Chào tuần mới sau kỳ nghỉ Golden Week, tôi nhận được một tin nhắn lạ lùng từ một người không ngờ tới.
**Từ: Thầy Kamonohashi**
Tuần tới có buổi nhậu trong giới, cậu muốn đến không?
Biên tập viên thì chỉ có người phụ trách cũ của tôi thôi, nhưng sẽ có nhiều họa sĩ truyện tranh và họa sĩ minh họa nổi tiếng đến đấy, chắc cũng đúng gu otaku của cậu đó.
Tôi chưa gặp Thầy Kamonohashi lần nào kể từ buổi ăn hôm nọ với Fujinami-san. Hôm đó thầy có nói “Nếu có buổi nhậu nào thì thầy sẽ rủ, cho thầy xin địa chỉ email nhé”, thế là tôi đưa, nhưng không ngờ thầy thật sự liên lạc lại.
Tôi nhắn lại “Tôi đi được sao ạ?”, và Thầy Kamonohashi lập tức hồi âm.
**Từ: Thầy Kamonohashi**
Đương nhiên rồi!
Lâu lâu không dắt theo người trẻ thì lại bị người ta nghĩ mình là lão làng lỗi thời mà chẳng thèm rủ nữa (cười).
Bạn bè của cậu đi cùng cũng được đấy. Nếu là con gái thì rất hoan nghênh nhé (cười).
“Ưm…”
Đọc tin nhắn gửi đến sau khi xong ca làm thêm ở phòng biên tập, tôi vừa nhìn điện thoại vừa suy nghĩ.
Cũng hơi tò mò thật, nhưng đi một mình thì thật sự hơi sợ. Mà nói đi thì…
“Có chuyện gì vậy, Kashima-kun?”
Chắc tại tôi đang nhăn mặt khó coi, nên Maria-san lên tiếng hỏi.
“À, không có gì…”
Tôi định nói thế, nhưng nghĩ lại thì cũng có gì phải giấu đâu.
Maria-san cũng tan ca cùng giờ, nên sau khi rời khỏi phòng biên tập, tôi kể cho cô ấy nghe về tin nhắn của Thầy Kamonohashi.
Khu vực quanh ga Iidabashi vào buổi tối luôn tấp nập người tan làm qua lại. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng ăn tối cùng nhau, nhưng không phải lúc nào cũng vậy, nên giờ thì cả hai đang trên đường về ga.
“Ô, hay quá vậy. Cậu đi thử xem?”
Maria-san mắt sáng rỡ nói.
“Nếu sau này được nhận vào làm biên tập viên chính thức cho nhà xuất bản, thì cơ hội giao lưu với người ngoài công ty hay ngoài các tác giả mình phụ trách sẽ ít đi đó. Thế nên, tranh thủ bây giờ mà tạo dựng các mối quan hệ thì tốt biết mấy. …Đáng ra mình cũng muốn đi buổi ăn hôm đó của Thầy Kamonohashi mà.”
Maria-san sau này nghe Fujinami-san kể về buổi ăn tôi đi với Thầy Kamonohashi, đã tiếc hùi hụi đến chết đi sống lại. Tôi nghĩ Maria-san cũng thuộc tuýp người hơi rụt rè khi gặp người lạ, nhưng trong công việc thì cô ấy lại rất tham vọng. Chắc hẳn mong muốn trở thành biên tập viên của cô ấy rất mãnh liệt.
“…Vậy, đi cùng không? Thầy bảo có thể dẫn bạn đi cùng mà.”
“Đi!”
Maria-san đáp lời tôi nhanh nhảu, gần như cắt ngang.
“Mà này, ngày giờ thì…”
“Đã bảo là đi rồi mà. Có lịch rồi thì mình đổi lịch khác thôi.”
“Ư, ừm, hiểu rồi… Vậy lát nữa tôi sao chép mail rồi gửi cho cậu nhé.”
Cứ thế, tôi cùng Maria-san lên đường đến với cái gọi là “buổi giao lưu trong giới” đầu tiên trong đời.
◇
Địa điểm là ở Shinjuku. Đó là một quán izakaya bình dân thuộc chuỗi cửa hàng, nằm ở tầng năm của một tòa nhà nhà hàng cách ga không xa. Ở cửa ra vào, khi tôi nói cái tên “Numata” – mà tôi cũng chẳng biết là tên thật của ai – nhân viên quán liền dẫn chúng tôi vào căn phòng lớn phía trong.
Xung quanh khu vực bàn ghế với khoảng bốn chiếc bàn dài đã có chừng hai mươi người tụ tập. Căn phòng chỉ có khoảng ba mươi, bốn mươi chỗ ngồi, nên quy mô có vẻ không lớn như tôi nghĩ. Vì thầy còn rủ cả một thằng nhóc con như tôi, nên tôi đã nghĩ đây phải là một buổi tiệc quy tụ hàng trăm người tham gia chứ.
Thầy Kamonohashi thì vẫn chưa tới.
“Rất vui được gặp, tôi là người này đây.”
Khi tôi và Maria-san còn đang lúng túng ở gần lối ra vào, một người đàn ông đưa danh thiếp cho tôi.
Trên danh thiếp ghi là họa sĩ truyện tranh kiêm họa sĩ minh họa. Tôi thích truyện tranh, nhưng nếu không phải ở đẳng cấp của Thầy Kamonohashi thì tôi cũng chẳng nhớ tên tác giả, nên tôi chỉ biết vâng dạ nhận lấy danh thiếp với vẻ khúm núm: “À, xin lỗi ạ, cháu là sinh viên làm thêm ở phòng biên tập nên không có danh thiếp ạ…”
Ban đầu, nó giống như một buổi trao đổi danh thiếp, tôi và Maria-san cứ thế vừa ngại ngùng vừa nhận liên tục các tấm danh thiếp.
“Chúng ta cùng nâng ly nào. Mời mọi người ngồi xuống ạ.”
Khi khách mời đã đến khá đủ và buổi trao đổi danh thiếp tạm lắng xuống, một người trông có vẻ là người tổ chức lên tiếng. Đó chính là người đàn ông đã đưa danh thiếp cho chúng tôi đầu tiên.
Tôi và Maria-san vẫn lúng túng như cũ, ngồi cạnh nhau ở một chỗ trống gần đó.
Thầy Kamonohashi đến ngay sau khi tất cả khách mời đã ngồi vào chỗ và buổi nâng ly đã diễn ra.
“Xin lỗi, xin lỗi nhé, tắc đường quá mà.”
Thầy Kamonohashi cười tủm tỉm chẳng có vẻ gì hối lỗi, rồi ngồi vào chiếc ghế trống. Thấy tôi, thầy khẽ giơ tay lên.
Thế là, những người xung quanh chúng tôi đều là những người hoàn toàn xa lạ.
“Nghe nói cậu đang làm thêm ở phòng biên tập phải không? Phòng biên tập nào vậy?”
Người hỏi chúng tôi là người ngồi đối diện tôi.
Kiểm tra trên danh thiếp thì hình như đó là một họa sĩ truyện tranh tên Satou Naoki.
Satou-san là một người đàn ông khoảng đầu ba mươi, da trắng, ngũ quan hài hòa, một anh chàng đẹp trai kiểu thành thị. Anh ta có dáng ngồi cao nên trông cũng cao ráo. Trong số đông khách mời có vẻ hơi hướng nội (mà tôi cũng chẳng khá hơn là bao), thì cái cách anh ta mỉm cười và bắt chuyện với chúng tôi toát lên sự tự tin của một người trưởng thành. Có thể là tôi thành kiến, nhưng kiểu tóc rẽ ngôi giữa màu đen – vốn được cho là chỉ hợp với những người đẹp trai – cũng toát lên vẻ tự tin vào bản thân anh ta.
Anh ta thuộc kiểu người mà tôi không có trong số bạn bè.
“Là phòng biên tập Crown Magazine của Nhà sách Iidabashi ạ.”
Maria-san đáp lời, Satou-san “Ồ” lên rồi mở to mắt.
“Cramag à, hồi xưa tôi có làm việc với một người phụ trách ở đó. Cậu có biết Kinoshita-san không?”
“Không ạ… Chắc bây giờ không còn làm ở đó nữa ạ.”
“À, vậy sao? Thế còn Utsumi-san thì sao? Phó tổng biên tập ấy.”
“À… Phó tổng biên tập bây giờ là Suzuki-san ạ.”
“Ơ kìa?”
Satou-san gãi đầu.
“Lâu đến thế rồi sao? Kể từ khi tác phẩm của tôi được chuyển thể thành anime… Cũng mới khoảng năm năm trước thôi mà.”
Nghe vậy, Maria-san lộ vẻ ngạc nhiên.
“Satou-san, tác phẩm của anh đã được chuyển thể thành anime rồi ạ?”
“Đúng vậy. Tác phẩm đầu tay và cái của năm năm trước, hai lần rồi đó.”
“Á, tuyệt vời quá!”
“Tuyệt thật đấy ạ.”
Satou-san đã hoàn toàn chỉ nhìn Maria-san, nhưng vì không có gì để làm nên tôi cũng gật gù hưởng ứng.
“Tên gì vậy ạ?”
“Ừm thì…”
Hai cái tên mà Satou-san nói ra, tôi chưa từng nghe qua bao giờ. Nghe tên thì có vẻ là một bộ hài lãng mạn thể loại harem, với nhiều nhân vật nữ.
“Không biết sao? Tác phẩm đầu tay dù sao cũng chiếu hai mùa đấy chứ~”
“Cháu sơ suất quá ạ. Lần tới cháu sẽ xem thử.”
Maria-san khiêm tốn đáp lời, nhưng tôi thì nghĩ thầm: “Cái người này, sao mà có vẻ bề trên và khách sáo thế không biết.” Thực ra thì một họa sĩ truyện tranh đã hai lần được chuyển thể thành anime thì đương nhiên là “oai” hơn một sinh viên làm thêm ở phòng biên tập nhiều rồi.
Chắc là rượu đã ngấm, Satou-san cười nhiều hơn.
“…Maria-san? Cậu dễ thương nhỉ.”
“Ơ? …À, cảm ơn anh.”
“Thật sự rất dễ thương. …Nhưng mà, tôi cảm thấy như thiếu cái gì đó thì phải.”
“Ơ? Thiếu gì ạ?”
Maria-san hỏi lại một cách nghiêm túc.
Satou-san nhếch mép cười.
“Ưm… có lẽ là sức quyến rũ?”
“Ếh? Cái đó thì, làm sao mà có được ạ?”
“Ai mà biết. Chắc là được bạn trai ôm ấp nhiều vào thì sẽ có thôi?”
Đối diện với Satou-san đang cười nhếch nhác, Maria-san mặt cứng đờ.
Đương nhiên là phải ghê tởm rồi. Lần đầu gặp mặt mà lại nói những lời như thế… Cái người này là sao vậy trời.
“…Tôi không có bạn trai.”
Maria-san đáp lại bằng giọng cứng rắn.
“Thật sao? Bao lâu rồi?”
“Đã lâu rồi ạ.”
“Ôi, thật ư? Thiệt không đó?”
Satou-san vẫn cứ cười nhếch mép. Chắc thấy Maria-san bị Satou-san “khóa chặt” nên không xen vào được, người ngồi đối diện Maria-san đã đứng dậy rời chỗ.
Thế là, Satou-san liền di chuyển sang chỗ đó, từ đối diện tôi giờ đã chuyển sang đối diện Maria-san.
“…Này, Maria-san.”
“…Vâng, vâng.”
Maria-san hơi rụt rè nhưng vẫn đối đáp với Satou-san với thái độ không quá bất lịch sự.
Cứ thế, khi Satou-san vẫn đang nhếch nhác trêu chọc Maria-san, còn tôi thì nhìn cái ghế trống trước mặt và uống ly Coca-cola pha rượu, thì…
“Ê ê, làm ăn được không?”
Thầy Kamonohashi cầm cốc bia ngồi xuống trước mặt tôi. Sức nặng của cơ thể to lớn của thầy khiến lưng ghế kêu kẽo kẹt.
“Thầy Kamonohashi… Cảm ơn thầy vì đã gọi cháu đến hôm nay ạ.”
“Ừ. Vui vẻ chứ?”
“Vâng…”
Dù vẫn chưa biết phải vui vẻ thế nào, tôi cũng đành gật đầu.
Lúc đó, Satou-san, người ngồi cạnh, nhận ra Thầy Kamonohashi, bèn ngừng nói chuyện với Maria-san và quay sang thầy.
“Lâu rồi không gặp, Thầy Kamonohashi.”
Và Thầy Kamonohashi nhìn Satou-san.
“À, Satou-kun à. Lần trước gặp là khi nào nhỉ?”
“Là tiệc năm mới của Nhà sách Otowa hồi đầu năm ạ.”
“À. Người phụ trách là Hayashida-kun phải không?”
“Vâng ạ.”
“Thế nào rồi, bán chạy chứ?”
“Nhờ ơn thầy, cũng tàm tạm ạ.”
“Nói mấy lời còm cõi thế làm gì! Phải nói là ‘Đã bán được một trăm triệu bản’ chứ!”
“Thôi ạ, khó khăn lắm thầy ơi.”
Satou-san, khác hẳn với vẻ mặt anh ta thể hiện trước chúng tôi, ngồi thẳng gối và cười gượng với thái độ cung kính. Có lẽ bất kỳ họa sĩ truyện tranh trẻ nào cũng sẽ trở nên như vậy trước mặt Thầy Kamonohashi, nhưng cái sự “đổi mặt” này khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu và đáng ghét.
Thấy tôi như vậy, Thầy Kamonohashi nói với Satou-san:
“Thằng bé này, nó làm thêm ở phòng biên tập Cramag đó.”
“À, có vẻ vậy ạ. Là người quen của thầy sao? Vừa nãy cháu có nói chuyện với cậu ấy rồi ạ.”
Ưm, có vẻ tôi vẫn không thích Satou-san cho lắm.
“Thế còn đây là bạn của nó, ‘Maria-san’ phải không?”
“À, vâng ạ.”
Tôi gật đầu khi Thầy Kamonohashi hỏi, còn Maria-san ngồi cạnh tôi khẽ cúi đầu.
Thầy Kamonohashi nhìn chằm chằm Maria-san rồi uống ực một hơi cốc bia.
“Ra vậy, ra vậy. Mà này, cô em gái này xinh đẹp thật đó~. Ban đầu tôi còn tưởng là diễn viên lồng tiếng hay thần tượng nào đó đến nữa chứ. Mà dạo này tôi chỉ còn ‘cương’ được với mấy bà trung niên bụng phệ thôi, haha.”
Trước lời nói quấy rối tình dục một cách thẳng thắn, đi ngược thời đại này, tôi, Maria-san và cả Satou-san cũng chỉ biết cười trừ, nhưng vì đó là Thầy Kamonohashi nên đành chịu.
“Với lại dạo này tôi mắc tiểu gần quá. Ối…”
Thầy Kamonohashi đặt cốc bia xuống và đứng dậy, nhưng vì rượu đã ngấm nên chân thầy loạng choạng.
“Ôi…”
“Thầy có sao không ạ?”
Tôi cũng đứng dậy, đỡ vai thầy và dẫn thầy đi vệ sinh.
“Phiền cậu quá. Tôi đúng là yếu cả rượu lẫn gái, chẳng làm được gì ra hồn nữa rồi.”
Nhân tiện, lần trước tôi tra Wikipedia thì hình như Thầy Kamonohashi đã sáu mươi hai tuổi rồi. Dù trông vẫn tràn đầy năng lượng, nhưng chắc thầy cũng cảm nhận được sự suy yếu so với thời trẻ.
Cứ thế, khi chúng tôi từ nhà vệ sinh trở về, chỗ ngồi cũ của chúng tôi đã có người khác ngồi mất, nên tôi và Thầy Kamonohashi chuyển sang một bàn khác và gọi đồ uống mới.
Maria-san và Satou-san vẫn ngồi đối diện nhau và nói chuyện riêng.
Buổi nhậu mà tôi vẫn không rõ ai là người tổ chức và tiêu chí chọn khách mời là gì, diễn ra khoảng ba tiếng rồi kết thúc.
Nửa sau, tôi luôn ở cạnh Thầy Kamonohashi. Tôi có chào hỏi nhiều họa sĩ truyện tranh, nhưng tôi lại cảm thấy e ngại nhất với những người vẽ truyện mà tôi “đã từng nghe tên nhưng chưa từng đọc” hơn là những người mới ra mắt hay những người chủ yếu hoạt động trong giới doujin. Có lẽ họ là những người nổi tiếng trong giới vì tác phẩm đã được chuyển thể thành anime và có rất nhiều người hâm mộ, nên tôi là một sinh viên đại học với kiến thức nông cạn mà nói chuyện với họ thì cũng thấy bất lịch sự.
Cuối cùng, tôi chỉ đành an phận ở gần Thầy Kamonohashi, nghe thầy kể những câu chuyện khoe khoang pha chút tự ti cho các họa sĩ trẻ. Giống hệt buổi ăn lần trước.
Tôi tự nhủ rằng dù chỉ là làm thêm trong ngành này, mình cũng phải đọc nhiều truyện tranh hơn nữa.
Và rồi, khi việc thu tiền hội phí đã xong, mọi người đứng gần lối ra vào trong không khí chuẩn bị giải tán.
Maria-san vẫn đang nói chuyện với Satou-san.
Satou-san đứng trông vẫn rất cao, chắc cũng cỡ Sekiya-san. Cái dáng người cao gầy hơi khom lưng đó trông rất dễ thu hút phái nữ, và mỗi khi nhìn Maria-san nói chuyện vui vẻ với anh ta, tôi lại cảm thấy cảnh giác hơn.
Tò mò không biết họ đang nói chuyện gì, tôi nhân lúc đám đông lẳng lặng di chuyển đến gần hơn, cố gắng để hai người không phát hiện ra, rồi dỏng tai lắng nghe.
Dáng vẻ họ giơ điện thoại lên phía nhau, như thể đang trao đổi thông tin liên lạc vậy.
“...Cảm ơn nhé. Vậy, tôi sẽ liên lạc lại sau.”
Nói đoạn, Satou-san cất điện thoại đi, rồi nhìn chằm chằm vào tay Maria đang cầm điện thoại.
“Maria không làm móng à?”
“Hả?”
Maria khẽ giật mình. Có lẽ cô ấy ít khi được đàn ông hỏi những chuyện như vậy.
“Ưm... Chị gái em cũng hay hỏi 'Sao không làm móng?'.”
Đúng là Runa rất thích làm móng mà.
“Em thấy móng tay em yếu lắm, không thể để dài được, với lại em cũng không hợp với mấy cái kiểu chăm sóc tỉ mỉ ấy đâu ạ.”
“Ồ.”
Mặc dù tự mình hỏi, nhưng Satou-san lại đáp lời Maria một cách khó hiểu, không biết là có hứng thú hay không, rồi lại nhìn cô ấy.
“Nhưng mà, nếu cô chịu khó chăm chút hơn một chút, tôi nghĩ cô sẽ càng thêm cuốn hút đấy.”
Nói rồi, Satou-san chợt cúi thấp người, ghé sát mặt vào tai Maria.
“...Dù sao cũng đã dễ thương sẵn rồi mà.”
Nhìn Satou-san mỉm cười thì thầm với gương mặt điển trai, Maria bất giác đỏ bừng hai gò má.
Hả!?
Vừa nãy còn giữ khoảng cách mà, không biết từ lúc nào đã thân thiết đến mức này rồi!?
Trong lúc bối rối, sự bực tức của tôi dành cho Satou Naoki cứ thế trỗi dậy không ngừng.
Cái quái gì vậy ông! Ông thật sự là họa sĩ truyện tranh hả!? Họa sĩ truyện tranh chẳng phải toàn là lũ *in-kya* (hướng nội) sao!?
Dù có thể là một suy nghĩ thiếu tôn trọng đối với những người làm việc trong ngành biên tập manga, nhưng hình tượng họa sĩ truyện tranh nam mà tôi hình dung lại quá khác xa với khí chất của Satou Naoki.
Thế nhưng, không hiểu sao, nhìn cái cách anh ta rút ngắn khoảng cách với Maria một cách khó coi, không giống một người đàn ông trưởng thành tinh tế, tôi lại có cảm giác anh ta có lẽ là một tên *otaku* (tín đồ cuồng) đã lớn lên với nhiều vướng mắc trong lòng.
“...Anh Satou đúng là một người thú vị nhỉ.”
Khi rời khỏi quán, hai chúng tôi đi bộ trên con phố sầm uất về phía nhà ga, Maria bỗng thốt lên.
“Hở, thật... thật sao?”
“Vâng. Đẹp trai nhưng mà hơi kỳ cục. Nghe nói hồi đi học anh ấy quê mùa lắm, chẳng được ai theo cả. Thế nên anh ấy vẽ truyện tranh tình cảm hài dành cho thiếu niên để giải tỏa nỗi uất hận đó.”
“Ra vậy...”
Cái cảm giác biến thái kia, nghe vậy thì cũng có chút lý do đấy.
“Nhưng mà, anh ấy là tác giả nổi tiếng có truyện được chuyển thể anime mà, còn chỉ cho em nhiều thứ về ngành, học được bao nhiêu điều luôn.”
“Phải ha...”
Vậy là, hai người họ đã nói chuyện nghiêm túc hơn tôi tưởng à?
“…………”
Nghĩ kỹ lại thì, Maria, do vẻ ngoài của mình, dù theo nghĩa tốt hay xấu, luôn là đối tượng thu hút sự quan tâm yêu đương của đàn ông.
Lúc thì bị người ta săn đón sỗ sàng, lúc lại bị đồn thổi từ xa.
Khác với Runa, người có thể tự mình bắt chuyện với bất kỳ ai mà không phân biệt đối xử, đối với Maria – một người vốn nhút nhát – phần lớn các bạn nam cùng khóa chỉ có thể tạo ra một khoảng cách nhất định như vậy.
Có lẽ, đối với cô ấy, một người đàn ông như Satou-san, người có thể thoải mái tiếp xúc và trò chuyện về ngành nghề cô ấy quan tâm, là một sự tồn tại quý giá.
“Hôm nay cảm ơn Kashima-kun đã rủ em đi nhé.”
Maria mỉm cười nói, dễ thương đến nỗi tôi bất giác giật mình sau một thời gian dài.
“...Đến đây cũng đáng lắm chứ, em.”
Nhìn cô ấy đưa tay lên miệng, mỉm cười đầy mê đắm.
Tôi.
Không sao xua tan được một linh cảm nào đó đang dâng trào trong lòng.
◇
Hôm sau, khi đi làm thêm ở phòng biên tập, Maria đã thay đổi kiểu tóc.
Cô ấy búi gọn mái tóc đen quen thuộc lên phía sau đầu, thành kiểu tóc đuôi ngựa.
“Lạ thật đấy. Kiểu tóc khác đi này.”
Đến cả tôi cũng nhận ra sự thay đổi nên đã khơi chuyện, Maria mỉm cười rạng rỡ.
“Anh Satou nói thích tóc đuôi ngựa nên...”
“Ơ, th-thật vậy ạ?”
Khi tôi, người không ngờ cái tên đó lại xuất hiện, đang tỏ ra lúng túng, Maria vui vẻ nói tiếp.
“Hôm nay tan làm thêm em sẽ đi ăn với anh ấy.”
“Hả? ...Hai người thôi à?”
“Ưm, sao nhỉ? Nếu anh Satou không rủ thêm ai thì chắc là vậy đó?”
“.........”
Mới hôm qua mà hôm nay đã vậy, Satou Naoki, hành động nhanh thật đấy.
“À, ra vậy... Gửi lời hỏi thăm anh Satou giúp tớ nhé...”
Tuy chẳng có gì muốn hỏi thăm cả, nhưng tôi không nghĩ ra được câu nào khác.
“Thôi vậy, em đi trước nhé, Kashima-kun!”
Đến giờ tan ca, Maria, người thường đợi tôi để cùng về, nhanh chóng chuẩn bị xong và rời khỏi phòng biên tập trước.
“Ừm, chào cậu nhé...”
Mái tóc đuôi ngựa của Maria đung đưa như đuôi chó lúc vui mừng, rồi dần khuất khỏi tầm mắt.
Nhìn theo, tôi không thể gỡ bỏ được nỗi bận lòng trong lòng.
“...Fujinami-san.”
Tôi lề mề chuẩn bị về, rồi khi Fujinami-san, người đang nói chuyện điện thoại ở bàn làm việc, đặt điện thoại xuống, tôi đã gọi anh ấy.
“Giờ anh có rảnh một chút không ạ?”
“À, Kashima-kun. Có chuyện gì thế?”
Fujinami-san có vẻ mặt thư thái, nên có lẽ không bận rộn. Tôi nghĩ có thể trò chuyện phiếm được, nên đã mở lời.
“Anh có biết họa sĩ truyện tranh Satou Naoki không? Nghe nói trước đây anh ấy từng có người phụ trách ở Kuramaga...”
“À, người của ‘Imoコレ’ đúng không?”
Fujinami-san nhắc đến tên viết tắt của tác phẩm thành công của Satou-san, đã được chuyển thể thành anime năm năm trước.
“Đúng vậy ạ.”
“Thế Satou-san đó có chuyện gì à?”
Khi Fujinami-san hỏi, tôi nhìn quanh một chút. Trong phòng biên tập lúc bảy giờ tối, nhân viên ngồi cách nhau khoảng ba ghế, mật độ không quá cao. Bầu không khí cho phép nói chuyện riêng tư.
“À không, hôm nọ em được thầy Kamonohashi mời đi uống, có nói chuyện với Satou-san ạ.”
“Ồ, có chuyện đó à. Anh chẳng được mời gì cả.”
“À không, thầy ấy bảo không mời những biên tập viên đang phụ trách hiện tại ạ.”
“Ừm, anh hiểu rồi. Thế rồi sao?”
Thấy tôi lúng túng, Fujinami-san cười và thúc giục.
“Em muốn biết Satou-san là người thế nào thôi ạ. Với lại, không biết anh ấy có làm việc cho Kuramaga nữa không...”
“Ồ, làm việc chăm chỉ nhỉ. Muốn kết nối với Satou-san à? Quả nhiên em hợp làm biên tập viên đấy chứ?”
Khi anh ấy trêu chọc, và tôi lại lúng túng tìm lời đáp, Fujinami-san nói tiếp.
“Nhưng mà nói thật nhé...”
Giọng anh ấy hạ xuống khoảng hai tông, rồi Fujinami-san đưa mắt nhìn quanh.
“Anh nghe tiền bối kể lại, người đó có chút vấn đề về ‘chuyện này’ đó.”
Nói đoạn, anh ấy giơ ngón tay út lên. Đó là cử chỉ chỉ phụ nữ mà Nikoru cũng từng làm. Tôi không ngờ ngày nay vẫn còn người làm cử chỉ đó ngoài cô ấy.
“Trước đây có một cô gái trẻ trong phòng biên tập của chúng ta phụ trách Satou-san đó.”
Nói rồi, Fujinami-san kéo ghế từ bàn trống bên cạnh ra, vẫy tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
Khi tôi ngồi sát lại, khoảng cách đủ để nói chuyện bí mật, Fujinami-san hạ giọng thêm một tông nữa, hoàn toàn thì thầm kể.
“Chuyện này chỉ mình ta biết thôi nhé? Nghe nói sau mỗi buổi họp, khi đi uống, anh ta luôn mời ‘đi khách sạn không?’. Cô bé đó không chịu được, thế là việc phụ trách Satou-san chuyển sang cho Phó tổng biên tập. Nhưng rồi anh ta lại bảo ‘Vì là cốt truyện đã cùng người phụ trách cũ xây dựng, nên nếu người phụ trách khác thì không vẽ được’ rồi chẳng chịu nộp bản nháp gì cả. Tất nhiên, nếu là người có tài năng vượt trội thì mình sẽ phải cúi đầu xin xỏ để họ cố gắng, nhưng anh ta thì không đến mức đó. Mà, tác phẩm của anh ta cứ sao ấy nhỉ, tất cả đều giống nhau một kiểu... Hồi mới ra mắt thì thể loại đó đang thịnh hành nên cũng bắt kịp thời đại, nhưng giờ thì hơi lỗi thời rồi, kiểu hài tình cảm hậu cung cổ điển ấy mà? Các cô gái cũng dễ thương đấy, nhưng đúng kiểu ‘vẽ rập khuôn’. Tất nhiên cũng có người thích thể loại đó, và chắc chắn lúc nào cũng có nhu cầu nhất định, nhưng không phải là tác phẩm mà Kuramaga nhất định phải đăng lúc này, nên thôi vậy đó.”
“À...”
Tôi vừa nghe được một câu chuyện nội tình thật khó chịu. Linh cảm của tôi có lẽ đã đúng.
“Thật sự là chuyện chỉ mình ta biết thôi nhé. Vì cậu có thể sẽ trở thành biên tập viên trong tương lai, nên anh mới kể chuyện này đấy.”
Dù chưa quyết định chuyện tương lai, nhưng tôi thực sự vui mừng vì sự kỳ vọng của Fujinami-san, nên tôi thành tâm cúi đầu.
“...À, những người như Satou-san có nhiều không ạ?”
“Không hề. Khá là hiếm đấy. Anh thì chưa thấy ai khác như vậy.”
Giọng nói lớn hơn một chút, Fujinami-san cười.
“Mà thôi, nghe nói sau đó anh ta đã kết hôn và có con rồi, nên giờ chắc đã ổn định hơn rồi đấy.”
Nghe vậy, tôi trợn tròn mắt.
“Hả, Satou-san á?”
Thấy tôi ngạc nhiên, Fujinami-san cũng tròn mắt.
“Ừm? ...Hình như là vậy mà.”
Có vẻ không tự tin lắm, anh ấy nhìn xa xăm, nheo mắt rồi gật đầu. Chuyện này nghe sao mà mơ hồ quá.
“...Vâng, em hiểu rồi. Cảm ơn anh ạ.”
“Anh cũng cảm ơn em nhé.”
Khi tôi đứng dậy và trả ghế về chỗ cũ, Fujinami-san vui vẻ mỉm cười. Anh ấy cứ như một người khác hẳn so với lúc sắp chốt bản in vậy.
“...Haizz.”
Bước ra khỏi tòa nhà công ty, đi bộ trên con phố Iidabashi về đêm, tôi bất giác thở dài.
Thật ra, dù Satou-san có lăng nhăng hay đã kết hôn và có con đi chăng nữa, thì việc anh ta kết bạn với Maria như những người bạn bình thường cũng chẳng sao cả.
—Dù sao cũng đã dễ thương sẵn rồi mà.
Tôi nhớ lại khuôn mặt đầy biến thái của Satou-san khi anh ta nhìn Maria.
—Đến đây cũng đáng lắm chứ, em.
Và cả biểu cảm của Maria nữa.
“Là trai gái yêu nhau rồi...”
Cái cảm xúc đó, có lẽ.
Tuy tôi là một tên *in-kya* và chưa từng có kinh nghiệm yêu đương với ai ngoài Runa nên không tự tin lắm, nhưng nếu nhìn hai người họ ở khoảng cách gần hôm đó, tôi chỉ có thể nghĩ như vậy mà thôi.
Maria biết được đến đâu rồi nhỉ?
◇
Mặc kệ nỗi lo của tôi, Maria vẫn rất vui vẻ vào ngày đi làm thêm hôm sau.
“Này, hôm nay nếu tiện thì đi ăn cùng nhau không?”
Trên đường về, vừa ra khỏi tòa nhà công ty, Maria đã rủ tôi.
“Ừm, cũng được...”
Tôi nghĩ chắc cô ấy có chuyện gì muốn nói. Tôi cũng đang bận tâm chuyện của Satou-san nên có lẽ cũng đúng lúc.
“Kashima-kun với Runa thường đi ăn ở những quán nào thế?”
Vào quán nhậu nhỏ quen thuộc, trong lúc chờ bia được mang ra, Maria đã hỏi tôi.
“Hả? Ưm, tùy lúc thôi, nhưng bọn tớ hay đi mấy quán kiểu nhà hàng cà phê mà Runa thích ấy. Cũng có đi cả nhà hàng gia đình nữa.”
“Ồ, vậy à.”
Mặc dù tự mình hỏi, nhưng Maria lại không quá hào hứng với câu trả lời của tôi.
“...Hôm qua em với anh Satou đã đi ăn ở nhà hàng trên tòa nhà cao tầng đó.”
Maria đưa hai tay chụm vào nhau che miệng, nói với ánh mắt hơi rụt rè.
“Ngồi cạnh nhau ở quầy bar nhìn ra cửa sổ, vừa ăn vừa ngắm cảnh đêm... Tuyệt vời lắm.”
Má cô ấy ửng hồng như cánh hoa hồng, hoàn toàn khác hẳn với Maria say xỉn đập cốc bia xuống bàn trong cùng một quán nhậu này.
Tôi hiểu rằng câu hỏi của cô ấy chỉ là lời mở đầu, cô ấy muốn kể câu chuyện này.
“...Chỗ đó chắc đắt lắm nhỉ?”
“Đúng vậy. Nhưng mà anh Satou trả tiền. Em không biết anh ấy trả từ lúc nào luôn. Cuối cùng khi em rút ví ra thì anh ấy bảo ‘Xong rồi, đi thôi’. Chắc là lúc em đi vệ sinh chăng?”
“Ra vậy...”
Tôi chưa từng làm những việc như thế. Nhìn Maria thế này, không lẽ con gái thích được đối xử kiểu sến sẩm đó à?
Mà thôi, trường hợp của tôi và Runa, vì Runa là người đi làm, kiếm nhiều tiền hơn tôi, nên tôi nghĩ làm vậy sẽ lộ rõ sự cố gắng giả dối và trông thật thảm hại. Thôi, cứ đừng làm những việc không quen là được.
“Rồi khi hai đứa đi bộ trên đường thì có xe ô tô chạy đến từ phía sau, anh Satou bảo ‘Nguy hiểm đấy’ rồi đẩy em về phía vỉa hè.”
Trong khi tôi còn đang suy nghĩ, Maria vẫn tiếp tục khoe người yêu.
Đúng vậy, đây hoàn toàn là khoe người yêu. Cô ấy không động đến cốc bia trên bàn, chỉ mỉm cười mơ màng mà kể cho tôi nghe.
Tôi thì đang phân vân không biết có nên tự ý uống ly cocktail chanh đặt trước mặt mình hay không. Vì chúng tôi hầu như luôn dùng quán này khi đi uống cùng nhau, nên chẳng biết từ bao giờ, cốc bia gần như chắc chắn luôn được đặt về phía Maria.
"Đúng là người lớn có khác. Nghe nói anh Satou ba mươi hai tuổi rồi. Ra mắt được tròn mười năm, còn được chuyển thể anime đến hai lần, giỏi thật đấy..."
Kurose đang tròn mắt ngưỡng mộ.
Nhìn cái kiểu này thì chắc là cậu ấy không biết anh Satou đã có gia đình nhỉ? Có nên nói cho cậu ấy biết trước khi quá muộn không nhỉ? Nhưng mà, lỡ đâu Fujinami-san lại nhầm thì sao... Vừa nghĩ vậy, tôi đang định với tay lấy ly lemon sour thì lại bị một mối băn khoăn khác làm xao nhãng.
"...Anh Satou là người đàn ông đầu tiên mà mỗi lần gặp đều khen 'dễ thương' đến mấy bận như vậy đấy."
Lời tự lẩm bẩm của cậu ấy thật bất ngờ, tôi rụt tay lại, nhìn chằm chằm vào Kurose trước mặt.
"...Thế ư?"
Kurose, ai nhìn cũng thấy là một siêu mỹ nữ, tôi cứ nghĩ cậu ấy đã quá quen với những lời khen như vậy rồi. Thực tế thì, khi cậu ấy mới chuyển trường, tôi nhớ các bạn cùng lớp ai nấy đều tấm tắc khen ngợi nhan sắc của cậu ấy mà.
"Các bạn nữ thì hay khen lắm chứ? Người hay khen nhất chắc là mấy cô bác hàng xóm."
Kurose khẽ cười, rồi cụp mắt xuống nhìn mặt bàn.
"Nhưng mà, con trai thì... nhất là khi chỉ có hai người, chẳng ai khen mình như thế đâu."
"Vậy à..."
Tôi buột miệng nói ra sự bất ngờ của mình, Kurose chợt ngẩng mắt lên nhìn tôi.
"Kashima-kun cũng từng khen một lần rồi đấy."
"Hả?"
"Là khi mình hỏi 'Sao hồi cấp hai cậu lại thích mình?', cậu trả lời 'Vì cậu dễ thương'."
Nghe vậy, cánh cửa ký ức xa xăm ngày ấy chợt mở ra.
"À..."
Chuyện đó hình như là vào mùa thu năm cấp ba thì phải. Bởi vì chuyện với Kurose mà mối quan hệ giữa tôi và Runa trở nên lạnh nhạt, cũng là lúc tôi quyết định sẽ không làm bạn với Kurose nữa.
*—Cuối cùng, mình hỏi một câu được không? Hồi cấp hai, sao cậu lại thích mình?*
*—...Vì cậu dễ thương.*
"Lúc đó mình vui lắm. ...Mặc dù là lúc chuẩn bị nghỉ làm bạn rồi."
Kurose khẽ cười gượng gạo, rồi lại cụp mắt xuống.
"Anh Satou đã một mình phá vỡ kỷ lục những lời khen 'dễ thương' mà con trai dành cho mình từ trước đến nay đấy."
"............"
Không thể nói được đâu, người đàn ông bình thường thì làm sao mà nói ra những lời đó được.
"Anh ấy khen 'dễ thương ghê', rồi còn xoa đầu mình nữa... Mình chưa từng được đối xử như vậy từ trước đến giờ."
Không ai làm vậy một cách tự nhiên được.
Ít nhất thì tôi hay Kujibayashi-kun cũng không thể... Đến cả Fujinami-san cũng chịu thôi.
Bởi vì Kurose là một siêu mỹ nữ, đến mức phải thêm chữ "siêu" vào ấy chứ.
Chỉ cần đứng trước mặt thôi là đủ khiến đàn ông phải căng thẳng vì nhan sắc quá đỗi xinh đẹp đó rồi.
Còn là một tài nữ thông minh đến mức thi đậu vào trường Ritsuin nữa.
Hoàn hảo đến từng milimet của một người phụ nữ, ai nhìn vào cũng thấy cậu ấy như một đóa hoa trên đỉnh núi cao vời vợi.
Những lời như "dễ thương ghê" giống như khen một đứa trẻ con vậy, nói thẳng ra thì cứ thấy bất lịch sự kiểu gì ấy.
Nếu không phải là một người đàn ông thoải mái như Satou Naoki, người lớn hơn một giáp, cao ráo, ngoại hình ưa nhìn, được công chúng công nhận trong công việc, và thậm chí có thể đã có gia đình rồi.
Thì không thể nào cư xử với Kurose bằng thái độ như vậy được.
"Mình cứ nghĩ bị đàn ông chạm vào thì đáng sợ lắm, nhưng khi anh Satou xoa đầu mình, mình... mình mà là anh Satou..."
"Khoan, khoan đã, Kurose."
Kurose cứ tự mình hưng phấn quá đà, tôi vội vã cắt ngang câu chuyện.
"Hay là... anh Satou chưa kết hôn? Nghe người ta nói vậy nhưng liệu tôi có nghe nhầm không nhỉ?"
Bất kể tôi có thích hay không thích con người Satou-san, lúc này tôi phải làm rõ chuyện này, nếu không tôi sẽ không thể ủng hộ tình yêu của Kurose.
"............"
Kurose đột nhiên im bặt. Nhìn thấy vậy, tôi nghĩ cậu ấy biết gì đó.
"Tôi còn nghe nói anh ấy có con nữa..."
Lông mày Kurose nhíu lại, vẻ mặt như đang cố chịu đựng sự khó chịu.
"...Biết rồi. Anh ấy còn để làm hình nền điện thoại nữa. Con bé tên Aoi, hai tuổi rồi."
"...À, vậy à..."
Vậy là không giấu giếm gì cả, Satou Naoki.
Không biết là anh ta thành thật hay ranh mãnh nữa, nhưng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm một chút.
"Nếu vậy thì... hơi, hơi không ổn rồi đấy chứ?"
"Không ổn cái gì?"
Kurose hỏi lại, vẻ mặt vẫn còn hậm hực.
"Vì Kurose cậu... chắc là đã thích Satou-san như một người đàn ông rồi đúng không?"
Mà nói đúng hơn thì, có lẽ Kurose đã hoàn toàn phải lòng Satou-san rồi.
"...Nhưng anh Satou nói, anh ấy không còn xem vợ mình là phụ nữ nữa rồi."
"Không phải 'nhưng' gì ở đây cả."
Phản ứng của Kurose cứng rắn hơn tôi nghĩ, tôi đâm ra luống cuống.
"Anh ta đã kết hôn rồi mà? Sự thật đó là tất cả. Nếu Satou-san thật sự không xem vợ mình là người khác giới nữa, thì anh ta nên ly hôn vợ rồi mới mời phụ nữ khác đi hẹn hò chứ?"
Trước lời lẽ quá đỗi đúng đắn của tôi, Kurose khựng lại một lúc.
"...Không phải như vậy đâu."
"Hả?"
"Mình biết Satou-san không có ý đó. Chỉ là mình tự mình thích anh ấy thôi."
"............"
Khi nghe điều đó, tôi chợt nhớ lại lời Kurose từng nói trước đây.
*—Thích ai, và tiếp tục thích ai... đó là chuyện do mình quyết định. Trái tim mình, mình có quyền tự do mà đúng không?*
*—Chỉ là mình tự mình thích thôi. ...Chỉ có vậy thôi.*
"............"
À, đúng rồi. Kurose có cái tính cứng đầu như vậy mà.
"...Nếu vậy thì được rồi..."
Cũng giống như hồi cấp ba, cậu ấy vẫn cứ ôm ấp tình cảm với tôi dù tôi đang hẹn hò với Runa.
Liệu Kurose lại một lần nữa lao vào một mối tình không có kết quả sao?
Không. Nếu chỉ là không có kết quả thì còn đỡ.
Điều tôi lo lắng là... Satou-san, có lẽ là một kiểu đàn ông khác hẳn tôi.
"...Anh Satou ấy à..."
Có lẽ nghĩ rằng không khí ngượng ngùng đã qua, Kurose lại nở nụ cười của một cô gái đang yêu.
"Bây giờ anh ấy đang kẹt việc lắm, lần tới còn định nhốt mình trong khách sạn để sáng tác nữa cơ. Ghê thật đấy. Đúng là một tác giả nổi tiếng. Vì tất cả đều là bản thảo kỹ thuật số, nên anh ấy có thể gửi bản thảo cho trợ lý từ bất cứ đâu."
"À ừm..."
Giờ vẫn còn người nhốt mình trong khách sạn để làm việc sao. Kiểu đó cứ như mấy nhà văn thời xa xưa ấy.
"Anh ấy còn nói đùa là 'Nếu rảnh thì đến thăm anh đi'."
"...Cậu không đi chứ?"
Tôi hỏi với vẻ căng thẳng, Kurose bật cười một cách kỳ lạ.
"Không đi đâu. Mình cũng chẳng biết anh ấy ở khách sạn nào mà."
Rồi cậu ấy hơi ngượng ngùng đánh mắt sang chỗ khác, dừng lại ở cốc bia trên bàn.
"À, bia đến rồi này."
Cầm ly bia tươi đã hết bọt, chỉ còn khoảng chín phần mười, Kurose hướng về tôi một nụ cười như kiểu "làm màu".
"Uống đi, cạn ly nào!"
◇
Sau chuyện đó, một thời gian đã trôi qua.
Mặc dù vẫn còn vướng bận chuyện của Kurose, nhưng tôi vẫn sống cuộc sống thường ngày một cách êm đềm.
Tôi đi làm thêm ở tòa soạn bốn ngày trong tuần, nên gần như ngày nào trong tuần tôi cũng gặp Kurose.
Vào thứ Tư duy nhất không gặp, Kurose gửi tin nhắn cho tôi.
*Anh Satou nói 'Bản thảo xong rồi, tối nay ăn tối ở khách sạn anh đang ở không?'*
"Hả?"
Tôi vô tình nhìn vào điện thoại trong giờ giảng, không kiềm được mà thốt lên thành tiếng. Cuối tháng Năm, không khí uể oải bệnh tháng Năm lại bao trùm các trường đại học, và trong giảng đường lớn chỉ lác đác vài sinh viên nên chắc không ai nghe thấy tiếng tôi lẩm bẩm.
Tiết học thứ năm đã gần kết thúc, đã gần sáu giờ tối nhưng bên ngoài trời vẫn còn sáng lắm. Một tháng nữa là Hạ chí rồi.
*Mấy đứa bạn gái mình bảo 'Thằng đó chắc chắn có ý đồ, đừng đi thì hơn' nên đã ngăn mình lại, nhưng Kashima-kun nghĩ sao?*
"............"
Đọc tiếp tin nhắn của Kurose, tôi nín thở.
*À mà, khách sạn đó ở đâu vậy?*
Tôi vừa gửi tin nhắn, ngay lập tức nhận được hồi âm. Kurose chắc vẫn đang ở tòa soạn, nhưng có vẻ không tập trung vào công việc lắm.
*Không phải khách sạn vớ vẩn đâu*
*Chỗ này này*
Tôi nhấp vào đường dẫn URL đính kèm, một trang web của khách sạn cao cấp, có tiếng tăm, nơi tôi từng nghe nói là địa điểm tổ chức tiệc cưới hiện ra.
Anh ta sáng tác ở nơi như vậy sao. Satou Naoki đúng là có tài lực ghê gớm. Đúng là họa sĩ manga được chuyển thể anime đến hai lần có khác.
"............"
Có phải tôi đang nghĩ quá xa không? Có phải vì tôi còn là trai tân nên cứ nghĩ mọi thứ theo hướng... "ấy" không?
Mời một người phụ nữ đến khách sạn mình đang ở, ăn tối tại nhà hàng trong khách sạn... Sau đó thì có lẽ, sẽ mời vào phòng mình đúng không?
Nếu vậy thì chắc chắn mọi chuyện sẽ theo một hướng nhất định... Bởi vì đối phương là một người đàn ông đến cả biên tập viên của mình cũng dám mời vào khách sạn cơ mà.
Dù đã kết hôn, tôi cũng không nghĩ anh ta sẽ đột nhiên biết giữ mình hơn.
*Tôi cũng cùng ý kiến với bạn cậu đấy Kurose...*
Tôi gửi tin nhắn, nhưng lần này lại không thấy hồi âm trong một lúc.
Lo lắng, tôi gửi thêm một tin nhắn nữa.
*Kurose, cậu định đi thật à?*
Có lẽ cậu ấy muốn đi, nhưng lại không hiểu rõ ý định thật sự của Satou-san nên vẫn còn do dự. Chắc là như vậy.
Vì thế cậu ấy mới hỏi bạn bè, và gửi tin nhắn cho tôi.
Cậu ấy thích Satou-san, và có mong muốn được ở bên anh ấy. Nhưng lại không muốn trở thành một người tình vụng trộm.
Nếu Satou-san thật sự nghiêm túc với Kurose, và thậm chí còn nghĩ đến chuyện ly hôn, thì có lẽ Kurose cũng sẽ không từ bỏ việc bước vào mối quan hệ bất chính này... Có lẽ cậu ấy đang nghĩ như vậy.
Tin nhắn của Kurose vẫn không hồi âm, và tiết học thứ năm kết thúc.
"............"
Tôi cảm thấy sốt ruột không hiểu vì sao, vừa đi nhanh về phía ga cùng với những người đi làm về, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại.
Lúc đó, không phải Kurose mà là Runa gửi tin nhắn đến.
*Cậu đi học về mệt chưa!*
*Tớ vừa mới về tới nhà nè~*
Hôm nay Runa được nghỉ làm, cậu ấy nói sẽ đi tiệm làm tóc và tiệm nail của Yamana, rồi đón các em ở nhà trẻ rồi mới về nhà.
"Runa..."
Hay là hỏi ý kiến Runa nhỉ. Chuyện của Kurose thì có lẽ hỏi Runa sẽ tốt hơn.
Tôi không biết Kurose có kể chuyện Satou-san cho Runa nghe không, nhưng đến nước này thì dù tình bạn với Kurose có rạn nứt một lần nữa cũng được. Tôi không nghĩ mình có thể một mình ngăn cản Kurose được.
Nghĩ vậy, tôi định gọi cho Runa thì điện thoại nhận được tin nhắn mới.
*Mình định đi.*
*Mình tin Satou-san.*
"...!"
*Không, nghĩ kỹ lại đi.*
*Tôi chưa nói với Kurose nhưng Satou-san hình như hồi chưa kết hôn mê gái lắm đó?*
*Chắc chắn sẽ bị lợi dụng thôi!*
Tôi lỡ miệng trả lời tin nhắn cảm xúc quá, và Kurose cũng nhanh chóng hồi âm.
*Hồi chưa kết hôn thôi mà?*
*Anh Satou đẹp trai mà, hơi phóng túng một chút thì mình cũng hiểu mà*
*Mình đã quyết định rồi, đừng bận tâm nữa!*
*Mình cứ tưởng Kashima-kun sẽ ủng hộ mình chứ*
"............"
Tự mình hỏi tôi rồi lại "đừng bận tâm nữa" là sao?
Vậy thì cái cảm giác bồn chồn khó chịu trong lòng tôi giờ phải làm sao đây?
Tự dưng, tôi thấy mình thật ngốc khi cứ lo lắng cho Kurose.
Đã nói vậy thì thôi vậy. Dù có bị Satou-san lợi dụng thì người chịu đau khổ cũng là Kurose thôi.
Nghĩ vậy, tôi định bỏ điện thoại vào túi và đi về phía ga.
"Kashima-dono."
Nghe tiếng gọi từ phía sau, tôi quay lại và thấy Kujibayashi-kun.
"Ấy, có chuyện gì vậy?"
"Tiểu sinh đi ăn tối ở trước ga, rồi trên đường quay lại trường để giải quyết việc ở thư viện."
Kujibayashi-kun trả lời ngắn gọn, rồi nghi hoặc nhìn tôi.
"Còn quý quân, có chuyện gì sao? Thần sắc như quỷ thần, tiểu sinh không tìm được cơ hội để lên tiếng."
"À à..."
Thì ra vì vậy mà cậu ấy từ trước ga đến đây, mà tôi lại bị gọi từ phía sau. Có lẽ tôi đã quá mải mê suy nghĩ đến mức không nhận ra mình đã lướt qua Kujibayashi-kun.
"...Chuyện của Kurose, một chút thôi."
"Kurose-joshi?"
Kujibayashi-kun nhắc lại một cách tò mò. Có vẻ cậu ấy vẫn còn tình cảm với Kurose.
"Ừm, thực ra thì..."
Đây không phải là chuyện để nói ngoài đường khi người đi làm vẫn tấp nập qua lại, nên chúng tôi vào một quán thức ăn nhanh gần đó.
"...Là như vậy đấy."
Ở quầy bar đối diện đường, ngay gần quầy tính tiền, tôi nói vắn tắt câu chuyện cho Kujibayashi-kun bên cạnh nghe.
"............"
Kujibayashi-kun cúi đầu lắng nghe câu chuyện của tôi từ đầu đến cuối.
"Kurose đã nói vậy rồi, nên tôi cũng định mặc kệ ấy mà."
"............"
Ngay cả khi tôi nói xong, Kujibayashi-kun vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cốc vanilla shake trong tay và im lặng. Điều này thật hiếm thấy đối với một người có đầu óc nhanh nhạy như cậu ấy.
Mà nói chứ, đối với Kujibayashi-kun – kẻ tự xưng là “yêu quái còn zin” từng học trường nam sinh ròng rã sáu năm trời, chuyện tình cảm của một người đã có gia đình hẳn phải là thứ gì đó tầm vũ trụ khác (mình cũng chẳng khác là bao), nên chắc cậu ấy chẳng biết phải bình luận thế nào đây.
Nhìn bàn dần ướt đẫm bởi những giọt mồ hôi đọng trên chiếc cốc giấy đựng sữa lắc vani, tôi dần lấy lại được sự bình tĩnh. Dù tôi đã tức điên lên vì Kurose-san bảo “mặc kệ đi”, nhưng trên thực tế, tôi cũng chẳng thể làm gì hơn. Chuyện của cô ấy với Satō-san, rốt cuộc thì, chỉ có thể để Kurose-san tự quyết định mà thôi.
Tôi vô thức nhìn điện thoại. Hơn sáu giờ rưỡi tối rồi. Sắp hết giờ làm của Kurose-san.
Rời khỏi phòng biên tập, chắc Kurose-san sẽ đi thẳng đến khách sạn nơi Satō-san đang đợi.
Với niềm vui sướng được gặp người mình yêu, và một chút xíu lo lắng trong lòng.
Cầu mong Satō-san là một người đàn ông có tối thiểu lương tri của một người trưởng thành.
Tôi vừa ước thầm như vậy, vừa định chuyển chủ đề thì…
“……Liệu Satō nào đó có thể khiến Kurose-joshi hạnh phúc được chăng?”
Kujibayashi-kun bất chợt thốt lên, ánh mắt vẫn dán vào ly sữa lắc vani.
“Hả? Không, không thể nào. Ông ta đã kết hôn rồi cơ mà.”
Tôi nhớ lại ấn tượng về ông ta trong buổi nhậu hôm trước, liền vội vàng trả lời không chút nghĩ ngợi.
“……Thế nhưng, đối với Kurose-joshi, có lẽ lại không phải như vậy.”
“Hả?”
“Vì con người ta, không tin những gì mình không tận mắt thấy. Dù đó có là chuyện của tương lai đi chăng nữa.”
Tôi tự hỏi đó là ý gì, rồi dõi theo Kujibayashi-kun.
Kujibayashi-kun vẫn nhìn chằm chằm vào ly sữa lắc vani, rồi lắp bắp nói:
“Tương lai mà Kashima-dono nhìn thấy, và tương lai mà Kurose-joshi đang nhìn thấy, có lẽ là khác nhau.”
“Không nhưng mà, đã có vợ con lại còn đi tán tỉnh một cô gái kém mình một giáp thì rõ ràng không phải hạng người tử tế rồi. Dù là lúc còn độc thân đi nữa, ông ta còn định ngủ với cả người phụ trách công việc nữa chứ.”
“Kurose-joshi có biết chuyện đó không?”
“Không……”
Ngay cả khi tôi nói ra bây giờ, tôi cũng nghĩ đó là những bằng chứng yếu ớt để thuyết phục cô ấy, người đang mù quáng.
Khi tôi đang chìm vào im lặng với suy nghĩ đó, Kujibayashi-kun lại mở lời:
“Tiểu sinh tuy là yêu quái còn zin, nhưng đối với tâm hồn biết cảm nhận mầm mống của tình yêu, thì tiểu sinh đã có kinh nghiệm rồi. Trong sách vở cũng đã nhiều lần được trải nghiệm lại điều đó. Đó là thứ cảm xúc bắt nguồn từ bản tính con người, dù bản thân đã kết hôn cũng không dễ dàng dập tắt được.”
“……Hả?”
Cậu ấy đang nói gì vậy? Chẳng lẽ Kujibayashi-kun đang định bao che cho Satō-san, tôi nghĩ thế, thì Kujibayashi-kun nói tiếp: “Tuy nhiên…”
“Cách thể hiện đó sẽ thay đổi. Nếu Satō nào đó thực sự yêu Kurose-joshi bằng cả trái tim, thì với thân phận đã có gia đình, hắn ta phải suy nghĩ làm sao để khiến Kurose-joshi hạnh phúc.”
“……Đó ít nhất không phải là việc mời cô ấy đến khách sạn nơi mình đang ở, phải không?”
Trước lời tôi nói, Kujibayashi-kun gật đầu.
“Vì vậy, tình yêu của Satō nào đó, không phải là tình yêu chân thành. Tuy nhiên, điều đó Kurose-joshi vẫn chưa nhìn thấy.”
“…………”
Tôi nghĩ chắc là vậy rồi. Chắc bản thân Satō-san cũng chỉ thể hiện những mặt tốt đẹp cho Kurose-san thấy.
“……Kashima-dono.”
“Hả?”
Bất chợt bị gọi tên, tôi nhìn Kujibayashi-kun. Cậu ấy lưỡng lự lắc đầu mấy bận, rồi với vẻ mặt quyết tâm mở miệng.
“Kurose-joshi…… xin hãy ngăn cô ấy lại được không?”
“Hả?”
Bị nói một câu bất ngờ, tôi nhìn Kujibayashi-kun.
Kujibayashi-kun cũng nhìn tôi, rồi lập tức cúi đầu xuống bàn.
“……Cô ấy là một cô gái có trái tim nhân hậu. Cô ấy đã lắng nghe những chuyện nhàm chán của tiểu sinh suốt hai tiếng đồng hồ, không ngừng gật gù phụ họa.”
Chắc cậu ấy đang nói đến lần đầu gặp mặt mà “kể chuyện Mori Ōgai suốt hai tiếng” đó.
“Một cô gái có trái tim nhân hậu đến vậy, tiểu sinh không nghĩ cô ấy có thể thẳng thừng từ chối lời mời mọc từ người đàn ông mà cô ấy đã phải lòng, cả thể xác lẫn tâm hồn.”
Có lẽ vậy.
── Em từng sợ hãi khi đàn ông chạm vào mình, nhưng khi Satō-san xoa đầu, em… nếu là Satō-san thì…
Khuôn mặt của Kurose-san lúc ấy, tôi chưa từng thấy bao giờ.
Không, thật ra có lẽ không phải là lần đầu.
Kurose-san từng ép sát tôi trong nhà kho thể dục, có lẽ… vì trời tối nên tôi không nhìn rõ, nhưng…
“Từ sau hôm đó, tôi vẫn luôn nghĩ về cô ấy.”
Trước lời của Kujibayashi-kun, tôi giật mình ngẩng mặt lên. Kujibayashi-kun đang nhìn chằm chằm vào ly sữa lắc vani với vẻ mặt nghiêm túc.
“Nụ cười nở trên dung mạo tựa tuyết nguyệt hoa ấy cứ mãi vấn vương trong tâm trí. Một cô gái xinh đẹp và nhân hậu đến vậy, tiểu sinh mong cô ấy cả đời được hạnh phúc. Thế nhưng……”
Từng lời thốt ra, tôi đều cảm nhận được tấm lòng chân thành và sự thành thật của Kujibayashi-kun. Dù tình cảm dành cho một cô gái mới chỉ gặp một lần có lẽ hơi nặng nề, nhưng tôi cảm thấy mình hiểu được cảm xúc đó.
“Là một người bạn còn chưa thân thiết, tiểu sinh không thể làm gì. Vì vậy, tôi muốn nhờ quý quân, người vừa là bạn của cô ấy vừa là bạn của tiểu sinh. Xin hãy ngăn Kurose-joshi lại.”
Kujibayashi-kun nhìn vào mắt tôi nói, rồi lại cúi mặt xuống.
“Trước khi cô ấy hy sinh hạnh phúc của chính mình để chiều lòng người đàn ông cô ấy yêu thương.”
Nói đoạn, cậu ấy nhấc chiếc cốc giấy sữa lắc vani đã mềm nhũn, nước đọng nhỏ giọt, rồi ngượng nghịu húp một ngụm.
◇
“Em làm việc vất vả rồi, Runa. Anh có chuyện muốn bàn… Anh biết hơi bất tiện, nhưng bây giờ mình gặp nhau được không? Anh muốn em đến Mejiro.”
Sau khi chia tay Kujibayashi-kun trước cửa hàng thức ăn nhanh, tôi gọi điện cho Runa.
“Ơ, có chuyện gì vậy? Ryūto nói thế lạ quá à nha. Được rồi. Misuzu-san cũng về rồi, em đi ngay đây!”
Với tiếng hai chị em sinh đôi la ầm ĩ như thường lệ làm nhạc nền, Runa nói vậy rồi cúp máy.
Kết thúc cuộc gọi với Runa, tôi không ngừng bước chân đến ga mà tiếp tục gọi điện.
“A lô? Ai đó ạ?”
“Tôi xin lỗi đã làm phiền đột ngột, tôi là Kashima. Bây giờ thầy tiện nghe máy không ạ?”
“Ồ! Chuyện gì vậy!”
Giọng nói vang dội nghe qua điện thoại vẫn là Kamonohashi-sensei như mọi khi. May mà tôi còn nhớ khi trao đổi địa chỉ email, thầy từng nói “Dãy số này là số điện thoại di động đó nha”.
“Tôi muốn hỏi một chút… Satō Naoki-san, thầy ấy đã kết hôn rồi đúng không ạ?”
“Ồ, đúng vậy. Chắc khoảng năm năm trước thì phải? Thầy quên mất rồi. Hình như thầy ấy bảo gặp ở buổi xem mắt với một nữ sinh viên đại học hay y tá, tiếp viên hàng không gì đó? Thầy quên rồi, nhưng nói chung là một cô gái trẻ đẹp.”
“……Còn có cả con nữa, phải không ạ?”
“Đúng rồi. Hình như là con gái thì phải? Lần trước khi tụi thầy nhậu, thầy ấy bảo ‘Hôm qua cháu mới chào đời’, thế là thầy khao bữa đó luôn!”
Nghe đến đây, việc Satō Naoki đã kết hôn và có con là chắc chắn rồi.
“Thế thì sao?”
Kamonohashi-sensei hỏi bằng giọng nghi ngờ, nên tôi đã tóm tắt đơn giản toàn bộ diễn biến từ buổi nhậu hôm đó giữa Satō-san và Kurose-san.
Dọc đường đi, tôi đến ga mà không tiện ngắt cuộc gọi để lên tàu, nên đành gọi taxi. Việc đến khách sạn trước Kurose-san là quan trọng, nên dù tốn chút tiền cũng đành chịu.
“Thật hả?! Ghê vậy!”
Kamonohashi-sensei nghe xong câu chuyện của tôi thì hét lớn. Xung quanh im ắng, chắc thầy đang ở nhà hoặc ở phòng làm việc.
“Thầy nói thật, thầy vốn dĩ đã ghét Satō-kun vì cậu ta đẹp trai rồi! Cái bút danh của cậu ta cũng khó chịu nữa chứ. ‘Satō Naoki’ đấy, chỉ là tên thật viết bằng Katakana thôi mà. Chắc vì ngoài đời cậu ta được nhiều cô theo nên tự tin vào bản thân, nghĩ rằng trong thế giới hư cấu cũng không cần phải tô vẽ gì cả đúng không? Cậu nhìn thầy đây, Kamonohashi này Kamonohashi! Tự ti đến mức còn không dám đặt tên người nữa là!”
Kamonohashi-sensei phá ra cười ha hả. Chắc chắn là thầy đang ở không gian riêng tư của mình rồi.
Tôi nghĩ đã đến lúc phải đi thẳng vào vấn đề với thầy.
“……Kamonohashi-sensei có biết họa sĩ truyện tranh nào thân thiết với Satō-san không ạ?”
“Ừm, để xem. Chắc là Yuuki-kun hoặc Tsukikage-kun cùng tạp chí hồi xưa chơi thân đấy. Hồi trước thầy hay thấy họ đi cùng nhau.”
“……Vậy, thầy có thể nhờ những người đó gửi cho tôi thứ gì đó để chứng minh mức độ thân thiết giữa Satō-san và gia đình anh ấy… đặc biệt là với vợ anh ấy được không ạ? Ảnh chẳng hạn, hoặc ảnh chụp màn hình LINE… càng gần đây càng tốt ạ.”
“A? Ảnh chụp màn hình? Ý cậu là ảnh đúng không?”
“Vâng, đại loại thế ạ…”
“Được rồi được rồi! Thầy dùng điện thoại ‘cục gạch’ nhưng cứ để thầy nói đại gì đó rồi bảo họ đính kèm ảnh gửi cho!”
“Tôi xin lỗi, nhưng vấn đề thông tin cá nhân hiện nay rất khó…”
“Không sao không sao! Cậu muốn dùng cái đó để Kurose-san sáng mắt ra đúng không?”
“……Vâng.”
Quả nhiên là họa sĩ truyện tranh quốc dân có khác. Ý đồ của tôi thầy ấy cũng nhìn thấu.
“Chuyện như vậy thì cứ giao cho thầy! Lời thầy nhờ, trong giới này không ai dám từ chối đâu! Chính những lúc có chính nghĩa áp đảo như thế này thì phải ra tay ‘khủng bố quyền lực’ một phen cho bõ!”
“Cảm ơn thầy ạ……”
“Không có gì không có gì! Nếu dùng cách này mà trừng trị được thằng đẹp trai đáng ghét đó thì thầy cũng thấy sảng khoái!”
Kết thúc cuộc gọi với Kamonohashi-sensei, tôi thở dài trong ghế sau taxi.
“……Phù.”
── Con người ta, không tin những gì mình không tận mắt thấy. Dù đó có là chuyện của tương lai đi chăng nữa.
── Tương lai mà Kashima-dono nhìn thấy, và tương lai mà Kurose-joshi đang nhìn thấy, có lẽ là khác nhau.
Nghe Kujibayashi-kun nói, tôi nghĩ mình phải cho Kurose-san thấy “bằng chứng rõ ràng” về tấm lòng của Satō-san.
Tôi không biết liệu có thành công hay không, nhưng bây giờ, tôi chỉ còn cách tin tưởng vào các mối quan hệ và nhân cách của Kamonohashi-sensei.
◇
Tôi đến sảnh khách sạn khoảng bảy giờ mười lăm phút tối. Dù đã dùng đường cao tốc, năm nghìn yên tiền taxi cũng là một khoản chi lớn, nhưng chắc chắn tôi đã đến trước Kurose-san. Kurose-san ở phòng biên tập đến bảy giờ tối, dù có đi taxi cũng chưa thể đến nơi.
Vì không biết Kurose-san và Satō-san hẹn gặp nhau ở đâu, nên tôi tạm thời ngồi đợi Kurose-san ở sảnh chính đối diện lối vào.
Ngả mình trên chiếc ghế sofa bọc vải cao cấp bóng loáng dành cho một người, khẽ đặt chân lên tấm thảm mềm mại có hoa văn tựa thảm Ba Tư, tôi không thể tập trung vào điện thoại, cứ thế canh chừng lối ra vào một lúc lâu.
Cửa tự động ở sảnh mở ra, và một bóng người quen thuộc bước vào.
“Ryūto!”
Ngạc nhiên chưa, Runa lại đến trước cả Kurose-san.
Runa vừa vẫy tay vừa bước đến chỗ tôi, rồi ngồi xuống chiếc sofa đơn đối diện.
“Em cũng đi taxi đó! Từ nhà em đến ga cũng xa nữa.”
Rồi cô bé ngó nghiêng xung quanh. Trong sảnh chỉ có những người đang chờ làm thủ tục nhận phòng hoặc những người đàn ông mặc vest đang bàn chuyện công việc.
“Maria đâu?”
“Vẫn chưa…”
“Hả, thật á? Nhưng mà từ Iidabashi đến khách sạn này gần lắm mà? Taxi chỉ mất khoảng mười hai phút thôi mà?”
“Ừm, có lẽ con bé đi tàu điện và xe buýt…”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Kamonohashi-sensei, tôi đã nhắn tin và giải thích sơ qua tình hình cho Runa. Runa có vẻ không hề biết gì về chuyện giữa Kurose-san và Satō Naoki, nên rất ngạc nhiên.
“Nhưng mà, đúng rồi, Maria…”
Runa bất chợt thở dài, khuôn mặt buồn bã.
“Cuối cùng con bé cũng tìm được người mình thích rồi vậy mà…”
“Ừm…”
Chắc chắn với tư cách một người chị, cô bé muốn ủng hộ tình yêu mới của Kurose-san. Runa có vẻ mặt phức tạp.
Đúng lúc hai chúng tôi đang chìm vào sự nặng trĩu ấy.
“……Á!”
Nhìn về phía lối vào, Runa ngẩng cằm lên.
“Maria!”
Tôi dõi theo ánh mắt của cô bé khi cô đứng dậy… và thấy Kurose-san đang đứng sững sờ ở lối vào.
“…………”
Kurose-san nhìn chúng tôi, trông có vẻ kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
“……Sao lại thế?”
Cô ấy nhìn chúng tôi luân phiên, rồi như sực tỉnh, lườm tôi.
“Kashima-kun, cậu nói với Runa rồi à? ……Chuyện của Satō-san.”
“Em nghe rồi, Maria. Có vấn đề gì à?”
Runa bước đến gần Kurose-san.
“Chúng ta đã thân đến mức có thể nói mọi chuyện với nhau rồi mà. ……Em nghĩ em mà biết thì sẽ lo lắng à? Em tự biết là mình đang làm chuyện khiến em lo lắng nếu em biết à?”
“…………”
Bị Runa nắm chặt hai tay, Kurose-san cắn môi và né tránh ánh mắt.
Thấy mọi người xung quanh đang chú ý, tôi tiến lại gần hai người và cất tiếng.
Ở đây yên tĩnh quá, mình ra ngoài nói chuyện đi.
◇
Chúng tôi rời khách sạn, đi ra khu vườn.
Khu vườn rộng mênh mông, đủ sức cho người ta tản bộ. Không giống một khu vườn khách sạn chút nào, nó mang dáng dấp của một vườn Nhật Bản truyền thống, uy nghi và cổ kính. Cảnh vật nơi đây khiến tôi nhớ về những chuyến đi thực tế đến Kyoto hồi còn đi học.
Thực ra cũng có vài người đang dạo bước, nhưng chúng tôi đến đây cốt để nói chuyện nên nào có tâm trí đâu mà ngắm cảnh. Vừa thấy một chiếc ghế băng, cả ba liền ngồi xuống.
Trời đã tối hẳn, khắp các lối đi trong vườn, những ngọn đèn mang dáng dấp lồng đèn cổ kính tỏa ánh sáng dịu nhẹ. Từng tán lá xum xuê của cây cối khẽ đung đưa theo làn gió se lạnh của đêm đầu hạ.
“...Maria.”
Runa ngồi ở giữa, quay người lại phía Maria ngồi cạnh, lo lắng nhìn vào mặt cô em.
“Em thích anh Satou nhiều đến thế sao?”
“…………”
Maria cúi gằm mặt, không nói gì. Một lúc sau, cô khẽ gật đầu.
“Anh Satou đang ở trong khách sạn này đúng không?”
Trước câu hỏi của Runa, Maria lại im lặng gật đầu.
“Nếu ăn tối xong, anh ta nói ‘Hay mình về phòng uống tiếp nhé’ thì em sẽ làm gì?”
Maria không đáp.
“...Em sẽ đi à?”
Khi Runa tiếp tục truy vấn, Maria gật đầu.
Runa nhíu mày.
“Maria... Em có hiểu điều đó có nghĩa là gì không?”
“Nhưng mà, đến phòng thì đâu có nghĩa là sẽ xảy ra chuyện gì đâu? Có khi anh ấy thật sự chỉ muốn uống tiếp thôi mà?”
Đây là lần đầu tiên Maria mở miệng từ khi đến đây.
“Đúng là thế thật... nhưng mà...”
Runa im bặt.
Thấy vậy, tôi lên tiếng thay:
“Nhưng nếu bị chụp ảnh vào phòng của anh Satou, thì dù hai người chỉ uống rượu thôi, bức ảnh đó vẫn có thể trở thành bằng chứng ngoại tình giữa hai người. Có khi vợ anh ta còn đòi bồi thường tổn thất tinh thần đấy.”
“…………”
Maria lại chìm vào im lặng. Rồi cô khẽ thốt ra từng lời:
“...Nhưng sự thật thì chỉ cần hai chúng em biết là được rồi. Còn tiền, thì em sẽ cố gắng làm việc để trả.”
“Maria...”
Vẻ mặt Runa méo mó đau khổ.
Không hiểu sao tôi lại thấy mình hiểu được cảm giác của Maria. Maria thích anh Satou, chỉ muốn được ở bên anh ta, chứ không hề có ý định ngoại tình khi đến đây.
Nhưng ý đồ của anh Satou thì chắc chắn là khác.
“...Tôi hiểu cảm xúc của Maria rồi, nhưng mà, nếu anh Satou chủ động mời mọc thì sao? Em có thể từ chối và rời khỏi phòng không?”
“Em tin anh Satou không phải người như vậy.”
“Anh ta chính là người như vậy đấy.”
“Anh Kashima thì biết gì chứ?”
Trước lời đáp có phần hơi bực bội của tôi, Maria cũng cau có đáp lại.
“Biết chứ, vì tôi cũng là đàn ông mà.”
Trước những lời nói đầy cảm xúc của tôi, cả Maria và Runa đều thoáng nín thở, nhìn tôi chằm chằm.
“...Maria.”
Thấy hai người im lặng, tôi tiếp tục nói dồn dập.
“‘Tin tưởng một người’... theo tôi không phải là ngừng suy nghĩ, chỉ đơn giản là tuyên bố ‘tôi tin tưởng’ đâu.”
Đó chỉ là việc áp đặt lý tưởng của bản thân lên người khác mà thôi. Satou và Maria mới chỉ quen nhau trong thời gian ngắn như vậy, làm sao có thể xây dựng được mối quan hệ tin cậy từ sâu thẳm tâm hồn được chứ.
“…………”
Maria lại im lặng lần nữa.
Đúng lúc đó, Runa lên tiếng.
“‘Tin tưởng một người’... theo em, có nghĩa là phải chuẩn bị sẵn tinh thần rằng ‘người này có lừa dối mình thì cũng chấp nhận’.”
Nhìn xuống đôi tay đặt trên đầu gối, Runa khẽ nói.
“Em... nếu là Ryūto lừa dối, em cũng chấp nhận. Em sẽ nghĩ rằng nếu Ryūto lừa dối em, thì đó là chuyện không thể tránh khỏi.”
“…………”
“Runa...” Tôi nhìn cô ấy.
Runa không hề liếc mắt nhìn tôi, mà dùng ánh mắt chân thành nhìn em gái mình.
“Bây giờ Maria đã chuẩn bị sẵn tinh thần đó chưa? Dù có bị anh Satou lừa dối, em có hối hận không?”
Maria cúi gằm mặt, không trả lời.
“Có thể chấp nhận hiện thực, coi tất cả là lỗi của mình, mà không hề nghĩ ‘không ngờ anh ta lại là người như vậy’ hay ‘đáng lẽ mình không nên đi’ được không?”
Lúc này, Maria mới ngẩng mặt lên.
“Nhưng mà em thích anh ấy mà...! Vì thích nên em muốn tin tưởng, muốn làm theo những gì anh ấy mong muốn.”
Trước lời nói ấy của Maria, Runa ngập ngừng nói:
“...Suy nghĩ đó, giống y hệt em trước khi hẹn hò với Ryūto đấy.”
“…………”
Cả Maria và tôi đều chết lặng.
“Nếu nói kỹ ra, cảm xúc của em hồi đó là ‘vì là bạn trai nên muốn tin tưởng’... Nhưng việc tin tưởng ‘tình yêu’ của một người mình còn chưa hiểu rõ là người như thế nào, rồi dâng hiến tất cả của bản thân... em hối hận. Đến bây giờ vẫn vậy. Mãi mãi.”
Runa khẽ nhìn xuống, nói như độc thoại.
“Nỗi hối hận này... có lẽ cả đời cũng không thể biến mất được.”
Rồi cô ngẩng mặt nhìn Maria.
“Em không muốn Maria phải trải qua cảm giác đó.”
Runa nở một nụ cười như thể mang theo nỗi đau, rồi nói với Maria.
“Vì Maria vốn là một cô gái biết yêu thương bản thân mà, đúng không?”
Như bị lây cảm xúc, khuôn mặt Maria cũng méo mó.
“...Runa làm sao hiểu được chứ!”
Nắm chặt hai bàn tay đặt trên đầu gối, Maria thốt ra tiếng khóc nghẹn ngào.
“Cơ thể của em... dù có được những người không thích em thèm muốn, nhưng chưa bao giờ được người em thích chấp nhận cả.”
“…………”
Tôi nhớ lại chuyện Maria bị quấy rối tình dục.
Tiếp đó, là cả chuyện Maria từng quyến rũ tôi trong nhà kho thể chất nữa.
“Em thích anh Satou. Vì vậy, nếu anh ấy khao khát em... dù chỉ là cơ thể thôi... bây giờ, em thấy vui vì điều đó...”
Từ khóe mắt cô, một giọt nước mắt lăn dài.
“Anh ấy là ‘người em thích’ đầu tiên thèm muốn em mà.”
“Maria...”
Runa đau khổ nắm lấy tay Maria, vừa định mở miệng nói gì đó thì...
Bộp bộp bộp, bộp bộp bộp...
Tiếng rung phát ra từ túi xách của Runa. Cô lấy điện thoại ra.
“...Ối giời, lại là quản lý! Gì mà đúng lúc này chứ!”
Runa vừa lầu bầu bực bội, vừa đứng dậy khỏi ghế băng, áp điện thoại vào tai.
“Chào buổi tối ạ! ...Ơ!? Thật ạ...!?”
Runa vừa nói chuyện vừa đi xa khỏi ghế băng, đến một chỗ mà chúng tôi vẫn thấy cô ấy nhưng không nghe rõ tiếng.
Chỉ còn lại tôi và Maria, tôi suy nghĩ về những gì cô ấy vừa nói.
──Cơ thể của em... dù có được những người không thích em thèm muốn, nhưng chưa bao giờ được người em thích chấp nhận cả.
Chắc chắn cô ấy đang nói đến chuyện của tôi trong nhà kho thể chất.
Nghĩ lại, Maria thật sự đã có những trải nghiệm méo mó với đàn ông. Cô ấy từng đột nhiên ép tôi "ôm mình" dù chưa hề có kinh nghiệm. Rồi lại bị quấy rối và trở nên sợ đàn ông.
Thôi thì tạm gác chuyện bị quấy rối sang một bên. Nếu vì tôi đã từ chối lúc đó mà Maria đánh giá thấp giá trị bản thân, rồi muốn lao đầu vào anh Satou một cách mù quáng thì sao?
Tôi nghĩ mình phải nói cho cô ấy sự thật.
“Maria. Tôi...”
Tôi thầm cảm ơn Runa đã đi ra chỗ khác. Chắc chắn tôi không thể nói điều này trước mặt cô ấy.
“Tôi không phải là vì muốn Maria có trải nghiệm đầu tiên với một người như anh Satou nên mới kiềm chế lúc đó đâu. Ở nhà kho thể chất ấy...”
Maria chăm chú nhìn vào mắt tôi lắng nghe. Dù biết vậy, tôi vẫn nhìn vào những tán lá cây trong vườn lay động theo gió đêm.
“Thật ra, tôi cũng...”
Ánh mắt của Maria và tôi chạm nhau trong thoáng chốc, cô ấy có vẻ mặt nghiêm túc đến nghẹt thở. Chỉ có đôi mắt là đang chực trào nước mắt.
“…………”
...cũng muốn lắm.
Dù không nói ra, tôi nghĩ Maria đã hiểu rồi.
Maria khẽ cụp mắt xuống, không hề nhúc nhích.
“Anh Kashima...”
Maria là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, là mối tình đầu của tôi.
Bị quyến rũ trắng trợn như vậy, không thể nào tôi lại không hề xao động cả tâm trí lẫn cơ thể.
“Nhưng tôi đã có người trong lòng rồi... và tôi không thể khiến em hạnh phúc, nên tôi không ra tay.”
Vừa nhìn bóng dáng Runa đang gọi điện thoại ở đằng xa, tôi vừa nói.
“Em đã muốn một người đàn ông biết phân biệt đúng sai như vậy nên mới nói ‘giới thiệu bạn trai cho em’ đúng không?”
“…………”
Maria cúi đầu im lặng. Tôi không thể biết giờ cô ấy đang nghĩ gì.
Tôi cũng không biết liệu lần thuyết phục này có thành công hay không.
Kiểm tra điện thoại, không có tin nhắn nào đến.
“...Thật ra tôi cũng đã nghĩ, nếu Maria muốn đến chỗ anh Satou đến vậy thì cứ mặc em ấy đi.”
Tôi nói thật lòng, Maria hơi ngẩng đầu nhìn tôi.
“Thế nhưng, tôi vẫn gọi Runa đến đây là vì anh Kujibayashi đã nói với tôi.”
Nghe đến đây, Maria ngẩng hẳn mặt lên.
“...Người của Morigai Ōgai à?” (Tên một tác giả nổi tiếng của Nhật)
“Đúng rồi đó.”
Tôi khẽ cười.
Tôi cảm thấy không khí căng thẳng lạc lõng đang bao trùm khu vườn đêm đã dịu đi một chút.
“Anh ấy nói ‘Maria là một cô gái rất tốt bụng, đã kiên nhẫn lắng nghe những chuyện nhàm chán của tôi đến cùng, nên có thể sẽ không từ chối nếu bị một gã đàn ông tồi tệ dụ dỗ. Hãy giúp cô ấy dừng lại’.”
“…………”
Maria khẽ cụp mắt xuống, môi hơi mím lại.
“Anh Kujibayashi là một người tốt. Có thể không phải là đối tượng yêu đương hay bạn trai của em... nhưng tôi mong Maria hãy thử kết bạn với một người như anh Kujibayashi. Maria từng nói ‘sợ đàn ông’ nhưng anh ấy là người hoàn toàn không có ‘nét đàn ông’ đáng sợ như vậy.”
Nhìn về phía khách sạn, những ánh đèn lác đác thắp sáng các phòng. Có thể anh Satou đang ở đâu đó, thèm thuồng chờ đợi Maria đến.
“Ít nhất, điều em định làm bây giờ không phải là hành động của một người phụ nữ nói rằng mình ‘sợ đàn ông’ đâu. Xin em hãy bình tĩnh và suy nghĩ kỹ.”
Chuyện phụ nữ độc thân bị tổn thương khi vướng vào mối quan hệ tình ái chơi bời với đàn ông đã có gia đình... là chuyện quá đỗi bình thường đến mức bây giờ có đăng lên mạng xã hội cũng chẳng gây bão nữa.
Tôi không muốn em gái quý giá của Runa trở thành nhân vật trong một câu chuyện tầm thường như vậy.
“Tôi là ‘anh trai’ của em mà, đúng không?”
Maria nhìn tôi, vẻ mặt như giật mình.
“Biết rõ em dâu tương lai sẽ đau khổ... tôi không muốn để Maria đến chỗ anh Satou.”
Đôi mắt Maria dao động như mặt nước, rồi cùng với mỗi cái chớp mắt, những giọt nước mắt lăn dài.
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi rung lên, tôi kiểm tra màn hình.
Là email từ Thầy Kamonohashi.
“...!”
Tôi vội vàng mở khóa và mở email.
Từ: Thầy Kamonohashi
Mừng đi, có cái hay ho lắm đây (cười).
Nội dung email của Thầy Kamonohashi chỉ có thế. Tôi mở ảnh đính kèm, đó là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện trên LINE.
Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là bức ảnh chụp đôi tình tứ giữa anh Satou và một người phụ nữ. Người phụ nữ trông khoảng giữa tuổi hai mươi, xinh đẹp, với mái tóc ngắn và chiếc cổ thon nổi bật trong chiếc áo ba lỗ phóng khoáng. Bộ ngực đầy đặn đến mức tôi không thể rời mắt, tạo thành một khe ngực sâu hút. Anh Satou đặt tay đỡ lấy bộ ngực nặng trĩu ấy, ôm người phụ nữ vào lòng. Nhìn góc chụp, có lẽ là ảnh tự sướng của anh Satou.
Bên dưới bức ảnh là chuỗi tin nhắn. Ngày tháng là khoảng giữa kỳ nghỉ Tuần Lễ Vàng tháng Năm. Rất gần đây.
Tiêu đề cuộc trò chuyện là “Satou Naoki”. Cuộc trò chuyện bắt đầu từ anh Satou, và tiếp nối bằng những trao đổi với người nhận. Có lẽ là một trong những họa sĩ truyện tranh thân thiết mà Thầy Kamonohashi từng nhắc đến.
Vợ ngực khủng là nhất rồi ạ
Cảm ơn. Tối nay có cái này là đủ rồi.
Thôi đi đừng có thủ dâm với vợ người khác chứ w
Chắc sắp có đứa thứ 2 rồi ạ?
Để ra thêm một series nữa đã.
Vừa mới mua nhà xong.
Cố gắng lên nhé, bố.
Tôi cũng muốn có bạn gái ghê.
Ồ, vậy mình lại đi xem mắt nhé?
Không, nhưng nói thật lòng...
Vợ tôi muốn cho con học trường tư nên...
Nói thật thì vất vả lắm.
Kết hôn chắc không chơi bời được nữa nhỉ.
Thôi thì cũng đang xoay sở tốt mà haha.
Aizzz, ước gì lại được chuyển thể anime nhỉ?
Mấy thằng lợn moe hãy bấn loạn nữa đi ~ nữ chính của tao đáng yêu mà.
“…………”
Cái này đúng là khủng khiếp. Thật sự, kết quả còn vượt ngoài mong đợi.
Đây là một bức ảnh chụp màn hình có thể phá hủy cả mối tình trăm năm lẫn sự tôn trọng với tư cách là một họa sĩ truyện tranh.
Nếu Kurose đã mù quáng đến mức nhìn thấy những thứ này mà vẫn còn đắm say anh Satou thì có lẽ tôi cũng chẳng biết phải làm sao.
“Kurose.”
Có thể hơi tàn nhẫn, nhưng tôi vẫn đưa ảnh chụp màn hình trên điện thoại mình cho Kurose xem.
“Chị nhìn cái này đi.”
“Ơ? Cái gì đây…?”
Dù Kurose ngập ngừng nhìn vào màn hình, nhưng cô ấy dường như đã nhanh chóng hiểu ra. Một khi đã nhắn tin LINE với anh Satou thì Kurose hẳn phải quen thuộc với cái avatar ảnh phong cảnh kia.
“…Đó là anh Satou.”
“…………”
Ánh mắt Kurose dán chặt vào màn hình điện thoại, đôi môi cô ấy run rẩy khe khẽ.
Tôi không biết anh Satou đã nói gì với Kurose về người vợ của mình, nhưng nhìn cảnh này thì chẳng thể nghĩ gì khác ngoài một cuộc hôn nhân êm ấm.
“Kurose, chị không sao chứ…?”
Dù chính mình là người đưa cho cô ấy xem, nhưng thấy Kurose quá sốc nên tôi đâm ra lo lắng mà cất tiếng hỏi.
“Xin lỗi nha! Để mọi người đợi lâu! Quản lý lại quên mất vụ sự kiện nên có chút rắc rối, nhưng may mà mọi thứ cũng ổn thỏa rồi!”
Đúng lúc ấy, Runa trở về chỗ ghế đá nơi chúng tôi đang ngồi. Vẫn giữ nguyên sự hăng hái khi nghe điện thoại, cô ấy nhận ra sự khác biệt không khí giữa mình và chúng tôi, rồi khẽ tỏ vẻ ngượng ngùng.
“…Thế, chuyện là sao rồi?”
Runa nhìn lần lượt tôi và Kurose, nở nụ cười gượng gạo.
Nhìn Runa như vậy, Kurose bật cười. Đó là một nụ cười như vừa trút bỏ được gánh nặng.
“Này, hay là lát nữa ba đứa mình đi ăn cơm đi? Lịch trình của chị đã bị hủy hết cả rồi.”
“Ơ? Chuyện đó là…”
Trước sự bối rối của Runa, Kurose vẫn giữ nguyên nụ cười, cất lời:
“Chị sẽ không gặp anh Satou nữa. Chị cũng sẽ chặn LINE của anh ấy.”
Vừa nói, Kurose vừa lấy điện thoại của mình ra, rồi trước mặt chúng tôi, cô ấy chặn Satou Naoki và xóa phòng trò chuyện.
◇
Sau đó, chúng tôi bắt xe buýt đến ga Mejiro, rồi dùng bữa tại một nhà hàng trong tòa nhà gần ga. Đó là một nhà hàng sang trọng chuyên về các món hữu cơ, nhưng nó bình dân và giá cả phải chăng hơn nhiều so với khách sạn chúng tôi vừa ở.
“Uống thôi nào, bia, bia! Không uống là không được!”
Trong không gian nhà hàng sáng sủa với những bức tường ốp gỗ trắng, Kurose ngồi vào bàn bốn người và lập tức nói ngay điều đó.
“Này Maria, uống ít thôi nhé…”
Runa, người biết tửu lượng của Kurose, vội vã khuyên ngăn.
Kurose và Runa ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế tựa lưng bằng gỗ, còn tôi ngồi đối diện với Runa.
“Trước hết, cho một bia và gà rán nhé. Runa với mọi người cũng gọi gì đó tùy ý đi.”
Kurose liếc qua thực đơn rồi nói, ánh mắt cô ấy đã đanh lại dù vẫn còn tỉnh táo.
“Anh Satou Naoki là cái loại gì chứ. Thật không thể tin nổi!”
Một tiếng sau khi bắt đầu uống, Kurose, như dự đoán, đã say mèm, cầm ly bia và bắt đầu luyên thuyên.
“Những gì anh ta nói với tôi khác hẳn một trời một vực! Anh ta rõ ràng là đang ôm ấp vợ mình say đắm mà! Nào là ‘không còn xem cô ta là phụ nữ’ nữa! Lại còn ‘có thể sẽ chia tay’ nữa chứ!”
“Ơ, cái gì vậy, tệ quá vậy! Nói mấy lời đó để lừa Maria sao!?”
Đồng tình với Kurose, âm lượng của Runa cũng tăng lên.
“Đúng là đàn ông tồi mà! Mấy loại đó nên bị loại bỏ khỏi xã hội đi!”
“Đúng vậy đó! Cắt phăng nó đi!”
“Nè! Không nói là cắt cái gì đâu nha!”
“Đúng là không nói cái GÌ đâu ha!”
“Khoan, khoan đã, hai người bình tĩnh lại chút coi…!”
Vì đây là một chủ đề không phù hợp với không khí sang trọng của quán, tôi khẽ răn đe, lo lắng liếc nhìn các bàn xung quanh. May mắn thay, trong quán có nhiều nhóm nữ đang tụ tập khoảng bốn người, nên tiếng nói chuyện khá ồn ào đã cứu vãn tình hình.
“Mà dù có ôm ấp hay không, thì việc anh ta đã kết hôn là sự thật mà…”
Nghe tôi nói, Kurose bỗng nhiên buồn thiu.
“…Đúng rồi. …Chuyện đó, không cần nghĩ kỹ cũng… là như vậy mà…”
Quên mất sự khí thế ban nãy, Kurose thở dài thườn thượt.
“Haiz… Có ai độc thân tử tế không nhỉ…”
Nhìn em gái mình như vậy, Runa đưa ánh mắt đầy trìu mến.
“Maria muốn một người như thế nào?”
“…Một người như anh Satou.”
Chống tay lên má, Kurose chu môi hờn dỗi trả lời.
“Ơ? Khoan, dù độc thân thì cũng nên tránh xa loại người đó đi!”
“Đúng đó, sẽ bị cắm sừng đấy!”
Dù bị Runa và tôi nói vậy, Kurose vẫn làm mặt lì lợm như một đứa trẻ hư không chịu nghe lời.
“Nhưng giờ nói thì tôi cũng chỉ nghĩ được đến thế thôi…”
Runa nhìn em gái mình với vẻ xót xa, rồi đưa ly nước lên môi. Có lẽ nghĩ đến lúc Kurose say xỉn, thứ Runa đang uống là nước chanh không cồn.
“…Maria, ngoài Ryūto ra, em có người bạn nam nào khác không?”
Bỗng nhiên, Runa hỏi như vậy.
Kurose lắc đầu nhẹ nhàng.
“…Không.”
“Vậy thì, hãy bắt đầu từ tình bạn đi. Trường hợp của Maria, trước khi yêu đương, nên tập làm quen với con trai thì hơn.”
Kurose liếc nhìn Runa, rồi lại khẽ thở dài.
“Hai cặp đôi thân thiết này lại nói cùng một câu rồi…”
“Hả?”
Runa ngạc nhiên nhìn tôi. Có lẽ là vì cô ấy không biết cuộc nói chuyện khi cô ấy rời khỏi ghế đá nghe điện thoại.
Bỏ lại Runa đang ngơ ngác, Kurose nhìn tôi.
“Người của Mori Ōgai… Kujibayashi phải không?”
“Ừm.”
“Nếu được, lần tới anh mời Kujibayashi đi ăn cơm đi? Tôi muốn nói chuyện với Runa và Kashima… Bốn người chúng ta.”
Không hề có vẻ buông xuôi, trên gương mặt Kurose lúc này là một nụ cười đầy lạc quan.
“Ừm… Được thôi.”
“À, cái đó hay ghê luôn á! Em cũng muốn gặp ‘cái người đó’!”
“‘Tôi’ chứ không phải ‘thằng tôi’ đâu nhé.”
Tôi cười nói với Runa, rồi nhìn Kurose.
Kurose nhìn luân phiên giữa tôi và Runa, trên môi nở một nụ cười hiền hậu.
“…Sao ấy nhỉ.”
Đôi má hơi ửng hồng vì bia, Kurose nheo mắt mỉm cười như đang nhớ về điều gì đó.
“Khi ba đứa mình nói chuyện thế này, tôi lại nhớ đến lúc làm ban chương trình ấy nhỉ.”
“À… Đúng thật!”
Runa kêu lên như vừa bừng tỉnh.
“Có lẽ đây là lần đầu tiên ba đứa mình nói chuyện tử tế thế này kể từ dạo đó nhỉ.”
Chúng tôi nhớ lại thời cấp ba, năm lớp mười một, khi cả ba cùng làm ban chương trình cho lễ hội văn hóa. Hồi đó Runa và Kurose vẫn còn căng thẳng với nhau, dù tôi đã để hai người cùng tham gia ủy ban tổ chức lễ hội văn hóa để rút ngắn khoảng cách.
Ngược lại, tôi và Kurose lại xích lại gần nhau một cách bất ngờ nhờ những điểm chung về sở thích và trường luyện thi, khiến mối quan hệ giữa tôi và Runa trở nên lung lay.
Tôi đã quyết định ngừng làm bạn với Kurose vì chuyện đó, và kể cả khi có Runa ở đó, tôi cũng chỉ giữ mối quan hệ bạn học bình thường với Kurose cho đến khi tốt nghiệp.
“…Hồi đó, quả thật là hơi… khó xử một chút.”
Runa cười một cách phức tạp, Kurose cũng cười gượng.
“Chẳng hiểu sao, lễ hội văn hóa năm lớp mười hai vui ghê á.”
“À, đúng vậy ha!”
Runa mặt tươi tỉnh vỗ tay.
Và thế là, tôi cũng nhớ lại mùa thu năm lớp mười hai.
♣
Lễ hội văn hóa năm lớp mười hai, chúng tôi hoàn toàn là khách tham quan. Lớp tôi là lớp học sinh ban xã hội định hướng lên đại học, nên không có tiết mục nào, cũng không tính vào ngày chuyên cần, nên có những học sinh chẳng đến cả hai ngày lễ hội.
Trong khi đó, lớp E của Yamana và Akari là lớp định hướng đi làm hoặc vào trường chuyên nghiệp, không cần ôn thi đại học, nên đây là lớp duy nhất trong khối ba có tiết mục riêng.
Còn Runa thì sao? Do chưa xác định được định hướng nghề nghiệp khi nộp phiếu nguyện vọng, nên cô ấy được xếp vào lớp ban xã hội định hướng lên đại học thứ hai, không cùng lớp với bất kỳ ai trong chúng tôi. Có hai lớp ban xã hội định hướng lên đại học, tôi, Nishina và Kurose học cùng một lớp, còn Runa ở lớp kia, lớp mà học lực hơi kém hơn một chút… nói chung là vậy.
Tiết mục của lớp E là một “quán cà phê chủ đề” – một quán cà phê lấy chủ đề từ các “concept cafe” nổi tiếng, bắt đầu từ quán cà phê hầu gái.
Và chủ đề đó, không ngờ lại là “gái thỏ”. Akari là người chủ trì chuẩn bị trang phục cho nữ sinh, còn trang phục nam sinh và trang trí trong lớp học thì được thống nhất theo phong cách của “Lữ quán Luida”, trông khá ấn tượng.
Mà nói đúng hơn, sự kiện gây sốc nhất đối với tôi là…
“Ryūto ơi~! Thấy thế nào nè??”
Không hiểu sao, Runa lại hóa thân thành một cô nàng thỏ. Hóa ra, học sinh khối 12 không phải là thí sinh được phép tham gia đặc biệt vào tiết mục của lớp E.
“R-Runa…!?”
Vào ngày đầu tiên của lễ hội văn hóa, tôi chỉ được Runa nhắn rằng “Hẹn anh ở quán cà phê lớp E nha ♡”. Và tôi đã tròn mắt kinh ngạc khi thấy cô ấy đón tôi ở lối vào lớp học.
Runa là một cô nàng thỏ hoàn hảo. Với đôi tai và cái đuôi thỏ, cổ đeo cổ áo và nơ bướm, cổ tay đeo còng, bộ bodysuit thỏ bó sát – một tạo hình chuẩn mực. Vòng một đầy đặn gần như tràn ra từ phần ngực chữ M, đôi chân dài được bọc trong chiếc quần tất đen mỏng lộ ra từ bộ bodysuit cắt cao.
Sau này tôi mới biết, quần lưới bị giáo viên từ chối vì “quá gợi cảm”, nhưng dù vậy, đây vẫn là một trang phục đủ sức kích thích đối với nam sinh cấp ba.
“Ồ, Kashima Ryūto đến rồi.”
“Vâng, mời quý khách một người ạ!”
Yamana và Akari cũng thò đầu ra từ bên trong trong trang phục thỏ, nhưng tôi lúc đó đang quá choáng váng trước hình ảnh Runa trong bộ thỏ nên chẳng để ý gì đến họ.
Vào lớp và ngồi xuống chỗ, Runa mang thực đơn đến cho tôi.
“Vậy thì, cho một ly cola…”
Tôi đang lúng túng không biết nhìn đi đâu, định gọi đại một món thì Runa cúi người xuống, ghé sát miệng vào tai tôi.
“Này, Ryūto.”
“…!?”
Vòng một đầy đặn của cô ấy tiến lại gần, khiến tôi chấn động mạnh. Hơn cả lúc mặc đồng phục, có khi còn hơn cả lúc mặc đồ bơi, tôi có thể nhìn rõ khe ngực của cô ấy, đến mức nhận ra “À, chỗ này có nốt ruồi” và tim cứ đập thình thịch không ngừng.
“Có một món bí mật gọi là ‘paff paff’ đó…”
Runa chậm rãi nói một cách đầy ẩn ý, rồi cô ấy đứng thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn tôi.
“…Anh có muốn không?”
“Ếh!?”
Pa, paff paff sao!?
“Ư-Ưm…!?”
Đó là cái quái gì vậy!? Một lễ hội văn hóa cấp ba mà lại có thể có thứ như vậy sao!? Mà khoan, nếu khách hàng khác cũng gọi món đó thì sao…!? Trong lúc tôi đang hoang mang tột độ, Runa khúc khích cười “À ha ha”.
“Vậy, bây giờ em đi chuẩn bị ‘paff paff’ nhé!”
Tôi nuốt nước bọt nhìn cô ấy với nụ cười quyến rũ biến mất sau tấm bình phong ở khu hậu trường.
Và vài phút sau.
Tôi nhìn ly cola và hai ly kem dâu mini đặt trước mặt, lòng tràn đầy thất vọng.
“…Ưm…”
Đối diện tôi, Runa ngồi đó, mỉm cười tủm tỉm như đang thích thú với phản ứng của tôi.
“…Cái này không phải là ‘parfait parfait’ sao…?”
“Phì phì, đúng rồi mà?”
Runa khúc khích cười một cách thích thú.
“Nếu anh gọi món này, em cũng có thể ngồi xuống được.”
À ra vậy… Điều đó, dù sao cũng khiến tôi vui.
“Anh đã nghĩ nó là cái gì vậy? Đồ biến thái Ryūto!”
Tôi cứng họng không nói nên lời.
Vâng, tôi là thằng biến thái…
Nghĩ vậy, tôi cúi đầu xuống, Runa khẽ cười “Phì phì”. Tôi ngẩng mặt lên, Runa nheo mắt mỉm cười, nhìn chằm chằm vào tôi.
“…Còn cái thật, để lần sau nhé.”
“Hả?”
Cô ấy vừa nói gì vậy?
Cái thật? Cái paff paff thật? Mà rốt cuộc “paff paff” là cái gì vậy? Có phải ý cô ấy giống với cái tôi đang nghĩ không?
“Nào, ăn kem đi.”
Trước mặt tôi đang bối rối tột độ, Runa cầm lấy chiếc thìa nhựa.
“A~n ♡”
Paff paff của Runa… không, miếng kem được nhét vào miệng tôi, hơn cả vị kem dâu tan chảy trong khoang miệng.
Là cảm giác chua ngọt lan tỏa trong lòng, khiến trái tim tôi như tan chảy.
Cùng thời điểm với lễ hội văn hóa đó, đại hội thể thao cũng được tổ chức.
Dù đã lên năm cuối cấp ba, Runa vẫn xuất sắc tham gia vào các cuộc thi chạy và chạy tiếp sức.
Chỉ có một điều duy nhất khác biệt hoàn toàn so với năm lớp mười một.
“Cố lên, Runa! Maria!”
Từ khán đài, mẹ của Runa vẫy tay.
Runa và Kurose, đang đứng trong hàng chờ đến lượt mình, nhìn nhau mỉm cười.
“Cảm ơn mẹ!”
“Chúng con sẽ cố gắng ạ!”
Hai người nắm tay nhau, rồi vẫy tay còn lại về phía mẹ.
Và một lần nữa, họ nhìn nhau và cười vui vẻ.
Đó chính là hình ảnh mà tôi muốn nhìn thấy từ hai người.
Với cảm xúc dâng trào đó, tôi ngồi trên ghế lớp học, một mình thấy lòng mình ấm áp.
Ba năm đã trôi qua kể từ dạo ấy.
Runa và Maria, hệt như dạo ấy, vẫn nắm tay nhau bước trên con đường đêm.
Trên vỉa hè của con phố chính dẫn đến ga Mejiro. Bởi vì đã là chín giờ tối ngày thường, qua giờ tan tầm nên trước cửa ga cũng chẳng có mấy người qua lại.
“Maria đáng yêu thế cơ mà, sẽ ổn cả thôi.”
Runa cố ý đong đưa mạnh cánh tay đang nắm, vừa đi vừa nói để trấn an em gái.
“Làm gì có chàng trai nào lại không thích Maria cơ chứ. Đến cả Ryūto, nếu không có Runa này, chắc cũng đã yêu đương với Maria rồi đấy.”
“…………”
Tôi không thể phủ nhận điều đó. Mà cũng chẳng cần thiết phải nói ra. Không khí lúc bấy giờ là như vậy.
Tôi và Runa giờ đây đã không còn ở cái giai đoạn phải bận tâm những chuyện như thế nữa. Tôi cảm nhận được điều đó.
“Thế nên, lần tới sẽ ổn thôi. Maria chắc chắn sẽ tìm được hạnh phúc với người mà em yêu thương sau này.”
“…………”
Có lẽ, Maria cũng hiểu điều ấy. Cô bé khẽ cười, nụ cười thoáng chút buồn bã.
“Cảm ơn chị. …Hôm nay, may có Runa đến.”
Nói đoạn, Maria nhìn tôi qua vai Runa.
“Cả Kashima-kun nữa, cảm ơn anh.”
Rồi cô bé ngẩng mặt nhìn về phía trước.
“Em sẽ cố gắng.”
Bầu trời đêm lúc ấy mờ đục như có sương giăng trắng xóa, và ánh trăng lưỡi liềm hơi tròn tỏa chiếu khắp không gian. Một vầng trăng thanh khiết đến mức tôi có thể cảm nhận được một chút gì đó thiêng liêng.
“Em sẽ cố gắng, sẽ sống một cuộc đời đàng hoàng.”
Một giọt nước mắt lăn dài trên má Maria khi cô bé ngước nhìn trời thì thầm.
“…Đúng vậy.”
“Cố lên, Maria.”
Vừa nói, Runa dùng bàn tay còn lại nắm lấy tay tôi.
Runa ở giữa, ba chúng tôi nắm tay nhau bước đi quanh quảng trường trước ga Mejiro.
Cố lên nhé, Maria.
Em đã làm rất tốt rồi.
Quyết định mà em đưa ra, chắc chắn không phải cô gái nào ở cùng hoàn cảnh cũng có thể làm được.
Em là một cô gái cao thượng.
Một người như em, xứng đáng được hạnh phúc hơn bất cứ ai.
Để lời cổ vũ ấy từ tôi cũng có thể đến được trái tim Maria thông qua Runa,
Tôi siết chặt tay Runa.