Kẻ tự nguyện làm người cô độc với tính cách vặn vẹo, chỉ giỏi mỗi việc học, sẽ cố gắng giữ khoảng cách với cô gái xinh đẹp nhất lớp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ankoku Kishi to Issho!

(Đang ra)

Ankoku Kishi to Issho!

Sasaki Sakuma

Với lối suy nghĩ được ông nội truyền lại, cùng bộ giáp đen tuyền và thanh đại kiếm nhuốm máu, Alba chấp nhận giúp họ chinh phục mê cung sâu thẳm ấy. Dựa trên truyền thuyết về Hắc Kỵ Sĩ, một huyền thoạ

21 1

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

(Đang ra)

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

总裁下放

Tôi xuyên vào thân một đứa con gái mồ côi ở khu nhà nghèo, ..."

11 3

Golden Time

(Đang ra)

Golden Time

Yuyuko Takemiya

Tada Banri, tân sinh viên của một trường luật tư thục tại Tokyo, đã hoàn toàn mất phương hướng sau lễ khai giảng khi đang cố tìm đường đến buổi sinh hoạt đầu khóa. Đúng lúc ấy, cậu bắt gặp Yanagisawa

79 1

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Đang ra)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

3 1

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

98 2244

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

(Đang ra)

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

Inukai Anzu

Chúng tôi, có phải là có chút gì đó không ổn rồi không?

12 36

Web novel - Chương 40: Tên của tôi xem ra không còn cần thiết nữa rồi

44

"Thưa ngài, số lượng học sinh diện đặc cách có bị cắt giảm không ạ?" tôi hỏi.

"Không, số lượng không có gì thay đổi."

Có vẻ như đã dứt khoát rồi, giọng điệu của vị Chủ tịch Hội đồng quản trị bỗng trở nên trôi chảy.

Vậy thì, Sasamoto đã ngồi vào đúng cái ghế mà tôi để trống. Nói cách khác, họ đã thay đổi quy định chỉ để buộc tôi phải rời khỏi chiếc ghế đó.

Dù vậy, nếu chỉ đơn thuần muốn đưa Sasamoto lên diện đặc cách, thì chỉ cần tráo đổi cậu ta với một học sinh nào khác là được, chứ đâu nhất thiết phải là tôi, người có thành tích tốt nhất. Họ chẳng cần phải nói những chuyện phức tạp như quy định này nọ, bởi vì danh sách học sinh đặc cách đằng nào mà chẳng do nhà trường quyết định sau cánh cửa đóng kín. Thực tế thì họ muốn làm thế nào cũng được.

Nếu một học sinh đang trong diện đặc cách bỗng dưng bị loại không lý do, thì hẳn người đó cũng sẽ phàn nàn như tôi. Nhưng nếu thế, họ cũng có thể cắt bớt một suất đặc cách của lứa tân sinh viên, hoặc đơn giản là tăng thêm một suất vào tổng chỉ tiêu.

Rõ ràng có vô số cách xử lý khéo léo hơn, vậy mà họ lại nhắm thẳng vào tôi để loại bỏ. Điều đó chỉ có thể có nghĩa là mục tiêu chính là tôi.

"Cứ như thể ngài đang nhắm bắn vào một mình tôi vậy."

Thật đáng thất vọng.

Có lẽ, việc loại tôi khỏi diện đặc cách và đưa Sasamoto vào chính là điều kiện để mẹ của Sasamoto đồng ý nhận chức Hội trưởng Hội phụ huynh. Tôi nghe nói thời buổi này rất hiếm người chịu đảm nhận những chức vụ phiền toái như thế. Huống hồ, nhà trường đời nào lại muốn để vuột mất một ứng cử viên Hội trưởng sẵn sàng hành động theo ý mình.

Vị Chủ tịch Hội đồng quản trị im lặng.

"Chỉ là phỏng đoán thôi, nhưng để được hội đồng giáo viên và hội đồng quản trị thông qua, hẳn phải có một bộ hồ sơ nội bộ về việc tuyển chọn học sinh đặc cách đúng không ạ? Dù cho tiêu chí xét duyệt đã bao gồm cả các yếu tố ngoài thành tích, thì trong bộ hồ sơ đó, các vị đã phải ghi cho tôi bao nhiêu điểm trừ để có thể loại tôi ra khỏi danh sách?"

Cho dù tiêu chuẩn không còn chỉ dựa vào điểm số, thì việc tôi, người có thành tích cao nhất, lại có điểm trừ lớn đến mức bị loại khỏi diện đặc cách, hẳn là một chuyện động trời. Mức độ này thì cũng thuộc dạng mất tư cách làm người rồi. Cụ thể tôi đã có những khuyết điểm gì, tôi thực sự rất muốn xem bộ hồ sơ đó. Dù tôi chẳng nghĩ vị Chủ tịch sẽ cho tôi xem.

Tóm lại, nhà trường đã đặt mẹ của Sasamoto và tôi lên bàn cân, và họ đã chọn mẹ của Sasamoto.

Trên tường phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị treo vài tấm bằng khen đóng khung, trên kệ thì bày cúp và kỷ niệm chương. Hầu hết đều liên quan đến thể thao, nhưng trong số đó, có duy nhất một tấm thư cảm tạ có ghi tên tôi. Đó là tấm thư cảm tạ chung do Trưởng sở cảnh sát trao tặng khi tôi cùng nhóm Konohana cứu người vào năm ngoái.

Tôi đứng dậy khỏi sofa, vươn tay về phía khung bằng khen và nhún người nhảy nhẹ. Chiếc khung chứa tấm thư cảm tạ có tên tôi dễ dàng được nhấc ra khỏi tường.

"Những thành tích thế này không được tính là điểm cộng sao ạ? Hay vì là chuyện của năm ngoái nên không ảnh hưởng đến đợt xét duyệt lần này?"

Tôi quay lại ghế sofa và ngồi xuống.

"Rất tiếc, nó không thuộc phạm vi xét duyệt của lần này."

Tôi bỏ ngoài tai câu trả lời đã lường trước của vị Chủ tịch, đoạn lật úp chiếc khung trên mặt bàn. Tôi tháo tất cả các chốt giữ tấm ván ở mặt sau. Rồi tôi rút tấm thư cảm tạ ra khỏi khung.

Vị Chủ tịch nhìn hành động của tôi với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

"Vậy thì, tên của tôi xem ra không còn cần thiết nữa rồi nhỉ?"

Tôi rút từ túi áo ngực ra một cây bút dạ dầu màu đen. Đây là loại bút có hai đầu, một đầu nét đậm và một đầu nét cực đậm. Tôi tháo nắp ở đầu nét cực đậm, tìm tên mình trong danh sách những cái tên được in trên tấm thư, rồi dùng bút gạch xóa cho đến khi không còn nhìn thấy được nữa. Tôi lật mặt sau của tấm thư lại, bôi đen cả vị trí tương ứng để không ai có thể nhìn xuyên qua.

Tôi chính là loại người sẵn sàng chuẩn bị một cây bút dạ chỉ để làm một trò trả đũa khó chịu như thế này. Thậm chí, để có thể hành động thật nhanh gọn, tôi đã giấu nó trong túi áo ngực chứ không phải trong cặp.

Đúng là tôi có vấn đề thật. Phán quyết của nhà trường khi đánh giá tiêu cực về con người tôi có lẽ không sai. Tôi đã mất tư cách làm người.

"Cậu... cậu đang làm cái gì vậy!"

Vị Chủ tịch thốt lên, nhìn tôi bằng ánh mắt dành cho một kẻ mất trí.

"Về chuyện tôi không được chọn làm học sinh đặc cách năm tới, nhà trường không có nghĩa vụ phải thông báo cho tôi. Nhưng nếu tôi không hỏi, chẳng lẽ các vị định im lặng cho qua chuyện? Hay các vị định đợi đến năm học mới rồi đột ngột dúi vào tay tôi tờ giấy báo nộp học phí?"

Vẻ khó chịu hiện rõ trên mặt vị Chủ tịch. Bị một học sinh như tôi mỉa mai thế này, hẳn ông ta chẳng vui vẻ gì.

Tôi đậy nắp bút lại rồi cất vào túi. Tôi đặt tấm thư cảm tạ trở lại vào khung.

Buông tay khỏi chiếc khung vẫn còn đang úp sấp, tôi mở chiếc cặp nhỏ mang theo. Tôi lấy ra một chiếc phong bì và đặt lên bàn trước mặt vị Chủ tịch. Đó là một phong bì màu nâu, không ghi tên người nhận, cũng không dán lại.

"Suýt chút nữa thì đã sang năm học mới và lên lớp Mười hai rồi. May mà vẫn còn kịp."

Vị Chủ tịch cầm lấy phong bì, rút tờ giấy bên trong ra. Đó là một tờ A4 được gấp làm ba.

"Hai năm qua, tôi đã được nhà trường chiếu cố rất nhiều ạ."

Tôi cúi đầu một cách cực kỳ lễ phép với vị Chủ tịch.

Dòng chữ trên cùng của tờ giấy là "ĐƠN XIN THÔI HỌC". Đây là mẫu đơn tôi tìm bừa trên mạng rồi điền thông tin cần thiết vào. Vì không chắc nên gửi cho ai, tôi đã ghi cả tên Chủ tịch Hội đồng quản trị và Hiệu trưởng vào mục người nhận. Ngày tháng là hôm nay, ba mươi mốt tháng Ba.

Nếu thôi học sau khi năm học mới đã bắt đầu, khéo nhà trường lại đòi thu học phí theo ngày. Mà có khi họ còn chẳng có quy định tính theo ngày, nên biết đâu lại bắt tôi đóng đủ tiền cho cả học kỳ đầu tiên. Nực cười.

Lý do thôi học, tôi ghi là "Vấn đề tài chính", chứ không phải "Lý do cá nhân".

"Chờ đã! Chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi. Cậu không cần phải nghỉ học lúc này. Nếu là vấn đề tài chính, vẫn có cách sử dụng các chương trình học bổng không hoàn lại. Tôi sẽ giới thiệu cho cậu."

Vị Chủ tịch hốt hoảng ra mặt. Chắc chắn ông ta không thể ngờ tôi lại có hành động cứng rắn đến thế.

Tiếc là tôi cực kỳ ghét phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Thà rằng tự rước thêm thiệt hại về mình, chứ tôi nhất quyết phải đáp trả.

"Không cần đâu ạ. Triết lý giáo dục của trường ta luôn nhấn mạnh việc rèn luyện nhân cách học sinh, nhưng sau hai năm theo học, nhân cách của tôi hoặc là chẳng tiến bộ chút nào, hoặc là đi xuống. Dường như nơi này không hợp với tôi, tôi sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi đã quyết định thôi học."

"Vậy còn chuyện lên đại học thì sao? Cậu định không học đại học nữa à?"

"Tôi sẽ tham dự kỳ thi lấy chứng chỉ tốt nghiệp THPT nên không vấn đề gì ạ. Tôi không có ý định nhờ vả nhà trường, nhưng có lẽ tôi sẽ xin cấp bảng điểm các môn đã học trong hai năm qua. Về tài chính thì việc học đại học tư thục khá khó khăn, nhưng nhờ ơn giời, kết quả thi thử của tôi đều đạt mức A ở tất cả các trường đại học quốc lập, nên chắc ngài không cần lo lắng đâu. Ngài biết rõ mà, phải không?"

Tôi nở một nụ cười thật tươi với vị Chủ tịch Hội đồng quản trị.

"Vậy tôi xin phép. Mong rằng sau này, nhà trường sẽ không bao giờ sử dụng tên tuổi hay thành tích của tôi để đánh bóng tên tuổi của mình. Nếu tôi phát hiện ra, tôi sẽ làm ầm lên rằng các vị đang lừa dối. Điều đó sẽ chỉ làm tổn hại thêm danh tiếng của trường thôi."

Tôi đứng dậy, mặc kệ tiếng gọi với theo của vị Chủ tịch sau lưng, và bước ra khỏi phòng.

May mà đang trong kỳ nghỉ dài cuối năm, nên tôi đã mang hết đồ đạc cá nhân ở trường về nhà. Kể cả không bao giờ quay lại đây nữa cũng chẳng sao.

Một ngôi trường chẳng hề dạy dỗ mình, lại còn khinh thường và hãm hại mình, thì đừng hòng có chuyện tôi để họ lợi dụng thành tích đỗ đại học trong tương lai của tôi.

Không biết liệu vị Chủ tịch có treo lại tấm bằng khen mà tôi đã bôi đen tên mình lên đó không nhỉ?