Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

15 31

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

159 224

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

254 4535

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

300 1379

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

19 51

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

548 1513

Quyển 7 - Chương 4

m-005.jpg

Tháng bảy đến, trường đại học bước vào kỳ thi. Các môn thi vẫn diễn ra như thường lệ, có những môn tôi cảm thấy khá chắc tay nhưng cũng có những môn thì không được như vậy. Tuy nhiên, nhìn chung thì tôi nghĩ mình đều sẽ qua môn và đủ tín chỉ.

Sinh viên đại học sẽ bước vào kỳ nghỉ hè ngay sau khi kết thúc các bài thi. Sau khi hoàn thành kỳ thi của mình, tôi có chút việc ở phòng công tác sinh viên nên phải quay lại trường, và nhân tiện hẹn gặp mấy đứa bạn ở đó.

“Nisshī!”

Tôi gặp Nisshī ở cổng soát vé của ga tàu gần trường nhất.

“Yo, lâu quá không gặp!”

Kể từ vụ lùm xùm "cha-mo-taro-san" của Itchī, cũng phải bốn tháng rồi chúng tôi chưa gặp nhau.

“Cậu với Yamana-san thế nào rồi?”

“À… cũng tạm ổn.”

Chúng tôi vừa đi bộ từ ga đến trường vừa trò chuyện.

Yamana-san đã chia tay với Sekiya-senpai, người đã chuyển đến Hokkaido để học tiếp, và ngay sau đó đã bắt đầu hẹn hò với Nisshī. Tôi nhận được tin này qua tin nhắn LINE, nên đây là lần đầu tiên tôi nghe chính miệng cậu ấy kể.

“Hai người có hay gặp nhau không?”

“Ừm, không nhiều lắm đâu, chắc cũng không khác mấy so với trước. Hồi trước thì mỗi tháng cũng chỉ ăn uống một, hai lần thôi.”

“…Thật sao?”

Phản ứng của Nisshī hơi bất ngờ. Cậu ấy đã yêu đơn phương Yamana-san từ thời cấp ba, nên tôi nghĩ giờ đây tình cảm đã đơm hoa kết trái thì cậu ấy phải vui vẻ và phấn khích hơn nhiều chứ.

Mà thôi, có lẽ Nisshī là kiểu người thích giữ vẻ cool ngầu, nên cậu ấy không muốn để tôi thấy mình đang vui vẻ ra mặt cũng nên.

“Chuyện này, chắc Runa-chan đã kể cậu nghe rồi chứ?”

“Ơ? Ưm…”

Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện gần đây với Runa.

“…Hình như tôi chưa nghe gì mấy thì phải.”

“Thật á?”

Nisshī mở to mắt vẻ ngạc nhiên.

“…Nikoru, không lẽ cậu ấy không kể chuyện giữa tôi với cậu ấy cho Runa nghe?”

“Không, làm gì có chuyện đó!”

Tôi bật cười. Dù tần suất trò chuyện không còn nhiều như thời cấp ba mỗi tối gọi điện cho nhau, nhưng Runa và Yamana vẫn là bạn thân của nhau cơ mà.

“Chắc là tại lên đại học tôi với Runa ít gặp nhau hơn, mà mỗi lần gặp lại có ti tỉ chuyện để nói nên Runa quên nhắc đến thôi. Tôi cũng quên hỏi nữa.”

“À, phải rồi. Ai mà có thời gian kể chuyện của người khác được. Hai cậu vẫn thân thiết như ngày nào nhỉ.”

Nisshī nói với giọng hơi ghen tị khiến tôi toát mồ hôi lạnh trong lòng.

“Ê, nói thế thì cậu cũng vậy thôi Nisshī. Hẹn hò từ tháng tư, cũng được ba tháng rồi chứ? Đây chẳng phải là khoảng thời gian vui vẻ nhất sao?”

Tôi chưa từng hẹn hò với ai ngoài Runa nên cũng không rõ, nhưng tôi có cảm giác mình đã từng nghe nói về “quy tắc” đó ở đâu đó, nên tôi trêu chọc cậu ấy một chút.

“…Ừm, tôi thì vẫn vui vẻ thôi, vì tôi đã thích cậu ấy lâu lắm rồi.”

Nisshī trả lời với vẻ mặt không mấy vui.

“…?”

Vẻ mặt ấy rõ ràng không phải là đang cố làm bộ cool ngầu hay giấu cảm xúc.

Tuy nhiên, tôi không tiện hỏi thêm nên quyết định đổi chủ đề.

“À này, công việc làm thêm của cậu thế nào rồi? Cậu vẫn làm chứ?”

“À… ừ.”

Nisshī đã làm việc ở nhà bếp của một nhà hàng gia đình từ năm nhất đại học. Dù chỉ làm khoảng ba buổi một tuần, không nhiều lắm, nhưng tôi khá ấn tượng vì cậu ấy làm được lâu như vậy.

“Làm ở bếp thì không phải gặp khách, cũng thoải mái. Cứ kiểu như lấy đĩa salad từ tủ lạnh ra, bóc lớp bọc, rưới một vòng rưỡi sốt lên là xong ấy.”

“Nghe cậu kể xong, tôi có cảm giác đây là đồ ăn kiểu hậu tận thế ghê.”

“Thế nên mới ra đồ ăn nhanh thế chứ.”

“Ừm, đúng là nỗ lực của doanh nghiệp.”

“Còn Kasshī thì sao? Vẫn làm thêm ở trung tâm luyện thi à?”

“Không, trung tâm luyện thi giờ chỉ làm thứ bảy thôi. Giờ thì tôi tập trung làm thêm ở tòa soạn của Hiệu sách Iidabashi là chính.”

“À, phải rồi, hình như cậu có nhắc qua. Chỗ làm chung với Kurose-san đúng không?”

Vừa nói chuyện, chúng tôi vừa đặt chân đến khuôn viên Đại học Hōō.

Kể từ chuyến đi chơi với Yamana-san và Runa cùng với hai đứa tôi hồi tháng hai, tôi và Nisshī đã liên lạc với nhau thường xuyên hơn trước.

Tôi muốn gặp cậu ấy sớm để hỏi chuyện Yamana-san, nhưng lịch làm thêm và lịch học đại học của cả hai cứ trớ trêu không trùng khớp. Cuối cùng, chúng tôi quyết định gặp nhau hôm nay, đúng lúc kỳ thi đã kết thúc và không còn buổi giảng nào, trước khi tôi đi làm thêm ở tòa soạn.

Khi tôi nói "tôi có việc ở trường nên sẽ đến đó trước", Nisshī nói "tôi cũng muốn ghé thăm Đại học Hōō", thế là chúng tôi quyết định ăn trưa ở trường.

“Oa, tòa nhà giảng đường to ghê!”

Vừa bước vào cổng chính, Nisshī ngẩng đầu nhìn tòa nhà giảng đường hiện ra trước mắt và reo lên kinh ngạc.

“Trông khá mới nhỉ?”

“Đúng thế. Nhưng bên trong thì nhiều tòa nhà cũ hơn.”

“Ồ. Nghĩ lại thì, tôi cũng ít khi ghé thăm trường đại học khác ngoài trường mình nhỉ.”

“Tôi cũng vậy. Lần tới, cậu dẫn tôi đi thăm Đại học Seimei của cậu nhé.”

“À, được thôi. Dù tôi cũng không rành lắm đâu.”

Chúng tôi vừa trò chuyện vừa đi sâu vào khuôn viên trường.

“Trong trường có ba căng tin, cậu muốn đi đâu?”

“Ba cái á!? Ghê thật. Kasshī gợi ý chỗ nào?”

“Ừm…”

Cái căng tin mà tôi hay đi với Kujibayashi-kun có cảm giác như "suất ăn cho nam sinh thể thao", nên có lẽ tôi không muốn đưa Nisshī, người đến đây để tìm kiếm hình ảnh của một "Hōō" đúng nghĩa, đến đó cho lắm. Còn cái căng tin lớn ở phía dưới thì y hệt căng tin hợp tác xã ở bất cứ đâu. Vậy thì…

“Vậy thì, chúng ta đi đến quán cà phê nhé.”

“Được thôi. Cậu cứ tự nhiên chọn.”

Thế là tôi và Nisshī đi về phía quán cà phê, nơi mà bản thân tôi cũng chỉ mới đến hai, ba lần.

Quán cà phê nằm ở tầng bốn của tòa nhà giảng đường phía trước cổng chính.

Vì còn mới và đẹp nên nơi này khá nổi tiếng với các nữ sinh, nhưng cũng chính vì thế mà tôi, một kẻ cô độc, hướng nội, lại cảm thấy như có một bức tường vô hình ngăn cách mình với nơi đây.

Khác với Kujibayashi-kun, người có gu thời trang "tệ" gần như ngang ngửa với Itchī, Nisshī gần đây khá sành điệu, nên có cảm giác như tôi đang đi cùng một người bạn hướng ngoại vậy. Nhờ thế mà tôi cũng cảm thấy tự tin hơn thường lệ.

Bước vào căn phòng tràn ngập ánh sáng tự nhiên với một bức tường hoàn toàn bằng kính, chúng tôi chọn một chiếc bàn ở khu vực ít người qua lại nhất có thể.

“Đúng là sinh viên Hōō trông thông minh thật đấy.”

Sau khi gọi bữa trưa và ngồi xuống cùng chiếc khay, Nisshī nhìn xung quanh và nói.

Vì đang là cuối kỳ thi nên lượng người vào giờ ăn trưa cũng ít hơn bình thường, nhưng vẫn có những sinh viên ngồi học một mình, có lẽ là còn bài thi. Đúng là nhìn chung thì nữ sinh vẫn đông hơn.

“…Tuy nhiên, tôi vẫn không thoải mái lắm.”

“Có muốn xem video của KEN không?”

Thời cấp ba, chúng tôi hay vừa ăn trưa vừa xem video như vậy, nên tôi đề nghị. Ngay lập tức, sắc mặt Nisshī thay đổi hẳn.

“Này, thôi đi! Lên đại học rồi thì KEN là thứ phải lén lút tôn thờ một mình chứ! Lại còn ở cái quán cà phê nhiều nữ sinh thế này nữa chứ! Nghe đây, hôm nay đừng có lỡ lời nhắc đến KEN nữa nhé!”

“Ể!?”

Dở tệ đến thế cơ à?

Tôi tò mò không biết KEN giờ có vị trí thế nào trong lòng Nisshī, nhưng việc tôi không hiểu được điều đó cho thấy có lẽ tôi đã lạc hậu, không còn là "dân chơi" chính hiệu nữa rồi. Nghĩ đến đó, tôi thấy cô đơn vô cớ.

Dù sao thì, ý kiến xem video đã bị bác bỏ, nên chúng tôi quyết định vừa ăn vừa trò chuyện về những chuyện đời thường.

“À mà Itchī thế nào rồi? Dạo này hình như ít thấy cậu ấy trong nhóm tham gia mấy nhỉ. Cậu có liên lạc với cậu ấy từ hồi đó không?”

“Không… À, có một lần.”

“Hả?”

“Lúc tôi gọi điện báo là tôi với Nikoru hẹn hò, hình như Tanikita-san đang ở cạnh cậu ấy, và hai người họ hình như đã biết chuyện của tôi và Nikoru qua đường đó rồi, mà còn cứ cười khúc khích suốt nên tôi bực mình quá, tắt máy luôn.”

“Ra vậy…”

Hình như tôi cũng chẳng liên lạc gì với Itchī kể từ vụ "cha-mo-taro-san" đó.

“Trời ạ, không biết cậu ấy đang làm gì nữa.”

“Hy vọng cậu ấy vẫn ổn.”

“Chắc là vẫn ổn thôi. Tôi nghĩ chúng tôi thân đến mức nếu có chết thì cũng sẽ nhận được tin báo tang lễ ấy chứ.”

“Ha ha.”

Tôi khẽ cười trước câu đùa đen tối của Nisshī và tiếp tục ăn.

“Tanikita-san ấy mà…”

Vừa đưa miếng cơm trứng ốp la sốt demi-glace lên miệng, Nisshī vừa lẩm bẩm. À mà tôi thì đang ăn món mì Ý phong cách Nhật với thịt lợn và rau cải bó xôi.

“Dễ thương đấy, nhưng mà tính cách ghê gớm lắm nhỉ. Chắc Itchī bị cô ấy "đè đầu cưỡi cổ" rồi.”

“À, chắc cũng có người thích thế mà. Itchī có lẽ là kiểu người đó.”

“…Cậu đang nói chuyện buổi tối à?”

“Ế!? K-Không phải đâu…!”

Bị đưa vào chuyện nhạy cảm đột ngột, tôi hoảng hốt.

“Còn Kasshī thì sao? Bên cậu thì ai là người nắm quyền?”

“Hả? Gì cơ?… Chuyện gì cơ? Chuyện về mối quan hệ à?”

Tôi hỏi lại trong lúc hoang mang, Nisshī cười đầy ẩn ý.

“Sao cũng được.”

Nói đoạn, cậu ấy vẫn cười nhăn nhở nhìn tôi.

“Giờ mới buổi trưa mà…”

Tôi chưa tiết lộ với Nisshī rằng tôi và Runa vẫn chưa "tiến xa" nên những chuyện như thế này khá là ngượng.

“…Vậy còn Nisshī với Yamana-san thì sao? Hỏi người khác thì cũng phải kể cho tôi nghe chứ.”

Khi tôi phản công, sắc mặt Nisshī thoáng biến đổi.

“…Chẳng có gì đáng để nói cả.”

“Hả…?”

Nisshī không nhìn tôi mà quay mặt về phía cửa sổ. Vẻ mặt cậu ấy, từ lúc chúng tôi trò chuyện ở ga tàu đến giờ, khi nói về chuyện hẹn hò với Yamana-san, đều lộ ra một cảm xúc khó tả.

Chẳng lẽ cậu ấy và Yamana-san không hòa hợp sao? Mới ba tháng thôi mà?

Đúng lúc tôi đang nghĩ vậy.

“…Không biết Nikoru có xem tôi là đàn ông không nữa.”

Nisshī cúi đầu, khẽ buông ra lời nói đó.

“…Ba tháng rồi mà không ngờ lại chẳng tiến triển gì cả.”

“…………”

Ý cậu ấy là, cậu ấy và Yamana-san vẫn chưa làm được những điều mà các cặp đôi yêu nhau thường làm sao.

Tôi cũng đã hẹn hò bốn năm rồi mà vẫn còn "zin", nên tôi nghĩ nếu hai người họ thấy ổn thì cứ thế cũng được. Nhưng rõ ràng, vẻ mặt của Nisshī đã cho thấy tình trạng hiện tại không phải là điều cậu ấy mong muốn.

“…Vẫn, hoàn toàn… chưa có gì sao?”

Tôi thận trọng hỏi, Nisshī liếc nhìn tôi một cái rồi bực bội mở lời.

“Có nắm tay đấy. …Nhưng mà, chỉ thế thôi.”

“…Ra vậy.”

“Dù có đi dạo ở Odaiba vào buổi tối cũng vậy, cảm giác cứ y như hẹn hò ban ngày vậy, chẳng có gì thay đổi.”

“…Ra vậy…”

Về những chuyện kiểu đó thì tôi cũng là "gà mờ", lúc nào cũng để Runa dẫn dắt, nên không biết phải nói gì để an ủi cậu ấy, cảm thấy thật bứt rứt.

“Cứ thấy chẳng có tí không khí đó gì cả. Tôi thì cũng đã cố gắng hết sức rồi ấy chứ… mà bên kia cứ không cho mình làm gì cả, kiểu vậy…”

Thật ra, có lẽ cậu ấy cũng chẳng muốn kể mấy chuyện này cho tôi nghe. Nisshī cứ cau có mãi.

“Ngay cả khi nắm tay cũng bị trêu chọc kiểu ‘Tay cậu nhỏ hơn tay tớ không?’ nữa chứ.”

“Ra vậy…”

Tôi chỉ còn biết lặp lại câu “ra vậy” lần thứ n.

Quả thật, Sekiya-senpai cao lớn nên tay cũng to hơn, tôi nghĩ bụng khi nhớ lại cảnh cậu ấy cầm cốc ở quán mì ramen. Có lẽ vì chơi bóng bàn từ nhỏ, dù gầy nhưng tay cậu ấy gân guốc, xù xì, có cảm giác rất đàn ông.

i-209.jpg

Tôi nhìn bàn tay của Nisshī đối diện. Bàn tay phải đang cầm thìa của cậu ấy quả thực nhỏ hơn tay của Sekiya-senpai hơn một cỡ, và tôi còn cảm thấy một chút nét trẻ con, tròn trịa nữa.

“…Tôi đã luôn nhìn Nikoru khi cậu ấy ở bên bạn trai cũ mà.”

Nói đến đây, vẻ mặt Nisshī càng thêm đau khổ.

Vẻ mặt này, tôi nhớ mình đã từng thấy rồi. Đó là vẻ mặt cậu ấy thể hiện khi tôi và cậu ấy đi bộ một quãng đường dài sau khi chứng kiến cảnh Yamana-san và Sekiya-senpai ôm nhau ở Kyoto trong chuyến đi thực tập.

“Khác hẳn luôn. Cái vẻ mặt cậu ấy thể hiện với thằng đó… với cái vẻ mặt cậu ấy thể hiện với tôi bây giờ.”

“…………”

Tôi cũng biết Yamana-san khi ở bên Nisshī, và cả khi ở bên Sekiya-senpai.

“…Nhưng mà, tôi thấy Yamana-san khi ở bên Nisshī mới là Yamana-san thật sự ấy. Từ trước đến nay đều vậy.”

Nghe tôi an ủi, Nisshī nhìn tôi và khẽ mỉm cười vẻ vui vẻ.

Thế nhưng, nụ cười ấy nhanh chóng lại chìm vào bóng tối.

“…Tôi biết mình đang than vãn một cách xa xỉ. Có lẽ tôi nên biết ơn vì một thằng hướng nội như tôi mà cũng được hẹn hò rồi.”

Nisshī cười tự giễu và nói.

“Với lại, chúng tôi đã làm bạn bè quá lâu rồi… nên dù giờ đã thành người yêu, cũng không thể đột ngột thay đổi ngay được. Nikoru cũng vừa mới chia tay bạn trai cũ. Tôi hiểu điều đó… nhưng mà…”

Nói đoạn, Nisshī chống cằm bằng tay đang cầm thìa, rồi nhìn ra cửa sổ.

Tán lá xanh của hàng cây bạch quả rực rỡ lay động ngoài cửa sổ.

Nhìn chằm chằm vào đó, Nisshī nheo mắt và khẽ lẩm bẩm.

“Đã là ‘người yêu’ rồi… lẽ nào không được mong muốn một mối quan hệ khác với lúc còn là ‘bạn bè’ sao…”

“Ồ, chào mừng quý khách!”

Sau khi đi thang máy lên tầng năm của một tòa nhà thương mại trong khu phố sầm uất gần ga A, tôi bấm chuông căn phòng trông như một căn hộ chung cư. Từ bên trong, Yamana đã mở cửa ra và nhiệt tình chào đón tôi. Dù không khí của tiệm khác hẳn, nhưng cái sự nhiệt tình của cô ấy vẫn y như khi làm thêm ở quán nhậu.

“Vào đi, vào đi. Ngồi chỗ kia kìa,” Yamana nói.

Yamana chỉ vào phía trong phòng. Hai chiếc bàn dài đặt song song, mỗi bàn phía trước đều có một chiếc ghế nhỏ trông như sofa. Tôi ngần ngại ngồi xuống chiếc ghế phía trong, nơi Yamana đã chỉ.

Căn phòng khá nhỏ nhắn, rộng chừng một căn hộ 1 phòng khách, 1 bếp và phòng ngủ dành cho người độc thân. Dù ít đồ đạc, tạo cảm giác trống trải, nhưng nhờ tường và nội thất đều tông trắng nên trông rất sạch sẽ.

“…Kiểu gì ấy, cứ có cảm giác riêng tư ghê.”

“Đúng không?” Yamana cười nói, rồi ngồi xuống ghế đối diện, ngăn cách bởi chiếc bàn. Đó là một chiếc ghế đẩu tròn đơn giản, không có tựa lưng, khác hẳn ghế dành cho khách.

“Đây là tiệm mà tiền bối ở trường tớ mở, lúc đầu chỉ có một mình chị ấy làm thôi. Thế nên để đảm bảo an toàn, khách hàng chỉ nhận nữ thôi. Nhưng từ tháng Tư tớ vào làm, nên những lúc có hai người thì tụi tớ cũng bắt đầu nhận khách nam. Dự kiến từ mùa thu sẽ có thêm một thợ làm móng mới nữa.”

Vừa nói chuyện, Yamana vừa thoăn thoắt chuẩn bị. Giữa bàn có một cái hộp trông như gắn đèn huỳnh quang mảnh, cô ấy gạt nó sang một bên, rồi kéo lại gần một cái lọ cắm đầy những thứ trông như bút lông.

“Đưa tay đây. Tớ khử trùng cho.”

“À, ừm…”

Đây là lần đầu tiên tôi chạm tay phụ nữ ngoài Runa, nếu không tính mấy buổi khiêu vũ, thế nên dù là Yamana quen biết từ lâu, tôi vẫn thấy hơi căng thẳng.

Yamana đặt từng bàn tay tôi lên tay cô ấy, dùng bông tẩy trang lau sạch lòng bàn tay và đầu ngón tay. Sau đó, cô ấy dùng điện thoại chụp ảnh để làm tư liệu.

“…Tiền bối ấy, bây giờ không ở đây à?”

Căn phòng nhỏ nên không cần nhìn kỹ cũng biết là không có ai khác.

“À, ừm. Chị ấy bảo là khách đến theo dõi quy trình làm mẫu thì không sao đâu, nên chị ấy đi nghỉ trưa rồi.”

“Ra là vậy.”

Nghe Yamana nói từ “bạn bè”, tôi thấy hơi ngượng ngùng và ngưa ngứa. Thật vui khi nghĩ rằng mình thực sự đã được cô ấy công nhận là bạn trai của bạn thân, và cả một người bạn nam nữa.

“Hôm trước tớ với Nishina ăn trưa ở trường đại học đấy.”

Lúc đó, nghe Nishina kể chuyện với Yamana, tôi chợt nhớ đến chuyện “nam giới làm móng kiểu mẫu” mà Runa từng nói. Thế là tôi liên hệ Runa, nhờ cô ấy đặt lịch hẹn vào một giờ chiều ngày thường tuần sau. Xong việc rồi đến tòa soạn thì vừa đúng giờ.

“À, hình như là vậy. Ở Đại học Hōō đúng không? Nó bảo vì điểm chuẩn cao quá nên đau bụng.”

“Đâu, đó là do nó ăn nhiều quá đấy.”

Nishina sau khi ăn xong suất cơm trứng ốp la, còn “nhân tiện” gọi thêm cả parfait với bánh phô mai hiếm, rồi vừa than “ăn không nổi nữa” vừa chén sạch sành sanh.

“Mấy người cứ thân nhau như vậy thì tốt quá.”

Yamana vừa nói vừa giũa móng tay tôi. Động tác giũa sát phần trắng của móng, chỉ trong chốc lát đã tạo hình móng tròn trịa, đẹp đẽ, thật đúng là tay nghề của một thợ chuyên nghiệp.

“Ren nó cứ cằn nhằn là ‘không liên lạc được với Ichiji. Cũng chẳng muốn liên lạc nữa’.”

Yamana bắt chước giọng Nishina, nói xong câu đó thì liếc nhìn tôi cười tủm tỉm.

“Nói gì chứ, hai đứa đó giờ đang ở trong thế giới riêng mà.”

“Ichiji với Tanikita à?”

“Ừ đúng rồi. Akari dã man lắm, đang mê mệt đến mức mất trí luôn ấy. Instagram với TikTok của nó đúng là vừa đáng ghét vừa khó chịu. Xem không?”

Thực ra trông cô ấy như muốn khoe lắm rồi, Yamana dừng tay làm việc trước cả khi tôi gật đầu. Cô ấy thọc tay vào túi tạp dề đeo ở eo, lấy điện thoại ra và giơ cho tôi xem.

Bài đăng mới nhất trên tài khoản TikTok có vẻ là của Tanikita là một đoạn video ngắn hai người đang hát gì đó, mặt Tanikita và Ichiji được phủ đầy hiệu ứng lấp lánh. Lướt qua phần thumbnail thì thấy vô số video tương tự.

“…Kinh thật. Hầu như ngày nào cũng cập nhật ảnh đôi.”

“Đúng không? Cái kiểu gì vậy? Sống chung rồi hả? Vui vẻ quá mức thành ra đáng sợ luôn.”

Yamana cười vẻ bất lực, nhận lại điện thoại từ tôi và tiếp tục công việc.

“…Yamana thì không kiểu vui vẻ quá mức như vậy à?”

“Hẹn hò với Ren á?… Tất nhiên là không rồi.”

Yamana cười nhẹ, vừa di chuyển tay vừa trả lời.

“Bởi vì, bọn tớ vốn dĩ đâu phải là mối quan hệ như thế.”

“…Nhưng mà, nếu đã là người yêu thì ít nhiều cũng phải thay đổi chứ… nhỉ?”

Bản thân tôi chưa từng trải qua kiểu tình yêu như vậy, nên giọng điệu khá thiếu tự tin.

Yamana không ngừng tay làm việc, chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi cười.

“…Ren thì có vẻ muốn thay đổi đấy.”

Mắt vẫn dán vào tay tôi, Yamana nói.

“Nhưng mà tớ cứ buồn cười ấy. Không được đâu, chuyện đó thì không được đâu.”

“…Thật hả?”

“Tất nhiên rồi.”

Yamana cười và gật đầu.

“…Tớ ấy, khi ở bên Ren, tớ thích cái cảm giác được là chính mình nhất.”

Ánh mắt cô ấy hướng về tay tôi, nhưng đồng thời, cũng như đang nhìn về một nơi nào đó xa xăm.

“Khi hẹn hò với tiền bối, tớ cứ nghĩ ‘muốn được nhìn xinh xắn’, hay ‘muốn được nghĩ là đứa ngoan ngoãn’, nên đã phải nuốt vào trong biết bao cảm xúc thật của mình. Nhưng hẹn hò với Ren thì không cần phải gượng ép như thế. Bởi vì, tớ chưa từng tỏ thái độ như vậy trước mặt Ren bao giờ cả. Mà Ren lại yêu một người như thế mà.”

“À, ra là vậy…”

Lại lỡ thốt ra câu đáp lại quen thuộc này. Dù thấy hơi khó xử khi chứng kiến tình hình của Nishina, nhưng có lẽ đối với Yamana, mối quan hệ với Nishina đang cực kỳ thuận lợi.

Nếu mối quan hệ như vậy mà vẫn không hài lòng… thì lẽ ra Nishina mới là người phải từ bỏ mối tình này chứ.

Nghĩ vậy, tôi không thể nói thêm gì với Yamana nữa.

“…À mà nói đến, Yamana với Sekiya quen nhau như thế nào vậy?”

Thay vào đó, tôi hỏi Yamana câu đó. Tôi từng nghe kể là họ là tiền bối và hậu bối trong câu lạc bộ bóng bàn hồi cấp hai, nhưng chi tiết làm thế nào để cả hai cùng thích nhau rồi hẹn hò thì tôi chưa từng nghe từ bất kỳ ai.

Tôi nghĩ đối với Yamana, tình yêu với Sekiya vẫn luôn đặc biệt, nên giờ đây tôi muốn hỏi lại dù có hơi muộn.

“Hả? Gì vậy. Sao tự nhiên giờ lại hỏi?”

“À, nếu không muốn nói thì thôi…”

“Cũng được thôi.”

Vẫn thoăn thoắt làm việc, Yamana mở lời.

“Ừm… Giải thích một lời thì khó lắm. Kiểu là dần dần thân nhau trong câu lạc bộ suốt một năm, rồi tốt nghiệp xong thì hẹn hò luôn ấy.”

“Ai tỏ tình trước?”

“Tỏ tình à… Ừm, chắc là tiền bối. Hồi Valentine, anh ấy có nói mấy câu kiểu kiểu thế, rồi sau đó thì bọn tớ thành ra tốt đẹp luôn.”

“Thế à.”

Tôi nhớ lại bức ảnh Sekiya hồi cấp hai mà tôi từng được xem. Trông anh ấy ngố tàu thế mà lúc cần dứt khoát thì lại dứt khoát nhỉ. Đúng là Sekiya có khác.

Trong lúc nói chuyện, việc “chăm sóc móng” của tôi đã hoàn thành lúc nào không hay. Cuối cùng, khi được hỏi “Thích mùi gì?” và trả lời “Không biết”, Yamana liền thoa kem dưỡng da tay mùi cam quýt lên hai bàn tay tôi, vậy là xong.

“Oa, đỉnh thật!”

Tôi giơ hai bàn tay tự do lên ngang tầm mắt, chăm chú nhìn móng tay của mình.

“Móng tay sáng bóng…”

Mười chiếc móng tay dài bằng nhau một cách hoàn hảo, bề mặt đều được làm nhẵn bóng, không sơn gì mà vẫn phản chiếu ánh đèn huỳnh quang lấp lánh. Lớp biểu bì mỏng ở chân móng, thứ mà nếu không cẩn thận rất dễ bị xước, cũng được cắt tỉa gọn gàng, khiến móng tay trông dài hơn.

Tuy là ngón tay của mình, nhưng lại có cảm giác không phải của mình. Tôi chợt hiểu cảm giác của Runa. Đúng là, khi móng tay mình đẹp thế này, mình sẽ cứ muốn ngắm mãi và cảm thấy vui vẻ. Cứ như trở thành một người tự luyến vậy.

“Từ giờ, nam giới cũng phải chăm sóc móng là điều bắt buộc đấy. Đặc biệt là những người có bạn gái thì càng phải vậy. Tay và ngón tay là nơi tiếp xúc với đối phương nhiều nhất, giữ gìn vệ sinh sạch sẽ cũng là một phần của sự quan tâm mà.”

Nói đoạn, Yamana dùng điện thoại của mình chụp vài tấm ảnh ngón tay tôi đặt trên bàn. Sau đó, cô ấy nhìn tôi, nhếch mép cười.

“…Mấy người, ở Okinawa cuối cùng cũng… đúng không?”

Dù không có ai khác, cô ấy vẫn thì thầm khẽ khàng, khiến tôi giật mình.

“…Ư, ừm…”

Runa lại kể chuyện đó cho Yamana nghe rồi sao.

“Đúng, đúng là có ý định đó…”

Yamana nheo mắt nhìn tôi, người đang đỏ mặt và bối rối.

“Trước chuyến du lịch, nếu muốn thì lại ghé qua nhé. Đặc biệt, lần tới tớ sẽ giảm giá một nửa cho cậu đó!”

Nói xong, cô ấy nghịch ngợm nháy mắt.

Bước sang tháng Tám, những ngày nắng nóng như đổ lửa cuối cùng cũng đã đến.

“Nóng vãi…”

Đi bộ ngoài trời giữa trưa, toàn thân như bị thiêu đốt dưới ánh nắng gay gắt chiếu thẳng xuống, tôi bất giác lẩm bẩm một mình.

Giữa cái nóng như vậy, tôi vẫn cố ý ra ngoài dù không phải đi làm thêm hay hẹn hò, là để gặp người đó.

“Chào Ryūto!”

Sekiya, người vừa ra khỏi cổng soát vé ở ga Shinmisato, vẫy tay khi nhận ra tôi.

“Anh cháy nắng rồi kìa. Lạ thật đấy.”

“Chủ nhật tuần trước anh đi biển với mấy đứa bạn cấp hai.”

i-221.jpg

Mặt Sekiya rám nắng màu lúa mì nhạt. Cánh tay lộ ra từ chiếc áo sơ mi cộc tay cũng có cùng màu đó.

“Biển thích nhỉ.”

“Chỉ toàn đám đàn ông con trai chơi bời linh tinh thôi mà.”

Thế nhưng, Sekiya nói vậy mà trông vẫn rất vui vẻ.

Nghĩ lại, kể từ khi tôi quen biết Sekiya, anh ấy luôn là một học sinh luyện thi, nên chưa bao giờ thấy anh ấy chơi bời trong kỳ nghỉ hè cả. Từ sáng đến tối đều ở trường luyện thi, cuộc sống hoàn toàn không liên quan gì đến nắng cháy.

“Anh không cưa cẩm ai sao?”

“Làm quái gì có. Toàn lũ trong câu lạc bộ bóng bàn, đứa nào đứa nấy cũng hướng nội hết.”

“Nói thế thì thất lễ với hội viên bóng bàn trên toàn quốc quá…”

“Thế thì mày cứ đi xem giải đấu mà xem, toàn lũ ‘cheesy beef bowl’ không à.”

“…A ha ha.”

Tôi định đỡ lời cho anh ấy mà cuối cùng lại khiến anh ấy nói năng càng tục tĩu hơn, tôi đành chỉ biết cười.

“Anh ở đây bao lâu vậy?”

Vừa đi bộ trên lối đi bộ trên cao về phía điểm đến, tôi vừa hỏi Sekiya.

“Hơn một tuần chút. Dự kiến tuần sau sẽ về. Sau kỳ nghỉ có bài kiểm tra nên phải học bài.”

“Ồ… Đúng là sinh viên y khoa vất vả thật nhỉ.”

“Mà, đó là điều đã biết trước rồi. Về mặt tinh thần thì thoải mái hơn hồi còn là học sinh luyện thi nhiều, nên anh cố gắng được.”

Sekiya trả lời thản nhiên, rồi cúi đầu như muốn tránh nắng.

“…Thực ra thì, anh có ở thêm một tuần nữa cũng được thôi, nhưng mà nếu gặp được bạn bè ở quê với mày thì cũng chẳng có lý do gì để ở đây lâu hơn. Ở một mình thoải mái hơn ở nhà.”

“…………”

Tôi cũng phần nào biết về hoàn cảnh gia đình của Sekiya, nhưng trong giọng điệu của anh ấy, tôi cảm thấy có điều gì đó không chỉ dừng lại ở đó.

Nếu bây giờ Sekiya vẫn đang hẹn hò với Yamana. Kỳ nghỉ hè này, đối với hai người họ, chắc chắn sẽ là hai tuần hạnh phúc hơn bao giờ hết, tôi đã nghĩ vậy. Và tôi lại thấy phức tạp khi nhớ đến nỗi lo của Nishina.

“À đúng rồi. Thi đỗ đại học xong, bố anh hiền lành hẳn ra. Bảo ‘thỉnh thoảng đi nhậu không?’ rồi tối nay hai bố con đi ăn sushi.”

“Eo, thích thế. Kiểu sushi không chạy vòng vòng đúng không ạ?”

“Ở Ginza mà. Nếu là sushi băng chuyền thì buồn cười lắm. Ông già hiểu ý nghĩa của tiếng cười quá rồi.”

Sekiya nói vậy mà trông rất vui. Sekiya dường như có một mối quan hệ yêu ghét lẫn lộn với bố mình, nhưng chắc chắn anh ấy vẫn tôn trọng bố mình với tư cách một bác sĩ.

“Thế hôm nay sao anh lại đến đây?”

Càng đến gần điểm đến, tôi chỉ tay vào tấm biển xanh vàng to đùng bắt đầu hiện rõ. Đó là nơi chúng tôi sắp đến, cửa hàng IKEA, nhà sản xuất đồ nội thất nổi tiếng thế giới.

"IKEA ấy, ở Hokkaido không có đâu. Này, anh chuyển nhà cái là vào đại học ngay mà, đúng không? Đồ đạc thì vẫn chưa sắm sửa đầy đủ. Mấy đứa sinh viên ở gần đây hết, bạn bè thỉnh thoảng cũng ghé chơi nhà, mà cứ để lon chūhai dưới sàn uống thì cũng hơi kỳ đúng không? Nên là, anh muốn sắm cái bàn hay gì đó trong kỳ nghỉ hè này. Tìm mãi trên mạng, thấy đồ IKEA vừa đẹp lại vừa kinh tế. Nhưng mà phải xem tận mắt rồi mới mua được, chứ đặt online về mà không giống hình thì phiền phức lắm."

"À, cái đó thì tôi hiểu."

Tôi cũng vậy, trước khi mua món gì lớn cũng tìm hiểu kỹ càng, với lại cũng ngại mấy vụ đổi trả, thương lượng nên thuộc phe cẩn trọng giống Sekiya-san.

Vừa nói chuyện, chúng tôi vừa đến nơi và bước vào cửa hàng. Đi theo lối chỉ dẫn, chúng tôi lên tầng hai bằng thang cuốn ngay trước mặt.

Tầng hai là khu vực vừa bán hàng vừa trưng bày sản phẩm. Một mặt có các gian hàng tập trung theo từng chủ đề như sofa, bàn ghế, một mặt lại xuất hiện đó đây những căn phòng nhỏ được trang trí nội thất theo phong cách độc đáo. Cứ đi theo đúng lối mòn, không biết từ lúc nào mà người ta đã có thể ngắm nghía gần như toàn bộ đồ đạc trong một căn nhà.

Mấy nơi như thế này thì tôi cũng thường thấy trên tivi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến tận nơi.

"Mà sao anh lại rủ tôi đi cùng thế?"

"Thì chứ gì nữa, đến mấy chỗ như thế này một mình thì muốn chết luôn chứ sao?"

Nghe Sekiya-san nói vậy, tôi lại nhìn quanh một lượt. Nổi bật nhất là các gia đình, sau đó là các cặp đôi. Chắc hẳn đến đây mua sắm là để chuẩn bị sống chung nên đang trong thời kỳ yêu đương nồng cháy, hoặc có những cặp đôi nam nữ cứ quấn quýt lấy nhau một cách khó coi khi ngắm sản phẩm.

"...Thế sao không rủ bạn gái đi cùng có phải hơn không?"

"Làm sao mà được. Nếu đúng là 'bạn gái' thì đến mấy chỗ này, cô ấy sẽ từ chối vì quá... ám muội ấy chứ."

"Đúng là..."

"Mà thôi, mấy đứa bạn của tôi ở đây đều đi làm cả rồi. Vẫn chưa đến lễ Obon, nên ngày thường chúng nó đều cắm đầu vào công việc hết."

"À..."

Nghe vậy, tôi lờ mờ hiểu ra lý do mình được mời.

"...Sekiya-san, anh đã có bạn gái mới chưa? Bên kia không có ai sao?"

Tôi tò mò hỏi, Sekiya-san khẽ mỉm cười đầy ẩn ý.

"...À thì, cũng có vài cô có vẻ sẽ trở thành bạn gái được đấy. Cậu cứ yên tâm."

Cái vẻ thong dong đó của anh ta khiến tôi có chút bực mình.

"Đâu có, tôi có lo gì đâu. Anh là Sekiya-san cơ mà."

"Chỉ là..."

Đến lúc đó, lối đi bị tắc nên chúng tôi dừng lại. Sekiya-san tiện tay cầm lấy một chiếc túi đựng đồ đông lạnh (freezer bag) trong chiếc kệ tình cờ xuất hiện ngay trước mặt.

"...Giờ thì, vẫn chỉ dừng lại ở mức bạn bè thôi. Chắc phải một thời gian nữa mới có thể có một mối quan hệ chính thức được."

Tôi nhìn vào mẫu túi đông lạnh đầy màu sắc trong khi lắng nghe câu chuyện của Sekiya-san.

"Bây giờ tôi là 'sinh viên y khoa', tương lai sẽ là 'bác sĩ'. Điều đó gần như đã được định sẵn rồi, trừ khi tôi làm hỏng bét mọi thứ. Có lẽ vì thế mà tôi cũng được nhiều người theo đuổi."

Cái suy nghĩ "muốn được tự tin nói 'tôi được nhiều người theo đuổi' như vậy ghê" chắc là sự ghen tị của một sinh viên khoa văn mọt sách, không được ai theo đuổi như tôi. Tôi im lặng, cố gắng hiểu ý của Sekiya-san.

"Một mối tình như với Yamana... có lẽ cả đời này tôi cũng không thể có được lần thứ hai."

Gương mặt nghiêng của Sekiya-san lúc nói ra câu đó, trông lại có vẻ đau khổ một cách không hợp với thường ngày.

"Yamana..."

Anh ta lẩm bẩm cái tên đó như đang nhấm nháp từng chữ, rồi đặt chiếc túi đông lạnh đang cầm trên tay trở lại kệ.

"Cô ấy là cô gái đầu tiên yêu tôi khi tôi còn chưa là gì cả... và có lẽ, cũng là người cuối cùng nữa."

Đến đó, xung quanh bắt đầu vắng người hơn, và tôi cùng Sekiya-san lại chầm chậm bước đi theo lối chỉ dẫn.

"Cũng không phải là tôi hối hận gì đâu... nhưng lúc đó tôi chỉ có thể làm được đến thế... mà Yamana thì chắc đã hạnh phúc với bạn trai mới rồi..."

"Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn..." Sekiya-san lẩm bẩm trong miệng, rồi cúi nhìn xuống chân.

"...Tôi chỉ tự hỏi, sao mình lại không thể trân trọng một cô bạn gái quan trọng đến thế hơn được nhỉ."

Khuôn mặt anh ta, trái ngược hẳn với lời nói đó.

Với tôi, đó không gì khác ngoài sự dày vò của nỗi hối hận cháy bỏng.

"...Thế thì, người ta gọi đó là 'hối hận' đấy ạ?"

Tôi cứ hay buột miệng nói thẳng thừng với Sekiya-san. Bởi vì, anh ta nói gì cũng đều có thể pha trò, biến nó thành chuyện đùa.

Vì thế.

"...À, đúng nhỉ."

Nhìn Sekiya-san chỉ biết cười gượng gạo đầy ngượng nghịu, tôi thấy hơi khó chịu, cứ như mình vừa làm chuyện gì đó không phải vậy.

"À, này, cái này dễ thương này."

Tôi vội vàng cầm lấy một con thú nhồi bông gần đó. Chúng tôi vừa đến khu vực phòng trẻ em, nên xung quanh trưng bày đủ loại đồ chơi, thú nhồi bông trông rất vui mắt.

Con thú nhồi bông tôi cầm lên là một con cá mập cỡ lớn.

"Có muốn làm bạn đồng hành cho cuộc sống độc thân không?"

Tôi có cảm giác đã thấy nó ở đâu đó rồi, và so với những con khác thì nó có vẻ được trưng bày nhiều hơn, chắc là sản phẩm được yêu thích.

Tôi muốn anh ta cười và nói "Đừng có đùa", nhưng Sekiya-san lại tỏ ra thích thú: "Ừ nhỉ."

"Đang cần cái gối ôm, mua nó làm gối ôm cũng được."

"Ể, dùng với mục đích đó thì hơi tệ đúng không?"

"Đằng nào cũng mua, tôi lấy con này."

Sekiya-san cầm lấy con thú nhồi bông ở kệ bên cạnh con cá mập. Giống cá mập nhưng nhỏ hơn một chút, là một con cá heo nhồi bông.

"...Anh thích cá heo à?"

"Không hẳn. Nhưng con này màu đơn sắc trông được hơn ấy chứ."

Quả thật, không như con cá mập lưng xanh miệng hồng, con cá heo này có màu xám và trắng, tông màu trầm hơn. Đặt trong phòng một chàng trai sống độc thân cũng không thấy có gì lạc quê cả.

"Mỗi tối ôm nó ngủ, thay cho bạn gái."

"...À thì, cũng được thôi ạ."

"Đùa thôi mà, cười đi chứ."

"Dạ không, tôi thấy hơi buồn."

Tôi giả vờ lấy tay dụi mắt một cách bông đùa, rồi nhìn Sekiya-san.

"Hơn nữa, rốt cuộc thì cái bàn các thứ của anh thế nào rồi?"

Có vẻ như đã hết tầng hai rồi, phía xa xa đã thấy khu nhà hàng.

"À, thật này. Cứ vừa đi vừa nói chuyện thế là đến mất rồi."

Thế là chúng tôi quay ngược lối lại, trở về khu vực phòng khách.

Sau khi xem xét đủ loại bàn, Sekiya-san chọn một chiếc bàn trắng thấp, vốn được bán làm bàn phụ, để làm bàn ăn.

Ngoài ra, anh ấy còn quyết định mua một kệ sách và một kệ tivi. Sau đó, chúng tôi bỏ những món đồ lặt vặt vào túi ở tầng một, lấy được món đồ nội thất mong muốn ở khu kho hàng, rồi thanh toán ở cửa ra.

Sau khi làm thủ tục gửi hàng và hoàn tất việc mua sắm, chúng tôi đến khu nhà hàng ở tầng hai.

Lúc đó đã hơn ba giờ chiều.

"Ăn gì không?"

"À, có chứ. Sáng tôi dậy muộn, giờ đang đói bụng."

"Anh hiểu mà. Anh cũng ăn sáng sau mười giờ."

Việc dậy muộn vào buổi sáng là điều khá phổ biến ở các sinh viên trong kỳ nghỉ hè.

"Anh khao, coi như cảm ơn cậu đã đi cùng. Cứ gọi món cậu thích đi."

"Ế, cảm ơn anh ạ!"

Tôi có ca làm thêm ở trung tâm luyện thi vào buổi chiều nên muốn ăn thật no, thế là gọi một suất gồm thịt viên và khoai tây chiên.

Trong kỳ nghỉ hè, ca làm thêm ở trung tâm luyện thi là ca đặc biệt cho các khóa học hè, và tôi đi làm theo các khung giờ khác nhau tùy theo lịch học của học sinh mình phụ trách.

Trong khi đó, trên khay của Sekiya-san chỉ có một miếng bánh sô cô la lớn và cốc nước giải khát tự chọn.

"Sekiya-san, chỉ ăn thế thôi ạ?"

"Ừ. Lát nữa còn có sushi đợi anh mà. Phải để bụng đói chứ."

"À, đúng rồi."

Thế là chúng tôi đi qua quầy thanh toán rồi ngồi vào bàn.

Vì là giờ lỡ cỡ nên nhà hàng khá vắng khách. Nhà hàng được trang bị bàn ghế và đèn chiếu sáng của IKEA, tạo nên một không gian đơn giản và phong cách kiểu Bắc Âu. Một không gian rộng rãi, có lẽ còn lớn hơn cả căng tin trường đại học, với hàng dãy bàn ghế tông trắng xếp thẳng tắp.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau ở chiếc bàn bốn người gần cửa sổ, và ăn uống trong im lặng một lúc.

Thịt viên ngon thật. Bên cạnh có một chút mứt đỏ với những hạt nhỏ li ti, ban đầu tôi nghĩ "mứt ư?", nhưng khi ăn thử thì vị ngọt mặn lẫn lộn lại gây nghiện. Khoai tây nghiền ăn kèm cũng béo ngậy, hương vị rất ngon, quả không hổ danh là nhà sản xuất đồ nội thất tầm cỡ thế giới, các món ăn cũng không thể xem thường được.

Sekiya-san vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa im lặng ăn bánh sô cô la. Nhìn anh ấy như vậy, tôi lại nhớ đến chuyện mình nói với Yamana-san lần trước.

── *Tỏ tình á... ừm, chắc là Senpai nhỉ? Vào Valentine, anh ấy có nói gì đó kiểu kiểu như thế, rồi sau đó bọn tớ bắt đầu có cảm tình với nhau.*

"Nhân tiện, Sekiya-san và Yamana-san, hồi mới yêu nhau hai tuần, ai là người tỏ tình trước vậy?"

Tôi hỏi với ý định đối chiếu câu trả lời, Sekiya-san liếc nhìn tôi rồi mở miệng.

"Sao tự dưng hỏi vậy?"

"Dạ không, tôi hơi tò mò thôi."

"Ừm... chắc là Yamana ấy nhỉ?"

"Ế?"

Tôi ngạc nhiên, dừng tay đang cầm dĩa lại.

"...Yamana-san nói là Sekiya-san tỏ tình trước mà?"

"Ế, thật à?"

Lần này đến lượt Sekiya-san ngạc nhiên.

"Ừm~~~ không biết nữa. Mà rốt cuộc thì bọn anh bắt đầu yêu nhau thế nào nhỉ? Anh vẫn nghĩ là Yamana chủ động chứ?"

Sekiya-san nói với tôi bằng vẻ mặt băn khoăn như đang cố nhớ lại chuyện cũ.

"Chứ Valentine, cô ấy tặng riêng anh tận năm thanh sô cô la mà?"

"Năm thanh cơ ạ? Ghê thật đấy!"

"Đúng không?"

"Là sô cô la tử tế đàng hoàng chứ?"

"Không, hình như là sô cô la tự làm, gói bằng giấy bạc ấy."

"Ế? Thế thì chẳng phải là loại để phát cho mọi người sao?"

"Nhưng mà, mấy đứa khác mỗi đứa một cái, riêng anh tận năm cái đó? Thế chẳng phải thực chất là tỏ tình còn gì."

"............"

Nghe những lời hồn nhiên bất ngờ như vậy từ Sekiya-san, tôi cảm thấy vui lây vì nhận ra "hào quang" của một người không-hướng-ngoại-nổi-bật từ anh ấy. Tôi thích Sekiya-san có lẽ vì nghĩ rằng bản chất cốt lõi của anh ấy vẫn là một "in-kya" (người hướng nội) giống tôi.

"...Anh thích sô cô la đến thế cơ à?"

"Hả?"

"Thì đó, giờ anh cũng đang ăn mà."

"À... Ừm, anh cũng không ghét. ...Chỉ là hôm nay tự nhiên thèm thế thôi."

"Thế là sao chứ?"

Tôi vừa "troll" anh ta, Sekiya-san vừa nói tiếp với giọng điệu quay lại chuyện cũ.

"Có khi cả hai đứa đều chẳng tỏ tình một cách chính thức đâu."

"Thật vậy sao?"

Có thể có mối quan hệ bắt đầu như thế ư? Tôi không thể tin nổi. Thế giới của người lớn thật khác biệt.

"Vì là, nếu có chút cảm nhận bình thường của con người thôi, thì kiểu gì cũng lờ mờ nhận ra người đối diện có tình cảm yêu đương với mình hay không, đúng không? Thế thì, dù không tỏ tình, nếu cả hai cùng thích nhau thì tự khắc sẽ có không khí hẹn hò thôi, ai nói trước nói sau cũng chẳng còn quan trọng nữa. Nếu một mối quan hệ mà không nói thẳng 'Anh/em thích em/anh, mình hẹn hò nhé' thì đối phương không nhận ra, thì dù có nói ra cũng chẳng được đồng ý đâu."

"............"

Tôi nhớ lại Itchī hồi lễ hội văn hóa năm lớp 11 và cảm thấy hơi khó xử. Mà thôi, chuyện của hai người họ, giờ thì cũng kết thúc tốt đẹp cả rồi.

Và tôi cũng...

"Không, thật ra tôi đã làm chuyện đó rồi. Tỏ tình với Runa khi bọn tôi còn chưa phải là bạn bè nữa..."

"Đù thật ư!"

Sekiya-san rên lên một cách khoa trương rồi khoanh tay lại.

"Thế thì đúng là quá khác thường rồi. Cả cô bạn gái đồng ý, lẫn cậu, kẻ đã nghĩ rằng mình có thể làm được."

"Không, tôi là vì hình phạt mà."

"Lại còn 'hình phạt' nữa chứ. Gì vậy, truyện tranh à."

Sekiya-san nói một cách trêu chọc, rồi chĩa chuôi dĩa về phía tôi.

"Đừng có kể cái khởi đầu mối quan hệ đó cho con cái sau này nhé? Chúng nó mà nghĩ 'À, chuyện đó cũng được thôi' rồi lớn lên thì hỏng bét đấy. Hai đứa cậu đặc biệt lắm đấy. Theo nhiều nghĩa."

"Tôi sẽ không nói đâu."

Tôi thấy hơi ngượng, bèn phồng má lên.

"Vậy, câu trả lời của Sekiya-san là 'Yamana-san đã chủ động vào Valentine', đúng không ạ?"

Tôi gặng hỏi, Sekiya-san hơi tránh ánh mắt rồi suy nghĩ.

"...Ừm. Đúng vậy."

"Lần tới tôi sẽ đối chiếu lại với Yamana-san."

Nghe vậy, Sekiya-san nhìn tôi đầy vẻ hốt hoảng.

"Này, thôi đi. Giờ lại nhắc chuyện đó làm gì, buồn lắm chứ!"

Nói rồi, anh ta cười tự giễu.

“Tao bị đá rồi đấy nhé? Vẫn còn đau thấu xương đây này, đừng có rắc thêm muối vào vết thương nữa chứ.”

Sekiya-san lúc nào cũng có vẻ hơi tếu táo, dù có chuyện gì xảy ra cũng toát lên cái khí chất ung dung bất cần, nhiều khi chẳng rõ câu nào anh ấy nói là thật lòng.

Thế nhưng, vào khoảnh khắc ấy.

Tôi lại chẳng hiểu sao mà trực giác mách bảo rằng.

Riêng lời này, chắc chắn đó là nỗi lòng của anh ấy.

“... Em xin lỗi.”

Tôi khẽ cúi đầu, còn Sekiya-san thì đưa ánh mắt lướt qua, lạnh lùng nhưng khóe môi lại khẽ nở một nụ cười mờ nhạt.

“Gửi lời hỏi thăm Yamana nhé.”

Anh ấy khẽ lẩm bẩm rồi dùng nĩa xiên miếng bánh sô-cô-la còn sót lại trên đĩa, đưa vào sau đôi môi mỏng.

“Thế nhé! Hôm nay cảm ơn mày.”

“Dạ không có gì ạ. Ngược lại em còn được anh bao nữa chứ, cảm ơn anh nhiều.”

“Ừ. Cuối năm về tao sẽ liên lạc lại.”

Sau khi tạm biệt Sekiya-san ở ga trung chuyển, tôi một mình lên tàu điện.

Ngồi vào một chỗ trống cách một ghế, tôi lơ đãng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ về chiều.

Tôi và Sekiya-san thường chỉ gặp nhau ở Ikebukuro khi còn học trường luyện thi, nên lần đi chơi thế này cảm thấy thật mới mẻ.

Trừ lần tiễn anh ấy về Hokkaido, chắc chỉ có lần đi thủy cung và Magical Sea hẹn hò đôi thôi.

Nhớ lại hồi đi thủy cung, mọi người xem buổi biểu diễn cá heo vui thật.

Đang nghĩ thế, tôi chợt giật mình.

*── Anh có thích cá heo không?*

*── Không hẳn. Nhưng cái kiểu đơn sắc này cũng hay mà.*

“Cá heo...”

Chẳng lẽ là vì chuyện đó sao?

Vì lần hẹn hò đầu tiên với Yamana-san, anh ấy đã đến thủy cung và buổi biểu diễn cá heo để lại ấn tượng sâu sắc.

“Sô-cô-la cũng...”

*── Anh thích sô-cô-la đến vậy sao?*

*── Ừm, cũng không ghét. ...Chỉ là hôm nay có tâm trạng vậy thôi.*

*── Chứ vào Valentine, cô ấy tặng mình đến năm viên sô-cô-la mà?*

Tôi nhớ lại đôi mắt Sekiya-san lúc đó sáng bừng như một cậu thiếu niên khi nói câu ấy.

Sekiya-san thật sự rất yêu Yamana-san.

Yêu đến mức ba, bốn tháng trôi qua mà anh ấy vẫn không thể nghĩ đến chuyện hẹn hò với cô gái nào khác.

Yêu đến mức vô thức tập hợp những thứ gợi nhớ kỷ niệm với Yamana-san về bên mình.

“..............”

Thế nhưng, nghĩ đến những chuyện đó bây giờ cũng chẳng ích gì.

Tất cả đã kết thúc rồi.

Yamana-san đã chọn Nisshī chứ không phải Sekiya-san, và cô ấy hài lòng với con đường mình đã chọn.

Chỉ là, Nisshī có vẻ cũng có vài điều khúc mắc...

“Haizz...”

Tại sao chuyện tình của mọi người lại không thể hoàn hảo như ý muốn được nhỉ.

Tôi thấy lòng dấy lên một nỗi buồn man mác, nên quyết định không nghĩ nữa.

Phải rồi, nói đến Valentine...

Thay vào đó, tôi lại nhớ đến lễ tình nhân năm lớp 12 của mình.

Ngày Valentine là một ngày trước kỳ thi tuyển sinh khoa Văn của Đại học Houou.

Kết quả kỳ thi Chung của tôi không tốt, nên muốn vào được trường top, tôi chỉ còn cách cố gắng hết sức ở kỳ thi tuyển sinh chung. Vì đã tập trung ôn luyện đề thi các năm của riêng trường này, tôi tự nhủ rằng mọi thứ vẫn theo đúng kế hoạch và lao vào ôn tập những phần cuối cùng.

Bước sang tháng 2, các kỳ thi tuyển sinh chung của nhóm trường đại học hàng đầu ở vùng thủ đô đã bắt đầu.

Những ngày không thi, tôi không đến phòng tự học của trường luyện thi mà ở nhà ôn bài. Để phòng tránh dịch bệnh. Ngay cả trong phòng thi, tôi cũng không tháo khẩu trang.

Ngày hôm đó cũng vậy, tôi ở trong phòng học bài như thường lệ.

Giờ có cuống quýt cũng chẳng ích gì. Làm những điều mới lạ chỉ càng thêm lo lắng, vậy nên tôi chỉ xem đi xem lại cuốn sổ từ vựng và vở ghi nhớ đã đọc bao lần, hoặc làm lại những câu sai trong các đề thi thử đã từng làm.

Đúng lúc đó, mẹ gõ cửa phòng và gọi tôi.

“Ryūto, Runa-chan đến đấy con.”

“... Hả?”

Tôi nhìn điện thoại. Runa không hề nhắn tin báo trước.

Lúc đó là hơn bốn giờ chiều.

Tôi vội vàng thay quần jean vào chiếc quần mặc ở nhà luộm thuộm, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra mà vội vã ra khỏi phòng.

“Runa-chan đang ở sảnh dưới đó.”

Nghe mẹ đang đứng ở hành lang nói, tôi theo thói quen đeo khẩu trang rồi ra khỏi nhà, xuống tầng một của chung cư bằng thang máy.

i-241.jpg

“Ryūto!”

Runa đang ngồi trên ghế ở sảnh, vừa thấy tôi liền bật dậy như nhảy cẫng.

Runa cũng đeo khẩu trang. Cô ấy mặc chiếc áo khoác lông dày sụ, đi bốt dài và tay cầm một chiếc túi giấy.

“... Cậu, cậu đến đây làm gì thế?”

Tôi thật sự không hiểu nên hỏi, Runa khẽ nheo mắt.

“Vì là Valentine, nên tớ mang sô-cô-la đến cho cậu nè.”

“À...!”

Nghe Runa nói, tôi mới sực nhớ ra. Ngày thi là một ngày sau Valentine Day ư.

“Ra vậy...”

“Đây nè.”

Runa đưa chiếc túi giấy đơn giản trên tay cho tôi, như thể ép tôi phải nhận lấy.

“Cảm ơn cậu...”

“Về nhà thì mở ra xem nhé. À, nhưng mà, nhớ ăn sau khi thi xong ngày mai nhé!”

“Hả, tại sao?”

“Vì đây là đồ tớ tự làm mà.”

Runa khẽ hạ lông mày xuống, có chút áy náy.

“Tớ đã làm rất cẩn thận, nhưng tớ không phải chuyên nghiệp. Tớ sợ nếu lỡ có virus hay vi khuẩn nào dính vào, cậu lại bị cảm hay đau bụng thì không được.”

“Runa...”

Cậu ấy còn quan tâm đến cả những chuyện nhỏ nhặt như vậy nữa.

“Được rồi. Cảm ơn cậu, Runa.”

“Không đâu. Ngược lại tớ phải cảm ơn cậu vì đã chịu khó ra gặp tớ vào lúc bận rộn như thế này.”

Nói rồi, Runa lùi lại một bước. Tôi có chút tiếc nuối vì nghĩ cậu ấy sẽ về rồi.

“Cố gắng lên nhé. Tớ thật lòng cổ vũ cậu đấy.”

“Ừm... cảm ơn cậu.”

Tôi vẫy tay về phía Runa.

“Vậy thì...”

Nói xong, khi tôi vừa định quay gót. Runa vừa đi gần đến cửa sảnh lại đột nhiên “À!” một tiếng rồi quay lại phía tôi.

“...?”

Runa đứng trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi và kiễng chân lên.

Khuôn mặt Runa áp sát vào, tôi cảm nhận được sự sột soạt của chiếc khẩu trang vải không dệt trên môi mình.

“..............”

Đó là một nụ hôn qua lớp khẩu trang.

Khi tôi còn đang ngây người vì sự việc bất ngờ ấy, Runa đã bước về phía cửa sảnh, quay lại và nheo mắt thật chặt.

“Chúc cậu thi tốt!”

Runa nói bằng một giọng dứt khoát như đội cổ vũ, rồi vẫy tay vẫy vẫy và bỏ đi.

Tôi cầm túi giấy về nhà, ngay lập tức mở nó ra trong phòng mình.

Trên chiếc bánh sô-cô-la tròn, có dòng chữ viết bằng bút trắng.

*Cố lên*

*Yêu cậu♡*

“.........”

Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng.

May mà tôi không vội vàng đi đến tủ lạnh. Cái này phải giấu ở một nơi kín đáo mới được.

“Runa...”

Tôi bỗng nhiên cảm thấy yêu Runa vô cùng, và tôi đã phá vỡ lời dặn của Runa, lấy một miếng bánh sô-cô-la nhỏ ăn thử.

Ngọt quá.

Tôi cảm thấy đầu óc bỗng nhiên nhanh nhạy hơn hẳn. Có lẽ là nhờ được nạp đường.

Không bỏ lỡ cơ hội này, tôi lén lút đến tủ lạnh trốn mẹ rồi trở về phòng, tập trung dốc sức vào những giờ phút ôn thi cuối cùng.

Cảm giác sau kỳ thi thì không thể nói trước được điều gì. Ngay sau khi thi xong, tôi đã nghĩ “có lẽ mình đỗ rồi”, nhưng thời gian trôi qua, tôi càng lúc càng lo lắng.

Trước khi có kết quả của Houou, kết quả của các trường đại học khác đã được công bố. Có trường tôi đỗ, có trường thì trượt. Sau khi bàn bạc với bố mẹ, để đề phòng, tôi chỉ nộp tiền nhập học cho một trường và chờ đợi kết quả trúng tuyển của Houou.

Kết quả của Đại học Houou được công bố sau chín ngày kể từ ngày thi. Chín ngày dài đằng đẵng như vậy, tôi chưa từng trải qua bao giờ. Cảm giác như một tuần lễ hơn tôi sống mà không còn biết mình đang sống.

Kết quả được công bố trực tuyến vào mười giờ sáng.

Khi ngày mới đến, tôi không thể ngồi yên, nên quyết định cùng Runa đến quán cà phê trước ga để xem kết quả trúng tuyển.

Ngồi ở quầy đối diện tường, trước cốc cà phê còn nguyên chưa uống một ngụm nào, tôi và Runa ngồi cạnh nhau, tay cầm điện thoại nín thở.

Vào trang web của trường đại học, đăng nhập vào trang cá nhân, thông tin về khoa tôi đã thi sẽ hiện ra. Khi đến giờ công bố kết quả, sẽ có nút “Xác nhận” hiện ra, bấm vào đó là có thể biết kết quả của mình.

“... Xin lỗi, không được rồi. Runa bấm đi...”

Mười giờ đã qua, dù đã có thể xem kết quả, tôi vẫn không thể nào nhấn được nút đó.

“Hả, tớ á?!”

Runa nhận lấy điện thoại tôi đưa, mặt tỏ vẻ hoảng hốt.

“Ừm... Runa có vẻ may mắn hơn tớ mà.”

Dù kết quả đã định, và chuyện đỗ hay trượt là do thực lực bản thân chứ chẳng liên quan gì đến may mắn hay xui xẻo, nhưng tôi vẫn muốn được hưởng chút may mắn.

“À, à được rồi... Vậy thì... tớ bấm nha?”

“Hả, bây giờ luôn á?!”

“Hả, không được sao?!”

“Khoan đã, tớ chưa chuẩn bị tâm lý kịp...!”

Sau vài lần đối đáp qua lại như thế.

“Thôiii—tớ bấm luôn đây! Ryūto chắc chắn sẽ đỗ thôi. Ấy!”

Runa nói như thể cô ấy đã phát điên, rồi mạnh tay chạm vào điện thoại của tôi.

Có vẻ như đã tải xong, biểu cảm của Runa khi nhìn màn hình thay đổi.

“...!”

Đôi mắt cô ấy mở to, nước mắt lưng tròng.

“Ơ, khoan đã, bên nào?! Cho tớ xem...!”

Nhìn Runa bật khóc mà không nói lời nào, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc trượt, rồi nhìn vào màn hình điện thoại.

Thế nên, tôi đã không thể tin vào từ “合格” (Đỗ) được viết rõ ràng ở đó trong chốc lát.

“Hả...”

“... Ryūto... chúc mừng cậu...!”

Runa vẫn tiếp tục khóc, cố gắng nặn từng lời từ sâu trong cổ họng.

“Cậu đã cố gắng rất nhiều mà... giỏi quá... ngoan lắm...”

Nghe những lời của Runa trong tiếng nấc nghẹn, tim tôi cũng thắt lại và suýt bật khóc theo.

“... Là nhờ có Runa đấy...”

Nhờ có sự động viên của Runa, tôi mới có thể đi đến ngày hôm nay.

Runa nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt ướt đẫm.

“... Thật không? Có phải là nhờ tớ bấm nút không?”

“Ừm. Nếu là tớ bấm, chắc chắn sẽ trượt rồi.”

Runa hỏi đùa, tôi cũng đùa lại. Rồi tôi nghiêm mặt nói.

“... Cảm ơn cậu, Runa. Vì đã luôn ở bên cạnh tớ.”

Trong đôi mắt Runa, nước mắt lại trào dâng.

Tôi yêu cô ấy đến mức không thể kiềm chế được.

Trong quán cà phê buổi sáng, nơi có rất nhiều nhân viên văn phòng chuẩn bị đi làm, tôi nhẹ nhàng ôm lấy Runa.

“Tớ yêu cậu rất nhiều.”

Vì quá xúc động, tôi thì thầm vào tai cô ấy điều mà bình thường tôi sẽ ngại ngùng không thể nói ra.

“Tớ cũng vậy.”

Runa sau khi rời vòng tay tôi, nước mắt lại tuôn trào từ khóe mi.

Rồi cô ấy mỉm cười với tôi, nghẹn ngào nói.

“Thật sự... thật sự chúc mừng cậu, Ryūto...!”

Cuối cùng mùa xuân đã đến.

Và mùa xuân của tôi với Runa... tôi tin chắc rằng cũng sẽ đến.

Tại lễ tốt nghiệp, tôi và Runa đã trao đổi ruy băng và cà vạt cho nhau, chính thức trở thành những người không còn khoác lên mình bộ đồng phục học sinh nữa.

Vài ngày sau lễ tốt nghiệp, đến ngày White Day.

Ngày 14 tháng 3, chúng tôi vừa bàn bạc xem phim, ăn tối hay đi cà phê uống đồ uống theo mùa, thì một cuộc điện thoại từ Runa đến ngay trước buổi trưa, khi tôi vừa chuẩn bị xong và chờ đến giờ ra khỏi nhà.

“Nè, Ryūto. Tớ không biết phải làm sao nữa. Sáng nay Misuzu-san cứ kêu ‘đau bụng’... rồi vừa nãy còn bị ra máu nữa. Mới có bảy tháng thôi mà.”

“Hả?”

Nghe Runa nói vậy, tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Năm ngoái, sau khi biết tin mang thai, Misuzu-san đã chuyển về sống với Runa và gia đình Shirakawa. Runa đã thân thiết với Misuzu-san và kể cho tôi rất chi tiết về quá trình mang thai, nhưng tôi thật lòng chẳng hiểu gì về cơ thể phụ nữ hay những điều kỳ diệu của sự sinh sản.

“Tớ gọi điện đến bệnh viện thì họ trách mắng ‘Đến ngay đi!’. Bố đang đi làm, bà cũng bảo sẽ bỏ dở việc để về ngay, nhưng bây giờ ở nhà chỉ có mình tớ thôi. Tớ đưa Misuzu-san đi taxi đến bệnh viện có được không?”

“À, ừm...”

“Xin lỗi cậu nhé. Đáng lẽ hôm nay là buổi hẹn hò của chúng ta mà.”

“Không sao đâu.”

Nếu vậy thì đành chịu. Đặc biệt là khi đây có thể là tình huống liên quan đến tính mạng của em bé.

Thế là, Runa đưa Misuzu-san đến bệnh viện.

Runa liên tục báo cáo tình hình từ bệnh viện.

Misuzu-san bị “dọa sinh non”, phải nhập viện khẩn cấp. Runa phải quay về nhà thu dọn đồ đạc nhập viện cho Misuzu-san và mang đến, đồng thời bận rộn giải thích tình hình cho bố và bà...

Mọi việc đâu vào đấy, đến lúc Runa về được đến nhà thì đồng hồ cũng đã gần chín giờ tối.

Chừng đó, tôi cũng vừa kịp ghé qua nhà Shirakawa.

“...Cái này, quà Valentine Trắng dành cho em.”

Đứng trước cổng, tôi đưa túi quà giấy cho Runa vừa bước ra. Đó là hộp sô cô la bánh kẹo mà tôi định tặng em trong buổi hẹn hò hôm nay.

“Quà không phải đồ ăn thì lẽ ra tôi muốn cùng em chọn hôm nay, nên tạm thời chỉ có bánh kẹo này thôi…”

“Ôi chao, cám ơn anh nhé, em vui lắm! Nhắc mới nhớ, hôm nay em mới chỉ ăn mỗi bữa sáng tử tế.”

Giọng em vẫn đầy năng lượng, nhưng Runa rõ ràng đã mệt nhoài. Dù dưới ánh đèn cổng lờ mờ, tôi vẫn thấy lớp trang điểm quanh mắt em đã lem luốc. Điều đó cho thấy một Runa vốn luôn chỉn chu, sành điệu nay lại chẳng còn tâm trí nào để chăm chút cho bản thân.

“…Anh vào nhà chơi không? Bà nội em cũng đang ở nhà.”

“Thôi, không cần đâu. Hôm nay Runa chắc cũng mệt rồi. Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”

“Ừm… Cám ơn anh…”

Runa mỉm cười nhẹ nhõm.

“Lần sau, anh bù đắp cho em được không?”

“Cám ơn anh. Lúc nào cũng được hết đó.”

Nói đoạn, tôi rời khỏi nhà Runa.

Kể từ ngày đó, cuộc sống của Runa bỗng trở nên tất bật lạ thường.

Cô Misuzu chỉ vài ngày sau đã xuất viện, nhưng đổi lại, cô bị buộc phải “nghỉ dưỡng tuyệt đối”, tức là “không được rời giường trừ khi ăn uống hoặc đi vệ sinh”. Thời gian này kéo dài vài tháng, cho đến khi cô bước vào giai đoạn cuối thai kỳ.

Runa tự nguyện cáng đáng mọi việc nhà thay cô Misuzu đang phải nằm liệt giường, và còn tận tình chăm sóc cô như gội đầu khô, lau người… vì cô không thể tắm rửa.

Ngay cả khi đang gặp tôi, Runa đôi khi cũng phải vội vã về nhà vì “Sắp đến giờ nấu cơm cho cô Misuzu rồi!”.

Trong khoảng thời gian đó, tôi trở thành sinh viên đại học.

Runa thì bước chân vào đời, đi làm.

Cả hai chúng tôi đều đón mùa xuân riêng của mình.

Dạo này, tôi thường hay nghĩ về quãng thời gian năm lớp Mười Một.

Không giống như năm lớp Mười, khi tôi bắt đầu hẹn hò với Runa và mọi thứ đều rực rỡ, một năm lớp Mười Một đối với tôi thật sự không có nhiều kỷ niệm đẹp.

Có những lúc, tôi phải theo đuổi những mục tiêu quá sức, rồi lại thất bại không biết bao nhiêu lần, cứ thế lao đầu vào học mà chẳng biết liệu công sức có được đền đáp hay không, khiến lòng tôi cũng dần mục ruỗng.

Thế nhưng, những khi trái tim tôi hiếm hoi lóe sáng như viên ngọc quý, thì Runa luôn ở bên cạnh.

Là em, với đôi mắt rực cháy như mặt trời mùa hạ, thèm khát tôi một cách đầy quyến luyến.

Là em, dưới bầu trời thu, cùng cô Kurose vẫy tay chào mẹ với nụ cười tươi rói.

Là em của mùa đông, nhẫn nại kìm nén cảm xúc, chỉ một lòng mỉm cười ủng hộ tôi.

Là em, người đã nghẹn ngào trong niềm hân hoan khi tôi đỗ đạt, và bắt đầu một cuộc đời mới của chính mình.

Tất cả chỉ là những hồi ức đã qua, nhưng tất cả những hình ảnh về Runa ấy đều hiện hữu trong Runa của hiện tại.

Cũng hiện hữu trong ký ức của tôi.

Và hơn bất kỳ Runa nào trong quá khứ.

Runa đang mỉm cười trước mắt tôi lúc này, thật đẹp và đáng yêu xiết bao.

“Ryūto, mau lại đây!”

Nhìn Runa đang vẫy tay ở mép nước xanh màu xanh coban, tôi đã nghĩ vậy.

Đúng vậy, chúng tôi giờ đang ở Okinawa, nơi mà cả hai đã hằng mong mỏi được đến—