Kẻ tự nguyện làm người cô độc với tính cách vặn vẹo, chỉ giỏi mỗi việc học, sẽ cố gắng giữ khoảng cách với cô gái xinh đẹp nhất lớp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ankoku Kishi to Issho!

(Đang ra)

Ankoku Kishi to Issho!

Sasaki Sakuma

Với lối suy nghĩ được ông nội truyền lại, cùng bộ giáp đen tuyền và thanh đại kiếm nhuốm máu, Alba chấp nhận giúp họ chinh phục mê cung sâu thẳm ấy. Dựa trên truyền thuyết về Hắc Kỵ Sĩ, một huyền thoạ

21 1

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

(Đang ra)

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

总裁下放

Tôi xuyên vào thân một đứa con gái mồ côi ở khu nhà nghèo, ..."

11 3

Golden Time

(Đang ra)

Golden Time

Yuyuko Takemiya

Tada Banri, tân sinh viên của một trường luật tư thục tại Tokyo, đã hoàn toàn mất phương hướng sau lễ khai giảng khi đang cố tìm đường đến buổi sinh hoạt đầu khóa. Đúng lúc ấy, cậu bắt gặp Yanagisawa

79 1

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Đang ra)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

3 1

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

98 2244

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

(Đang ra)

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

Inukai Anzu

Chúng tôi, có phải là có chút gì đó không ổn rồi không?

12 36

Web novel - Chương 34: Món nào là do Konohana làm?

38

Với đôi tay bé nhỏ của trẻ mẫu giáo, việc bịt kín hai đầu một chiếc ống nhựa hẳn là một thử thách không nhỏ.

Nếu là người lớn thì chỉ cần một lòng bàn tay là đủ để bịt kín cái lỗ, còn bọn trẻ dù có xòe rộng hết cỡ thì các đầu ngón tay cũng chỉ vừa chạm tới hai mép ống. Nếu một con cá yamame bất ngờ lao thẳng vào kẽ tay, chúng sẽ dễ dàng thoát ra ngoài.

"Bạn nào muốn có vợt thì tập trung lại đây!"

Tôi gọi lớn về phía đám trẻ đang náo loạn trong vũng nước.

Tất cả liền đứng khựng lại và nhìn về phía tôi.

Dưới chân tôi là một bó vợt lưới nhỏ dành cho trẻ em.

Đó là loại vợt đồ chơi, mặt lưới rộng hai mươi lăm phân, cán dài bảy mươi phân. Lưới có màu xanh dương.

Tôi ngồi xổm xuống, cởi sợi dây buộc bó vợt ra.

Tôi rút một chiếc vợt, đưa cho Kotone-chan và nói: "Em dùng cái này đi".

Nghe thấy tiếng tôi, những đứa trẻ khác vội vàng chạy lại và xếp thành một hàng dài phía sau Kotone-chan.

Những đứa lanh lợi hoặc may mắn đã nhanh chóng tóm được mấy con cá yamame trốn trong ống và mang ra quầy hàng để nướng. Dù vậy, vẫn còn rất nhiều em chưa bắt được con nào.

"Của các em đây," tôi vừa nói vừa lần lượt đưa vợt cho từng đứa.

Vợt đã được phát cho tất cả các em, và chúng lại ùa ra vũng nước.

Chỉ có Kotone-chan và một vài cô bé khác là ở lại.

"Anh làm cùng bọn em đi," Kotone-chan và các bạn níu tay tôi rủ rê.

"Cậu nổi tiếng quá nhỉ," Konohana buông lời trêu chọc.

"Cuối cùng thì thời hoàng kim của tôi cũng đến rồi. Nhưng được đám trẻ mẫu giáo hâm mộ thì có khác gì dính phốt đâu. Phải là người lớn tuổi hơn một chút chứ."

"Học sinh tiểu học à?"

"Phải là nữ sinh cấp ba chứ."

Konohana lườm tôi bằng một ánh mắt khó ở.

"Aiwa-kun, miệng thì cậu cứ nói thế thôi. Chứ thực ra cậu có muốn có bạn gái đâu, đúng không?"

Bị Konohana nói trúng tim đen.

Bạn bè hay bạn gái cũng thế, tôi vốn chẳng hề có ý định tìm một người để có thể sẻ chia tâm sự. Với tôi, các mối quan hệ chỉ cần dừng ở mức giao tiếp xã giao là đủ. Đó là một mối quan hệ dễ chịu, khi cả hai bên đều không xâm phạm vào thế giới nội tâm của nhau.

Thế nhưng, tôi cũng khó mà thẳng thừng thừa nhận lời của Konohana.

"Tôi có muốn mà."

Tôi nói một lời dối lòng.

Nếu đối phương không phải là Konohana, mà là một người hiểu chuyện đùa như bà cô ở văn phòng hay cô hiệu trưởng, tôi đã có thể nói thêm rằng: "Giá mà chúng ta gặp nhau sớm hơn nhỉ?"

Nhưng vì là Konohana, tôi không dám đi quá xa. Nếu cô ấy tỏ ra bối rối vì không hiểu trò đùa, hoặc nghiêm túc từ chối thì chắc tôi suy sụp mất.

"Thật không đây?" Konohana hỏi.

Bị cậu ấy nhìn thấu hết cả rồi. Cạn lời thật chứ. Thôi, dẹp chủ đề này qua một bên.

Tôi đang đi một đôi ủng cao su cao đến gối.

Mực nước chỉ sâu chừng mười phân, nên cứ thế này lội xuống cũng chẳng sao.

Tôi cầm chiếc vợt của mình rồi cùng Kotone-chan và các cô bé bước xuống vũng nước.

Được trang bị thêm vợt, đám trẻ như được tiếp thêm sức mạnh, chúng đuổi theo lũ cá và vung vợt loạn xạ, biến vũng nước thành một khu vực nguy hiểm. Coi bộ thế nào cũng có đứa bị cán vợt chọc vào người cho xem.

"Nào, tất cả chú ý vào đây!"

Tôi đứng giữa vũng nước và hô lớn.

Đám trẻ đang vung vợt liền dừng tay.

Lũ cá yamame đang chạy trốn liền chui vào những chiếc ống nhựa, nơi ẩn náu của chúng.

"Cá bơi rất nhanh, nên nếu các em cầm vợt đuổi theo từ phía sau thì sẽ không bắt được đâu. Các em cứ đuổi là chúng sẽ chạy mất, nên tất cả hãy đứng yên tại chỗ nhé."

Dưới chân tôi cũng có một cái ống nhựa. Tôi đã thấy một con cá yamame chui vào đó.

"Dưới nước có rất nhiều ống nhựa. Nếu các em đứng yên, cá yamame sẽ trốn vào trong đó. Các em hãy dùng vợt bịt một đầu ống, rồi đồng thời nhấc đầu ống còn lại và cái vợt lên."

Tôi làm mẫu y như những gì mình vừa nói với chiếc ống dưới chân.

Tôi nghiêng một đầu ống xuống để nước chảy vào vợt, và con cá yamame đang trốn bên trong cũng theo dòng nước tuột ra ngoài. Con cá quẫy tanh tách trong lưới.

"Giống như thế này này."

Tôi ném cái ống nhựa trở lại vũng nước, rồi lật ngược vợt để thả con cá vừa bắt được ra. Con cá vội vàng bơi đi mất.

"Oa," đám trẻ đồng thanh reo lên. Tôi nhận được những ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

"Các bố mẹ cũng nhớ cách làm này nhé. Khi nào có dịp cùng gia đình ra biển hay ra sông, hãy thử xem sao. Trong những đám rác hay bụi cỏ dưới nước thường có cá nhỏ ẩn náu. Cứ múc cả cụm lên là sẽ bắt được cá ở bên trong."

Tôi quay sang Kotone-chan và các cô bé.

"Các em thử làm đi."

Kotone-chan và các bạn vui vẻ bắt tay vào việc.

Chỉ cần biết phương pháp, mọi thứ trở nên thật dễ dàng.

Số lượng cá và ống nhựa được chuẩn bị sẵn trong nước là quá đủ.

Chẳng mấy chốc, Kotone-chan và các cô bé đều đã có những chú cá yamame nhảy múa trong vợt của mình.

"Con làm được rồi!" chúng giơ cao vợt rồi chạy đi khoe với bố mẹ.

Xung quanh vũng nước là những chiếc xô dùng để thả cá lúc trước và giày dép được xếp ngay ngắn.

Bọn trẻ cho cá yamame vào xô rồi lấy vợt đậy lên để cá không nhảy ra ngoài.

Một tấm bạt xanh được trải trên mặt đất ngay cạnh vũng nước để làm chỗ lau chân và đi giày.

Phía trước tấm bạt là một cái chậu lớn chứa đầy nước.

Quy trình là: đi chân trần vào chậu nước để rửa sạch cát, sau đó bước lên tấm bạt xanh để lau chân.

Ở phía tấm bạt gần chậu nước, người ta đã trải sẵn một tấm lót thấm hút dùng cho thú cưng. Bọn trẻ sẽ bước lên đó trước để thấm khô nước ở lòng bàn chân, sau đó mới dùng khăn lau lại. Tiếp đó, chúng sẽ đến mép bạt ở phía đối diện để đi tất và giày rồi mới rời khỏi tấm bạt.

Sau đó, chúng cầm xô cá của mình, ra gặp bố mẹ đang đợi ở ngoài tấm bạt và cùng nhau đến quầy hàng. Vợt thì cứ để lại tại chỗ, lát nữa chúng tôi sẽ dọn dẹp sau nên không vấn đề gì.

Tại quầy hàng, chúng đổi xô cá để lấy phần cá yamame nướng cho mình và bố mẹ, sau đó sẽ đến một tấm bạt khác đã được trải sẵn để ăn trưa. Nếu cần, có thể vào lều để thay đồ.

Trong lúc tôi quan sát, có vẻ như tất cả các em đều đã bắt cá xong.

Vũng nước giờ không còn một ai. Chỉ còn lại những chiếc ống nhựa lăn lóc và mấy con cá yamame chưa bị bắt đang lượn lờ.

Theo lịch trình, sau bữa trưa, bọn trẻ sẽ về nhà, còn chúng tôi, những người của hiệp hội ngư nghiệp, sẽ ở lại dọn dẹp.

Trước đó, tôi cũng phải ăn trưa đã.

Chắc là ai đó trong hiệp hội đã mua tạm mấy hộp bento ở cửa hàng tiện lợi cho chúng tôi rồi.

Tôi tạm thời quay lại quầy hàng.

Konohana và Kotone-chan đang đợi tôi ở đó. Họ đang xách một túi ni lông đựng mấy xiên cá yamame nướng.

"Aiwa-kun vẫn phải làm việc trong lúc bọn trẻ ăn trưa ạ?" Konohana hỏi.

"Không, tôi cũng ăn trưa đây."

"Vậy ăn bento cùng nhau đi."

Kotone-chan rủ tôi. Chắc là Konohana đã xúi cô bé.

"Được thôi," tôi đáp. Tôi không phải là người chủ động mời, nhưng nếu được mời thì cũng không từ chối.

"Hai người ngồi ở đâu thế? Để tôi mang bento của mình qua."

Sau khi hỏi chỗ của Konohana, tôi quay lại chỗ mọi người trong hiệp hội và lấy cho mình một hộp mì udon tanuki lạnh và một hộp soba lạnh từ cửa hàng tiện lợi. Một hộp thì không đủ no.

Tôi thường ăn hết hộp udon tanuki lạnh trước, rồi đổ phần mì soba và nước chấm vào phần nước dùng còn lại để ăn tiếp. Với tôi, số lượng luôn quan trọng hơn chất lượng.

Tôi đến góp vui tại chỗ ăn của Konohana và các bạn.

Một lượng cơm nắm và thức ăn kèm rõ ràng là quá nhiều cho một nữ sinh cấp ba và một bé gái mẫu giáo đã được bày sẵn.

Chắc hẳn họ đã tính cả phần của tôi ngay từ đầu.

Nhìn là biết ngay thôi.

Mấy hộp mì udon và soba đành để dành cho bữa tối vậy.

"Cậu nhớ nói với mẹ là tôi rất cảm kích nhé."

"Tớ cũng làm đấy."

"Thật không đấy! Tôi cứ đinh ninh Konohana là chúa vụng về mấy khoản này cơ."

"Xin lỗi đi."

"Konohana-san, tôi thành thật xin lỗi vì đã nghĩ cậu là người không biết nấu ăn."

Tôi cúi đầu thật sâu.

Kotone-chan nhìn tôi và cười thích thú.

"Vậy, món nào là do Konohana làm?"

"Trứng cuộn."

"Và?"

"Trứng cuộn."

Tại sao chỉ với món đó mà cô ấy có thể tỏ ra tự mãn đến vậy nhỉ? Dù đúng là có làm thật.

Tôi quay sang nhờ Kotone-chan.

"Kotone-chan, lát về nhà, em nói với mẹ là 'anh dạy bắt cá' khen hộp bento ngon lắm nhé?"

"Okay ạ!"

Kotone-chan vừa nhồm nhoàm miếng gà rán vừa giơ ngón tay cái.

Konohana tặng cho tôi một cú chặt vào người.

Tôi dùng đũa gắp một miếng trứng cuộn cho vào miệng.

"Ồ, ngon thật."

Không chỉ riêng món trứng cuộn, tất cả các món trong hộp bento của nhà Konohana đều rất ngon.