Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

15 31

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

159 215

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

254 4535

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

300 1378

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

19 51

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

548 1511

Quyển 6 - Chương 2

embed0010.jpg

"Ôi, ngại quá, Ryūto-kun. Mới ngày đầu mà đã bắt cậu làm việc ngay như vậy."

Trong phòng biên tập vào buổi chiều tối, khi tôi báo cáo đã hoàn thành công việc được giao, anh Fujinami, một nhân viên của tòa soạn, mỉm cười nói.

Nhờ Maria giới thiệu, tôi đến phòng biên tập tạp chí truyện tranh của nhà sách Iidabashi. Sau một buổi phỏng vấn nhanh và hoàn tất thủ tục hành chính, tôi lập tức được nhận vào làm thêm.

Anh Fujinami là một nhân viên nam khoảng cuối hai mươi, có vẻ là một biên tập viên bận rộn khi phụ trách nhiều tác giả. Anh ấy có vóc dáng bình thường, gương mặt hiền lành không quá nổi bật nhưng rất dễ gần. Nhờ vậy, người hướng nội như tôi cũng không cảm thấy e dè chút nào.

"Maria nói cậu là người chăm chỉ và giỏi giang, nên tôi cũng đoán vậy. Nhưng cậu còn vượt cả mong đợi nữa kìa."

"Dạ không, có phải công việc gì cần dùng đầu óc nhiều đâu ạ..."

Tôi nói xong câu ấy với ý khiêm tốn, nhưng rồi lại lo lắng không biết có bị hiểu lầm là coi thường công việc được giao không.

Tuy nhiên, anh Fujinami chẳng hề bận tâm, chỉ mỉm cười hiền hậu.

"Không đâu, những công việc thoạt nhìn tưởng đơn giản, ai cũng làm được ấy, nhưng người thông minh sẽ biết cách làm việc hiệu quả hơn nhiều đấy."

"...À... Vâng, em cảm ơn ạ."

Thế là tôi lại được khen ngược. Đúng là người lớn có khác... Tôi rụt cổ lại vì cảm thấy ngại ngùng.

"Cậu vất vả rồi. Giờ cậu có thể về được rồi đấy. Maria cũng vậy, tuy hơi sớm một chút nhưng hôm nay cứ thế thôi, hai người về cùng nhau nhé?"

Maria đang sắp xếp tài liệu ở bàn bên kia liền dừng tay khi nghe anh Fujinami nói.

"Vâng, em cảm ơn ạ."

Thế là, chúng tôi cùng nhau ra về.

Lúc đó là gần bảy giờ tối.

Thông thường, thứ Tư là ngày tôi đi dạy kèm, nhưng vì tất cả học sinh mà tôi phụ trách vào ngày đó đều là học sinh cuối cấp nên tôi đã được nghỉ từ tháng Hai. Đại học thì đã vào kỳ nghỉ xuân rồi, vậy nên tôi mới đến tòa soạn từ nhà lúc hai giờ chiều theo đúng lịch hẹn.

Như tôi đã biết từ khung cảnh nhìn qua cửa sổ tòa nhà, bên ngoài trời đã tối mịt.

"Ryūto-kun, cậu có đói không?"

Khi chúng tôi gần đến khu vực ga tàu, Maria hỏi.

"...À, ừm. Cũng hơi hơi."

Tôi ngập ngừng một lát, nhưng sự thật là tôi đã thấy hơi đói bụng từ khoảng hai tiếng trước, nên chẳng thể nói dối được.

Maria ngước nhìn tôi, khóe môi khẽ nhếch lên.

"Nếu không phiền, chúng ta đi uống chút gì đó không?"

Nói rồi, Maria cười. Lúc nào không hay, cô ấy đã mang một vẻ mặt trưởng thành của một người phụ nữ.

"À, phải rồi. Ryūto-kun vẫn mới mười chín tuổi thôi nhỉ?"

Sau khi bước qua tấm rèm cửa và ngồi vào bàn, Maria lên tiếng. Đó là vì tôi đã khai báo là "không uống được rượu".

"Thế mà tôi lại đưa cậu đến đúng quán nhậu. Xin lỗi nhé."

"Dạ không sao đâu. Cứ tự nhiên mà uống đi ạ."

Đúng là đã là tháng Hai rồi, nên hầu hết bạn bè cùng lứa của tôi chắc cũng đủ tuổi uống rượu rồi. Ngoài Runa ra, tôi chỉ thường đi ăn với Kujibayashi-kun thôi, mà anh ấy lại không uống được rượu, nên gần đây tôi cũng không để tâm lắm chuyện này.

"Ừm. Vậy thì tôi không khách sướt đâu nhé."

Maria lướt nhanh qua thực đơn trên bàn rồi giơ tay về phía nhân viên.

"Một ly bia tươi. ...Còn Ryūto-kun thì sao? Cậu chọn được chưa?"

"À, ừm... Có Coca không ạ?"

"Vâng, một ly bia tươi và một ly Coca ạ."

Sau khi nhân viên rời đi, tôi lại nhìn quanh quán.

Quán ăn nhỏ nhắn, sáng sủa, mang phong cách Nhật Bản, tạo cảm giác lưng chừng giữa một quán cơm bình dân và một quán nhậu. Nhìn những tờ thực đơn dán trên tường, có vẻ như đa số món ăn đều có giá phải chăng, đúng là nơi để cánh đàn ông thư giãn sau giờ làm.

"Vâng, một ly bia tươi, một ly Coca đây ạ!"

Một nhân viên khác với người đã nhận đơn mang đến, đặt trước mặt tôi một cốc bia đầy bọt trắng xóa.

"Thôi xong, đúng là như vậy rồi."

Maria ngồi đối diện, cười khổ rồi đổi ly Coca của mình cho tôi.

"Nào, chúc mừng ngày đầu đi làm của Ryūto-kun!"

Maria tươi cười nói, rồi cụng ly bia của mình vào ly của tôi.

"Cạn ly."

Tôi nhấp một ngụm Coca rồi đặt ly xuống bàn.

Maria thì ghé miệng vào ly bia, nghiêng cốc và tu một hơi ừng ực như muốn hút hết cả lớp bọt trắng.

"...Phù! Bia sau giờ làm đúng là tuyệt vời nhất!"

Maria đặt ly xuống, liếm lớp bọt trắng còn dính trên môi. Nụ cười nhăn nhó của cô ấy trông y như một người mê rượu vậy.

"...Chị thích bia à?"

"Phải đó. Mà nói chung rượu gì cũng được, nhưng hơi ngại shochu một chút."

"Vậy ạ..."

Hình ảnh này của Maria hoàn toàn khác xa so với vẻ thanh tao hồi cấp ba, khiến tôi bất ngờ đến nỗi không biết nói gì.

"Có vẻ tôi uống khá được. Còn Runa thì kém lắm nhỉ. Hai đứa mà đi uống cùng nhau là thế nào Runa cũng gục rất nhanh."

"...Vậy sao ạ."

Runa khi đi ăn riêng với tôi thường uống đồ không cồn để chiều ý tôi. Bản thân cô ấy cũng không có vẻ gì là thích rượu lắm, nhưng với Maria thì lại uống bình thường sao?

Nghe Maria, người phụ nữ trưởng thành mà tôi chưa từng biết đến, kể chuyện về Runa mà tôi không hề hay biết, tôi, một thằng nhóc mười chín tuổi, bỗng cảm thấy mình như bị bỏ lại phía sau.

"...Nhưng mà, Runa kém rượu có lẽ là do lúc nào cũng mệt mỏi đấy."

Bỗng dưng, Maria nhìn đi đâu đó rồi nói.

"Con bé thật sự rất cố gắng, lần trước nhìn nó tôi cũng thấy vậy."

Cô ấy chắc đang nhắc đến lần Runa gọi điện thoại từ điện thoại của mình hôm nọ.

"Dì Misuzu vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại thì phải. Vẫn phải đi bệnh viện lấy thuốc thường xuyên đấy."

"...Hả?"

Tôi không hiểu chuyện gì nên nhìn chằm chằm vào Maria.

Maria nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực.

"...Runa chưa kể cho cậu nghe à? Chuyện 'trầm cảm sau sinh' của dì Misuzu ấy."

"Chuyện đó là sao vậy..." Tôi nín thở, Maria liền giải thích.

Dì Misuzu sau nhiều năm điều trị vô sinh vất vả mới mang thai, rồi phải nằm liệt giường vì dọa sinh non, và rồi đột nhiên trở thành mẹ của cặp song sinh. Vết mổ chưa lành thì đã phải lao vào những ngày tháng chăm con như bão táp. Gánh nặng của giai đoạn sơ sinh vốn đã khắc nghiệt giờ nhân đôi, lại thêm việc không có sữa mẹ do thể trạng, khiến dì ấy suy sụp tinh thần hoàn toàn.

Ba của Runa, tức là chồng của dì Misuzu, thì công việc bận rộn, hầu như không can thiệp vào việc nhà. Bà ngoại của Runa, tức là mẹ chồng của dì Misuzu, thì có thể giúp mua sắm, giặt giũ, nấu nướng, nhưng lại không đụng tay vào việc chăm sóc trẻ sơ sinh, có lẽ vì e ngại.

Dì Misuzu lại là người sống ở Kansai cho đến khi kết hôn, nên không có anh chị em hay bạn bè thân thiết ở gần để giúp đỡ.

Vì vậy, để giúp dì Misuzu dù chỉ một chút, Runa đã chủ động nhận trách nhiệm chăm sóc các em gái. Đó là câu chuyện mà Maria kể.

"...Thì ra là vậy..."

"Đừng nói là tôi kể cho cậu nghe nhé. Runa chắc là không muốn nói vì muốn giữ sự riêng tư cho dì Misuzu."

Nói xong, Maria lại ngửa cổ tu thêm một ngụm bia.

"Nhưng mà, Ryūto-kun, vì chuyện đó mà cậu không gặp được Runa thường xuyên đúng không? Cậu có thể nghĩ tại sao con bé lại phải chăm sóc em gái cùng cha khác mẹ đến mức đó, nhưng đó là hoàn cảnh của nó."

"Vâng..."

"Con bé tử tế lắm đấy."

Maria nheo mắt nói vậy, rồi khi chạm mắt với tôi, cô ấy mỉm cười thân thiện.

"Chắc cậu cũng biết rồi."

"...Vâng..."

Khi tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ, Maria bỗng như chợt nhận ra điều gì đó mà mở lời.

"À phải rồi. Chúng ta gọi đồ ăn đi chứ nhỉ?"

Cô ấy mở thực đơn ra và đưa cho tôi.

"Cứ gọi món cậu thích đi. Hôm nay tôi mời, coi như là tiền bối chỉ dẫn đấy."

Maria cười nói. Cô ấy trông thật tự nhiên và là một người phụ nữ trưởng thành vô cùng cuốn hút, hơn cả những gì tôi từng thấy.

Tuần sau, tôi hẹn gặp một người.

"Yo, Yamada!"

Thấy Sekiya-san giơ tay trước tượng cú mèo ở điểm hẹn, tôi bất giác cười khổ.

"Lâu lắm rồi mới nghe anh gọi em như vậy đấy."

"Tự nhiên anh lại nhớ về cái hồi mày còn là học sinh cấp ba."

Tôi và Sekiya-san vẫn giữ liên lạc và vài tháng lại đi ăn cùng nhau một lần.

"Mày lớn thật rồi đấy."

Khi chúng tôi vai kề vai bước đi trên con đường trước ga tàu, sáng hơn cả ban ngày nhờ ánh đèn nhân tạo, Sekiya-san nheo mắt nhìn tôi.

"Ơ? Thật ạ? Em có cao thêm được centimet nào đâu kể từ năm lớp mười một."

Tôi không thấy khoảng cách chiều cao giữa tôi và Sekiya-san thu hẹp lại chút nào kể từ ngày đó.

"Nông cạn quá. Không phải cái kiểu đó, mà là cái gì nhỉ, như kiểu khí chất của người lớn ấy? Đúng là 'chàng trai pháp ứng' có khác mà."

"Cái gì thế ạ?"

Lại cái đó nữa, anh ấy lại nói đúng cái chuyện đang làm tôi bận tâm gần đây, khiến tôi cảm thấy phức tạp.

"Anh hiểu mà. Ba năm nay mày đã trưởng thành hơn rất nhiều. Còn anh thì vẫn y nguyên, chẳng thay đổi gì cả. Ghen tỵ ghê."

Sekiya-san năm nay vẫn đang ôn thi đại học. Mối quan hệ của anh ấy với Nikoru cũng vẫn như ba năm trước.

Anh ấy bận học đến nỗi không có thời gian gặp Nikoru, nên tôi không bao giờ chủ động rủ. Lần nào cũng là Sekiya-san chủ động. Lần này đã là giữa tháng Hai, chắc là việc thi cử đã bớt căng thẳng rồi.

"Dạo này thế nào? Với cô bé ấy. Bên đó vẫn bận lắm à?"

Trong quán thịt nướng mà chúng tôi bước đại vào, Sekiya-san ngồi đối diện hỏi tôi.

Sau khi nhân viên đến bật bếp nướng, anh ấy lại hỏi một cách tự nhiên.

"Bận lắm ạ... Chắc là cứ thế này mãi, đến vô tận luôn mất."

"Cái gì thế? Cuộc đời ôn thi của anh à? Mà thôi, chẳng buồn cười chút nào, gở quá đi mất."

Anh ấy tự kết luận rồi một mình bật cười.

"À, nếu chỉ là bận chăm sóc em gái thì trẻ con rồi cũng lớn thôi mà."

Sekiya-san cười nhạt, ánh mắt xa xăm.

"...Anh cũng phải tự mình dứt khoát một lúc nào đó thôi."

Trên gương mặt anh ấy khi thì thầm câu đó, phảng phất nỗi buồn.

"Cứ bám váy cha mẹ mãi, ăn ké rồi còn được cho đi học trường luyện thi... Trong khi bạn bè cùng khóa thi đỗ đại học ngay thì tháng Tư này đã đi làm cả rồi."

Khi tôi đang không biết nên đáp lời thế nào, Sekiya-san ngẩng mắt lên và cười với tôi.

"Đây là lần cuối cùng anh thi. Vì vậy, năm nay anh cũng nộp hồ sơ vào các trường không phải y khoa. Giờ cũng đã có vài kết quả đậu rồi, thế nào cũng thành sinh viên đại học được."

"...Kết quả ngành y thì vẫn chưa có ạ?"

Tôi hỏi, vừa mong anh ấy đừng nói như vậy. Sekiya-san cười tự giễu.

"Mấy trường có kết quả rồi thì đều tạch. Nhưng vẫn còn vài trường chưa thi mà."

"Ơ, thời điểm quan trọng như vậy mà anh lại đi đến đây với em có sao không ạ?"

Tôi bất ngờ kêu lên, Sekiya-san nhìn tôi một cách buồn cười. Anh ấy vừa dùng kẹp gắp thịt đặt lên vỉ nướng.

"Đã học hành bốn năm trời rồi, nếu trình độ của anh mà vì đi ăn thịt nướng hai tiếng với mày ngay trước kỳ thi mà trượt thì đằng nào cũng chẳng đậu được trường nào đâu."

"............"

Đúng là như vậy thật, nhưng ý tôi là vấn đề tâm trạng kia.

"...Anh mệt rồi."

Bỗng dưng, Sekiya-san thì thầm như trút bỏ sự yếu đuối. Anh ấy chống một khuỷu tay lên bàn, gục mặt xuống mà chẳng phải kiểu chống cằm.

"Anh muốn gặp Nikoru."

Khi tôi nghe được những lời đó.

Bất chợt.

Tôi có cảm giác rằng Sekiya-san đã gọi tôi đến đây chỉ vì muốn nói ra lời thật lòng này.

"...Con gái sướng thật đấy. Cứ muốn 'gặp' là có thể tự mình nói ra ngay."

Sekiya-san lật đi lật lại miếng thịt trên vỉ nướng bằng chiếc kẹp một cách vô thức, vừa càu nhàu.

Tôi không muốn nhìn anh ấy yếu đuối như vậy, cuối cùng tôi cũng lên tiếng.

"...Con trai cũng vậy, nếu muốn nói thì cứ nói ra thôi chứ ạ."

Sekiya-san dừng tay cầm chiếc kẹp lại, nhìn tôi.

"'Muốn gặp', tự mình nói thẳng với người ta."

Anh ấy thoáng sững người, rồi nhìn chằm chằm vào tôi.

"...Mày nói được à?"

Lần này, đến lượt tôi giật mình.

Sekiya-san nhìn tôi với ánh mắt vừa tự giễu vừa như thấu hiểu, rồi nói.

"Ngày mai, là mười bốn tháng Hai đấy."

Valentine ba năm trước, Runa tặng tôi món bánh Gateau Chocolat tự làm.

Năm sau, và năm sau nữa... năm ngoái, tuy không phải tự làm, nhưng chúng tôi đã hẹn hò trước mấy tuần và tôi nhận được sô cô la của một thương hiệu nổi tiếng.

Và năm nay.

Runa không hỏi tôi về kế hoạch ngày mười bốn.

Hơn nữa, hôm nay Runa cũng không nhắn tin cho tôi.

Lại là "Quản lý khu vực" nữa sao?

Tôi cảm thấy thật hối hận vì mình chưa từng làm việc ở vị trí có trách nhiệm trong xã hội, không uống được rượu, chẳng biết gì về thế giới của người lớn cả.

── Mày nói được à?

Ban đêm, khi nằm trên giường trong phòng mình và nghịch điện thoại, tôi lại nhớ đến lời của Sekiya-san.

"...Nhưng mà, nếu giờ mà nói thì lại giống như một thằng con trai chỉ muốn sô cô la thôi vậy..."

Đầu óc Ryūto rối bời, anh cứ dán mắt vào khung chat với Runa, phân vân không biết có nên bấm nút gọi hay không.

Đúng lúc ấy, điện thoại anh đổ chuông. Là Runa gọi đến. Thời điểm trùng hợp đến mức Ryūto thoáng nghĩ không biết có phải mình tự ấn gọi không.

“Ru… Runa!?”

“Ryūto à~ Em xin lỗi anh quá chừng! Tối qua em lại bị quản lý khu vực rủ đi nữa rồi…”

“...!”

Quả nhiên là vậy sao…

Dạ dày Ryūto quặn thắt lại, nặng trĩu, nhưng anh vẫn phải giữ vẻ điềm tĩnh của một người bạn trai đã yêu nhau ba năm rưỡi.

“À, ừ… Em vất vả rồi, cứ thế này mãi thì mệt lắm…”

“Ryūto ơi…”

Vừa nghe đến đó, giọng Runa bỗng ngọt lịm.

“Em nhớ anh quá…”

Giọng nói ấy nghe thật cô đơn. Ryūto cảm tưởng như hơi thở của Runa đang run rẩy, xuyên qua chiếc điện thoại và chạm vào tai mình ngay khoảnh khắc đó.

Lời của tiền bối Sekiya vừa nói lúc nãy bỗng hiện về, khiến lòng anh se lại.

“...Anh cũng, nhớ Runa lắm.”

Ryūto vô thức thốt lên, Runa chợt giật mình nín thở.

“Thật hả?”

“Ừ. Anh rất muốn gặp em, luôn… ngày nào cũng nghĩ vậy.”

Vì Runa đã đi làm.

Còn anh thì phải chuyên tâm học hành.

Anh tự nhủ rằng việc không thể gặp nhau thường xuyên như trước là điều hiển nhiên, cứ tự lừa dối mình như vậy mà sống qua ngày.

Nhưng thực ra, dù là bây giờ, anh vẫn muốn được nhìn thấy nụ cười của Runa mỗi ngày.

Người phụ nữ đặc biệt duy nhất mà anh đã quyết định sẽ trân trọng cả đời.

“Ryūto…”

Giọng Runa run run.

Rồi, điều tiếp theo anh nghe được là một giọng điệu dứt khoát.

“Vậy thì, mình gặp nhau đi. Em quyết rồi. Tối mai anh có rảnh không?”

“Hả!? Đượ, được sao!?”

Là một lời đề nghị đáng lẽ phải khiến anh vui sướng, nhưng diễn biến quá nhanh lại khiến anh bối rối.

“Ừm. Buổi nhậu tối qua, em đi cùng cửa hàng trưởng của em, cô ấy nói là: ‘Dạo này thấy Runa bị quản lý khu vực triệu tập nhiều, chắc mệt lắm, ngày mai về sớm cũng được đấy’.”

“À, ra là vậy…”

Ryūto vừa ậm ừ vừa thở phào nhẹ nhõm, may quá, không phải uống riêng với quản lý khu vực. Cửa hàng trưởng là nữ mà.

“...Vậy thì, ngày mai mình gặp nhau nhé!”

Sau khi hẹn địa điểm, Runa cất tiếng nói rộn ràng, vui vẻ.

“Ừm, anh rất mong đợi.”

Ngắt điện thoại, lòng Ryūto tràn ngập hân hoan.

Một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu anh: không biết tiền bối Sekiya đã liên lạc được với Yamana chưa.

Trước bảy giờ tối, Ryūto và Runa đã gặp nhau trước ga Shinjuku.

“Ryūto—!”

Runa, sau một thời gian không gặp, vẫn đáng yêu như ngày nào. Dù không thể nói rõ là ở điểm nào, nhưng anh cảm thấy cô lại xinh đẹp hơn một chút.

Thực tế, từ khi bắt đầu làm việc trong ngành thời trang, Runa đã ăn mặc sành điệu hơn hẳn. Yamana và Tanikita Akari cũng từng nói như vậy hồi năm ba cấp ba, nên đây là một cảm nhận mà Ryūto có thể tự tin khẳng định.

“Đi thôi, đi thôi. Em đã đặt chỗ rồi đó!”

“À, vậy à… Cảm ơn em, ngại quá.”

“Không sao đâu, không sao đâu, em vì quá hào hứng nên tự làm đó mà!”

Nói đoạn, Runa khẽ nép vào Ryūto để tránh dòng người đông đúc. Ngón tay cô uyển chuyển quấn lấy ngón tay trái của anh, rồi siết chặt lấy bàn tay anh.

Ấm áp làm sao.

Ryūto cảm nhận được hơi ấm từ làn da của Runa.

“À, mình yêu cô ấy biết bao”, lòng anh chợt rộn ràng. Kỳ lạ đến nỗi anh tự hỏi sao mình có thể sống mà không gặp cô ấy lâu đến vậy.

Dù bao nhiêu năm trôi qua, Ryūto vẫn sẽ mãi yêu Runa.

Quán mà Runa đặt là một quán rượu vang mang phong cách sang trọng, trưởng thành. Những chai rượu xếp dài trong tủ kính trong suốt dọc theo tường tạo nên một không khí thanh lịch.

Đi vào trong, họ được dẫn đến một phòng riêng ở cuối quán. Phòng có hai chiếc ghế sofa đôi đối diện nhau qua một chiếc bàn, và là một phòng kín hoàn toàn với cửa lùa.

“Thấy phòng riêng còn trống nên em đặt luôn. Chắc là do có người hủy ấy nhỉ? Em đặt online trên tàu điện buổi sáng đó.”

“Vậy à, cảm ơn em.”

Ryūto hơi bồn chồn khi ngồi xuống chiếc ghế sofa sang trọng, đối diện với Runa.

Sau khi nhân viên rời đi, anh và Runa cùng nhau xem thực đơn.

“Quán này này, quản lý khu vực hay dẫn em đến lắm. Món bạch tuộc ngâm siêu ngon luôn, em muốn Ryūto cũng được ăn thử. Anh thích bạch tuộc mà, đúng không?”

“Ừ. Anh muốn ăn.”

“Với lại, món nấm nướng cũng đỉnh của chóp luôn! To lắm, giống nấm hương ấy. Lần đầu ăn em phê lòi luôn!”

“Ồ, nghe ngon nhỉ.”

Vì đã yêu nhau lâu nên Runa rất hiểu khẩu vị của anh.

“Vậy thì, em gọi món theo gợi ý của em nha?”

“Ừm.”

“Đồ uống thì…”

Runa mở trang đồ uống không cồn, nên Ryūto lật sang trang đồ uống có cồn cho cô.

“Em có thể uống mà.”

“À, thôi không cần đâu. Mình cụng ly bằng rượu vang không cồn nha!”

Runa mỉm cười đóng thực đơn lại, rồi bấm nút gọi nhân viên.

“Em thường chỉ một ly là say rồi, nên hôm nay em muốn thưởng thức các món ăn.”

Anh biết Runa đang chiều ý mình, nhưng cô ấy vẫn mỉm cười duyên dáng, không khiến anh cảm thấy phiền lòng chút nào. Runa vẫn dịu dàng và đáng quý như vậy.

Nhưng, đứng trước cô gái như thiên thần ấy, Ryūto vẫn có chút vướng bận…

Các món Runa gọi đều đúng ý Ryūto và rất ngon.

Sau khi ăn vơi bớt cơn đói, Ryūto bồn chồn nhìn quanh căn phòng riêng.

Nội thất chủ đạo là trắng và đen, đơn giản nhưng mang lại cảm giác thư thái. Trên tường có treo vài bức tranh hình học, có lẽ là nghệ thuật hiện đại.

Khi tưởng tượng cảnh Runa dùng bữa với người đàn ông khác trong một không gian đẹp như thế này… lòng anh không khỏi xao động.

“...Với quản lý khu vực, em cũng luôn dùng phòng riêng à?”

Ryūto dè dặt hỏi, Runa khẽ lắc đầu.

“Không. Người đó đúng là hay rủ đột xuất lắm, nên chẳng bao giờ đặt trước đâu. Lúc nào cũng gọi điện cho quán ngay trước đó, nếu không có chỗ thì đi quán khác thôi. Phòng riêng thì phải đặt trước mới có chứ.”

“Vậy à.”

Ryūto thở phào nhẹ nhõm một chút.

“Lúc đi vệ sinh em có đi ngang qua đây, thấy có phòng riêng nên em nghĩ ‘Mình muốn đến đây với Ryūto quá’, thế là em tự ý để mắt tới thôi.”

Nói rồi, Runa nhìn Ryūto, nở một nụ cười trêu chọc.

“...Có phải Ryūto đang ghen với quản lý khu vực không?”

“Kh, không, đâu có…”

Bị nói trúng tim đen, Ryūto nhất thời không biết biện minh sao, đâm ra lúng túng.

Thấy anh như vậy, Runa bật cười khúc khích.

“Không sao đâu, người đó chỉ là một ông chú vui tính thôi mà. Có vợ siêu xinh đẹp và con gái siêu đáng yêu nữa.”

“...Nhưng mà, dù sao thì, người mà đã ngoại tình thì vẫn sẽ ngoại tình thôi mà…?”

Nghe Ryūto nói, mặt Runa chợt tối sầm lại trong thoáng chốc.

“...Thì, cũng đúng…”

“À…!”

Ryūto nhớ đến những ví dụ về người nổi tiếng nên buột miệng nói ra, nhưng rồi anh sực nhớ ra cha của Runa cũng là người như vậy… và anh thấy hoảng hốt.

“Không, à, nhưng mà, không phải anh nghi ngờ người đó với Runa ngoại tình đâu. Anh chỉ lo Runa bị quấy rối tình dục hay bị làm khó dễ thôi…”

Ryūto cố gắng tìm lời để xoa dịu, Runa ngẩng mặt lên mỉm cười.

“À, ra vậy. Cảm ơn anh. …Đúng là Ryūto vẫn dịu dàng như vậy.”

Runa thì thầm, rồi mỉm cười trấn an.

“Nhưng mà, thật sự không sao đâu. Người đó không chỉ gọi mỗi em đâu, mà còn gọi rất nhiều cửa hàng trưởng và phó cửa hàng trưởng khác nữa. Nếu là một ông già dâm dê như vậy, trong thời đại này, sẽ bị công ty xử lý ngay lập tức chứ?”

“Cũng phải…”

Công ty, dường như là một nơi nghiêm khắc hơn nhiều so với tưởng tượng của Ryūto. Anh có hơi xấu hổ, nhưng sự vướng bận vẫn còn đó.

“Nhưng, nhưng mà, Runa đã từng nói rồi mà? Kiểu như ‘người đó đang dò xét tình cảm của em’ gì đó…”

“À, chuyện đó à…”

Runa nói như vừa nhớ ra, rồi mặt trở nên nghiêm túc.

“Thật ra thì…”

Giọng Runa hơi cứng lại, cô định bắt đầu kể thì…

Tiếng rung điện thoại vang lên trong phòng riêng tĩnh lặng, Runa lục tìm trong túi xách. Cô lấy ra chiếc điện thoại đang sáng đèn và rung lên.

“À, bà nội gọi. Có chuyện gì vậy nhỉ. Giờ này mà gọi lạ ghê…”

Runa nhìn màn hình và lẩm bẩm.

“Bắt máy đi. Có khi là việc khẩn cấp đó.”

“Ừm…”

Runa liếc nhìn về phía cửa, rồi nhấn nút trả lời. Chắc cô nghĩ vì là phòng riêng nên gọi điện thoại cũng không sao.

“...Có chuyện gì vậy, bà nội?”

Runa nhỏ giọng, dè dặt hỏi.

*“Runa này, thức ăn dặm ở đâu thế con?”*

Có lẽ vì là người thường nói to, giọng bà nội vọng ra từ đầu dây rõ đến mức Ryūto không cần căng tai cũng nghe thấy.

*“Bà Misuzu nói có đồ cần mua ở tiệm thuốc xa một chút nên nhờ bà trông Haruna với Haruka đó con~ Rồi tự nhiên hai đứa khóc ầm lên, bà chẳng biết làm sao cả. Có phải tụi nhỏ đói bụng không nhỉ? Bà Misuzu chẳng nói một lời nào hết.”*

“Con nghĩ tụi nhỏ không đói đâu, bà nội.”

Runa vẫn rất bình tĩnh.

“Bà Misuzu cho tụi nhỏ ăn uống đúng giờ lắm mà. Bây giờ chắc là tụi nhỏ buồn ngủ đó. Bà bế tụi nhỏ được không?”

*“Hả? Bế hả? Bế đứa nào?”*

“Cả hai đứa ạ.”

*“Không được đâu con ơi~ Một đứa đã nặng rồi, bà đau lưng mất.”*

“Bà cứ ngồi xuống sofa, bế mỗi tay một đứa là được thôi mà. Cứ ôm sát ngực với bụng là tụi nhỏ sẽ an tâm nín khóc đó.”

*“Nói vậy chứ con ơi~ Bà đâu phải mẹ hay Runa đâu…”*

Bà nội nói với giọng yếu ớt.

*“Này Runa, hôm nay con lại về muộn nữa hả?”*

Runa liếc nhìn Ryūto, nhưng rồi cô dứt khoát mở miệng.

“Vâng, con xin lỗi. Hôm nay con có việc quan trọng. Con sẽ về trước khi quá muộn, với lại bà Misuzu đi mua đồ thì cũng về ngay thôi mà.”

*“Thật là phiền quá. Một đứa thì còn đỡ, đằng này là hai đứa sinh đôi mà… Một mình bà lo không nổi đâu. Trẻ con cũng vậy, không có mẹ thì cũng bất an thôi.”*

“Nếu bà nói vậy thì con cũng đâu phải mẹ tụi nhỏ, lúc đầu con cũng bất an mà. Nhưng không sao đâu. Bà nội cũng là người nhà mà.”

Runa mỉm cười hiền hậu nói.

“Có lẽ, trẻ con ấy, sẽ yêu những người ở bên cạnh, và vô điều kiện dịu dàng với chúng. Nên con nghĩ, dù không phải là gia đình ruột thịt thì cũng có thể thay thế vai trò của người mẹ được.”

Nhìn nụ cười dịu dàng của Runa khi cô nói, Ryūto hiểu được cô yêu thương hai cô em gái cùng cha khác mẹ của mình biết bao.

Có lẽ ban đầu là để giúp đỡ bà Misuzu…

Nhưng không chỉ là nghĩa vụ.

Runa yêu thương những cô em gái ấy.

Vì vậy, dù mệt mỏi vì công việc, cô vẫn có thể cố gắng.

Và qua cuộc điện thoại với bà nội, Ryūto nhận ra vai trò của Runa trong gia đình Shirakawa lớn đến nhường nào.

Bà nội vẫn tiếp tục than vãn với Runa, nhưng rồi:

*“...À, bà Misuzu về rồi. May quá~”*

Và đột nhiên dập máy cái rụp.

“...Haizz. Bà nội con thật ra không thích trẻ con đâu. Dù bà cũng tự nuôi hai đứa rồi ấy chứ.”

Sau khi điện thoại kết thúc, Runa nói vậy và cười khổ.

Nhưng ngay sau đó, điện thoại lại rung lên.

“Trời ơi, lần này là chuyện gì nữa vậy bà nội?”

Không thèm nhìn kỹ, Runa đã bắt máy.

*“Runa này, xin lỗi em! Nghe chị nói đã!?”*

Giọng một phụ nữ trẻ vang lên từ đầu dây bên kia. Cô ấy có vẻ đang cực kỳ bối rối, đến mức không để ý đến câu nói “bà nội” của Runa.

“Hả, chị, chị cửa hàng trưởng!?”

Runa tạm thời rời điện thoại khỏi tai, kiểm tra màn hình và tròn mắt.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

*“Cái màn hình trưng bày hoa anh đào ấy, không phải ngày mốt mà là ngày mai phải làm rồi! Chị vừa nhận ra sau khi Runa về, là do tin nhắn từ trụ sở chính. Kanna cũng giúp chị đến tận lúc đóng cửa rồi nhưng chị không thể bắt các bạn nhân viên làm thêm giờ được nên đã cho về rồi…”*

Xem ra là chuyện công việc.

*“Chị định giao cho Runa phụ trách phối đồ cho ma-nơ-canh ở lối vào vì em có gu thẩm mỹ tốt… Nếu em vẫn còn ở gần đây thì quay lại giúp chị một tay được không? Chị xin em đó! Lần sau chị mời em bất cứ thứ gì em muốn!”*

Runa lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mặt bàn, rồi khẽ nhắm mắt, hít thở sâu như thể đang lấy lại bình tĩnh.

“...Vâng, em hiểu rồi. Em vẫn đang ở Shinjuku nên em sẽ đến ngay.”

Mở mắt ra nhìn về phía cửa, Runa nói bằng giọng dứt khoát.

*“Thật á!? Cảm ơn em nhiều! Lỗi của chị, thật sự xin lỗi em quá nhiều!”*

Cửa hàng trưởng liên tục xin lỗi và cảm ơn Runa cho đến khi cúp máy.

“…………”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Runa nhìn chằm chằm vào điện thoại với vẻ mặt phức tạp một lúc.

“...Em xin lỗi, Ryūto. Có rắc rối trong công việc nên em phải quay lại cửa hàng.”

“Ừm.”

Tình hình thế nào mình cũng hiểu rõ phần nào rồi, mình gật gật đầu.

"Mệt nhọc quá nhỉ. Đi cẩn thận nhé."

Thấy mình nói vậy, Runa nở nụ cười áy náy.

"Xin lỗi nha. Tối nay mình tưởng được hẹn hò thoải mái cơ."

Nói rồi cô khoác áo khoác, bắt đầu chuẩn bị ra về.

embed0011-HD.jpg

"Đừng phí phạm, nếu được thì ăn nốt đi. Mình thanh toán rồi."

"Hả? Không, không cần đâu. Mình cũng trả..."

"Không sao mà. Hôm nay là ngày đặc biệt mà đúng không?"

Nói rồi, Runa lấy ra từ chiếc túi xách một chiếc túi giấy nhỏ xinh.

"Đây, socola này."

Đó là túi giấy của một thương hiệu socola cao cấp nổi tiếng.

"À, cảm ơn..."

Nhận lấy, mình nhìn Runa mỉm cười dịu dàng.

"Cảm ơn cậu mới đúng. Nhờ có cậu mà mình mới có động lực."

Nụ cười ấy chan chứa tình cảm chân thành, ấm áp vô cùng.

Nụ cười xinh đẹp, đằm thắm hơn xưa kia rất nhiều, nụ cười của người con gái mình từng yêu, người con gái mà đến tận bây giờ mình vẫn luôn khắc khoải nhớ thương.

Tiễn cô ấy đi rồi, một mình mình ở lại phòng riêng, mở chiếc túi giấy ra xem.

Bên trong là một hộp socola thượng hạng nhỏ xinh và một tấm thiệp nhỏ.

*Luôn ở bên cạnh cậu, cảm ơn nhé*

*Ryūto, anh yêu em♡*

*Mong rằng sớm được ở bên nhau mỗi ngày♡*

*Runa*

".....Cưới mình nhé."

Đọc xong thiệp, mình ngẩn ngơ một lúc lâu, rồi thì thầm, lòng tràn đầy xúc động.

Cả ở công ty và ở nhà, Runa luôn được mọi người cần đến, tin tưởng và hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình.

Là bạn trai của một người phụ nữ như vậy, mình cũng phải nỗ lực hết mình với những việc mình cần làm.

Mình đã xin làm thêm ở tòa soạn, ba buổi một tuần. Vì thời gian cao điểm ở trung tâm luyện thi đã qua, mình đã sắp xếp lịch làm thêm ở tòa soạn vào các ngày mà trước đây dành cho học sinh ôn thi đại học, ưu tiên thu xếp các em học sinh lớp 12 vào thứ bảy.

Nhân tiện, Kurose-san làm bốn buổi một tuần, và luôn có mặt vào những ngày mình làm.

"Haizz..."

Cô ấy thở dài mệt mỏi khi đang làm việc.

Đồng hồ điểm tám giờ tối.

"Sau khi hoàn tất bản thảo thì lại có đống này phiền phức đúng không."

Nói rồi, cô ấy lặng lẽ sắp xếp những bản in thử (ゲラ - gera) vương vãi trên bàn của các nhân viên.

Mình mới biết được gần đây, "校了 (kōryō)" có nghĩa là xác nhận nội dung của tạp chí và chuyển sang giai đoạn in ấn. Điều đó có nghĩa là phải hoàn tất tất cả bản thảo dự kiến đăng tải, chỉnh sửa kỹ càng, và nộp chúng trong trạng thái hoàn hảo. Vì vậy, thời gian trước khi hoàn tất bản thảo là khoảng thời gian bận rộn nhất của tòa soạn.

Tòa soạn này hàng tháng xuất bản tạp chí truyện tranh dành cho thiếu niên "Crown Magazine". Gần đến ngày hoàn tất bản thảo, không khí trong công ty căng thẳng, số lượng biên tập viên có vẻ mệt mỏi như sau khi thức trắng đêm tăng lên, và khi ngày hoàn tất bản thảo đến, họ sẽ trở về nhà với dáng vẻ như xác sống.

Trong quá trình làm việc đó, sẽ tạo ra một lượng lớn "gera" - bản in thử, nói đơn giản là những trang chưa hoàn thiện.

Công việc của chúng mình, những người làm thêm hôm nay, là dọn dẹp đống gera mà các biên tập viên đã làm việc vất vả để lại, chuẩn bị cho công việc thường ngày bắt đầu từ mai.

Và, công việc vẫn chưa xong. Hoàn toàn là làm thêm giờ. Dù sao thì cũng được trả thêm tiền, nên cũng được.

Crown Magazine, hay gọi tắt là "Kuramaga", trong giới có vị trí như một tạp chí truyện tranh dành cho những người sành truyện tranh, một thứ gì đó như vậy. Mình cũng chỉ nghe danh, chưa từng đọc qua cho đến khi làm việc ở đây. Nhưng khi xem danh sách các tác phẩm, mình thấy có những tác phẩm của các tác giả từng tạo nên hiện tượng xã hội, lại có những tác phẩm không thể có ở các tạp chí truyện tranh thiếu niên bình thường, lại có cả những tác phẩm hoàn toàn hướng tới "萌え (moe)". Khá là tạp chí có định hướng rộng rãi.

Tòa soạn tuy không rộng lắm, chỉ khoảng nửa tầng năm của tòa nhà. Khoảng bằng hai, ba phòng học của trường thôi. Dù không tính biên tập trưởng và các chức vụ khác thì cũng có hơn mười biên tập viên, nhưng có người làm việc tại nhà nữa nên mình vẫn chưa gặp hết mọi người.

Và bây giờ, chẳng còn ai ở đây cả. Trong phòng chỉ có mình và Kurose-san.

"Kashima-kun, còn bao lâu nữa thì xong?"

"Ừm... Đã dọn dẹp được kha khá rồi, chắc một tiếng nữa là..."

"Mình cũng khoảng chừng đó thôi. Haizz... dọn dẹp thật là không vui chút nào. Chẳng có gì sáng tạo cả. Đúng là người ta nghỉ việc cũng phải thôi."

Để tiết kiệm điện, ba công tắc đèn huỳnh quang trên trần nhà chỉ bật duy nhất phía trên đầu chúng mình.

"Trời tối rồi... à không, trời đang mưa kìa."

Bỗng dừng tay, quay sang nhìn ra cửa sổ, Kurose-san thì thầm.

"Đúng rồi."

"Kashima-kun, cậu có mang ô không?"

"Không..."

Hiện tại, chúng mình đang làm việc cạnh nhau. Kurose-san dọn dẹp gera trên bàn của biên tập trưởng, mình thì dọn của phó biên tập trưởng. Vì quay lưng lại cửa sổ nên không để ý đến sự thay đổi đột ngột của thời tiết. Phòng cách âm tốt nên không nghe thấy tiếng mưa.

"Mưa thế này, có báo trước không?"

"Không, trời nắng nên mình không để ý lắm..."

Đang nói chuyện thì một tia chớp lóe lên ở ngoài cửa sổ tối tăm.

Chỉ một thoáng sau, một tiếng sấm như muốn rung chuyển nội tạng vang lên.

"A!"

Kurose-san bịt tai kêu lên.

"Sấm sét. Hiếm thấy nhỉ... vào mùa này."

Nói đến sấm sét, mình chỉ nghĩ đến mùa hè.

"...Chắc là sấm mùa xuân? Dạo này thời tiết ấm lên."

"Sấm xuân?"

"Sấm mùa xuân. Cũng là từ ngữ mùa xuân trong thơ haiku. Là từ để diễn tả sự đến của mùa xuân."

Nói xong, Kurose-san lại tiếp tục công việc.

Mình nghĩ, đúng là sinh viên ngành Văn học đấy.

Từ trước đến nay cô ấy đã luôn toát lên vẻ trí thức, và trí tuệ của cô ấy dường như càng được trau dồi hơn kể từ khi vào đại học.

Nhưng sự điềm tĩnh của cô ấy lại bị phá vỡ bởi một tiếng sấm khác.

"A!"

Cô ấy bỏ dở công việc, đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài qua khe hở của rèm.

"Sao thế này... gần quá không?"

"Đúng rồi..."

Mình cũng dừng tay, đứng bên cạnh Kurose-san nhìn ra ngoài cửa sổ.

"A!"

Một tiếng sấm vang lên gần như cùng lúc với một tia chớp, làm cô ấy giật mình.

"Gần như ngay bên cạnh mình luôn..."

Đúng lúc đó.

Đèn trong phòng đột nhiên tắt ngúm.

"Hả? Trời ơi, sao thế này!?"

Kurose-san kêu lên.

Rồi một tiếng sấm nữa.

"Aaaa!"

Cả người mình như bị một cú sốc mạnh.

Mình nhận ra mình đang ôm cô ấy khi ngửi thấy mùi hương ngọt ngào thoang thoảng.

"K-Kurose-san...!?"

Mình hoảng hốt định buông ra, nhưng cơ thể cô ấy đang ôm mình vẫn run lên bần bật.

"Mất điện... ? Ghét ghét, tối quá sợ quá..."

Tiếng nói yếu ớt, run rẩy vang lên.

Đúng lúc đó, mình chợt nhớ lại.

embed0012-HD.jpg

Lớp 10, Kurose-san bị một tên biến thái xô ngã ở một ngôi đền tối tăm, không có đèn đường. Lúc đó, ngay sau khi bị tấn công, cô ấy có lẽ cũng run rẩy như thế này phải không?

"…………"

Mình không thể rời khỏi cô ấy.

Đúng lúc mình đang yếu ớt ngước nhìn lên trần nhà tối om thì...

"...A"

Đèn huỳnh quang nhấp nháy rồi lại sáng lên. Có lẽ là nguồn điện dự phòng đã hoạt động, mất điện do sét đánh chỉ là tạm thời.

"...Đèn sáng rồi. May quá..."

Mình thận trọng lên tiếng với Kurose-san vẫn đang run rẩy, vùi mặt vào ngực mình.

"…………"

Kurose-san im lặng một lúc.

"...Ừ."

Cô ấy như thở sâu vài hơi, rồi thì thầm.

Rồi nhẹ nhàng rời khỏi ngực mình, lùi lại ba bước.

"...Xin lỗi nha. Nhanh chóng hoàn thành công việc thôi."

Nói như không có chuyện gì xảy ra, Kurose-san mỉm cười gượng gạo.

Khi công việc hoàn tất và ra ngoài, trời đã tạnh mưa.

Vì đói quá nên mình đã theo lời mời của Kurose-san đến quán nhậu lần trước.

"...Kashima-kun, mình..."

Sau khi uống cạn cốc bia đầu tiên, Kurose-san nói.

"Mình sợ đàn ông."

Nhìn mình không hiểu gì, Kurose-san cúi mặt xuống.

"Chỉ cần có người đàn ông lạ mặt đi ngang qua mình vào ban đêm thôi, tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. ...Lạ quá đúng không?"

"...Có phải vì chuyện ở đền lần đó không?"

Mình hỏi nhỏ nhẹ, Kurose-san liếc nhìn mình.

"Đúng rồi. Từ sau đó."

Lại cúi đầu xuống, Kurose-san mở lời.

"Hồi năm nhất, mình từng làm thêm ở một quán cà phê khá đẹp,"

Cô ấy tiếp tục nói trong khi vẫn cúi gầm mặt.

"Trùng hợp sao mà toàn là những người hướng ngoại, các chàng trai đều thoải mái chạm vào người con gái. Mình sợ quá, làm được hai tuần là nghỉ."

Mình nghĩ, đúng là mình cũng nghỉ việc luôn ấy chứ... Khác biệt văn hóa quá.

"Mọi người ở tòa soạn thì lịch sự cả. Có thể họ hướng nội, nhưng lại hợp với mình, người hướng nội."

Nói đùa thế rồi, Kurose-san cười tự giễu.

"...Lúc mất điện, mình rất sợ. Mình nhận ra rằng... mình không sợ Kashima-kun. Thậm chí mình còn chủ động ôm cậu nữa."

Nói xong, khóe miệng cô ấy hiện lên một nụ cười phức tạp, vẫn còn chút tự giễu.

"…………"

Mình nhớ lại cảm giác và mùi hương lúc cô ấy ôm mình.

Thậm chí mình còn nhớ lại cả chuyện ở kho thể dục hồi trung học, mặt mình nóng bừng vì bối rối.

"...À, mình..."

Giọng mình hơi run, mình lên tiếng.

"Mình định tốt nghiệp đại học rồi sẽ cưới Runa."

Mình cũng không hiểu sao mình lại nói thế. Mình cũng chưa hề bàn bạc với Runa.

Chỉ là, mình muốn xóa đi cảm giác còn đọng lại trên người mình bằng một cái gì đó.

"...Thế à. Chúc mừng nhé."

Kurose-san ngước nhìn mình rồi mỉm cười.

"Phù phù."

Không hiểu sao cô ấy cười, Kurose-san cúi đầu cười một mình.

"...Từ lâu mình cứ không biết nên đặt tình cảm dành cho Kashima-kun ở đâu. Nhưng mà... nếu vậy, Kashima-kun sẽ trở thành 'anh trai' của mình nhỉ."

Cô ấy nheo mắt lại một chút, nhìn chằm chằm vào góc bàn.

"Có lẽ nên cư xử như vậy."

Cô ấy cười tự nhiên rồi nhìn mình.

"...Đúng rồi, 'anh trai'?"

Mình lại hơi bối rối khi cô ấy mỉm cười tinh nghịch.

Tránh ánh mắt mình, Kurose-san bình tĩnh nói tiếp.

"...Mặc dù mâu thuẫn với những gì mình nói trước đó. Mình sợ đàn ông, nhưng lại cũng bị đàn ông thu hút. Mình thấy mình thật kì lạ."

Nói xong, cô ấy hướng ánh mắt mơ màng về phía xa xôi trong quán nhậu chật chội.

"Người cao hơn mình, vai rộng hơn, bàn tay to hơn... mình sợ những điều đó, nhưng lại cũng muốn chạm vào. Người không làm mình tổn thương hay đau khổ, người luôn trân trọng và bảo vệ mình... chỉ cần một người đàn ông như thế thôi."

Rồi cô ấy cúi mặt, mỉm cười e lệ.

"...Lúc nãy chạm vào Kashima-kun... mình đã nhớ lại những cảm xúc đã ngủ yên trong lòng."

"…………"

Mình lại hơi bối rối, đúng lúc đó thì bia thứ hai của Kurose-san được mang đến.

Kurose-san cầm cốc bia lên và uống ừng ực.

"...Thôi rồi. Làm sao đây để tìm được một người chân thành như Kashima-kun nhỉ?"

Cô ấy đặt cốc bia xuống, nói giọng hơi cay cú.

"M-mình nghĩ là có nhiều người lắm. Itchī và Nisshī, dù có chạm vào người khác thì cũng không có vẻ gì là không ổn cả..."

Nghe mình nói vậy, Kurose-san cau mày.

"Nishina-kun vẫn thích Nikoru-chan mà, nếu động vào Itchī thì Akari-chan sẽ giết cậu đấy. Chỉ ra người khác đi."

"Hả..."

"Bạn bè đại học của cậu không có ai à? Giới thiệu cho mình đi chứ? Mình cũng muốn yêu đương rồi."

"Hả?"

Tình hình cứ rối rắm thế này, mình muốn đổi chủ đề.

"Nhân tiện, cậu xem phần đặc biệt của Kuramaga tháng này chưa? Mình vừa xem gera thấy..."

"Hả? Gì gì thế?"

Mình đã đổi chủ đề, nhưng...

Ba mươi phút sau.

"Nè Kashima-kuuuuuun! Giới thiệu trai cho mình đi chứ, TRAI!"

Kurose-san đã say rồi.

Cô ấy cầm những cốc bia rỗng, đập xuống bàn ầm ầm.

Má cô ấy đỏ bừng, đôi mắt lờ đờ không còn tiêu cự.

“K-Kurose-san... cô làm trò quá rồi, làm ơn yên lặng đi...”

Cái gì mà tửu lượng cao chứ! Rõ ràng là đang say quắc cần câu thế kia!

Đúng là hôm nay cô ấy uống nhanh hơn lần trước, chắc cũng phải ly thứ năm rồi.

“Này~ nghe không hả~!? Tại Kashima-kun không chịu trả lời đó chứ~!”

“Gì, gì cơ...”

“Thì tôi đã bảo là giới thiệu đàn ông cho tôi mà~ Một người thôi cũng được chứ~!? Bạn bè là nam giới, kiểu không có bạn gái, cũng chẳng có người trong mộng ấy!”

“C-Có thì có nhưng mà...”

Người tôi nghĩ đến lúc này, dĩ nhiên là Kujibayashi-kun rồi. Ngoài cậu ấy ra thì còn ai nữa chứ.

“Vậy thì, liên lạc ngay đi chứ~!”

“K-Không, nhưng mà cậu ấy không phải kiểu người như vậy...”

“Kệ đi, nói nhanh lên coi~! Anh hai~o!”

“À-À rồi, được rồi...!”

Vì ngại ánh mắt những người xung quanh, tôi đành chịu thua.

Tôi lấy điện thoại ra, mở ứng dụng tin nhắn để gửi đi.

embed0013-HD.jpg

*Cậu có thể gặp Kujibayashi một lần không? Cô em gái song sinh của bạn gái tớ đang muốn được giới thiệu một người bạn trai đó. Cô ấy đang say, bám dai như đỉa. Cứ xem như là giúp tớ đi, làm ơn!*

Kujibayashi-kun gửi tin nhắn trả lời lại ngay.

*Được thôi. Bao giờ thì gặp?*

Đã quá quen nên tôi chẳng còn thấy lạ gì, Kujibayashi-kun khi nhắn tin chữ nghĩa thì lại nói năng rất thẳng thắn, suồng sã. Đúng là một người kỳ lạ.

Mà này, bình thường cậu ta cứ tỏ ra ghét cay ghét đắng mấy đứa “chuẩn mực”, lại còn giả vờ chẳng hứng thú gì với chuyện yêu đương, thế mà lại chịu nhận lời giới thiệu sao. Có vẻ còn hào hứng nữa chứ, thật bất ngờ.

“...Tớ được câu ‘Được thôi’ rồi nhé.”

Nghe tôi thông báo, đôi mắt mờ mịt vì say của Kurose-san sáng rực lên.

“Thật á~!? Hoan hô~!”

Rồi cô ấy cầm cốc bia rỗng tuếch trên tay, gọi người phục vụ đi ngang qua.

“Cạn ly ăn mừng thôi~! Chị ơi~! Một ly nữa!”

“Không cần ạ, xin lỗi! Thay vào đó cho tôi xin nước lọc!”

Tôi thề trong lòng, từ nay về sau sẽ không bao giờ để Kurose-san uống quá chén nữa.

Sau đó, qua sự sắp xếp của tôi, Kurose-san và Kujibayashi-kun đã hẹn gặp nhau ngay vào ngày hôm sau.

Thế nhưng...

“...Này, Kashima-kun. Cái người đó là sao vậy? Cậu định trả thù chuyện hồi năm hai cấp ba tớ đã chọc ghẹo Runa, nên bây giờ mới ra chiêu à?”

Ngày hôm sau, khi gặp Kurose-san ở ban biên tập Kuramaga, cô ấy đến gần tôi với vẻ mặt đáng sợ.

“S-Sao lại thế?”

“Người đó, hai tiếng đồng hồ chỉ nói chuyện về Mori Ōgai rồi về luôn. Còn chẳng thèm nhìn vào mắt tớ lấy một lần nữa chứ.”

“Ơ kìa...”

Tôi nuốt nước bọt, tự hỏi đó là chuyện gì vậy.

Tôi có nhắn tin hỏi Kujibayashi-kun “Thế nào rồi?” nhưng không thấy hồi âm, nên cũng đoán là không ổn rồi.

“À, à... Chắc là vì cậu ấy học chuyên ngành văn học Nhật Bản cổ điển chăng...”

Trước câu nói đỡ lời đầy lúng túng của tôi, mặt Kurose-san càng thêm cau có.

“Tôi cũng học chuyên ngành đó mà?”

“H-Hơ, với cả cậu ấy chưa từng hẹn hò với người khác giới mà...”

“Tôi cũng tương tự thôi mà?”

Trán Kurose-san nhăn lại thành mấy nếp.

“Nhưng dù không phải sinh viên ưu tú loại S, tôi cũng biết là nói chuyện chuyên ngành của mình với người khác giới ngay lần đầu gặp không phải là một lựa chọn khôn ngoan đâu nhé?”

“...”

Tôi lặng thinh, chẳng biết nói gì để chữa cháy nữa, Kurose-san cúi mắt xuống như thể bị tổn thương.

“Nếu tôi không phải kiểu người của cậu ấy, thì đáng lẽ nên nói thẳng ra thì hơn.”

“K-Không phải đâu...”

Tôi mở miệng.

“Trên đời này làm gì có đàn ông nào mà đối tượng yêu đương là nữ giới lại không thích Kurose-san chứ. Tôi cam đoan đấy.”

Nghe vậy, Kurose-san im lặng trong giây lát. Một lúc sau, má cô ấy hơi ửng hồng.

“...C-Cảm ơn...”

Kurose-san thì thầm, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Nhân cơ hội đó, tôi lại tiếp tục nói đỡ.

“Chắc là cậu ấy không có ý xấu đâu. Cậu ấy trông đâu phải là người xấu xa gì đúng không?”

“Ừm, đúng là thế thật...”

Tuy nhiên, Kurose-san vẫn có vẻ chưa hài lòng, cô ấy mở miệng cằn nhằn.

“...Tôi nghiêm túc đó. Tôi thật sự muốn yêu đương mà. Đã kỳ vọng rằng bạn bè của Kashima-kun thì chắc chắn sẽ không tệ đâu... Dù không giỏi giao tiếp với đàn ông, nhưng tôi đã định sẽ nghiêm túc đối mặt với chuyện yêu đương đó.”

Với vẻ mặt thấm đượm cả nỗi buồn, cô ấy khe khẽ thở dài.

“Đúng là một phen hụt hẫng mà.”

“...”

Dù bản thân tôi cũng không nghĩ Kujibayashi-kun là người phù hợp, nhưng đã giới thiệu cậu ấy rồi, tôi chỉ còn biết thu mình lại vì cảm thấy có lỗi.

“Vậy, lần tới sẽ là người như thế nào đây?”

“Hả?”

Nghe câu nói thản nhiên của cô ấy, tôi ngẩng mặt lên.

“Cậu sẽ giới thiệu tiếp đúng không? Chẳng lẽ học đại học hai năm rồi mà chỉ có mỗi một người bạn thôi sao?”

Cô ấy có vẻ mặt gần như trơ trẽn, nhưng Kurose-san vẫn là một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp.

“Lần tới nhớ chọn người tốt nhé? ‘Anh hai’?”

Bị cô ấy nhìn lên bằng đôi mắt đáng yêu hỏi, tôi không thể từ chối ngay được.

Làm gì có lần tới nữa.

Tớ chỉ có mỗi Kujibayashi-kun làm quân át chủ bài thôi mà.

“Này, Kujibayashi-kun!? Có thật là cậu đã nói chuyện về Mori Ōgai hai tiếng đồng hồ rồi về không vậy...!?”

Tuần sau, tại căng tin trường vào giờ nghỉ trưa, nơi chúng tôi thường hẹn nhau, tôi bỏ dở việc gọi món của mình và vội vã đi đến chỗ Kujibayashi-kun đang ngồi sẵn.

“Đúng vậy.”

Kujibayashi-kun trước suất cà ri thịt cốt lết, điềm tĩnh gật đầu.

“Là buổi hẹn hò đầu tiên với một cô gái đó? Cậu hiểu không vậy?”

“Hiểu rõ trăm phần trăm.”

Kujibayashi-kun lại gật đầu sâu hơn rồi mở miệng.

“Vừa gặp, tôi đã xác tín ngay. ‘Một cô nàng đáng yêu như vậy, làm sao có thể là bạn gái của kẻ hèn mọn này được’.”

“...Đấy là, đấy là tên tiểu thuyết light novel à?”

Kujibayashi-kun thông thạo văn học Nhật Bản cả kim lẫn cổ, nên dĩ nhiên cũng rất sành sỏi về văn học Otaku hiện đại.

“K-Không phải đâu. Kujibayashi-kun cũng đẹp trai mà... Mà này, cậu có thể đừng dùng từ ‘cô nàng’ đó được không? Dù sao thì cũng là con người như nhau mà...”

“Không. Quý quân có cho rằng một tên yêu quái trinh nam đáng thương như tôi đây, và một mỹ nữ lộng lẫy như tuyết nguyệt hoa kia, là cùng một loại người sao?”

“Đương nhiên là có rồi... Kujibayashi-kun không phải yêu quái mà...”

Mấy trò tự hạ thấp mình của Kujibayashi-kun thì thú vị thật, nhưng riêng hôm nay thì tôi phải nghiêm túc khuyên nhủ cậu ấy.

“Với lại, nếu nói vậy thì tôi cũng...”

Tôi vừa định nói, lại ngưng lại. Hình như mắt Kujibayashi-kun ánh lên sắc bén.

“Hửm? Quý quân định nói gì. Quý quân chính là một gã trai thành đạt siêu cấp, ngày đêm quấn quýt bên người yêu dấu đó thôi.”

“Ngày đêm...!? Quấn quýt...!?”

Tôi không biết nên phản bác chỗ nào nữa, nhưng xem ra đó chính là hình ảnh Kujibayashi-kun hình dung về tôi.

“...K-Không, không phải đâu. Tôi đã nói là gần đây không gặp được cậu ấy mà. Cũng không sống chung nhà nữa...”

“Ồ. Vậy là chăn chiếu đã khô cằn rồi sao. Thật là vui nhộn và hả hê.”

“Khô cằn thì có...”

Chính xác hơn là chưa bao giờ ẩm ướt...

Tôi cúi gằm mặt xuống với tâm trạng xấu hổ, Kujibayashi-kun nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

“Chắc là tôi nghĩ quá nhưng mà...”

“...”

Tôi nuốt nước bọt, nghĩ bụng cuối cùng thì thời khắc phải nói ra cũng đến rồi.

Mấy lần tôi đã định tâm sự với Kujibayashi-kun chuyện này, nhưng vì cậu ấy cứ xem tôi là “người thành đạt siêu cấp” nên tôi chưa có dịp mở lời.

...Nhưng mà, thôi vậy.

“...Mà thôi, chắc không phải đâu. Đôi nam nữ tuổi dậy thì tràn đầy sức sống, đã hẹn hò ba năm rưỡi rồi mà.”

Kujibayashi-kun tự mình kết luận và thôi không đào sâu nữa.

“...”

Hôm nay tôi lại không nói ra được.

Mà thôi, chuyện đó cũng chẳng quan trọng. Bây giờ, điều tôi cần nói với cậu ấy là...

“Cậu không thích Kurose-san sao?”

“Không. Nhưng tôi không thể làm gì khác ngoài cách đó. Giữ im lặng thì tốt hơn cho cả cô ấy, cũng là khoảng thời gian ý nghĩa. Bởi lẽ cô ấy dường như cũng không phải là không có hứng thú với văn học cận đại.”

“Đương nhiên rồi, cậu ấy học chuyên ngành văn học Nhật Bản ở Risshūin mà.”

“Ồ.”

Kujibayashi-kun có vẻ hơi ngạc nhiên nói.

Mà này, đến cả chuyên ngành đại học cũng chưa giới thiệu cho nhau nữa à. Thật là tệ hại.

“Tên thì sao? Ít nhất cũng đã giới thiệu tên cho nhau rồi chứ?”

“Là Kurose nào đó mà. Chẳng phải quý quân đã nói cho tôi biết rồi sao.”

Tiêu rồi. Hết thật rồi.

“...Này, Kujibayashi-kun.”

Tôi ngồi xuống ghế trống cạnh cậu ấy.

“Cậu nhớ không, ngày đầu tiên chúng ta nói chuyện, Kujibayashi-kun đã nói mà. ‘Tên tôi là Haruku siêu nhân, nhưng lại chỉ dừng ở chiều cao lưng chừng, không được gọi là cao ráo. Nếu mà thấp bé hẳn thì đã thành trò vui rồi’. Cậu đáng lẽ nên bắt đầu bằng lời giới thiệu bản thân như thế đấy.”

“...”

Kujibayashi-kun im lặng.

“Đừng bận tâm chuyện là người khác giới hay là mỹ nữ, lần sau chúng ta thử nói chuyện bình thường xem sao nhé? Được không?”

Tôi nói như dỗ dành một đứa trẻ nhỏ, nhưng Kujibayashi-kun vẫn cứng rắn ghìm chặt cằm.

“...Làm gì có ‘lần sau’ nữa chứ.”

“Hả?”

“Ngay cả tôi cũng hiểu chuyện đó. Cô ấy đã chán ngán rồi.”

“Không đời nào...”

Đúng lúc đó, điện thoại trong túi vài lần rung lên, tôi tò mò lấy ra xem.

*Thế nào rồi?*

*Cậu đã tìm được người tiếp theo cho tớ chưa?*

*Anh hai?*

“...”

Không được rồi. Kurose-san đã hoàn toàn gạt Kujibayashi-kun ra khỏi danh sách rồi.

Khi đã chắc chắn điều đó, tôi chẳng còn muốn nói gì với Kujibayashi-kun đang tỏ thái độ cứng đầu trước mặt nữa.

Kurose-san, sau đó mỗi lần gặp mặt đều năn nỉ tôi “giới thiệu” người.

Vì chuyện bị quấy rối là nguyên nhân khiến cô ấy sợ đàn ông, tôi cũng cảm thấy mình có trách nhiệm, nên muốn bằng mọi cách giúp đỡ cô ấy.

Thế nhưng, tôi lại chẳng có người bạn nào để giới thiệu cả.

“...”

Trước khi ngủ, tôi nằm trên giường nghịch điện thoại.

Tôi ngần ngừ mấy lần, rồi nháp đi nháp lại vào mục ghi chú, sau đó mới đăng một đoạn tin nhắn vào nhóm LINE đã lâu không mở.

*ryuuto:*

*Lâu rồi không gặp*

*Hai cậu dạo này thế nào?*

*Tớ đang làm thêm ở ban biên tập của tiệm sách Iidabashi. Kurose-san mời tớ đó*

Tôi nghĩ chắc sáng mai mới có trả lời, nhưng ngay lập tức tin nhắn đã chuyển sang trạng thái đã đọc bởi 2 người.

*Yuusuke:*

*Lâu rồi không gặp!*

*Ô hay thật đó!*

*Nishina Ren:*

*Mà cậu với Kurose-san vẫn còn liên lạc với nhau à?*

*À, đúng rồi*

*Là em gái của Shirakawa-san mà*

Những tin nhắn trả lời tới tấp, như thể đã được sắp xếp từ trước.

Giống hệt như chúng tôi vẫn trò chuyện thường xuyên vào hôm qua, hôm kia vậy, tin nhắn trả lời rất trôi chảy.

Trong khi nếu lướt lại, lần cuối cùng nhóm này được sử dụng đã là hơn một năm trước rồi.

*ryuuto:*

*Mà này xin lỗi nhé, tự dưng hỏi nhưng hai cậu có bạn nam nào để giới thiệu cho Kurose-san không?*

*Tớ được nhờ giới thiệu một người đàn ông nghiêm túc, chân thành, không phải kiểu hướng ngoại lắm ấy, nhưng mà bạn bè tớ thì ít quá...*

*Nishina Ren:*

*Khó vậy sao*

*Bản thân tớ còn chẳng có bạn bè ấy chứ lol*

*Yuusuke:*

*Có thì cũng toàn mấy tên otaku biến thái trinh nam thôi*

*Giới thiệu cho Kurose-san thì khó quá*

“...”

Đúng, đúng vậy mà!

embed0014-HD.jpg

Tình hình chẳng cải thiện chút nào, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy vui vui.

*Nishina Ren:*

*Nhân tiện*

*Tớ có chuyện muốn hỏi Kasshī đó*

*Bây giờ gọi điện được không?*

*Yuusuke:*

*Ơ, chuyện gì thế, định bỏ rơi tớ à?*

*Vì tớ là thành phần "biến thái" nên bị cho ra rìa à?*

*Nishina Ren:*

*Không, chuyện liên quan đến Nikoru đó*

*Tự hiểu đi haha*

*Yuusuke:*

*À, ừ ừ*

*Vẫn còn nữa à*

*Cố lên*

*Nishina Ren:*

*Vẫn còn là sao!*

*Được rồi!*

*ryuuto:*

*Được thôi, đợi điện thoại của cậu*

Tôi thoát khỏi cuộc trò chuyện và chờ đợi, Nisshī gọi đến.

“A, Kasshī? Lâu rồi không gặp thật đấy.”

“À, ừ. Cậu khỏe không?”

“Tàm tạm. Mà này, tớ đã lấy bằng lái xe vào kỳ nghỉ hè rồi đó.”

“À, vậy sao.”

“Tớ cũng dần quen với việc lái xe rồi, nên muốn mời Nikoru đi lái xe chơi, nhưng mà xe thì là không gian kín mà đúng không? Tớ nghĩ nếu chỉ có hai đứa thì Nikoru sẽ đề phòng mất.”

“À ha...”

Đúng là, mời một cô gái đã có bạn trai đi chơi thì có lẽ hơi khó.

“Nên là, nếu Kasshī và Shirakawa-san cũng đi cùng thì tốt quá. Có Shirakawa-san đi cùng thì Nikoru cũng sẽ yên tâm hơn đúng không? Với lại Kasshī cũng có bằng lái rồi mà? Nếu có chuyện gì mà cậu có thể lái thay thì tớ cũng sẽ an tâm hơn nhiều.”

“Nhưng tớ chỉ là tài xế ‘hạng B’ thôi mà.”

Tôi đã lấy bằng lái xe vào kỳ nghỉ xuân trước khi vào đại học. Đúng lúc đó Runa trở nên bận rộn hơn, còn tôi thì sau khi thi cử xong lại rảnh rỗi quá mức. Nhà tôi vẫn không có xe, nên kể từ kỳ thi thực hành cuối cùng đến nay, tôi đã không lái xe gần hai năm rồi.

“Thôi mà, cứ thế đi. Cậu mời Shirakawa-san nhé. Tớ nhờ cậu đó.”

“Được thôi.”

Lâu rồi tôi cũng muốn gặp Nisshī, với lại có thêm cơ hội gặp Runa thì cũng may mắn quá rồi. Tôi cũng tò mò về tình hình hiện tại của Yamana-san nữa.

Cuộc gọi với Nishina vừa dứt, tôi lập tức liên lạc cho Runa.

“Được thôi! Nếu chủ nhật nào mà em xin nghỉ nửa buổi được thì sẽ rủ Nikoru đi cùng! Háo hức quá đi mất!”

Không giống tôi, người đã trở nên xa cách với Ichiji và Nishina, Runa vẫn thường xuyên liên lạc với cô bạn thân từ thời cấp ba.

Kế hoạch với Yamana nhanh chóng đâu vào đấy, và hai tuần sau, bốn đứa chúng tôi đã lên đường cho một chuyến đi chơi.

“Ôi, xe ngầu ghê!”

Đúng ba giờ chiều, giờ hẹn, tôi thấy Nishina ngồi sau vô lăng chiếc xe đang đậu ở bùng binh ga A và bước lại gần.

Nishina đang lái một chiếc sedan màu bạc.

“Xe cũ thôi. Ông già tôi mê xe nên tôi năn nỉ mãi mới được.”

Quả thật, đó là một mẫu xe đã ngừng sản xuất, được giới trung niên và cao tuổi ưa chuộng. Với một người mê xe như tôi, đây đúng là một lựa chọn thể hiện gu thẩm mỹ tinh tế.

“Lâu thật đấy nhỉ.”

Nishina, người tôi đã không gặp suốt hơn một năm, trông đã sành điệu hơn hẳn. Dù không thấy cậu ấy đột nhiên cao vọt lên như mong muốn bấy lâu, nhưng với chiếc áo phông oversized hợp thời và đôi giày thể thao đế độ của một thương hiệu nổi tiếng, tôi nghĩ dù đây có là “chiến phục” để gặp Yamana thì cũng ra dáng lắm rồi.

Ngay sau đó, Runa và Yamana cũng sánh bước đến.

“Xin lỗi vì đã để mọi người đợi!”

“Ôi, lâu lắm rồi không gặp, Kashima Ryūto!”

Nghe nói Yamana và Nishina vẫn thỉnh thoảng đi ăn cùng nhau. Còn tôi thì kể từ lễ tốt nghiệp chưa gặp cô ấy lần nào, nên sau hai năm, trông cô ấy đã chững chạc hơn nhiều. Dù vẫn là một gyaru, nhưng cô ấy đã trở nên thanh lịch hơn, mang một khí chất của người chị trưởng thành.

“Cho tớ và Runa ngồi ghế sau được không?”

embed0015-HD.jpg

Khi lên xe, tôi kín đáo hỏi Nishina.

“À, được thôi.”

Nishina ở ghế lái, nhìn tôi qua gương chiếu hậu trả lời, không biết có nhận ra ý đồ của tôi không.

“Ơ, tôi lại phải ngồi ghế phụ à?”

Yamana mở cửa ghế phụ, mặt lộ vẻ bất mãn.

“Không thích sao?”

“Ghế phụ là cái chỗ dễ chết nhất khi xảy ra tai nạn đấy!”

“Hả? Tin tưởng vào tay lái của tôi chứ!”

“Cái thằng gắn biển ‘lái mới’ thì tin kiểu gì được!”

Yamana vừa cười vừa cãi lại Nishina, rồi thắt dây an toàn.

Quả nhiên, hai người họ vẫn thân thiết như ngày nào.

“Thế mình đi đâu đây?”

“Nói đến đi chơi xa bằng ô tô thì phải là biển chứ.”

“Ơ, giờ vẫn còn lạnh mà?”

Runa ngạc nhiên.

“Ừ thì được thôi. Hướng Yokohama à? Hay Shonan gì đó?”

Yamana hỏi, Nishina lắc đầu trong lúc nghịch cái bản đồ định vị trên xe.

“Không, vì là dân ‘âm giới’ nên chỉ có thể đi Chiba thôi.”

“Anh nên xin lỗi Chiba đi là vừa.”

“Kệ đi, em thích Chiba lắm!”

Runa xen vào hòa giải, và chuyến đi bắt đầu trong không khí ấm áp.

Tuy nhiên, thời tiết lại không mấy thuận lợi cho một chuyến đi dạo.

“Trời, mưa rồi kìa!”

Nghe tiếng Yamana, tôi nhìn ra cửa sổ, những hạt nước nhỏ li ti bám đầy bên ngoài.

“Chắc chỉ thoáng qua thôi. Dự báo chiều nay sẽ tạnh mà.”

Nishina trả lời. Có lẽ vì vẫn đang đi đường thường, nét mặt cậu ấy vẫn rất thảnh thơi.

“Mà Kashima, tí cậu có lái thay không đấy?”

“Hả?!”

Tôi giật mình, Runa ngồi bên cạnh quay sang nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh.

“Woa! Em muốn được nhìn Ryūto lái xe!”

“Ưmm…”

Bị nói vậy, tôi cũng muốn thể hiện mặt ngầu của mình. Nhưng lại không muốn để lộ cảnh luống cuống vì tay lái còn non, nên tôi khá băn khoăn.

“…Dù sao thì, tớ cũng mang theo bằng lái rồi. Giáo trình cũng đã đọc lại rồi.”

“Yay!”

Runa vui mừng reo lên.

“Lái mới lại còn ‘lái lụa’ nữa chứ. Hôm nay chắc là ngày giỗ của chúng ta rồi…”

Yamana thở dài một cách khoa trương. Cô ấy lại bi quan một cách bất ngờ.

“À mà, Sekiya-san có bằng lái chưa nhỉ?”

Runa hỏi, Yamana lắc đầu.

“Chưa. Anh ấy bảo thi đỗ sẽ lấy.”

Quả thật, nếu anh ấy học hành chăm chỉ từ hồi lớp 12 thì chắc không có thời gian để học lái.

“Thế thì sắp rồi chứ?”

“…Ai biết được.”

Yamana trả lời một cách chán nản, quay mặt đi, nhìn xa xăm.

“Tôi không dám kỳ vọng nữa. Dù sao thì tôi cũng chẳng làm được gì…”

“Nhưng cậu ấy đã chắc chắn sẽ trở thành sinh viên đại học từ năm tới rồi mà? Cậu ấy đã nhận được giấy báo trúng tuyển của một khoa khác rồi.”

Tôi nói, Yamana biến sắc, quay phắt lại.

“Hả, thật à?!”

Tôi chợt nhận ra mình đã lỡ lời. Tôi không ngờ Yamana lại chưa biết chuyện này.

“Ừm… Tớ nghe chính anh ấy nói. Nhưng nếu cậu chưa biết thì xin lỗi, quên nó đi nhé.”

“Hả? Làm sao mà quên được chứ?”

“Có thể anh ấy định gây bất ngờ mà. Tớ xin lỗi thật.”

“…Thôi được rồi, vậy tôi sẽ giữ bí mật với senpai vậy.”

Yamana miễn cưỡng nói.

“…Nhân tiện, trường đại học nào vậy?”

“Tớ không hỏi, nhưng chắc là ở gần thôi. Dù sao thì đó cũng chỉ là trường dự phòng mà.”

“Thì ra là vậy… Senpai cuối cùng cũng thi xong rồi.”

Yamana với đôi má ửng hồng, thốt lên một cách đầy cảm khái. Gương mặt nghiêng đó của cô ấy, hoàn toàn là của một cô gái đang yêu.

“…………”

Tôi nhìn vào gương chiếu hậu. Nishina vẫn im lặng nắm chặt vô lăng, tập trung nhìn về phía trước.

“Ôi, không, sợ quá sợ quá sợ quá!”

Khi xe tăng tốc đột ngột để nhập vào đường cao tốc, Yamana hét lên. Cô ấy co rúm người lại, hai tay nắm chặt vào tay vịn trên cửa sổ.

“Nào nào nào~~~!”

Nishina đắc ý nhấn ga. Khuôn mặt cậu ta lúc đó trông như khi đang xả đạn vào kẻ thù trong một trò chơi bắn súng vậy.

“Ổn không?! Có ổn không đấy?! Có đâm vào xe đằng sau không?!”

“Đã bảo là tin tôi đi mà!”

“Đã bảo là không tin được thằng lái mới mà!”

Thấy hai người phía trước cứ ầm ĩ, tôi nhìn Runa.

“…Nishina-kun lái xe khá đấy chứ.”

“Ừ nhỉ.”

Tôi nghĩ chắc cậu ấy đã luyện tập rất nhiều để mời Yamana đi chơi bằng ô tô. Là một người không có xe, tôi có chút ghen tị.

Chiếc xe do Nishina lái chạy bon bon trên đường cao tốc hướng về Chiba, nhưng cũng có lúc bị kẹt lại.

“…Cái gì thế này. Sao mà không nhúc nhích vậy?”

“Kẹt xe năm cây số đấy. Trên định vị hiển thị kìa. Chắc là do tai nạn hoặc phân làn.”

“Hả? Không đi sang làn bên cạnh được sao?”

“Không được đâu. Cả hai làn đều đứng yên mà.”

“Hừm… Chán quá đi thôi.”

Yamana hơi cau mày, không khí trong xe chợt chùng xuống.

“Nikoru, ăn bánh phinăngse không~?”

Runa lấy bánh kẹo từ trong túi ra.

“Em mua ở tiệm bánh ngày xưa em làm thêm đó~”

“Ồ, ăn chứ, ăn chứ! Bánh ở đó cái gì cũng ngon hết sẩy luôn ấy~”

Đúng lúc giờ ăn vặt, có lẽ cô ấy cũng hơi đói. Không khí trong xe lập tức trở nên vui vẻ, và tôi một lần nữa phải lòng Runa.

May mắn thay, tắc đường chỉ kéo dài khoảng hai mươi phút, và xe lại tiếp tục lao đi trên đường cao tốc.

Cuối cùng, chiếc xe thoát khỏi đường hầm và bắt đầu chạy trên cây cầu với biển cả trải dài hai bên.

Vì thời tiết không thuận lợi nên màu biển khá xám xịt, nhưng đối với một người sống ở tỉnh không giáp biển, cảnh tượng này vẫn hùng vĩ đến mức tôi phải ngẩn người chiêm ngưỡng.

“Ê, đường này đã quá đi mất!”

“Woa, tuyệt vời! Toàn là biển thôi!”

“Aqua-line đấy. Ghé vào Umihotaru không?”

“Đi chứ, đi chứ! Mặc dù chẳng biết nó là cái gì!”

Thế là, chiếc xe hướng về bãi đỗ xe của Umihotaru.

Tôi cũng không biết rõ lắm, nhưng Umihotaru hình như là một khu dừng chân nằm trên con đường Aqua-line nối liền Kanagawa và Chiba.

Nó thực sự là một hòn đảo nhân tạo nổi lềnh bềnh giữa biển khơi, nên bạn có thể thỏa sức ngắm nhìn biển cả bốn bề.

“Ôi, cảnh đẹp quá chừng!”

Runa thốt lên đầy xúc động khi bước trên boong tàu, cảm thấy sảng khoái lạ thường.

“Có giá đỡ điện thoại này! Chụp ảnh đi!”

“Ồ, được đấy!”

“Rồi, hẹn giờ mười giây nhé!”

“Runa, nhanh lên, nhanh lên!”

“Ơ đợi đã! Gót giày của tớ bị kẹt vào khe của sàn tàu rồi!”

“Này, làm gì thế?”

“Gia ha ha ha~!”

Trong lúc lộn xộn, màn trập đã được bấm.

“Buồn cười quá! Ren, mắt anh nhắm tịt rồi kìa!”

“Nikoru cũng có cái mặt như đang ở tù ba trăm năm ấy!”

“Đã bảo đừng có trêu cái ánh mắt đáng ghét của tôi mà!”

“Thì tôi lại thấy cái đó hay mà.”

“Cái thằng M biến thái này!”

Nhìn thế này, hai người họ trông cứ như một cặp đôi nam nữ đang mặn nồng vậy. Chắc đây gọi là “cặp đôi cãi nhau” nhỉ.

“Mà, xin lỗi vì tớ làm hỏng thời gian của mọi người nha~”

“Đúng đó~ Đừng có bị bắt lại chứ~”

Yamana cười và huých nhẹ vào Runa đang cười bẽn lẽn.

“Tiếp theo để tớ bấm máy nhé. Runa cứ đứng bên đó đi.”

“Ơ, cảm ơn Ryūto!”

Vậy là buổi chụp ảnh kết thúc tốt đẹp, chúng tôi mua đồ uống rồi quay lại xe.

Bầu trời đã quang đãng hơn, và chuyến đi dọc bờ biển vào buổi hoàng hôn thật dễ chịu.

Từ chiếc điện thoại của Nishina, kết nối với xe bằng dây cáp, những bản nhạc phương Tây quen thuộc vang lên.

““We, are never, ever, ever, ever…””

Yamana ở ghế phụ và Runa đồng thanh hát theo đoạn điệp khúc.

“Mỗi chỗ đó thôi à.”

Gần cuối bài hát, Nishina bật cười.

“Hả? Anh cũng hát cả đoạn ‘Woo’ đầu tiên mà.”

“Cứ định học thuộc lời bài hát mà là tiếng Anh nên lại quên ngay.”

“Đúng rồi đó~”

Yamana cũng cười theo lời của Runa.

Tôi tự hỏi mình đã lo lắng điều gì. Nishina và Yamana vẫn y như ngày đó.

Chắc chắn khi gặp Ichiji và Tanikita-san, tôi cũng sẽ có cảm giác như vậy.

Giá như tôi liên lạc sớm hơn, không cảm thấy có bức tường nào ngăn cách.

Dù không nói chuyện về KEN hay không có chủ đề chung, chúng tôi vẫn là bạn bè bình thường.

Chỉ cần ở bên nhau, cùng nhìn những điều giống nhau, cùng chia sẻ thời gian, thế là đủ để vui vẻ rồi.

Nhận ra điều đó, ngực tôi chợt nóng ran.

Và rồi, chúng tôi đến bờ biển.

Có lẽ vì vừa có mưa, bãi biển vào buổi chiều tà trước tiết Xuân phân lạnh hơn tôi tưởng.

Phía xa bãi cát xám, biển xanh thẫm trải rộng với những con sóng bạc li ti.

“Lạnh thế!”

“Thật không chịu nổi, đóng băng mất!”

Vừa la hét, Runa và Yamana vừa tiến lại gần mép sóng.

“Này, sao lạnh như mùa đông vậy~! Không cần phải lạnh lùng thế chứ?!”

“Mà giày cao gót nguy hiểm quá, không đi được đâu.”

“Tôi cũng vậy~! Chắc phải cởi ra thôi.”

“Ơ, cởi giày ra đi chân trần thì còn chết hơn nữa chứ?!”

Nói vậy, hai người họ vẫn cười khúc khích.

Rồi, họ ôm lấy nhau, dựa sát vào nhau, bắt đầu tự chụp ảnh với tư thế gyaru, lấy biển làm nền.

Tôi và Nishina ngồi trên khúc gỗ trôi dạt trên bãi cát, lặng lẽ dõi theo hai người họ.

Gió biển vuốt ve má và tai, lạnh buốt như lưỡi dao sắc bén.

“…Dù Nikoru có nghĩ về người đàn ông khác cũng không sao. Chỉ cần được ở bên cạnh cô ấy là đủ rồi.”

Đột nhiên, Nishina bắt đầu nói.

“Dù ở bên nhau, cũng không thể trói buộc trái tim người khác. Trái tim con người là tự do mà.”

Ánh mắt của Nishina không nhìn tôi, mà hướng về Yamana đang nô đùa nơi mép sóng.

“Nếu bắt đầu khao khát cả những thứ vô hình, thì dù có đạt được, cũng sẽ không biết đó có thực sự là của mình không, sẽ nghi ngờ đối phương, và chỉ chuốc lấy khổ đau mà thôi. Vì vậy, tôi nghĩ mình nên cho đi.”

Cậu ấy cúi đầu lẩm bẩm rồi cuối cùng mới nhìn thẳng vào tôi.

“Tôi vẫn nói ‘Anh yêu em’ với Nikoru mỗi khi gặp. Dù lần nào cô ấy cũng lờ đi.”

Và Nishina nở một nụ cười khổ.

“Nhưng không sao cả. Việc Nikoru vẫn chịu ở bên cạnh, đó chính là câu trả lời tôi muốn.”

Bên cạnh tôi, Nishina thì thầm như tự nhủ với bản thân, còn tôi chỉ biết lắng nghe mà không nói lời nào.

“…Chỉ còn cách tin tưởng thôi. Tin tưởng và cho đi, đó là tất cả những gì tôi có thể làm.”

Bãi cát như một sa mạc. Những sinh vật lớn nhỏ từng sống động vào mùa hè giờ đây chẳng còn bóng dáng. Tôi lắng nghe câu chuyện của Nishina, nhìn những hình thù cát vô tri được gió hoặc thủy triều tạo nên.

“Dù có là người yêu hay đã kết hôn đi nữa… Tình yêu, cuối cùng tôi nghĩ nó cũng là thứ như vậy thôi.”

“…Kể lể ghê nhỉ, đồ trai tân.”

Nishina ngồi cạnh tôi, trông cậu ấy bỗng trở nên vĩ đại quá đỗi.

Là một người bạn cũ, tôi cảm thấy xấu hổ và có chút bối rối, nên đành nói đùa.

“Oa, khó chịu thật đấy, cái giọng bề trên đó.”

Chẳng hề có chút bề trên nào cả, nhưng Nishina dường như cũng nghĩ về tôi như vậy. Chà, đã lâu không gặp thế này, việc cậu ấy nghĩ rằng tôi đã có những tiến triển mà cậu ấy không biết cũng là điều dễ hiểu.

Trong lúc đó, Runa và Yamana đã quay lại từ mép sóng.

“Lạaaaaaannnhhh quá!”

“Thế giờ tính sao đây?”

“Lạnh quá đi mất~! Muốn được sưởi ấm quá!”

Nisshī nhếch mép cười, nhìn về phía Yamana và tôi.

“Thế thì, đi uống sake nóng thôi nào!”

“Ơ, cậu làm tài xế mà!? Chẳng phải lái xe khi say rượu sao!”

“Còn một tài xế nữa mà.”

Nisshī vừa trả lời Yamana, vừa nhìn sang tôi.

“Kasshī, cậu vẫn còn mười chín tuổi nhỉ?”

“Ư, ừm…”

“Không uống được đúng không! Vậy lúc về cậu lái xe nhé! Chốt!”

“Cái gì cơ!?”

Thế là, khi tôi còn chưa kịp đồng ý, không biết từ lúc nào chúng tôi đã lao vào một cuộc nhậu.

Quán nhậu chúng tôi ghé là một izakaya đậm chất địa phương, trông như chỉ dân bản xứ mới hay lui tới. Thấy cờ hiệu “Hải sản tươi sống”, “Cá địa phương” dựng trước cửa, chúng tôi quyết định vào đó để thưởng thức hải sản tươi ngon.

Lúc đó vẫn chưa đến sáu giờ tối nên quán chưa có khách nào khác. Chúng tôi ngồi vào chiếu tatami ở khu ghế thấp phía trong, mỗi người gọi một đồ uống tùy thích rồi cùng cạn ly.

“Cạn ly!”

Yamana gọi rượu mơ, Runa gọi Coca-Cola giống tôi, còn Nisshī thì đúng như lời tuyên bố, gọi sake nóng.

Dù lúc ở với Kurose-san tôi cũng đã thấy vậy, nhưng nhìn những người bạn đồng trang lứa thản nhiên uống rượu thế này, tôi thấy là lạ.

“Mà, Nisshī cũng uống rượu à?”

“Ừ thì, đến tuổi uống được rồi thì ai mà chẳng muốn thử xem sao? Chuyện thường tình của sinh viên năm hai mà.”

“Đúng là vậy thật.”

À, thảo nào gần đây tôi hay thấy những người cùng tuổi uống rượu, từ cô giáo Umino cho đến Kurose-san, ra là vì thế.

“À này,”

Nisshī đổi tông giọng, như muốn chuyển chủ đề. Mặt cậu ta hơi đỏ lên, chắc là rượu đã ngấm.

“Lên năm ba là có chuyên đề rồi phải không? Kasshī đã chọn chưa?”

“À, ừm. Có một giáo sư dạy các môn đại cương rất thú vị, nên tôi chọn lớp của thầy ấy.”

Vì cũng không có gì nhiều để kể thêm nên tôi trả lời ngắn gọn.

“Thế còn Nisshī? Ngành Luật bên cậu thế nào?”

“À, ừm. Tớ định học lên trường Luật nên chọn chuyên đề của giáo sư chuyên về mảng đó.”

“Hả, trường Luật á… nghĩa là cậu định làm luật sư hay thẩm phán gì đó sao?”

Tôi ngạc nhiên hỏi lại, Nisshī gật đầu.

“Thành thật mà nói, với thành tích của trường mình thì việc đậu thẳng kỳ thi tư pháp có vẻ hơi khó đấy.”

Nisshī cười tự giễu một chút, rồi trở lại vẻ mặt thường ngày.

“Nhưng mà, dân khối ngành xã hội mà có nghề nào đủ sức đối đầu với bác sĩ thì chỉ có luật sư thôi chứ!”

Yamana liếc nhìn Nisshī một cái rồi chống cằm lên tiếng.

“…Em đã nói là em thích Senpai không phải vì anh ấy là sinh viên y khoa rồi mà.”

Xem ra, đây là những dự định tương lai mà Nisshī đã nói với Yamana từ trước.

“Nhưng mà, có ước mơ là tốt mà. Nishina-kun, ngầu quá đi!”

“Thế còn Runa thì sao? Dạo này công việc, cậu nói có nhiều chuyện lắm mà.”

“À… chuyện đó à…”

Được Yamana gợi ý, Runa hơi chỉnh lại tư thế, liếc nhìn tôi một cái.

“…Thật ra, chuyện này tớ chưa nói với Ryūto. Tớ được quản lý khu vực mời ‘có muốn làm cửa hàng trưởng chi nhánh Fukuoka không’.”

“Hả, Fuku, Fukuoka!? Ý là Fukuoka ở Kyushu đó hả!?”

Tôi ngạc nhiên thốt lên một tiếng chói tai, Runa gật đầu với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Đúng vậy. Đó là chi nhánh chủ lực của khu vực Tây Nhật Bản, nên vị trí này rất quan trọng, nhưng quản lý khu vực cứ nhất quyết muốn tớ đảm nhận.”

“…………”

Chẳng lẽ, cái lần trước ở quán bar rượu vang, Runa định nói chuyện này với tôi sao?

“Cửa hàng trưởng và phó cửa hàng trưởng chi nhánh Fukuoka hiện tại đã quyết định chuyển công tác từ tháng Tư. Hình như doanh thu hơi giảm sút. Vì vậy, trụ sở chính muốn cử nhân viên trẻ từ khu vực khác đến để tạo một luồng gió mới. Quản lý khu vực của tớ đã đi uống rượu với nhiều cửa hàng trưởng và phó cửa hàng để đánh giá năng lực… và trong số đó, anh ấy muốn tớ đến đó.”

“Cậu được kỳ vọng ghê ha.”

Yamana khen trêu, Runa nở một nụ cười vừa ngượng nghịu vừa có chút tự mãn.

“He he. Thật ra tớ có thành tích khá tốt đấy. Tớ đứng trong top 5 ở khu vực Kantō.”

“Giỏi ghê. Đúng là, quần áo Runa mặc vào trông đẹp hẳn lên nhỉ.”

“Đâu có. Khách hàng thử đồ kỹ rồi mới mua mà.”

“Runa khéo ăn nói nữa chứ. Ai cũng thấy vui vẻ mà mua thôi.”

“Thôi đi mà~, cậu cứ nói tớ như lừa đảo ấy~!”

Runa giận dỗi phồng má.

“Ha ha. Nhìn là biết cậu khen người khác bằng những lời thật lòng rồi. Khách hàng cũng đâu có ngu đến mức bị mấy lời nịnh nọt dễ thấy đó làm mờ mắt.”

“Nikoru…”

“…Thế, cậu đi Fukuoka không?”

Yamana hỏi nghiêm túc, Runa cũng cúi đầu với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Ưm, tớ vẫn chưa trả lời chính thức.”

“Nghĩa là cậu không muốn đi à?”

“Ưm…”

Runa kéo cằm lại, khẽ rên rỉ. Cô bé ôm chặt ly Coca-Cola bằng hai tay, chăm chú nhìn vào phần ống hút.

“Được công nhận thì tớ vui lắm. Nhưng mà…”

“…Cậu đâu có thời gian để băn khoăn nhiều như vậy? Từ tháng Tư á… Sắp đến nơi rồi mà.”

“Ừm…”

Không biết Yamana cảm nhận được điều gì từ vẻ lưỡng lự của Runa, cô bé chợt rạng rỡ mặt lên.

“Thôi nào, Runa thì làm ở đâu cũng được thôi mà! Không được gặp thường xuyên thì sẽ nhớ cậu lắm, nhưng mà vẫn gọi điện thoại được mà.”

Runa khẽ nhíu mày mỉm cười nhìn Yamana.

“Thôi đi mà~, nói thế làm tớ buồn mất.”

Rồi, cô bé như gượng ép mình, làm mới lại biểu cảm.

“Thế còn Nikoru thì sao? Cậu đã tìm được tiệm làm việc từ tháng Tư chưa?”

“Rồi. Tớ được nhận vào làm ở một tiệm ngay gần nhà. Lại ở ga A gần nhất đấy.”

“Thế à! Oa, tớ muốn là khách hàng đầu tiên của cậu! Của chuyên gia làm móng Nikoru ấy~!”

“Hả, cậu định lặn lội từ Fukuoka đến đây à? Bên đó cũng có nhiều tiệm mà.”

Runa lại cười gượng.

“Tớ đã nói là chưa quyết định đi Fukuoka mà!”

“Đi đi chứ. Đâu phải là ở mãi mãi đâu? Hai mươi tuổi mà làm cửa hàng trưởng thì tuyệt vời còn gì!”

Yamana nói, Runa nghiêm mặt cúi đầu.

“…Đúng vậy. Tớ cũng thấy rất biết ơn.”

“Tớ cũng sẽ ghé chơi mà. À, muốn ăn mì Hakata ramen chính gốc quá! Nước lẩu mizutaki cũng ở đó hả?”

“Cậu lại nhanh nhảu rồi đấy, Nikoru~!”

Hai người họ cứ thế trò chuyện, còn tôi thì tai tôi như lướt qua, không nghe thấy gì.

Runa sẽ đi Fukuoka sao?

“…………”

Tôi cảm nhận được ánh mắt của Nisshī từ bên cạnh, nhưng không thể nhìn về phía cậu ấy, tôi chỉ còn biết chúi mắt vào ly nước trên tay mình.

Từ đó trở đi, dù là sashimi tươi ngon hay những loại cá địa phương quý hiếm, tôi ăn gì cũng thấy vô vị.

Trên đường về, tôi đành phải cầm vô lăng chiếc xe sau hai năm.

“Vậy Runa, cậu ngồi ghế phụ nhé.”

Yamana cùng Nisshī leo vào ghế sau.

“Ê, tự nhiên thấy hồi hộp ghê~.”

Runa ngồi vào ghế phụ, vừa cài dây an toàn vừa liếc nhìn tôi. Má cô bé ửng hồng dưới ánh đèn trong xe.

“Chìa khóa đây. Nút khởi động ở đó.”

Nisshī chỉ dẫn sơ qua, tôi nổ máy và nhấn ga.

Việc lái xe, cơ thể tôi vẫn nhớ hơn tôi nghĩ. Vì tôi là người thích xe cộ nên đã cố ý học bằng lái xe số sàn, có lẽ vì thế mà việc điều khiển xe số tự động trở nên dễ dàng.

“…Cậu, sao thế?”

Lái xe được một lúc, tôi cảm thấy một ánh mắt mãnh liệt từ bên cạnh nên vô thức nhìn sang Runa.

“Không có gì.”

Runa nhìn tôi, lắc đầu.

“Tớ nghĩ là cậu ngầu quá thôi.”

“…………”

Tôi ngại ngùng không biết trả lời sao, Runa vui vẻ mỉm cười.

“Từ hồi cấp ba, tớ đã mong được lái xe cùng Ryūto rồi.”

“…Đúng là vậy nhỉ. Xin lỗi cậu.”

Tôi nhớ lại lần hai đứa đi MEGA WEB. Nơi đó giờ không còn nữa. Thời gian đã trôi qua nhiều đến vậy.

“Không đâu. Tớ mới là người xin lỗi.”

Runa nói với vẻ áy náy.

“Hai năm qua, tớ bận quá, chẳng có thời gian dành cho Ryūto chút nào.”

Khi tôi còn đang phân vân không biết đáp lời thế nào, Runa tiếp tục.

“Tớ muốn ở bên Ryūto. Tớ cũng muốn làm một công việc có ý nghĩa. Vì thế, tớ đã luôn suy nghĩ làm sao để có được cả hai.”

embed0016-HD.jpg

Đột nhiên, tôi thấy Runa đang nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt đầy kiên định.

Tôi nói với cô bé:

“…Tớ sẽ luôn đứng về phía Runa.”

Dù em có đưa ra quyết định gì, dù em có đi theo con đường nào…

Thậm chí, dù đó là lựa chọn tạo ra khoảng cách giữa hai chúng ta.

Dù nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy nỗi buồn hiện rõ trên khuôn mặt mình.

“Ryūto.”

Runa nhíu mày nhìn tôi.

“Tớ đã quyết định rồi. Nhưng chắc chắn đó sẽ là một con đường khó khăn hơn bây giờ… nên tớ chỉ còn chưa đưa ra được quyết định cuối cùng thôi.”

Runa khẽ cúi đầu, đôi môi run rẩy.

“Tớ sẽ không làm gì khiến Ryūto buồn đâu.”

Nói rồi, cô bé lại ngẩng mặt lên nhìn tôi.

“Đừng lo lắng, hãy cứ dõi theo tớ nhé.”

“…Runa…”

Lòng tôi tràn ngập cảm xúc, tôi gật đầu khi vẫn nhìn về phía trước.

“Ừm… Tớ ủng hộ cậu.”

Tôi lẩm bẩm với một tâm trạng phức tạp.

Tôi định dừng lại ở đó, im lặng trong giây lát.

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn quyết định nói ra, mở miệng:

“…Nhưng nếu người đang là gánh nặng cho những điều Runa muốn làm, là tớ… thì đừng bận tâm đến tớ, hãy lựa chọn cuộc sống của riêng mình.”

Tôi kiểm tra gương chiếu hậu vì thấy hai người phía sau im lặng lạ thường, hóa ra cả hai đã tựa đầu vào cửa sổ mà ngủ thiếp đi. Chắc là do rượu.

Thở phào nhẹ nhõm một chút, tôi khẽ nói với Runa:

“Tớ sẽ mãi yêu cậu. …Dù Runa có thế nào. Dù ở bất cứ đâu.”

“Ryūto…”

Giọng Runa run rẩy.

Bỗng nhiên, tôi nhớ lại lời nói của Nisshī lúc nãy.

──Chỉ còn cách tin tưởng thôi. Tin tưởng và cho đi, đó là tất cả những gì tôi có thể làm.

À, có lẽ đúng là như vậy.

Cảm xúc của con người, nếu cứ mãi muốn chiếm hữu thì sẽ nảy sinh bất mãn. Dù mối quan hệ có thân thiết đến mấy, cũng không ai có thể hoàn toàn làm theo ý mình một trăm phần trăm cả.

Cho nên.

Nếu có lời nào mình muốn nghe, hãy nói lời đó cho đối phương.

Chắc là chỉ có thể làm như vậy mà thôi.

Nisshī nhận ra điều đó thật đáng nể.

Nhưng, để nói được như vậy, chắc hẳn trong sâu thẳm trái tim cậu ấy đã mong muốn tình cảm của Yamana đến nhường nào.

Nghĩ đến đó, lòng tôi chợt se lại.

Hai người phía sau không có dấu hiệu tỉnh giấc, nên tôi lái xe lên đường cao tốc, bỏ qua các trạm dịch vụ và đi thẳng về nhà.

Runa bên cạnh ít nói, thi thoảng tôi lén nhìn sang gương mặt nghiêng của cô bé, được chiếu sáng bởi ánh đèn đêm của thành phố, trắng bệch và lấp lánh.

Thế nào đó, tôi cảm thấy hơi.

Cô bé trông như một người phụ nữ xa lạ.

“Hả, thật á!? Tớ giả vờ ngủ mà lại ngủ thật mất rồi~ Buồn cười ghê.”

Khi tôi đỗ xe trước nhà Yamana sau khi Runa đã nhập địa chỉ vào, Yamana tỉnh giấc và cười ngạc nhiên.

“Tớ cũng vậy.”

Nisshī cũng tỉnh dậy, cười gượng.

Hóa ra là họ đã cố gắng giữ ý cho tôi. Tôi cảm thấy hơi có lỗi.

“Hôm nay vui lắm. Cảm ơn cậu đã lái xe nhé.”

Yamana nói lời cảm ơn chúng tôi, rồi thu dọn hành lý xuống xe.

“À, đúng rồi.”

Lục lọi trong túi xách, Yamana lấy ra một cái túi rồi đưa cho Nisshī đang ngồi trong xe.

“Đây, cái này. Quà đáp lễ Valentine.”

“Hả, thật á? Cảm ơn nhé!”

“Nói thế thôi chứ, cậu mong chờ mà phải không?”

“Cũng đúng.”

Bị Yamana trêu chọc, Nisshī cười ngượng.

“Năm nay tớ tự làm đấy. Senpai đang ôn thi, lại còn tìm được chỗ làm, không có tiết học, rảnh đến chết luôn.”

“Thật á!? Vui quá đi mất~”

“À mà, giá thành chỉ bằng một phần ba cái socola Valentine của Senpai thôi đấy.”

Yamana nói một cách lạnh nhạt, nhưng Nisshī lại nở một nụ cười rạng rỡ, không chút gợn.

“Không sao đâu. Dù vậy tớ vẫn vui lắm. Tớ sẽ ăn thật trân trọng.”

“…………”

Nhìn biểu cảm của Yamana lúc đó, tôi chợt thấy là lạ.

Yamana cau mày, vẻ mặt hơi bối rối, pha chút buồn bã.

“…………”

Vẻ mặt này là sao nhỉ?

Tôi cảm thấy đây không phải là biểu cảm mà Yamana dành cho một người bạn khác giới bình thường.

Nhưng Yamana là bạn gái của Sekiya-san mà.

Người cô bé yêu với tư cách người khác giới chắc chắn chỉ có anh ấy.

“…………”

Chỉ có một điều tôi có thể nói.

Mối quan hệ nam nữ, có lẽ tồn tại nhiều hình thức khác ngoài “người yêu”.

Chẳng hạn như “bạn thân quý dù không thể là người yêu”, hay “muốn là người yêu nhưng không thành nên là bạn”, hay “có thể sẽ là người yêu nhưng hiện tại vẫn là bạn”.

Và có lẽ, cũng chẳng cần quá khắt khe, câu nệ trong các mối quan hệ "bạn bè" khác giới như vậy.

Dù là kiểu quan hệ nào đi nữa, thì bạn bè vẫn là bạn bè mà thôi.

Thật không ngờ, lại có ngày tôi – kẻ từng buộc lòng cắt đứt tình bạn với Maria – lại suy nghĩ như thế này. Phải chăng tôi đã trưởng thành hơn một chút? Hay chỉ là đã trở nên "vẩn đục" hơn một chút?

Nhưng nếu tôi không kết giao với Maria ở chỗ làm thêm, nếu cô ấy không một mực bắt tôi "giới thiệu bạn bè" cho, thì hôm nay tôi đã chẳng thể có khoảng thời gian vui vẻ bên Nisshī thế này. Có lẽ tôi đã kiệt sức cả thể xác lẫn tinh thần sau ca làm thêm ở trung tâm luyện thi, và cuối ngày chỉ nằm trong phòng nhìn trân trân lên trần nhà, thầm nghĩ "ước gì được quay lại hồi cấp ba".

Tôi muốn cảm ơn Maria.

Và tôi cũng mong, giữa cô ấy và tôi… có thể xây dựng một mối quan hệ mới, chỉ riêng hai chúng tôi, với tư cách là "bạn bè".

Dù Nikoru có là bạn gái của Sekiya đi chăng nữa, thì giữa Nikoru và Nisshī vẫn có một mối quan hệ kéo dài ba năm rưỡi, do chính hai người họ xây dựng nên với tư cách là "bạn bè".

Không ai có quyền phủ nhận điều đó.

Kể cả tôi, hay Sekiya.

Tiếp đó, tôi lái xe thẳng đến nhà Runa.

"…Anh cũng có cái này cho em đây."

Khi Runa đã xuống xe và tháo dây an toàn trước cửa nhà, tôi lấy một túi quà từ chiếc cặp đặt dưới chân mình ra.

"Ôi, cảm ơn anh! Quà Valentine trắng ạ?"

Đôi mắt Runa sáng lên lấp lánh.

"Ừ. Anh không biết em vừa đi mua đồ, nên lỡ mua của Champs de Fleurs. Xin lỗi nhé."

"Ôi không sao đâu ạ! Em thích lắm! Nhận được quà này em vui cực!"

Runa lập tức nhìn vào túi quà, gương mặt rạng rỡ hẳn lên.

"A, cái này là cái hôm em đến thì hết hàng nên không mua được nè! Em thích ơi là thích!"

Runa quả là một thiên tài trong việc làm người khác vui vẻ.

Tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp được một cô gái tuyệt vời như thế này lần thứ hai đâu.

Phải trân trọng cô ấy.

Dù có không thể gặp mặt, tôi vẫn sẽ mãi mãi chỉ nghĩ đến Runa mà thôi.

Với quyết tâm ấy trong lòng, tôi tiễn Runa vào nhà.

Cuối cùng, tôi đành phải lái xe đưa Nisshī về tận nhà, rồi tự mình đi tàu điện về. Sắp tròn hai mươi tuổi rồi mà tôi lại càng ghét rượu thêm một chút.