Gió mỗi lúc một mạnh, khi ấy tôi và Runa đang tản bộ dưới hàng cây anh đào về phía nhà ga.
“Ôi! Quên mất!”
Runa khẽ kêu lên một tiếng rồi đứng sững lại. Em ấy buông tay tôi, rồi cầm lấy chiếc túi giấy vẫn treo trên tay đang giữ cành anh đào.
“Đây là quà sinh nhật đó!”
“À… ừm… cảm ơn em.”
“Lúc nãy định đưa anh rồi, nhưng mà em dùng nó để giữ tấm bạt khỏi bay nên quên mất tiêu.”
Thật ra thì tôi cũng đã lờ mờ đoán đây là quà rồi. Đúng như Runa nói, gió mạnh đến mức phải dùng tất cả đồ đạc mang theo để chặn bốn góc tấm bạt dã ngoại lại. Cuối cùng, gió còn mạnh đến nỗi cuốn tung tấm bạt lên, thế là chúng tôi cuống cuồng thu dọn, nên chuyện Runa quên đưa quà cũng dễ hiểu.
“Anh mở ra xem đi.”
“Ừm.”
Tôi ngồi xuống mép đường kè sát con dốc đất trồng đầy anh đào, mở chiếc túi giấy cỡ lớn Runa đưa ra xem. Bên trong lớp giấy gói là một chiếc ba lô màu đen.
Kiểu dáng đơn giản mà tinh tế, trông rất người lớn và có vẻ bền chắc.
“Là cặp dùng đi trường luyện thi đó. Anh thấy có được không, thay cho cái anh đang dùng ấy?”
Tôi chợt sững người.
Lập tức, tôi nhớ lại cái lần mình bị lộ chiếc ba lô thủng lỗ chỗ trong lúc đang ôn thi.
Hoá ra, em ấy vẫn nhớ những chuyện nhỏ nhặt như vậy và đã chọn món quà này cho tôi.
“Akari bảo là cô ấy đã xem qua rồi, trông chất lừ đúng không? Em nghĩ anh thích ba lô nên mới chọn loại này đó.”
“Tuyệt thật…”
Nhìn logo ở góc dưới bên phải, tôi nhận ra tên một thương hiệu ba lô nam nổi tiếng mà ngay cả tôi cũng biết.
“Nhưng cái này… đắt lắm phải không?”
“Không sao đâu, vì em muốn tặng Ryūto một món đồ đàng hoàng mà.”
Runa nói đoạn rồi mỉm cười.
“Akari nói là, mấy cái túi mấy nghìn yên thì cơ bản chỉ để chưng diện thôi, dùng được một lần rồi bỏ, chứ mang đồ nặng hàng ngày là hỏng ngay. Cái này chất liệu tốt, lại được ráp và may đo cẩn thận, nên anh dùng đến khi thi đại học cũng không sao đâu, mà lên đại học rồi, nếu có những hôm mang nhiều đồ thì vẫn có thể dùng được nữa.”
Nghe chừng là Runa đã học thuộc lời của Tanikita Akari, nên giải thích rành mạch không giống phong cách của em ấy chút nào.
“…Là số tiền đầu tiên em tự kiếm được khi đi làm thêm. Em muốn tặng Ryūto một món đồ có thể dùng được lâu dài.”
Runa ngại ngùng nói, mắt nhìn xuống những ngón tay với bộ móng hồng anh đào.
Khuôn mặt em ấy lúc này trông có vẻ người lớn hơn Runa mọi ngày một chút.
“Cảm ơn em… thật lòng….”
Món đồ đầu tiên tôi nhận được từ Runa là chiếc ốp điện thoại hình thỏ, nhân kỷ niệm “một tuần hẹn hò”. Từ đó đến giờ, tôi đã nhận được vô vàn thứ từ Runa.
Có những thứ hữu hình, và cả những thứ vô hình nữa.
Nhưng trong số đó, món quà này thật sự đặc biệt.
Runa đã dùng một phần không hề nhỏ trong khoản tiền đầu tiên em ấy tự kiếm được bằng chính thời gian và công sức của mình để mua cho tôi. Đây chắc chắn là món quà em ấy đã thành tâm suy nghĩ để chọn lựa, với mong muốn thật sự có ích cho tôi.
Nghĩ đến đó, lồng ngực tôi bỗng nhói lên, cảm động đến mức muốn chảy cả nước mắt.
“…Anh có thích không?”
Runa mỉm cười rạng rỡ.
“Cái túi nhỏ này nè, rất hợp để bỏ bùa hộ mệnh đó!”
Vừa nói, Runa vừa mở khoá kéo của một ngăn túi nhỏ bên ngoài ba lô. Bên trong còn có một ngăn lưới nữa, cùng với một móc treo chìa khóa. Trên móc treo đó, tôi nhìn thấy một chiếc bùa hộ mệnh quen thuộc.
“Em đã treo một cái vào đây rồi đó.”
Đó là chiếc bùa đôi chúng tôi cùng mua ở đền Jishu, Kyoto. Tôi đã đưa nó cho Runa giữ từ lúc mua, rồi quên bẵng đi.
“Khi nào em không ở bên cạnh, thì bùa hộ mệnh sẽ thay em bảo vệ Ryūto đó.”
Nhìn chiếc bùa, Runa khẽ mỉm cười.
“Cảm ơn em… Anh thật sự, rất vui.”
Tôi có biết bao nhiêu điều muốn nói, nhưng lại không thốt nên lời… Chỉ có thể dùng tất cả tâm tư của mình để nói ra câu đó.
Runa nhìn tôi, đôi mắt khẽ cong lại.
“…Sau đó thì, nè…”
Em ấy hơi ngập ngừng, rồi mở miệng.
“Còn một món quà nữa… nếu gọi là quà thì hơi trơ trẽn, nhưng…”
Má Runa lập tức đỏ bừng.
“Em có một điều muốn trao cho Ryūto của tuổi mười bảy. …Anh có chịu nhận không?”
“Hả?”
Tôi tự hỏi đó là gì, đồng thời, ở cái tuổi này, tôi bỗng giật mình với một sự mong chờ "đen tối", lẩm bẩm trong đầu, “Chẳng lẽ…?”
“Nè, Ryūto có nhớ lúc chúng ta mới hẹn hò, anh đã nói gì với em không?”
“…Ơ, ơ?”
Vì đang mải nghĩ lung tung nên tôi phản ứng chậm mất mấy nhịp.
“Anh đã nói, ‘Tình cảm của Shirakawa có phải là nhạt nhẽo không?’. Rằng có khi nó chỉ ngang với tình bạn thôi ấy.”
“Ư, ừm…”
Tôi nhớ là mình đã nói câu đó. Dù bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy toát mồ hôi lạnh, một thằng “in-kya” như tôi lại dám nói gì khi được nữ sinh xinh đẹp nhất trường hẹn hò cơ chứ.
“Anh nói đúng. Runa trước khi hẹn hò với Ryūto ấy, em nghĩ giờ mới nhận ra, đó chỉ là kiểu tình yêu giả vờ với một cậu bạn thân thiết thôi.”
Runa khẽ mím môi, rồi cúi mặt xuống.
“Mỗi khi nghĩ đến người đó, tim em lại đập rộn ràng, yêu đến thắt cả tim… Không người đàn ông nào khác có thể thay thế người đó được. Phải là người đó mới được… Những cảm xúc như vậy, Runa của ngày ấy không hề biết.”
“…Ơ… vậy thì…”
Còn bây giờ thì sao? Em ấy đang có những cảm xúc đó với tôi… đúng không?
“Em đã rất lo lắng. Từ trước đến giờ em toàn để đối phương dẫn dắt nên, dù cũng có kinh nghiệm nhưng em nghĩ mình kém cỏi lắm… Em sợ sẽ làm Ryūto thất vọng, vì anh chắc hẳn đang rất mong chờ mà.”
“…………”
Runa nói những điều tôi không thể ngờ tới, khiến tôi cứng họng.
Không ngờ, Runa lại lo lắng những chuyện như vậy.
“Nhưng rồi, đêm đó, sau khi hôn anh thì em đã hiểu ra. Với Ryūto, cơ thể em cứ như tự mình chuyển động vậy. Em muốn mình cũng được tận hưởng, và em cũng muốn… làm cho Ryūto cảm thấy hạnh phúc.”
Runa nhìn tôi, nở một nụ cười dịu dàng đầy tình yêu thương.
“Bởi vì em thật sự yêu anh… yêu Ryūto.”
Đôi mắt đang nóng bừng của tôi chợt lảng đi, khuôn mặt em ấy thoáng chút lo lắng.
“Chúng ta sẽ cùng cố gắng từ bây giờ… Thế nên, dù em không giỏi lắm, anh đừng thất vọng nhé?”
“Hả!? Vậy là…”
Tim tôi đập thình thịch như muốn nổ tung.
“Chẳng lẽ, Runa, em muốn cùng anh…?”
“Khoan đã!”
Runa cắt ngang lời tôi, kẻ đang vì quá phấn khích mà vội vã muốn lao tới.
“Để em nói.”
Khuôn mặt em ấy hơi ửng hồng nhưng đầy quyết tâm.
“Bởi vì Ryūto đã nói với em rồi mà. Anh sẽ chờ đến khi em muốn. Nên em cũng đã nói ‘Khi nào muốn em sẽ nói’. Và bây giờ, em… muốn rồi. Muốn đến mức này rồi đây này.”
Trước ánh mắt nín thở dõi theo của tôi, Runa khẽ khàng, nhưng kiên định, thốt ra từng lời.
“Em không biết rằng việc tự mình nói ‘em muốn’ lại ngượng ngùng và cần nhiều dũng khí đến vậy.”
Runa đặt hai tay lên ngực, khẽ thở dài và nói.
“Dù không phải là ‘lần đầu tiên’, nhưng em…”
Em ấy thều thào với giọng run run, rồi từ từ ngước lên nhìn tôi.
“Em… có thể trở thành ‘lần đầu tiên’ của Ryūto không?”
Đôi mắt em ấy lay động, vừa có chút hối hận, vừa có một niềm mong chờ đủ sức xua tan mọi hối hận đó.
“Em muốn vậy. Muốn hoà làm một với Ryūto.”
Niềm hân hoan trào dâng từ sâu thẳm cơ thể, lan khắp toàn thân tôi.
Tôi muốn ôm chặt em ấy ngay lập tức. Nhưng tôi không phải kiểu người có thể làm như vậy, tôi cảm thấy bất lực đến mức run rẩy.
“Này, Ryūto. Chúng ta…”
Runa nhìn tôi bằng ánh mắt từ dưới nhìn lên,
“…làm nhé?”
Em ấy nói, với khuôn mặt cố gắng kìm nén sự xấu hổ.
“Em muốn làm chuyện người lớn. …Nếu là với Ryūto.”
Runa thì thầm một cách ngượng nghịu, rồi cụp mắt xuống và mỉm cười hạnh phúc.
“Đây là lần đầu tiên trong đời em nghĩ như vậy…”
Cơn gió mạnh bất chợt vuốt ve hàng cây anh đào, cuốn đi những cánh hoa và thổi bay khắp nơi.
Không phải gió từ sông, mà là gió nam.
Cuối cùng thì mùa xuân cũng đến rồi.
Mùa xuân của những đổi thay.
Mối quan hệ giữa tôi và Runa, giờ đây cũng đang thay đổi.
Kể từ ngày đầu tiên hẹn hò, tôi đã ngông cuồng từ chối lời mời của Runa.
Hôm đó, tôi đã quằn quại trong phòng vì hối hận, và từ đó đến nay, đã gần mười tháng rồi.
Thật dài… mà sao cũng thật ngắn, không, nói chung là dài thật.
Tự bản thân tôi cũng phải nói rằng, tôi đã nhịn giỏi thật sự. Tôi muốn tự khen mình.
Nhưng thật may mắn vì đã chịu đựng đến tận ngày hôm nay. Tôi thành tâm nghĩ vậy.
Tôi yêu Runa. Tôi say đắm em ấy.
Người con gái đáng yêu nhất thế giới này, người mà tôi không xứng đáng có được, giờ đây lại muốn tôi cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Hạnh phúc đến mức não tôi tê liệt, như muốn hoá thành kẻ ngốc vậy.
“Runa…”
Bố ơi, mẹ ơi.
Cảm ơn bố mẹ đã sinh con ra trên cõi đời này, và nuôi dưỡng con đến tận hôm nay.
Kashima Ryūto, mười bảy tuổi.
Lần tới bố mẹ gặp con, chắc chắn con đã là một người đàn ông trưởng thành rồi.