Mười giờ sáng, chúng tôi đặt chân đến Okinawa. Vì đặt tour trọn gói giá rẻ nên chuyến bay khởi hành lúc bảy giờ sáng, cả tôi và Runa dụi mắt mệt mỏi bắt chuyến tàu đầu tiên đến sân bay Narita.
Ngủ thiếp đi một chút trên máy bay, đến sân bay Naha, chúng tôi nhận xe thuê đã đặt trước. Tôi lái xe, bắt đầu hành trình du lịch Okinawa.
“Oa, tuyệt vời! Biển đẹp quá!”
Điểm đến đầu tiên là Umi-kaji Terrace, một khu mua sắm nghỉ dưỡng nằm trên đảo nhỏ Sesokojima, gần sân bay Naha.
Trong lúc leo cầu thang lên khu mua sắm, Runa quay lại nhìn biển và reo lên:
“Tuyệt vời! Giống như nước ngoài vậy!”
Umi-kaji Terrace là một khu mua sắm ngoài trời, các cửa hàng với tông màu trắng chủ đạo xếp tầng tầng lớp lớp theo con đường cong hướng ra biển. Trong sách hướng dẫn du lịch ghi là “Amalfi của Nhật Bản”, quả thật, hình ảnh những tòa nhà trắng xếp bậc cạnh biển xanh lam đúng là gợi nhớ đến khu nghỉ dưỡng Địa Trung Hải.
“Em mong chờ nơi này lắm! Thậm chí còn đẹp hơn tưởng tượng!”
Runa phấn khích, không ngừng chụp ảnh tự sướng.
“Oa, không cần chỉnh sửa mà đã đẹp thế này ư!? Tuyệt vời!”
Vì là một ngày nắng đẹp cuối tháng Tám, biển Okinawa xanh coban đúng như ảnh trong sách hướng dẫn. Dù nắng gắt nhưng gió biển luôn nhẹ nhàng thổi, làm khô mồ hôi trên da, thật dễ chịu.
“Ryuto chụp ảnh cùng em nhé ♡”
Runa vẫy tay gọi, tôi chụp ảnh tự sướng cùng em ấy với biển làm phông nền. Biển nước nông trải dài từ bờ cát trắng, màu sắc chuyển dần từ nhạt đến đậm, hòa quyện sắc xanh lam đậm với màu xanh nhạt của bầu trời.
Cùng với gió biển, mùi hương thoang thoảng từ Runa phả vào khoang mũi tôi. Mùi tóc và nước hoa.
Lâu lắm rồi tôi mới lại cảm thấy tim đập nhanh như hồi còn học cấp ba. Bởi vì, tối nay chắc chắn chúng tôi…
“À, mèo!”
Ai đó trong đám khách du lịch gần đó hét lên, chúng tôi cùng quay lại nhìn. Một con mèo tam thể nằm dài trên không gian sân thượng trước cửa hàng.
Umi-kaji Terrace có các cửa hàng xây dựng trên sườn dốc như ruộng bậc thang nên rất nhiều nắng. Chiếu rọi ánh nắng dịu nhẹ buổi sáng vùng nhiệt đới, con mèo tam thể nằm duỗi người thư giãn, nhắm mắt lại.
“Oa, đáng yêu quá!”
Runa, người yêu mèo, tiến lại gần, ngồi xổm bên cạnh nó. Có vẻ như con mèo này thân thiện với người, nó mở một mắt nhìn thoáng qua Runa, rồi lại nhắm mắt lại vẻ thờ ơ.
“Ngoan quá~”
Runa nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó, theo chiều lông. Bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo khẽ lay động, âu yếm vuốt ve thân hình nhỏ bé của sinh vật này.
Nhìn cảnh ấy, tôi chợt cảm thấy… bồn chồn. Tôi cũng muốn được vuốt ve như thế… Liệu em ấy có vuốt ve tôi không nhỉ…
“Này này, Ryuto cũng vuốt ve thử xem! Ngoan lắm đấy!”
Runa gọi tôi, tôi giật mình.
“Hả!?”
Bỗng nhiên tiếng nói lớn làm con mèo tam thể giật mình đứng dậy.
“A…”
Nhìn theo bóng lưng con mèo tam thể chạy khỏi sân thượng, Runa thở dài tiếc nuối.
“Chạy mất rồi…”
“Hả!?”
Chạy mất rồi!? Không, chắc chắn ở đây thì không… Tôi nghĩ vậy rồi nhận ra bộ não mình đang bị những suy nghĩ “người lớn” chi phối quá mức.
Thật xấu hổ. Tôi như học sinh cấp hai vậy…
“…Ryuto?”
Ngẩng lên, tôi thấy Runa đứng dậy, nhìn tôi vẻ mặt nghi ngờ.
“Ối!?”
Tôi luống cuống vì sự gần gũi bất ngờ.
“…Sao thế?”
“Kh… không có gì!”
Tôi trả lời vội vã, cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra và định bước đi.
“Đói bụng rồi nhỉ! Mình ăn gì đó đi!”
“Đúng rồi! Oa, ăn gì đây~”
Runa lập tức mắt sáng lên, bước đi trước tôi.
Hình ảnh Runa bước đi trên con đường trắng, với những cây xanh nhiệt đới và bầu trời xanh thẳm làm nền. Tôi nhìn theo đôi chân dài thon thả dưới chiếc quần short denim, nhẹ nhàng đặt tay lên trái tim đang đập thình thịch.
Bình tĩnh, bình tĩnh…
Tôi và Runa ghé thăm nhiều cửa hàng ở Umi-kaji Terrace và ăn uống nhiều món.
“Oa, phô mai kéo dài quá!”
“Quả là ‘bánh rán phô mai kéo dài’!”
“Kéo dài muốn chết! Chụp ảnh, chụp ảnh!”
“Sinh tố dâu tây kìa! Trông ngon quá!”
“Phải uống thôi chứ.”
“Đúng rồi ♡ Em lấy loại có kem nhé!”
“Kem ngon quá! Kem khoai lang tím thì sao?”
“Ừm, ngon.”
“Sinh tố xoài của em cũng ngon lắm ♡ Anh ăn không?”
“Sinh tố xoài của Runa…”
“À, anh đang nghĩ linh tinh hả?”
“Kh… không có!”
“Phù phù, đúng không?”
Những suy nghĩ “người lớn” của tôi bị Runa phát hiện một chút.
Cảm nhận gió biển, tận hưởng biển xanh và khu mua sắm nghỉ dưỡng thỏa thích, chúng tôi quay lại xe.
Điểm đến tiếp theo là Kokusai-dori (Phố Quốc tế). Đây là điểm du lịch nổi tiếng của Okinawa, nên nhất định phải đến.
“Tuyệt vời! Đông người quá!”
“Vì đang nghỉ hè mà.”
“Vậy đây là chỗ làm gì?”
“Hả? Ăn uống, mua quà lưu niệm…?”
“Nhưng mà mình no rồi.”
“Mới đến mà mua quà lưu niệm thì hơi sớm…”
Đi bộ trên đại lộ với những hàng cây cọ hai bên đường, ngắm nhìn các cửa hàng san sát nhau cũng rất thú vị, đậm chất nhiệt đới, nhưng đông người quá, chúng tôi không tìm ra mục đích gì nên đi lòng vòng rồi quay lại bãi đỗ xe.
Điểm đến tiếp theo là Mỹhama Town Resort American Village. Vì chúng tôi đặt khách sạn ở khu vực trung tâm đảo chính nên đã ghé thăm địa điểm này trên đường từ sân bay phía nam lên phía bắc. Từ Kokusai-dori, dù có tắc đường một chút cũng chỉ mất khoảng một tiếng.
Mỹhama Town Resort American Village dường như là khu mua sắm lấy cảm hứng từ phong cách đường phố bờ Tây nước Mỹ. Nơi đây nằm trên vùng đất ven biển phía tây đảo chính Okinawa thuộc thị trấn Chatan. Khi chúng tôi đến lúc hơn bốn giờ chiều, mặt trời đã bắt đầu lặn xuống biển.
“Oa, tuyệt vời!”
Runa ngắm cảnh và reo lên khi chúng tôi dạo bước trên con đường ven biển với những hàng cây cọ. Biển ôm trọn ánh hoàng hôn trong những đám mây bồng bềnh trên đường chân trời, màu xanh nhạt hơn ở Umi-kaji Terrace, những đám mây phản chiếu ánh nắng mặt trời tỏa sáng màu hồng nhạt, tạo nên một khung cảnh màu sắc pastel lung linh.
Nếu quay lại phía thành phố, những tòa nhà mang phong cách Mỹ với màu sắc rực rỡ đỏ, vàng, xanh lá cây… thấp thoáng giữa những hàng cọ.
Trong khung cảnh mang đậm chất ngoại quốc ấy, chúng tôi nắm tay nhau đi dạo một lúc, rồi vào một quán cà phê-nhà hàng ven biển.
Sau khi chờ một vài nhóm, chúng tôi được dẫn đến một chỗ ngồi trên sân thượng bằng gỗ, nhìn ra biển.
“Oa, tuyệt vời ♡”
Ngồi xuống và nhìn biển, Runa chắp tay lại và reo lên.
Mặt trời càng lúc càng thấp, mặt biển gần đường chân trời được ánh chiều tà chiếu rọi, lấp lánh như vảy cá. Ngồi trên sàn gỗ màu trắng, giữa chiếc bàn nhựa trắng, tôi chợt thấy giống với quán biển “LUNA MARINE” của Mao. Vì Mao hay đi nước ngoài nên có thể cô ấy đã đặt thiết kế nội thất theo kiểu quán này.
“Nếu được uống cocktail ở đây thì tuyệt quá~”
“Uống đi.”
Tôi nói với Runa khi cô ấy vừa lẩm bẩm trong lúc xem thực đơn, Runa ngẩng mặt lên.
“À, đúng rồi. Ryuto không uống được. Vậy thì em cũng uống đồ không cồn thôi.”
“Không, em uống đi.”
“Thật chứ? Vậy em sẽ gọi loại cocktail dễ thương này nhé~”
Rồi chúng tôi nâng ly chúc mừng với cocktail và trà hoa quả. Cả hai loại đồ uống đều được đựng trong bình thủy tinh, ly của Runa có đầy kem phía trên và được trang trí bằng dâu tây và việt quất.
“Dễ thương quá!”
Runa cứ chăm chăm chụp ảnh đồ uống. Em ấy chụp với biển làm nền, rồi lại chụp cùng với khuôn mặt mình.
“Oa!”
Trong lúc thao tác trên điện thoại, Runa bất ngờ reo lên.
“Hôm nay em cập nhật Instagram nhiều quá, Nikoru đã phàn nàn! ‘Em cũng muốn đến Okinawa lắm! Chết mất!’”
“…Thì đi đi chứ! Với Nisshi.”
“A ha ha, đúng rồi.”
Runa cười thoải mái trước lời nói của tôi.
“Khó mà Nikoru xin nghỉ được. Khác với em, cô ấy mới vào làm năm nhất.”
Runa sẽ chuyển sang hợp đồng mới từ tháng Chín nên đã quyết định nghỉ phép trong thời gian này. Thực ra em ấy có thể nghỉ nhiều hơn, nhưng vì lịch làm việc của người khác sẽ bị ảnh hưởng nên em ấy nói “thật sự xin lỗi” và chỉ nghỉ ba đêm bốn ngày.
“Mà đến mùa thu có thêm thợ làm móng mới thì mình có thể nghỉ dài ngày hơn nhỉ?”
“Đúng rồi…”
Vì vẻ mặt Runa rất bình thường nên tôi muốn dò hỏi một chút.
“…Chị Yamana, chị ấy và Nisshi vẫn ổn chứ?”
“Hả? Ừm. Chứ sao?”
Runa nhíu mày khó hiểu.
“Em không nghe Nikoru kể gì cả. Họ vẫn có vẻ rất tốt với nhau mà?”
“Đ… đúng rồi… đúng rồi.”
Hình như chỉ có Nisshi mới không hài lòng với mối quan hệ hiện tại.
Chúng tôi vừa trò chuyện vừa ăn tối trong ánh hoàng hôn. Từ sáng đến giờ chúng tôi chỉ ăn nhẹ và ăn vặt nên đây là bữa ăn chính đầu tiên.
Món ăn theo yêu cầu của Runa là salad và bít tết thăn lưng kiểu Mỹ.
Khi chúng tôi ăn xong, ngày hè cuối cùng cũng chuyển sang đêm.
“Oa, đẹp…”
Quả cầu rực lửa như lõi pháo hoa dần dần bị xóa nhòa trên đường chân trời tối xám… rồi cuối cùng biến mất. Cả bầu trời rực rỡ sắc đỏ cam bỗng mất đi màu sắc.
“…Lặn rồi.”
Runa nhìn tôi, cười buồn buồn một chút.
“Cảnh cuối thật đẹp.”
“Ừ… Được xem cùng Ryuto thật tốt.”
Runa nói rồi thở dài nhẹ nhõm.
Tôi chợt nhớ lại chuyến du lịch học sinh cấp ba hồi năm hai.
───Dù sau này mình có lớn lên như thế nào… khi được nhìn thấy những điều tuyệt vời như thế này… mình vẫn luôn được ở bên cạnh nhau nhỉ.
Tôi cảm thấy ấm áp trong lòng khi biết Runa vẫn giữ nguyên tâm tư thuở ấy.
“Mình muốn mãi mãi ở bên nhau…”
Runa thì thầm, ánh mắt long lanh nhìn ra biển nơi mặt trời vừa lặn.
“Chỉ nghĩ đến việc một ngày nào đó mình sẽ một mình ngắm hoàng hôn này… thôi đã thấy buồn rồi…”
Đôi mắt em ấy rung rinh như mặt nước.
“Em không muốn mất Ryuto… mãi mãi…”
Tôi nhớ lại lời Runa nói lúc đi hái dâu.
──Nếu Ryuto ra đi trước, thì em sẽ cô đơn suốt quãng đời còn lại.
──Mình hãy sống đến trăm tuổi nhé?
──Và ở kiếp sau mình cũng sẽ bên nhau nhé?
“Runa…”
Runa nhìn tôi, cố gắng cười để che giấu cảm xúc.
“A ha, xin lỗi. Lại nói những chuyện nặng nề rồi…”
Runa mỉm cười tươi tắn.
“Nhưng mà, mình lại có thêm một kỷ niệm mới. Lần đầu tiên… Cùng nhau đến Okinawa.”
“…Ừ.”
“Đây là lần đầu tiên em đi du lịch qua đêm với người yêu. À, nếu tính cả Enoshima thì là lần thứ hai nhỉ?”
“Chuyến đó là tai nạn thôi mà.”
Runa vẫn luôn trân trọng những “lần đầu tiên” cùng tôi. Đó có lẽ là…
──Em đã tin tưởng vào tình cảm của một người mà em còn chưa hiểu rõ… và đã trao tất cả cho anh ấy… Em hối hận. Cho đến bây giờ. Mãi mãi.
──Sự hối hận này… có lẽ sẽ không bao giờ biến mất.
Vì những suy nghĩ mà cô ấy từng tâm sự với Kurose, vẫn còn hiện hữu trong lòng Runa.
Tôi rất vui vì Runa trân trọng tôi. Nhưng…
Đã đến lúc tôi muốn giải thoát em ấy khỏi những nỗi niềm đó.
“…Dù không phải là lần đầu tiên, cũng không sao cả.”
Lời nói của tôi khiến Runa ngạc nhiên nhìn tôi.
“Được đến Okinawa cùng Runa… được ở bên em như thế này… anh… rất vui.”
Màu biển càng lúc càng đậm. Hình ảnh màu xanh coban buổi sáng đã không còn nữa.
Trên thế gian này, không có gì là mãi mãi.
Dù cho Runa có xem tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy đi chăng nữa, thì mười năm, hai mươi năm sau, tôi chắc chắn sẽ không còn cảm thấy vui mừng về điều đó nữa.
“Em không cần phải lo lắng gì cả. Về quá khứ. Hay về tương lai quá xa…”
Ryūto biết Runa đang nhìn mình, nhưng anh chỉ nhìn đĩa bít tết chỉ còn vài cọng khoai tây chiên ăn kèm rồi nói:
“Hôm nay… dù có chết ở đây… anh cũng mãn nguyện rồi. …Vì đã được ở bên Runa.”
Nói thật, nếu chết ngay lúc này, chắc anh sẽ không thể siêu thoát vì hối tiếc chưa được trải nghiệm chuyện ấy, rồi lang thang trên biển Okinawa mà thành một con “Yêu quái Zin” chính hiệu mất.
Nghĩ đến đó, anh khẽ mỉm cười rồi nhìn Runa.
Runa nhìn anh, gương mặt như sắp khóc.
Đây là sự trùng hợp gì vậy nhỉ?
──Shirakawa-san, bạn sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp?
──Ừm… giờ mình như một cái vỏ rỗng vậy. Vì mục tiêu thời cấp ba của mình đã thành hiện thực rồi.
──Mục tiêu gì cơ?
──“Được yêu thương đáp lại bởi người mà mình nghĩ có thể ở bên mãi mãi.”
Bốn năm trước, cũng trên bãi biển hoàng hôn, Runa đã nói về tương lai.
Và giờ đây, trong một quán ăn có bầu không khí tương tự “LUNA MARINE” hồi đó, anh lại nói ra những lời này.
“Từ nay về sau… chúng ta hãy trân trọng ‘hiện tại’ được ở bên nhau nhé.”
Yêu một người thật phiền phức.
Cứ nghĩ rằng người này là duy nhất, rồi trái tim hai người hòa điệu… dù đó là một điều tuyệt vời biết bao.
Nhưng cũng chính vì đối phương là một sự tồn tại quá đỗi quý giá.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu người này biến mất? Nếu đột nhiên họ rời bỏ thế gian này…? Khi đó, những nỗi bất an tương tự lại dấy lên trong đầu.
Chừng nào còn sống, có lẽ nỗi bất an sẽ không bao giờ kết thúc.
Thế nhưng, thật lãng phí nếu cứ để những nỗi bất an đó đè bẹp, làm lu mờ đi ánh sáng rực rỡ của hiện tại.
“Ryūto…”
Runa khẽ mỉm cười, như thể để kìm nén hàng lệ đang chực trào trong đôi mắt.
“Đúng rồi đó.”
Cô thì thầm bằng một giọng nói chân thành.
“Em là xe thể thao mà.”
Chỉ bấy nhiêu thôi, nhưng chỉ hai người họ mới hiểu được ý nghĩa của câu nói ấy.
──Sống cho hiện tại. Để sống, em sẽ sống. Như em đã từng làm từ trước đến nay.
Tiếng Runa mười bảy tuổi vang vọng trong đầu anh.
“Ừm, đúng vậy.”
Đó là bởi vì thời gian mà hai người đã cùng nhau vun đắp đang hiện hữu.
Trong con người hiện tại của hai đứa, có tất cả những gì của hai đứa trước đây.
Và trân trọng con người hiện tại của hai đứa, cũng chính là trân trọng con người của hai đứa trong tương lai.
Vì vậy, dù không thể sống đến trăm tuổi.
Dù không có kiếp sau.
Dù ngày chia xa có đến.
Sự vĩnh cửu, chắc chắn nằm trong “hiện tại” của hai người họ.
◇
Sau bữa ăn, hai người rời khỏi Làng Mỹ American Village đã chìm trong bóng tối, nơi những ánh đèn neon bắt đầu rực sáng.
“…Chết rồi, buồn ngủ quá…”
Sau khi cài đặt khách sạn vào hệ thống định vị ô tô và khởi hành, chưa đầy năm phút, Runa ngồi ghế phụ đã cất tiếng.
“Anh cũng vậy…”
Theo kế hoạch, nếu không tắc đường, khoảng ba mươi phút là đến khách sạn. Nhưng ngay khi vừa đặt tay vào vô lăng và bắt đầu thả lỏng cơ thể theo rung động êm ái của chiếc xe hybrid đang chạy bon bon, Ryūto đã nghĩ: “Gay rồi.”
“…Hơi căng. Nếu Runa ngủ, anh cũng có khi ngủ theo mất…”
“Ể, thật à, đừng có nói thế chứ?!”
Trước lời nói đầy bất an của Ryūto, Runa biến sắc.
“Câu vừa rồi sẽ thành điềm báo mất~! Cái câu ‘dù chết ở đây cũng được’ ấy!”
“Anh không muốn cái điềm báo đó trở thành sự thật!”
“Đợi em chút Ryūto, giờ em sẽ cố gắng tỉnh táo đây…”
“Ấy, ngủ rồi kìa!”
“Oa~ không được rồi!”
Runa nói rất nhiều, nhưng mắt cô đã gần như nhắm nghiền.
Ryūto cũng nghĩ rằng nếu nhắm mắt thì có thể ngủ say bất cứ lúc nào, nhưng khi vượt qua giới hạn của cơn buồn ngủ, cả hai đều trở nên hưng phấn một cách kỳ lạ.
“Oa~ buồn ngủ quá! Sáng nay em dậy từ ba giờ sáng đó chứ?!”
“Anh cũng vậy… Dạo này toàn ngủ lúc hai giờ nên khó ngủ, không ngủ được mấy.”
“Tụi mình thức bao nhiêu tiếng rồi, ghê vậy?!”
“Dù đã ngủ một chút trên máy bay rồi…”
“Giờ sao? Có muốn tìm bãi đậu xe siêu thị nào đó ngủ tạm không?”
“Ừm, cái đó thì…”
Nếu có thể tỉnh dậy sau ba mươi phút thì tốt, nhưng với mức độ mệt mỏi này, anh e rằng sẽ ngủ vùi sâu hơn. Ngoài ra, anh cũng có ham muốn được ở khách sạn với Runa… nên anh đã cố gắng vực dậy tinh thần, siết chặt vô lăng.
“Giờ check-in cũng quá rồi, cố gắng thêm chút nữa nhé, Runa.”
“Oa~ buồn ngủ quá~ không nên uống cocktail mới phải~”
“Tạm thời mua nước tăng lực hoặc cà phê ở siêu thị nhé…”
“Với cả kẹo cao su nữa~!”
Cứ thế, bằng cách nào đó, hai người đã tránh được việc ngủ gật và cuối cùng cũng đến được khách sạn đã đặt.
“Đến rồi…”
Ý thức quá mơ hồ, đến cả những lời giải thích của nhân viên khách sạn lúc làm thủ tục nhận phòng cũng lướt qua đầu anh như gió thoảng.
Khi mở cửa phòng riêng, Ryūto và Runa ném hành lý sang một bên rồi đổ vật xuống hai chiếc giường kê cạnh nhau.
Và đáng kinh ngạc là họ đã ngủ thiếp đi như vậy cho đến tận sáng hôm sau.
◇
“Ryūto~!”
Ryūto cảm thấy bàn tay ướt át vuốt ve má mình, anh mở mắt ra.
Ánh nhìn của anh ngay lập tức bị thu hút bởi làn da căng tràn trên bộ ngực của Runa, khiến anh tỉnh táo hẳn.
“Ối?!”
Anh đang ở trong một căn phòng sáng sủa, tràn ngập ánh nắng ban mai. Ryūto nằm ngửa trên một trong hai chiếc giường đôi kê sát nhau.
Runa đang mặc đồ bơi. Có lẽ cô vừa xuống nước nên cơ thể ướt đẫm, và một chiếc khăn tắm quấn quanh eo.
“Anh cứ tưởng nàng tiên cá…”
“Ê, gì vậy, anh đang khen em đó hả?”
Runa cười ngượng nghịu và cởi khăn tắm ra. Trên ngón tay cô đặt trên má, móng tay được vẽ hoa văn giống thực vật nhiệt đới, giống hệt họa tiết trên quần bơi. Hình như đây là tác phẩm xuất sắc của Yamana-san.
“Trời nắng đẹp quá, hồ bơi sướng lắm đó anh!”
Vừa nói, Runa vừa bước ra ngoài qua cửa sổ. Bên ngoài phòng là một khoảng sân giữa, có vẻ như có thể đi thẳng ra hồ bơi. Các phòng của khách lưu trú được bố trí trong một tòa nhà hai tầng bao quanh hồ bơi. Chắc đây là cấu trúc đặc trưng của một khách sạn không quá lớn.
“Ryūto cũng ra nhanh đi~!”
Với hồ bơi xanh biếc ở phía sau, Runa vẫy tay gọi anh. Những chiếc lá cây nhiệt đới xung quanh nhẹ nhàng lay động theo làn gió, như hòa cùng cử chỉ của cô.
“Đ-đợi đã…!”
Vừa ngủ dậy, tối qua lại chưa tắm, anh chưa chuẩn bị gì cả nên đâm ra cuống quýt.
“…………”
Không biết có phải vì những chuyện đã nói tối qua không, nhưng anh cứ có cảm giác mình đã mơ một giấc mơ đầy bất an. Giấc mơ Runa biến mất…
Thế nhưng, hiện thực thì cô ấy vẫn đang mỉm cười trước mắt anh đây.
Runa của quá khứ, Runa của tương lai, tất cả đều nằm trong Runa của hiện tại.
Và…
“Mẹ kiếp…”
Tối nay nhất định anh sẽ cùng cô ấy kết đôi.
◇
Sau khi chơi đùa ở hồ bơi khoảng một tiếng đồng hồ từ sáu giờ sáng, hai người đã dùng bữa sáng buffet tại nhà hàng của khách sạn, rồi quay về phòng chuẩn bị trước khi rời đi.
Hôm nay, họ dự định lái xe khoảng một tiếng từ khách sạn để đến Thủy cung Churaumi.
Đường ở khu trung tâm đảo chính thông thoáng hơn so với khu tây nam, nên buổi sáng lái xe khá dễ chịu… thế nhưng.
Khi sắp đến thủy cung, xe cộ đột nhiên đông lên, khiến di chuyển chậm hẳn lại.
“Đúng là tắc đường ‘Churaumi’ mà…”
Thủy cung mở cửa từ tám giờ rưỡi, nên giờ này, khoảng chín giờ, có lẽ là giờ cao điểm của khách tham quan.
Runa với vẻ mặt “chết rồi” uống ly cà phê latte đặt trong khe đựng nước.
Trong bầu không khí có chút đình trệ ấy.
“…Hôm qua, đó…”
Runa khẽ mở lời, có chút ngượng nghịu.
“Ryūto… cũng ngủ thiếp đi ngay sao?”
“Hả? Ừm…”
Anh thực sự không còn nhớ gì từ lúc đổ vật xuống giường. Có lẽ một phần là do mệt mỏi vì thiếu ngủ, rồi lại đi máy bay và lái xe, nhưng nếu nghĩ đến cái đêm ở Enoshima anh thức trắng, mắt mở thao láo, thì có lẽ anh cũng đã già rồi.
“À, ra vậy… Thế thì tốt rồi…? Nhưng mà…”
Nói đoạn, Runa khẽ đỏ mặt.
“Tối nay, mình về khách sạn sớm nhé…?”
Runa ngước mắt nhìn anh, hỏi.
“…!”
Xe không di chuyển, nên anh vẫn quay mặt về phía Runa, ánh mắt hoảng loạn đảo quanh vì sự xao động trong lòng.
“Ư, ừm…”
Một âm thanh kỳ lạ, như có đờm kẹt trong cổ họng, thoát ra.
“Đúng, đúng vậy…”
Anh cố tỏ ra bình tĩnh vì không muốn bị nghĩ là vội vàng, nhưng tim thì đập thình thịch.
Trong xe đóng kín để bật điều hòa, ở khoảng cách gần như vậy, anh sợ sự xao động của mình sẽ nhanh chóng bị truyền đến cô, khiến anh cảm thấy nóng ruột.
“…À, xe chạy rồi.”
Chiếc xe phía trước đột nhiên di chuyển mạnh, Ryūto vội vàng nhấc chân khỏi bàn đạp phanh.
Và rồi, anh lén lút liếc nhìn sang ghế phụ.
“…………”
Không biết đang nghĩ gì, nhưng má Runa ửng hồng.
Thủy cung Churaumi nằm trên một ngọn đồi cao nhìn ra biển. Cấu trúc của nó là bạn vào từ lối vào ở tầng ba, ngắm nhìn các bể cá khác nhau khi đi xuống, và khi ra khỏi lối ra ở tầng một, một khung cảnh biển rộng lớn sẽ hiện ra trước mắt.
Sau khi vào và đi theo lộ trình, ban đầu là những bể cá mang đậm chất Okinawa như cá nhiệt đới và rạn san hô.
Giữa đó, một bể cá tròn thấp, nơi lũ trẻ nhỏ tụ tập, hiện ra.
“Á, Cá chình biển!”
Runa mắt sáng rỡ như một đứa trẻ, tiến lại gần và quan sát bể cá từ phía sau lũ nhỏ.
“Bể chỉ toàn Cá chình biển thì hiếm thật nhỉ.”
“Ờ~ dễ thương ghê~”
Bên trong không chỉ có những con Cá chình biển sọc cam trắng quen thuộc, mà còn có cả những con thân trắng lốm đốm đen.
Có con duỗi thẳng người lắc lư, có con nhanh chóng cử động đầu cảnh giác xung quanh, có con chui ra chui vào trong lớp cát trắng… cùng là Cá chình biển nhưng hành vi của mỗi cá thể lại khác nhau, khiến người xem không thấy chán. Chắc vì vậy mà chúng được lũ trẻ yêu thích.
“Oa~…”
Đoạn, Runa đang say sưa ngắm nhìn những chú cá chình biển ấy, khẽ híp mắt lại mơ màng thốt lên:
“Chui ra chui vào… trông sướng ghê.”
“…Ế?”
Cảm thấy có gì đó bất thường trong nhận xét đó, Ryūto hỏi lại cô.
“Á…!”
Nhận ra điều gì đó, mặt Runa lập tức đỏ bừng.
“K-không phải vậy! Này, đó là… chúng được thoải mái trong biển, mà…!”
“Ư, ừm, anh biết rồi mà…”
Xung quanh toàn trẻ con, anh cũng không muốn chọc ghẹo nhiều. Không, muốn chọc lắm chứ… nhưng đây cũng là chuyện bậy bạ mà. Không được. Đầu óốc anh đang bị mấy chuyện đen tối xâm chiếm mất rồi.
“Thôi đi, Ryūto đồ ngốc!”
“Ủa, em tự nói mà…”
“Nhưng tại em nghĩ vậy thiệt mà…!”
Runa mặt đỏ bừng, nắm lấy tay Ryūto và bước đi.
Tay cô nóng hổi.
Ryūto đã đi làm móng lại ở tiệm của Yamana-san vào ngày trước chuyến đi. Chuẩn bị hoàn hảo rồi.
Đầu óc anh lúc này đã tràn ngập chuyện tối nay, nhưng anh cố tỏ ra không biết gì, cùng Runa tiếp tục đi theo lối tham quan.
Và rồi, họ đến khu vực cá mập. Gần bể cá, trên tường có treo một tấm bảng giới thiệu về việc ấp trứng cá mập bằng tử cung nhân tạo, và còn có một ô cửa sổ nhỏ để ngó vào nhìn những chú cá mập con đang được nuôi dưỡng.
Khi đang lơ đãng đọc, một cậu bé khoảng cấp hai tiểu học đến bên cạnh họ. Cậu bé dừng lại, ngước nhìn tấm bảng tử cung nhân tạo.
“Bố ơi, bố ơi! ‘Komiya’ là gì vậy bố?”
“…!”
Ryūto và Runa bất giác nhìn nhau.
“Ơ? Ừm… đó là…”
Người bố tiến đến từ phía sau, mặt điềm nhiên đọc lướt qua chữ trên tấm bảng rồi bắt đầu giải thích cho con.
“Là ‘tử cung’ đó con. Là cái buồng trong bụng mẹ dùng để nuôi em bé. Tử cung nhân tạo là do con người tạo ra để tái hiện lại nó.”
“Hừm, vậy à~”
Đứa trẻ đáp lời hờ hững rồi “Á, cá!” và chạy biến sang bể cá khác.
“…………”
“…………”
Chỉ còn Ryūto và Runa đứng ngượng nghịu trước tấm bảng.
Tại thủy cung, mọi chuyện cứ thế diễn ra.
Khi đã tham quan xong bên trong và đang xem khu rùa biển ngoài trời.
“Á, nhìn kìa. Con rùa kia thò đầu dài ghê. Nó có thể vươn dài đến vậy sao.”
“Ế?!”
Lời nói của Ryūto khiến Runa phản ứng thái quá.
“Đ-đầu rùa mà…! Dài ra được sao?!”
“K-không, không phải đâu?! Anh không có ý gì bậy bạ đâu!”
Anh đành phải vội vàng thanh minh.
Ngay cả khi đang xem quà lưu niệm cuối cùng.
“À, dễ thương quá! Cá voi hả anh?”
Runa cầm một con thú nhồi bông hình động vật có vú màu xanh lam lên và đưa cho Ryūto xem.
“Cá mập voi chứ? Nếu là cá voi thì chắc phải có lỗ phun nước chứ.”
Nghe vậy, mặt Runa đỏ bừng.
“Phun nước… lỗ…!?”
“Không, không phải đâu?!”
Dù thế nào đi nữa, lần này không phải lỗi của Runa sao?!
Hôm nay, hai người họ cứ như hai đứa học sinh cấp hai vậy. Không, học sinh cấp hai bây giờ có lẽ còn người lớn hơn, hay là học sinh tiểu học thì đúng hơn nhỉ?
Cứ thế, sau khi tham quan xong thủy cung, họ ăn trưa nhẹ ở nhà hàng rồi quay lại xe.
Gần hai giờ chiều.
“Chúng mình đi đảo Kouri… phải không?”
“Ừm…”
Chúng tôi dự định đi đảo Kouri, cách thủy cung khoảng bốn mươi phút lái xe.
Để đến được đảo Kouri, phải đi qua cầu Kouri Ōhashi dài chừng hai cây số. Cây cầu này được ca ngợi là “tuyến đường ngắm cảnh tuyệt mỹ” chạy băng qua mặt biển, và cũng được nhắc đến rất nhiều trong các cuốn sách hướng dẫn du lịch.
“A, sắp tới rồi kìa.”
Đường sá khá vắng, cầu Kouri Ōhashi dần hiện ra đúng như dự đoán của hệ thống định vị trên xe.
“Đẹp quá!”
Cảm giác phóng xe lướt đi giữa mênh mông biển cả hai bên thật sảng khoái, khiến tôi nhớ lại tuyến đường Aqua-Line mà trước đây từng đi qua lúc Nishina lái. Nhưng đúng là màu xanh coban của biển ở đây quả thật chỉ có ở Okinawa mới có được.
“Tuyệt vời!”
Thế nhưng, khuôn mặt nghiêng của Runa, người đang ngắm cảnh ngoài cửa xe và thốt lên lời ấy, lại có vẻ như tâm hồn treo ngược cành cây.
Tuyệt cảnh đường bộ chỉ kéo dài vài phút, rồi chúng tôi cũng đặt chân lên đảo Kouri.
“…Giờ sao đây, Runa?”
“Ơ?”
“Em có muốn xuống xe không?”
Trên đảo Kouri có những quán cà phê mà Runa chắc chắn sẽ thích, và cả bãi biển nơi có thể ngắm nhìn những tảng đá hình trái tim được mệnh danh là “Thánh địa của tình nhân” nữa.
“Ừm…”
Runa suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
“Thôi không đâu.”
“…À, vậy sao…”
Tôi liên tục nắm chặt vô lăng đang trơn trượt vì mồ hôi tay.
“Vậy… thôi mình cứ lái một vòng quanh đảo rồi về khách sạn nhé?”
Trước câu hỏi của tôi, má Runa chợt ửng hồng.
“Ừm…”
Runa khẽ gật đầu đáp.
◇
Cuối cùng thì khoảnh khắc này cũng đã đến.
Chúng tôi dùng bữa tối sớm tại khách sạn, nhưng tôi chỉ ăn được chưa đến một nửa khẩu phần thường ngày. Một phần là do bữa trưa chúng tôi ăn khá muộn, nhưng chủ yếu là do căng thẳng và phấn khích đến nỗi tôi chẳng còn nhớ nổi mùi vị đồ ăn hay chúng tôi đã nói chuyện gì.
Về phòng, tôi xem tivi khoảng ba mươi phút. Hình ảnh chỉ lướt qua võng mạc mà thôi.
“…Sắp đến giờ đi tắm chưa anh?”
Khi Runa hỏi, tim tôi đập thình thịch.
“À, ừm. Em vào trước… nhé?”
“Ư, ừm. Vậy thì…”
Runa gật đầu một cách ngượng nghịu rồi bước vào phòng tắm.
Ba mươi phút trôi qua thật khó chịu.
Lúc đó mới bảy giờ tối, bên ngoài trời vẫn còn mờ sáng.
“Em đợi lâu không…”
Tôi thay Runa, người bước ra một cách rụt rè, rồi cũng vào tắm vòi sen.
Và rồi, khoảnh khắc quan trọng nhất…
Bước ra khỏi phòng tắm, rèm cửa phòng vốn đang mở đã được kéo kín. Tivi cũng đã tắt.
Runa ngồi trên giường, vuốt mái tóc đang duỗi thẳng và nhìn điện thoại.
“À, Ryūto, anh về rồi…”
Runa nhìn tôi rồi nhanh chóng đảo mắt đi chỗ khác. Tôi nghĩ có lẽ em ấy ngại vì mặt mộc, nhưng linh cảm mách bảo lý do khác lớn hơn.
“Ừm…”
Tôi không biết phải nói gì. Nói chuyện phiếm cũng thấy không đúng.
Cả hai chúng tôi đều đang mặc đồ ngủ của khách sạn. Đó là bộ đồ liền thân dành cho cả nam và nữ, giống như chiếc áo polo dài có cúc ở ngực.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Runa. Giữa hai chúng tôi có một khoảng cách tinh tế, vừa đủ cho một người.
Căn phòng khách sạn không quá rộng cũng không quá chật, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn nhỏ và hai chiếc ghế. Đồ nội thất tông màu nâu chủ đạo, tạo nên một không gian nghỉ dưỡng mang phong cách Đông Nam Á, đồng điệu với tổng thể khách sạn.
Yên tĩnh đến nỗi tôi có thể nghe thấy tiếng quạt trần quay khẽ.
“…………”
Phải làm sao đây?
Tôi nên bắt đầu thế nào nhỉ…?
Đúng lúc tôi lén lút liếc nhìn Runa một cách rụt rè…
“…Ức… ưm…”
Tôi nhận ra Runa đang ôm mặt khóc.
“Hả…?”
Tôi thốt lên một tiếng kinh ngạc.
“…Không phải đâu, em xin lỗi…”
Runa nhìn tôi, vừa lau nước mắt vừa biện minh.
“…Nhưng mà, em hơi sợ.”
“Hả?”
Sợ gì? Chuyện “ấy” à?
Nhưng Runa đâu phải lần đầu, tôi đang bối rối thì Runa tiếp tục nói.
“…Em thật sự không muốn mất anh, Ryūto.”
Runa khẽ nức nở, khuôn mặt méo mó vì đau khổ.
“Đây là lần đầu tiên em hẹn hò với một chàng trai như thế này… Bốn năm qua, em thật sự rất yêu anh, Ryūto…”
Khi đang nói, những giọt nước mắt mới lại trào ra, tôi vội vàng rút một tờ khăn giấy trên bàn và đưa cho em ấy.
“Cảm ơn anh… Em cảm thấy anh yêu em nhiều hơn bất cứ ai trên đời, nhưng mà, em sợ… sợ rằng đó chỉ là vì chúng ta chưa từng… làm chuyện ấy.”
“Không đời nào, làm gì có chuyện đó…”
“Ừm.”
Runa gật đầu với tôi khi tôi định ngắt lời, rồi em ấy tiếp tục.
“Em biết trong đầu anh sẽ nghĩ, Ryūto không phải người như thế… nhưng mà…”
“Runa…”
Suy nghĩ ấy chắc hẳn đến từ những ký ức về các mối quan hệ trước đây của em ấy.
“Cái cảm giác đó cứ mãi luẩn quẩn trong lòng em… nên ngay cả sau khi anh thi cử xong, dù cả hai đều bận rộn, em cũng không dám nói ‘làm chuyện ấy’ một cách nhẹ nhàng đâu…”
“Runa…”
Thì ra Runa cũng có những suy nghĩ như vậy.
Tôi cảm thấy những cảm xúc về những ngày tháng xa cách tinh tế kéo dài kể từ khi vào đại học đang dần được lấp đầy.
“Nhưng mà… lần này, em đã quyết tâm rồi.”
Runa chợt bỏ khăn giấy ra khỏi mặt và nhìn tôi. Khóe mắt em ấy không còn ướt đẫm nữa. Thay vào đó, một ánh sáng quyết tâm hiện lên.
“Em muốn hòa làm một với Ryūto. Em tin rằng Ryūto không phải là người sẽ trở nên lạnh nhạt sau khi chúng ta… làm chuyện ấy.”
Chưa đợi Runa nói hết lời, tôi đã gật đầu lia lịa.
“Ừm. Dù có hay không, anh vẫn yêu Runa.”
“Ừm…”
Khi nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười gật đầu của Runa, một cảnh tượng chợt lướt qua tâm trí tôi.
Tôi đã thấy biểu cảm này của Runa gần đây.
Đó là… đúng rồi. Khi tôi thuyết phục Kurose.
— “Tin tưởng một người”… có nghĩa là chấp nhận một sự thật rằng “người này có lỡ phản bội mình thì cũng không sao cả.”
— Em… chấp nhận bị Ryūto phản bội. Nếu Ryūto phản bội em, em sẽ nghĩ rằng đó là chuyện không thể tránh khỏi.
“…………”
Thì ra đó là sự chuẩn bị của em ấy. Runa, người đã quyết định hòa làm một với tôi ở Okinawa, có lẽ đã âm thầm tự mình chiến đấu với sự bất an… và đi đến một kết luận như vậy.
Khi tôi đang nghĩ vậy, Runa chợt mỉm cười với tôi.
“Vậy thì… tối nay, mong anh chiếu cố nhé.”
Đó là nụ cười mà tôi yêu nhất của Runa, nụ cười như bao bọc lấy tôi một cách dịu dàng.
“Runa…”
Lòng tôi dâng trào sự yêu thương, tôi nhẹ nhàng ôm Runa vào lòng.
Lần đầu tiên tôi ôm Runa là ở lữ quán tại Enoshima.
Cảm giác ấm áp và sự hưng phấn chạy khắp cơ thể lúc đó vẫn còn nguyên trong tôi đến bây giờ.
Nhưng sau bốn năm trôi qua.
Khi ở bên em ấy như thế này, có những điều không chỉ là những cảm xúc ban đầu ấy ùa về trong lòng tôi.
Đó là vì Runa luôn chấp nhận tôi, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, dù tôi có ra sao đi nữa.
Vì Runa đã cho tôi thấy nhiều khía cạnh khác nhau của em ấy.
Hình ảnh em ấy yêu thương gia đình mới. Hình ảnh em ấy tiến thẳng về phía ước mơ vừa tìm thấy. Cả khuôn mặt ngây thơ và khuôn mặt đau buồn. Vì em ấy đã mở lòng tất cả với tôi.
Tôi cũng tin tưởng Runa.
Tôi tôn trọng em ấy từ tận đáy lòng.
Tôi muốn trân trọng cả Runa của quá khứ và Runa của tương lai.
Cả thời gian chúng tôi ở bên nhau, và thời gian không thể ở bên nhau.
Cả quãng thời gian dài chúng tôi có thể sẽ ở bên nhau trong tương lai, và cả những lúc tôi có thể vô tình để em ấy một mình…
Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, trái tim tôi sẽ luôn ở bên Runa.
Tôi đã biết từ rất lâu rồi, từ ngữ nào là phù hợp nhất cho cảm xúc này.
Và tôi nghĩ đã đến lúc phải nói ra những lời mà tôi đã ấp ủ trong lòng bấy lâu nay.
“Runa.”
Tôi khẽ gọi tên em ấy, rồi nhẹ nhàng đẩy Runa nằm xuống.
“…Anh… yêu em.”
Tuy hơi ngượng nghịu, nhưng tôi đã nhìn thẳng vào mắt em ấy và nói ra.
“Ryūto…”
Mắt Runa mở to, những giọt lệ lấp lánh tràn ra.
“Em cũng… yêu anh nhiều lắm…”
Runa vòng hai tay qua cổ tôi, kéo đầu tôi lại gần.
“Em yêu anh, Ryūto…”
Lời thì thầm bên tai khiến tôi tê dại cả người.
“Cảm ơn anh. Giờ đây em… không còn chút lo lắng nào nữa.”
Runa khẽ tách mặt ra, nhìn tôi, rồi nheo mắt lại một chút, mỉm cười hạnh phúc.
“Runa…”
Cả cơ thể và tâm trí tôi đột nhiên nóng bừng lên.
Đúng lúc tôi định hôn em ấy theo bản năng thì…
“…………”
Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn ở Runa, nên tôi dừng lại.
Runa có một biểu cảm kỳ lạ. Giống như kiểu không lấy được thứ gì đó đang mắc kẹt trong răng vậy.
“Ưm?”
Rồi Runa khẽ nghiêng đầu.
“Em sao thế?”
Khi tôi hỏi, Runa giật mình nhìn tôi.
“…Em xin lỗi, em đi vệ sinh một lát được không?”
“Hả? Ờm…”
Bây giờ ư? Tôi vừa bối rối vừa nghĩ, thôi thì đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể mà… Tôi lo lắng chờ Runa trên giường.
Runa vào phòng tắm một lát, rồi lại đi ra, lấy thứ gì đó từ chiếc xe đẩy hành lý đặt ở góc phòng rồi lại đi vào.
“……?”
Và rồi, chờ đợi vài phút.
Runa bước ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt chán nản.
“…Bị rồi.”
“Hả?”
“Đến… tháng.”
Nghe vậy, tôi thoáng chốc mất lời.
“Hả?! Thật sao! Lại đúng lúc này à?!”
“Cái, cái đó… nghĩa là sao?”
“Ừm?”
“Cái đó, là khi đến tháng… thì không thể… làm chuyện đó được sao…?”
Vì quá thiếu kiến thức về cơ thể phụ nữ, tôi đã không kìm được mà hỏi như vậy.
“Ưm…”
Runa có vẻ mặt băn khoăn.
“Em nghĩ là không đến nỗi không được… nhưng mà sẽ dây bẩn tùm lum, rồi bụng cũng đau nữa, với lại về mặt cảm xúc… em hơi… không thích lắm…”
Em ấy khẽ lẩm bẩm, “Thật tiếc, đây là lần đầu tiên của em với Ryūto, đáng lẽ sẽ là kỷ niệm cả đời…”.
“…À, vậy sao…”
Để trả lời được câu đó, quả thực tôi đã mất khá nhiều thời gian.
Không chỉ là thất vọng đâu.
Cả người tôi như mất hết sức lực, cứ như một con sên bị rắc muối, muốn tan chảy ra trên giường.
Thấy tôi như vậy, Runa vội vàng nói.
“Hay là, hay là mình cứ… làm nhé?”
“Hả?”
“Nếu cứ thế này, chúng ta sẽ ngày càng trở thành một cặp đôi kỳ quặc mất… đã yêu nhau bốn năm rồi mà… À, nhưng mà, lần đầu lại lem luốc máu me như vậy thì cũng kỳ lạ quá… lại còn làm phiền nhân viên khách sạn nữa chứ…”
Runa ôm đầu, như đang vật lộn trong đau khổ. Rồi đột nhiên, em ấy đặt hai tay lên đầu gối, gục đầu xuống một cách buồn bã.
“…Chuyện của em và Ryūto, em không kể được cho ai khác ngoài Nikoru nữa rồi… Em thấy hình như không ai hiểu được tụi mình cả.”
“…………”
Chắc là đúng như vậy. Tôi cũng chưa nói với Ichiji hay Nishina.
— Hai đứa mày đặc biệt lắm đấy. Theo nhiều nghĩa.
Anh Sekiya cũng đã nói với tôi như vậy.
“Nếu Runa thấy ổn, thì chuyện hôm nay cứ làm cũng được…”
Về phía tôi, lúc nào cũng sẵn sàng mà. …Nhưng mà.
“Nếu Runa hơi không thích một chút thôi, thì để dịp khác cũng được mà…”
“…Thật sao? Ryūto chấp nhận sao?”
Tôi gật đầu, tuy còn chút bối rối trước vẻ mặt lo lắng của Runa.
“Ừm… Đúng là, kiểu như ‘người yêu thì phải thế này’, hay ‘phải làm thế kia’… So với những cái gọi là ‘bình thường’ mà ai đó trong xã hội đặt ra… thì mối quan hệ của chúng ta có lẽ hơi khác một chút.”
Nếu đến Okinawa mà vẫn không làm chuyện đó, có lẽ chúng tôi sẽ càng trở thành một cặp đôi kỳ lạ hơn nữa.
“Nhưng mà, anh… chỉ cần chúng ta… tìm thấy cái ‘tình yêu đích thực’ duy nhất trên đời này… của Runa và của anh là đủ rồi…”
“Ryūto…”
“…Anh nghe Kujibayashi kể chuyện này nè.”
Nói mới nhớ, tôi vẫn chưa kể chuyện này cho Runa.
“Chữ ‘Nguyệt’ trong tên em và chữ ‘Long’ trong tên anh, cả hai đều có nghĩa là ‘một thứ gì đó mơ hồ’. Vì vậy, hai chữ đó khi ghép lại thì đọc là ‘Oboro’ (mờ ảo) đó.”
“Hả… Thật sao?”
Runa mở to mắt đầy vẻ tò mò, đưa tay với lấy chiếc điện thoại đang cắm sạc ở đầu giường.
“À, đúng rồi! Hiện ra chữ ‘Oboro’ nè! Hay quá!”
Rồi em ấy ngẩng đầu lên khỏi điện thoại nhìn tôi.
“…Nhưng mà, hình như không có nghĩa tốt lắm? Ý là cả hai chúng ta đều mờ mịt, mơ hồ hả?”
“Anh cũng nghĩ vậy đó.”
Phản ứng của Runa giống hệt tôi nên tôi bật cười.
“Kujibayashi đã nói với anh thế này. Anh ấy nói, đúng như cái tên của chúng ta, chúng ta đang cùng nhau kéo gần một ‘thứ gì đó mơ hồ’.”
“‘Thứ gì đó mơ hồ’ là sao?”
Runa nghiêng đầu hỏi. Đây cũng là phản ứng mà tôi đã dự đoán.
“Kujibayashi nói, ‘Thứ đó, trên đời này người ta gọi là tình yêu’.”
“Tình yêu…”
Runa thẫn thờ lẩm bẩm, rồi nước mắt lại trào dâng trong khóe mắt cô.
“Thì ra là vậy…”
Nước mắt cô bật ra khỏi khóe mi dưới.
Với khuôn mặt vừa khóc vừa cười, Runa ôm chầm lấy tôi.
“Phải rồi... Mối quan hệ như thế này, đúng là chỉ có thể là tình yêu thôi mà.”
Tôi cảm nhận hơi ấm từ Runa áp vào ngực. Kèm theo chút khao khát, hơi ấm ấy lại mang đến cho tôi cảm giác dịu dàng hơn bất cứ điều gì trên đời.
“Chúng ta, lúc nào không hay, đã trở thành những người thật lòng yêu thương nhau rồi...!”
Tôi chợt nhớ lại ngày mình tỏ tình với Runa.
──Thế thì, nếu em muốn “chuyện đó” với Ryuto… thì lúc ấy, chỉ cần nói với Ryuto là được, đúng không?
──Đến lúc đó, có lẽ mối quan hệ của chúng ta không còn là “tình yêu hời hợt” nữa, mà đã trở thành “tình yêu chân chính” rồi.
Bốn năm đã trôi qua kể từ ngày hôm ấy.
Tại Okinawa, một nơi xa xôi cách Tokyo vạn dặm.
Chúng tôi chợt nhận ra, thứ mình từng tìm kiếm bấy lâu… thứ vô hình, mơ hồ… nhưng lại ấm áp và dịu dàng ấy.
Chúng tôi đã nắm giữ nó trong tay, từ lúc nào không hay.
◇
Sau đó, chúng tôi thay quần áo rồi cùng nhau xuống quầy bar của khách sạn.
Ngồi ở khu vực sân thượng với ánh đèn màu cam ấm áp, nhâm nhi ly cocktail rực rỡ, đón làn gió đêm se lạnh mang theo hương cây cỏ, tôi cứ ngỡ mình đang ở một khu nghỉ dưỡng nào đó tại Đông Nam Á. Có lẽ do khách lưu trú phần lớn là các gia đình nên khu sân thượng không có thêm vị khách nào khác.
“...Biết thế lúc nãy đi bệnh viện xin thuốc tránh thai thì tốt rồi…”
Runa thở dài thườn thượt, vai rũ xuống.
“Em đã phân vân lắm. Chu kỳ của em không ổn định. Khi thì hai mươi lăm ngày đã đến, khi thì hơn ba mươi ngày mới có, nên khó mà dự đoán được.”
“Hế, hế… Chắc em vất vả lắm…”
“Gần đây thì toàn là đến muộn nên em cứ nghĩ chuyến này sẽ ổn… Ai ngờ đúng lúc này thì lại đến ngay hai mươi lăm ngày.”
Tôi không biết phải nói gì, đành im lặng lắng nghe. Ly cocktail Awamori tôi đang uống khá nặng độ, khiến đầu óc hơi quay cuồng.
“Hồi cấp ba, có lần năm đứa con gái thân nhau đi bơi, mà lịch của đứa nào cũng chẳng khớp với đứa nào. Chuyện trùng chu kỳ thì không tránh được, nhưng mà đến ngày thứ hai rồi thì đúng là tụt mood thật đấy, anh nhỉ?”
“Anh nhỉ?” Em nói thế thì tôi biết trả lời sao đây… Tôi chỉ biết cười khổ lảng đi.
“Con gái tụi em vất vả lắm. Chẳng qua là ngẫu nhiên sinh ra trong hình hài phụ nữ thôi, chứ đứa nào cũng tỏ vẻ bình thường như không có gì vậy.”
Nói về các hiện tượng sinh lý, con trai cũng có đủ thứ khó khăn mà. Nhưng có lẽ những vất vả ấy khác về bản chất, mà chen vào lúc này thì chẳng khác nào cãi lại, nên tôi đành im lặng lắng nghe.
“Thế nhưng…”
Nói đoạn, Runa mỉm cười dịu dàng cúi đầu. Cô nhẹ nhàng xoa bụng mình, hệt như một bà bầu vậy.
“Vì đây là nơi sẽ nuôi dưỡng một sinh linh bé bỏng, đứa con sẽ ra đời với người mình yêu thương… Nên khi nghĩ rằng đó là điều cần thiết, em cảm thấy mình phải trân trọng cơ thể mình, dù có vất vả đến mấy đi chăng nữa.”
“Runa…”
“Từ khi yêu Ryuto… và thấy Ryuto nghiêm túc nghĩ về tương lai với em, em mới có thể nghĩ được như vậy đấy.”
Runa nhìn tôi, mỉm cười. Đôi mắt cô lấp lánh như cảnh đêm.
Từ tầng hai của khách sạn trên đồi cao, ánh đèn thành phố trải dài tuyệt đẹp. Nếu cảnh đêm Shinjuku rực rỡ như một chiếc đèn chùm, thì cảnh đêm ở đây lại mang một vẻ dịu dàng như ánh sao trời.
“Tâm hồn và cơ thể em thuộc về em, em có quyền từ chối những điều mình không muốn… Những điều tưởng chừng hiển nhiên ấy, em lại không hiểu ra trước khi yêu Ryuto…”
Nhìn ra cảnh đêm, Runa thoáng nhíu mày, nét mặt cô đượm buồn.
“Hay nói đúng hơn, con gái hình như không được phép có… ý kiến? Quyền quyết định? Đối với những chuyện như vậy thì phải.”
Vừa nói, cô khẽ gật đầu như thể đã tự mình thông suốt. Rồi cô lại ngượng ngùng mỉm cười nhìn tôi.
“Cảm ơn anh, Ryuto. Đã dạy em cách trân trọng bản thân.”
Runa mỉm cười, vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc.
“Từ khi yêu Ryuto, em thấy mình yêu bản thân hơn trước rất nhiều.”
Runa đặt tay lên ngực, mỉm cười.
“Hiện tại, em thật sự tin rằng mình thật tuyệt vời khi được một người tuyệt vời như Ryuto yêu thương.”
“…Ra vậy.”
Nghe đến đó thôi, tôi thấy lần này đã là quá đủ rồi.
“…Vậy thì, chúng ta về phòng đi ngủ thôi nhé.”
Lúc nào không hay, đã sắp chín giờ tối rồi. Tuy cảm thấy đi ngủ hơi sớm, nhưng tôi đang cố gắng suy nghĩ tích cực rằng như vậy mai có thể dậy sớm để tận hưởng chuyến du lịch Okinawa. Đúng lúc ấy thì…
“…Không được. Về phòng thì về, nhưng chưa ngủ.”
Nghe cô nói vậy, tôi nhìn Runa. Khóe môi cô hơi trễ xuống.
“Nếu không thì sẽ giống như lần ở Enoshima mất.”
“Hả?”
“Này, Ryuto.”
Runa đặt tay lên tay tôi đang đặt trên bàn, khẽ hạ giọng nói.
“Em cũng đã ‘tiến hóa’ rồi đấy chứ?”
“Hả…?”
Tôi hiểu câu nói đó là một cách chơi chữ dựa trên câu nói của tôi ở nhà hàng có cảnh đêm ngày trước.
Trong lúc tôi còn bối rối, Runa cúi đầu nhìn ly cocktail màu xanh lam của mình.
“…Em chưa kể Ryuto nghe, nhưng em… đã luyện tập suốt đấy.”
“Luyện… cái gì cơ?”
“Bằng cái chai Oronamin C…”
“...?”
Tôi vẫn chưa hiểu cô nói gì. À, hình như Runa từng có thời gian sưu tập vỏ chai Oronamin C rỗng thì phải.
“Hồi mới tập, răng em thường chạm vào và phát ra tiếng lạch cạch… nhưng luyện tập mỗi tối, giờ em đã hoàn toàn nắm được bí quyết rồi.”
Nói đoạn, Runa khẽ nở một nụ cười có vẻ hơi tinh quái.
“…Em hơi tự tin một chút.”
“…………”
Và rồi, cô hé môi quyến rũ, hướng về phía tôi – người đã hoàn toàn hiểu ra mọi chuyện và toàn thân nóng ran.
“Chỉ bằng chỗ này, em có thể khiến Ryuto thỏa mãn.”
Từ khóe miệng cô, nơi cô vừa chỉ tay, một đầu lưỡi đỏ ướt át khẽ ló ra, lấp lánh đầy ma mị.