ngờ kéo chân cuốn vào trong nước, hoảng loạn uống nước và chết đuối xảy ra vài năm một lần.
Nếu chỉ là đuối nước đến mức không chết thì là hàng năm.
Sasamoto nhìn tôi với vẻ mặt "gã này đang nói gì vậy".
Lời cảnh báo của tôi dường như không chạm đến cậu ta.
Nhóm của Konohana đã mua sáu phần nước ngọt.
Bốn người họ xách túi ni lông trắng đựng nước ngọt rồi ra về.