Mừng rỡ thông báo: Truyện đã được chuyển thể thành anime!
Cứ ngỡ sẽ chẳng có ngày được báo tin vui thế này... Tất cả đều nhờ vào quý độc giả đã luôn ủng hộ! Thành thật cảm ơn mọi người rất nhiều.
Nhân dịp chuyển thể anime, tác phẩm này sẽ có tên gọi rút gọn là 『Kimi Zero』. Thành thật xin lỗi vì từ trước đến nay đã gây bất tiện cho mọi người ạ...!
Nhân tiện, tôi cũng đã tích cực tham gia vào quá trình sản xuất anime trong phạm vi mà mình có thể. Nói vậy thôi chứ, đội ngũ sản xuất thực sự rất tuyệt vời. Thậm chí có những lúc họ còn hiểu rõ thế giới quan của 『Kimi Zero』 hơn cả tôi nữa, nên bản thân tôi cũng hoàn toàn yên tâm mà giao phó mọi thứ (Tất nhiên, những điểm tôi còn băn khoăn thì vẫn trao đổi kỹ lưỡng nhé!).
Thôi, nói chuyện tập năm nhé.
Trong tập bốn, tôi đã cố gắng lấp lửng về địa điểm chuyến dã ngoại, nhưng giờ thì đành phải chốt rồi, thành ra cũng hơi cuống quýt. Do dịch bệnh nên việc đi thực tế gặp nhiều khó khăn, rốt cuộc tôi đành chọn một nơi đã quen thuộc từ lâu.
Hồi đôi mươi, tôi thường xuyên tới Kyoto chơi. Khi còn là học viên cao học, có mấy người bạn của tôi vào học ở Đại học Kyoto, nên tôi cứ thế dựa dẫm chỗ ở miễn phí mà trú ngụ dài ngày. Sau này, tôi kết giao thêm bạn bè ở Kyoto, nên có thể nói đây là một vùng đất có nhiều duyên nợ với tôi.
Giờ nghĩ lại thì chẳng có gì ra hồn cả, nhưng đó lại là tuổi trẻ của tôi: Chiều tối hôm trước say bét nhè, hôm sau tỉnh rượu thì kéo bạn bè ra phố, lại tấp vào quán nhậu bình dân mà say sưa lần nữa, rồi vừa hát hò vừa đi dọc đường Hyakumanben, hay từ xa mà trêu chọc mấy cặp đôi xếp hàng cách đều nhau bên bờ sông Kamo...
Vì đã nhiều lần đặt chân tới Kyoto, tôi tự tin rằng mình đã đi hết những địa điểm du lịch nổi tiếng được giới thiệu rầm rộ trên sách hướng dẫn. Thật sự, đây toàn là những nơi tham quan tuyệt đẹp, kể cả đền chùa. Có con đường Triết Gia với nét cuốn hút riêng theo từng mùa, có chùa Sanzen-in xanh mướt, chùa Ninnaji khi mùa hoa anh đào nở rộ, rồi vẻ đẹp yêu kiều lộng lẫy của hoa anh đào đêm ở công viên Maruyama dưới ánh đèn sân khấu khi những quán ăn đường phố tấp nập, hay chùa Suzumushi-dera với những câu chuyện thú vị từ các hòa thượng... Có vô vàn nơi tôi muốn giới thiệu, nhưng lần này khi viết về chuyến dã ngoại với lịch trình hiện tại, tôi đã chọn những nơi để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong tôi.
Chùa Tenryu-ji là ngôi chùa tôi đặc biệt yêu thích, đến Kyoto là tôi gần như lúc nào cũng ghé thăm. Ngồi thẫn thờ bên hiên rộng của điện Daifutsu-ho và ngắm khu vườn Nhật Bản (như Nikoru đã làm), thời gian cứ thế trôi đi vèo vèo.
Ngược lại, đền Fushimi Inari Taisha thì tôi chỉ mới đi duy nhất một lần. Ngay từ khoảnh khắc đặt chân vào, tôi đã cảm nhận được một luồng khí tức kỳ lạ, một sức mạnh đáng sợ (tôi hoàn toàn không có giác quan thứ sáu, và chưa từng cảm thấy điều tương tự ở bất cứ nơi nào khác), nên nơi đó trở thành "nơi cần phải lấy hết dũng khí mới dám đến" trong lòng tôi. Tuy nhiên, cảm xúc tôi đã có được vào lúc đó vẫn in đậm, khắc sâu trong tâm trí tôi cho đến tận bây giờ.
Hoàng hôn ở Sagano cũng là một cảnh tượng đầy ấn tượng. Con đường nơi Ryūto và Nisshī đón hoàng hôn, tôi hình dung nó ở gần Rakushisha.
Có lẽ mọi người sẽ nghĩ, nếu đã thích Kyoto đến vậy thì chỉ cần viết về Kyoto thôi là được rồi, nhưng mà tôi cũng rất mê Osaka và Kōbe, nên tham lam viết luôn thành câu chuyện ba thành phố. Cá nhân tôi cho rằng sức hút của Osaka nằm ở đường phố, ẩm thực và con người, nên khi viết về chuyến dã ngoại thì chắc chắn sẽ thành như thế này... Nhưng mà tôi vẫn muốn viết về chúng. Hồi đôi mươi, khi còn túng thiếu, tôi thường ngủ lại ở Spa World ở Tennoji. Rồi từ đó, tôi rảo bước tới Shinsekai, ăn những xiên rán nóng hổi ở các quán xiên que, và ghé một quán cà phê nhỏ gần đó, tận hưởng vị ngọt của món sữa lắc trong làn khói thuốc lá (hồi đó là thời buổi như vậy mà) – đó là thói quen của tôi.
Kōbe là nơi tôi thường xuyên ghé thăm khi đã ở tuổi ba mươi. Một ước mơ thầm kín của tôi là về già sẽ sống ở Kōbe và mỗi tháng ghé Nhà hát lớn Takarazuka khoảng một lần.
Đó chính là hành trình dã ngoại gói ghém tất cả những nơi tôi yêu thích. Tôi hy vọng rằng cùng với câu chuyện, sức hấp dẫn của từng địa điểm cũng sẽ ít nhiều được truyền tải tới mọi người.
Lần này, tôi cũng vô cùng biết ơn magako-sama vì đã vẽ nên những bức minh họa tuyệt đẹp! Đúng là mãn nhãn, dưỡng tâm mà!
Tôi cũng luôn biết ơn Matubayashi-sama, người phụ trách, vì đã hỗ trợ tận tình!
Và trên hết, xin gửi lời cảm ơn không gì đong đếm được tới quý độc giả đã đọc tác phẩm này đến tận bây giờ, đã luôn ủng hộ và đưa tác phẩm này đến một bước phát triển mới là chuyển thể anime. Xin chân thành cảm tạ!
Hẹn gặp lại mọi người ở tập sáu nhé!
Tháng 8 năm 2022, Makiko Nagaoka