37
Lũ trẻ mẫu giáo cầm những chiếc xô đã đổ hết cá, lục tục quay trở lại gần chiếc xe tải nhẹ.
Về nghi thức, chỉ cần lũ trẻ xếp hàng đổ hết một lượt xô là đã xong. Ảnh ọt cũng đã chụp đủ cả.
Thế nhưng bên trong thùng chứa trên xe tải, vẫn còn cả một đàn cá bột đang bơi lội.
Lũ trẻ cứ thế chạy đi chạy lại mấy vòng giữa bờ sông và chiếc xe tải, cần mẫn giúp chúng tôi thả nốt chỗ cá.
Lặp lại vài lần, có lẽ do đã thấm mệt hay bắt đầu thấy chán, tay chân chúng dần chậm lại.
"Tất cả tập trung lại đây nào~!"
Tôi đứng cách lều một quãng, cất tiếng gọi lũ trẻ.
Dưới chân tôi là một vũng nước lớn, sâu chừng mười centimet.
Đó là cái hố mà các nhân viên của Hội Nghề cá, bao gồm cả tôi, đã đào sẵn từ trước. Nước ngầm rỉ ra và đọng lại thành vũng.
Nó dài khoảng mười mét, rộng chừng mười lăm mét.
Trong vũng, chúng tôi đã thả rất nhiều cá yamame trưởng thành. Đây là loại cá cỡ hai mươi centimet vẫn thường được dùng để làm món nướng xiên.
Sự kiện mà Hội Nghề cá chuẩn bị cho lũ trẻ hôm nay không chỉ có hoạt động thả cá.
Vì đây còn là một dự án giáo dục về ẩm thực, nên việc để các em được nếm thử hương vị của cá yamame cũng nằm trong kế hoạch.
Bên cạnh lều, chúng tôi đã dựng sẵn một quầy cá yamame nướng xiên.
Trước khi xiên nướng, chúng tôi định để lũ trẻ tự tay bắt cá yamame.
Theo đó, các em sẽ tự tay bắt cá, mang đến quầy, nhờ người nướng rồi thưởng thức.
Thực ra, nếu đợi các em mang cá đến rồi mới bắt đầu nướng thì sẽ rất mất thời gian, nên chúng tôi đã chuẩn bị sẵn phương án là đổi con cá các em mang tới lấy một xiên cá đã được nướng sẵn.
Khi bắt cá bằng tay, chắc chắn lũ trẻ sẽ ướt như chuột lột, nên chiếc lều kia chính là để các em thay quần áo.
Những em nhỏ bắt được cá yamame sớm nhất cùng phụ huynh sẽ được ăn trưa trước.
Tôi đã giải thích toàn bộ trình tự đó cho lũ trẻ và các vị phụ huynh.
Lúc đầu, các em sẽ thử bắt bằng tay không, và đối với những em sau một khoảng thời gian nhất định mà vẫn chưa bắt được thì chúng tôi sẽ cho mượn vợt lưới. Phụ huynh cũng có thể vào giúp.
Dù có không bắt được con nào và đành bỏ cuộc, các em đương nhiên vẫn sẽ nhận được một xiên cá yamame nướng.
Lũ trẻ cởi giày và tất, nhét tất vào trong giày rồi đặt cả hai cùng với xô của mình quanh vũng nước. Từng tốp trẻ chân trần bắt đầu lội vào vũng.
Đáy vũng không phải là đá mà là sỏi và cát mịn nên đi chân trần cũng không thấy đau.
Chúng tôi đã thả tổng cộng hơn một trăm con cá yamame, nên không cần phải lo thiếu cá, kể cả khi tính thêm tất cả phụ huynh, giáo viên và cả chúng tôi nữa.
Số cá yamame còn thừa, sau khi sự kiện kết thúc, chúng tôi sẽ dùng lưới vớt lên rồi mang ra sông thả đi như chỗ cá bột.
Trong thùng chứa vẫn còn cá bột, nên sau khi lũ trẻ ra về, các nhân viên Hội Nghề cá sẽ lo liệu nốt phần còn lại.
Bên trong vũng nước, chúng tôi có ném vào vài đoạn ống nhựa PVC cắt ngắn.
Đó là những đoạn ống có đường kính khoảng mười centimet và dài chừng ba mươi centimet.
Đây là nơi ẩn náu cho những con cá yamame đang bị lũ trẻ truy đuổi đến mức chạy trốn tán loạn.
Nếu chỉ là một vũng nước trống không, không có chướng ngại vật, trò chơi sẽ đơn thuần biến thành một cuộc rượt đuổi giữa cá và người, và lũ trẻ sẽ là bên yếu thế hơn. Những chiếc ống nhựa này giống như một cái bẫy nhỏ dành cho lũ cá. Chúng khiến cá tưởng rằng đã có thể yên tâm trốn trong bóng tối (của chiếc ống), và đó chính là lúc chúng bị nhấc bổng lên cùng với cả chỗ ẩn náu.
Tuy nhiên, vì đây chỉ là những đoạn ống được cắt ngắn đơn thuần, hai đầu vẫn để ngỏ.
Để con cá bên trong không trốn thoát, các em phải dùng cả hai tay bịt kín hai đầu ống rồi mới nhấc lên.
Nếu có thể mang được nó lên bờ trong tình trạng đó, em nhỏ đó sẽ là người chiến thắng.
Việc các em có nhận ra được phương pháp này hay không cũng là một phần của bài học. Tôi hy vọng các vị phụ huynh sẽ chỉ đứng nhìn một cách ấm áp.
Tôi đứng trên bờ, dõi theo cảnh lũ trẻ đang la hét ầm ĩ trong vũng nước.
Có em thì bì bõm lội nước, mải miết đuổi theo lũ cá, lại có em chỉ biết đứng ngẩn ra, lúng túng nhìn theo.
Có em nhấc ống lên, thấy cá tuột ra từ bên trong liền reo lên, "Có cá!".
Cũng có em cảm nhận được cá chạm vào tay hay quệt vào chân, liền la lên, "Chạm được rồi!".
"Aiwa-kun, ở ngoài trường học cậu cũng hoạt ngôn phết nhỉ?"
Konohana tiến đến đứng cạnh tôi.
"Vì đây là công việc mà."
Lý do tôi nói nhiều là bởi vì việc nói chuyện này là một phần của công việc. Nó cũng giống như một giảng viên phát biểu trong buổi thuyết trình vậy. Đây không phải là một cuộc trò chuyện nhằm mục đích thắt chặt tình cảm.
"Ở trường cậu cũng nên nói chuyện với mọi người nhiều hơn đi chứ. Tớ nghe rồi. Cậu định nghỉ du lịch học đường cuối cấp phải không?"
Đây là lần đầu tiên tôi và Konohana có một cuộc nói chuyện tử tế kể từ đầu năm học mới. Khác lớp nên chúng tôi gần như chẳng có cơ hội nào để trò chuyện.
"Suỵt!"
Tôi vội đưa tay ra hiệu cho Konohana im lặng. Tôi hoảng hốt nhìn quanh, sợ rằng có ai đó trong Hội Nghề cá đã nghe thấy.
Đặc biệt, tôi không muốn chuyện này đến tai ông. Tôi không muốn làm ông phải lo lắng thêm.
May thay, có vẻ như không có nhân viên nào trong Hội nghe thấy lời của Konohana.
Người thì đang nướng cá, người thì đang trải mấy tấm bạt xanh lớn làm chỗ cho lũ trẻ ăn trưa, ai cũng đang tập trung vào việc của mình.
Ông tôi thì đang nói chuyện với cô hiệu trưởng.
Tôi thì thầm với Konohana.
"Tôi không muốn ông biết đâu, nên ở đây cậu đừng nói nữa."
"Ông cậu?"
"Là Hội trưởng đó."
Tôi hất mắt về phía vị Hội trưởng đang trò chuyện cùng cô hiệu trưởng.
Konohana len lén nhìn ông tôi.
"Nghe cậu nói vậy thì, công nhận trông ông ấy cũng có nét giống Aiwa-kun thật."
Konohana nở một nụ cười ranh mãnh.
"Thế thì, phải ra chào hỏi một tiếng mới được."
"Thôi đi mà!"
Tôi ré lên thất thanh.
Konohana cười khúc khích, nhưng cũng không định làm gì thêm. Xem ra cô ấy chỉ định trêu tôi một chút thôi.
Từ dưới vũng nước, bé Kotone-chan mặt mày bí xị đi tới trước mặt tôi.
"Chẳng bắt được con nào sất!"
Xem ra đã đến lúc phát vợt rồi đây.