43
Dù đang trong kỳ nghỉ xuân, các câu lạc bộ vẫn duy trì hoạt động, nên trong khuôn viên trường cấp ba vẫn thấp thoáng bóng dáng học sinh.
Trên sân trường, các câu lạc bộ thể thao đang hăng say luyện tập, còn từ nhà thi đấu thì vọng ra tiếng reo hò của những học sinh đang sinh hoạt bên trong. Có lẽ các câu lạc bộ văn hóa cũng đang hoạt động đâu đó trong trường.
Tôi vốn chẳng tham gia câu lạc bộ nào, nên chưa bao giờ có dịp đặt chân đến trường trong các kỳ nghỉ dài.
Bãi đỗ xe dành cho giáo viên có số xe nhiều gần như mọi khi. Với học sinh là kỳ nghỉ xuân, nhưng với các thầy cô thì vẫn là ngày làm việc. Dù không có tiết học, hẳn họ vẫn phải đến trường để giải quyết những công việc ngoài giảng dạy.
Tất nhiên, vì tôi vẫn mặc đồng phục nên chẳng ai cản trở gì. Tôi vào khuôn viên trường rồi tiến vào tòa nhà chính từ cửa trước.
Phòng của Chủ tịch Hội đồng quản trị nằm ở tầng một, ngay cạnh phòng giáo viên.
Tôi lặng lẽ bật ứng dụng ghi âm trên điện thoại.
Chủ tịch Hội đồng quản trị không phải ngày nào cũng đến trường, nhưng xem ra hôm nay là ngày làm việc của ông. Khi tôi gõ cửa phòng từ ngoài hành lang, một giọng nói "Vâng" đáp lại.
Nếu ông ấy không có ở đây, tôi đã định tìm hiệu trưởng, hiệu phó, hoặc giáo viên chủ nhiệm cũ để nói chuyện, nhưng may là không cần thiết.
"Em xin phép ạ."
Tôi mở cửa bước vào phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị.
Sau chiếc bàn làm việc chính diện, ông Chủ tịch đang làm việc.
Khoảnh khắc nhận ra tôi, nét mặt của ông Chủ tịch thoáng vẻ khó xử.
Ít nhất thì ông ấy cũng nhận ra tôi là ai và hẳn đã đoán được mục đích chuyến viếng thăm của tôi.
Ông Chủ tịch mời tôi ngồi xuống ghế sofa, rồi ông cũng ngồi xuống phía đối diện, cách nhau một chiếc bàn.
Trong tôi, mối quan hệ giữa tôi và ông Chủ tịch là đối tác kinh doanh. Ông ấy không phải là giáo viên, nên quan hệ thầy-trò hoàn toàn không áp dụng ở đây.
Đó là một cuộc trao đổi: tôi đạt thành tích tốt, đổi lại, nhà trường sẽ cho tôi làm học sinh đặc cách, miễn học phí và sau này sẽ quảng bá thành tích đỗ đại học của tôi như một thành quả giáo dục của họ.
Tất nhiên, chúng tôi không ký kết hợp đồng bằng văn bản, nhưng cả hai đều ngầm hiểu điều đó.
Nói tóm lại, đây là một mối quan hệ ngang hàng.
Tôi bỏ qua mọi lời mào đầu không cần thiết và đi thẳng vào vấn đề.
"Em nghe nói mình đã bị loại khỏi danh sách xét tuyển học sinh đặc cách năm học tới. Em không cho rằng thành tích của mình kém hơn năm ngoái, vậy lý do là gì ạ?"
"Về kết quả của em, quả thực rất đáng tiếc. Chỉ có thể nói đó là một quyết định mang tính tổng hợp."
Ông Chủ tịch nặng nề cất lời.
"Nghe nói tiêu chuẩn xét tuyển học sinh đặc cách đã thay đổi, phải không ạ? Rằng các yếu tố ngoài thành tích đã được coi trọng hơn."
"Tôi không thể tiết lộ về tiêu chuẩn xét tuyển cụ thể."
Vẻ mặt ông Chủ tịch trở nên cau có. Chắc hẳn ông không muốn bị hỏi thêm.
"Có phải đã có sự can thiệp từ Hội phụ huynh về việc em trở thành học sinh đặc cách không ạ?"
Ông Chủ tịch hơi mở to mắt.
"Sao em lại biết chuyện đó?"
Tôi chỉ đánh bài liều thăm dò thử.
Trong cuộc điện thoại hôm qua, giáo viên chủ nhiệm cũ có nói rằng Hội phụ huynh đã tác động lên Hội đồng quản trị.
Mẹ của Sasamoto sắp trở thành chủ tịch Hội phụ huynh trong năm học tới.
Vốn dĩ, Sasamoto là người có điểm thi đầu vào cao nhất và là đại diện cho học sinh mới. Ngay từ lúc đó, mẹ cậu ta đã tích cực tham gia các hoạt động của Hội phụ huynh như một ứng cử viên sáng giá cho chức chủ tịch tương lai.
Hôm qua, giáo viên chủ nhiệm cũ đã dùng một cách nói giảm nói tránh là "sự tác động từ Hội phụ huynh", nhưng thực chất đó chính là sự can thiệp của mẹ Sasamoto nhắm vào cá nhân tôi. Bà ta đã gây sức ép để nhà trường phải đưa ra quyết định tùy tiện bao gồm cả các yếu tố khác thay vì chỉ dựa vào thành tích.
Trong việc quản lý nhà trường, duy trì mối quan hệ tốt với Hội phụ huynh là điều tối quan trọng.
Phụ huynh vừa là người trả học phí, vừa là đối tượng để kêu gọi quyên góp khi cần.
Đối với một ngôi trường có các câu lạc bộ thể thao mạnh như trường tôi, sự hợp tác của Hội phụ huynh trong việc gây quỹ là không thể thiếu.
Về phía nhà trường, một khi đã nhận được đề nghị chính thức từ Chủ tịch Hội phụ huynh, họ không thể làm ngơ được. Họ buộc phải xem xét lại tiêu chuẩn.
Sasamoto của lúc mới vào trường thì không biết thế nào, chứ Sasamoto hiện tại, người đang vui vẻ tận hưởng cuộc sống học đường bên Futaba, có lẽ chẳng hề màng đến cái danh hiệu học sinh đặc cách.
"Khi nghĩ rằng con người ta có thể chết một cách dễ dàng đến vậy, tớ thấy việc cứ bám víu vào thành tích thật là ngớ ngẩn."
Sasamoto đã từng nói với tôi như vậy khi tôi lo lắng về di chứng não của cậu ta.
Thành tích của cậu ta sa sút không phải do di chứng, mà là vì cậu ta đã dành nhiều thời gian hơn cho việc vui chơi.
Sasamoto của bây giờ trông rất hạnh phúc.
Nhưng dường như mẹ cậu ta lại không nghĩ vậy.
Trong đầu bà ta, một câu chuyện đã được dựng lên rằng chính vì tôi không cứu Sasamoto kịp thời nên cậu ta mới bị di chứng não. Và kết quả là, thành tích của Sasamoto đi xuống.
Năm nhất thì không nói, nhưng nghe đâu Sasamoto vẫn là học sinh đặc cách trong cả năm hai.
Thế nhưng, vì năm hai vẫn mải mê tận hưởng cuộc sống học đường với Futaba, nên dù có được "nâng đỡ" thế nào, cậu ta cũng không thể nào được công nhận là học sinh đặc cách năm ba nếu chỉ dựa vào thành tích.
Muốn công nhận cậu ta, chỉ có cách thay đổi tiêu chuẩn để có thể "nâng đỡ" bằng một kiểu khác.
Đối với mẹ Sasamoto, có lẽ bà ta cảm thấy vô cùng xấu hổ khi con trai mình, vốn là học sinh đặc cách hai năm liền, lại bị loại ra đúng vào năm thứ ba, cái năm mà bà ta lên làm Chủ tịch Hội phụ huynh.
Có thể tưởng tượng rằng trong ban chấp hành Hội phụ huynh, có rất nhiều người là cha mẹ của các học sinh đặc cách khác.
Thế mà, tôi, kẻ bị coi là thủ phạm khiến Sasamoto rớt suất đặc cách, lại nghiễm nhiên được nhận, quả là một điều khó chấp nhận.
Đúng là một mối hận thù ngược đời tồi tệ.
Vốn dĩ năm hai Sasamoto vẫn đủ thực lực để trở thành học sinh đặc cách, chẳng lẽ điều đó không đủ để chứng minh cậu ta không có di chứng não sao?
Hay cả chuyện đó cũng là một sự sắp đặt?
"Sasamoto Takahiro có được làm học sinh đặc cách trong năm tới không ạ?"
Câu hỏi của tôi khiến ông Chủ tịch càng thêm kinh ngạc.
Tôi đã nghĩ ông ta sẽ nói đó là thông tin cá nhân và không thể trả lời, nhưng ông Chủ tịch lại gầm gừ một tiếng thừa nhận: "Có." Lý do tôi bị loại xem ra gần như đúng hệt những gì tôi đã tưởng tượng.