Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

15 41

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

159 348

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

254 4535

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

300 1381

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

19 52

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

548 1548

Quyển 6 - Chương 5

embed0019.jpg

Sáng hôm sau buổi hẹn đôi đó, tôi nằm trên giường, vừa mở điện thoại ra đã giật mình thon thót.

**Yuusuke**

Ê tụi bây, tao sắp có bồ rồi!

“Hả!?”

Nói thật thì bây giờ Ichiji đã cao ráo, đẹp trai, có bạn gái cũng chẳng có gì lạ, thế nhưng một đứa hướng nội như Ichiji thì làm sao mà quen được cô gái nào, ở đâu, và làm sao mà thân thiết đến mức này được cơ chứ?

**Nishina Ren**

Cái gì thế hả mày!?

Con nào? Ở đâu ra vậy!?

Có xinh không!? Kể mau!

Gọi điện thoại ngay cho tao!

Nisshī cũng tò mò không kém, lập tức nhắn tin liên tục, rồi cả nhóm gọi nhóm.

“À thì, hôm qua tao có đi một buổi offline.”

“Offline? Của KEN Kids à?”

“Hay là... fan của tao?”

“Hả?”

“Thì tao gặp mấy đứa theo dõi Twitter hay bình luận cho tao đó.”

“À… ờ?”

“Thế là có một cô bé cứ bảo là cực kỳ thích tao.”

“Hừm…”

“Ôi, được đó chứ!”

“Cảm giác con bé thật sự rất thích tao luôn. Vừa về cái là đăng bài về chuyện hôm qua lên Twitter liền.”

“Ồ thế à?”

“Rồi còn tặng quà cho tao nữa.”

“Hừm…”

“Tốt quá rồi còn gì.”

“Chiều nay hai đứa tao gặp nhau đó.”

“Ồ. Vậy là sắp thành đôi rồi à?”

Nisshī hay nản chí nên tôi chủ động hỏi.

“Sao nhỉ~! Nếu con bé ngỏ lời thì có khi tao nhận lời luôn đó~!”

Ichiji đã lên mây, vui vẻ tột độ.

“Thế à. Vậy thì chúc mừng hạnh phúc nhé.”

Cuộc gọi kết thúc, tôi chợt thấy lòng mình bâng khuâng.

“Ichiji có bạn gái à…”

Bỗng dưng, bóng hình Tanikita lướt qua tâm trí tôi.

––Vì cô ấy là kiểu người mình cực kỳ thích mà. Chắc chắn bây giờ vẫn còn thích lắm.

“…………”

Nhưng mà, cũng đành chịu thôi.

Nếu Ichiji đã thích cô gái kia rồi thì Tanikita làm gì còn cơ hội nữa.

Cứ thế, khi tôi đang cảm thấy hơi bứt rứt khó chịu trong lòng thì…

Điện thoại rung, nhìn qua thấy là cuộc gọi đến từ Nisshī.

“Nisshī?”

“Ê, tao vừa tìm thấy tài khoản Twitter của con bé mà thằng Ichiji vừa kể đó.”

“Hả?”

Làm việc nhanh thật… hay nói đúng hơn là làm đến mức đó luôn sao. Chắc là nó ấm ức vì Ichiji có bạn gái trước, sợ bị bỏ lại.

“Con nhỏ này đáng sợ lắm.”

“Hả?”

“Tao gửi tài khoản cho mày xem đi.”

Nói xong, Nisshī cúp máy.

Xem tài khoản mà nó gửi, tôi…

“Ối trời…”

Không kìm được mà bật ra tiếng.

**Chamotaro**

Hẹn hò với idol xong rồi nè ♡

Bức ảnh đi kèm chụp cảnh hai chiếc ly đặt cạnh nhau trên bàn.

Nếu là buổi offline thì chắc chắn phải có nhiều người khác chứ…

**Chamotaro**

Đồ đôi ♡ Lộ hết rồi thì phải?

Bức ảnh tiếp theo là một chiếc cốc sứ.

Tôi không hiểu ý nghĩa, liền bay sang tài khoản của Ichiji thì thấy có một bức ảnh tương tự được đăng lên trước bài của cô nàng không lâu.

**Yuusuke “Đứa con của Mặt Trời”**

Được tặng ở buổi offline nè ~ Cảm ơn nha!

––Rồi còn tặng quà cho tao nữa.

Đúng là Ichiji có nói thế.

Thì ra là cô nàng tự mua một món đồ giống hệt món quà đã tặng Ichiji rồi đăng lên Twitter, khoe “đồ đôi ♡” để ngụ ý về một mối quan hệ thân mật sao.

Vì không quá phức tạp nên cũng không hẳn là ác ý, nhưng cảm giác đúng là hơi… đau tim.

Xem thêm một chút thì thấy mấy câu trả lời bình luận của cô nàng cũng “thơm” không kém.

**Minami**

Cái này chỉ là offline thôi mà, hẹn hò cái gì.

**Chamotaro**

Êwww Cái gì vậy cha nội Minami không đi offline được hảwww Xấu lắm hả? www Ghen tỵ hảwww

“Cà khịa ghê vậy…!”

Đến đây thì tôi hết muốn nói rồi.

“Nisshī, đúng là con nhỏ này đáng sợ thật đấy.”

Tôi không kìm được mà gọi điện lại cho Nisshī.

“Thấy chưa!? Nhưng mà thằng Ichiji nó có thèm để ý đâu. Giờ tao gọi điện thoại nói cho nó rồi mà nó cứ cười ha hả bảo ‘chắc con bé này thích tao quá thôi mà’. Đầu óc nó chắc sôi sùng sục rồi đó.”

“Hơn nữa hôm nay hai đứa nó còn gặp riêng đúng không? Nguy hiểm rồi đó. Kiểu này nó lại càng được đà.”

“Thế nên tao mới bảo nó đó. ‘Để tao với Kashī đi cùng’.”

“Hả!? Ai cho mày tự ý quyết định vậy!?”

“Mày có bận gì không?”

“Ba giờ chiều nay có ca làm thêm ở tòa soạn…”

“À— không sao đâu. Nó bảo mười hai giờ gặp mà. Chắc chắn xong trước đó mà.”

“Ôi trời…”

Thế nhưng, tôi vẫn lo cho Ichiji.

Nó là một đứa hướng nội, không quen với con gái như chúng tôi, nhưng thậm chí còn vụng về hơn trong các mối quan hệ xã hội. Ba năm trước, chỉ vì phấn khích trong lễ hội văn hóa mà nó đã bất ngờ tỏ tình với Tanikita dù không phải là hình phạt, nói chung là có những lúc rất ngây ngô với phụ nữ.

Cuối cùng, tôi quyết định đi cùng Nisshī đến đó, cúp máy xong thì bắt đầu sửa soạn.

Rồi, tôi chợt nảy ra một ý.

Mở màn hình chat LINE, tôi bắt đầu soạn tin nhắn gửi cho “A.T”.

***

“Chào hai anh lần đầu gặp mặt, em là Chamotaro ạ~”

Cô gái xuất hiện tại quán ăn gia đình đã hẹn, mỉm cười đáng yêu nói với chúng tôi.

Tôi đã đến điểm hẹn ba mươi phút trước cùng Ichiji và Nisshī, đang ngồi ở bàn bốn người trong quán, sốt ruột chờ đợi khoảnh khắc đó. Giờ thì khi nó cuối cùng cũng đến, sự căng thẳng của tôi đạt đến đỉnh điểm.

“À, em ngồi đây đi~”

“Dạaa ♡”

Cô nàng ngồi ở ghế sofa sát tường, cạnh Ichiji… đối diện tôi. Tôi khẽ liếc nhìn cô nàng một cách dè dặt.

Thành thật mà nói, cô nàng không phải kiểu của tôi. Nếu dùng một cụm từ để miêu tả, thì đó là “cô gái dễ thương thứ mười sáu trong lớp”.

Phong cách ăn mặc có vẻ có gu riêng, với bộ đồ hơi xòe, rất nữ tính. Kiểu này có lẽ gần với Kurose hồi xưa.

Vì là fan KEN Kids nên chắc là otaku, nhưng cô nàng lại hay cười tươi và có vẻ thân thiện. Chắc là vì đang ở trước mặt Ichiji… người cô nàng thích chăng.

“…Trời ơi — thật không vậy?”

Nisshī ngồi cạnh tôi, không kìm được mà lẩm bẩm trong miệng.

Tôi liền thúc mạnh khuỷu tay vào Nisshī.

“Mấy đứa bạn của tao á, cứ nhất quyết muốn gặp Chamotaro đó. Tụi nó là bạn từ hồi cấp ba, cả hai đứa đều là fan KEN Kids, hồi đi học lúc nào cũng nói chuyện về KEN đó.”

Ichiji hớn hở kể chuyện với cô nàng. Trông nó cứ như đang bay bổng trên mây vậy.

“Ê~ Sướng quá đi~! ChaMo không có bạn bè là fan Kids ở trường đâu đó~”

Chamotaro cũng hưởng ứng, giọng điệu rất nhiệt tình.

Kiểu này thì trông họ cũng hợp nhau đó chứ, nhưng vì tôi biết “nhân cách Twitter” của cô nàng nên tôi không thể có thiện cảm được.

“…Cha, Chamotaro? Em… bao nhiêu tuổi rồi?”

Thấy cô nàng trông còn trẻ nên tôi hỏi. Chamotaro liền mỉm cười với tôi.

“Em mười bảy tuổi ạ.”

“Hả, vậy là học sinh cấp ba sao?”

“Vâng ạ.”

“À, ra là vậy…”

Tôi với Nisshī nhìn nhau.

Vốn dĩ đã là một vụ đáng ngờ rồi, giờ lại còn là học sinh cấp ba nữa thì…

Tôi càng không muốn Ichiji hẹn hò với cô nàng này chút nào.

Thế nhưng, trước không khí tình tứ đã đậm đặc giữa Ichiji và cô nàng, tôi không biết phải nói gì để ngăn cản chuyện hẹn hò của họ.

“ChaMo đúng là trẻ thật đó nhỉ. Da đẹp ghê.”

“Ê~ ♡ Anh Yuusuke “Đứa con của Mặt Trời” cũng đẹp trai lắm đó ạ.”

Giờ mới để ý, cái tên tài khoản “Yuusuke Đứa con của Mặt Trời” của Ichiji nghe đúng là hài hước. Hơn nữa, biệt danh được gọi là “Anh Đứa con của Mặt Trời” trong hoàn cảnh này thì đúng là mỉa mai hết chỗ nói.

“…Trời ơi~”

Nghe thấy tiếng từ bên cạnh, tôi nhìn sang thì thấy Nisshī đang nhìn vào điện thoại của mình đặt trên đùi.

“Kashī, mày xem cái này đi.”

Màn hình hiện lên bài đăng mới nhất trên Twitter của Chamotaro.

**Chamotaro**

Hôm nay lại hẹn hò với idol ♡ Đồ uống đôi ♡ Yêu lắm ♡

Bài đăng có kèm ảnh, chụp hai chiếc ly ở quầy đồ uống tự chọn trên bàn. Không biết cô nàng chụp lúc nào, nhưng quả thật là cô nàng đang uống cùng loại Coca với Ichiji. Cô nàng còn cẩn thận ghi cả vị trí, chắc là định khoe mẽ với cả thế giới đây mà.

Sau đó, cảnh Ichiji và Chamotaro tình tứ đáng sợ vẫn không ngừng lại.

“Cái kiến trúc mà anh Yuusuke “Đứa con của Mặt Trời” làm đẹp ghê á~ ♡ Giống cái đền Itsukushima đó.”

“À~ cái đó hả! Dễ ợt à! Một tiếng là xong rồi!”

“Ê~ Xạo quá đi à.”

“Thật mà, dễ lắm luôn đó! Tầm cỡ tao á~”

“Ê~ Thiên tài ♡ Thích quá đi~ ♡”

“Thấy chưa~, đừng có mà đổ tao nha.”

“Ê, em đổ anh rồi mà!”

“Hà ha ha~”

Chamotaro cũng có vấn đề đủ thứ, nhưng đến nước này thì Ichiji cũng chẳng kém cạnh. Một người bạn thân thiết từ thời cấp ba như thế mà, dù là lần đầu tiên có vẻ như sắp có bạn gái đi chăng nữa, sao có thể trở thành một người đàn ông lố bịch đến vậy chứ.

Nghĩ đến đó, cảm giác ngỡ ngàng dần chuyển thành một nỗi tức giận.

Nisshī cũng có lẽ cảm thấy tương tự.

“…Thôi đủ rồi, tao về đây. Kashī, đi thôi mày.”

Nisshī nói với tôi, vẻ mặt chán chường.

“Ừm…”

Ichiji coi như xong rồi.

Dù có bị cấm vĩnh viễn khỏi KEN vì hẹn hò với fan nữ, hay bị tóm vì dụ dỗ trẻ vị thành niên đi chăng nữa, thì đến nước này cũng đành chịu thôi.

Đang nghĩ vậy, tôi và Nisshī đứng dậy định rời chỗ thì…

“Này, thằng kia làm cái quái gì thế hả!?”

Một tiếng quát thô lỗ không phù hợp với quán ăn gia đình vang lên, tất cả khách trong quán đồng loạt nhìn về phía đó.

Phía sau bàn của chúng tôi, một chàng trai trẻ đang đứng, trừng mắt nhìn về phía này.

Đương nhiên, tôi nghĩ đó là người quen của bàn khác nên cố gắng không nhìn thẳng, nhưng anh ta lại đi thẳng về phía chúng tôi.

“…Vậy, đứa nào là Yuusuke “Đứa con của Mặt Trời” hả?”

Anh ta lần lượt nhìn mặt ba thằng con trai chúng tôi, rồi trừng mắt nhìn Chamotaro.

“Này, trả lời đi chứ, ChaMo!”

Lúc đó tôi mới nhận ra anh ta là người quen của Chamotaro.

“…………”

Chamotaro cúi đầu im lặng.

“Mày à?”

Anh ta nhìn thẳng vào tôi hỏi, tôi không kìm được mà vội vàng lắc đầu lia lịa.

“Vậy thì mày à?”

Nisshī, người bị trừng mắt tiếp theo, cũng ra sức lắc đầu.

“…Là mày à.”

Lần này, Ichiji không phủ nhận. Nhưng nó cũng không gật đầu, chỉ ngớ người nhìn chằm chằm vào chàng trai kia.

Đó là một chàng trai rõ ràng còn trẻ hơn, tầm học sinh cấp hai giống Chamotaro. Lời lẽ có vẻ hung hăng nhưng không phải dạng đầu gấu, xét về quần áo thì có vẻ là một thiếu niên khá trầm tính, dễ gặp ở bất cứ đâu.

Chính vì thế, sự tức giận thuần túy của anh ta truyền đến tôi, khiến tôi thấy sợ hãi.

“Mày, làm cái quái gì bạn gái của tao thế hả?”

Tôi đã đoán được một phần, nhưng câu nói đó khiến tôi hiểu ra tất cả.

“B-Bạn gái…?”

Ichiji ngơ ngác.

Vẻ mặt nó như vừa bị ném từ thiên đường xuống địa ngục vậy.

“Mà, đây có phải hẹn hò đâu. Mày làm cái gì thế? Viết cái kiểu đó lên Twitter, tưởng tao không biết hả?”

Bị bạn trai trừng mắt, Chamotaro lại cúi đầu.

“D-Dạ, em xin lỗi ạ. ChaMo vui vì được quen anh Yuusuke “Đứa con của Mặt Trời” mà em hâm mộ… Muốn khoe với mấy fan nữ khác… Chỉ vậy thôi ạ…”

“Mày đã… làm gì nó chưa?”

“Em chưa ạ…”

Chamotaro vẫn cúi đầu, giọng nói u ám trả lời.

“…Thật không?”

Bạn trai cô nàng nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cô.

“Thật mà, hôm qua em mới gặp ở buổi offline thôi!”

“Chắc chắn là chưa làm gì đâu! Thằng này còn zin mà!”

“Nó làm gì có kỹ năng đó đâu!”

Thay vì Ichiji im lặng, không hiểu sao tôi và Nisshī lại phải hết sức bênh vực.

Những ánh mắt tò mò từ xa của mọi người trong quán khiến tôi thấy khó chịu.

“…Không được gặp nhau lần nào nữa. Hiểu chưa?”

Bạn trai cô nàng nói. Chamotaro cúi đầu thật sâu.

Ichiji buồn bã nhìn cô nàng.

“Vậy đi thôi.”

Bạn trai nói, Chamotaro đứng dậy, không hiểu sao Ichiji cũng đứng dậy.

Tôi và Nisshī ở lại đây cũng chẳng ích gì, nên cũng đứng dậy theo.

Cả bọn lỉnh kỉnh xếp hàng ở quầy thanh toán, ai cũng im lặng, thanh toán riêng phần đồ uống tự chọn của mình. Một khoảnh khắc siêu thực cứ thế trôi qua.

Rồi, chúng tôi ra khỏi quán.

“Đi thôi.”

Khi bạn trai vẫn còn giận dữ nói, Chamotaro liếc nhìn Ichiji một cái, rồi im lặng bước đi theo bạn trai thì…

“…Khoan đã!”

Ichiji gọi Chamotaro.

“Chamotaro!”

Chamotaro và bạn trai dừng lại, nhìn về phía chúng tôi.

Trong lúc đó, Ichiji chỉ nhìn Chamotaro, với vẻ mặt bi thảm, và mở miệng nói.

“…Bỏ cái thằng đó đi, hẹn hò với tao đi.”

“Hả!?”

Bạn trai cô nàng lập tức nổi điên.

Trên con phố rộng rãi, những hàng cây ven đường thẳng tắp trước ga xếp hàng ngay ngắn, người qua lại đều tò mò nhìn về phía này.

Bỏ ngoài tai tất cả, Itchī nài nỉ:

“Anh thích em, Chamotaro-san, làm ơn…”

Cúi đầu, vẻ mặt khổ sở của Itchī khiến Chamotaro-san, đứng bên cạnh bạn trai, cau mày nhìn.

“…Xin lỗi. Em thích anh ấy như một người nổi tiếng thôi, không có ý đó…”

“Cái gì thế… Thích thì tốt rồi! Em là fan của anh mà!? Làm người yêu anh đi…!”

Itchī ngẩng đầu lên, vội vàng nói với Chamotaro-san.

“Itchī!”

Nisshī nắm lấy tay Itchī như muốn ngăn cản, nhưng vì chênh lệch thể hình nên dễ dàng bị hất ra.

“Đừng có giỡn mặt với tao!”

Lúc đó, bạn trai của Chamotaro-san lại hùng hổ đi tới.

“Đánh nhau à?!”

Bạn trai giơ tay lên cao, Itchī sợ hãi ngã ngửa ra sau. Tớ cũng vậy, chưa từng đánh nhau quyết liệt bao giờ, nên hiểu cảm giác của cậu ấy, nhưng quả thật trông rất xấu hổ.

“Chamotaro-san…”

Vẫn ngồi sấp mặt, hai tay chống phía sau, Itchī cứ níu kéo.

“Đừng ồn ào nữa, tao đánh đấy!”

Bạn trai nổi giận, lại giơ tay lên về phía Itchī.

Đúng lúc đó.

Từ phía sau chúng tôi, một bóng người chạy đến, xuất hiện trước mặt Itchī.

“Các người điên à?!”

Một giọng nữ cao vang lên trên vỉa hè, rồi tiếng tát “phập” vang lên.

“Đừng làm trò lố nữa! Từ trong quán tôi nhìn thấy hết rồi đấy!”

Cô gái ấy ngồi lên người Itchī, túm lấy cổ áo anh ta và nói.

“T, Tanikita-san…? Thật không đấy?!”

Nisshī bên cạnh thì thào kinh ngạc. Đúng là tớ chưa nói với Nisshī, nên cậu ấy ngạc nhiên cũng phải thôi.

Ryūto

Itchī, có thể có bạn gái đấy

Được không?

A.T

Là Chamotaro đúng không?

Dường như có bạn trai rồi, nhưng có vẻ định đổi người nhỉ

Ryūto

À, biết rồi…

Tớ gửi địa điểm quán Family Restaurant hẹn gặp nhé

Tớ nhớ lại cuộc trò chuyện LINE lúc nãy. Mình không để ý, nhưng có lẽ cô ấy đã chứng kiến toàn bộ sự việc của chúng tôi ở đâu đó trong quán Family Restaurant.

“Sao lại là thằng đó chứ! Bạn gái tớ đáng yêu hơn gấp mười, lại còn thích cậu ta gấp trăm lần!”

Tanikita-san bắn những lời như viên đạn vào Itchī đang bị đè xuống, không nói nên lời.

“Đừng làm trò hề trước mặt thằng đó nữa, làm hỏng ba năm một lòng một dạ của tớ! Cậu ta đẹp trai thế này cơ mà!”

“Ê, Tanikita… Ê, sao, sao thế…”

Cuối cùng Itchī cũng lên tiếng, Tanikita-san đáp lại với vẻ mặt vênh váo:

“…‘Minami’ thì biết chứ?”

“…Ê, fan của tớ, người hay trả lời trên Twitter…”

Tanikita-san gật đầu mạnh.

“Minami là tớ. Thực ra trước đó tớ cũng có tài khoản khác, nhưng bị chặn nên phải lập lại.”

“…Ê…”

“Dù sống ở Tokyo nhưng bao nhiêu lần offline cũng không thấy đến, nên tớ tưởng xấu xí đến mức không dám lộ mặt?”

“Ê… ê…?!”

Itchī há miệng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Ê… Tớ, thích cậu ấy…”

“Ghét thì làm gì có chuyện trả lời mỗi ngày chứ”

Tanikita-san đáp lại với giọng điệu không hề giống như đang nói về một người mình rất thích.

“V, vậy là ‘người mình thích’…”

Có lẽ vì chuyện của Chamotaro-san lúc nãy, Itchī khá thận trọng.

“Cái gì cũng được. Là Ichiji Yuusuke hay Yōkya Yuusuke, tớ đều thích. Bảo ‘làm người yêu tớ’ thì tớ làm, bảo ‘được không’ thì được luôn. Tớ thích vẻ ngoài của cậu ấy quá!”

Tanikita-san cau mày nói vội vàng, Itchī lập tức hoảng hốt.

“Ê, nhưng mà tớ, bị từ chối thảm hại ở lễ hội văn hóa…”

“Lúc đó Ichiji-kun mập lắm mà! Tớ là otaku, chắc chắn là thích người đẹp trai rồi! Muốn tỏ tình thì phải giảm cân từ sớm chứ!”

Cô ấy trách móc với giọng nhanh, rồi cắn môi buồn bã.

embed0020-HD.jpg

“…Nếu như vậy, thì đã không phải chịu đựng nhiều năm trời như thế này…”

Những người qua lại tránh xa đôi trẻ, quay lại nhìn. Tớ và Nisshī đứng cách đó một chút cũng cảm thấy như đang bị xem là trò cười. Nhưng hai người kia dường như không quan tâm đến điều đó.

“Ê, ờ, vậy có lẽ… ngay lúc này… cậu ấy thích tớ…”

Itchī bối rối hỏi để làm rõ tình hình, Tanikita-san lại cau mặt.

“Đừng có ngốc nữa! Đừng bắt tớ nói nhiều lần! Nếu không thích thì tớ đã không đến đây! Tớ bị lôi vào trò hề này… thật xấu hổ! Làm sao bây giờ?!”

“…”

Mặt Itchī đỏ bừng lên.

Và rồi.

“Ê?!”

Tanikita-san đang ngồi gần vùng kín của Itchī vội vàng đứng dậy.

“Đ, đừng có… làm gì thế hả?!”

“À, xin lỗi…”

“Dê! Biến thái!”

Tanikita-san đỏ mặt mắng Itchī đang vội vàng xin lỗi. Nhưng rồi cô ấy nhìn Itchī với ánh mắt chân thành.

“Thích…”

Cô ấy thì thầm như đang bị sốt, rồi đặt môi mình lên môi Itchī.

“…”

Nụ hôn giữa thanh thiên bạch nhật giữa phố khiến tớ không kịp nhìn Nisshī, chỉ biết thở dài.

“Lâu nay em rất muốn làm điều này”

Rời khỏi môi Itchī, Tanikita-san nhìn anh ta với vẻ mặt vừa buồn bã vừa say mê.

“…”

Itchī cũng đỏ mặt, nhìn cô ấy với ánh mắt không thể tin nổi, như đang mơ mộng.

“Đ, đừng thế Tanikita-san! Đến đây thôi!”

“Nhà! Nhà!”

Thấy tình hình sắp đi quá xa trên đường phố, tớ và Nisshī vội vàng kéo Tanikita-san ra khỏi Itchī. Nhìn lại thì Chamotaro-san và bạn trai đã đi mất. Đúng là thế.

“Được rồi, vậy hai người chính thức là người yêu nhau nhé?”

Nisshī nói một cách thờ ơ. Itchī cũng đứng dậy, bốn người chúng tôi đứng bên gốc cây ven đường, không cản trở người qua lại. Cuối cùng cũng thoát khỏi tình cảnh bị làm trò cười, thật nhẹ nhõm.

“…”

Itchī và Tanikita-san im lặng nhìn nhau, tìm kiếm biểu cảm của đối phương. Nhìn vẻ mặt của hai người, câu trả lời ngoài “có” thì không thể có lựa chọn nào khác.

Nghĩ vậy, tớ nắm lấy tay trái của Itchī và tay phải của Tanikita-san, rồi cho hai người nắm lấy nhau.

“…Vâng. Được rồi”

Hai người nắm tay nhau, nhìn nhau một chút rồi ngại ngùng nhìn đi chỗ khác. Có lẽ vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị nụ hôn đầu.

“Hai người còn nhiều chuyện phải nói, cứ tự nhiên nhé”

Nisshī nói rồi khích lệ Itchī và Tanikita-san, hai người nắm tay nhau đi dọc vỉa hè.

“…À há. Vậy là Itchī cũng có bạn gái rồi à”

Nhìn theo bóng lưng hai người đang biến mất trong dòng người, Nisshī thở dài.

“Đúng thế”

“Chán quá, lại làm chuyện buồn cười nữa rồi”

Tuy nói vậy, nhưng vẻ mặt của Nisshī thể hiện rằng cậu ấy cũng rất vui mừng. Nhìn theo bóng lưng hai người nắm tay nhau đang dần xa, tớ lại nhìn họ thêm lần nữa.

“…Chúc hai người hạnh phúc”

Tớ thì thầm.

Akari

Kashima-kun, cảm ơn cậu hôm nay!

Tớ đã chặn hết “bố” rồi nên yên tâm nhé!

Giờ tớ siêu hạnh phúc!

Đêm đó, đọc tin nhắn LINE của Tanikita-san, tớ bật cười.

“…Đúng là Tanikita-san mà”

Nội dung vui vẻ khiến tớ không nhịn được cười.

Chiều hôm sau, tớ đến tiễn Sekiya-san. Vì là thứ Bảy nên lẽ ra phải đi làm thêm, nhưng may là tiết cuối cùng của một bạn học sinh bị hoãn nên tớ được nghỉ.

Vì quá gấp gáp, nên vé máy bay thời gian đẹp trong mùa cao điểm không còn, vậy là cậu ấy đi tàu cao tốc.

“Này. Làm phiền cậu rồi”

Gặp nhau ở ga Ōmiya, bên cạnh Sekiya-san đã có Yamana-san. Có vẻ hai người đã ở bên nhau cả ngày. Sekiya-san chỉ mang một vali màu xanh và một túi đeo, trông như đi du lịch 3-4 ngày.

“…”

Yamana-san ít nói, vẻ mặt u buồn.

“Nikoru…”

Tsukina quan tâm nhìn bạn thân. Yamana-san nói rằng sau khi tiễn Sekiya-san, cô ấy không thể giữ bình tĩnh một mình, nên nhờ tớ đi cùng. Vậy là tớ cũng đi theo.

“…Đến nhà ga thôi”

“Ừ…”

Sekiya-san và Yamana-san nói rất ít. Thời gian chia tay đang đến gần, có lẽ hai người không biết nên nói gì.

Tàu cao tốc Sekiya-san đi sẽ khởi hành lúc 6 giờ tối. Ga cuối cùng là Hakodate, tối nay cậu ấy sẽ ở khách sạn.

Bốn người chúng tôi di chuyển trong ga đông đúc vào giờ cao điểm, đến sân ga của tàu cao tốc. Ở lối lên xuống, hành khách xếp hàng dọc theo đường kẻ trên sân ga. Sekiya-san và Yamana-san xếp hàng ở cuối cùng.

Thời gian khởi hành hiển thị trên bảng điện tử ở sân ga đang đến gần.

“…U… u…”

Yamana-san lấy tay che miệng, bật khóc.

“Nikoru…”

Sekiya-san ôm Yamana-san vào lòng. Vẻ mặt cậu ấy cũng rất đau khổ.

“…Tsukina”

Tớ gọi Tsukina, đứng xa hai người một chút.

Sekiya-san và Yamana-san dựa vào nhau, thì thầm trò chuyện.

“Ư… ư…”

Yamana-san thỉnh thoảng lại nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má.

Thông báo tàu vào ga vang lên, đầu máy hình giọt nước giảm tốc độ, chạy vào sân ga. Đó là tàu cao tốc mà Sekiya-san đi.

“Sekiya-san…”

Chúng tôi cũng tiến lại gần lối lên xuống tàu, chào tạm biệt Sekiya-san.

“Chúc anh mạnh khỏe”

“Ừ. Hẹn gặp lại vào hè nhé”

Sekiya-san vẫy tay mạnh mẽ như muốn xua tan không khí u ám.

“…Không được…”

Yamana-san ngồi xổm xuống, khóc nức nở.

“Hè gì chứ… mùa xuân còn chưa tới mà…!”

“Nikoru”

Sekiya-san nắm lấy tay Yamana-san, dìu cô ấy đứng dậy. Hàng người xếp hàng đã lên tàu hết. Sekiya-san đặt vali lên tàu trước, rồi dùng hai tay đỡ Yamana-san.

“…Yamana”

Cúi người xuống, nhìn vào khuôn mặt lem nhem nước mắt của cô gái, Sekiya-san thì thầm:

“Đi cùng anh… Anh không muốn xa em”

Đây là vẻ mặt tớ chưa từng thấy ở Sekiya-san. Vẻ mặt bình tĩnh, tự tin thường ngày biến mất, thay vào đó là vẻ mặt buồn bã, cầu khẩn.

“…!”

Yamana-san mở to mắt như nhận ra điều gì đó.

“…À…”

Cô ấy định nói gì đó, đôi môi run rẩy.

Lúc đó, tiếng chuông báo tàu khởi hành vang lên rất lớn.

“Senpai…”

Nước mắt tuôn trào không ngừng từ mắt Yamana-san.

“…Em… em…”

Giọng nói nghẹn ngào, như người sắp chết đuối vẫy vùng, Yamana-san nói:

embed0021-HD.jpg

“…không… thể… đi… được…”

Nước mắt không ngừng rơi xuống, tạo thành những vệt nước trên sàn ga.

“…Ra thế”

Sekiya-san thì thầm, trông như một cậu bé lạc đường, vẻ mặt rất yếu đuối.

Tay Sekiya-san rời khỏi Yamana-san, rồi thân hình cậu ấy bị hút vào trong cửa tàu. Cánh cửa lập tức đóng lại, ngăn cách hai người bằng tấm thép lạnh lẽo.

Khuôn mặt Sekiya-san nhìn thấy qua cửa sổ dần dần xa dần, rồi biến mất khỏi tầm nhìn. Điều an ủi duy nhất là hình ảnh Sekiya-san mỉm cười nhẹ nhàng.

“Senpai…!”

Yamana-san ngồi sụp xuống, ôm đầu khóc nức nở.

“Nikoru!”

Tsukina chạy đến, ngồi xổm xuống, ôm lấy vai cô ấy.

“Anh ấy quá đáng quá, Senpai. Lại nói như thế trước khi chia tay…”

Yamana-san vừa khóc vừa ho khan, nói không thành lời.

"Em đâu còn là con nít nữa. Việc làm bên này cũng đã định, còn có cuộc sống em phải tự lo nữa."

Runa khẽ cau mày, lặng lẽ xoa lưng cô bạn thân.

"Mẹ ơi... em không thể bỏ mẹ lại được... Mẹ là gia đình duy nhất của em mà..."

"...Phải rồi, em hiểu mà."

Runa mắt cũng rưng rưng, ôm chầm lấy Nikoru.

"Bỏ lại tất cả, chỉ tin tưởng mỗi Senpai mà theo anh đến một vùng đất xa lạ ư…? Cái thời có thể yêu cuồng nhiệt như thế, đã qua từ lâu lắm rồi..."

"Ừ..."

"Chúng mình đã trưởng thành rồi..."

"...Ừm... ừm."

Vừa gật đầu lia lịa, Runa vừa ôm chặt lấy cô bạn thân như muốn che chở.

Đứng sững trên sân ga, nhìn họ mà lòng tôi thắt lại.

Không biết giờ đây, trong chuyến tàu Shinkansen kia, một mình Senpai Sekiya đang nghĩ gì.

Sau đó, chúng tôi vào một quán izakaya ở khu phố sầm uất gần ga Ōmiya.

"Ngày như thế này thì phải uống thôi, chứ chẳng làm gì nổi nữa."

Nikoru mạnh mẽ hơn tôi tưởng. Đôi mắt cô ấy sưng húp vì khóc, nhưng ngoài ra thì dường như đã trở lại là chính mình.

Không khí nhộn nhịp, tươi sáng trong quán khiến tôi hơi nhớ đến "Bacchus" – quán izakaya nơi Nikoru làm thêm. Có lẽ việc cô ấy trở lại "trạng thái bình thường" cũng một phần là do khung cảnh này.

"Ừ ừ, uống thôi, uống thôi! Hôm nay tớ cũng sẽ uống cùng cậu!"

Chắc là để động viên cô bạn thân, Runa cũng cố tỏ ra vui vẻ. Đúng như lời tuyên bố, trên tay cô ấy đang cầm một ly Jim Beam đầy ắp.

"Ryūto, mai là cậu tròn hai mươi tuổi rồi nhỉ?"

"Thật à? Thế thì nếu uống đến lúc qua ngày là có thể cụng ly rồi!"

"Hả?!"

Mới hơn bảy giờ tối mà đã nghĩ xa xôi thế, còn lâu lắm.

"Thôi tha cho tớ đi."

"Đúng rồi, mai tớ cũng phải đi làm nữa."

Runa cười, đứng về phía tôi.

Thế nhưng cô bạn gái tôi đó...

"...Giờ tính sao đây?"

Hai giờ sau, Runa đã nằm gục trên bàn bên cạnh tôi, gối mặt lên hai tay chồng lên nhau, thở đều đều trong giấc ngủ yên bình.

"Ư, ừm... Chắc tệ nhất là phải gọi taxi thôi..."

Từ đây về nhà Runa có khi tốn cả vạn yên, nhưng giờ thì đành chịu.

"...Cậu ấy đã cố gắng uống cùng mình dù không quen... Vì mình mà..."

Nikoru chống cằm, ánh mắt như lướt qua gương mặt đang ngủ say của cô bạn.

Trên tay cô ấy là ly rượu mơ đá đã tan hết, gần như không còn màu.

"...Mình, mình không chịu nổi nữa rồi..."

Đột nhiên, cô ấy thốt ra.

"Chắc là mình nên chia tay với Senpai thôi."

"...Hả...?"

Đó là một câu nói quá bất ngờ, khiến tôi ngỡ ngàng nhìn Nikoru, không sao hiểu được ý cô ấy.

Nikoru vẫn nhìn về phía Runa, rồi tiếp tục:

"Khi Senpai ôm mình, mọi lo lắng đều tan biến. Nhưng chỉ cần xa một bước, mình lại bất an. ...Đúng là ngốc mà."

Nói rồi, cô ấy nghiêng cằm, gục mặt xuống cánh tay như đổ rạp xuống bàn.

"Đúng là ngốc... Thế thì đáng lẽ phải đi theo anh ấy chứ. Nếu anh ấy là người quan trọng đến thế. Nếu mình hối hận đến vậy..."

Với đôi mắt ướt đẫm, Nikoru nhìn chằm chằm vào bàn và thì thầm.

Ngồi đối diện với Runa, cô ấy không có vẻ gì là say lắm. Tôi nhớ là lúc lái xe, cô ấy còn uống nhiều hơn, nên đây hẳn là những lời tận đáy lòng của một trái tim tan vỡ.

"...Hôm trước, cậu đã nói là 'tớ cũng có lúc như thế' phải không?"

Tôi thoáng suy nghĩ và nhớ lại cuộc nói chuyện với Nikoru ở Magical Sea.

*Thật sự rất bất an. Khác với tớ, Senpai đã có kinh nghiệm với nhiều cô gái khác. Tớ cứ nghĩ trong số bạn cùng lớp cấp ba của anh ấy, có khi có cả người yêu cũ nữa.*

*Tớ cũng vậy. Hồi mới yêu Runa... tớ cũng từng cảm thấy bất an về Runa như thế.*

"À... ừ."

"Nhưng mà cuối cùng, tớ với cậu vẫn khác. Runa thì không bao giờ lăng nhăng... nhưng Senpai thì mình không biết được."

Nikoru nói với vẻ mặt cứng rắn, rồi đứng dậy khẽ thở dài.

"Mình nhận ra rằng, người mình không thể tin tưởng không phải là Senpai của trước đây... mà là Senpai của sau này."

Lại chống cằm, Nikoru nhìn tôi.

"Vì anh ấy là mầm non của ngành y đấy. Phụ nữ khắp Nhật Bản chẳng phải đều nhắm vào đó sao. Hơn nữa, bạn gái chính thức lại ở tận Tokyo. Dù Senpai không có ý định lăng nhăng, thì mấy cô gái kia cũng sẽ tìm mọi cách để cướp mất anh ấy."

"Không thể nào..."

"Không được. Không tin được. Chúng mình thậm chí còn không còn đứng trên cùng một mặt đất nữa."

Nikoru dứt khoát cắt ngang lời tôi định thanh minh.

Rồi cô ấy lại hiện lên vẻ mặt lo lắng, gần như muốn khóc.

"...Sau này, chỉ cần liên lạc chậm hơn một chút thôi, mình chắc chắn sẽ nghi ngờ. Sẽ hỏi thẳng anh ấy. Mình không muốn để Senpai thấy cái bộ dạng xấu xí đó nữa."

Và, cô ấy khẽ cau mày thật chặt.

"Vậy thì, cứ để như vậy... kết thúc cuộc tình này như một kỷ niệm đẹp cho cả hai, có lẽ sẽ tốt hơn."

Nói với giọng điệu chứa đựng sự quyết tâm thầm lặng, Nikoru khẽ cười tự giễu.

"Mình không nghĩ ra cách nào khác nữa. ...Vì mình ngốc mà."

"............"

Nikoru không hề ngốc, cũng không hề dại dột.

Chắc chắn, cô ấy đã chịu đựng quá nhiều.

Nghĩ lại thì, kể từ khi gặp lại ở lễ hội văn hóa năm hai cấp ba, khoảng thời gian hạnh phúc của hai người thật sự quá ít ỏi.

Sekiya-san, sau bốn năm đèn sách khổ hạnh, vừa mới hưởng niềm vui đỗ đạt được chốc lát, đã phải lên đường đến một vùng đất xa xôi ở phía Bắc.

"Cái gì mới là đúng đắn? Bỏ hết công việc, gia đình, bạn bè... tất cả để đi cùng Senpai, có lẽ mình nên làm vậy không?"

Dùng hai tay ôm lấy mắt, Nikoru nức nở thì thầm.

"Mình không đủ tin tưởng Senpai để có thể đưa ra quyết định chớp nhoáng như vậy. Senpai cũng chưa bao giờ cho mình đủ thời gian, đủ lời nói để mình có thể tin tưởng được như thế."

...Tôi hiểu, tôi hiểu mà.

Nhưng mà.

"Từ khi yêu Senpai... ba năm trời không gặp nhau, người nâng đỡ trái tim mình không phải là Senpai."

Nói vậy, Nikoru mỉm cười với vẻ mặt mệt mỏi.

"...Thật ra mình... người mình không muốn rời xa nhất... là Ren."

"............"

Nghe thấy cái tên của bạn tôi bất ngờ thốt ra, tôi giật mình nín thở.

"Có lẽ... mình yêu Ren thì sẽ hạnh phúc hơn."

Gương mặt Nikoru khi nói vậy thật dịu dàng.

"Với Senpai, lúc nào cũng... người nói 'muốn gặp' là mình. Mình luôn bất an, không biết với Senpai, mình có hay không cũng chẳng quan trọng nữa."

"............"

Không phải. Không phải thế đâu, Nikoru.

*Con gái sướng thật đấy. Có thể dễ dàng nói ra 'muốn gặp'.*

*Muốn gặp Nikoru.*

Senpai Sekiya là người như thế mà.

Cô cũng biết mà, đúng không?

Cô đã từng yêu anh ấy như thế mà, đúng không?

Nhưng tôi không thể nói ra.

Nếu giờ tôi nói ra điều đó, Nikoru có thể sẽ không chọn Nishina mà vẫn tiếp tục nhớ nhung Sekiya đang ở nơi xa đó.

Là do tôi.

Do lời nói vô trách nhiệm của một người ngoài cuộc như tôi.

*Dù Nikoru có nhớ đến người đàn ông khác cũng được. Chỉ cần có thể ở bên cạnh cô ấy.*

Trong khoảnh khắc này, khi tình cảm bấy lâu của bạn tôi cuối cùng cũng có thể được đền đáp.

Tôi phải làm sao đây?

Ước gì có hai Nikoru.

Thật là...

Đến nước này rồi mà tôi vẫn còn ôm ấp những hy vọng viển vông như vậy...

...Nếu là Senpai Sekiya.

Senpai Sekiya sẽ muốn Nikoru làm gì?

*Làm sao mà nói ra được. Nghe bệnh hoạn quá. Không phải kiểu người của mình.*

"............"

Việc Senpai Sekiya "không truyền đạt" là lựa chọn của chính anh ấy.

Vậy thì tôi...

Tôi muốn Nikoru tôn trọng quyết định của Senpai Sekiya.

*Lúc khó khăn, tớ thường tưởng tượng. Tớ kết hôn với Nikoru, có con, tớ làm bác sĩ... Về đến nhà, cô ấy đang trông con, nấu cơm tối cho tớ, nói 'Anh về rồi'... Nhìn thấy cảnh đó là hết mệt mỏi ngay...*

*Để hiện thực hóa tương lai đó, tớ đã cố gắng rất nhiều. Ba năm rưỡi qua.*

"...Khực..."

Không biết từ lúc nào, tôi đã nghiến chặt răng, cố nén những giọt nước mắt.

"...Sao cậu cũng khóc vậy? Cậu đâu có say."

Nikoru nhìn tôi với vẻ mặt hơi ngạc nhiên.

Rồi cô ấy khẽ cười khổ như chợt bừng tỉnh, buông tay chống cằm và nhìn xa xăm.

"...Lạ thật đấy. Sao mình lại kể những chuyện này cho cậu nghe chứ. Không phải cho Runa."

Thật sự.

Tôi cũng nghĩ vậy.

Tại sao lúc này, người đang ngồi trước Nikoru lại là tôi, chứ không phải Runa, cũng không phải Nishina... hay Senpai Sekiya.

Tôi chẳng giúp được gì, ngay cả việc ôm an ủi cô ấy khi cô ấy đang khóc cũng không thể.

"...Thôi kệ, cậu cũng được. Nếu không có ai lắng nghe, lòng mình sẽ tan nát mất."

Nikoru nói với giọng hơi bất cần, rồi nhìn xa xăm.

Trong quán, thời gian cao điểm đã qua, những đĩa thức ăn và ly uống dở từ bữa tiệc bên hai bàn cạnh chúng tôi đã bị bỏ quên từ lâu.

Nhìn quanh khung cảnh lộn xộn trong quán, Nikoru mắt rưng rưng thì thầm:

"Mình... có thể dừng lại được không? Việc yêu Senpai ấy."

Cô ấy chớp mắt. Nước mắt rơi xuống bàn như bị bật ra từ hàng mi dài đã được chuốt mascara.

"Mệt mỏi quá... Không chịu nổi nữa rồi... Mình đến giới hạn rồi."

Nikoru vuốt mái tóc dài màu nâu bằng những ngón tay có móng dài, đôi môi cô ấy run run.

"Yêu nhiều đến thế này... mà cũng có những tình yêu không thành công sao..."

Giọng nói đau khổ như bị ép ra, hòa lẫn vào tiếng cười của những vị khách say ở xa, càng khiến tôi thêm buồn.

"Này, mình... đã cố gắng rồi phải không?"

À.

Chắc chắn, quyết định này sẽ không thể thay đổi được nữa.

Cô ấy đã chọn.

Chọn con đường sống cùng Nishina, chứ không phải Sekiya.

"............"

Nghĩ vậy, nước mắt trong tôi không còn trào ra nữa.

Nikoru chắc hẳn đã rất đau khổ.

Ngay cả lúc này, trái tim cô ấy chắc chắn đang quặn thắt đến muốn vỡ vụn.

Tôi muốn đối xử dịu dàng với cô ấy.

Cả phần của Senpai Sekiya, người không có mặt ở đây.

Nếu sau này tôi có con.

Và nếu đó là một cô con gái.

Và nếu con bé đang đau khổ trước mặt tôi.

Có lẽ, tôi sẽ cảm thấy như thế này.

Không hiểu sao tôi lại bất chợt có cảm giác đó.

"...!?"

Nikoru hơi bất ngờ khi tôi vươn tay từ bên kia bàn, xoa đầu cô ấy.

"............"

Thế nhưng cô ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

Bàn tay tôi lúc này, là bàn tay của Senpai Sekiya.

"Em đã cố gắng rất nhiều trong suốt thời gian dài qua."

Tôi nhớ lại giọng nói trầm ấm, bình tĩnh của Senpai Sekiya.

Nếu là Senpai Sekiya, anh ấy sẽ nói gì với cô ấy?

Nghĩ vậy, tôi cất lời:

"...Được rồi. Em đã vất vả rồi."

Khoảnh khắc tôi thì thầm, nước mắt trào ra từ khóe mi Nikoru.

Nếu không có Nikoru, cuộc sống ôn thi dài đằng đẵng của Senpai Sekiya chắc chắn sẽ còn khó khăn, tăm tối và đau khổ hơn nhiều.

Sự tồn tại của cô ấy đã là một chỗ dựa tinh thần to lớn cho Senpai Sekiya đến mức nào.

Tôi, tôi biết rõ điều đó.

Chỉ riêng tôi.

Chỉ trong lòng tôi, sẽ giữ mãi điều đó.

"Anh ấy đã yêu em rất nhiều. Senpai Sekiya... đã yêu Nikoru. ...Từ tận đáy lòng."

Vì vậy, hãy để tôi nói ra.

Với tư cách là... của Senpai Sekiya... và là bạn của em.

"Cảm ơn em vì tất cả."

Cảm ơn em đã yêu Senpai Sekiya.

Cảm ơn em đã mang đến cho anh ấy vô vàn hạnh phúc.

"...Ư...!"

Nghĩ đến đó, tôi lại bật khóc.

"Thế thì sao cậu cũng khóc vậy chứ...!"

Như bị lây, Nikoru nhăn mặt lại, nức nở.

"Vì..."

Dù thấy hơi xấu hổ, tôi vẫn dùng mu bàn tay lau nước mắt.

"Vì chúng ta là bạn mà..."

Tôi vừa sụt sịt mũi trả lời, Nikoru khẽ mỉm cười.

"...Phải rồi."

Một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt cô ấy, nhưng không có thêm giọt nào trào ra nữa.

"Đúng thế."

Nói rồi, cô ấy bất chợt cười một cách kỳ lạ.

"...Cậu đúng là một người tốt đến không ngờ đấy."

Nikoru, với đôi mắt hơi lem phấn và nụ cười dịu dàng, nhìn tôi.

Cô ấy đưa ly của mình về phía tôi, người đang hơi nhìn cô ấy mà cười.

"Cụng ly!"

Chúng tôi cụng ly rượu mơ đã hết đá và ly soda dưa lưới đã cạn từ lâu.

Những ước mơ không thành hiện thực, rồi sẽ đi về đâu?

Gia đình hạnh phúc mà Senpai Sekiya mơ ước xây dựng cùng Nikoru... và sinh linh bé bỏng có thể đã ra đời.

Ở một dòng thời gian khác, không phải ở đây, chắc chắn chúng vẫn sẽ tiếp tục tồn tại.

Tôi muốn tin là như vậy.

Bởi lẽ, đối với Sekiya, điều đó cứ như thể một điều có thật, hiện hữu luôn thường trực trong tâm trí anh, là nguồn động lực, là điểm tựa cho tâm hồn anh – một “hiện thực” không thể chối cãi.

Chính vì anh đã có thể nghĩ được như thế.

…Thế nên.

Nishina Ren

và Yamana Nikoru đã chính thức hẹn hò.

Không lâu sau đó, khi tin tức ấy đến tai tôi.

Tôi đã có thể cất tiếng, nở nụ cười thật lòng.

“Chúc mừng, Nisshī.”