39
Tháng Sáu, trường tôi tổ chức đại hội thể thao.
Nhờ 'công trạng' vĩ đại của tôi mà lớp 2-3 đã chễm chệ ngôi đầu khối chuyên.
Vốn dĩ lớp 2-3 là lớp toàn nam nên không thể tham gia các môn thi đấu của nữ.
Thay vào đó, luật chơi là lớp sẽ tự động nhận được số điểm tương đương với thứ hạng giữa.
Ngược lại, với các môn thi của nam, số lượng nam sinh có thể tham gia lại nhiều hơn số môn thi.
Chỉ cần tuyển chọn những cậu bạn giỏi thể thao nhất tham gia thi đấu là đã thắng được kha khá rồi.
Một kẻ có vấn đề về thần kinh vận động như tôi chỉ có nghĩa vụ tham gia các môn cần đông người cho có lệ. Nhờ vậy mà tôi cũng đỡ trở thành gánh nặng cho cả đội hơn.
Thêm vào đó, sức mạnh của sự ghen tị "làm sao có thể thua mấy lớp được con gái cổ vũ chứ" cũng phát huy tác dụng.
Vị trí hạng nhất chính là kết quả của những điều đó.
Hạng nhì là lớp 2-1.
Lâu lắm rồi tôi mới thấy mặt Sasamoto, đại diện lớp 2-1, trên bục nhận giải. Cậu ta đang cười rất tươi.
Nếu là Sasamoto của cùng kỳ năm ngoái, chắc chắn cậu ta đã tiếc hùi hụi rồi.
Nhưng năm nay, có lẽ vì Futaba học cùng lớp và bản thân cũng được cổ vũ nhiệt tình nên cậu ta trông không có vẻ gì là tiếc nuối. Chắc hẳn cậu ta đã có một ngày vui vẻ. Lũ Riajuu chết tiệt!
Chắc lát nữa lớp 2-1 sẽ tổ chức tiệc mừng do bọn Sasamoto đứng ra kêu gọi.
Đối với cá nhân tôi, điểm cộng của lớp 2-3 là chẳng có ai định tổ chức những buổi tiệc tùng như vậy.
Vốn dĩ lớp không có nữ sinh, nên những kế hoạch nhằm mục đích kết thân với con gái đương nhiên không thể tồn tại.
Mà dù có tổ chức thì tôi cũng không tham gia, nhưng ngay cả khi người ta mời cho có lệ vì nghĩ rằng đằng nào tôi cũng từ chối, thì việc phải lựa lời từ chối cũng thật phiền phức. Tốt nhất là không có những mệt mỏi tâm trí không cần thiết.
Hoặc có thể lớp 2-3 thực sự có tổ chức tiệc mừng mà chỉ mình tôi không biết. Nếu vậy, xin hãy giấu tôi đến cùng. Dù chẳng có ý định tham gia, nhưng nếu sau đó biết mình bị cho ra rìa thì cũng đau lòng lắm.
Kỳ nghỉ hè của tôi, cũng như năm ngoái, chìm trong chuỗi ngày bán cá Yamame xiên nướng.
May mắn là không có vụ lùm xùm đuối nước nào xảy ra.
Suốt kỳ nghỉ hè, tôi không hề gặp một ai cùng trường.
Nơi đó năm ngoái đã xảy ra chuyện ồn ào như vậy, nên học sinh trường tôi chắc chắn sẽ không chủ động bén mảng tới.
Tôi không biết liệu năm nay nhóm của Konohana có đi đâu chơi với hội bạn cũ không, nhưng chắc chắn họ sẽ chọn một địa điểm khác.
Tháng Chín, trường có một buổi huấn luyện phòng chống thiên tai.
Năm ngoái đội cứu hỏa và cảnh sát làm rất gắt, nhưng năm nay lại bình thường như mọi năm. Chỉ là năm ngoái quá đặc biệt mà thôi.
Lễ hội văn hóa diễn ra trong hai ngày, thứ Bảy và Chủ Nhật vào giữa tháng Mười.
Năm nay tôi cũng tham gia.
Tôi đã định bỏ chuyến du lịch học đường, nên nếu nghỉ nốt cả lễ hội văn hóa thì số ngày nghỉ sẽ nhiều quá. Chính tôi cũng không muốn nghỉ học quá nhiều.
Tuy nhiên, nếu tiết mục đòi hỏi chuẩn bị vất vả như năm ngoái thì sẽ ảnh hưởng đến công việc làm thêm của tôi.
Sau buổi sinh hoạt lớp để quyết định tiết mục, nội dung trưng bày của lớp 2-3 được chốt là một "Trạm nghỉ chân".
Cụ thể, chúng tôi sẽ xếp bàn ghế trong lớp thành vài cụm và ghi "Mời quý khách tự do sử dụng để nghỉ ngơi".
Có vô vàn cách sử dụng: làm nơi để ăn đồ ăn mua từ nơi khác, hoặc làm điểm hẹn hò với ai đó.
Tóm lại, lớp 2-3 chúng tôi chẳng làm gì cả.
Nếu có con gái, chắc cả lớp đã nhao nhao đòi mở maid cafe hay gì đó, nhưng tiếc là lớp tôi chẳng có một mống nào, thật là tuyệt vọng.
Cũng có ý kiến đề xuất giả gái làm maid cafe, nhưng đúng là một ý tưởng dở hơi. Quán cà phê quản gia cũng vậy thôi.
Nếu có ai đủ "hàng" để thu hút các bạn nữ từ lớp khác hay trường khác thì còn xem xét, đằng này chúng tôi đã phải bỏ cuộc ngay từ khâu "nguyên liệu" rồi. Để biến hình được đến mức đó, chắc phải cần đến kỹ thuật hóa trang đặc biệt của Hollywood.
Kết luận, cả lớp nhất trí chọn phương án nhàn hạ nhất là không phải chuẩn bị trước bất cứ thứ gì.
Tuy nhiên, nếu không làm gì cả thì nhà trường sẽ không duyệt, nên trên kế hoạch, tiết mục được ghi là "Trưng bày tác phẩm". Chúng tôi sẽ đặt bừa vài tác phẩm thủ công của bạn nào đó làm trong giờ học lên những cụm bàn.
Thứ duy nhất được chuẩn bị trước chỉ là tấm biển bìa các-tông ghi "Trạm nghỉ chân". Tấm biển này sẽ được đặt ở cửa lớp. Dĩ nhiên không phải tôi viết, mà là một bạn nào đó trong ban tổ chức lễ hội văn hóa.
Vào ngày diễn ra, chúng tôi chỉ cần thay phiên nhau để một hai người ở lại trông lớp, còn lại tất cả đều được tự do.
Công việc của người ở lại chỉ là thay túi cho thùng rác và lau bàn sau khi khách dùng xong. Ngoài ra thì cứ ngồi một góc lớp đọc sách là được.
Tôi vốn không có ý định đi xem hội, cũng chẳng có ai để đi cùng, nên đã nhận luôn việc ở lại trông lớp cả ngày. Như vậy, ít nhất tôi cũng có một chỗ để ngồi.
Thành thật mà nói, dù có ra khỏi lớp, tôi cũng chẳng biết phải tận hưởng lễ hội văn hóa như thế nào.
Trong light novel và manga luôn có mô-típ kinh điển là các cặp đôi dạo chơi lễ hội văn hóa cùng nhau, nhưng tôi không thể hiểu nổi điều đó có gì vui.
Đồ ăn ở các quầy hàng thì toàn trò lừa trẻ con, các tiết mục thì cũng chỉ là trò tiêu khiển của dân nghiệp dư. Xem các gian trưng bày cũng chẳng có gì khiến tôi hứng thú.
Với tôi, chỉ cần được ở lại lớp trực và đọc sách là mãn nguyện rồi. Nhưng tôi tự hỏi, ngoài tôi ra thì các bạn cùng lớp đang giết thời gian ở đâu nhỉ? Lẽ nào họ thật sự thấy vui đến mức chỉ đi xem một vòng là hết cả ngày? Thật khó hiểu.
Tôi dùng một tấm bình phong dựng thành một góc khuất trong lớp, đặt một bàn một ghế để giữ chỗ cho mình. Nếu không làm thế, có lẽ chỗ của tôi sẽ bị khách chiếm mất lúc nào không hay.
Tôi chỉ mải mê đọc sách sau tấm bình phong.
Ngày đầu tiên trôi qua êm đềm. Gần trưa ngày thứ hai.
Một người nào đó ló mặt qua tấm bình phong như thể đang nhìn trộm tôi, rồi cất tiếng gọi, "Yamame-sensei".
Đó là Konohana Kotone-chan.