Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

15 31

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

159 224

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

254 4535

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

300 1379

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

19 51

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

548 1512

Quyển 7 - Chương 1

m-002.jpg

"Em xin lỗi, Ryūto!"

Sáng Chủ Nhật, lời xin lỗi rối rít của Runa vang lên từ đầu dây bên kia.

Một thời gian sau khi năm học mới bắt đầu, chúng tôi dự định có một buổi hẹn hò trọn vẹn trong ngày nghỉ trước thềm Tuần Lễ Vàng. Tôi nghĩ nếu lên kế hoạch quá năng động sẽ khiến Runa mệt mỏi, nên chúng tôi đã bàn nhau là lâu rồi chưa đi xem phim, vậy thì cùng đi xem phim nhé.

Runa làm trong ngành thời trang, thế nên Tuần Lễ Vàng là thời điểm bận rộn nhất, ca làm của em ấy kín đặc. Đổi lại, em ấy đã được nghỉ Chủ Nhật ngay trước kỳ nghỉ dài này.

"Anh biết đấy, Haruna và Haruka tuần trước bị cảm. Hai đứa bé thì khỏi nhanh rồi, nhưng sau đó lại lây sang bà, rồi từ hôm qua đến giờ, cả bố và mẹ Misuzu cũng bị sốt luôn rồi."

"Ra vậy..."

Tiếc thật, nhưng đã thế thì đành chịu thôi. Tôi đang định lâu rồi chưa chơi game online trên máy tính thì...

"Thế nên buổi hẹn hò hôm nay, em có thể dẫn Haruka và Haruna đi cùng không?"

"...Hả?"

Nghe Runa nói một điều không thể ngờ tới, tôi tròn mắt trong phòng mình.

Cứ thế, tôi phải vội vã cùng Runa, người đang dắt theo hai cô em gái sinh đôi, biến buổi hẹn hò của hai người thành buổi hẹn hò bốn người.

"Chào anh, Ryūto!"

Tôi gặp Runa trên chuyến tàu khởi hành từ ga K.

Runa đang đứng ở khu vực dành cho xe đẩy em bé ở cuối toa tàu, tay nắm chặt tay cầm xe đẩy. Đó là chỗ có sàn được đánh dấu màu hồng và vẽ biểu tượng xe đẩy em bé.

Chuyến tàu chiều Chủ Nhật vào buổi sáng không đến nỗi chật cứng, nhưng cũng khá đông người đi chơi.

"Kìa, Ryūto-kun đến rồi kìa!"

Runa nói chuyện với chiếc xe đẩy. Đó là xe đẩy đôi, với hai chỗ ngồi cạnh nhau, hai cô em gái của Runa đang tíu tít nô đùa vui vẻ.

"Chào các cháu..."

Tôi đã gặp hai bé vài lần khi đến nhà Runa chào hỏi, nên đây không phải lần đầu. Thế nhưng, bản thân tôi vốn không quen với việc có trẻ con nhỏ ở gần, nên có chút căng thẳng.

"A~n-chan-chan!"

"Ren-ren!"

Một bé nhìn tôi cười, một bé lại nhìn ra ngoài cửa sổ tàu. Dù là sinh đôi, nhưng có vẻ không phải lúc nào cũng đồng bộ.

Hai bé chào đời vào tháng Sáu khi tôi học năm nhất đại học, tính ra thì giờ đã được một tuổi mười tháng. Giao tiếp bằng ngôn ngữ có lẽ vẫn còn khó khăn.

"Đúng rồi, ngoan quá Haruna, biết chào anh! Kìa, có xe lửa kìa Haruka!"

Vậy mà, Runa có vẻ hiểu được những gì em gái mình nói. Nói thật, tôi còn chẳng phân biệt được bé nào là Haruna, bé nào là Haruka, nên việc Runa hiểu được đã là quá giỏi rồi.

Hai bé trong xe đẩy mặc đồ bộ trẻ con giống hệt nhau, đã đi giày cẩn thận, nhưng vẫn mang vẻ gì đó rất trẻ con. Mái tóc dài đến vai vẫn còn hơi mỏng, nhưng đôi mắt to và khuôn mặt đáng yêu đến mức nhìn một cái là biết là bé gái ngay. Nếu phải nói, tôi cảm thấy các bé giống Kurose-san nhất trong gia đình.

"Cách phân biệt hai bé à, giờ thì dễ lắm! Bé nào có vết xước dưới mắt là Haruna đấy. Hôm qua, em ấy tự cào trước khi kịp cắt móng tay."

"Ra vậy..."

Đúng là khi Runa nói, tôi mới để ý thấy dưới mắt trái của bé đã chào tôi có một vết sẹo nhỏ màu đỏ.

"Nếu nhìn kỹ thì khuôn mặt cũng hơi khác một chút. Hai bé là song sinh khác trứng giống em và Maria thôi, nhưng thật sự rất giống nhau. Cảm cũng đồng thời bị, đồng thời khỏi nữa chứ."

"À mà, Runa có thấy khỏe không đó?"

"Vâng. Em thì hiện tại vẫn bình thường mà!"

Trước câu hỏi của tôi, Runa tươi tắn gật đầu. Rồi em ấy chợt nhận ra điều gì đó, nhìn tôi:

"Anh có đang nghĩ 'đồ ngốc không bao giờ bị cảm' không đấy?"

"Hả, ơ, không, không hề nghĩ thế!"

Bị nói bất ngờ, tôi không kìm được mà luống cuống. Thấy tôi như vậy, Runa phồng má:

"Không sao đâu, em biết mình là người như thế mà! Haizz, việc học chuyên ngành đúng là toàn nỗi lo thôi... Không biết em có theo kịp không nữa."

Để thực hiện ước mơ trở thành giáo viên mầm non, Runa đã quyết định học lên trường chuyên. Do không kịp làm thủ tục nhập học vào tháng Tư, em ấy đang chuẩn bị cho các trường có tuyển sinh tháng Mười. Đồng thời, Runa cũng đang bí mật bàn bạc với chỗ làm thêm về việc từ chức phó cửa hàng trưởng từ tháng Chín và chuyển đổi sang hợp đồng nhân viên chính thức.

Dù vậy, với sự thay đổi môi trường là vừa đi làm vừa đi học và ôn bài, Runa cũng có vẻ có những lo lắng của riêng mình.

"Em đừng lo. ...Runa đâu có ngốc."

Nghe tôi nói, mắt Runa sáng lên.

"Hả, thật ạ? Anh thật sự nghĩ thế sao?"

"Ừ."

"Nghe Ryūto nói, em thấy vui sao ấy! Ryūto thông minh lắm mà."

"Không phải thế đâu."

Tôi vừa cười ngượng vừa nói với Runa đang cười vô tư lự:

"Từ khi vào đại học, tôi mới nhận ra... Có biết bao nhiêu người thông minh hơn mình ấy chứ."

Đại học Houou là trường tư hàng đầu về điểm chuẩn, nên có khá nhiều sinh viên từng đặt mục tiêu vào các trường quốc lập như Đại học Tokyo. Khi nhìn thấy sự nhanh nhạy trong tư duy của những người đó, tôi mới thực sự nhận ra rằng mình không hề giỏi giang đến mức đó.

"Với lại, việc học giỏi hay không, tôi nghĩ còn phụ thuộc rất nhiều vào tính cách nữa."

"...Ý anh là sao?"

"Tôi có một người bạn tên là Kujibayashi."

"À, em biết! Là người bạn Ryūto hay nhắc đến đó. Là người hay nói kiểu 'Tiểu sinh...' đúng không?"

"Đúng rồi, là 'Tiểu sinh' cơ."

Tôi vừa cười vừa sửa lời Runa, người đang trả lời một cách đắc ý.

"Kujibayashi không chỉ thông minh mà còn rất chăm học nữa. Cậu ấy bảo có chuyện gì thắc mắc là phải nhớ kỹ, rồi sau đó tìm hiểu cho đến khi hiểu rõ mới thôi. Có lẽ là do gen vì bố cậu ấy cũng là giáo sư đại học, nhưng bản tính cậu ấy vốn là vậy rồi."

"Eo ơi, em thì chịu! Em cứ nghĩ chuyện khác là quên mất tiêu à!"

"Tôi cũng thế thôi."

Trước phản ứng chân thật của Runa, tôi không kìm được mỉm cười trìu mến.

"Có lẽ những người hiểu biết nhiều, là do họ tích lũy những điều như thế, tạo nên sự khác biệt về lượng kiến thức so với người khác. Dĩ nhiên, tôi nghĩ cũng có cả trí nhớ tốt, không quên những gì đã tìm hiểu một lần."

"Tuyệt vời thật đấy~"

Runa thì thầm với vẻ ngưỡng mộ từ tận đáy lòng. Dù đang nói chuyện, em ấy vẫn không quên để mắt đến hai cô em sinh đôi, đúng là người lớn thay thế có khác.

"Nhưng mà, Runa cũng nhớ những gì mình quan tâm mà, đúng không? Tên mỹ phẩm chẳng hạn... cái gì mà thoa lên môi ấy nhỉ... Tintong?"

"À, son tint?"

"À, đúng rồi."

Có lẽ tôi quên tên mấy thứ đó dù đã được nghe nhiều lần, là vì tôi hoàn toàn không có hứng thú với mỹ phẩm.

"Người như Kujibayashi, vì 'ăng-ten' hứng thú của họ hướng về học thuật, nên họ nên đi theo con đường hàn lâm. Nhưng ai cũng vậy thôi, nếu là thứ mình hứng thú thì đều có thể tìm hiểu và ghi nhớ được."

Như tôi đây, có lúc chỉ cần nhìn skin của Your Craft thôi là đã có thể kể vanh vách hàng chục cái tên các bé "tham gia cùng KEN" rồi.

"Runa thực tế đã làm được điều đó trong thế giới thời trang mà em quan tâm, thuộc lòng đủ thứ thuật ngữ thời trang và đạt được kết quả tốt, đúng không?"

"...Có lẽ thế?"

Runa mỉm cười khiêm tốn, nhưng việc em ấy được thăng chức phó cửa hàng trưởng ở tuổi hai mươi, và dù cuối cùng đã từ chối, cũng từng được đề cử làm cửa hàng trưởng chi nhánh Fukuoka, thì điều đó đã nói lên tất cả rồi.

"Runa đã tìm thấy ước mơ 'muốn trở thành giáo viên mầm non' và muốn cố gắng trên con đường đó... Đừng lo, chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi. Những kiến thức đó, tôi nghĩ sẽ rất hợp với Runa đấy."

"Ryūto..."

Runa nhìn xuống hai em bé trong xe đẩy, đôi mắt long lanh. Rồi em ấy ngẩng lên nhìn tôi.

"...Ryūto, anh thật sự rất thông minh. Và cả tính cách của anh nữa, em thích lắm."

Runa nói với nụ cười ngượng ngùng, khiến tim tôi đập thình thịch.

"Ryūto lúc nào cũng nói chuyện rõ ràng, dễ hiểu để em có thể hiểu được."

Rồi, với vẻ mặt chợt nghĩ ra điều gì đó, Runa nhìn tôi.

"Anh cũng hợp làm giáo viên lắm đấy."

Nghe vậy, tôi nhớ lại.

Những điều Kurose-san và thầy Umino đã nói với tôi.

—*Kashima-kun thì có vẻ hợp làm giáo viên đấy.*

—*Thầy Kashima, đúng là hợp làm giáo viên thật.*

"À... có lẽ là vậy thật sao."

"Hả, anh cũng nghĩ thế ạ?"

"Không... chỉ là hay được người khác nói thế thôi."

Tôi trả lời, Runa mở to mắt.

"Thế thì chắc là hợp thật rồi còn gì? Anh không thích làm giáo viên à?"

"Ừm... không phải là không thích, mà là..."

Tôi thận trọng trả lời, vừa suy xét lại cảm xúc của mình.

"Tôi có thể giao tiếp một đối một với những người thân thiết như Runa, nhưng... giáo viên trong trường thì phải đối phó với rất nhiều học sinh một mình, đúng không? Với tính cách của tôi, tôi sợ trái tim mình sẽ 'phát nổ' mất."

"À... Ryūto hiền lành mà. Giờ nghĩ lại, giáo viên ở trường cũng khá là cẩu thả, hay là có nhiều người làm việc đại khái nhỉ."

"Đúng vậy. Có lẽ họ phải làm như thế mới trụ nổi. Vì có quá nhiều việc phải làm, nên phải chấp nhận một mức độ nhất định. Những người không làm được như thế có lẽ sẽ bỏ nghề."

"À... Vậy thì nghề nào hợp với Ryūto nhỉ? Chăm sóc tâm lý nên là bác sĩ tâm thần?"

"Tôi không học Y, nên không được đâu ạ..."

"Ừm, khó thật đấy."

Runa khoanh tay, nghiêng đầu.

Đúng lúc đó.

"Ối nhìn kìa, chị mẹ kia đáng yêu ghê không? Trông rất gyaru luôn."

Tôi nghe thấy tiếng nói đó, nhìn sang thì thấy hai cô gái tầm học sinh cấp ba đang ngồi ở ghế gần đó, nhìn về phía Runa.

"Đúng rồi. Ước gì biết Instagram của chị ấy!"

"Cái kiểu gia đình như thế em mơ ước lắm luôn. Bố cũng trẻ và trông hiền nữa."

"Ừ nhỉ. Em cũng muốn kết hôn tầm tuổi hai mươi ghê."

"Với Yuu-kun à?"

"Hả, không đời nào. Anh ấy đợt trước còn..."

Rồi hai cô gái chuyển sang chủ đề khác, tôi cũng thôi không hóng hớt nữa.

"............"

Má Runa ửng hồng, miệng em ấy mấp máy. Tôi nghĩ chắc em ấy cũng đã nghe được cuộc trò chuyện của mấy nữ sinh cấp ba.

"Hơi xấu hổ ghê... Chúng ta trông như vợ chồng vậy khi đi cùng nhau thế này."

Với đôi má vẫn còn đỏ ửng, Runa thì thầm một cách ngượng ngùng.

"Ơ, ừ, trông như vậy nhỉ."

Tôi có chút bối rối, lắp bắp tìm từ ngữ.

"Chắc là vì có trẻ con đi cùng nên, nên trông như thế sao?"

"Ư phư phư..."

Thấy tôi như vậy, Runa vừa cười vừa đỏ mặt.

Thật ra, chúng tôi còn chưa thành vợ chồng nữa. Nghĩ vậy, tôi lại càng thấy vô cùng ngượng.

Nhưng mà, đúng là vậy sao.

Vì buổi hẹn hò có trẻ con này là đột xuất nên tôi chưa nghĩ đến, nhưng bố mẹ Runa cũng kết hôn và có con ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba. Vậy là, những cặp vợ chồng tầm hai mươi tuổi mà có con nhỏ như thế này cũng là chuyện bình thường trong xã hội à.

Nghĩa là, hôm nay tôi sẽ được nhìn nhận là "một người bố đi cùng vợ và hai cô con gái sinh đôi" sao...

"............"

Được rồi. Hôm nay mình sẽ cố gắng làm một người bố tốt...!

Với quyết tâm đó trong lòng, chúng tôi đã đến trung tâm thương mại.

Nơi chúng tôi đến là Koshigaya Lake Town ở tỉnh Saitama. Tôi không có xe riêng, nên phương tiện di chuyển chỉ có thể là phương tiện giao thông công cộng. Vì là trung tâm thương mại lớn gần ga tàu và trẻ con có thể thoải mái vui chơi, nên chúng tôi đã quyết định chọn nơi đây làm địa điểm hẹn hò hôm nay.

Chúng tôi đi thang máy lên, bỏ qua những người đang đi thang cuốn dài để lên lối vào tầng hai, và một không gian trung tâm thương mại rộng lớn mở ra trước mắt, với những lối đi rộng chia thành hai chiều.

Quả nhiên là ngày nghỉ, ngay cả một nơi rộng lớn như vậy cũng tấp nập các gia đình và giới trẻ.

Tôi vừa lén quan sát các ông bố đang đi cùng gia đình để "học hỏi", vừa bước vào lối vào và đi được một đoạn thì...

"An An A-n!"

Haruna-chan chỉ vào một chiếc xe đẩy đang đi ngang qua và cất tiếng gọi.

Đó là loại xe đẩy trẻ em thường thấy trong trung tâm thương mại, có hình Anpanman ở phía trước. Xung quanh cũng có những em bé khác đang đi những chiếc xe đẩy có đủ loại nhân vật khác nhau, có lẽ có một chỗ cho thuê xe ở đâu đó.

"Đúng rồi, là Anpanman đấy."

"Na-na! Na-na cũng!"

"Hả, Haruna và Haruka đang ngồi xe đẩy rồi mà, ngoan nhé?"

Có vẻ như Haruna-chan muốn ngồi chiếc xe đẩy kia.

"An An An! An An A-n!"

Haruna-chan cuối cùng cũng bắt đầu khóc ầm ĩ. Thấy em gái như vậy, Haruka-chan cũng tỏ vẻ lo lắng.

Những người đi ngang qua đều nhìn Haruna-chan với vẻ mặt khó hiểu.

"Được rồi... Con muốn Anpanman đúng không? Xin lỗi Ryūto, anh giữ xe đẩy giúp em nhé, em đi lấy xe kia!"

「Ư, ừm…」

Tôi đẩy chiếc xe đẩy trẻ em được Runa giao phó, đi được một đoạn thì Runa, người vừa chạy biến mất đằng trước, lát sau đã quay lại với một chiếc xe kéo. Tiện thể nói luôn, Haruna bé bỏng vẫn cứ khóc suốt khoảng thời gian đó.

「Này, này, chị hai mang Anpanman đến cho em rồi đây này!」

Tôi, người nãy giờ chỉ biết đẩy xe đẩy mà chẳng làm được gì, cuối cùng cũng cất tiếng nói được với Haruna đang gào khóc.

「An an an!」

Haruna nín khóc.

Thế là Haruna chuyển từ xe đẩy sang xe kéo, tôi đẩy xe đẩy còn Runa đẩy xe kéo, mọi chuyện cứ ngỡ đã êm xuôi…

Ai ngờ!

「Kanchang cũng! Kanchang cũng!」

Nhìn thấy chiếc xe kéo của em gái đang chạy song song, lần này đến lượt Haruka bé bỏng bắt đầu làm ồn.

「Kanchang cũng à? Không được đâu em ơi, làm gì có ai đẩy xe nữa」

Đấy, tôi đã nói là thế nào cũng thành ra thế này mà… Runa nhìn tôi, cười khổ.

「Kanchang! Kanchang, Doraemon!」

「Kanchang là Doraemon à? Nhưng không được đâu mà!」

Xe kéo chỉ dành cho một người, nếu cả hai cùng ngồi hai xe kéo khác nhau thì sẽ không còn ai đẩy xe đẩy nữa.

「Kanchang cũng! Kanchang cũng! Oa oa oa!」

Nói qua nói lại, Haruka bé bỏng bắt đầu nức nở. Giống hệt Haruna lúc nãy, mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn vào.

Haruna thì đang vui vẻ, vừa “hứ hứ” vừa xoay tròn tay lái của chiếc xe kéo Anpanman.

「Thế thì, anh sẽ một tay đẩy xe đẩy, một tay đẩy xe kéo luôn」

「Ể, thật không!?」

Mắt Runa sáng rỡ.

Tốt lắm, cuối cùng cũng đến lúc ông bố một ngày này phát huy bản lĩnh!

Tôi đã nghĩ như vậy.

「…Xin lỗi, đúng là không được rồi, cái này…」

Chưa đi được mười mét, tôi đã cảm thấy sức lực mình đã đến giới hạn.

「Đúng vậy mà. Chiếc xe đẩy này nặng tới mười cân lận đấy」

Runa cười khổ.

「Thế thì, để mình gửi xe đẩy nhé. Trước đó thì mình sẽ đi lấy xe kéo Doraemon, cậu đợi ở đây được không?」

「À, ừm… được thôi…」

Thế là Runa đi lấy xe kéo Doraemon, Haruka bé bỏng đã nín khóc chuyển sang ngồi xe kéo, còn Runa thì đẩy chiếc xe đẩy không người mà đi mất.

「…………」

Tôi nép vào một góc lối đi, xếp hai chiếc xe kéo có hai bé đang ngồi thành hàng dọc và đứng đó trông chừng.

「An an an!」

「Doraemon!」

Hai đứa bé vui vẻ được một lúc.

Một lúc… đúng vậy, chỉ khoảng hai, ba phút mà thôi.

「Bùmm! Bùmmm!」

Haruna bé bỏng nhìn tôi, phát ra tiếng kêu khó chịu. Một tay bé chỉ về phía trước.

「“Bùmm”…? Ý là muốn đi tiếp à…?」

Ngồi được vào xe kéo rồi mà cứ đứng yên một chỗ thì chán phải không?

「Nào, “bùmm” này…」

Vừa phát ra giọng nựng nịu mà mình chưa quen, tôi vừa đẩy nhẹ xe kéo của Haruna tiến về phía trước.

「Kéc két!」

Haruna bé bỏng cười thỏa mãn.

「Ồ…!」

Hôm nay lần đầu tiên, cuối cùng tôi cũng làm được một việc ra dáng ông bố.

Cảm động, tôi cứ thế đẩy xe kéo của Haruna đi mãi.

Rồi đột nhiên.

「Kanchang cũng───! Bùmm! Bùmmm!」

Haruka bé bỏng bị bỏ lại phía sau, bất ngờ hét toáng lên.

「À, à rồi…!」

Tôi vội vàng đẩy xe kéo của Haruna nép vào một bên để dừng lại, rồi chạy đến xe kéo của Haruka.

Nhưng lần này, Haruna lại la lối ầm ĩ.

「Bùmm! Gì thế! Bùmm!」

Cứ hễ đẩy bên này là bên kia lại than phiền dữ dội.

「Kanchang cũng!」

「Gì thế cũng!」

「Được rồi! Rồi rồi ạ!」

Tôi chỉ muốn phân thân ra!

Vừa tha thiết ước nguyện điều mà ngay cả thời kỳ bệnh ảo tưởng tuổi dậy thì cũng chưa từng ước, tôi vừa điên cuồng thay phiên đẩy hai chiếc xe kéo.

「À, ở đây rồi, xin lỗi đã bắt cậu đợi!」

Vừa lúc đó, Runa cuối cùng cũng đã quay lại.

「Runa ơi!」

Tôi không kìm được mà bật ra một tiếng rên rỉ như khóc nhè. Hơn bao giờ hết, Runa trông như một nữ thần trong mắt tôi.

「Xin lỗi nhé, mình cũng đoán là sẽ như vậy mà. Cảm ơn cậu」

Runa dường như đã hiểu ngay tình hình chỉ trong chớp mắt. Cô ấy cười khổ, rồi đẩy chiếc xe kéo Doraemon đang đợi mà đi.

Thế là cả Haruka bé bỏng và Haruna bé bỏng đều vui vẻ trở lại, chúng tôi có thể ung dung đi lại trong trung tâm thương mại.

Vừa đi cạnh Runa đẩy xe kéo của các bé, tôi vừa thấy bồn chồn khó tả, tự nhủ trông mình giống hệt một cặp vợ chồng trẻ vậy.

Sau này, nếu kết hôn và có con, liệu ngày cuối tuần chúng tôi có đi mua sắm như thế này không nhỉ… Tôi hình dung ra cảnh đó mà lòng tràn ngập cảm xúc.

「…Ryūto này, đôi giày đó của cậu có vẻ cũ rồi thì phải?」

Đúng lúc đó, Runa đang nhìn xuống chân tôi thì lên tiếng hỏi.

「À, đúng rồi. Anh cũng đang định mua đôi mới đây」

Vì tôi là kiểu người chỉ mua giày mới khi đã đi rách một đôi, nên đôi sneaker mua cách đây nửa năm nay đã khá cũ rồi.

「Thế thì, để mình chọn cho nhé! Ở đây có ABC-Mart đấy, lát nữa mình đi xem thử đi!」

「À, ừm… cảm ơn nhé」

「Cậu xem giúp mình đôi của mình nữa được không? Mình muốn mua một đôi sandal mới」

「Ừm, nếu anh giúp được thì cứ nói」

「Tuyệt quá!… Vậy thì, đợi hai đứa bé này ngủ đã nhé!」

Runa vừa nói vừa nháy mắt, khiến tim tôi đập thình thịch.

Đúng là cuộc trò chuyện của một cặp vợ chồng có con cái mà…

Vừa thầm thì cảm nhận sự ấm áp, tôi vừa quyết tâm dốc sức làm “ông bố” phụ giúp gia đình trong vỏn vẹn một ngày này.

Chúng tôi đi đến khu vui chơi có tính phí ở tầng ba. Đó là một nơi có cầu trượt mềm, hồ bóng… cho trẻ nhỏ chơi dưới sự giám sát của phụ huynh.

Suốt thời gian ở khu vui chơi, đúng là một cuộc chiến thực sự. Khu vui chơi vào ngày cuối tuần đông nghịt trẻ con và phụ huynh như quỷ sứ, chỉ cần lơ là một chút là lập tức mất dấu con mình. Trẻ con ở tuổi có thể tự do di chuyển, mắt chúng cứ lướt qua đủ loại đồ chơi và trò chơi, gần như chạy nhảy khắp nơi, nên tôi và Runa phải chia nhau ra đuổi theo cặp song sinh. Trong suốt sáu mươi phút Runa đã định, chúng tôi không phút nào được nghỉ ngơi.

「Aaa, mệt quá…」

Vừa ra khỏi khu vui chơi, tôi không kìm được mà thở dài thốt ra lời thật lòng.

「Đúng vậy… Nhưng mà may có Ryūto! Nếu một mình mình thì chắc phải phân thân ra mới xoay sở nổi」

Runa nói đúng những gì tôi đã nghĩ lúc nãy khi đẩy xe kéo, rồi cô ấy bật cười.

「Thôi, mình đi ăn trưa nhé! Kanchang, Nanchang, các con muốn ăn gì nào?」

「Mì mì!」

「Mì mìii!」

「Được rồi, mì udon nhé!」

Chúng tôi đang ở tầng ba, bèn đặt các bé vào xe kéo rồi đi đến khu ẩm thực ở cùng tầng.

「Các bé không còn ăn dặm nữa rồi à?」

「Từng chút một thôi. Vẫn còn ít món ăn được lắm」

Khu ẩm thực rộng hơn cả một tiệm buffet nhỏ, đúng vào giờ trưa nên khách đông nghịt, một cuộc chiến giành bàn trống khốc liệt đang diễn ra.

「Chỗ này còn trống không ạ? À, vâng, cảm ơn ạ! Không sao đâu ạ! Cứ từ từ cũng được ạ! À, để cháu lau cho ạ! Không đâu ạ, cháu phải cảm ơn mới đúng ạ!」

Trong khi tôi, một người hướng nội, cứ lóng ngóng, thì Runa đã chủ động bắt chuyện với một gia đình đang dọn dẹp khay ăn sau khi dùng xong, và chúng tôi đã lấy được một chiếc bàn trống.

Có lẽ, sau này khi kết hôn, chúng tôi cũng sẽ như thế này thôi… Tôi có một dự cảm như vậy.

「Ryūto, cậu đi mua đồ ăn trước đi」

「Còn Runa thì sao?」

「Mình sẽ ăn udon giống hai bé thôi. Chắc chắn là sẽ thừa nhiều mà」

Runa vừa đặt hai bé vào ghế ăn trẻ em, vừa cười khổ trả lời.

Và bữa ăn bắt đầu, cũng khá vất vả.

Vì cả hai bé đều chưa tự ăn được, nên Runa đút udon đã chia ra cho Haruna bé bỏng, còn tôi đút cho Haruka bé bỏng.

「Tràa!」

「Nước nhé, này, mang cốc có quai đến rồi đây, uống đi con」

「Không! Trà!」

「Đây là của chị hai mà. Cốc giấy dễ đổ lắm, Nanchang uống bằng cốc có quai được không?」

「Tràa!」

「Ối!」

「Thôi nào! Sao Haruka lại làm đổ thế!?」

「Để anh đi lấy đồ lau…」

「Cảm ơn nhé, khăn lau ở đằng kia kìa!」

Cứ thế, sau khi vật lộn mãi mới kết thúc bữa ăn, một cuộc “khủng hoảng” mè nheo dữ dội bắt đầu.

「Sô cô!」

「Không có đâu. Nanchang, mẹ đã nói là chưa được ăn sô cô la mà phải không?」

「Sô cô!」

「Sao Haruka cũng đòi? Vừa nãy con đã nói “Con ăn xong rồi” mà?」

「…Hay là, anh đi mua cho nhé?」

「Không phải đâu, chúng nó chỉ là buồn ngủ nên mới mè nheo thôi. Lúc nào cũng ngủ trưa sau bữa ăn mà」

「Ồ, ra là vậy…」

「Phiền cậu trông hai đứa một lát được không? Mình đi lấy xe đẩy」

Nói rồi, Runa vội vã rời khỏi bàn.

Và mười phút sau, cô ấy quay lại chỗ tôi – người đang lóng ngóng dỗ dành cặp song sinh hay mè nheo – khéo léo đặt hai bé vào xe đẩy, rồi nhanh nhẹn đi về phía lối đi.

Và sau đó, cô ấy không quay lại ngay.

「Mình về rồi đây…」

Bốn mươi phút sau, Runa trở lại khu ẩm thực, trông cô ấy phờ phạc như thể già đi cả năm tuổi.

Cặp song sinh đang ngủ trong xe đẩy. Tôi vén nhẹ tấm che lên nhìn vào, thấy Haruna bé bỏng duỗi cả hai tay như muốn nhoài người qua thanh chắn, và có thể thấy rõ dấu vết của sự giãy giụa cuối cùng.

「Em vất vả rồi…」

Tôi đưa cho Runa cốc nước giải khát.

「Ối, trà sữa trân châu kìa!」

Mắt Runa lập tức sáng rỡ. Trong lúc đợi Runa, tôi đã tìm thấy một cửa hàng trà sữa trân châu trong khu ẩm thực và mua hai cốc.

「Cảm ơn nhé!… Oa, ngon quá! Mệt mỏi tan biến hết rồi!」

Khuôn mặt cô ấy trẻ lại ngay lập tức, nụ cười Runa thường ngày đã trở lại.

「Đúng là vất vả thật đấy…」

「Thế này đã là suôn sẻ rồi đấy. Có khi một đứa không ngủ được cứ gào thét ầm ĩ, rồi đứa kia cũng tỉnh dậy, thế là cả hai đứa khóc lóc gào thét cho đến khi về nhà là chuyện bình thường mà」

「Oa…」

Vì đã ở cùng nhau từ sáng, nên tôi cũng phần nào hình dung được cái cảnh địa ngục đó.

Sau giờ cao điểm ăn trưa, trong khu ẩm thực đã bắt đầu có vài chỗ trống.

Cửa sổ sát tường là một mặt kính lớn, bên ngoài dường như còn có khu vực ngồi ngoài trời. Ánh nắng rực rỡ chiếu qua tấm kính, thời tiết thật lý tưởng cho một buổi hẹn hò êm đềm vào một ngày xuân.

Trên chiếc bàn bốn người, nơi chúng tôi đặt xe đẩy cạnh bên, tôi và Runa ngồi đối diện nhau, lần đầu tiên trong ngày chúng tôi có thể nói chuyện riêng tư một cách thoải mái.

「Đúng là vất vả thật đấy, có con sinh đôi…」

「Thì vậy mà. Có một đứa đã vất vả rồi, đằng này lại là hai đứa!」

Runa cười khổ đáp.

「Thế nhưng, mình vẫn muốn Haruka và Haruna được lớn lên, cảm nhận thế giới bên ngoài giống như những đứa trẻ không phải sinh đôi. Vì Misuzu-san vẫn còn khó khăn trong việc đưa các bé đi chơi bằng tàu điện, nên khi nào mình có thể, mình sẽ một mình đưa các bé đi」

「Thế à… Thật đáng nể phục, thật sự đấy」

Với Runa, người đã sống cuộc sống như thế này gần hai năm, tôi thực sự phải nghiêng mình thán phục. Việc cô ấy không còn thời gian dành cho tôi nữa cũng hoàn toàn hợp lý.

「Mà, một mình thì cũng khó mà trông chừng được hết, có khi lũ trẻ làm trò nghịch ngợm lúc nào không hay, rồi bị người lạ mắng mà buồn bã nữa chứ」

Runa vừa dùng ống hút khuấy trà sữa trân châu, vừa cười khổ.

「Chuyện đó thì… đúng là muốn người ta thông cảm một chút nhỉ. Dù sao thì cũng là trẻ con mà」

「Nhưng mà, mình đâu thể tự nói ra điều đó được, phải không?」

Với nụ cười hiền hậu, Runa nhìn xuống cốc trà sữa trân châu.

「Trẻ con thì đúng là ồn ào thật, và chúng chẳng bao giờ chịu ngồi yên trừ lúc ngủ, mình nghĩ ở những nơi mà người lớn muốn sống yên tĩnh, chúng chỉ là kẻ cản trở. Thế nên, mình hiểu tại sao ở Nhật Bản bây giờ, nơi mà người lớn chiếm đa số, trẻ em lại ít có chỗ đứng」

Vẫn nhìn xuống cốc trà sữa trân châu, Runa lặng lẽ nói với vẻ mặt tươi cười.

「Thế nên, hễ bước chân ra khỏi nhà là phải dạy chúng cư xử lễ phép, không được để lạc, phải bảo vệ chúng khỏi những người xấu… Mình nghĩ các bậc cha mẹ trên đời lúc nào cũng phải căng thẳng. Ngay cả trong nhà cũng phải luôn cảnh giác để không để chúng gặp nguy hiểm. Mình thì muốn tạo ra một khoảng thời gian thư giãn cho những bậc cha mẹ đó, để họ có thể tạm quên đi chuyện con cái một chút. Mình muốn họ lấy lại cuộc sống theo nhịp điệu của riêng mình như trước khi có con, dù chỉ là trong chốc lát」

Nói xong, Runa ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Trong đôi mắt ấy, ánh lên một tia quyết tâm mạnh mẽ.

「Mình muốn trở thành một giáo viên mà các bậc cha mẹ có thể thật lòng tin tưởng rằng ‘Cứ giao hết cho cô giáo Runa ở trường thì không sao đâu’. Một giáo viên giúp họ yên tâm tập trung vào công việc và việc nhà khi con cái ở trường… Mình đang nghĩ như vậy đấy」

「Runa…」

Mỗi ngày phải trải qua bao nhiêu chuyện vất vả như vậy, thế mà Runa vẫn suy nghĩ những điều đó, kiên định với quyết tâm về tương lai của mình. Nghĩ đến đó, tôi lại không khỏi nể phục ý chí cao đẹp của cô ấy, dù Runa là bạn gái tôi.

“— Em sẽ làm được thôi, chắc chắn mà. Nếu là Runa thì không gì là không thể.”

Tôi thật lòng nghĩ vậy, vừa nhìn Runa vừa đáp lời.

Runa bẽn lẽn cười, rồi khẽ lảng đi ánh mắt khỏi tôi.

“— Để làm được điều đó, em phải học thật nhiều về trẻ con và kiến thức chăm sóc. Dù đã hiểu kha khá về Haruna và Haruka rồi, nhưng ngoài kia còn biết bao đứa trẻ khác nữa.”

Nói xong, Runa lại một lần nữa nhìn tôi.

“— Hôm nay cảm ơn anh, Ryūto nhé.”

Cô ấy mỉm cười, đôi gò má ửng hồng.

“— Em chợt nghĩ lại, Ryūto nhất định sẽ là một người bố rất tốt đấy.”

“— …À, ừ, vậy sao…?”

Nghe Runa nói vậy, lòng tôi tràn ngập niềm vui sướng.

“— Vâng. …Còn em, liệu em có thể trở thành một người mẹ tốt không nhỉ?”

Runa chống hai tay lên bàn, chống cằm một cách đáng yêu, nhìn tôi chằm chằm, má vẫn còn đỏ hây hây.

“— …Runa thì đã là một người mẹ rồi còn gì.”

Tôi đáp, cô ấy hơi phồng má lên.

“— Ê, cái gì vậy, ý anh là em già rồi hả?”

“— Không, không phải vậy… chỉ là… anh thật sự rất, rất ngưỡng mộ em.”

Tôi vừa chọn từ vừa thành thật bộc bạch cảm xúc của mình.

“— Em hiểu rõ hai đứa nhỏ, chăm sóc chúng đâu ra đấy… Cứ như vậy, anh nghĩ em giống một ‘người mẹ’ hơn là một ‘người chị’. Thật đáng kinh ngạc, dù em bằng tuổi anh mà.”

Nghe vậy, Runa buông tay khỏi cằm và cười khúc khích.

“— À há. Nếu khoảng cách tuổi tác xa nhau thì đúng là sẽ như vậy thật.”

Nhìn hai bé đang ngủ say trong xe đẩy, Runa nở một nụ cười dịu dàng.

“— À, nhà em có một chị gái đó anh. Chị ấy lớn hơn em và Maria bảy tuổi, nên khi hai đứa em bắt đầu nhận thức được thì chị ấy đã khá lớn rồi, rất chín chắn. Chị ấy làm mọi việc nhà giúp em nữa. Hồi đó em được chiều lắm luôn ấy.”

“— Thì ra là vậy.”

Trong gia đình Runa, chị gái là người duy nhất tôi chưa từng gặp mặt. Chị ấy hiếm khi về nhà vì đang sống chung với bạn trai ở một tỉnh khác, nên Runa cũng ít khi gặp chị ấy.

“— Đối với em, chị ấy giống như một nửa người mẹ vậy. Mà sinh đôi thì tất nhiên sẽ vất vả hơn so với việc sinh từng đứa một. Chị ấy đã bù đắp những phần mà mẹ không thể quán xuyến hết. Đến bây giờ… em vẫn rất biết ơn chị ấy.”

Nhìn khuôn mặt Runa thì thầm những lời đó, tôi có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc cô ấy dành cho chị gái mình.

“— Sau này em muốn cho Ryūto gặp chị ấy. Chị ấy thật sự là niềm tự hào của em đó.”

“— Ừ. Anh rất muốn gặp.”

“— À, nhưng tuyệt đối đừng có thích chị ấy nha! Chị ấy ngực bự hơn em đó!”

“— Hả, à, không, không có đâu!”

Tôi đang bối rối không hiểu sao mình lại bị đối xử như một tên “cuồng ngực” thì Runa bật cười: “Đùa đó mà!”

“— …Từ khi Haruka và Haruna chào đời, em thường xuyên nhớ về chị gái mình. Em cứ nghĩ không biết chị ấy có chăm sóc hai đứa em với cảm giác giống như vậy không nữa.”

Lại một lần nữa nhìn cặp song sinh trong xe đẩy, Runa nở một nụ cười hiền hậu.

“— Em muốn trao cho Haruna và Haruka tình yêu mà chị gái em đã dành cho hai đứa em.”

Nói xong, Runa nhìn tôi và mỉm cười hơi bẽn lẽn.

“— Dù không cùng mẹ… nhưng đối với em, chúng vẫn là ‘em gái’ mà, điều đó không hề thay đổi.”

Tôi nghĩ Runa thật sự đã trưởng thành rồi.

Nếu có thể, tôi muốn cho Runa của ba năm trước, cái đêm Giáng sinh năm lớp 11, khi cô ấy bật khóc nức nở nhìn bố dẫn bà Misuzu về, thấy được hình ảnh của Runa bây giờ.

Bố em sẽ mang lại cho em một gia đình mới và hạnh phúc. Vì vậy, em sẽ ổn thôi.

Tôi muốn nói với Runa của ngày đó như vậy.

“— Với lại, cứ thế này mà ngủ thì hai bé thật sự đáng yêu quá chừng.”

Nói rồi, Runa nhìn cặp song sinh đang ngủ say. Gương mặt nghiêng của cô ấy tràn đầy tình yêu thương, tựa như Đức Mẹ trong bức họa phương Tây, trông thật thiêng liêng.

Tôi lại một lần nữa cảm thấy yêu thương Runa sâu sắc.

Trong lúc cặp song sinh đang ngủ, tôi và Runa nhanh chóng và lặng lẽ mua sắm trong trung tâm thương mại. Và khi hai bé thức giấc, chúng tôi bắt đầu đi bộ về phía ga tàu.

Có lẽ vì đã ngủ đủ giấc và tinh thần sảng khoái, hai bé thức dậy và ngoan ngoãn ngồi trong xe đẩy.

“— A, ‘Hội chợ Dâu Tây’ kìa.”

Runa vừa đi vừa reo lên khi nhìn thấy tấm áp phích dán trên tường hành lang mà chúng tôi đi ngang qua.

“— Hình như tổ chức ở quảng trường đài phun nước này. Ước gì được đi nhỉ. Em thích dâu tây lắm!”

“— …Bây giờ đi không?”

“— Ưm ưm, thôi vậy. Em hơi mệt rồi.”

Runa cười khổ và lắc đầu. Tôi cũng đồng ý nên thấy may mắn vì cô ấy đã từ chối.

“— Lần tới em muốn đi hái dâu tây quá. Từ trước tới giờ chưa từng đi lần nào cả.”

“— Vậy sao. Anh cũng vậy.”

“— Ơ, hay quá! Lại được cùng làm một điều gì đó lần đầu tiên rồi!”

Runa vui vẻ cười, dù chưa hề có kế hoạch nào, nhưng tôi đã cảm thấy háo hức chờ đợi ngày đó.

“— Hái dâu tây thì có thể đi ở đâu nhỉ? Có xa không anh?”

“— À, lúc nãy anh thấy một cái biển quảng cáo hái dâu tây ở ga Lake Town đó. Trước đây anh từng xem trên TV, hình như ở Koshigaya có rất nhiều nông trại dâu tây.”

“— A, vậy sao! Có khi nào vì thế mà có hội chợ dâu tây không nhỉ?”

“— Cũng có thể lắm.”

Chúng tôi vừa trò chuyện những câu chuyện vu vơ như vậy, vừa chầm chậm đi bộ về phía ga tàu, như thể muốn tận hưởng những khoảnh khắc cuối cùng của cảm giác gia đình có con.

Tôi đẩy xe đẩy, nhìn Runa ở bên cạnh. Lúc đầu, tôi còn lúng túng và chậm chạp khi điều khiển chiếc xe đẩy đôi, nhưng chỉ sau nửa ngày, tôi đã quen với cách điều khiển, và ở trong trung tâm thương mại không có chướng ngại vật lớn thì tôi cũng có thể đẩy được.

“— …Ryūto, nhìn anh thế này, ra dáng một người bố mẫu mực ghê.”

Runa trêu chọc tôi.

“— Thật hả? Anh có vẻ ra dáng hơn một chút rồi à?”

“— Vâng! Hôm nay anh Ryūto bố hiền của em vất vả rồi.”

Runa nói đùa xong, đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“— …Thật lòng cảm ơn anh, Ryūto.”

Đúng lúc cô ấy trao cho tôi nụ cười chân thành đó.

“— Ryūto!”

Một giọng nói vang lên từ xe đẩy. Bé Haruka quay lại nhìn tôi.

“— Ryūto, Ryūto!”

Thấy vậy, bé Haruna cũng chỉ tay vào tôi.

“— Ryūto!”

“— Á, tuyệt quá!”

Runa ngạc nhiên chắp tay nhìn tôi.

“— Hai bé còn chưa phát âm rõ tên người mà.”

“— Vậy sao? Hay quá đi chứ!”

Nửa ngày vất vả cũng đáng.

“— Ryūtoooo!”

“— Ryūto!”

Haruka và Haruna thi nhau gọi tên tôi, vừa cười vừa gọi. Gương mặt hai bé tựa như thiên thần, nhìn chúng tôi cảm thấy trái tim như tan chảy vì sự đáng yêu đó.

A, thì ra là vậy, tôi nghĩ.

Dù có bao nhiêu điều khó khăn đi chăng nữa, chính vì có những khoảnh khắc như thế này, con người mới có thể nuôi dạy con cái.

“— À ha ha, hai bé thân thiết với anh Ryūto lắm rồi ha.”

Runa vui vẻ cười.

Chúng tôi đang tiến gần đến lối ra của Lake Town, cùng với dòng người đông đúc đi qua lối đi trên cao bằng kính hai bên.

Nhìn khuôn mặt nghiêng của Runa nhuộm một màu cam dưới ánh nắng chiều tà.

Tôi tưởng tượng về tổ ấm mà mình và cô ấy sẽ cùng nhau xây dựng trong tương lai, và lồng ngực tôi bỗng nóng rực lên, còn hơn cả ánh hoàng hôn.

“— Hôm nay thật sự cảm ơn anh nhiều lắm.”

Trước cửa nhà, Runa không biết đã bao nhiêu lần nói lời cảm ơn tôi.

“— Lâu rồi mới gặp lại, vậy mà lại là buổi hẹn hò như thế này, em xin lỗi nhé.”

“— Không sao đâu. Anh cũng vui lắm khi được thân thiết với Haruka và Haruna.”

Hai bé vẫn đang trong trạng thái vui vẻ, giờ thì đang vừa ăn bánh gạo vừa chơi trò nhìn nhau cười.

“— Vậy thì…”

Đúng lúc tôi buông tay khỏi xe đẩy để quay về ga tàu.

“— À, đợi đã.”

Runa gọi tôi lại, đi thêm vài bước rút ngắn khoảng cách.

Rồi cô ấy nhanh chóng nhìn sang hai bên đường, hạ tấm che của xe đẩy xuống, và ghé sát mặt vào tôi.

A, tôi nhận ra, nhắm mắt lại một thoáng, rồi đặt môi mình lên môi Runa.

“…………”

Một nụ hôn ngắn ngủi, chỉ khoảng nửa giây.

“— …Tạm biệt nhé.”

Runa rời mặt ra và nói vậy, lông mày hơi nhíu lại.

Đôi má ửng hồng, đôi mắt long lanh, biểu cảm buồn bã… Khi nhìn thấy khuôn mặt đó, điều tôi nhớ đến là mùa hè ba năm trước.

Mùa hè năm lớp 12, mỗi ngày đều vùi đầu vào học hành. Dù có những lúc tôi chểnh mảng không tập trung, nhưng sự thật là tôi luôn ở trường luyện thi từ sáng đến tối, và khi không có tiết học thì sẽ trốn trong phòng tự học.

Trong những ngày tháng đó, chỉ có hai ngày là tôi có thể tạo ra kỷ niệm đúng nghĩa của một mùa hè.

Runa đã xin nghỉ làm thêm, và vào mùa hè năm lớp 12, cô ấy đã ở nhà bà cố ở Chiba khoảng hai tuần. Cô bé Mao cũng đi cùng. Và vào cuối tuần cuối cùng đó… đúng vào ngày lễ hội mùa hè, tôi cùng nhóm bạn chơi súng sơn đã đến thăm Runa.

“— Ryūtooo!”

Sau khi ăn trưa tại quán “LUNA MARINE” của Mao bên bờ biển, ba thằng con trai chúng tôi đang ngồi chơi thì Runa quay lại. Trước đó cô ấy và Nikoru đáng lẽ đã đi chơi biển rồi mà.

“— Ở chỗ bãi đá kia có con cua đó. Đi xem với em đi.”

“— Hả? Ừ…”

Sao lại là cua? Mình đã nói là mình thích cua hồi nào đâu nhỉ? Dù mình thích ăn cua thật… Tôi vừa nghĩ vừa đứng dậy khỏi chiếu.

“— Thật hả? Cua á?”

Không hiểu sao Itchī lại tỏ ra hứng thú, nhìn Nisshī bên cạnh.

“— Đi không, Nisshī?”

“— Thôi đi. Mày cũng đừng đi luôn.”

Nisshī lạnh lùng nói, rồi tóm lấy cánh tay của Itchī đang định đứng dậy để kéo lại.

Không hiểu sao tôi lại cảm thấy có lỗi vì đã làm phiền mọi người.

“— …Cuối cùng cũng được ở riêng hai đứa rồi.”

Đến bãi đá, Runa nói vậy, đôi mắt khẽ lấp lánh.

Bãi đá mà Runa dẫn tôi đến nằm ở vùng nước nông, sóng chỉ ngập đến đầu gối. Những tảng đá cao hơn người mọc sừng sững ở đây đó, tạo thành bóng mát và che khuất tầm nhìn. Vùng nước nông gần bãi cát và nhà hàng trên biển khá đông đúc, nhưng ở đây không có bóng người nào khác, đúng như Runa nói, chúng tôi có cảm giác như được ở riêng hai người.

“— Ryūto, mai anh phải về rồi đúng không…”

Runa đột nhiên nói một cách buồn bã.

“— Ừ… anh có tiết học mà.”

“— Đúng rồi ha…”

Runa cúi đầu, rồi nắm lấy cánh tay tôi, quấn cơ thể mình vào tôi như đang làm nũng.

“— Khoan, khoan đã, Runa…”

Tôi luống cuống khi cô ấy ôm tôi từ phía sau.

Dù chỉ nhìn thôi thì Runa trong bộ đồ bơi gợi cảm đã đủ kích thích lắm rồi, nhưng nếu cảm nhận được làn da mịn màng, và sự đàn hồi mềm mại ở eo và ngực cô ấy, thì bộ đồ bơi của tôi sẽ biến dạng mất.

“— Cho em thêm một chút nữa thôi mà…”

Runa làm nũng, cứ thế đẩy lưng cô ấy sát vào người tôi.

“— Ấy, khoan…!”

Cái mông tròn trịa của Runa, dù cô ấy có dáng người mảnh mai, đang quyến rũ động đậy quanh eo tôi. Khi cảm nhận được điều đó qua lớp vải đồ bơi mỏng manh, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.

“— …A!”

Sự thay đổi trong huyết quản của tôi nhanh chóng bị Runa nhận ra.

Runa quay hẳn người lại, lần này đối mặt và đẩy hông vào tôi.

“…………”

Tôi đã hoàn toàn đầu hàng. Tôi không thể làm gì được khi Runa cứ vặn vẹo tôi quanh vùng bụng.

“— Ryūto, anh đang có cảm giác hư hỏng hả?”

“— …Tất nhiên là có rồi…”

Tôi phát ra một giọng nói đáng thương. Chắc mặt tôi cũng đỏ bừng rồi.

“— Phư phư, Ryūto đáng yêu ghê.”

Runa có vẻ vui. Cô ấy vòng hai tay ôm lấy eo tôi, vẫn giữ chặt và cười thích thú.

“— Nhìn kìa, mấy chú cua đang nhìn mình đó nha?”

Runa chỉ vào bãi đá bên cạnh, tôi nhìn theo thì thấy một con cua nhỏ màu giống đá đang ló nửa thân ra từ khe đá nứt.

Cuộc tấn công “xoay người” của Runa vẫn tiếp diễn.

“— …Runa.”

Tôi vội vàng lùi hông lại.

“— Khoan đã, hơn thế nữa thì, thật sự…”

“— Ơ~~”

Runa lầm bầm một tiếng bất mãn, nhưng vẫn buông tay và rời hông khỏi tôi.

Cứ ngỡ thế, cô ấy lại nhìn tôi bằng ánh mắt như một đứa trẻ tinh nghịch.

“— Em có vẻ khá thích việc chọc cho Ryūto bối rối đó nha!”

“— …Trời ơi~~~”

Không biết đến bao giờ tôi mới có thể thắng được Runa. Có lẽ cả đời cũng không được. Nhưng lạ thay, tôi nhận ra mình chẳng ghét điều đó chút nào.

“— …Nè.”

Nghe cô ấy làm nũng nói, tôi nhìn Runa.

Trước mặt tôi, Runa nhắm mắt lại, hơi ngẩng cằm lên và hướng mặt về phía tôi.

“…………”

Tôi hiểu ý định của cô ấy, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi đặt môi mình lên đôi môi rực rỡ màu anh đào của cô ấy.

Tôi cảm thấy bực bội vì mình hiện tại chỉ có thể làm được đến thế này thôi.

Dường như Runa cũng có chung tâm trạng, khi cô ấy rời mặt ra, đôi mày khẽ nhíu lại vẻ buồn bã.

«...Haizzz.»

Nàng thở dài một tiếng, tựa như tiếng lòng đang rung lên khe khẽ, rồi ngước mắt nhìn trời.

«Ước gì xuân mau đến...»

Lời thì thầm ấy chìm vào nền trời xanh ngắt, chói chang của giữa hè, một sự tương phản đến trớ trêu.

Đã ba năm trôi qua kể từ dạo ấy, vậy mà ta vẫn cứ để Runa phải hiện ra vẻ mặt đó.

Nghĩ vậy, một thoáng tội lỗi len lỏi trong lòng, nhưng ngay lập tức bị dòng cảm xúc rạo rực, nóng bỏng khắp cả người xua tan đi.

Sắp đến rồi.

Mang theo ý nghĩ ấy, từng bước chân Ryūto hướng về ga A càng thêm nhẹ bẫng.

Chỉ cần đến tháng Tám thôi.

Chuyến du lịch Okinawa đã định vào mùa hè chính là niềm mong đợi lớn nhất của hắn lúc này.