Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

15 41

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

159 348

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

254 4535

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

300 1381

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

19 52

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

548 1536

Quyển 6 - Chương 1

embed0009.jpg

ピ리리리리리리…… ピ리리리리리리……

Tiếng chuông báo thức điện thoại cứ thế vang vọng bên tai, phá tan không khí tĩnh mịch lạnh lẽo.

"Ưm..."

Tôi cầm điện thoại lên, kiểm tra chữ "dừng" để không lỡ tay nhấn báo lại, rồi chạm vào nút. Đồng hồ điểm bảy giờ.

"Phù..."

Ngủ nướng thêm lúc này thì chẳng còn ý nghĩa gì. Tôi dồn sức, cố mở choàng mắt.

Từ ô cửa sổ ngay trên đầu, ánh nắng chói chang lọt qua khe rèm, đổ tràn vào phòng. Có vẻ trời hôm nay đẹp.

Hoàn tất một lượt chuẩn bị cá nhân, tôi kiểm tra lại đồ đạc trong chiếc cặp đã soạn từ tối qua.

"Hôm nay phải học đến tận tiết bốn..."

Tài liệu khá nhiều, nên hôm nay là ngày chiếc ba lô phải làm việc hết công suất.

Chiếc ba lô màu đen hình hộp, tuy đã có vẻ cũ kỹ hơn so với hồi mới mua, nhưng vẫn còn "tại ngũ" rất năng nổ. Cả thời ôn thi và mùa thi cử cam go, tôi đều đồng hành cùng nó.

"À phải rồi..."

Mang theo "người bạn" ấy trên lưng, tôi bước ra hành lang, cất tiếng gọi về phía phòng khách.

"Con đi đây ạ!"

Tôi thoáng nhìn mẹ đang ló mặt ra nói "Con đi nhé!", rồi xỏ giày, bước ra khỏi cửa.

"Lạnh cóng..."

Tôi bất giác thốt lên. Khí lạnh sáng sớm như cứa vào tai, trán và cả những vùng da thịt hở ra. Ngay cả trong khoảnh khắc chớp mắt, tôi cũng cảm nhận được hơi lạnh từ hàng mi.

Tôi đút tay vào túi áo khoác, vội vàng đeo đôi găng tay vẫn để trong đó. Đó là món quà Runa tặng tôi vào Giáng sinh năm ngoái. Đương nhiên không phải đồ tự làm, mà là một sản phẩm tuyệt vời: vừa ấm áp mềm mại lại vừa có thể thao tác điện thoại.

Càng đến gần ga tàu, mật độ người đi bộ trên đường càng đông đúc. Đến khi vào cổng soát vé, thì tay áo đã chạm vào nhau.

Chuyến tàu khởi hành từ ga K vào giờ này, dù đã "gom" hết người trên sân ga, vẫn đông nghẹt như địa ngục. Chỉ cần chịu đựng thêm một ga thôi, vì ở ga A kế tiếp sẽ có rất nhiều người xuống, nhưng cứ đến tiết học đầu tiên là tôi lại cảm thấy thật ủ rũ.

Là một trong những người lên tàu sớm, tôi bị xô đẩy sâu vào gần cánh cửa phía trong, phải tựa cả thân mình vào khung cửa sổ lạnh ngắt. Điện thoại cũng không thể lấy ra, tôi chỉ đành ngơ ngẩn nhìn ra cảnh vật bên ngoài.

Đây đã là mùa đông thứ hai kể từ khi vào đại học, nhưng tôi có cảm giác lượng hành khách vào mùa này phải nhiều gấp rưỡi mùa hè, chỉ vì mọi người ai cũng mặc áo khoác dày cộp.

Cái lạnh thấu xương lúc nãy đã biến thành một làn hơi nóng và ẩm ướt nồng nặc ập đến. Lần nào tôi cũng hối hận, nhưng cũng chẳng thể mặc phong phanh cho một khoảnh khắc trên chuyến tàu đông đúc, nên đành chịu.

Bỗng, con tàu đi qua một con đê và chạy trên cầu sắt. Hàng cây anh đào hiện ra trước mắt, thu hút ánh nhìn của tôi một cách vô thức.

Hàng cây anh đào vào mùa đông, không một chiếc lá, chìm trong sắc nâu buồn bã.

Tôi chợt nhớ đến khuôn mặt Runa đã tươi cười rạng rỡ bên hàng cây ấy, lòng tôi khẽ thắt lại.

Tình cảm của tôi, vẫn y nguyên như ngày ấy.

Qua ga A, không gian đã thoáng đãng hơn, đủ để tôi không còn cảm thấy bị chèn ép bởi người khác nữa. Tôi may mắn chen được vào một chỗ ngồi trống. Không phải ghế ưu tiên, nên tôi có thể tận hưởng chút thời gian yên bình.

Mở điện thoại ra, tôi kiểm tra tin nhắn.

"Chào buổi sáng!"

"Tháng này bận rộn lắm nhưng sẽ cố gắng nhé!"

Tin nhắn của Runa vẫn dừng lại ở buổi sáng hôm qua.

"Hôm nay thế nào?"

"Ngủ ngon nhé"

"Chào buổi sáng"

"Tôi đi học tiết một đây"

Tôi lại gửi thêm tin nhắn, tiếp nối đoạn hội thoại của mình từ hôm qua, rồi nhẹ nhàng đóng ứng dụng lại. Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay. Chiếc ốp điện thoại có phần hơi "điệu đà" so với sở thích của con trai, nhưng đây đã là cái thứ ba chúng tôi dùng đôi.

Ga tàu gần trường đại học nhất, giờ này chỉ toàn là nhân viên công sở và sinh viên. Ai nấy đều bước nhanh, mắt dán vào bước chân. Tôi vừa đi vừa kiểm tra điện thoại, nhưng vẫn chưa thấy tin nhắn trả lời từ Runa.

"............"

Có lẽ trong cái khuôn viên trường này, tôi là thằng sinh viên Đại học Hōō duy nhất trông thảm hại đến thế này.

Nghĩ vậy, tôi bước qua cánh cổng chính quen thuộc, trang nhã.

Đến lớp trước giờ học gần mười phút, vậy mà không hiểu sao bài giảng đã bắt đầu rồi.

"Hôm nay tôi có cuộc họp nên sẽ ra sớm hơn mười lăm phút, tôi phát tài liệu trước nhé."

Vị giáo sư già trên bục giảng nói lẩm bẩm, không nhìn về phía sinh viên, giọng ông chắc chắn sẽ chẳng ai nghe thấy nếu không có micro.

Trong giảng đường lớn có sức chứa vài trăm người, do là buổi sáng sớm và giáo sư đã bắt đầu "bay" trước, nên chỉ lèo tèo vài sinh viên.

Những chiếc bàn dài xếp bậc thang như nhà hát Hy Lạp cổ đại, càng xuống dưới thì mỗi hàng càng ngắn lại, càng gần bục giảng. Theo kinh nghiệm, sinh viên vẫn sẽ tiếp tục đến ngay cả khi tiết học đã bắt đầu, và những hội bạn bè hay tụm năm tụm bảy thì luôn chiếm đóng hàng ghế sau, nên mật độ dân số từ giữa về sau sẽ rất cao. Để tránh tình trạng đó, tôi tiến lên phía trước và ngồi vào hàng ghế thứ ba.

"Vâng."

Giáo sư đưa cho tôi một xấp tài liệu mà không nhìn lấy một cái. Ở hàng thứ ba chỉ có mình tôi, hơn nữa hàng thứ tư, thứ năm cũng không có ai ngồi, nên tôi đành phải đứng dậy mang tài liệu đến cho sinh viên ở hàng thứ sáu.

Ở hàng thứ sáu là một cặp nam nữ đang ngồi cạnh nhau. Khi tôi im lặng đưa xấp tài liệu, cô gái liếc nhìn mặt tôi một cái.

"…Thế thì không phải rồi sao?"

"Fufu, ghét ghê!"

Trên đường quay về chỗ ngồi, tôi nghe thấy tiếng họ đùa giỡn từ phía sau, khiến tôi hơi khó chịu.

Bài giảng như mọi khi, thật tẻ nhạt.

Môn Logic hình thức, một môn đại cương mà tôi chọn chỉ vì dễ lấy tín chỉ, lại quá chuyên sâu đến mức tôi chẳng thể hiểu nổi giáo sư đang nói gì. Có một thuyết cho rằng, mục đích duy nhất của giáo sư là bán cuốn sách tự viết dày cộp trị giá vài nghìn yên cho hàng trăm sinh viên mỗi năm. Để chứng minh cho thuyết đó, bài giảng hầu như chỉ là đọc lại sách giáo khoa, nên từ học kỳ trước tôi đã chẳng còn tâm trí đâu mà ghi chép nữa.

Vì đây là môn học không điểm danh, nên không ít sinh viên chỉ đọc sách giáo khoa và đến thi cuối kỳ. Quả thực, vào kỳ thi trước, tôi đã bất ngờ khi thấy các ghế trong giảng đường chật kín chưa từng thấy.

"…Thôi được rồi, hôm nay đến đây thôi. Lần tới chúng ta sẽ sang phần tiếp theo."

Hôm nay, nội dung bài giảng cũng chẳng có gì lọt vào đầu tôi, giáo sư vội vàng thu dọn đồ đạc rồi về.

"............"

Thật hư vô... Tôi nghĩ vậy, nhưng không có bạn bè để chia sẻ, nên chỉ đành một mình cất sách vào cặp rồi rời khỏi phòng.

"Này, tao chẳng hiểu gì cái môn này cả, có phải tệ quá không?"

"Tao cũng thế!"

"Hư vô quá thể!"

"Đúng vậy!"

"Mấy đứa đi học đủ buổi có hiểu không nhỉ?"

"Ai biết. Tao cũng mới đi học môn này lần thứ hai trong kỳ này thôi."

"Thật hả?"

Hai nam sinh cùng lớp đi ngay phía sau lưng tôi.

"À này, Yukari hình như sắp đi ăn parfé ở Shinagawa đó."

"Thật à?"

"Nó đăng Instagram nên tao nhắn hỏi 'Đi không?', đi cùng không?"

"Ơ, mày không có tiết hai à?"

"Nhờ Iida đi thay là được mà? Thằng đó chắc chắn sẽ đi thôi."

"À, ờ. Vậy tao đi luôn."

"Mà này, Yukari hình như sắp chia tay bạn trai đó."

"Thật à? Thằng bên công ty quảng cáo ấy hả?"

"Tao được nó tâm sự đó, nghĩa là vẫn có cơ hội đúng không?"

"Thôi đi, thí sinh thi hoa khôi thì điểm số cao quá rồi!"

Dù muốn tránh xa bọn họ nên tôi đã ghé vào nhà vệ sinh dù không muốn, nhưng hai người họ cũng đi theo vào, kết quả là ba thằng đứng cạnh nhau giải quyết "nỗi buồn".

"Mà này, mày bận tâm Yukari cũng được, nhưng con bé hậu bối trong câu lạc bộ mà mày nói trước đây thế nào rồi?"

"À, con bé đó thì... cứ giữ đấy đã."

"Là bạn tình hả?"

"Ừm, đại khái là hơn bạn bè nhưng chưa phải bạn tình. Lặp lại thì hoàn toàn ok, nhưng nó suýt làm mặt bạn gái nên tao đã thả rồi. Thế còn mày thì sao dạo này?"

"Tao đang dạo quanh các trường luật đây. Con gái trường luật kiêu căng lắm, nhưng ngoài trường thì như tiệc buffet gái xinh ấy. Mày thử cầm thẻ sinh viên đi tán xem?"

"Thật hả? Kiểu đó mà được sao?"

"Được chứ được chứ. Đúng là cái 'thương hiệu' Đại học Hōō ghê thật. Chỉ cần là 'trai Hōō' là mắt con gái đã khác hẳn rồi."

"Thật sao... Vậy thì không dùng thì phí quá rồi."

"Mà thôi, con gái như Yukari mà làm bạn gái thì tuyệt vời, nhưng tao cứ chơi bời chắc cú đã."

"Gia ha ha. Nghe buồn cười nhỉ, cái kiểu đó."

Ừm. Nghe buồn cười thật đấy.

"À, nhưng mà nếu bỏ tiết hai thì tiết ba lại nản."

"Đúng vậy. Thôi hôm nay tự nghỉ luôn đi."

Tôi rửa tay kỹ lưỡng, xát xà phòng nhiều lần, trong khi hai người kia đã ra khỏi nhà vệ sinh trước. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, tôi cảm thấy mệt mỏi rã rời.

"Mình lại là sinh viên Hōō giống như những người đó sao..."

Tôi đứng lặng ở bồn rửa tay trong nhà vệ sinh vắng tanh, vừa lau tay bằng khăn mùi soa vừa tự lẩm bẩm, lòng không khỏi chán nản.

—Ngoài trường thì như tiệc buffet gái xinh ấy.

Thật vậy sao?

Tôi hơi, không, phải nói là cực kỳ ghen tị... Mặc dù tôi không có cái gan đó, và hơn nữa tôi đã có bạn gái đàng hoàng rồi.

Ngay cả khi không có bạn gái, việc kết bạn với hết cô gái xa lạ này đến cô gái xa lạ khác là một rào cản quá lớn đối với một thằng nhút nhát, hướng nội như tôi. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ thấy lòng tan nát.

Đúng vậy, điều quan trọng là trái tim.

Tôi không muốn hẹn hò với một "thân thể phụ nữ dễ thương".

Tôi muốn hẹn hò với một cô gái mà tôi đã đối diện như một con người, và từ đó có thể thực sự tâm đầu ý hợp... Chỉ với cô ấy, tôi mới có thể thoải mái mà tình tứ.

Dù dạo này chẳng mấy khi...

"............"

Đúng rồi, tôi chợt nhớ ra, nhìn vào điện thoại thì tin nhắn vẫn dừng lại ở câu "Tôi đi học đây" của tôi.

"............"

Lòng tôi lại lạnh giá, tôi lảo đảo bước về phía phòng học tiết hai.

Tiết hai cũng trôi qua êm đềm, và tôi tìm đến căng tin. Những ngày có tiết hai và tiết ba, do không có thời gian, tôi buộc phải ăn trưa trong trường.

Dù có cả một nhà ăn lớn như một hội trường rộng rãi, nhưng tôi lại thích cái căng tin khô khan này hơn. Nó nằm phía trên nhà ăn lớn, là một căn phòng trông giống phòng học với những chiếc bàn dài và ghế xếp như phòng họp. Mặc dù không khí có phần "khô khan", nhưng đồ ăn thì đầy đặn và ngon. Trong khuôn viên trường này còn có một quán cà phê với nội thất sang trọng, được giám sát thực đơn bởi đầu bếp khách sạn, nhưng tỷ lệ nữ sinh quá cao, nên một thằng hướng nội như tôi chỉ dám ghé một lần.

Nơi đây thì "khô khan" nên chủ yếu thu hút các thành viên câu lạc bộ thể thao đang đói meo muốn ăn suất lớn, hoặc những sinh viên đến một mình và ăn uống xong xuôi chỉ dán mắt vào điện thoại.

Tôi không phải là người ăn nhiều, nhưng giá rẻ và suất ăn đầy đặn thì là điều đáng mừng đối với con trai.

Tôi mua vé ăn món cà ri cốt lết đặc trưng, đổi lấy suất ăn, cầm khay rồi ngồi xuống ghế, khi tôi đang lặng lẽ đưa thìa vào miệng thì:

"Kashima-dono. Quả nhiên là ngài ở đây!"

Một người đặt khay cà ri cốt lết giống hệt bên cạnh tôi và cất tiếng gọi.

"Kujibayashi-kun."

Kujibayashi Haruku, sinh viên năm hai ngành Văn học Quốc ngữ, người bạn duy nhất của tôi ở trường đại học.

Tôi và Kujibayashi-kun học chung một lớp ngoại ngữ vào năm nhất. Khi chúng tôi bắt cặp nói chuyện trong lớp, cả hai đều nhận ra mình là "âm character" (người hướng nội) nên rất hợp cạ. Kể từ đó, chúng tôi trở thành bạn bè thân thiết, nương tựa vào nhau như những bóng râm giữa khuôn viên trường đại học rực rỡ này.

"Thế nào rồi? Ta thấy ngài có vẻ không được khỏe cho lắm?"

Cách nói chuyện của Kujibayashi-kun, như bạn vừa nghe đó, cực kỳ đặc biệt.

Nghe nói, hồi lớp bảy, vì quá hướng nội mà đến tháng Năm cậu ấy vẫn không thể bắt chuyện với bất kỳ ai trong lớp. Cậu ấy lo lắng, nghĩ bụng: "Nếu thử một tính cách khác, có lẽ mình sẽ nói chuyện được". Thế là cậu ấy thử nói chuyện bằng văn phong cổ xưa, và điều đó khiến cả lớp thích thú, giúp cậu ấy trở nên nổi tiếng. Kể từ đó, cậu ấy không thể nói chuyện với người khác nếu không dùng cách này.

"À, không có gì... Chỉ là nhìn mấy thằng sinh viên Hōō lăng nhăng cùng lớp làm tôi tụt mood quá."

Thực ra tôi cũng đang bận tâm vì chưa nhận được tin nhắn trả lời từ Runa, nhưng nếu kể chuyện bạn gái cho Kujibayashi-kun, cậu ấy sẽ mất hứng ngay, nên tôi quyết định không nói ra ngay lúc này.

"Ồ, thú vị đấy chứ. Ngài cũng có những lúc như vậy sao. Ngài thực tế hơn tiểu sinh gấp mấy lần cơ mà."

À nhân tiện, cách nói chuyện của Kujibayashi-kun hoàn toàn chỉ là "giả vờ giống thế", chứ không phải bắt chước văn phong của thời đại hay tầng lớp nào cả. Vì vậy, cậu ấy không có cái "chính sách" cứng nhắc như mấy diễn viên hài cố gắng chuyển đổi tiếng Anh sang tiếng Nhật cổ.

"Không, nếu nói thế thì Kujibayashi-kun đẹp trai hơn tôi gấp mấy lần chứ."Bíp bíp bíp... Bíp bíp bíp...

Tiếng chuông báo thức điện thoại cứ thế vang vọng bên tai, phá tan không khí tĩnh mịch lạnh lẽo.

"Ưm..."

Tôi cầm điện thoại lên, kiểm tra chữ "dừng" để không lỡ tay nhấn báo lại, rồi chạm vào nút. Đồng hồ điểm bảy giờ.

"Phù..."

Ngủ nướng thêm lúc này thì chẳng còn ý nghĩa gì. Tôi dồn sức, cố mở choàng mắt.

Từ ô cửa sổ ngay trên đầu, ánh nắng chói chang lọt qua khe rèm, đổ tràn vào phòng. Có vẻ trời hôm nay đẹp.

Hoàn tất một lượt chuẩn bị cá nhân, tôi kiểm tra lại đồ đạc trong chiếc cặp đã soạn từ tối qua.

"Hôm nay phải học đến tận tiết bốn..."

Tài liệu khá nhiều, nên hôm nay là ngày chiếc ba lô phải làm việc hết công suất.

Chiếc ba lô màu đen hình hộp, tuy đã có vẻ cũ kỹ hơn so với hồi mới mua, nhưng vẫn còn "tại ngũ" rất năng nổ. Cả thời ôn thi và mùa thi cử cam go, tôi đều đồng hành cùng nó.

"À phải rồi..."

Mang theo "người bạn" ấy trên lưng, tôi bước ra hành lang, cất tiếng gọi về phía phòng khách.

"Con đi đây ạ!"

Tôi thoáng nhìn mẹ đang ló mặt ra nói "Con đi nhé!", rồi xỏ giày, bước ra khỏi cửa.

"Lạnh cóng..."

Tôi bất giác thốt lên. Khí lạnh sáng sớm như cứa vào tai, trán và cả những vùng da thịt hở ra. Ngay cả trong khoảnh khắc chớp mắt, tôi cũng cảm nhận được hơi lạnh từ hàng mi.

Tôi đút tay vào túi áo khoác, vội vàng đeo đôi găng tay vẫn để trong đó. Đó là món quà Runa tặng tôi vào Giáng sinh năm ngoái. Đương nhiên không phải đồ tự làm, mà là một sản phẩm tuyệt vời: vừa ấm áp mềm mại lại vừa có thể thao tác điện thoại.

Càng đến gần ga tàu, mật độ người đi bộ trên đường càng đông đúc. Đến khi vào cổng soát vé, thì tay áo đã chạm vào nhau.

Chuyến tàu khởi hành từ ga K vào giờ này, dù đã "gom" hết người trên sân ga, vẫn đông nghẹt như địa ngục. Chỉ cần chịu đựng thêm một ga thôi, vì ở ga A kế tiếp sẽ có rất nhiều người xuống, nhưng cứ đến tiết học đầu tiên là tôi lại cảm thấy thật ủ rũ.

Là một trong những người lên tàu sớm, tôi bị xô đẩy sâu vào gần cánh cửa phía trong, phải tựa cả thân mình vào khung cửa sổ lạnh ngắt. Điện thoại cũng không thể lấy ra, tôi chỉ đành ngơ ngẩn nhìn ra cảnh vật bên ngoài.

Đây đã là mùa đông thứ hai kể từ khi vào đại học, nhưng tôi có cảm giác lượng hành khách vào mùa này phải nhiều gấp rưỡi mùa hè, chỉ vì mọi người ai cũng mặc áo khoác dày cộp.

Cái lạnh thấu xương lúc nãy đã biến thành một làn hơi nóng và ẩm ướt nồng nặc ập đến. Lần nào tôi cũng hối hận, nhưng cũng chẳng thể mặc phong phanh cho một khoảnh khắc trên chuyến tàu đông đúc, nên đành chịu.

Bỗng, con tàu đi qua một con đê và chạy trên cầu sắt. Hàng cây anh đào hiện ra trước mắt, thu hút ánh nhìn của tôi một cách vô thức.

Hàng cây anh đào vào mùa đông, không một chiếc lá, chìm trong sắc nâu buồn bã.

Tôi chợt nhớ đến khuôn mặt Runa đã tươi cười rạng rỡ bên hàng cây ấy, lòng tôi khẽ thắt lại.

Tình cảm của tôi, vẫn y nguyên như ngày ấy.

Qua ga A, không gian đã thoáng đãng hơn, đủ để tôi không còn cảm thấy bị chèn ép bởi người khác nữa. Tôi may mắn chen được vào một chỗ ngồi trống. Không phải ghế ưu tiên, nên tôi có thể tận hưởng chút thời gian yên bình.

Mở điện thoại ra, tôi kiểm tra tin nhắn.

"Chào buổi sáng!"

"Tháng này bận rộn lắm nhưng sẽ cố gắng nhé!"

Tin nhắn của Runa vẫn dừng lại ở buổi sáng hôm qua.

"Hôm nay thế nào?"

"Ngủ ngon nhé"

"Chào buổi sáng"

"Tôi đi học tiết một đây"

Tôi lại gửi thêm tin nhắn, tiếp nối đoạn hội thoại của mình từ hôm qua, rồi nhẹ nhàng đóng ứng dụng lại. Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay. Chiếc ốp điện thoại có phần hơi "điệu đà" so với sở thích của con trai, nhưng đây đã là cái thứ ba chúng tôi dùng đôi.

Ga tàu gần trường đại học nhất, giờ này chỉ toàn là nhân viên công sở và sinh viên. Ai nấy đều bước nhanh, mắt dán vào bước chân. Tôi vừa đi vừa kiểm tra điện thoại, nhưng vẫn chưa thấy tin nhắn trả lời từ Runa.

"............"

Có lẽ trong cái khuôn viên trường này, tôi là thằng sinh viên Đại học Hōō duy nhất trông thảm hại đến thế này.

Nghĩ vậy, tôi bước qua cánh cổng chính quen thuộc, trang nhã.

Đến lớp trước giờ học gần mười phút, vậy mà không hiểu sao bài giảng đã bắt đầu rồi.

"Hôm nay tôi có cuộc họp nên sẽ ra sớm hơn mười lăm phút, tôi phát tài liệu trước nhé."

Vị giáo sư già trên bục giảng nói lẩm bẩm, không nhìn về phía sinh viên, giọng ông chắc chắn sẽ chẳng ai nghe thấy nếu không có micro.

Trong giảng đường lớn có sức chứa vài trăm người, do là buổi sáng sớm và giáo sư đã bắt đầu "bay" trước, nên chỉ

Phải rồi, Kujibayashi tuy có tính cách như vậy nhưng gương mặt lại rất ưa nhìn. Lông mày, lông mi của cậu ấy rậm, đường nét mắt mũi rõ ràng và sâu, thoạt nhìn cứ ngỡ mang dòng máu lai Latin, nhưng nghe đâu cả bố lẫn mẹ đều là người Nhật thuần chủng. Chiều cao của cậu ấy có nhỉnh hơn tôi một chút, nhưng vóc dáng thì gần như tiêu chuẩn, thế nên cũng không có gì phải băn khoăn.

Có điều, Kujibayashi bị cận nặng, luôn đeo một cặp kính gọng đen dày cộp. Bởi vậy, gương mặt góc cạnh của cậu ấy trông càng thêm nặng nề, đáng tiếc là không có vẻ gì thu hút được các cô gái. Ngay cả tôi, mãi đến mấy tuần sau khi quen nhau, lúc cùng đi ăn mì ramen và thấy cậu ấy tháo kính ra vì hơi nước làm mờ, tôi mới nhận ra cậu ấy lại đẹp trai đến vậy.

Dù tôi đang khen, Kujibayashi vẫn cầm thìa lên và cười khẩy.

“Chỉ có mình cậu là nói những lời ấy với tiểu sinh mà thôi.”

“Thì bởi vì cậu có bạn bè nào khác đâu chứ. …Chúng ta giống nhau cả thôi.”

“Khặc, khặc, khặc.”

Nghe tiếng cười nghe cứ như tuồng chèo của Kujibayashi, tôi thong thả thưởng thức suất cà ri cốt lết của mình.

Kujibayashi chính là ốc đảo của tôi ở trường đại học.

“Thế nhưng, khác với kẻ ngốc nghếch như tiểu sinh đây, cậu có bạn bè từ thời cấp ba mà. Chẳng phải cậu đã liên lạc với họ nữa sao?”

“À… ờ…”

Tôi dừng tay ăn cà ri, nhìn thẳng về phía trước. Ở bàn đối diện, mấy cậu sinh viên trông vạm vỡ như dân thể thao đang hì hụi chén liền hai suất cà ri cốt lết.

“…Đúng là đã lâu không liên lạc thật. Nhưng tôi biết họ vẫn khỏe mạnh.”

Itchī đến giờ vẫn là fan cứng của KEN, nên tôi vẫn thấy cậu ấy xuất hiện trên video hay Twitter của KEN. Còn Nisshī thì thỉnh thoảng tài khoản Discord trò chơi của cậu ấy vẫn online, nên tôi cũng biết cậu ấy vẫn bình an vô sự.

Hồi cấp ba, chủ đề chung lớn nhất giữa chúng tôi chính là về KEN.

Nhưng bản thân tôi gần đây cũng chẳng còn thời gian theo dõi video của KEN nữa. Bài giảng và công việc làm thêm bận rộn, về đến nhà vừa nằm xuống giường định xem video cho đến lúc ngủ thì lại ngủ gục luôn. Những video chưa xem cứ thế chất đống tự lúc nào, dù có xem mấy tập lúc rảnh rỗi cũng chẳng thể nào xem hết được.

“Muốn gặp họ lắm… nhưng giờ mà gặp, chắc cũng chẳng có chủ đề gì để nói.”

Sau khi tốt nghiệp, Itchī vào khoa Kiến trúc của Đại học Nichidai. Nisshī thì vào khoa Luật của Đại học Seimei. Cả hai đều học đại học ở Tokyo và sống ở nhà, nên nếu muốn gặp thì lúc nào cũng gặp được, nhưng tôi học khoa Xã hội của ngành Văn học, nội dung học tập ở trường của chúng tôi chẳng có điểm chung nào cả.

“Dòng sông trôi mãi không ngừng, mà nước chẳng bao giờ là nước cũ. Bọt nổi trên dòng bùn, khi tan khi tụ, chẳng bao giờ lưu lại được bao lâu…”

Kujibayashi bắt đầu đọc thuộc lòng đoạn mở đầu của “Phương Trượng Ký”. Đây không phải là những câu nói “có vẻ triết lý” mà là kiến thức chuyên ngành Văn học Nhật Bản đích thực của cậu ấy.

Kujibayashi, mới là sinh viên năm hai, đã muốn học lên cao học. Cậu ấy đặc biệt quan tâm đến văn học cận đại, và định viết luận văn tốt nghiệp về Mori Ōgai. Ước mơ tương lai của cậu ấy là tiếp tục học lên tiến sĩ và trở thành nhà nghiên cứu. Nghe nói bố cậu ấy cũng là giáo sư đại học (chuyên ngành Văn học Mỹ), và đã đặt tên con trai mình dựa theo sở thích đọc truyện tranh Mỹ của ông ấy.

“…Nếu đã từng là những giọt bọt trôi dạt trên cùng một dòng bùn, thì ở cuối dòng sông, có thể chúng ta sẽ lại gặp nhau một lần nữa.”

Đây không phải là lời của Kamo no Chōmei, mà là lời của chính Kujibayashi.

Xem ra cậu ấy đang an ủi tôi. Lẽ nào tôi trông thảm não đến thế sao?

“Cảm ơn cậu. Mong là sẽ có dịp như vậy.”

Tôi nhẹ nhàng đáp lời, rồi nhìn vào chiếc điện thoại đặt trên bàn. Kiểm tra giờ giấc xong, điều tôi bận tâm là tin nhắn hồi âm từ cô ấy. Tôi đã bật thông báo, nên việc nó không hiển thị trên màn hình khóa có nghĩa là tin nhắn chưa đến, không cần kiểm tra cũng biết.

“…………”

Cô ấy làm sao vậy nhỉ? Giờ này chắc chắn là cô ấy đã dậy và đi làm rồi chứ.

Hay nói đúng hơn, việc không liên lạc được từ tối qua khiến tôi lo lắng. Không biết cô ấy có ổn không…

“Chẳng phải cậu còn đang bận tâm chuyện gì khác sao?”

Quả nhiên, Kujibayashi đã nhận ra.

“…À, thật ra, tôi không liên lạc được với bạn gái từ tối qua…”

“Ồ hô hô!”

Kujibayashi lại vui vẻ một cách bất ngờ. Bình thường, mỗi khi tôi nhắc đến bạn gái là cậu ấy lại tỏ vẻ ghen tỵ và chẳng chịu nghe, nhưng những chuyện thế này có lẽ lại ngọt ngào như mật vậy.

“Có vẻ như cô ấy đang trải qua khoảng thời gian sung sướng đến mức quên cả cậu rồi.”

“Đâu có. Hôm nay cô ấy cũng có việc mà.”

Tôi đã cãi lại một cách thiếu lịch sự, lộ rõ vẻ khó chịu. Đúng là biểu hiện của sự thiếu kiên nhẫn.

“Tôi còn đang lo cô ấy có khi nào đổ bệnh hay gì đó… Tôi lo lắng chuyện đó hơn.”

“Nếu bị bệnh, gia đình cô ấy sẽ báo cho cậu biết chứ. Nếu là bệnh nặng đến mức đó.”

“…Cũng có thể là bệnh không quá nặng thì sao.”

“Vậy thì ngày mai sẽ khỏi thôi. Dù sao thì đó cũng không phải là chuyện cậu cần phải lo lắng.”

Kujibayashi nhếch mép cười.

“Thằng yêu quái trinh nguyên từ khi sinh ra đến giờ chưa từng nắm lấy bàn tay hay thậm chí một ngón tay của con gái, cậu cũng nên biết chút gì về cảm giác trống rỗng của nó đi chứ!”

“Yêu quái trinh nguyên” là từ Kujibayashi dùng để tự hạ thấp bản thân. Kujibayashi xuất thân từ một trường nam sinh danh tiếng từ cấp hai đến cấp ba, sự tuyệt vọng vì bị cắt đứt hoàn toàn mọi thông tin về phụ nữ trong tuổi dậy thì đã hình thành nên một thứ dục vọng méo mó và lòng căm ghét những kẻ “sống ảo” (ria-jū), khiến cậu ấy “quái vật hóa” về mặt tinh thần. Tôi cũng chẳng hiểu cậu ấy đang nói gì nữa, nhưng chính cậu ấy đã từng nói như vậy.

“Kujibayashi thật là khó tính quá đi…”

Tôi giả vờ bị tổn thương và thở dài thườn thượt, Kujibayashi liền lộ vẻ sốt ruột trên mặt. Cậu ấy vốn dĩ rất tốt bụng và hiền lành.

“Thôi, tôi đi đây. Tiết ba của tôi ở tầng năm khu Nam.”

“À, ừm…”

Kujibayashi nhìn tôi với ánh mắt ngần ngại khi tôi đứng dậy, tay cầm khay đựng đĩa cà ri đã ăn hết.

“Nếu bị bệnh, chắc chắn ngày mai sẽ có tin tức thôi.”

Nhận được lời động viên theo kiểu Kujibayashi lần thứ hai trong ngày, tôi bất giác mỉm cười.

“Đúng vậy. Cảm ơn cậu.”

Trả lại khay và rời khỏi nhà ăn, bước chân nặng nề ban nãy bỗng nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Đúng là tinh thần chi phối tất cả, tôi nghĩ.

Tôi không biết người khác thì sao, nhưng ít nhất tôi là kiểu người được động viên, được an ủi khi chạm vào tâm hồn của những người mà tôi tin tưởng.

Vậy mà, hồi đó tôi lại có biết bao nhiêu người như vậy.

Giờ nghĩ lại, những ngày tháng rực rỡ đến thế, trong gần hai mươi năm cuộc đời tôi, chỉ có khoảnh khắc đó mà thôi.

Tôi hoài niệm về thời cấp ba, những tháng ngày như lễ hội mỗi khi tôi và Runa cùng bạn bè cười đùa bên nhau.

Tiết bốn kết thúc, cũng là lúc tất cả các tiết học tôi đăng ký hôm nay đã hoàn thành.

Đồng hồ đã hơn mười sáu giờ. Tôi rời khỏi giảng đường lớn – nơi mà tôi vẫn chẳng quen biết một ai – và một mạch rời khỏi khuôn viên trường, rồi nhanh chân đi về phía ga tàu.

Chuyến tàu lúc mười sáu giờ vẫn còn khá vắng. Chỉ nổi bật lên tiếng nói chuyện của học sinh cấp hai, cấp ba tan học, còn lại nét mặt của những hành khách khác cũng khá điềm tĩnh.

Tỷ lệ hành khách vừa đủ lấp đầy các chỗ ngồi, nên tôi đứng cạnh cửa không mở và nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.

Đèn trang trí cây xanh trên đường phố khu văn phòng nhìn từ đường ray đang bắt đầu lên đèn. Xung quanh đó, những cặp đôi trẻ đang nép vào nhau đi dạo.

“…………”

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại trong túi tôi rung lên.

Tôi vội vàng lấy ra xem, thì ra là thông báo thanh năng lượng trong ứng dụng game đã đầy.

“…………”

Thanh năng lượng tinh thần của tôi thì lại vơi đi đôi chút.

Tôi xuống tàu ở ga K gần nhà nhất, rồi đi về phía khu phố thương mại sầm uất trước ga.

Tầng một của tòa nhà thương mại năm tầng có các nhà hàng gia đình, chính là nơi tôi làm thêm.

Ngay sau khi vào đại học, tôi bắt đầu làm gia sư tại trung tâm luyện thi gia sư riêng này.

Bố mẹ tôi có chính sách là sẽ trả tiền học phí, còn tiền tiêu vặt thì tôi phải tự lo, nên tôi đã phải nhanh chóng tìm một công việc làm thêm ngay sau khi nhập học. Ngành dịch vụ ăn uống phổ biến quá khó đối với một kẻ hướng nội như tôi. Ngành cần sức khỏe, thể lực thì tôi cũng không tự tin.

Cuối cùng, đối với một người chỉ biết học như tôi, công việc liên quan đến học tập là dễ bắt đầu nhất. Hơn nữa, nếu là dạy kèm một thầy một trò, thì ngay cả tôi, người hay căng thẳng trước đám đông, cũng có thể xoay sở được, nghĩ vậy nên tôi đã chọn một trung tâm luyện thi địa phương mà tôi đã biết từ lâu.

“Chào buổi chiều ạ.”

Tôi dừng lại ở lối vào và cúi chào.

“Chào buổi chiều!”

Các nhân viên và giáo viên ở quầy tiếp tân lần lượt đáp lại. Không biết vì sao, nhưng hình như ở đây đa số đều là những người hướng nội chỉ biết học, nên dù tập hợp những người cùng độ tuổi nhưng họ cũng ít nói chuyện riêng, cảm giác không gian cũng không quá khó chịu.

Tôi đến phòng chờ giáo viên để đặt đồ, rồi quay lại phòng giáo vụ gần lối ra vào để chuẩn bị bài giảng.

Phòng giáo vụ là một căn phòng rộng bằng phòng học ở trường, nơi đặt những chiếc ghế gấp và bàn dài như trong phòng họp. Dọc theo tường là những giá sách, nơi chứa đầy những “tập hồ sơ hướng dẫn” có tên học sinh trên gáy.

“Hôm nay… tiết ba là bạn Makimura-san, tiết bốn là bạn Kuwabara-kun.”

Tôi kiểm tra thời khóa biểu và lẩm bẩm nhỏ để xác nhận.

Hiện tại đang là tiết hai, những giáo viên như tôi, người sẽ vào từ tiết ba, đang chuẩn bị bài giảng. Trong phòng giáo vụ có sẵn các loại sách giáo khoa dành cho học sinh, giáo viên sẽ photo phần nội dung của ngày hôm đó, sau đó ghi lời giải, chuẩn bị bài trước qua loa, hoặc hình dung nội dung sẽ viết lên bảng để tiến hành buổi dạy.

Ngoài ra, sau giờ học còn có công việc hoàn thành “báo cáo hướng dẫn” ghi lại nội dung buổi học hôm nay và những điểm học sinh gặp khó khăn, sau đó đưa cho nhân viên kiểm tra và kẹp vào tập hồ sơ hướng dẫn trước khi tan ca.

Tôi vốn vụng về, lại có thói quen viết báo cáo hướng dẫn rất chi tiết bằng chữ nhỏ, nên công việc này cũng mất nhiều thời gian. Thời gian ngoài giờ dạy không được tính lương, nên mỗi lần, tôi đều làm việc không công khoảng một tiếng, gồm ba mươi phút trước và ba mươi phút sau giờ dạy.

Lương giờ hiện tại là một nghìn bốn trăm yên, khá cao so với sinh viên làm thêm, nhưng nếu tính cả thời gian làm việc không lương, tôi không chắc đây có thực sự là một nơi làm việc tốt hay không.

Tại trung tâm này, tôi chủ yếu dạy tiếng Anh cho học sinh cấp hai và cấp ba. Dù tôi đã nói rằng mình có thể dạy “toàn bộ các môn xã hội”, nhưng rất ít học sinh muốn học môn Ngữ văn hay Xã hội trong hình thức gia sư riêng, ngược lại, có rất nhiều giáo viên có thể dạy các môn đó, nên tôi nghiễm nhiên phải dạy môn tiếng Anh vốn có nhu cầu cao hơn. Đặc biệt, tôi được nhân viên đánh giá cao học lực, mang danh xưng “người có học lực xuất sắc” (pháp ứng sinh – Hōōsei) gì đó, nên tôi thường được giao phụ trách những học sinh “khó nhằn” như học sinh cấp ba của các trường chuyên đang hướng đến các trường đại học danh tiếng.

Trong khi dạy học sinh tiểu học hay học sinh cấp ba thì mức lương giờ vẫn như nhau.

“Thầy Kashima.”

Khi tôi đang photo tài liệu để chuẩn bị bài giảng, một giáo viên khác đã cất tiếng gọi tôi ngay khi tôi vừa xong việc.

Đó là một nữ giáo viên dáng người nhỏ nhắn mà tôi thường thấy vào ngày này trong tuần, trông có vẻ là sinh viên đại học cùng độ tuổi với tôi. Tôi vẫn nghĩ cô ấy là người sạch sẽ, dễ mến, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy bắt chuyện với tôi.

“Chuyện của bạn Makimura Megumi ấy ạ.”

“Dạ? À, vâng.”

Makimura Megumi là nữ sinh lớp chín mà tôi phụ trách trong tiết ba. Em ấy là học sinh của một trường công lập địa phương, và hiện tại đang trong giai đoạn ôn thi nước rút nên tôi đang hướng dẫn em ấy làm đề thi của các năm trước vào trường mục tiêu.

“Thầy Kashima phụ trách môn tiếng Anh phải không ạ? Em thì phụ trách môn Ngữ văn.”

“À, vâng.”

Nhìn vào bảng tên trên ngực cô ấy, tôi thấy ghi “Umino Yūko”. Quả thật, tôi đã từng thấy cái tên này trong tập hồ sơ hướng dẫn.

Đồng thời, tôi giật mình nhận ra mình đã không khớp được gương mặt và tên của giáo viên mà mình đã biết từ trước. Lại một lần nữa, tôi thấy mình quá hướng nội.

Trong khi tôi đang lo sợ không biết người này lại muốn nói gì với một kẻ ít giao tiếp như tôi, cô giáo Umino mỉm cười thân thiện như muốn xua tan sự cảnh giác của tôi.

“Bạn Megumi nói là ‘thầy Kashima vừa hiền lại vừa đẹp trai’ đó ạ. Hình như bạn ấy rất quý thầy, và dạo này bạn ấy hay nói ‘sắp thi xong rồi phải nghỉ học thêm, buồn quá’ ấy ạ.”

“…Thật sao ạ?”

Bản thân em ấy là một cô gái khá nhút nhát, nên tôi hoàn toàn không cảm thấy điều đó. Thậm chí tôi còn nghĩ mình có khi bị ghét nữa, nên điểm này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

Trong hình thức gia sư riêng, sự hợp nhau giữa giáo viên và học sinh rất quan trọng, nên nếu học sinh hoặc phụ huynh yêu cầu, việc thay đổi giáo viên có thể được thực hiện bất cứ lúc nào. Dù nhân viên không nói rõ lý do thay đổi ngoài các vấn đề hành chính (như không khớp ngày học nữa), nhưng khi đột nhiên bị thay thế dù mình nghĩ mình đang làm tốt, thì cũng khá sốc và khiến người ta suy diễn đủ điều.

Dù sao thì, tôi đã phụ trách Makimura-san từ đầu năm lớp chín, nên hiển nhiên tôi không lo lắng về việc bị thay thế vào lúc này.

"À đúng rồi, thầy. Thứ Bảy tuần này có buổi liên hoan, thầy tham gia chứ ạ?"

Cô giáo Umino chợt nhớ ra điều gì đó, lên tiếng.

"Hả? Liên hoan?"

"Vâng. Là buổi gặp mặt hàng tháng của các giảng viên sinh viên từ năm hai trở lên ạ. Mà đúng là em chưa thấy thầy bao giờ."

Tôi đã làm việc ở trung tâm luyện thi này gần hai năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về chuyện các giảng viên tổ chức liên hoan. Chẳng lẽ chỉ là tôi không được mời, còn những người giỏi giao tiếp thì vẫn tổ chức những buổi như vậy sao? Đúng là một cú sốc văn hóa.

"Nếu không phiền, thầy tham gia cùng chúng em chứ?"

"...À, vâng."

Tôi không đủ dũng khí để từ chối ngay lập tức, thế là buột miệng gật đầu.

Sau đó, tôi chợt giật mình.

"...Tôi vẫn chưa đủ hai mươi tuổi, như vậy có sao không ạ?"

Cô giáo Umino mỉm cười gật đầu.

"Không sao ạ. Em cũng tham gia từ trước sinh nhật mình mà. Cứ gọi đồ uống không cồn là được ạ."

"Vậy sao ạ..."

Tôi chẳng còn lý do gì để không tham dự, đâm ra ngẩn ngơ cả người.

"Thầy Kashima sinh vào đầu năm nhỉ. Em sinh tháng Mười Hai nên cũng gần nhau, thấy vui lắm ạ."

Cô giáo Umino nở nụ cười rất dễ chịu nhìn tôi.

"Vậy em sẽ báo lại với ban tổ chức nhé. Em hỏi xin thông tin liên lạc của thầy được không ạ?"

"À, vâng..."

"Thầy ơi, hôm nay thầy dạy đến tiết bốn phải không ạ? Em cũng vậy, lúc về mình gặp nhau ở phòng chờ nhé."

"Tôi biết rồi ạ..."

Cô giáo Umino quay lưng lại với tôi và rời đi.

Tôi vội vã quay lại chuẩn bị cho tiết ba.

Buổi học tiết ba của bạn Makimura vẫn diễn ra như thường lệ. Dù đôi khi bạn ấy nhìn tôi khi tôi giảng bài, nhưng trên gương mặt đó không hề có nụ cười hay vẻ đáng yêu. Nhớ lại chuyện của cô giáo Umino vừa rồi, tôi kết thúc buổi học trong tâm trạng mơ hồ như vừa bị hồ ly làm phép.

Sau mười phút nghỉ giải lao, tiết bốn bắt đầu. Đối với tôi, đây là công việc chính, đòi hỏi nhiều năng lượng nhất trong ngày.

Học sinh của tiết bốn là cậu Kuwabara, một học sinh lớp 11. Cậu ấy là một nam sinh đang theo học tại một trường chuyên tư thục ở Tokyo và đặt mục tiêu vào các trường đại học top đầu, bao gồm cả trường công lập.

Thành thật mà nói, việc sinh viên năm nhất, năm hai phụ trách dạy học sinh trung học phổ thông đã đòi hỏi sự can đảm, bất kể trình độ học vấn của họ thế nào. Tôi vẫn ý thức được rằng mình cũng mới chỉ là học sinh trung học cách đây không lâu, và rất ngượng khi phải ra vẻ "thầy giáo" với một người có vóc dáng và gương mặt không khác biệt là mấy. Thêm vào đó, ngôi trường cậu ấy đang theo học có điểm chuẩn cao hơn hẳn Trường Trung học Seirin của tôi, nên ban đầu tôi đã tự hỏi: "Mình có đủ khả năng không đây?"

Tôi đã phụ trách cậu Kuwabara gần một năm rồi, nên gần đây cũng đã hiểu tính cách cậu ấy hơn và công việc cũng dễ dàng hơn nhiều. Tuy nhiên, cậu ấy là một học sinh không thể lơ là, vì thỉnh thoảng lại đưa ra những câu hỏi hoặc phản biện sắc bén khi tôi lơ đễnh giảng bài.

"...Thầy ơi."

Trong lúc giảng bài, cậu ấy bất chợt lên tiếng.

"Em có bạn gái rồi ạ."

Đôi mắt cậu ấy sáng rực, má ửng hồng. Chắc không phải nói đùa.

"Ồ, vậy sao."

Tôi thoáng nhìn quanh.

Nơi chúng tôi học là những buồng nhỏ được ngăn cách cẩn thận. Cả tầng lầu này có vô số phòng nhỏ, mỗi phòng chỉ vừa một chiếc bàn, được ngăn bởi những vách nhựa mỏng và có bảng trắng ở phía trước. Âm thanh từ các buồng lân cận gần như vọng sang hoàn toàn, nên vào những thời điểm đông đúc như mùa học hè, các giảng viên phải nói to hết cỡ mới có thể truyền đạt được tới học sinh của mình.

"Bạn học ở đâu?"

Không thấy nhân viên nào đi tuần tra gần đó, nên tôi đáp lại cuộc trò chuyện phiếm.

Trường của cậu Kuwabara là trường nam sinh, nên chắc cơ hội gặp gỡ con gái của cậu ấy khá ít.

"Bạn ấy học ở trung tâm luyện thi. Cùng lớp văn cổ với em, mà hôm thi khóa học mùa đông vừa rồi, tụi em ăn trưa cùng nhau thì bạn ấy bảo 'Em muốn hẹn hò với anh'."

Kuwabara là học sinh học song song cả ở trung tâm luyện thi. Về các môn thi đại học, cậu ấy học lớp tập thể ở trung tâm luyện thi, nhưng riêng môn tiếng Anh thì cậu ấy muốn được hướng dẫn một kèm một nên mới tới đây.

"Tuyệt thật nhỉ."

Tôi thì thầm với ý nghĩ thật đáng yêu làm sao, thì mặt cậu Kuwabara tối sầm lại.

"Nhưng mà, khi em khoe với bố mẹ thì bị mắng ạ. Bố mẹ bảo 'Sắp thành sĩ tử rồi mà con nghĩ cái gì vậy. Con sẽ trở thành kẻ ngốc đấy, chia tay đi'."

"Vậy sao..."

Tôi cũng hiểu được nỗi lo của phụ huynh. Thật sự, hồi tôi còn học ở trung tâm luyện thi, vào kỳ nghỉ hè năm lớp 12, có một cặp đôi trong cùng lớp bắt đầu hẹn hò. Kết quả là cậu con trai trượt sạch cả năm nguyện vọng. Còn cô gái thì đậu nguyện vọng một bằng diện xét tuyển đặc biệt (AO). Sau đó, hai người họ hình như cũng chia tay ngay lập tức. Thật là một câu chuyện bi thảm.

Nhân tiện, những người đó hoàn toàn không phải bạn bè của tôi, nên tất cả thông tin đều do Sekiya kể. Sekiya rất thích nghe chuyện "chia tay" của người khác. Để nắm bắt được các cặp đôi chia tay theo thời gian thực, cậu ấy thường thu thập chuyện tình yêu của các học sinh từ những gia sư thân thiết, rồi lại tự hành hạ mình bằng cách cảm thấy khó chịu và bứt rứt, cứ như một kẻ thích khổ dâm vậy.

Trong khi tôi đang hồi tưởng những ký ức xưa cũ, tôi chợt nhận ra Kuwabara đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

"Thầy ơi, hồi cấp ba thầy có bạn gái không?"

"...Ừm. Có."

Đáp lời tôi, khuôn mặt Kuwabara sáng bừng vì tò mò.

"Ồ, từ khi nào ạ?"

"Từ năm lớp 10."

"Năm lớp 12 cũng là người đó sao?"

"Ừm."

"Hồi ôn thi đại học cũng vẫn còn hẹn hò ạ?"

"Ừm..."

"Vậy sao..."

Kuwabara trở nên sống động hẳn. Sự chân thật và thẳng thắn là điểm tốt của cậu ấy.

"Thế mà thầy vẫn đậu Đại học Hōō. Để em kể với bố mẹ em."

Tôi nói với cậu ấy.

"Nhưng đó là trường hợp của tôi thôi."

Đôi mắt trong sáng của Kuwabara chợt đóng băng trong giây lát.

"Việc có bạn gái khiến cậu trở nên ngốc nghếch hay thông minh hơn là tùy thuộc vào cậu đấy."

Tôi biết chắc rằng nếu không hẹn hò với Runa, tôi sẽ không bao giờ dám ấp ủ cái giấc mơ viển vông được vào Đại học Hōō.

Tôi đã có thể học thi một cách vừa phải, rồi đặt mục tiêu vào một trường nào đó có khả năng đỗ dựa trên kết quả thi thử.

Đại học Hōō, cho đến kỳ thi thử cuối cùng của năm lớp 12, vẫn là xếp hạng E. Theo lời khuyên của Sekiya, tôi đã thi vào nhiều khoa khác nhau, nhưng chỉ đậu vào khoa Văn học.

"Nếu không tự tin rằng mình sẽ trở nên thông minh hơn, thì theo lời bố mẹ cậu mà chia tay đi thì hơn."

Khi nói kiểu này, người ta thường nảy sinh tâm lý phản kháng. Tôi cũng vậy nên tôi hiểu.

Quả nhiên, Kuwabara khẽ cắn môi trong chốc lát, rồi ngẩng mắt lên.

"...Em sẽ cố gắng ạ, thầy."

Nhìn cậu ấy khẽ khàng nhưng mạnh mẽ nói ra điều đó, tôi nghĩ.

Cố lên, chàng trai.

Trong lòng tôi gửi đi một lời cổ vũ, rồi tiếp tục buổi học.

***

Viết xong báo cáo hướng dẫn của hai học sinh, tôi mang đến cho trưởng trung tâm để kiểm tra. Sau khi đóng dấu vào báo cáo, trưởng trung tâm nói:

"Thầy Kashima. Bạn Makimura sẽ kết thúc vào tuần tới."

"À... vâng. Vậy sao ạ."

Tôi cũng nghĩ đã đến lúc rồi, vì kỳ thi đại học của các bạn ấy sẽ kết thúc vào khoảng thời gian đó.

"Thầy Kashima, lịch trình năm học tới thầy vẫn giữ như hiện tại chứ?"

"Ừm... à vâng. Nhưng phải đến tháng Tư tôi mới biết thời khóa biểu của mình."

"Nếu thầy có ý định giảm số giờ vì tìm việc hay gì đó, hãy báo sớm cho tôi nhé. Dù sao thì, những suất trống của bạn Makimura và các học sinh thi đại học sẽ để trống một thời gian từ tháng Hai, nhưng nếu có học sinh nào tốt thì tôi muốn sắp xếp ngay."

Trưởng trung tâm, một người đàn ông nhỏ nhắn khoảng bốn mươi tuổi, tuy ít nói nhưng luôn truyền đạt những điều cần thiết một cách rành mạch, điều đó thật tiện lợi.

"Ngược lại, thầy có ý định tăng số giờ làm không?"

"...À... ừm..."

Tôi lúng túng không trả lời được, không phải vì có kế hoạch bận rộn hơn, mà vì gần đây tôi cảm thấy hơi mệt mỏi với công việc làm thêm ở trung tâm.

Hiện tại, tôi làm việc ở đây bốn buổi chiều sau giờ học vào các ngày trong tuần và một ngày thứ Bảy. Tôi phụ trách hơn mười học sinh. Khi nhóm học sinh thi đại học như Makimura rời đi, chỉ còn lại bốn học sinh lớp 11 của các trường chuyên tư thục như Kuwabara. Rõ ràng là năm tới, khi tất cả họ đồng loạt bước vào kỳ thi đại học, khối lượng công việc hướng dẫn sẽ tăng lên.

"Thôi, tôi không ép buộc đâu, nhưng nếu là thầy Kashima thì chúng tôi rất hoan nghênh nếu thầy có thể tăng giờ làm."

Không biết trưởng trung tâm đã hiểu sự im lặng của tôi thế nào, ông ấy kết thúc cuộc nói chuyện một cách nhẹ nhàng. Khuôn mặt vốn vô cảm của ông ấy, hiếm hoi lắm mới nở một nụ cười.

"...Vâng."

Thật may mắn khi mình là một giảng viên được cấp trên quý mến, nên tôi khẽ cúi chào rồi rời đi.

Khi đến phòng chờ, tôi thấy cô giáo Umino đang ở trong đó.

"Anh vất vả rồi."

Cô ấy mặc áo khoác ngoài, ngẩng mặt khỏi điện thoại và mỉm cười với tôi.

"À, xin lỗi. Cô chờ tôi à?"

Tôi vội vàng nói, cô giáo Umino mỉm cười lắc đầu.

"Không ạ, em định trả lời tin nhắn bạn bè trước khi về, nên đúng lúc thôi ạ."

Tôi hiểu rằng cô ấy đang cố gắng không để tôi cảm thấy áy náy, và nghĩ rằng cô ấy là một người tốt.

Sau khi trao đổi thông tin liên lạc và chuẩn bị ra về, cô giáo Umino nói:

"Nếu không phiền, mình cùng ra ga nhé?"

"...Vâng."

Không có lý do gì để từ chối, tôi cùng cô giáo Umino rời khỏi tòa nhà trung tâm.

"Em xin phép về trước ạ!"

"Tôi xin phép ạ!"

"...Mọi người vất vả rồi..."

Từ phía quầy, trưởng trung tâm hai lần nhìn theo chúng tôi khi chúng tôi cùng nhau ra về. Có vẻ ông ấy rất ngạc nhiên khi tôi về cùng một giảng viên khác. Quả thật, đây là lần đầu tiên.

Phố xá nhộn nhịp trước nhà ga vào khoảng gần 10 giờ tối vẫn sáng rực nhờ đèn đường và ánh đèn từ các cửa hàng.

Cô giáo Umino khá thấp, đầu cô ấy chỉ ngang vai tôi. Đi bộ vai kề vai với một người mà hôm nay mới lần đầu trò chuyện, tôi cảm thấy hơi lạ lẫm.

"Em nghe Megumi-chan kể, thầy đang học Đại học Hōō phải không ạ?"

Bất chợt, cô giáo Umino lên tiếng.

"Vâng, đại khái là vậy."

"Ồ~, ngầu quá. Đúng là chàng trai Hōō mà."

Ai cũng nói vậy nhưng tôi không biết phải phản ứng thế nào nên im lặng. Cô giáo Umino nhìn tôi với vẻ mặt đầy ẩn ý.

"Vậy thì, thầy chắc được nhiều người theo đuổi lắm nhỉ?"

"Không, hoàn toàn không..."

Tôi phủ nhận hoàn toàn rồi suy nghĩ lại, mở miệng nói.

"...Tôi có bạn gái rồi, quen từ hồi cấp ba."

"À, vậy sao ạ."

Cô giáo Umino chợt đứng hình trong giây lát, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười.

"Vậy thì, chắc là lâu rồi nhỉ. Ba năm rồi sao?"

"Vâng. Khoảng ba năm rưỡi..."

"Tuyệt thật. Thầy chung tình thật đấy."

Mở to mắt, cô giáo Umino nở một nụ cười chua chát.

"Hay thật đó. Em thì gần đây mới chia tay bạn trai."

"Vậy sao ạ."

"Cũng là người yêu từ hồi cấp ba, nhưng anh ấy lại đi theo hậu bối cùng câu lạc bộ ở đại học."

"À..."

Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với người này, mà lại là chủ đề quá riêng tư, thành thật mà nói, tôi khá chật vật để đáp lời cho phải phép.

Chắc cô ấy đã nhận ra điều đó, cô giáo Umino giật mình rồi nở một nụ cười chữa ngượng.

"Xin lỗi ạ. Chắc chuyện này khiến thầy khó xử nhỉ."

"Không đâu..."

"Nhưng mà, thầy Kashima sao mà dễ nói chuyện quá. Em cứ có cảm giác như bạn bè thân thiết từ lâu ấy."

"............"

Không biết có phải vì tôi là một người hướng nội không, nhưng tôi hoàn toàn không cảm thấy như vậy nên khá bối rối. Chỉ là, tôi có chút vui mừng khi được một người phụ nữ đối xử thân mật.

"Vậy thì, hẹn gặp thầy ở buổi liên hoan thứ Bảy nhé. Em rất mong được trò chuyện với thầy Kashima."

Ở bãi đậu xe trước nhà ga, cô giáo Umino nói vậy rồi rời đi.

"............"

Tôi đứng lại, cảm thấy có chút cảm giác "déjà vu" mơ hồ, thì điện thoại trong túi rung lên.

Nhìn vào màn hình, là cuộc gọi đến từ bạn gái tôi.

"Alo."

Tôi vội vàng nhấn nút nghe, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

"Ryūto~o!"

"...Runa."

Nghe thấy giọng nói của cô bạn gái mà tôi yêu quý, dù đang ở ngoài đường nhưng mặt tôi cũng bất giác giãn ra.

Cả ngày tôi đã lo lắng vì không nhận được tin nhắn nào, nhưng mọi lo lắng đều tan biến trong tích tắc.

"Thiệt tình xin lỗi mà~! Hôm nay em không thể liên lạc được chút nào luôn~! Tối qua, quản lý khu vực đột nhiên rủ đi nhậu sau giờ làm, mà em bị thiếu ngủ nên uống một chút thôi đã chóng mặt rồi, cố gắng bắt taxi về được, nhưng sau đó thì ngủ như chết đến sáng, dậy thì còn có năm phút nữa là đến giờ đi làm, thấy ghê quá nên em vội vã tắm rửa như bay, chuẩn bị rồi lại gọi taxi, vừa đi làm vừa trang điểm nên chẳng có thời gian động vào điện thoại gì cả."

Runa bắt đầu làm thêm ở một cửa hàng thời trang từ năm lớp 12, song song với công việc ở tiệm bánh. Với vóc dáng đẹp và tính cách hòa đồng với mọi người, Runa nhanh chóng trở thành nhân viên được khách hàng yêu thích. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy được nhận vào làm chính thức tại công ty đó.

Hiện tại, cô ấy đang là phó cửa hàng trưởng tại một cửa hàng trong trung tâm thương mại thời trang ở Shinjuku.

Lời giải thích dồn dập như thác lũ của Runa vẫn tiếp tục.

"Rồi hôm nay đi làm thì đúng vào ngày cuối cùng của đợt giảm giá nên bận kinh khủng khiếp luôn. Cứ mỗi tiếng lại có một đợt flash sale nên khách đông ơi là đông, thử đồ rồi thanh toán cũng nhiều nữa, hôm nay cửa hàng trưởng lại nghỉ, mà em cho bạn nhân viên làm thêm nghỉ ngơi nên em không có cả thời gian ăn, đến lúc nhận ra thì đã tám tiếng rồi chưa đi vệ sinh, thật sự là muốn chết quách đi cho rồi, cuối cùng cũng hoàn thành công việc chốt sổ sau khi đóng cửa, giờ mới được tan ca đó~."

"Vậy sao... em vất vả rồi."

Tôi chỉ có thể nói như vậy, và gửi lời động viên tới cô ấy.

Tôi cứ bận tâm đến điện thoại cả ngày, trong khi đó, lòng tôi vẫn tự hỏi lẽ nào cô ấy không thể dành lấy vài chục giây ngắn ngủi để nhắn tin hay sao. Thế nhưng, tôi cũng tự nhủ có lẽ tốc độ thời gian trôi đi thật khác biệt giữa một sinh viên đại học và một người đã đi làm.

Ngoài chuyện đó ra, tôi còn có một điều khác khiến tôi bận lòng.

“...Quản lý khu vực, hình như là một người đàn ông phải không em?”

Trước đây, tôi cũng đã vài lần nghe Runa nhắc đến chức danh này.

“Đúng rồi, là một ông chú tầm năm mươi tuổi ấy. Ông ấy chuyển từ ngành ẩm thực sang, năng nổ, kiểu người của phong trào lắm. Hay tụ tập cửa hàng trưởng với phó cửa hàng trưởng đi nhậu. Thậm chí từ trước khi em tròn hai mươi tuổi, ông ấy đã báo trước là ‘Đến sinh nhật là phải đi nhậu một bữa đấy nhé!’”

“Ừm, đúng là em từng kể thế...”

Chắc hẳn đó là một ông chú năng nổ, phóng khoáng, thích xã giao, kiểu như anh họ Maria vậy. Anh họ thì là người nhà, không sao, nhưng quản lý khu vực lại là người ngoài, nên thế nào tôi cũng cảm thấy tâm trạng vẫn cứ rối bời.

“...Lời mời của ông ấy, từ chối thì có vẻ sẽ không hay sao em?”

“Ừm...”

Runa lên tiếng với vẻ băn khoăn.

“Dạo này, ông ấy cứ hay bắt chuyện với em hơn trước, hình như có chuyện gì đó đặc biệt muốn nói với em thì phải.”

“Gì chứ?!” – Tôi nghĩ bụng, nhưng vì thuộc dạng người ít nói nên chẳng thể nào gặng hỏi thẳng thừng được.

“...Ch, chuyện đó, là chuyện công việc phải không em?”

“Đúng rồi. Nhưng mà hơi nhạy cảm một chút thì phải?”

“...Nghĩa là sao hả em?”

“Ừm. Chuyện còn hơi mơ hồ lắm. Cũng có thể chỉ như đang dò hỏi tâm tư của em thôi.”

“...?”

Lo lắng thật... Chuyện gì thế kia... Có thật là chuyện công việc không? Chẳng lẽ không phải là một ông chú dê xồm nào đó sao?! Lẽ nào lại là lời rủ rê trăng hoa?! Em có ổn không đó, Runa?!

Tuy nhiên, tôi chẳng biết gì về ngành thời trang hay thế giới của người lớn đã đi làm, nên không biết phải hỏi Runa điều gì để có được câu trả lời mà mình muốn nữa.

“Ryūto thì sao? Hôm nay của anh thế nào?”

“Hả? Ừm, bình thường thôi. Đi học, đi làm thêm... Giờ đang trên đường về đây.”

“Ra vậy, Ryūto cũng vất vả rồi!”

Giọng nói tràn đầy năng lượng của cô ấy lúc nào cũng khiến lòng tôi bừng sáng. Chính cô ấy mới là người đáng lẽ phải mệt mỏi hơn tôi, vậy mà sao em ấy lại có thể tràn đầy sức sống đến vậy?

“À, lát nữa về đến nhà, lại phải trông em Haruka và Haruna nữa!”

Runa nhắc đến tên hai cô em gái sinh đôi của mình.

“Hôm qua em ngủ say quá, chắc Misuzu-chan một mình mệt lắm. Tối nay em phải trông giúp mẹ mới được.”

Vào tháng Sáu, khi Runa tốt nghiệp cấp ba và bắt đầu đi làm, cô bé có thêm hai em gái sinh đôi. Đó là con của bố cô bé với người vợ tái hôn, Shirakawa Misuzu – tên cũ là Fukusato.

Runa đã hòa giải với Misuzu vào năm lớp 12, và nhân dịp Misuzu mang thai vào mùa thu năm đó, Runa bắt đầu sống chung ở nhà Shirakawa.

Quá trình mang thai của Misuzu không được thuận lợi lắm, mấy tháng cuối cùng bà phải nằm liệt giường. Runa, thay cho người bố bận rộn công việc, cùng với bà nội sống chung, tất tả lo toan chăm sóc Misuzu và chuẩn bị cho em bé sắp chào đời. Và sau khi các em bé chào đời an toàn, dù có mệt mỏi đến mấy sau giờ làm, Runa về nhà vẫn cho các bé uống sữa, thay tã, tích cực chăm sóc các bé như một người mẹ thứ hai thực thụ.

“Thôi, sắp đến giờ tàu rồi, em cúp máy đây nhé!”

“Ừm, cảm ơn em đã gọi cho anh dù đang mệt.”

Quả nhiên, tôi nghe thấy tiếng tàu chạy và thông báo vọng lên, có vẻ tàu đã đến ga rồi.

Kết thúc cuộc gọi với Runa, tôi vừa bước đi trên con đường đêm, vừa ngước nhìn bầu trời.

Một mảnh trăng lưỡi liềm mảnh khảnh đang lơ lửng ở phía chân trời.

“...Runa.”

Vừa thì thầm tên em, tôi bỗng vô cùng muốn gặp nụ cười ấy, lồng ngực tôi bỗng nhói lên một chút.

Gần đây, tôi thường xuyên nhớ lại câu nói của anh Sekiya ngày xưa.

—Thời gian ở cấp ba, mật độ thật sự khác hẳn so với sau này. Nó quý giá và đặc biệt lắm.

Hồi đó, chỉ cần đến trường, tôi đương nhiên sẽ gặp Runa.

Có Itchī, có Nisshī.

Những người tôi yêu quý, lúc nào cũng quây quần ở cùng một không gian.

Không cần phải hẹn trước, mỗi ngày, chúng tôi vẫn gặp nhau, nói chuyện, và cười đùa một cách tự nhiên.

Điều đó đặc biệt đến nhường nào.

Bây giờ, tôi thấm thía đến đau lòng.

“Kashima-sensei, anh sao thế ạ?”

Khi tôi đang thờ thẫn uống ly soda dưa lưới, cô Umino đã lên tiếng hỏi.

Thứ Bảy, sau khi hoàn thành tất cả các tiết dạy của mình, tôi tham gia buổi nhậu của các gia sư.

Mặc dù gần trung tâm luyện thi có rất nhiều quán nhậu, nhưng địa điểm tổ chức lại là một quán izakaya cách ga một đoạn, có vẻ là để tránh mặt học sinh và phụ huynh.

Không gian quán tối mờ, mang không khí yên tĩnh, rõ ràng không phải nơi để sinh viên đại học làm ồn ào. Tôi cảm nhận được sự chu đáo của người chủ trì muốn mọi người không quá chén.

“Không có gì đâu ạ... Chỉ là tôi đang suy nghĩ một chút.”

Khi tôi trả lời, cô Umino mỉm cười nói: “Vậy sao ạ.” Tôi nghĩ cô ấy là một người hay cười.

“Tôi ngồi đây được không ạ?”

“À, vâng ạ.”

“Xin phép.”

Cô Umino ngồi xuống bên cạnh tôi.

Buổi tiệc được sắp xếp với bàn dài và ghế băng.

Hiện tại, có khoảng mười gia sư tham gia. Buổi tiệc bắt đầu từ bảy giờ tối, và tôi thì vừa tan làm nên đến đúng giờ. Có vẻ như cũng có những người sẽ tham gia sau khi hoàn thành tiết dạy tiếp theo.

Đa số là những gia sư tôi biết mặt nhưng chưa từng nói chuyện. Sau khi cụng ly được một lúc, tôi cũng hòa theo mọi người để nói chuyện phiếm. Nhưng rồi những người khác dần dần cầm ly di chuyển đến chỗ những người thân quen, và xung quanh tôi, một người mới tham gia, từ nãy giờ vẫn trống chỗ. Khó xử quá.

“À này, hôm nay tôi có tiết trống nên đã chuẩn bị cho một em học sinh mới mình sắp phụ trách.”

Cô Umino vừa nhấp một ngụm đồ uống vừa nói. Nhìn thiết kế của cốc, tôi đoán đó là highball. Từ người cô Umino thoang thoảng mùi rượu.

“Tôi sắp dạy tiếng Anh cho một em học sinh lớp 10. Thế là tôi đang chọn sách từ vựng. Tìm được một quyển có vẻ ổn, tôi nói với thầy trưởng khoa thì thầy ấy bảo ‘Quyển đó là do Kashima-sensei mang đến để lại đó’.”

“À... quyển đó ạ.”

Vì tôi vẫn đang sử dụng nên ký ức lập tức hiện về.

“Có một em học sinh tên là Kuwahara mà tôi đang dạy, em ấy rất kém trong việc học thuộc từ vựng, nhưng trung tâm lại không có giáo trình nào tốt. Tôi đã đi khắp các hiệu sách để tìm và chọn được một tài liệu phù hợp. Sau đó, tôi nhờ thầy trưởng khoa để lại ở đó.”

“Thật vậy sao. Anh đúng là một người nhiệt tình.”

“Không đâu ạ... Bản thân tôi cũng không phải là người quá xuất sắc, nên khi thấy những đứa trẻ thông minh mà lại chịu thiệt thòi vì cách học, tôi cảm thấy tiếc nuối, cứ trăn trở không biết phải làm gì giúp chúng, ngay cả ngoài giờ làm, tôi cũng cứ trăn trở đủ điều.”

“Tuyệt quá, tôi thì không làm được đến mức đó. Kashima-sensei đúng là hợp làm giáo viên mà.”

Ngay khoảnh khắc cô Umino nói với vẻ ngưỡng mộ, một giọng nói vang vọng trong tâm trí tôi.

—Nếu là Kashima-kun, cậu ấy sẽ rất hợp làm giáo viên đấy.

Giọng nói ngọt ngào, cao vút, đáng yêu. Tôi còn nhớ cả nụ cười hiền hậu ấy nữa.

“...Ngày xưa, tôi đã từng được một người nói như vậy.”

Kurose-san.

Đúng rồi...

Chắc hẳn tôi đã được giọng nói ấy dẫn lối.

“Bây giờ tôi mới nhớ ra... Có lẽ việc tôi chọn công việc làm thêm này cũng là vì lời nói của người đó vẫn luôn trong đầu tôi.”

Cô Umino gật đầu, lắng nghe tôi một cách lặng lẽ.

“...Nhưng, thực sự làm gia sư rồi, tôi lại không chắc mình có thực sự hợp với nghề giáo viên không nữa.”

Có lẽ vì cô ấy cũng nói điều tương tự như Kurose-san. Tôi đã nói ra suy nghĩ thật lòng đó với cô Umino.

“Gần đây, tôi hơi mệt mỏi một chút.”

Tôi đang uống soda dưa lưới, nên không thể lấy cớ là say được.

“Ở trường đại học, tôi cũng có đăng ký các môn thuộc khoa Sư phạm... nhưng thật ra, tôi nghĩ một người như tôi có lẽ không nên theo nghề giáo viên thì hơn. Để bảo vệ tâm hồn mình...”

“Umino-sensei!”

Đúng lúc đó, từ phía bên kia bàn, thầy Imoto, người chủ trì, gọi cô ấy. Thầy Imoto chắc chắn lớn tuổi hơn tôi. Từ khi tôi bắt đầu làm việc ở đây, thầy ấy đã có vẻ là người làm lâu năm rồi, có lẽ là sinh viên năm ba, năm tư hoặc đã học cao học rồi. Thầy ấy cao dong dỏng, hơi có đôi phần phong thái của dân otaku nhưng là một nam gia sư vui tính, được học sinh yêu mến.

“Hình như Maruyama-sensei ở trong câu lạc bộ hợp xướng đó! Hai người có thể nói chuyện hợp nhau đấy!”

“Ố, vậy sao ạ?”

Cô Umino cầm ly lên và đứng dậy.

“Xin lỗi anh nhé, Kashima-sensei. Đang nói chuyện dở dang...”

“Không sao đâu ạ.”

Nhìn cô Umino bước đi, tôi tự hỏi liệu cô ấy cũng ở trong câu lạc bộ hợp xướng hay sao.

Tôi chẳng biết gì về cô Umino cả. Ngay cả việc cô ấy học trường đại học nào.

Tôi cũng không hề muốn biết.

Vừa suy nghĩ như vậy, tôi vừa nhấp ngụm soda dưa lưới đã tan hết đá, vị đã nhạt đi rất nhiều.

Mặc dù trong tình huống khó xử như vậy, nhưng cuối cùng tôi vẫn ở lại buổi nhậu cho đến khi kết thúc tăng một. Bởi vì tôi không đủ dũng khí để nói "Tôi về đây" và thu hút sự chú ý dù chỉ trong chốc lát.

“Ai đi tăng hai nào!”

Dựa vào phía vỉa hè của quán, thầy Imoto lớn tiếng gọi. Trông thầy ấy có vẻ đã say khá nhiều, mặt đỏ bừng, bước chân loạng choạng.

Lúc này đã là mười giờ rưỡi đêm, nhưng vì nhiều gia sư sống ở khu vực này giống tôi, nên có vẻ không ai lo lắng về chuyến tàu cuối cùng. Ngày mai là Chủ nhật, và về cơ bản thì trung tâm không có tiết học.

“Được rồi, chúng ta sẽ di chuyển sang quán tiếp theo nào~”

Không ai bận tâm xem tôi có đi tăng hai hay không. “Thôi thì mình cứ lẳng lặng về thôi...” – Đúng lúc tôi định đi về phía ga thì...

“Kashima-sensei.”

Một tiếng nói vang lên từ phía sau, và một cái đầu ngang vai tôi.

Là cô Umino.

“Anh về ạ?”

“Ố, vâng ạ...”

“Tôi cũng về đây. Chúng ta đi cùng đoạn đường nhé.”

“...Vâng ạ...”

Tôi tìm kiếm những người khác cũng về, nhưng chỉ có tôi và cô ấy đang đi về phía ga.

“...Anh không đi ạ? Tăng hai ấy.”

Không như tôi, cô Umino có vẻ thân thiết với mọi người mà.

“Thôi không sao. Tôi có bài báo cáo phải nộp vào thứ Hai nên hôm nay không muốn về muộn lắm.”

“Vậy sao ạ.”

“Tôi chưa nói chuyện được nhiều với Kashima-sensei. Với lại, tôi đã chủ động bắt chuyện mà.”

Quả nhiên, cô ấy cũng để ý điều đó. Tôi nghĩ cô ấy là một người thật chu đáo.

“Hôm nay anh có vui không ạ?”

“Ừm, cũng được ạ...”

Tôi không muốn nói dối nên cố tìm từ ngữ.

“...Nếu mà có thể uống rượu thì có lẽ sẽ vui hơn ạ.”

“À, đúng là vậy. Xin lỗi nhé. Anh sinh tháng mấy ạ?”

“Tháng ba ạ. Cuối tháng ba.”

“Khá là muộn nhỉ. Vậy thì, từ buổi nhậu tháng sau nữa, anh lại đến nhé.”

“Ha ha...”

Tôi đã cười gượng một cách xã giao. Tôi nghĩ nếu có lần đầu tiên uống rượu, thì nên ở một buổi tiệc vui vẻ hơn.

Cứ thế, chúng tôi vừa nói chuyện vu vơ vừa đi đến trước ga, nhưng ngay cả khi đã đi qua chỗ để xe đạp hồi trước, cô Umino vẫn không rời khỏi bên cạnh tôi.

“...Hôm nay cô không đi xe đạp à?”

Tôi tò mò hỏi, cô Umino gật đầu.

“Vâng. Vì đi nhậu nên tôi đi bộ đến.”

“À...”

Ra là vậy. À mà, đi xe đạp mà uống rượu cũng bị coi là lái xe khi say rượu phải không nhỉ?

“Nhà cô có gần đây không ạ?”

“Không ạ, cách ga khoảng mười lăm phút đi bộ...”

Đúng rồi, nếu gần thì đã không đi xe đạp.

“Cô đi bộ về à?”

Tôi hỏi, cô Umino nhìn quanh.

“Vâng... Gia đình tôi đi ngủ sớm nên cũng không nhờ ai đón được.”

“...Lúc nào cô cũng đi bộ về à?”

“Những buổi nhậu thế này thì tôi thường đi đến tăng hai, nên thầy Imoto sẽ đưa tôi về nhà. Vì cùng hướng mà.”

“...Vậy sao ạ...”

Bầu không khí trở nên như thể tôi phải đưa cô ấy về, khiến tôi cảm thấy bồn chồn.

Tôi nhớ lại chuyện năm lớp mười một.

Cái ngày tôi không còn làm bạn với Kurose-san nữa.

Tôi đã đi cùng Kurose-san một đoạn rồi chia tay.

Ngay sau đó, Kurose-san đã bị kẻ biến thái tấn công ở một ngôi đền vắng vẻ.

“...Hay cô gọi taxi về đi ạ? Đi bộ một mình vào ban đêm đối với phụ nữ rất nguy hiểm.”

Tôi vừa nói, cô Umino liền lộ vẻ khó xử.

“...Chưa đến ngày lĩnh lương nên tôi hết tiền rồi. Điện thoại cũng không còn tiền trong tài khoản nữa...”

“...............”

Có chuyện đó thật sao? Đi bộ mười lăm phút thì cũng là quãng đường đi taxi chỉ mất một cước phí thôi, dù có cước ban đêm thì cũng chưa đến nghìn yên.

Hay cô ấy đang dùng lý do này để lợi dụng tôi, để tôi phải đưa cô ấy về nhà?

Nếu vậy thì để làm gì?

—Quả nhiên thương hiệu Houou vẫn là đỉnh nhất. Chỉ cần là “trai Houou” thôi là ánh mắt mấy cô gái đã thay đổi ngay lập tức rồi.

Lời nói của gã sinh viên Houou đào hoa ấy bỗng vọng lên trong đầu, khiến tôi giật mình.

──Tôi nghe Megumi nói, cô giáo là sinh viên luật phải không ạ?

Lời cô Unno lại hiện về trong đầu tôi.

──Ồ, ngầu ghê. Chàng sinh viên luật đây mà.

──Em thì gần đây mới chia tay bạn trai.

Nhắc mới nhớ, cô ấy cũng từng nói vậy.

“…………”

Không, chắc là tôi tự ảo tưởng quá rồi.

Một người dễ mến như cô Unno thì đâu cần phải để mắt đến cái đứa hướng nội như tôi, chắc chắn có cả tá người xếp hàng muốn làm bạn trai cô ấy ấy chứ.

“Không sao đâu ạ, em đi bộ về được. Gần nhà em có một công viên khá rộng không có đèn đường, đi qua đó hơi sợ một chút thôi. Còn lại thì an toàn ạ.”

Cô Unno nói xong thì cười.

“…………”

Thời cao trung của tôi, giờ nghĩ lại thì thật rực rỡ.

Nhưng nếu có một điều duy nhất tôi hối tiếc trong những năm tháng ấy…

Thì đó chính là chuyện của Kurose.

Điều mà đáng lẽ tôi phải làm cho Kurose vào lúc đó.

Và vì đã không làm, nên đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn day dứt, hối hận khôn nguôi trong lòng.

Kashima ngày ấy vừa không có tiền, vừa non nớt, lại chẳng biết chút gì về con gái, hoàn toàn không biết phải làm thế nào mới đúng.

Cô Unno không phải là Kurose.

Tôi cũng không nghĩ rằng việc này có thể coi là chuộc lỗi với Kurose.

Thế nhưng, điều mà tôi đã không thể làm cho Kurose, tôi muốn làm cho người con gái này.

“Cô hãy đi taxi đi ạ.”

Tôi nói khi đã cùng cô Unno đi bộ đến điểm đỗ taxi trước ga, vẻ bối rối trên mặt cô ấy càng rõ rệt.

“Nhưng mà em thật sự đang không có tiền… Đi bộ về thì miễn phí mà.”

“Cô dùng cái này đi ạ.”

Tôi rút một tờ một nghìn yên từ ví ra, định đưa cho cô Unno.

“Nhưng mà, em đang rỗng túi nên không trả lại được đâu.”

“Không cần trả lại đâu ạ. Tôi lo cho cô.”

Vì cô Unno không chịu nhận, tôi liền nhét tờ một nghìn yên vào trong chiếc túi xách cô ấy đang đeo trên vai.

Lúc đó, đáng lẽ tôi cũng phải làm vậy với Kurose.

Đáng lẽ không nên bỏ mặc cô ấy một cách dở dang giữa chừng.

Nhưng nào có ngờ, Kurose lại bị sàm sỡ ở một nơi như vậy.

Tôi cứ nghĩ mình đã hiểu về những mối nguy hiểm mà phụ nữ phải đối mặt, nhưng có lẽ tôi thật sự, thật sự vẫn chưa hiểu được.

Thế nên, tôi nghĩ việc tự mình đưa một cô gái, người có thể có tình cảm với mình, về đến tận nhà trong khi chỉ có hai người, vẫn là một điều không nên.

Người mà tôi muốn tận mắt nhìn thấy cô ấy về nhà an toàn, chỉ có bạn gái tôi yêu thương nhất… là Runa mà thôi.

Vậy thì, chỉ có thể làm thế này.

“Nhưng mà…”

Cô Unno vẫn còn lưỡng lự.

“Cô cứ coi như là giúp tôi, dùng số tiền này bắt taxi đi ạ. Làm ơn đấy.”

Có lẽ vì sợ trước thái độ cương quyết của tôi, cô Unno rụt rè tiến thêm một bước về phía điểm đỗ taxi.

Tài xế mở cửa, và cô Unno miễn cưỡng ngồi vào ghế sau.

Tôi hơi cúi đầu vào trong xe taxi, nói với cô ấy:

“Cô thật sự không cần trả lại đâu ạ. Cũng đừng bận lòng vì chuyện này. Chỉ cần cô Unno về nhà an toàn là được rồi.”

“…………”

Cô Unno không nói gì, chỉ nhìn tôi với vẻ ngượng nghịu.

Khi tôi lùi lại một bước khỏi xe taxi, cánh cửa đóng lại.

Bên trong, cô Unno nói gì đó với tài xế.

Một lúc sau, chiếc taxi lăn bánh, nhanh chóng rời khỏi bùng binh.

Chiếc taxi phía sau tiến lên thế chỗ, nuốt gọn vị khách say xỉn vừa đến rồi cũng khởi hành.

Có lẽ vì đang là mùa tiệc tất niên, nên trước ga vào đêm khuya thứ Bảy có không ít người lớn bước chân loạng choạng. Những người đi cùng nhau thì hò hét ầm ĩ, gương mặt ai nấy đều tràn ngập vẻ vui vẻ một cách vô tư lự.

“…………”

Sau khi chứng kiến cảnh tượng ấy một lúc, tôi, một mình tỉnh táo, lặng lẽ bắt đầu con đường về nhà.

“Thầy Kashima, cái này ạ.”

Tuần sau, khi tôi đến trung tâm gia sư sau giờ học đại học, cô Unno đã ở trong phòng chờ.

Cô Unno đang đưa cho tôi thứ gì đó.

Tôi nhìn, đó là một phong bao lì xì nhỏ xinh với họa tiết hoa văn.

“Đây là một nghìn yên em mượn hôm trước ạ. Cảm ơn thầy nhiều.”

“Ơ… à, cảm ơn cô.”

Dù còn bối rối tự hỏi không phải cô ấy bảo đang rỗng túi nên không trả lại được sao, tôi vẫn theo đà mà nhận lấy.

“Hôm nay là buổi học cuối cùng của Megumi-chan phải không ạ. Hôm qua con bé còn than thở là buồn lắm đấy.”

Cô Unno nói chuyện với tôi như không có chuyện gì xảy ra. Cô ấy vẫn là một người dễ mến như thường.

“Vậy thì, hẹn gặp lại ạ.”

Để lại tôi vẫn đang chuẩn bị dở dang, cô Unno đưa tay nắm lấy tay nắm cửa phòng chờ.

Sau đó, như chợt nghĩ ra điều gì, cô ấy quay lại nhìn tôi.

“…Em thật sự ghen tị với bạn gái của thầy đấy. Được một người đàn ông thành thật như thầy trân trọng mãi mãi.”

Hơi cúi mặt, cô Unno nở một nụ cười ngượng nghịu rồi ngước nhìn tôi.

“Chúc hai người hạnh phúc nhé. …Em biết có lẽ là chuyện bao đồng, nhưng…”

Cuối cùng, cô Unno lại nở một nụ cười tinh nghịch, rồi lần này thì thật sự rời khỏi phòng chờ.

Makimura thì, ngay cả trong buổi học cuối cùng cũng đối xử lạnh nhạt với tôi như thường.

Hai tuần sau, trong phòng chờ giáo viên, tôi tình cờ nghe được tin đồn giữa các giáo viên: “Nghe nói cô Unno và thầy Imoto đã bắt đầu hẹn hò đấy.”

──Em thật sự ghen tị với bạn gái của thầy đấy. Được một người đàn ông thành thật như thầy trân trọng mãi mãi.

Thật sự, tôi có đang trân trọng Runa không nhỉ?

Bởi lẽ, dù lịch đã bước sang tháng Hai, nhưng kể từ đầu năm đến giờ, tôi vẫn chưa gặp được Runa.

Kỳ nghỉ Tết, tôi phải đi làm thêm các khóa học mùa đông, các buổi dạy cho học sinh luyện thi kín mít từ sáng đến tối.

Runa thì thường được nghỉ vào các ngày trong tuần, còn tôi có lịch học đại học vào các ngày trong tuần, nên khi đại học bắt đầu, chúng tôi không thể sắp xếp lịch trình ăn khớp được.

Hơn nữa, Runa ban ngày đi làm, tối lại chăm sóc các em gái, nên trong suốt một năm rưỡi qua, cô ấy luôn trong tình trạng thiếu ngủ kinh niên. Ngay cả những ngày nghỉ làm, cô ấy cũng bận rộn đưa đón các em đến nhà trẻ, ghi tên lên hàng tá bỉm, đi mua sắm đồ ăn dặm, v.v.

Nghĩ đến những điều đó, tôi lại tự hỏi có lẽ sau khi tốt nghiệp, cô ấy nên ra ở riêng thì hơn, nhưng có vẻ như cô ấy rất yêu thương các em gái kém tuổi mình, và bản thân cô ấy cũng chẳng than vãn một lời nào, mỗi ngày đều sống một cách tràn đầy sức sống.

Rồi một ngày, khi Runa đang bận rộn như vậy, điện thoại của tôi đột nhiên đổ chuông.

Đó là vào khoảng chín giờ tối thứ Bảy, khi tôi vừa đi làm thêm về, ăn tối xong và trở về phòng riêng của mình.

“Alo?”

Tôi tự nhận ra giọng mình có vẻ hào hứng, đầy vẻ mong chờ.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, suy nghĩ của tôi dừng lại.

“Kashima-kun? Lâu rồi không gặp.”

“...!?”

Tôi giật mình, rời điện thoại khỏi tai và nhìn vào người gọi. Chắc chắn là cuộc gọi từ Runa.

“...K-Kurose?”

“Tự nhiên gọi cho cậu thì xin lỗi nhé. Hôm nay tớ đang ở nhà Shirakawa. Runa bảo tớ cứ dùng điện thoại của cậu ấy nên tớ gọi. Tớ đâu có số liên lạc của Kashima-kun.”

Giọng nói ấy rất khó nghe, lẫn trong tiếng trẻ con la hét và âm thanh của TV dành cho trẻ em. Xen kẽ đó, tôi còn nghe thấy giọng của Runa: “Thôi nào, Haruna! Ngủ đi thôi! Haruka sẽ tỉnh giấc bây giờ!”

Chắc chắn cô ấy đang ở nhà Shirakawa.

“...Có, có chuyện gì vậy?”

Bên kia ồn quá nên giọng tôi cũng vô thức lớn hơn.

“Này Kashima-kun. Tớ bây giờ đang làm thêm ở ban biên tập truyện tranh của Nhà xuất bản Iidabashi đấy.”

“À… Runa có nói rồi. Ngầu thật đấy.”

Nhà xuất bản Iidabashi là một trong những nhà xuất bản lớn mà ai cũng biết.

“Ngầu gì chứ, nhờ quen biết cả đấy.”

Kurose cười tự giễu.

Kurose là sinh viên năm hai của Đại học Risshuuin. Cô ấy học chuyên ngành Văn học Nhật Bản thuộc khoa Văn, vào những ngày nghỉ thường đọc sách và đang từng bước chuẩn bị để thực hiện ước mơ trở thành biên tập viên, Runa đã kể cho tôi nghe vậy.

“Được chú Mao giới thiệu đấy.”

“À, chú Mao…”

Nhắc mới nhớ, chức danh của người ấy là “nhà văn du ký” thì phải. Hình như chủ yếu viết online, nhưng cũng đều đặn mỗi năm xuất bản một cuốn sách, nên đương nhiên là có mối quan hệ với các nhà xuất bản rồi.

“Nhưng mà, gần đây, mấy người làm thêm khác lần lượt nghỉ việc hết rồi.”

Giọng Kurose trầm xuống.

“Ai cũng khao khát làm biên tập viên nên nộp đơn ứng tuyển, nhưng công việc làm thêm được giao toàn là những việc vặt vãnh ai cũng làm được. Nên chắc họ không giữ được động lực.”

“Ra vậy.”

“Thế nên, dù là việc vặt, nhưng có rất nhiều thứ cần làm, thành ra gánh nặng của tớ, người ở lại, trở nên lớn hơn. Cũng không thể tuyển gấp được. Mấy anh chị nhân viên bảo ‘Nếu có người quen thì cứ giới thiệu nhé’, nhưng trong số người quen của tớ, một sinh viên ưu tú có thể làm việc ở nhà xuất bản lớn, và chắc chắn không bỏ việc một cách vô trách nhiệm, thì tớ chỉ nghĩ đến mỗi Kashima-kun thôi.”

“Ể!?”

Diễn biến quá nhanh khiến tôi vô thức nín thở.

“Tớ hỏi Runa thì cậu ấy bảo ‘Sao không thử hỏi xem? Nếu là Ryūto thì có khi cậu ấy làm đấy’, nên tớ mượn điện thoại gọi luôn.”

Giọng nhái Runa của cô ấy vẫn giống y hệt.

“Thế nào? Cậu có hứng thú với việc làm thêm ở ban biên tập không? May mắn thì còn được gặp các họa sĩ truyện tranh nổi tiếng, hoặc đọc bản thảo truyện tranh nổi tiếng trước khi xuất bản đấy?”

“…………”

Thế nào cũng vậy, bị hỏi về một thế giới mà tôi chưa từng nghĩ đến, tôi ngây người ra một lúc.

Nhưng mà.

Trong thâm tâm, tôi vẫn nghĩ.

Có lẽ chính sự thay đổi như thế này mới có thể cứu vớt tôi khỏi cảm giác bế tắc hiện tại.

“…Thế nào, cậu thấy sao?”

Kurose lại rụt rè hỏi thêm một lần nữa.

“…À, được thôi. Để tớ thử xem sao.”

“Ể!?”

Dù là người mời, nhưng Kurose lại tỏ ra kinh ngạc.

“Cậu… làm thật ư…?”

“Này, Maria! Lấy giúp tớ cái bỉm kia được không!?”

Đúng lúc đó, giọng Runa xen vào.

“Ryūto bảo sẽ làm à? Tốt quá rồi!”

Nghe thấy giọng nói đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

──Nhưng mà, đối phương là Maria nên… tớ không thể bỏ qua được, tớ đấy.

Tôi vẫn còn nhớ khuôn mặt nghiêng của cô ấy, người đã từng nói với tôi như thế.

Khác với lúc đó.

Cô ấy tin tưởng tôi đến mức không bận tâm việc tôi làm thêm cùng chỗ với Kurose.

Tất nhiên, cũng tin tưởng cả Kurose nữa.

Hối tiếc duy nhất của tôi, Kurose.

Một cuộc điện thoại đột ngột, khoảng ba năm mấy tháng sau cái ngày chúng tôi chấm dứt tình bạn.

Lúc đó, tôi đã mơ hồ cảm nhận được, rằng sự bắt đầu của một mối quan hệ mới với cô ấy sẽ biến cuộc sống đại học tẻ nhạt của tôi thành một chuỗi ngày đầy biến động.