“Nghe nói, vào lễ tốt nghiệp, người ta thường tặng chiếc cúc áo thứ hai cho người mình yêu, bởi vì đó là chiếc cúc gần trái tim nhất.”
Gương mặt ửng hồng e ấp của Runa khi nói câu ấy vẫn hiện rõ mồn một trong tâm trí tôi, như thể mới chỉ là chuyện của hôm qua.
“Vậy thì… của tớ là cái này nhé.”
Cô ấy mỉm cười ngượng nghịu, trao cho tôi một vật.
Chiếc nơ buộc đồng phục.
Từ ngày hôm đó đến giờ, nó vẫn luôn được tôi cất giữ cẩn thận trong ngăn kéo bàn học.
“Chưa giặt nhiều đâu, lỡ có mùi lạ thì mắc cỡ chết! Tớ xịt nước hoa vào đây nhé!”
Cô ấy cười tươi để che giấu sự ngượng ngùng, rồi xịt liên tục mấy nhát nước hoa lên chiếc nơ vừa tháo ra. Cảnh tượng ấy chính là ký ức cuối cùng của tôi về Runa trong bộ đồng phục học sinh.
Mùi hương hoa cỏ hay trái cây gì đó đã thấm đẫm đến mức ngào ngạt, giờ đây, khi tôi mở ngăn kéo, vẫn còn thoang thoảng đâu đây.
Mỗi khi hít hà mùi hương ấy, tôi lại nhớ về.
Nhớ về những tháng ngày non nớt đến vô vọng, chát đắng.
Những ngày mà tôi từng khao khát những điều mãi không thể chạm tới dù có cố vươn mình, và cứ thế đưa tay về phía bầu trời một cách đầy nỗ lực.
“... Cậu cũng cho tớ một cái nhé?”
Runa ngước mắt nhìn tôi. Khi tôi gật đầu, cô ấy đưa tay chạm vào cà vạt của tôi…
“... Sao thấy giống như là vợ vậy nhỉ?”
Tôi thấy hơi nhột, Runa mỉm cười.
“Cởi cà vạt ra ấy hả? Chứ không phải lúc thắt vào à?”
“Eh? Ý tớ là… lúc cậu đi làm về ấy, tớ muốn thử xem sao, không được hả?”
“Tớ vui lắm, nhưng mà… có khi lại khiến tớ nổi hứng mất.”
Nghe tôi nói vậy, má Runa chợt ửng hồng.
“Ôi… đồ biến thái.”
Cô ấy khẽ đẩy ngực tôi, khẽ làu bàu như thể đang cố kìm nén sự xấu hổ.
Hơi ấm từ bàn tay ấy, như xuyên qua lớp áo, xuyên qua da thịt, cứ thế chạm thẳng vào tim tôi.
Trái tim tôi, đến bây giờ vẫn cứ thế bị Runa chiếm trọn, không sao thoát ra được.
Mặc dù, từ ngày ấy đến giờ, đã gần hai năm trôi qua rồi.