40
Khi tôi đang nấp sau tấm bình phong, có ai đó ló đầu ra nhìn và gọi "Yamame-sensei". Thì ra là Konohana Kotone-chan.
"Ồ, chào em. Lớp của chị em không ở đây đâu, ở lớp 1 cơ. Cách hai lớp ấy mà."
"Em biết ạ. Lúc nãy có người bảo em cứ đến đây, sẽ có 'sensei' ở đó, nên cứ ngồi đợi cùng sensei."
Đằng sau Kotone-chan là một người phụ nữ. Gương mặt bà toát lên một vẻ mà chắc hẳn chị em nhà Konohana sau này về già cũng sẽ trông như vậy.
"Chào cháu, cô là mẹ của Konohana Takane. Cảm ơn cháu đã luôn quan tâm đến Takane nhà cô nhé."
Mẹ cô ấy cúi đầu chào tôi. Tôi vội đứng dậy khỏi ghế và đáp lễ.
"Cháu là Aiwa Rin ạ. Phải là cháu cảm ơn mới đúng, vì đã luôn được Takane-san giúp đỡ ạ."
Hoạt động của lớp 2-1, lớp của Konohana, là một quán cà phê hầu gái. Nghe đâu lớp trưởng Sasamoto, người tiếp tục tại vị từ năm ngoái, đã khéo léo thuyết phục các bạn nữ để đi đến quyết định này.
Chắc hẳn cậu ta đã rất muốn được thấy Futaba trong bộ đồ hầu gái. Khá lắm, Sasamoto.
Lớp 1 xem chừng đông khách lắm, nhiều người mua được đồ rồi mà trong lớp lại hết chỗ ngồi, không có chỗ để ăn. Làn sóng đó lan sang cả đây, khiến "Trạm dừng chân" của lớp 3 chúng tôi cũng kín chỗ.
Tiện thể thì, sản phẩm bán ở lớp 1 chỉ là bánh rán làm sẵn và nước trái cây đóng hộp.
Tôi đưa mắt nhìn quanh lớp mình. Tiếc là dãy bàn nào cũng đã có khách, không còn một chỗ trống. Tuy nhiên, nếu chỉ tính ghế không thì vẫn còn vài chiếc.
Tôi hỏi mượn mấy vị khách vài chiếc ghế họ không dùng và kiếm được hai cái. Tôi xê dịch tấm bình phong đi một chút, đặt hai chiếc ghế vừa mang đến rồi mời hai mẹ con họ ngồi.
Tôi cũng ngồi xuống.
"Cảm ơn cô về hộp cơm trưa trong chuyến du lịch học đường mẫu giáo hôm nọ, cả phần của cháu nữa ạ. Ngon lắm ạ."
"Con bé cứ nằng nặc đòi mang cơm hộp đi vì bảo được Aiwa-san giúp đỡ nhiều, Takane nhà cô, đứa bình thường chẳng bao giờ động tay vào bếp núc, bỗng dưng lại hăng hái lạ thường. Rốt cuộc thì nó cũng chỉ tự làm được mỗi món trứng cuộn. Chắc phải bắt nó luyện tập thêm thôi."
"A ha ha ha. Trứng cuộn cũng ngon lắm ạ. Dù những món còn lại thì còn ngon hơn nhiều."
"Du lịch học đường ấy, thật ra ban đầu cô định đi, nhưng con bé đột nhiên lại đòi đi bằng được. Có vẻ như nó thấy buồn vì lên năm hai, bị chuyển lớp và không còn học chung với Aiwa-san nữa."
Tôi lờ đi vế sau trong câu nói của mẹ cô ấy. Sao người lớn cứ thích trêu chọc kiểu đấy nhỉ? Tôi lúc nào cũng đau đầu không biết phải ứng phó thế nào với những lời trêu ghẹo bông đùa, hoàn toàn không phải sự thật này.
"Chắc là cô ấy chỉ muốn xem thử mấy con cá Yamame được trưng bày ở trường mẫu giáo sẽ ra sao thôi ạ."
Tôi nói bừa để lái câu chuyện đi.
Nói cho chính xác, chúng là anh chị em của bầy cá Yamame được nuôi ở trường mẫu giáo. Còn chính bầy cá đó thì hiện đang được tôi nuôi ở nhà.
Konohana, mau đến đây đi chứ.
"Cô nghĩ con bé muốn gặp Aiwa-san chứ không phải cá Yamame đâu. Nó còn lựa quần áo kỹ lắm đấy."
Dù bà nói vậy, nhưng hôm du lịch học đường Konohana đã mặc đồ gì nhỉ? Tôi chẳng nhớ chút nào.
"Mẹ đừng có nói dối linh tinh nữa. Aiwa-kun đang khó xử kìa."
Konohana bưng một chiếc khay có ba chiếc bánh rán và ba ly nước đi tới. Có vẻ cô ấy cũng định ngồi lại đây ăn.
Hóa ra lời mẹ cô ấy là nói dối. À không, phải nói là trêu chọc thì đúng hơn.
Konohana đang mặc một bộ trang phục hầu gái. Tuy chỉ là bộ đồ hầu gái cosplay rẻ tiền bán ở mấy cửa hàng giảm giá, nhưng vì tôi chưa từng thấy ai mặc đồ hầu gái ngoài đời nên cảm thấy khá mới mẻ.
"Chị xinh quá đi," Kotone-chan reo lên.
Tôi nhìn quanh phòng nhưng xem ra không thể kiếm thêm được chiếc ghế trống nào nữa.
"Cậu ngồi đây đi."
Tôi nói với Konohana rồi đứng dậy.
"Này. Tớ đã mất công mang cả phần của Aiwa-kun đến rồi, sao cậu lại định bỏ đi thế?"
Xem ra cái bánh rán và ly nước thứ ba là để cảm ơn tôi đã giữ chỗ. Konohana bảo hôm qua và hôm nay ăn bánh rán đến phát ngán rồi nên không cần nữa.
"Cảm ơn cậu nhé."
Tôi ngồi xuống lại.
"Sao cậu biết tôi cứ ở lì trong này thế?"
"Tớ nghe một người quen lớp 3 qua mua bánh rán kể lại. Cậu tình nguyện ở lại trông lớp à?"
"Ừ, tớ cũng chẳng có gì muốn xem. Mà đằng nào cũng chỉ quanh quẩn trong lớp nên tôi chiếm luôn một chỗ cho chắc."
"Lớp mình gần thế mà, cậu ghé qua xem tớ thế nào một chút cũng được chứ?"
"Tại lớp 1 đông quá."
Tôi viện cớ. Thật ra thì tôi vốn chẳng định đi. Chắc cũng không phải loại bánh rán gì ngon đến mức phải xếp hàng chờ. Dĩ nhiên, vì người ta đã có lòng mang đến thì tôi sẽ vui vẻ nhận.
Mẹ cô ấy cười tủm tỉm đầy ẩn ý, nói với Konohana:
"Thế là con bắt hai mẹ con đợi ở đây để có cớ đến đây khoe bộ đồ này à?"
Konohana sững lại một giây rồi nói liến thoắng.
"Không phải thế đâu. Con chỉ nghĩ là Aiwa-kun thì Kotone cũng quen, nên chắc cậu ấy sẽ tìm được chỗ ngồi cho mẹ con mình thôi."
"Aiwa-san, xin lỗi cậu nhé, con gái cô phiền phức quá."
Mẹ cô ấy lại cúi đầu chào tôi. Ý cô ấy là sao nhỉ?
"Cháu chỉ bị làm phiền có một chút xíu thôi nên không sao đâu ạ."
"Ra là vẫn có một chút à!"
Konohana bắt bẻ lại.
Cuối cùng, tôi nhường ghế cho Konohana, người vừa hay lấy cớ có gia đình đến để xin nghỉ giải lao, còn mình thì đứng ăn bánh rán.
Những ánh mắt từ khắp phòng cứ lác đác liếc về phía Konohana. Ừ thì, mặc bộ đồ như thế mà lại ngồi ở lớp người khác, bị nhìn là phải.
Kotone-chan đòi chụp ảnh chị gái, liền mượn điện thoại của mẹ để tác nghiệp. Sau đó, tôi dùng điện thoại của mẹ cô ấy để chụp ảnh Konohana và Kotone-chan, rồi ảnh hai chị em cùng mẹ.
Cuối cùng, chẳng hiểu sao tôi lại bị mẹ cô ấy nài nỉ, và thế là bà đã chụp một tấm hình chung của tôi và Konohana.
Tôi có cảm giác chuyện này đã từng xảy ra rồi.
Tại sao các bà mẹ lại cứ thích chụp ảnh con gái mình đứng cạnh một chàng trai như vậy nhỉ?
Và thế là, chuỗi sự kiện đó đã trở thành tâm điểm của tôi trong lễ hội văn hóa lần này.
Sau đó, tôi chỉ cắm mặt ở lại trông lớp. Nghe nói Ban tổ chức lễ hội văn hóa có chuẩn bị một vài trò chơi và tiết mục cho học sinh trong lễ bế mạc, nhưng vì chỉ ai thích mới phải tham gia nên tôi đi về luôn.