Tháng Sáu đã về, và sinh nhật Runa năm nay lại tới.
“Yesss! Được đi hái dâu rồi!”
Nhìn những dãy nhà kính xếp hàng san sát, bao quanh bởi lối đi nhỏ giữa ruộng, Runa vui sướng reo lên.
Cuối tháng Sáu, một ngày Chủ Nhật trời âm u nhưng dự báo không mưa, lúc mười một giờ sáng.
Từ ga gần nhất trên tuyến Tobu Isesaki, bọn tôi bắt taxi tới thành phố Koshigaya để trải nghiệm hái dâu.
“Nghe nói vụ hái dâu năm nay hôm nay là kết thúc rồi đó.”
“Hả, suýt nữa thì lỡ! Sát nút quá trời!”
“Đúng vậy. May mà vẫn kịp. Năm nay dâu còn nhiều nên họ mới nhận, chứ mọi năm thì giờ này hết mùa rồi.”
Sở dĩ chọn hái dâu là vì cuộc trò chuyện hồi hẹn hò ở Laketown lần trước.
—Lần tới, mình muốn đi hái dâu ghê. Chẳng hiểu sao trước giờ chưa đi bao giờ.
Đó là buổi hẹn hò cuối tuần hiếm hoi kể từ hôm ấy. Sinh nhật Runa năm nay rơi vào ngày thường, nên khi bàn chuyện đi chơi sớm để mừng sinh nhật, tôi đã nhớ lại lời nàng nói và đặt chỗ hái dâu. Mùa chính để hái dâu là mùa xuân, đa số các nông trại đều kết thúc vào khoảng tháng Năm, nên việc tìm một nơi còn mở cửa cũng đã khá vất vả.
Ngay cả nơi chúng tôi tìm thấy này, khi gọi điện, họ cũng hỏi: “Dâu giờ còn ít lắm, hai bạn có muốn đến không?”. Có lẽ vì cuối mùa nên dù đã gần sát giờ mở cửa, chúng tôi vẫn không thấy bóng dáng khách nào khác ngoài hai đứa.
Trả tiền ở khu tiếp tân nhỏ như một cái lều bạt bên cạnh nhà kính, chúng tôi được phát một chiếc hộp nhựa trắng be bé. Nó trông giống như khuôn làm đồ chơi bánh kẹo tự làm, với các rãnh tròn và rãnh vuông.
“Đây là để đựng cuống dâu. Còn đây là để đựng sữa đặc.”
Người đàn ông ở quầy tiếp tân giải thích như vậy. Nhìn sang quầy thu ngân, tôi thấy có bán các tuýp sữa đặc.
“Dâu bây giờ ngọt lắm nên đa số khách không dùng sữa đặc đâu ạ. Thường chỉ có mấy bác lớn tuổi là mua thôi.”
Tôi nghĩ đây là một bác nông dân thật thà, không màng chuyện kinh doanh.
Người dẫn chúng tôi vào nhà kính cũng là bác ấy. Bác là một người đàn ông trung niên gầy gò, dù mới tháng Sáu nhưng làn da đã rám nắng, đúng chất người nông dân.
“Thời gian hái dâu thông thường là ba mươi phút, nhưng vì hôm nay là ngày cuối nên hai bạn cứ thoải mái ăn bao nhiêu tùy thích. Hôm nay chỉ có mỗi hai bạn thôi. Tôi nghĩ chỉ cần một tiếng thôi là sẽ no căng bụng rồi.”
“Ơ, thật hả bác?! Tuyệt quá ạ!”
Trước sự tốt bụng bất ngờ, Runa vô tư reo vui. Quả nhiên, không có vị khách nào khác ngoài chúng tôi.
“Ăn thật nhiều thôi nào!”
“Cứ đi vòng quanh tìm những quả ngon nhất nhé.”
Vừa cúi đầu cảm ơn lời bác nông dân, hai chúng tôi vừa bắt đầu chuyến hái dâu riêng tư.
“Oa, nóng quá!”
Vừa bước vào nhà kính, một luồng hơi nóng hầm hập lập tức ập vào người, thấm sâu vào tận bên trong lớp áo. Giữa những ngày tháng Sáu ẩm ướt đỉnh điểm mùa mưa, có những hôm trời không mưa mà nhiệt độ chạm ngưỡng ba mươi độ, cái nóng này thật khó chịu. Chứ đừng nói một tiếng, có khi ba mươi phút cũng không chịu nổi.
“Đúng là dâu không còn nhiều thật…”
“Ừm…”
Trong nhà kính nhìn đâu cũng thấy màu xanh của lá, dù có thấy dâu nhưng chúng đều nhỏ xíu và trông không ngon lành gì mấy.
“A, có rồi!”
Giữa lúc đó, Runa lên tiếng.
Trong nhà kính, từng hàng luống dâu được sắp xếp ngay ngắn theo từng giống. Mỗi luống có hai tầng, tầng trên cao ngang tầm mắt người lớn, tầng dưới thì thấp hơn đầu gối một chút.
Runa ngồi xổm xuống, vươn tay hái quả dâu ở tầng dưới.
“Nhìn này, nhìn này!”
“Ồ!”
Đó là một quả dâu tây đỏ mọng, to lớn, trông như hàng bán ở siêu thị vậy.
“Giỏi ghê!”
“Chỗ này có vẻ ổn đó.”
Đúng là, gần đó cũng có vài quả dâu tây lớn và đỏ mọng.
Trong số đó, Runa hái quả dâu tây đẹp nhất, rồi mỉm cười nhìn tôi.
“Nè, há miệng ra đi ♡”
“Hả, em cho anh à?”
“Ừm. Ryūto cũng thích dâu tây mà, đúng không? Lúc ăn tráng miệng, anh toàn chọn món nào có dâu thôi chứ gì?”
“À… ừm.”
Đúng là Runa có khác. Hình như nàng đã hiểu rõ tôi đến từng chân tơ kẽ tóc rồi.
“Nhưng, Runa cũng thích dâu tây mà, cho anh có sao không?”
“Không sao đâu, trông ngon quá nên em cho Ryūto ăn đó ♡”
Đến buổi hái dâu mà lại tranh cãi chỉ vì một quả dâu tây, thật là buồn cười. Thế nhưng, sau một hồi lời qua tiếng lại, tôi cúi người xuống và được Runa đang ngồi xổm đút cho ăn quả dâu đó.
“Ngon không?”
“Ừm…”
“Em cũng ăn đây.”
Runa chọn quả dâu tây lớn thứ hai và đỏ nhất ở gần đó, rồi đưa vào miệng mình.
“Ưm, ngon quá ♡”
Nàng mãn nguyện mỉm cười, má phúng phính vì quả dâu.
“…Em này,”
Đang ngồi xổm, Runa chợt mỉm cười và ngước nhìn tôi đang đứng.
“Lúc nào em cũng muốn dành cho Ryūto những điều tuyệt vời nhất. Dù em có được thứ hai cũng không sao cả. Bởi vì, niềm vui lớn nhất của em chính là nhìn thấy Ryūto hạnh phúc.”
“Runa…”
Tim tôi nóng ran, còn Runa thì cúi đầu mỉm cười.
“Người khiến em có cảm giác này, Ryūto là người đầu tiên… và chắc chắn là cuối cùng.”
Rồi nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Vậy nên, anh phải sống thật thọ đó.”
“…Hả?”
Tôi không ngờ nàng lại nói đến chuyện tuổi thọ, nên vừa bất ngờ vừa bật cười.
“Nói chuyện gì vậy?”
“Thì nếu Ryūto chết trước, những năm tháng còn lại của em sẽ cô đơn lắm chứ sao.”
“Nếu đã nói vậy…”
Tôi đáp trả Runa đang phồng má giận dỗi.
“…Runa cũng phải sống thật thọ đó, biết chưa?”
Bình thường tôi không phải kiểu người hay nói những lời như vậy nên có hơi ngượng.
Nhìn thấy tôi như thế, Runa vui vẻ cười khì khì.
“Phì phì, đúng rồi ha.”
Nàng vừa nói vừa thoăn thoắt đứng dậy.
“Thế thì mình ăn thật nhiều dâu để khỏe mạnh thôi! Vitamin, vitamin ♡”
Thế là, chúng tôi di chuyển giữa các luống, tìm kiếm những quả dâu đã chín mọng.
Trong nhà kính, có những tấm bảng ghi tên giống dâu treo lủng lẳng từ trên luống xuống.
“A, bên này là giống ‘Kaorino’ nè.”
Runa nói, kiểm tra tấm bảng ở luống dâu mới bước vào.
“Không biết nó khác gì với ‘Tochiotome’ ban nãy nhỉ?”
Nghe vậy, tôi chợt tỏ vẻ đắc ý.
“Kaorino là con của Tochiotome đó.”
Đây là buổi hẹn hò cả ngày hiếm hoi, lại còn là dịp mừng sinh nhật nên tôi đã dồn hết tâm huyết, mất mấy ngày trời để tìm hiểu về dâu tây. Giờ là lúc khoe kiến thức rồi.
“Nói chính xác thì giống Kaorino được lai tạo từ nhiều giống như Nyoho, Aiberry, Toyonoka, Hokowase, Akihime, Akasha no Mitsuko, Tochiotome, và Santigo. Đặc điểm của nó là thịt quả cứng nhưng nhiều nước, vị ngọt thanh mát, ít chua, và đặc biệt là ‘hương thơm’ đúng như tên gọi của nó. Nhờ chứa nhiều hợp chất thơm gọi là ‘linalool’, chất này tạo ra hiệu ứng cộng hưởng với vị ngọt, giúp thưởng thức hương vị tươi mát của thịt dâu một cách trọn vẹn hơn. À, vừa nãy anh nói ‘thịt quả’ nhưng thực ra, dâu tây không phải là quả theo đúng nghĩa đen đâu, phần chúng ta ăn được gọi là ‘giả quả’, còn quả thật sự chính là những hạt li ti trên bề mặt dâu ấy. Vậy thì phần chúng ta ăn là gì? Đó là phần đế của nhụy hoa dâu tây, sau khi thụ phấn thì nó phình to ra để bao bọc lấy hạt… À!”
Tôi nhận ra Runa đang ngẩn người ra nên chợt bừng tỉnh, dừng lời lại.
“A, xin lỗi… Anh tìm hiểu là để nếu Runa hỏi thì sẽ trả lời, nên lỡ nói nhiều quá…”
Đáng lẽ nên nói từ từ từng chút một, nhưng vì đã cố gắng ghi nhớ nên một khi đã ‘bật công tắc’ thì không dừng lại được.
“Ha ha ha!”
Runa cười phá lên một cách vui vẻ.
“Tự dưng nhớ đến lần hẹn hò trà sữa trân châu của mình. Lần đó cũng là hẹn hò sinh nhật mà nhỉ?”
“Đúng là…”
Đúng thật là vậy. Giờ nhớ lại thấy hoài niệm ghê. Và tôi cũng thấy hơi ngại khi sau bốn năm mà mình vẫn làm những chuyện y chang.
“…Nè, Ryūto?”
Chợt, nàng cất giọng dịu dàng, tôi bất ngờ nhìn Runa.
Runa má ửng hồng, mỉm cười nhìn tôi.
“Chúng ta còn có thể hẹn hò sinh nhật bao nhiêu lần nữa nhỉ?”
“…Hả?”
Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó bao giờ.
“Nếu anh sống đến tám mươi tuổi, theo tuổi thọ trung bình của đàn ông… thì còn khoảng sáu mươi lần nữa sao?”
Tôi vừa tính toán vừa trả lời, Runa không hiểu sao lại bật cười.
“Phì phì.”
Rồi nàng vòng hai tay ra sau lưng, ngước nhìn trần nhà kính.
“Chỉ có sáu mươi lần thôi sao… Cuộc đời mong manh quá nhỉ.”
“Thế… thế sao?”
Sáu mươi năm nữa, với tôi bây giờ, là một khoảng thời gian rộng lớn không thể tưởng tượng nổi.
“…Ryūto à…”
“Gì vậy?”
Nghe giọng Runa nũng nịu, tôi nhìn mặt nàng.
Runa khẽ nheo mắt, vẻ hơi buồn bã.
“Chúng ta, hai đứa mình cùng nhau sống đến trăm tuổi nha?”
“Hả?”
“Như vậy thì sẽ có thêm hai mươi lần nữa.”
Mặt Runa vẫn giữ vẻ nghiêm túc.
“Rồi kiếp sau mình cũng lại ở bên nhau nha?”
“Ki… kiếp sau?!”
Bị nói một câu đột ngột như vậy, tôi thoáng chốc đã sửng sốt.
Thế nhưng, cảm giác muốn ở bên nàng mãi mãi, tôi cũng giống nàng thôi.
“…Ư, ừm… Tất nhiên rồi.”
“Tuyệt đối nha? Hứa đó?”
Vừa nói, Runa vừa giơ ngón út ra.
Tôi đoán là nàng muốn ngoắc tay hứa nên cũng đưa ngón út ra.
“Ừm…”
Không biết đây là lời hứa về chuyện gì nữa.
Việc sống đến trăm tuổi, hay việc kiếp sau cũng được ở bên nhau, đều nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.
Thực tế sẽ ra sao, cả tôi, Runa, hay bất cứ ai cũng không thể biết được.
Thế nhưng.
Tôi yêu Runa nhiều đến mức dường như không đủ cho kiếp này.
Tôi muốn ở bên nàng mãi mãi, đến nỗi một kiếp người dường như không đủ.
Cảm xúc đó, tôi có thể thề thốt với bất cứ ai.
“…À đúng rồi. Em có biết ý nghĩa hoa của dâu tây là gì không?”
Tôi nhớ lại mẩu kiến thức vặt đã tìm được khi nghiên cứu về dâu tây, rồi nói.
“Chưa. Là gì vậy anh?”
Runa vẫn để ngón út ở tư thế sẵn sàng, tò mò nhìn tôi.
“…Là ‘gia đình hạnh phúc’ và ‘sự tôn trọng, tình yêu’.”
“Ồ, vậy hả…”
Runa khẽ mỉm cười.
“Ý nghĩa hay quá nhỉ.”
“Ừm…”
Đó là những điều tôi mong muốn được xây dựng cùng Runa, là những cảm xúc tôi dành cho nàng.
Tôi vẫn là một chàng trai vụng về, không thể nói ra hết những điều đó.
Thế nhưng, Runa vẫn nói rằng nàng sẽ ở bên tôi như thế, ngay cả ở kiếp sau.
Trong nhà kính nóng bức, trên tay tôi là chiếc cốc đầy ắp cuống dâu và cả hộp sữa đặc.
Tôi và Runa, dưới sự chứng kiến của những quả dâu tây, đã lặng lẽ ngoắc tay hứa hẹn.
◇
“Đúng là no căng bụng luôn rồi ~”
Trên đường về sau khi hái dâu xong, Runa ngửa mặt lên trời kêu lên.
“Ban đầu em cứ nghĩ dâu tây ăn bao nhiêu cũng được, nhưng giờ thì thôi rồi, chịu thôi, chẳng ăn thêm được gì nữa.”
“Mà, trái cây phần lớn là nước nên chắc sẽ nhanh đói lại thôi.”
Lúc đi chúng tôi đã dùng taxi từ ga, nhưng lúc về thì có nhiều thời gian nên cứ thong thả đi bộ.
Trời âm u, nắng không quá gắt, đi bộ dọc con đường đê ven sông vào giữa trưa khá dễ chịu. Sông không lớn như sông Arakawa, nên con đê cũng thấp, trông giống một bãi cỏ vậy.
“Nhưng vẫn chưa thể ăn trưa được đâu ~”
“Đúng vậy. Làm sao đây nhỉ…”
Chúng tôi dự định sau khi hái dâu sẽ ăn trưa nhẹ ở đâu đó, rồi đi mua sắm hay làm gì đó giết thời gian, sau đó mới đến Shinjuku ăn tối.
“…………”
Ngày mai Runa phải đi làm từ sáng. Tôi thì có tiết đại học.
Tôi nhớ lại cái cớ mà mình đã từng nói với Kujibayashi.
—Rồi đến khi tôi đỗ đại học, đến lượt Runa lại bận rộn kinh khủng, vì em gái sinh đôi cũng chào đời, rồi nàng lại đi làm nữa. Dù thỉnh thoảng có gặp nhau, nhưng lại bị gia đình hoặc chỗ làm gọi về, không có cơ hội tạo dựng lại bầu không khí lãng mạn như xưa… Đến giờ vẫn vậy.
Điều đó đúng, nhưng đó không phải là lý do duy nhất.
Bởi vì, từ giờ cho đến giờ đặt nhà hàng ăn tối ở Shinjuku, lịch trình của chúng tôi coi như trống rỗng. Chúng tôi hoàn toàn có thể di chuyển đến Shinjuku trước, tìm đến khu “khách sạn tình yêu” mà tôi nghe nói ở gần Kabukicho, rồi “nghỉ ngơi” cho đến giờ ăn tối.
Nếu cả hai muốn, thì bất cứ lúc nào cũng có thể làm được, chỉ cần hai ba tiếng đồng hồ thôi.
—Nói tóm lại, đó là một “mùa xuân quá dài” sao.
Cuối cùng, mọi chuyện lại cứ như vậy.
Sức nóng mãnh liệt của những ngày đầu yêu đương đã nguội lạnh tự bao giờ, và vì đã nhiều năm nay chẳng có gì tiến triển, nên giờ tôi chẳng biết phải chọn thời điểm nào, làm sao để đưa mối quan hệ này sang một bước ngoặt mới.
Dù không cần bố Runa đồng ý thì cả hai đứa tôi cũng đã đủ tuổi mà chẳng sợ dính líu đến luật “quan hệ tình dục với trẻ vị thành niên” rồi. Tôi cũng đã tiêm vắc xin HPV hồi năm nhất đại học. Tiện thể nói luôn, mẹ tôi sau đó cũng phẫu thuật thành công ở giai đoạn tiền ung thư và giờ vẫn khỏe mạnh.
Giờ đây, chẳng còn điều gì có thể ngăn cản chúng tôi nữa.
Thế nhưng, suốt hai năm qua, Runa cũng chưa bao giờ thúc giục tôi đẩy nhanh mối quan hệ này cả.
Chính vì vậy, tôi đã rất mừng khi cô ấy đề nghị đi du lịch Okinawa vào mùa hè này.
Giờ thì chẳng cần phải vội vàng gì cả.
Ở Okinawa, tôi và Runa sẽ thực sự thuộc về nhau.
“...Okinawa, mong chờ quá đi mất~”
Đúng lúc đó, Runa khẽ lẩm bẩm.
“Ừ.”
Có lẽ cô ấy cũng đang nghĩ giống tôi.
“Trước khi đi Okinawa, phải bảo Nikoru làm móng thật lộng lẫy cho tớ mới được! Kiểu móng đậm chất nghỉ dưỡng ấy! Lại còn có thể tông xuyệt tông với bộ đồ bơi nữa thì sao ta~!”
Runa bảo, từ khi Yamana trở thành thợ chuyên nghiệp, tháng nào cô ấy cũng ghé salon ở ga A mà Yamana làm việc để làm móng.
“À, đúng rồi. Salon của Nikoru gần đây có làm thêm cả móng cho nam nữa đấy, nhưng thiếu ảnh mẫu đăng lên mạng nên Nikoru bảo là nếu Ryūto rảnh thì ghé qua giúp nhé! Nếu chịu khó cho chụp ảnh trước và sau khi làm móng thì lần đầu sẽ được giảm giá 50% đó!”
“Hả, làm móng á? Tôi á?”
Nhìn bộ móng dài, nhọn hoắt đính kim tuyến lấp lánh của Runa, tôi thầm nghĩ làm thế này thì chịu… thì Runa khúc khích cười.
“Chỉ cần dưỡng thôi mà. Lấy khóe, rồi giũa cho mặt móng nhẵn bóng thôi là đầu ngón tay của con trai cũng đã trông sạch sẽ hơn hẳn rồi!”
“Dưỡng…? Khóe…?”
Nghe có vẻ hơi lạ lẫm, nhưng xem ra tôi sẽ không bị biến thành bộ móng lấp lánh chói mắt đâu.
“Được rồi… để tôi nghĩ xem.”
“Ừm! Vậy để tớ nói với Nikoru nhé! À, móng đi Okinawa nên làm kiểu gì đây ta~!”
Runa lại hăm hở mơ mộng về Okinawa với vẻ mặt đầy háo hức.
“Á, đúng rồi! Tớ mang sách hướng dẫn Okinawa đến nè! Lát xem nha~!”
“Hả, thật á? Tôi cũng mang theo này.”
Nghe Runa nói, tôi liền lấy cuốn sách hướng dẫn từ chiếc túi đeo chéo của mình ra cho cô ấy xem.
Thấy vậy, Runa kêu lên “Ơ kìa!”.
“Giống của tớ y chang! Buồn cười chết mất!”
Runa cũng lấy ra một cuốn sách hướng dẫn có bìa giống hệt từ chiếc túi đeo vai của mình.
“Nè!”
“Thật này.”
“Ê, buồn cười ghê! Sách hướng dẫn bán đầy rẫy ngoài kia mà!”
“Tôi tìm cuốn nào bỏ túi được mà nhiều thông tin thì lại ra cuốn này.”
“Tớ cũng y chang vậy đó!”
Trước sự trùng hợp bất ngờ, tôi và Runa phấn khích nhìn nhau cười khi vừa đi vừa trò chuyện.
“Mỗi người một cuốn!”
“Giống sách giáo khoa ghê nhỉ.”
“Đúng là thế!”
Runa cười, rồi vòng hai tay ôm lấy cánh tay tôi.
“Tụi mình tâm đầu ý hợp ghê á~!”
“Đ, đúng vậy ha.”
Tôi ngượng ngùng nói lắp bắp một chút, Runa cũng khẽ mỉm cười với đôi má ửng hồng.
“Vậy thì, vào quán cà phê nào đó rồi lên kế hoạch luôn nhỉ?”
“…Ừm.”
Thế là, chúng tôi lên tàu điện đi về Shinjuku.
Trong quán cà phê mà chúng tôi ghé vào, cả hai cùng xem cuốn sách hướng dẫn giống nhau và tán gẫu về chuyến đi Okinawa cho đến tận chiều.
◇
“Oa~! Đẹp quá!”
Vừa bước vào nhà hàng đã đặt trước cho bữa tối, Runa nhìn ra cửa sổ và reo lên.
Quán nằm trên tầng hai mươi mấy của một tòa nhà cao tầng, cách ga Shinjuku Nishiguchi khoảng mười phút đi bộ, phản chiếu khung cảnh trung tâm thành phố vẫn còn sáng rực lúc 7 giờ tối qua ô cửa kính lớn từ sàn đến trần.
“Chỗ này là đâu vậy?! Ryūto, cậu biết chỗ này ở đâu ra thế?! Cậu đến đây rồi à?!”
Ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ, Runa hào hứng hỏi tôi.
“Không, tôi tìm trên mạng…”
Thật ra, câu chuyện về nhà hàng mà Kurose được Satou dẫn đi cứ vẩn vơ trong đầu tôi mãi, nên dù không phải phong cách của mình, tôi vẫn thử tìm kiếm “nhà hàng có thể ngắm cảnh đêm”.
Nơi này tuy nằm ở tầng cao nhưng giá cả lại không quá đắt đỏ. Hơn nữa, đây là nhà hàng Nhật, với ánh đèn lờ mờ như lồng đèn, và khách phải cởi giày để ngồi vào những bàn hố kotatsu. Nhờ không gian được bài trí theo phong cách Nhật Bản, nơi đây không mang lại cảm giác quá kiểu cách. Đến tôi cũng đủ can đảm để đặt chỗ một cách xoay sở.
“Sao thế? Tớ sắp được cầu hôn hả?”
Runa cười trêu chọc.
“Không, tôi chỉ nghĩ thỉnh thoảng đổi gió cũng hay mà.”
Tôi ngượng ngùng đáp.
Khi bữa ăn bắt đầu, cảnh vật bên ngoài dần chìm vào bóng tối, và ánh đèn đêm của trung tâm thành phố bắt đầu lấp lánh như một hộp châu báu.
“Đẹp quá đi mất~…”
Runa say mê ngắm nhìn cảnh đêm. Nhìn nghiêng khuôn mặt cô ấy, tôi cảm thấy hơi phức tạp, thầm nghĩ “Chắc phải cảm ơn Satou-san quá.”
Bữa ăn tiếp tục, và đến lúc đang ăn món kem tráng miệng cuối cùng thì…
“Á, tuyệt quá, bánh sinh nhật kìa.”
Runa chợt nhìn ra sảnh và kêu lên.
Một cô nhân viên đang mang một chiếc bánh kem lớn. Nến được cắm và thắp sáng.
“Chắc hôm nay có ai đó sinh nhật nhỉ? Gần với sinh nhật tớ nè!”
Dù là người lạ, Runa vẫn ánh mắt lấp lánh, như thể cảm thấy thân thiết.
“Chắc vậy. Tôi thấy họ ghi là có ưu đãi sinh nhật…”
Tôi “lỡ miệng” đáp lời một cách tự nhiên, trong lòng thầm nghĩ “chẳng lẽ…”.
“Ồ~ có cả dịch vụ đó nữa à, tuyệt thật…”
Đúng lúc đó, cô nhân viên mang bánh sinh nhật đi về phía chúng tôi và dừng lại.
“Chúc mừng sinh nhật, Runa-san.”
Nghe lời nói tươi cười của cô nhân viên, Runa tròn mắt ngạc nhiên.
“Hả, tôi á?!”
Cô ấy thật sự chẳng hề nghĩ mình sẽ được chúc mừng, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất ngờ tột độ.
“Oa~! Cảm ơn rất nhiều ạ!”
Runa chắp hai tay lại tỏ vẻ cảm kích.
“Ryūto, sao vậy?! Đây là lần đầu tiên đấy?!”
Sau khi cô nhân viên rời đi, Runa quay sang tôi, kêu lên đầy kinh ngạc.
“…Tôi cũng, đang tiến hóa mà.”
Tôi ngượng ngùng cười đáp.
Thật ra, khi định đặt bàn trên mạng, tôi phát hiện ra có gói ưu đãi kèm quà tặng nên đã chọn thôi. Tôi nghĩ những nhà hàng có không khí lãng mạn như vậy thường được nhiều người chọn vào các dịp kỷ niệm, nên họ hiểu ý rất nhanh.
“Sớm hơn một chút, nhưng chúc mừng sinh nhật, Runa.”
Nghe lời tôi, Runa khẽ cười thẹn thùng.
“Hì hì, cảm ơn cậu.”
Và cô ấy lại đưa mắt nhìn cảnh đêm ngày càng rực rỡ khi bầu trời chuyển sang màu thẫm hơn.
“…Haizzz. Lại một thời gian nữa tớ lớn hơn Ryūto rồi.”
“Ừm, đúng vậy ha.”
Nghĩ đến việc cô ấy bận tâm điều này mỗi năm, tôi thấy thật đáng yêu.
“Mà này, con trai tuổi thọ trung bình ngắn hơn mà.”
Tôi nói, cốt là để an ủi.
“Runa lớn tuổi hơn tôi? Vậy là tốt rồi. Như thế thời gian chúng ta ở bên nhau sẽ dài hơn.”
Chắc là nhớ lại chuyện đi hái dâu lúc nãy, Runa “hì hì” cười.
“Mà thôi, tụi mình sống đến trăm tuổi lận, chênh nhau chín tháng thì có là bao đâu~!”
“Ồ, vậy à.”
Không hiểu lắm, nhưng thấy Runa vui vẻ trở lại nên tôi nghĩ lời mình nói cũng có ý nghĩa.
“Ăn bánh thôi!”
“Ừm.”
Theo lời Runa thúc giục, chúng tôi bắt đầu ăn chiếc bánh mà nhân viên đã mang đi cắt làm đôi rồi mang trả lại.
Chiếc bánh là một chiếc shortcake nhỏ nhắn màu trắng, vừa đủ cho hai người ăn, bên trên trang trí những quả dâu tây.
“…Dâu tây ở chỗ hái dâu cũng ngon đấy chứ.”
Runa đưa một quả dâu tây trên bánh vào miệng và nói.
“Nhưng mà, đúng là đồ đã qua chế biến thành sản phẩm như này lại ngon hơn nhỉ.”
“Đúng vậy.”
Tôi cũng cười gượng đồng tình. Dù trong số dâu tây ở nông trại cũng có những quả ngon thật, nhưng tìm được thì khó khăn lắm.
“Nếu đi hái dâu đúng mùa thì chắc sẽ ăn được nhiều quả ngon hơn nữa.”
“Đúng thế~! Năm sau mình đi vào mùa xuân nhé!”
Runa reo lên. Rồi cô ấy nhìn xuống đĩa bánh mình đang ăn.
“Mà này, người làm bánh ngọt khéo tay ghê ha~. Nhìn gần cứ như phép thuật ấy. Tớ thì chịu thôi à.”
“Nhưng mà, bánh mà Runa làm lúc nào cũng ngon mà.”
Gần đây nhất, tôi nhớ đến chiếc bánh kem có bánh quy đường trang trí mà cô ấy làm vào sinh nhật hai mươi tuổi của tôi. Chiếc bánh ấy có vẻ ngoài khác lạ so với những chiếc bánh thường thấy ở tiệm, và đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi.
“Thật á? Cảm ơn nhé!”
Runa vui vẻ cười.
“Vậy thì, tớ sẽ cố gắng làm thêm nhiều nữa~!”
Cô ấy hăm hở nắm chặt hai tay, vung lên cao.
“Tiếp theo nên làm kiểu gì đây ta~. Tớ cũng làm kha khá rồi. Bắt đầu từ khi nào ấy nhỉ? Làm cho sinh nhật Ryūto hồi năm hai cao trung… À!”
Đang đếm ngón tay, Runa chợt dừng lại.
“Cái bánh Giáng sinh năm ba cao trung tớ tự tin lắm đấy nhé? Hồi đó tớ vẫn làm ở Chantefleur nên được chia cho mấy nguyên liệu không dùng đến.”
“…Thế à. Đúng là trông nó ngon lành thật.”
“Ê, Ryūto, cậu thật sự nhớ hả?”
“Có, có nhớ chứ. Tôi còn chụp ảnh nữa mà…”
Tôi lục trong thư mục điện thoại của mình và đưa bức ảnh chiếc bánh ra cho Runa xem.
“Nè.”
“À, thật này~!”
Nhưng nói thật, tôi hầu như chẳng nhớ chút nào về hương vị của chiếc bánh đó.
Thứ khắc sâu trong ký ức tôi, là vị đắng chát của những quả dâu tây đỏ mọng.
“Ngon không?”
“…Ừm.”
“May quá~!”
Runa cười nhẹ nhõm, rồi đưa chiếc dĩa lên miệng.
“Cái bánh này cũng, ngon ghê~!”
“…Ừm, ngon thật.”
Tôi dùng dĩa xiên lấy quả dâu tây trên chiếc bánh trước mặt, đưa vào miệng và lẩm bẩm trong khi nhai.
Cái vị dâu tây chua ngọt này, trong đời tôi, đã từng một lần nếm trải với một nỗi đắng cay.
Vào đêm Giáng sinh năm ba cao trung.
♣
Đêm Giáng sinh năm ba cao trung thật tồi tệ.
Ngày hôm đó, kết quả thi thử đã được trả về từ trường luyện thi.
Đại học Houou, lần này vẫn là E.
Đây là kỳ thi thử cuối cùng trước kỳ thi chính thức mà. Còn trường dự phòng Risshuuin thì tăng nhẹ hơn trước, lên C, nhưng vì không phải A nên gọi là dự phòng cũng quá sức viển vông.
Học lực của tôi, nói cách khác, chỉ ở mức đó thôi.
Tôi cảm thấy thành tích của mình đang dần tăng lên từng chút một. Nhưng thời gian thì quá ít ỏi.
Việc thi lại, cũng thoáng qua trong tâm trí tôi.
Nhưng đồng thời, lời của Senpai Sekiya cũng chợt hiện lên trong đầu.
──Thi lại chẳng có cái lợi gì đâu, thật đấy.
──Sướng thật đấy, năm hai cao trung. Còn nhắm đến đâu cũng được. Ước gì hồi đó có ai nói với tao những lời này…
Tôi đã có Senpai Sekiya, người đã nhiều lần cho tôi lời khuyên và chỉ dẫn.
Thế nhưng việc không kịp thời gian, chỉ có thể là do sự lười biếng của chính bản thân tôi.
Tôi muốn quay ngược thời gian.
Nếu từ mùa xuân năm ba, không, thậm chí từ sớm hơn nữa, tôi đã học hành chăm chỉ như bây giờ thì có lẽ… Nhưng giờ nghĩ mấy chuyện đó cũng chẳng ích gì.
Đúng vậy, ngay cả thời gian hối tiếc quá khứ này, giờ đây đối với tôi cũng là lãng phí.
Kỳ thi chưa kết thúc. Hối hận thì cứ đợi đến khi trượt rồi hẵng hay.
Nghĩ vậy, tôi chỉ còn cách đối mặt với những gì mình phải làm trước mắt.
Từng ngày trôi qua, vừa dài vừa ngắn. Cuốn từ điển bách khoa lịch sử thế giới dày cộm, hay quyển từ vựng tiếng Anh, tôi không biết cần bao nhiêu ngày nữa mới có thể ghi nhớ hết tất cả. Có những điều tưởng chừng đã nhớ, nhưng qua một thời gian lại quên béng.
Lòng tôi cứ nôn nóng không thôi. Nhưng điều có thể làm được rốt cuộc, vẫn là tích lũy từng chút nỗ lực nhỏ nhặt.
Giải một câu hỏi này, nhớ một từ vựng này.
Đè nén sự nôn nóng trong lòng, tập trung toàn bộ vào việc đang làm trước mắt. Chỉ để tạo ra sự tập trung đó, thần kinh tôi cũng bị bào mòn.
Trong lúc tôi đang đón đêm Giáng sinh ở giữa đường hầm tăm tối như vậy, Runa đã xuất hiện trước mặt tôi.
“Hả…?”
Khi tôi về đến căn hộ của mình, Runa đang đứng ở sảnh.
“Runa…?”
“Ryūto!”
Chúng tôi không hề hẹn gặp trước. Chỉ có một tin nhắn LINE “Merry Christmas!” qua lại mà thôi.
Runa đứng dậy khỏi chiếc ghế dành cho khách ở sảnh, tay cầm một hộp bánh kem.
“Cậu, cậu làm gì ở đây?”
Tôi kiểm tra điện thoại xem có tin nhắn gì không, nhưng chẳng có gì cả.
“Bất ngờ chưa~! Tớ định mang bánh Giáng sinh đến cho cậu. Tớ tự làm đấy~!”
“Ơ, à… Cảm ơn cậu.”
Tôi chưa hề chuẩn bị tâm lý để gặp ai cả, đầu óóc quay mòng mòng nên mọi lời nói cứ lơ lửng không trọng lượng.
“Bánh to thế này, chắc cậu vất vả lắm…”
Dù chưa biết bên trong có gì, nhưng nhìn cái hộp thế này thì chắc chắn không phải bánh cupcake nhỏ xinh, mà phải là một chiếc bánh kem cỡ lớn.
“Không đâu, em rảnh mà. Có thể làm cho Ryūto được chừng này cũng là điều duy nhất em có thể làm lúc này rồi…”
Tôi không nói được lời nào.
Đầu óc tôi lúc đó chỉ nghĩ đến kết quả thi thử, cứ bấn loạn cả lên nên chẳng đáp lại được lời nào. Giờ ngẫm lại, đáng lẽ tôi phải nói “Không phải đâu. Có Runa ở bên thì anh mới có động lực mà cố gắng chứ” mới phải.
Tôi lại im lặng.
Một người đàn ông mặc áo khoác từ sảnh đi vào, không thèm liếc mắt nhìn chúng tôi lấy một cái mà nhanh chân bước vội về phía thang máy. Đã hơn mười giờ tối, có lẽ mọi người đang tụ tập tổ chức tiệc Giáng sinh ở nhà nên khu vực chung của chung cư vắng hoe, chẳng mấy ai qua lại.
“...Ryūto.”
Tôi lại im lặng khiến một khoảng lặng khó xử bao trùm. Runa hình như không chịu nổi, khẽ lên tiếng:
“Lát nữa… anh về nhà, rồi lại học… phải không ạ…?”
Mắt tôi chạm phải ánh mắt ngước lên của Runa.
Bên trong chiếc áo khoác phao, Runa mặc một chiếc váy ngắn bằng chất liệu bông xù ấm áp. Tôi chợt nhớ ra, Giáng sinh năm ngoái cô ấy cũng diện trang phục tương tự.
Khi ấy, có lẽ cô ấy chỉ mong được cùng người yêu làm một điều gì đó thật Giáng sinh mà thôi.
Nhưng lúc đó, tôi chẳng còn tâm trí nào để nghĩ đến chuyện gì khác ngoài kết quả học tập của mình.
“...Ừm…”
Tôi chỉ có thể đáp lại bằng một giọng ủ rũ, gương mặt tối sầm lại.
“...Đúng là thế thật nhỉ…”
Runa cúi đầu, nở một nụ cười nhẹ. Mái tóc mái che đi ánh mắt nên tôi không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy, nhưng khóe môi thì chắc chắn là đang mỉm cười.
“Cố gắng học nhé!”
Khi Runa ngẩng mặt lên nói câu đó, cô ấy đã trở lại với vẻ mặt tươi tắn thường ngày.
“...Ừm, cảm ơn em…”
Thế nhưng, lúc đó tôi chỉ đáp lại bằng một giọng yếu ớt, không chút sức sống.
“...À, anh đưa em ra ga nhé…”
“Không cần đâu ạ! Nhà em gần ga hơn của anh, cũng không có đoạn đường nào đáng sợ cả. Từ ga A em sẽ gọi taxi.”
“Ơ… À… Em không sao chứ?”
Quả thực, tôi cũng biết rõ từ đây đến ga K chỉ mất khoảng một nửa thời gian so với quãng đường từ ga A về nhà Runa, và con đường ấy toàn là những tuyến phố đông đúc người qua lại.
“Ryūto về nhà sớm, học tiếp đi! Em chỉ cần nhìn thấy mặt anh là đã thấy vui rồi!”
Runa vui vẻ nói rồi vẫy tay chào tôi, sau đó bước ra khỏi sảnh.
“Cảm ơn em… Hẹn gặp lại…”
“Vâng! Về đến nhà em sẽ LINE cho anh nhé!”
Tôi yếu ớt vẫy tay lại, nhìn theo bóng Runa khuất dần qua cánh cửa tự động ở sảnh.
Về đến nhà, tôi cởi áo khoác, rửa tay rồi làm vài việc lặt vặt.
Bước vào phòng, tôi vươn tay lấy hộp bánh kem đặt trên bàn.
Bên trong là một chiếc bánh kem nguyên cái, phủ đầy kem trắng và trang trí dâu tây. Bánh được điểm tô bằng những họa tiết Giáng sinh như cây thông, ông già Noel, và một tấm sô cô la ghi dòng chữ “Merry Xmas”.
Thấy tiếc không nỡ ăn, tôi tạm chụp một bức ảnh dưới ánh đèn huỳnh quang của phòng dù biết ảnh không đẹp lắm.
Sau đó, tôi nhón một quả dâu tây trang trí và ăn.
“…………”
Tôi nhớ lại vẻ mặt của Runa lúc nãy.
Tôi biết mình đã khiến cô ấy phải chịu đựng.
Nhưng lúc đó, tôi không có lựa chọn nào khác. Ngay cả khi này, trong lòng tôi vẫn luôn bồn chồn lo lắng. Cứ như có tiếng trống tám nhịp không ngừng vang lên đâu đó trong tim, khiến tôi cảm thấy bức bối không ngừng.
Tôi thấy vị đắng.
Dù đang ăn quả dâu tây ngọt lịm, phủ đầy kem từ bánh.
Đúng lúc đó, chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên.
Nhìn màn hình, tôi thấy tin nhắn của Runa.
*Ryūto nhất định sẽ làm được mà!*
*Em tin tưởng anh, cố lên nhé!*
“Runa…”
Tôi vô thức nắm chặt điện thoại, khẽ lẩm bẩm.
Có một cảm giác nóng râm ran trong lồng ngực, như muốn xộc lên tận sống mũi.
Có lẽ hôm nay tôi đã hơi khác lạ thật.
Dù vậy, cái sự quan tâm ấy – khi cô ấy không một lời than vãn mà chỉ cổ vũ tôi – thật đáng quý biết bao.
Tôi yêu Runa.
Một cô gái như thế này, tôi nhất định sẽ trân trọng cả đời.
Nếu không, tôi sẽ bị trời phạt mất.
Nghĩ vậy, tôi chớp chớp mắt, bật đèn bàn, ngồi xuống ghế rồi lấy sách vở từ chiếc cặp đen đã cũ ra.
♣
Vị dâu tây tôi ăn vào khoảnh khắc ấy, đến giờ tôi vẫn không thể nào quên.
Cùng với ký ức về quãng thời gian tăm tối nhất đời mình và lòng biết ơn sâu sắc dành cho Runa.
“…Cái này, quà tặng em.”
Khi sắp ăn xong bánh kem, tôi đưa cho Runa một cái túi nhỏ. Bên trong có một chiếc hộp bé xíu, vừa vặn trong lòng bàn tay.
“Ố, cảm ơn anh!”
Runa lấy chiếc hộp chữ nhật ra, tò mò ngắm nghía rồi chạm tay vào sợi ruy băng thắt hình chữ thập.
“Gì vậy ta~, phụ kiện ư? Dây chuyền sao?”
Tôi tránh ánh mắt dò hỏi của Runa, nở một nụ cười gượng gạo.
“…À. Bút chì kim…?”
“Ừm.”
Runa lấy ra từ trong hộp một chiếc bút chì kim thân trắng, viền vàng.
“Có khắc tên em nè! Đáng yêu quá đi mất!”
Trên thân bút, cạnh phần kim loại, có khắc tên “Luna” – tên mà Runa vẫn dùng trên mạng xã hội – bằng nét chữ viết tay màu vàng đồng. Tôi đặt hàng trên mạng rất dễ dàng.
Chiếc bút có giá khoảng năm nghìn yên, khá đắt đối với một cây bút chì kim, nhưng khi nằm trong tay Runa, nó sáng lấp lánh như một món trang sức.
“Anh cứ nghĩ bút bi thì sẽ giống quà tặng hơn… nhưng dù sao anh cũng nghĩ học hành thì dùng cái này tiện hơn.”
“Hả?”
“Anh muốn em cố gắng học tập cho kỳ học sắp tới.”
Dù tôi vẫn nghĩ liệu một món đồ trang sức như mọi khi có tốt hơn không, tôi vẫn truyền đạt suy nghĩ của mình.
“Giống như Runa đã ủng hộ anh trong kỳ thi tuyển sinh… Bây giờ đến lượt anh muốn ủng hộ ước mơ của Runa.”
Tôi nhớ lại cảm động khi nghe cô ấy nói về khát vọng chân thành đối với ước mơ của mình ở Lake Town.
Giờ đây, đến lượt tôi sẽ là người hỗ trợ Runa.
Tôi muốn truyền tải quyết tâm đó của mình.
“Ryūto…”
Runa cầm chiếc bút chì kim, nhìn tôi chằm chằm.
Cảnh đêm ngoài cửa sổ càng thêm lung linh và rực rỡ.
“…Với lại, anh không biết Runa có nhớ không nữa…”
Đây là lần đầu tiên tôi kể cho Runa chuyện này.
“Đây cũng là… lý do khiến anh thích Runa đấy.”
“Ơ? Chiếc bút chì kim sao?”
Runa hỏi với vẻ ngạc nhiên, tôi hơi ngập ngừng gật đầu.
“…Hồi đầu năm lớp mười một, Runa quên viết tên vào tờ thông báo họp phụ huynh, rồi hỏi anh – người ngồi bàn đầu – ‘Cho tớ mượn bút chì kim với’.”
“Rồi sao?”
“Khi anh cho mượn, Runa nói ‘Cảm ơn nhé’ với nụ cười tươi tắn…”
“Ừm ừm.”
Runa liên tục gật đầu thúc giục khiến tôi phải cười khổ.
“…Không, vậy là hết rồi.”
“Hả?!”
Runa kinh ngạc kêu lên.
“Cái chuyện vừa rồi thì có yếu tố nào khiến anh thích em chứ?!”
“Đúng là thế thật.”
Ngay cả tôi cũng thấy buồn cười và bật cười.
“…Nhưng mà, anh đã luôn nghĩ ‘dễ thương quá’ rồi.”
Nhớ lại cảm xúc hồi đó, tôi lại thấy bồi hồi.
“Shirakawa-san” – người mà tôi không thể nào với tới, người mà tôi ngưỡng mộ. Đối với tôi lúc đó, việc được ngồi ngang hàng ăn cùng cô ấy như bây giờ là điều không thể tưởng tượng nổi.
“Anh không ngờ một đứa hướng nội như anh lại được Runa bắt chuyện… anh thấy vui lắm.”
Nhớ lại cảm xúc khi ấy, tôi vô thức nở một nụ cười.
“Cái bút chì kim mà anh cho Runa mượn, anh tiếc không nỡ dùng, giữ một thời gian dài. …Thật ra, bây giờ anh vẫn giữ nó.”
“Xạo quá vậy?!”
Không phải bây giờ tôi còn nghĩ mấy chuyện kỳ cục như “dấu vân tay của Shirakawa-san…” gì đâu, nhưng không hiểu sao tôi cứ thấy nó như một vật kỷ niệm của hai đứa. Sợ làm hỏng hay mất nó, nên nó cứ nằm yên trong ống bút trên bàn học của tôi, như một chiếc cúp trưng bày mà chẳng bao giờ được dùng.
“Ngay cả anh cũng thấy mình hơi bị biến thái rồi.”
Tôi tự giễu cợt nói, Runa liền lắc đầu.
“Điều đó cho thấy Ryūto đã trân trọng cuộc gặp gỡ của chúng ta đến nhường nào đấy.”
Runa ôm chiếc bút chì kim trắng vào lòng, mỉm cười.
“Giống như Ryūto đã trân trọng chiếc bút chì kim mà em đã mượn… Em cũng sẽ trân trọng cây bút này.”
“…Cảm ơn em, Runa.”
Tim tôi như vỡ òa, tôi nói lời cảm ơn, Runa mỉm cười rạng rỡ với tôi.
“Em cũng vậy mà.”
Và rồi, cô ấy bật cười khúc khích.
“…Khụ khụ. Nếu ngày đó em không mượn bút chì kim của Ryūto, thì bây giờ chúng ta có phải là người xa lạ không nhỉ?”
“…Có lẽ vậy nhỉ?”
Trong trường hợp đó, nếu Itchī ra lệnh “Hãy tỏ tình với người con gái cậu thích”, không biết tôi sẽ làm gì nhỉ? Dù có ngưỡng mộ đến mấy, đối với “Shirakawa-san” mà tôi chưa từng nói chuyện lần nào, có lẽ tôi cũng không có đủ dũng khí để tỏ tình.
“À!”
Runa đột nhiên kêu lên. Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.
“…Khoan đã. Em nhớ ra chuyện đó rồi thì phải.”
Cô ấy nói bằng giọng trầm.
“Lúc đó có nhiều bạn học mới em chưa biết tên… nhưng bàn mình ở đằng sau, lười quay về nên em định mượn bạn gần đó thứ gì đó để viết… thì thấy một bạn nam ở gần bục giảng nhìn mình, nên em gọi ‘Cho tớ mượn với’.”
Runa nhìn chằm chằm vào một điểm, như đang hồi tưởng lại từng hành động.
“Thế là, bạn ấy có vẻ hoảng hốt, đưa ngay bút chì kim cho em… Em đã nghĩ bạn ấy là người tốt.”
Rồi cô ấy nhìn tôi.
“À thì ra, đó là Ryūto!”
“…………”
Tôi đã rất xúc động.
Tôi cứ nghĩ Runa sẽ chẳng bao giờ nhớ chuyện đó.
Tôi biết ơn cô ấy vì đã tìm kiếm tôi, một người từng chỉ là nhân vật phụ trong ký ức của Runa, từ biển ký ức xa xôi đó.
“Thật kỳ lạ nhỉ. Cái duyên của con người ấy.”
Runa đột nhiên trầm ngâm nói.
“Chỉ là những sự trùng hợp nhỏ nhặt tích lũy lại… mà có thể tạo nên một phép màu lớn đến vậy. Em bây giờ không thể tưởng tượng được mình sẽ thế nào nếu không gặp Ryūto.”
Nói xong, cô ấy nhếch môi cười tinh nghịch.
“Runa lớp mười quên viết tên vào tờ thông báo, làm tốt lắm!”
Vẻ mặt ngây thơ ấy của cô ấy chẳng khác gì hồi cấp ba.
“Được rồi! Với cây bút này, mình sẽ học thật giỏi!”
“Ừm, cố gắng lên.”
Tôi gửi lời cổ vũ chân thành nhất đến cô bạn gái đang hăng hái.
“Cảm ơn anh, Ryūto.”
Runa đón nhận lời tôi, và nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy tình cảm.
“Đến năm hai mươi mốt tuổi, em vẫn sẽ yêu Ryūto rất nhiều.”
Runa, ở tuổi hai mươi, mỉm cười nói câu đó.
Cùng với khung cảnh đêm phía sau, cô ấy đẹp rạng rỡ đến mức tôi muốn đóng khung khoảnh khắc ấy lại.