Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

15 41

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

159 348

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

254 4535

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

300 1381

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

19 52

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

548 1534

Quyển 6 - Chương 4

embed0018.jpg

Giữa lúc ấy, một tin sét đánh đã bay đến chỗ tôi.

Sekiya Shūgo

Đỗ một trường y

Ở Hokkaido

"Hô, Hokkaido cơ à...!?"

"Oa oa oa!"

Qua điện thoại, tôi nghe tiếng Yamana nức nở khóc òa lên.

"...Cảm ơn cậu nhé, Ryūto. Vì đã xin nghỉ làm thêm ngày mai."

Runa, người đang nói chuyện với tôi, nhìn tôi ái ngại nói.

"Không sao đâu. Vốn dĩ mai chỉ có một học sinh thôi, tôi đã đổi sang buổi khác rồi."

Giờ đã khuya lắm rồi. Yamana ở phòng Runa thế này, chắc là đêm nay sẽ ngủ lại đây.

"Nhưng mà, có sao không? Cậu không để họ có buổi hẹn hò quý giá cuối cùng trước khi anh ấy đi sao…?"

"Ừm… Nicoru đang thế này mà. Cậu ấy muốn tớ ở bên cạnh."

Vừa nãy Runa liên lạc, bảo đột ngột quyết định mai đi chơi đôi. Nghe đâu là để bốn người cùng tạo kỷ niệm trước khi Sekiya lên đường đến Hokkaido.

Đó là một tin đến quá bất ngờ vào cuối tháng Ba.

Thật ra đó có lẽ là tin tốt, nhưng với Yamana thì…

*Em đã bảo rồi mà, em đâu có thích tiền bối chỉ vì anh ấy là bác sĩ tương lai đâu.*

*À ra vậy… Tiền bối cuối cùng cũng thi xong rồi.*

Chắc là trong lòng Yamana, việc đó không nhất thiết phải là trường y. Hơn cả thế, cô ấy chỉ mong Sekiya thi xong để có nhiều thời gian ở bên nhau hơn.

Vậy mà… không ngờ lại là Hokkaido.

Bản thân tôi cũng thế.

*Tớ được quản lý vùng mời làm cửa hàng trưởng ở Fukuoka đấy.*

Tôi cứ bồn chồn không yên vì chuyện đi hay ở của Runa.

Tâm trạng của Yamana lúc này, có lẽ cũng sẽ là tâm trạng của tôi vào ngày mai.

Nghĩ đến đó, tôi không thể giữ nổi sự bình tĩnh.

Trong tình cảnh đó, hôm sau bốn chúng tôi đã cùng nhau đến Tokyo Magical Resort, công viên giải trí lớn nhất Nhật Bản. Lần này, chúng tôi vào Magical Sea, khu công viên chủ đề biển nằm liền kề Magical Land.

"Kỳaaa, lâu lắm rồi mới đi!"

Vừa qua cổng vào khu vui chơi, Runa đã bước chân nhỏ chạy vội, dang rộng hai tay.

"Lần cuối là khi nào nhỉ? Lúc tốt nghiệp, mình mặc đồng phục vào chơi mà."

"Đúng rồi ha! Tụi mình đi với Akari và Maria đó! Từ đó đến giờ mới lại đi!"

"Tớ cũng thế!"

Vừa nói chuyện với Runa, Yamana vừa bám chặt lấy cánh tay của Sekiya.

Tôi vừa gặp Yamana cách đây không lâu, lúc đó lại có Nisshī đi cùng, nên giờ có cảm giác hơi có lỗi với Nisshī, cứ như đang đồng lõa vào chuyện "ngoại tình" vậy, một cảm giác tim đập thình thịch kỳ lạ. Dù Yamana có bạn trai là Sekiya thì cũng chẳng có gì phải xấu hổ cả, nhưng có lẽ do lần trước Yamana và Nisshī thân thiết đến mức trông như một đôi vậy.

Tokyo Magical Resort là một công viên giải trí nổi tiếng toàn cầu, với nhân vật chính là một chú mèo. Ngay lập tức, chúng tôi mua cài tóc tai mèo và cùng nhau đeo lên.

"Eo ôi, Runa cute muốn xỉu luôn á!"

"Nicoru cũng hợp dã man luôn đó!?"

"Thôi thì, hai đứa mình tự sướng đăng Insta đi."

"Được đó! Phiên bản cài tóc này xinh xiu luôn ý!"

Hai cô gái hớn hở tíu tít. Tai mèo của họ có gắn thêm ruy băng trông rất nữ tính. Tôi thì là một *in-kya* (người hướng nội) lại không đẹp trai như Sekiya-senpai, nên việc lần đầu tiên đội thứ này lên đầu khiến tôi thấy hơi ngượng.

*Hihi, Ryūto cũng hợp lắm đó!*

Runa nhìn tôi và vui vẻ nói như vậy, thật dễ thương. Nếu cô ấy có thể vui vẻ vì những điều nhỏ nhặt thế này, tôi nghĩ mình đã quyết định đúng khi hẹn hò với cô ấy.

"...Sekiya-san, chúc mừng anh đã đỗ."

Trong lúc hai cô gái đang chụp ảnh trước quả địa cầu, tôi bắt chuyện với Sekiya. Từ lúc gặp mặt, Yamana đã bám dính lấy Sekiya nên bây giờ chúng tôi mới có dịp nói chuyện riêng.

"Ừm. Cảm ơn nhé."

"Nhưng mà, em bất ngờ thật đó. Hokkaido sao…?"

"Anh cũng vậy. Số lượng tuyển sinh ít lắm, anh không ngờ mình lại đỗ được vòng sau."

Dù nhiều năm ôn thi đã được đền đáp, Sekiya vẫn tỏ ra bình tĩnh. Có lẽ anh ấy vốn là người thích giữ vẻ ngoài điềm đạm nên đang cố kìm nén sự vui mừng, nhưng cũng có thể còn những cảm xúc phức tạp khác.

"...Anh sẽ đi thật sao?"

"Đã đỗ rồi mà. Trở thành bác sĩ là ước mơ của anh mà."

"...Đúng vậy nhỉ…"

Trong khi tôi đang có tâm trạng sầu cảm vì chuyện của Runa, Sekiya lại nở nụ cười tươi tắn.

"Những kỳ nghỉ dài anh sẽ về đây, nên chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi. Chẳng khác gì trước đây nhiều đâu."

"...Đúng vậy."

Với tôi, người chỉ vài tháng mới gặp một lần, thì đúng là như vậy thật.

Nhưng với Yamana thì sao?

Với một người muốn gặp mặt mỗi ngày, đó chẳng phải là một khoảng cách xa xôi tưởng chừng như hàng tỉ năm ánh sáng sao?

"Tiền bối ơi!"

Lúc đó, Yamana quay lại và vòng tay ôm lấy cánh tay của Sekiya. Dù vẫn là bộ dạng của đôi tình nhân ngốc nghếch thường ngày, nhưng hôm nay trông họ lại thật buồn.

Sekiya sẽ rời khỏi nhà ở Tokyo vào ngày kia. Vì quá gấp gáp nên không kịp sắp xếp công ty chuyển nhà, nên trước mắt anh ấy sẽ đến đó, ở khách sạn một thời gian để tìm chỗ ở rồi mới nhờ bố mẹ gửi đồ dần dần sang.

"Ryūto."

Runa không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh, đưa tay ra về phía tôi. Đội tai mèo, khuôn mặt ửng hồng và nụ cười của cô ấy thật đáng yêu.

"…………"

Tôi ngượng ngùng, khẽ bật ra tiếng cười khổ qua mũi. Việc âu yếm bạn gái trước mặt người quen, đối với một *in-kya* như tôi, mãi mãi cũng không thể quen được.

Thế nhưng, tôi vẫn cố gắng nắm lấy tay cô ấy.

"Oa, yeah!"

Runa nũng nịu nép sát vào tôi.

Bước qua mặt tiền cổng vào được trang trí rực rỡ, tôi cảm nhận được Runa qua mùi nước hoa vương vấn nơi mũi.

Đó không phải là mùi hương trái cây hay hoa cỏ của ngày xưa.

Mà không biết từ lúc nào, nó đã biến thành một mùi hương trưởng thành phức tạp hơn nhiều.

Chúng tôi đi thẳng đến một trò chơi ở trung tâm công viên. Đó là một tàu lượn siêu tốc lao vun vút trong lòng núi lửa, được cho là trò chơi nổi tiếng từ khi công viên mới mở cửa.

Vì là ngay sau khi mở cửa nên vẫn còn ít người, chúng tôi xếp hàng khoảng hai mươi phút thì đến lượt.

"Cái này rơi khá là mạnh đấy. Lâu lắm rồi mới chơi, tớ hơi sợ..."

"Ơ, thật sao?"

Sau khi ngồi vào ghế tàu lượn, nhìn thấy vẻ mặt sợ sệt của Runa, tôi cũng bị lây sự lo lắng.

"Ryūto chưa chơi cái này bao giờ sao? Cậu bảo đã đến Magical Sea rồi mà?"

"Ư, ừm… Nếu có chơi thì cũng là lúc còn bé tí thôi… Lúc học tiểu học ấy…"

Một *in-kya* như tôi không có bạn bè là con trai mà thích đi Magical Sea nên chỉ có ký ức đến đây cùng gia đình khi còn nhỏ.

"Cậu sợ trò cảm giác mạnh à?"

"Không, không hẳn là… có lẽ là…"

Hồi cấp hai, tôi từng đi Hanayashiki với mấy đứa bạn *in-kya*. Mặc dù việc gọi tàu lượn ở Hanayashiki là trò cảm giác mạnh có thể còn gây tranh cãi, nhưng tôi nhớ là mình vẫn ổn.

"Lâu rồi không chơi nên không biết nữa..."

"Hơi sợ à?"

"Không, tớ ổn mà… chắc vậy."

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, tàu lượn đã khởi động từ lúc nào không hay.

Ban đầu, nó di chuyển với tốc độ trung bình qua khung cảnh huyền bí của một mỏ ngầm rực rỡ ánh đèn LED nhiều màu sắc.

"Hì hì, vậy thì tớ nắm tay cậu nhé!"

Runa mỉm cười và đặt tay mình lên tay tôi đang đặt trên thanh chắn an toàn.

Yamana và Sekiya ngồi phía trước chúng tôi. Tôi không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh.

"…………"

Tôi hạ tay Runa xuống khỏi thanh chắn và nắm chặt tay cô ấy trên đùi mình.

"…………"

Tôi cảm nhận được ánh mắt của Runa nhưng quá xấu hổ nên không dám nhìn sang bên cạnh.

Ngay sau đó.

"Kéttttt!"

Tàu lượn bắt đầu tăng tốc đột ngột, và tiếng hét của Yamana ở phía trước vang lên.

"Kyaaa!"

Runa bên cạnh tôi cũng hét lên vui vẻ.

Tàu lượn tiếp tục lao đi với tốc độ chóng mặt, lao vút lên cao và chỉ trong tích tắc đã phóng ra ngoài trời.

Tôi có thể nhìn toàn cảnh công viên từ trên cao, bị mê hoặc bởi khung cảnh kỳ lạ như một khu phố nước ngoài… nhưng rất nhanh sau đó.

"Kétttttt!"

Tàu lượn lao thẳng xuống với một góc nghiêng cực dốc.

Runa siết chặt tay tôi, và tôi cũng nắm chặt lấy tay cô ấy.

Để bàn tay này không rời đi.

Dù có rơi xuyên qua Trái Đất đến tận phía bên kia, tôi cũng sẽ không buông Runa ra.

Tất nhiên, cú rơi của tàu lượn chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, và mọi người đều xuống tàu với nụ cười tươi rói.

"Rơi mạnh hơn mình nghĩ nên hết hồn luôn."

"Nicoru hét to ghê ta."

"Tại hét lên thì bớt sợ hơn mà!"

"Đúng ý tớ luôn!"

Yamana và Runa tíu tít cười đùa, rồi Runa liền trượt sang bên cạnh tôi và nắm tay tôi.

"...Tớ nắm tay Ryūto nên không biết là tim đập thình thịch vì trò chơi hay vì cậu nữa."

Runa thì thầm với giọng chỉ mình tôi nghe thấy, rồi ngước nhìn tôi cười.

"...Cậu vẫn còn thấy tim đập thình thịch vì tớ sao?"

Tôi cũng khẽ hỏi lại.

Runa mỉm cười ngại ngùng, rồi lảng tránh ánh mắt tôi.

"Tại tớ vẫn chưa biết hết về Ryūto mà."

"…………"

Tôi hiểu điều đó có ý nghĩa gì.

Tôi cũng hơi đỏ mặt.

"Kỳaaa, Magicky!"

Đang đi dạo trong công viên, Runa đột nhiên reo lên.

Nhìn về phía quảng trường phía trước, tôi thấy linh vật của Magical Resort, chú mèo Magicky, đang mặc bộ đồ hóa trang. Xung quanh có cả nhân viên, và một đám đông đang xếp hàng để chụp ảnh.

"Tớ cũng muốn chụp!"

"May mắn quá đi thôi!"

Runa và Yamana cùng nhau chen vào đám đông.

Sau khi đợi những người phía trước, hai cô gái nhanh chóng lao đến trước Magicky.

"Xinh ơi là xinh!"

"Ôm tớ với, ôm ôm!"

"Tớ cũng thế!"

Magicky được cho là một nhân vật nam, nên nhìn Runa cứ bám lấy nó khiến tôi hơi khó chịu. Nhận ra sự ích kỷ nhỏ mọn của mình, tôi vội vàng lảng đi.

"…………"

Nhìn Sekiya bên cạnh, anh ấy vẫn bình thản kiểm tra điện thoại của mình.

"Cảm ơn nha!"

"Tạm biệt!"

Hai cô gái vẫn tươi cười với Magicky cho đến phút cuối rồi quay lại chỗ chúng tôi.

"Đợi lâu không!"

"...Tiền bối, chẳng lẽ anh ghen với Magicky à?"

Yamana nhìn Sekiya ngẩng mặt lên khỏi điện thoại, trêu chọc cười.

Nhưng Sekiya lại lạnh nhạt đáp.

"Không. Chắc bên trong là con gái mà. Xét về chiều cao ấy."

Ơ, thật sao…! Giờ nghe nói thế tôi cũng thấy nó hơi nhỏ con thật.

Tôi, tôi còn xa mới bằng trình độ của Sekiya.

"À, không được nói mấy chuyện đó ở xứ sở thần tiên! Làm gì có 'người bên trong' nào!"

"Đúng vậy đó! Đó là 'Magicky' mà!"

Không chỉ Yamana mà cả Runa cũng phản bác, khiến Sekiya lập tức bối rối.

"Ơ… ơ… xin lỗi."

Tôi học được rằng, có lẽ không nên nói bừa những lời quá thực tế.

Khi mặt trời lên cao, chúng tôi thấy hơi đói bụng nên đã mua đồ ăn vặt ở một quầy hàng.

"Xúc xích chả giò ngon quá!"

"Mình qua kia ăn bánh màn thầu bóng biển nữa đi!"

Cả Runa và Yamana đều rất phấn khích.

"Đây nè, Ryūto, ăn đi!"

"Tiền bối cũng ăn đi!"

Đây đã là lần trao đổi thứ mấy rồi, nhưng tôi vẫn không thể quen được cái kiểu hẹn hò đôi mà cứ phải thể hiện tình cảm trước mặt người khác thế này, thật ngượng ngùng.

Cứ thế, chúng tôi vui vẻ và hòa thuận tận hưởng, nhưng dần dần công viên trở nên đông đúc hơn, chúng tôi cảm nhận được điều đó qua cảm giác cũng như thời gian chờ đợi các trò chơi ngày càng dài ra.

"Ôi... đợi tận 160 phút lận kìa."

Nhìn con số hiển thị trước hàng chờ của trò chơi mà chúng tôi định đến, Runa sửng sốt.

"Đúng là kỳ nghỉ xuân có khác…!"

Yamana cũng không thốt nên lời.

"Ơ, giờ sao đây?"

"Nhưng mà cái này muốn chơi ghê á!"

"Ừm, chắc chắn phải chơi!"

"Đáng lẽ nên đến đây sau khi công viên mở cửa nhỉ."

Đó là một trò chơi dạng rạp chiếu phim, nơi bạn bay lượn trên không trung như thể đang bay dù lượn và du ngoạn khắp thế giới. Đây là một trò chơi khá mới, và đã được ưa chuộng suốt mấy năm từ khi mở cửa.

"Chỗ nào cũng đông, đành chịu thôi..."

Kiểm tra thời gian chờ của các trò khác trên ứng dụng cũng thấy hơn một tiếng là chuyện bình thường, nên chúng tôi ngoan ngoãn xếp hàng.

"À, đáng lẽ phải mua bỏng ngô rồi hẵng xếp hàng nhỉ."

Yamana nói khi nhìn thấy đứa trẻ trong gia đình đang xếp hàng phía trước đang nhồm nhoàm ăn bỏng ngô. Runa và Yamana đã mang theo hộp bỏng ngô mà họ mua ở Magical Resort từ lần trước đến đây.

“À, mình đi mua nhé! Nikoru, cậu muốn vị gì?”

“Ơ, mình cũng đi.”

“Thôi mà. Cậu muốn ở bên Sekiya-senpai thêm chút nữa đúng không?”

Nghe Runa nói, Nikoru đỏ mặt.

“À… cảm ơn nhé. Socola là được rồi.”

“Okie, mình đi đây!”

Khi Runa cầm hai xô bắp rang rời khỏi hàng, mình mới tự trách không biết có phải mình nên đi cùng Runa không. Vốn dĩ mình là người chẳng tinh ý gì nên cứ thẫn thờ ra.

“…Xem video gì không?”

Thấy bọn mình càng lúc càng rảnh rỗi, Sekiya-senpai lên tiếng rồi mở khóa điện thoại của mình.

“Ừm! Mà có tốn dung lượng không?”

“Chà, dù tiền gói cước có tăng thì đằng nào bố cũng trả mà.”

Sekiya-senpai mở TikTok, bắt đầu xem những video đang hot cùng Nikoru.

Mình đứng cách hai người một chút, vô tình ở vị trí có thể nhìn thấy màn hình điện thoại của họ.

Và rồi, một lát sau.

“…Này, ai thế? ‘Marina’ là ai?”

Nhìn thông báo tin nhắn LINE hiện lên ở phía trên màn hình điện thoại của Sekiya-senpai, Nikoru thay đổi sắc mặt.

“Bạn hồi cấp ba đấy.”

Sekiya-senpai bình thản đáp.

“Là con gái đúng không?”

Gương mặt Nikoru đầy vẻ nghi ngờ.

Mình cảm thấy có gì đó không ổn nên lùi lại nửa bước khỏi hai người.

“Là nhóm LINE mà. Nhóm mấy chục người thì lúc nào chả có người nhắn tin.”

Sekiya-senpai đáp lại nhẹ bẫng, nhưng mặt Nikoru thì nghiêm trọng hẳn.

“Sao không tắt thông báo đi?”

“Lúc nào đó cũng có thể có chủ đề liên quan đến mình mà. Lúc đang học thì mình bật chế độ tập trung là không bị làm phiền.”

“Vậy thì, bây giờ cũng bật chế độ tập trung đi.”

“Ơ, bây giờ có tập trung gì đâu. Chỉ là thời gian chờ thôi mà?”

“Không phải. Đây là thời gian hẹn hò với mình cơ mà?”

Cuộc tranh cãi không ai chịu nhường ai tiếp tục, và cuối cùng Sekiya-senpai đành nhượng bộ.

“…Biết rồi mà.”

Dù điện thoại của Sekiya-senpai đã chuyển sang chế độ tập trung, nhưng có vẻ Nikoru vẫn chưa nguôi giận.

“…Cái tên đó, trước đây mình cũng từng thấy rồi. Đến bây giờ, mỗi lần hai đứa mình ở cùng nhau, cậu ấy cũng hay nhắn LINE cho anh mà.”

Ngay lập tức, cô ấy nhắc lại chuyện cũ. TikTok hay gì đó, giờ đã bị bỏ lại đằng sau hết rồi.

“Thì đã nói rồi mà, là tin nhắn trong nhóm LINE mà. Mấy đứa thân nhau thì cứ thế mà nói chuyện rôm rả thôi.”

Sekiya-senpai cũng chán ngán ra mặt, cãi lại.

“Anh bảo mình là đang học thì hạn chế nhắn tin cho anh, vậy sao tin nhắn nhóm LINE lại được chấp nhận?”

“Vì tin nhắn của em, anh sẽ nghĩ là phải trả lời tử tế. Còn nhóm LINE thì chỉ cần xem mấy đứa nói chuyện rôm rả rồi đọc mà không cần trả lời là được rồi.”

“Nếu mà đọc mà không cần trả lời được thì ngay từ đầu tắt thông báo đi là được rồi còn gì.”

“Thì đã bảo là…”

Sekiya-senpai khó chịu mở miệng, có vẻ lười biếng đến mức chẳng muốn phản bác nữa.

Đúng lúc đó.

“Mua bắp rang về rồi đây! Xếp hàng cũng lâu lắm đó!”

Runa ôm hai xô bắp rang trở về.

“Dù chọn đủ kiểu nhưng cuối cùng vẫn là vị caramel thôi! Này, há miệng ra nào.”

“À…”

Bạn thân đưa bắp rang đến tận miệng, Nikoru vẫn giữ vẻ mặt khó xử rồi há miệng.

“…Ừm. Đúng là không thể sai được.”

Khi nhai, cuối cùng nụ cười cũng trở lại trên gương mặt cậu ấy.

“Ryūto có muốn không? Sekiya-senpai nữa!”

Runa mở xô bắp rang của mình, đưa về phía bọn mình.

“À, cảm ơn.”

“…Xin lỗi nhé.”

Bắp rang vị caramel mà Runa chọn có vị ngọt ngào vừa quen thuộc vừa dễ chịu.

“…Muốn ăn bên này không?”

Nikoru mở xô bắp rang của mình mà Runa đưa cho, mời Sekiya-senpai.

“…À.”

Sekiya-senpai có vẻ ngại ngùng đưa bắp rang vào miệng.

Khi trò chơi xếp hàng dài kia kết thúc, trời đã về chiều. Vui thì vui thật, nhưng nếu hỏi có đáng để chờ một trăm sáu mươi phút không thì thật lòng mình chỉ có thể ừm ừm thôi. Có lẽ là do mình không mấy quen thuộc với cái thế giới của giấc mơ và phép thuật này.

Bọn mình quyết định ăn tối và bước vào một nhà hàng gần đó. Đó là một nhà hàng nằm trong con phố mang phong cách thị trấn cảng Ý, và thực đơn chủ yếu là pizza và spaghetti. Tầng hai có khoảng thông tầng và một khu ghế ngồi ngoài trời, bọn mình đã chọn chỗ đó.

Trời đã hoàng hôn, những tòa nhà ven biển vốn dĩ phải dần chìm vào bóng đêm, giờ lại được thắp sáng rực rỡ bởi vô vàn ánh đèn, hiện rõ đường nét lung linh.

“Ưm, no căng bụng!”

Sau khi mọi người cùng nhau ăn hết pizza và pasta, Runa lên tiếng đầy mãn nguyện.

“Mình đi vệ sinh chút nhé!”

Cầm túi xách, cô ấy nhẹ nhàng đứng dậy.

“Ừm.”

Nikoru tiễn Runa đi, rồi chợt liếc nhìn bàn phía sau.

“Ơ, cái kia dễ thương quá vậy. Nước uống hả?”

Mình cũng nhìn theo, thấy trên bàn đó có một chiếc cốc được trang trí hình ảnh của Magic Kii rực rỡ. Chắc là đồ uống hoặc đồ ngọt.

“Để anh mua cho em nhé?”

Sekiya-senpai vừa nói vừa đứng dậy.

“Ơ, thật ạ?”

“Ừ. …Anh mua luôn phần của bạn gái em nữa nhé.”

Nửa sau câu thì quay sang nói với mình, rồi Sekiya-senpai đi xuống tầng một.

“Ơ, à, xin lỗi…”

“Hoan hô! Mình có đồ đôi với Runa rồi! ♡”

Nikoru đang vui vẻ hớn hở, bỗng nhiên mặt xị xuống.

“…Anh ấy làm hòa với mình hả ta?”

Chắc là Sekiya-senpai.

Đúng là, kể từ lúc chờ trò chơi lúc nãy, giữa hai người đã có một chút không khí gượng gạo.

“…Em lo lắm. Khác với em, Sekiya-senpai đã có kinh nghiệm với những cô gái khác rồi. Em cứ nghĩ trong số bạn cùng lớp cấp ba của anh ấy có cả người yêu cũ nữa.”

Sekiya-senpai khuất bóng hẳn, Nikoru mới lẩm bẩm những lời đó.

“…………”

Có lẽ mình nên coi đó là lời độc thoại rồi bỏ qua cũng được.

Thế nhưng, mình lại nôn nóng muốn nói gì đó an ủi Nikoru nên đành tìm lời.

Bởi vì cái cảm giác lo lắng của Nikoru, cũng chính là cảm xúc mà mình đã từng có trong quá khứ.

“…Mình cũng từng như vậy.”

Chắc không ngờ mình sẽ trả lời, Nikoru ngạc nhiên nhìn mình.

“Hồi mới yêu Runa… mình cũng từng có lúc cảm thấy lo lắng như vậy về Runa.”

Đầu hè năm lớp 11, cái cảm giác ngọt ngào lẫn chua chát nhất cuộc đời ấy, đến giờ vẫn in đậm trong tâm trí mình.

“Vì mình là người đầu tiên, không tự tin rằng có thể ngang bằng với đối phương… Mình cứ nhìn Runa với ánh mắt kiểu ‘Runa có kinh nghiệm với những người con trai khác rồi, tiến xa hơn mình’. …Nhưng cái định kiến như vậy, nó lại cản trở mình nhìn nhận đối phương một cách đúng đắn.”

Nikoru chống cằm lên bàn, nhìn mình đầy vẻ thích thú.

“Quá khứ là thời gian đã trôi qua rồi… Bây giờ, nếu cứ tưởng tượng quá khứ của người đang ở trước mắt mình, rồi sống như thể thời gian đó vẫn đang tiếp diễn, thì dù là với bản thân hay với đối phương cũng chẳng có ích gì. Mình muốn ở bên Runa, chứ không phải ở bên người yêu cũ của Runa. …Mình đã suy nghĩ rất nhiều, rồi mới có thể nghĩ được như vậy.”

Nói xong những lời mình đã suy nghĩ kỹ lưỡng, Nikoru lặng lẽ nhìn mình một lúc.

“…Cậu lạ thật đấy. Ngay từ lần đầu nói chuyện mình đã nghĩ vậy rồi.”

Nói rồi, cô ấy bỏ tay khỏi cằm, khẽ mỉm cười.

“Bây giờ thì mình hiểu rồi. Đó không phải là ‘lạ’ mà là cậu thông minh. Hơn nữa, cậu là người tốt đến mức không thể nào tốt hơn được nữa.”

“Ơ…”

Không ngờ được khen vào lúc này, mình đâm ra lúng túng.

Thấy mình như vậy, Nikoru nhìn mình với ánh mắt buồn cười.

“Mình học không giỏi, nhưng mình nghĩ mình có khả năng nhìn người.”

Nói rồi, cô ấy cúi đầu, khẽ cười.

“Mình hiểu được lý do Runa chọn cậu… và cả lý do Sekiya-senpai kết bạn với cậu nữa. …Ghen tị thật đấy.”

Gương mặt nghiêng của cô ấy, khác hẳn với vẻ mạnh mẽ mình thường thấy, trông thật hiền dịu.

“Mình chắc chắn rằng, nếu không phải là con gái, thì mình sẽ không bao giờ có thể thân thiết với Sekiya-senpai đâu.”

“…Nghĩa là sao?”

Nhìn mình hỏi, Nikoru mỉm cười.

“Nghĩa là sống ở hai thế giới khác nhau ấy. Cậu cũng không biết từ lúc nào mà đã trở thành người thuộc về phía đó rồi nhỉ.”

“…………”

Không biết phải nói gì, mình lỡ mất cơ hội xen lời.

“Kẻ ngốc cũng không phải là thích đóng vai kẻ ngốc đâu. Dù biết vậy, nhưng cũng chẳng làm được gì. Không thoát ra được. Vì không biết phải làm thế nào. Nên cứ mãi là kẻ ngốc thôi.”

Nikoru nói với ánh mắt cúi xuống, nhưng gương mặt cô ấy lại bình yên lạ thường, trái ngược với nội dung câu chuyện.

“Runa cũng là một kẻ ngốc, nhưng vì cậu tốt bụng, nên chắc chắn cậu sẽ nói cho Runa hiểu nhỉ, giống như cách cậu nói chuyện với mình thế này.”

Nikoru khẽ nhìn mình rồi mỉm cười.

Người này, từ khi nào mà lại hay cười như vậy nhỉ?

Hay là… có lẽ, cô ấy chẳng thay đổi gì cả.

Chỉ là mối quan hệ giữa bọn mình đã thay đổi so với lần đầu nói chuyện?

Có lẽ là vì cô ấy đã coi mình là bạn, chứ không phải là bạn trai của bạn thân cô ấy?

“Nếu Sekiya-senpai cũng có sự dịu dàng như vậy… thì mình cũng đã được an ủi nhiều hơn rồi nhỉ…”

Gió biển thổi tới, mái tóc thẳng của Nikoru nhẹ nhàng lay động.

“Nhưng vì yêu rồi. Nên đành chịu thôi…”

Gió mơn man trên má mình mang theo hơi ấm báo hiệu mùa xuân đang đến.

Thế nhưng, hơi ấm ấy có lẽ đã không thể chạm đến trái tim của người trước mặt mình.

“Nếu muốn tiếp tục yêu Sekiya-senpai… thì mình cũng phải học cách chịu đựng nỗi cô đơn này thôi nhỉ…”

Nikoru, với ánh mắt phản chiếu ánh sáng lung linh của cảnh đêm ven biển, gương mặt nghiêng trưởng thành hơn so với hồi cấp ba.

Cô ấy lẩm bẩm như tự nhủ với bản thân.

Rời khỏi nhà hàng, trước mắt bọn mình là cảnh đêm rực rỡ như những viên ngọc trai bao quanh biển.

“Tuyệt vời quá!”

Runa mắt sáng rỡ, rút điện thoại ra.

“À, góc này chụp ảnh đẹp lắm. Chụp ảnh đi, Runa!”

Nikoru gọi, và hai người bắt đầu tự chụp ảnh với cảnh đêm làm nền.

Mình đứng cách đó một chút, vô tình nhìn ngắm, thì thấy Sekiya-senpai bước đến bên cạnh.

“…Hôm nay, anh xin lỗi nhé. Giữa chừng hơi… lộn xộn.”

“Dạ không…”

Mình hiểu Sekiya-senpai đang nói về chuyện lúc chờ trò chơi, và nghĩ mình nên nói gì đó để đỡ lời.

“Nikoru cũng lo lắng lắm, chắc chắn là vậy.”

“Ừm. Anh cũng chẳng có được sự tin tưởng mà. …Anh đã không thể ở bên cạnh em ấy đủ nhiều để em ấy phải lo lắng như vậy.”

Nói rồi, Sekiya-senpai hơi quay mặt đi chỗ khác.

“…Nhưng anh thực sự rất yêu Yamana. …Anh nghĩ đến chuyện cưới em ấy.”

Mình không nhìn thấy biểu cảm của anh ấy. Thế nhưng, giọng nói ấy lại rất dịu dàng.

“…Anh đã nói điều đó với cô ấy chưa?”

Mình hỏi, Sekiya-senpai nhìn mình rồi cười tự giễu.

“Sao mà nói được chứ. Một thằng sinh viên ôn thi lại vẫn còn ăn bám bố mẹ.”

“Nhưng bây giờ anh khác rồi mà.”

“Từ tháng Tư này thôi.”

Sekiya-senpai đáp bằng giọng cứng rắn, rồi hơi quay lưng lại với mình.

“…Lúc khó khăn, anh thường xuyên tưởng tượng. Cưới Yamana, có con, anh làm bác sĩ… Về đến nhà, em ấy vừa chăm con vừa nấu cơm tối, nói ‘Anh về rồi ạ’… Nhìn thấy cảnh đó là bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến hết…”

Cười khẩy như để che giấu sự ngượng ngùng, Sekiya-senpai quay mặt nghiêng về phía mình.

“Để biến tương lai đó thành hiện thực, anh đã cố gắng trong suốt… ba năm rưỡi qua.”

Ánh mắt ấy hướng về phía Nikoru đang vui vẻ cùng Runa, dựa lưng vào lan can sát biển.

“…Chuyện đó, anh nói với Nikoru…”

“Thì đã bảo là sao mà nói được chứ.”

Sekiya-senpai ngắt lời mình, rồi cười.

“Ghê quá đi mất. Có phải phong cách của anh đâu.”

“Nhưng nếu không nói thì làm sao mà cô ấy biết được.”

“…Cũng có thể.”

Khẽ cười tự giễu, Sekiya-senpai khom lưng, cúi đầu nhìn xuống chân mình.

“Ngày Valentine, Yamana đã đến nhà anh. Lúc nào cũng vậy. Mỗi khi anh nghĩ ‘muốn gặp em ấy’, thì Yamana lại chủ động đến gặp. Vì anh đã quen với điều đó rồi… nên anh không biết phải làm thế nào nữa.”

À, phải rồi.

Sekiya-senpai, đã không thể nói ra.

— Còn mày, mày đã nói ra chưa?

Trong khi mình đã được những lời nói đó thúc đẩy.

“Khi không còn ở khoảng cách có thể gặp nhau bất cứ lúc nào… bọn mình sẽ ra sao đây. Em ấy cũng không phải là người có tinh thần mạnh mẽ cho lắm.”

“Nếu cần thiết, cứ đến gặp như hồi đi dã ngoại là được mà.”

“Sinh viên ôn thi lại với sinh viên y khoa khác nhau chứ. Không thể bỏ bê bài vở hay các môn học được.”

Sekiya khẽ nheo mắt, vẫn nhìn xuống đất mà thản nhiên nói:

"Khó khăn lắm đấy. Sáu năm sắp tới... cũng có thể anh sẽ ở lại đó làm thực tập sinh luôn."

"...Sao lại thế..."

Không giống sinh viên hệ bốn năm như bọn tôi, tôi cũng lờ mờ biết rằng sinh viên Y khoa phải hoàn thành sáu năm học, rồi thi quốc gia và có thêm hai năm kinh nghiệm thực tập mới được hành nghề.

"Vậy là tám năm ư..."

Tám năm trước, tôi vẫn còn là học sinh tiểu học. Tôi của ngày ấy chẳng thể nào tưởng tượng được tám năm sau mình lại ở trong hoàn cảnh này.

Lẽ nào Sekiya và Nikoru phải xa cách nhau một thời gian dài đến mức tương lai cũng trở nên mịt mờ như vậy sao?

Cứ ngỡ cuối cùng cũng được ở bên nhau, vậy mà ngay khoảnh khắc đó lại...

"Xin lỗi nhé, để mọi người đợi lâu!"

"Rung quá trời nên tôi chụp nhiều lắm! Cuộn camera toàn ảnh hỏng bét!"

Đúng lúc đó, Runa và Nikoru đã chụp xong và quay trở lại.

"Gì chứ, để anh chọn cho. ...Cái này được không?"

"Hả, mờ nhòe hết cả rồi!?"

"Mờ thế mới trông xinh hơn chứ."

"Ôi dào, tiền bối thật là trêu người!"

Vừa nhìn điện thoại, Sekiya và Nikoru vừa tình tứ trêu chọc nhau.

Gương mặt Nikoru khi ở bên Sekiya hoàn toàn khác với khi ở bên Nisshī.

Nhưng chắc hai người họ vẫn luôn như vậy. Từ hồi cấp hai... khi còn là tiền bối đội bóng bàn và quản lý.

"Này, sắp bắt đầu buổi biểu diễn rồi! Mình sang kia đi!"

Runa nắm lấy tay tôi và kéo đi.

Tại quảng trường ven biển, đã có rất đông người tụ tập.

"Wow!"

Hàng ngàn ánh đèn lung linh đồng loạt tắt lịm, mọi ánh sáng đều đổ dồn về buổi biểu diễn sắp bắt đầu trên biển.

Giai điệu như được dệt nên từ giấc mơ và phép thuật, vang vọng mạnh mẽ bên tai.

Buổi biểu diễn trên mặt nước với sự xuất hiện lần lượt của Magickey cùng những người bạn và các nhân vật trong truyện trên thuyền, kéo dài khoảng ba mươi phút.

Chẳng mấy chốc, pháo hoa mãn nhãn cho đêm chung kết đã bay rợp trời trong khuôn viên.

"Đẹp quá!"

Nhìn gương mặt Runa được pháo hoa chiếu rọi, tôi nhớ lại mùa hè cấp ba.

── Đây không phải lần đầu tiên của em đâu, Ryūto. Không phải ở lễ hội này, nhưng em đã từng mặc yukata đi cùng con trai và cùng xem pháo hoa rồi.

Kể từ đó, hai đứa tôi đã cùng nhau xem pháo hoa rất nhiều lần.

Mỗi khi nhìn thấy những bông hoa ánh sáng nở trong đôi mắt to tròn ấy, tôi lại cảm thấy yêu Runa vô vàn.

Tôi của hiện tại không còn bận tâm việc người cùng xem pháo hoa lần đầu với Runa không phải là mình.

Thế nhưng.

Tôi không muốn sau này hai đứa không thể cùng xem pháo hoa nữa.

Tôi muốn được ở bên em mãi như thế này.

Ít nhất, chỉ cần trái tim chúng ta luôn ở cạnh nhau.

"...Anh sao thế?"

Vì tôi chỉ nhìn Runa chứ không nhìn lên trời, nên Runa đã nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.

"...Anh không sao đâu."

Tôi đã cố gắng mỉm cười trấn an, nhưng lại không cười nổi, khóe miệng cứ méo xệch đi.

"............"

Runa nhìn tôi như thể muốn nói điều gì đó.

Cô ấy thật đáng yêu.

Tôi không muốn cô ấy đi đâu cả.

"Ơ..."

Khi tôi đột ngột ôm cô ấy vào lòng, Runa đã thốt lên một tiếng ngạc nhiên.

Sekiya và Nikoru đang ở phía trước chúng tôi.

Thế nhưng, giữa rất nhiều người xa lạ.

Tôi của ngày xưa chắc chắn không thể làm được điều này.

── Nếu muốn mãi thích tiền bối... em cũng phải học cách chịu đựng nỗi cô đơn này...

── Khi không thể gặp nhau bất cứ lúc nào nữa... chúng ta sẽ ra sao đây?

Nhìn Nikoru và Sekiya, tôi cũng cảm thấy có chút bất an.

"Ryūto...?"

Cảm nhận được ánh mắt Runa, tôi ngẩng đầu nhìn pháo hoa, im lặng ôm lấy vai cô ấy.

"Đẹp mê li luôn nhỉ!"

"Đúng là đẳng cấp!"

Khi pháo hoa kết thúc và dòng người bắt đầu đổ về lối ra vào, Runa và Nikoru vẫn đang hào hứng trò chuyện.

"Magical Sea hay Land đều hay ho hết, nhưng lần tới mình đi Universal Studios đi?"

"À, được đấy! Nghỉ hè hay gì đó."

Runa mắt sáng rỡ trước lời đề nghị của Nikoru.

"Osaka nên đi về trong ngày chắc khó nhỉ?"

"Đúng rồi. Thuê phòng cạnh nhau rồi qua lại cho đến khi ngủ luôn."

"Phòng con trai và phòng con gái á?"

"Không phải đi dã ngoại đâu mà. Cặp đôi mỗi người một phòng chứ còn gì nữa."

Bị Nikoru trêu, Runa đỏ mặt.

"À, ừm... đúng rồi nhỉ."

Nghe vậy, tôi cũng bồn chồn không yên.

Nikoru và Sekiya hình như đã đặt phòng khách sạn gần đây. Sekiya sẽ lên đường vào ngày kia, nên chắc họ định ở bên nhau cho đến lúc đó.

"Mấy đứa tính sao đây?"

Sekiya hỏi khi chúng tôi đến gần lối ra vào, tôi liền dừng lại.

"...À, anh chợt nhớ ra có chút việc."

"Hả? Anh sao thế, Ryūto?"

Runa đứng cạnh tôi cũng ngạc nhiên dừng lại.

"Sekiya-san và Nikoru cứ đi trước đi. Chúng ta chia tay ở đây nhé."

"Hả? Việc gì cơ?"

Nikoru ngờ vực gặng hỏi, nhưng Sekiya dường như hiểu ra điều gì đó, anh ấy liền nắm tay cô ấy và nói: "Đi thôi."

"Vậy nhé. Cảm ơn hai đứa hôm nay."

"Vâng, hẹn ngày kia ạ."

Ngày kia, tôi cũng sẽ đi tiễn Sekiya.

"Tạm biệt nhé, Nikoru!"

"Ừm, tạm biệt!"

Runa và Nikoru cũng trao nhau lời chào tạm biệt, chúng tôi vẫy tay tiễn hai người họ.

"...Thế, việc gì thế? Việc gì của anh ấy?"

"Ừ, ừm. Chỉ là..."

Tôi đảo mắt nhìn quanh.

Không có kế hoạch cụ thể nào cả.

Nhưng tôi muốn làm gì đó.

Tôi phải truyền đạt cảm xúc hiện tại của mình cho Runa.

Chỉ vì sự sốt ruột thúc giục, tôi quay lưng lại với cô ấy.

"Đợi anh ở đây một lát! Anh sẽ quay lại ngay!"

"Hả!?"

Vừa nghe tiếng Runa bối rối, tôi vừa rút điện thoại trong túi ra.

"...Xin lỗi, để em đợi lâu!"

Tôi thở hổn hển quay về, Runa vẫn đứng ở chỗ cũ, tay cầm ly nước giấy, nở nụ cười nhìn tôi.

"Anh về rồi! Này, em lỡ mua trà sữa trân châu rồi. Ryūto uống một ngụm nhé..."

"Cái này!"

Tôi đưa cho cô ấy thứ mà mình giấu sau lưng.

"Ơ... giày thủy tinh?"

Thấy vậy, Runa tròn mắt.

"Anh mua à?"

"Ừ. Anh muốn tặng em."

Tôi nhận lấy ly nước giấy từ tay cô ấy, rồi trao chiếc giày thủy tinh thay vào đó.

"Cảm ơn... Đáng yêu thật... nhưng sao vậy?"

"............"

Đó là một câu hỏi rất hợp lý.

── Nhưng nếu không nói ra thì sẽ không thể truyền đạt được.

Lời tôi vừa nói với Sekiya-san bỗng vang vọng lại như một chiếc boomerang.

"...Ừm, giày thủy tinh là thứ mà hoàng tử dùng làm manh mối để tìm người vợ tương lai của mình..."

"Ừm?"

"Hoàng tử muốn cưới chủ nhân của đôi giày này... nên là..."

Bản thân tôi cũng không biết mình đang nói gì nữa, đành hạ quyết tâm nói thẳng vào vấn đề chính.

"Anh, khi tốt nghiệp đại học... chúng ta... kết hôn nhé."

Tôi không có dũng khí nhìn thẳng vào mặt Runa, chỉ dám ngước nhìn đến phần váy của cô ấy.

"...Ryūto..."

Nghe tiếng Runa lẩm bẩm trong ngạc nhiên, tôi mới dám ngẩng đầu lên.

Runa dù bất ngờ, nhưng trên mặt cô ấy ánh lên niềm vui. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, rồi nhìn chằm chằm vào cô ấy.

"Vậy nên, nếu Runa ở Fukuoka, anh cũng sẽ tìm việc ở đó..."

Cảm xúc bồn chồn khiến lời nói của tôi không được mạch lạc.

"Vậy nên, không sao đâu! Anh tháng tư này đã là sinh viên năm ba rồi, chỉ còn đúng hai năm nữa thôi!"

"............"

"Nghỉ hè anh sẽ đến thăm em, nghỉ đông cũng vậy, nghỉ xuân cũng vậy... Anh sẽ dành tiền làm thêm để trả phí đi lại, nếu được thì mỗi tuần anh cũng sẽ đến..."

Đúng lúc đó, Runa khẽ mỉm cười. Với một biểu cảm như vỡ òa cảm xúc, như tình cảm dâng trào.

"Ryūto... cảm ơn anh."

Cô ấy thì thầm nhẹ nhàng, rồi khẽ cúi đầu.

"...Ừm. Em, em quyết định rồi. Ngày mai em sẽ trả lờiエリマネ."

Nói rồi, Runa ngẩng mặt lên nhìn tôi.

"Khi nào mọi chuyện rõ ràng, em sẽ báo cho anh nhé. Nhưng anh đừng lo lắng quá."

"...Ừm."

Tôi vẫn bận tâm không biết Runa sẽ trả lờiエリマネ thế nào.

Nhưng chắc là khi mọi chuyện được quyết định, cô ấy sẽ nói cho tôi biết.

"...Dù vậy, em bất ngờ lắm. Em hoàn toàn không nghĩ hôm nay anh sẽ nói những lời như vậy."

Bỗng nhiên, Runa bật cười rạng rỡ.

Nhờ đó, tôi cũng trở lại bình thường.

"A, anh, xin lỗi, anh tìm kiếm 'bất ngờ cho người yêu ở Magical Sea' thì toàn ra 'cầu hôn' thôi... Anh cũng nghĩ mình có hơi vội vàng quá nhưng mà..."

Nhìn chiếc giày thủy tinh trong tay Runa, tôi chợt thấy ngượng chín mặt, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

"...Nhưng đây là... tấm lòng thật của anh đấy."

Tôi nghĩ mình phải nói rõ điều đó một lần nữa.

"Ừm... em vui lắm."

Runa khẽ nheo mắt mỉm cười, nhìn chằm chằm vào vật lấp lánh trong tay mình.

"...Thật ra em cũng hơi thắc mắc không biết bao giờ anh mới chịu nói."

"Hả?"

Tôi ngơ ngác, Runa lại nở nụ cười tinh nghịch nhìn tôi.

"Anh nói với Maria rồi đúng không? 'Tốt nghiệp đại học sẽ cưới Runa' ấy."

"Á, cái đó..."

Cái cô Kurose-san này...!

Đúng là tôi sai khi không dặn cô ấy giữ kín.

"...A, từ hồi cấp ba... anh đã nghĩ vậy rồi."

"Em cũng thế."

Tôi vẫn đang vã mồ hôi lạnh, Runa lại đưa mắt nhìn tôi đầy ngượng ngùng.

"Em vẫn luôn muốn kết hôn với Ryūto. Đương nhiên, bây giờ cũng vậy."

"Runa..."

Đột nhiên, tôi chợt để ý đến ánh mắt người khác và đảo mắt nhìn quanh.

Sau khi pháo hoa kết thúc, cả khu vui chơi đã tràn ngập không khí về nhà, khu vực gần lối ra vào có rất đông người qua lại. Mọi người đều mải nghĩ đến những món quà lưu niệm sắp mua hoặc những chuyện sau đó, chẳng ai để ý đến hai đứa tôi đang đứng dựa vào bức tường để nói chuyện.

Nikoru và Sekiya chắc đã đến khách sạn rồi.

"...À, ngày mai, em có việc từ sáng không...?"

Tôi hỏi một cách gượng gạo, Runa cũng gật đầu với sự gượng gạo tương tự.

"Ư, ừm..."

"Đúng, nhỉ..."

Điều đang hiện lên trong đầu hai đứa tôi chắc chắn là cùng một thứ.

"............"

Chỉ vì bỏ lỡ một cơ hội, tại sao mọi chuyện lại trở nên khó khăn đến vậy?

Từ cái ngày ba năm trước, hai đứa tôi đáng lẽ phải có cùng một cảm xúc.

"............"

Sau một khoảng lặng khá dài.

"...Về thôi anh."

Runa đưa tay cho tôi và bắt đầu bước đi.

"...Ừ, đúng vậy."

Tôi nắm lấy tay cô ấy, sánh bước cùng cô ấy.

Hơi ấm từ bàn tay Runa đang nắm chặt truyền đến, tôi cảm nhận được mùa xuân đang về. Hay là tay tôi cầm cốc trà sữa trân châu nên bị lạnh nhỉ?

"Cái này, em sẽ giữ gìn thật cẩn thận nhé."

Runa khoe chiếc giày thủy tinh trong tay, mỉm cười. Trên tai và ngón tay cô ấy, viên đá moonstone đang lấp lánh.

Runa luôn trân trọng những món quà của tôi. Dù chúng có lẽ không phải là những thứ đắt tiền có thể đeo được nhiều năm.

"...Anh sẽ cố gắng để có thể tặng em những món đồ tuyệt vời hơn nữa."

Lời tôi nói nhỏ đến mức Runa không nghe thấy, vì quá ngượng.

"Hả?"

Cô ấy hỏi lại với vẻ khó hiểu, tôi chỉ cười và lắc đầu.

"Không có gì đâu."

Tôi nghĩ, chỉ cần vầng trăng khuyết đang dần lặn kia nghe thấy lời thề thầm kín của tôi là đủ rồi.