Kanojo ga Flag wo Oraretara

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

151 1905

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

114 1406

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

155 1987

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

98 595

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

11 186

Tập 08: Từ trước đến giờ nhờ lá bùa này mà tôi đã thoát chết mấy lần trong những lần đi lễ đầu năm, nên để tôi cho bạn mượn nhé. - Chương 3: Trận chiến giữa Flag3 và quan chấp hành

Đêm Giao thừa.

Nanami chẳng lòng dạ nào ồn ào, một mình xem phim tình cảm kinh điển tại rạp chiếu phim mini của Ký túc xá Mạo Hiểm.

Bộ phim ấy kể về một nàng công chúa của vương quốc nọ giấu thân phận đi hẹn hò với một phóng viên trong một ngày. (Chú thích: Phim “Roman Holiday”.)

“Hừm… Chuyện này đúng là cổ tích rồi…”

Hồi xưa… thực ra cũng chỉ hai ba năm trước thôi, nhớ lúc đó xem còn thấy rung động lắm, vậy mà giờ nhìn lại, cô lại thấy hơi chát lòng.

Khi tình tiết phim gần đến cao trào, như thể nghe thấy tiếng cô lầm bầm, cánh cửa bên cạnh mở ra, Sōta ló đầu vào.

“…Thì ra cậu ở đây.”

Vừa nói, Sōta vừa ngồi xuống cạnh Nanami; Nanami nhận ra Sōta, má cô hơi ửng hồng.

“Ngươi, ngươi đến làm gì?”

“Vì không thấy cậu đâu… tôi có chút lo lắng.”

“Ngươi… lo lắng cho bổn cung sao?”

“Chuyện này… cũng xem là vậy.”

Có lẽ vì trước đó Nanami đã bảo cậu quên chuyện ấy đi, nên Sōta không dám nói thẳng. Cậu ấp úng, khẽ gật đầu với Nanami.

“Ngươi mà cũng biết lo lắng cho người khác, ngươi cũng trưởng thành rồi đó…”

“Chuyện này… khó nói lắm…”

“Đúng là trưởng thành rồi. Bằng không thì…”

Lần này đến lượt Nanami nuốt ngược lời định nói.

‘Bằng không thì… đã chẳng lộ ra vẻ mặt đó rồi.’

Dù vui khi thấy Sōta khác thường tỏ vẻ lo lắng, Nanami lại cảm thấy đau thắt tim gan.

“Bổn cung… khi ấy nói ra lời đó, không phải là mong Sōta thích bổn cung… không phải ý đó… hiểu không?”

Nanami lầm bầm trong miệng, mặt ngày càng đỏ bừng.

“Bổn cung chỉ là muốn ngươi hiểu được tâm ý của bổn cung… chỉ vậy thôi. Cho nên… không phải là muốn ngươi hồi đáp tâm ý của bổn cung hay gì cả. Thành thật mà nói, ngươi với Akane hợp hơn… bổn cung nghĩ vậy.”

‘Nếu đã vậy…’ Sōta đành bỏ cuộc không nói ra lời định tuôn ra khỏi miệng: ‘Nếu đã vậy, sao cậu lại lộ ra vẻ mặt cô đơn đến thế?’

Cả hai rõ ràng đều đã nói những lời mình muốn nói, nhưng lại chẳng ai nói đúng vào trọng tâm— thậm chí ngay cả khi ý nghĩ này nảy ra, cả hai vẫn chẳng thể nói được lời cần nói, khiến bầu không khí càng thêm nặng nề.

Nhưng Nanami không chịu nổi bầu không khí này, cô dứt khoát đứng bật dậy.

“…Đủ rồi! Sao cứ phải rơi vào bầu không khí này với Sōta chứ!”

“Cậu hỏi tôi tại sao…”

Sōta cười khổ, thấy cảnh này sao mà quen thuộc.

Cậu có cảm giác như đã từng có cuộc đối thoại tương tự với Nanami ở đâu đó rồi.

“…………”

Thế nhưng, dòng suy nghĩ của cậu bỗng chốc bị cắt ngang.

“Húi!”

Vì Akane đã ngã nhào từ ngoài cửa vào.

“Akane, ngươi có nghe thấy cuộc đối thoại vừa, vừa nãy không…!”

“Không, tớ hoàn toàn không nghe thấy, nên định lại gần hơn chút, ai dè… hí hí hí… Tớ xin lỗi! Tớ không nên làm cái hành vi đáng xấu hổ là lén nghe người khác nói chuyện!”

“Gì chứ, hóa ra ngươi không nghe thấy ư… Thế, thế thì không sao.”

“Nhưng mà, tớ cứ thấy không khí hai người vừa rồi rất tốt, đang nói chuyện gì thế?”

“Chuyện, chuyện này…!”

Nanami lùi bước không ngừng.

“Là, là lời thì thầm của tình yêu phải không! Xin hãy nói riêng cho mình Akane nghe thôi!”

“………………Cái này thì, cũng không hẳn là không phải lời thì thầm của tình yêu… không đúng, không được nói là tình yêu! Bọn tớ chỉ đang nói, Sōta và Akane rất hợp nhau thôi!”

“Hưi! Sao, sao sao sao sao lại thế! Thế thì ngại với Nanami, Senpai Rin và Naru lắm!”

“Đã bảo đừng có tính bổn cung vào chứ… Nào, hai người hãy ngồi xem phim tình yêu trong bầu không khí lãng mạn đi.”

Nói đoạn, Nanami kéo Akane ngồi xuống cạnh Sōta, rồi nhanh chóng rời khỏi rạp chiếu phim gia đình.

“…………”

“…………”

Cạnh Sōta đang lặng lẽ đưa mắt nhìn Nanami, Akane run rẩy mở lời:

“Sōta-kun…”

“Hửm?”

“Phim đã bắt đầu chiếu danh sách ê-kíp cuối phim rồi…”

“…………”

Cả hai chẳng thể làm theo lời khuyên của Nanami, đành xem hết danh sách ê-kíp cuối phim trong một bầu không khí bí ẩn.

“Thật, thật là một danh sách ê-kíp cuối phim đầy cuốn hút.”

“Thật hả!”

Lời nói đã được suy tính của Akane khiến Sōta kêu lên.

“…Hôm nào chúng ta xem gì đó đi.”

“!…Vâng, vâng ạ! Sōta-kun thích loại danh sách ê-kíp cuối phim đó ạ?”

“Sao lại thành ra là chỉ xem danh sách ê-kíp cuối phim thế hả!”

Lời nói không qua suy nghĩ của Akane khiến Sōta lại kêu lên.

Hai người rời rạp chiếu phim mini, trở về khu nhà chính của ký túc xá. Khi đi ngang qua nhà bếp, Kikuno mắt tinh ý phát hiện ra hai người, liền chạy tới, cọ má vào Sōta.

“Ưm~! Sōta, em đến đúng lúc lắm. Em giúp chị một tay nhé?”

“Được thôi, chuyện gì vậy? Mà Kikuno-nee, ngứa quá à…”

“Ừm hên hên~ Thế này này~…”

Theo yêu cầu của Kikuno, Sōta đã đặt chày và cối mượn từ Hội Nghiên cứu Kỹ thuật Xây dựng ở khoảng sân trống trước Ký túc xá Mạo Hiểm.

“Cho nên, chúng ta sẽ giã bánh mochi! Nói đến giã bánh mochi là công việc của đàn ông! Đúng không, Sōta-kun!”

“Ừm, tớ cảm thấy không cần nhìn cờ cũng biết kết quả rồi, nhưng Megumi cứ cố gắng nhé.”

“Vâng! Cứ giao cho đôi cánh tay mạnh mẽ như khúc gỗ tròn này của em nha!”

Megumi nghe nói giã bánh mochi là mắt sáng bừng chạy đến, bật ra tiếng cười “Wa ha”, trông cô bé thế này cũng đáng yêu ghê.

“Hoá ra còn có khúc gỗ tròn mảnh mai thế này sao…”

“Mà động tác thì đã siêu~ đáng yêu rồi… nhưng mà tôi vẫn đáng yêu hơn đó!”

Bà Tsukimugi (người đã từng giã bánh mochi), Serika (lần đầu tiên xem giã bánh mochi), cùng với Rin và Ruri đều đã theo đến. Đương nhiên, Akane, người đã ở cùng Sōta từ lúc ở rạp chiếu phim mini, cũng đang ở bên cạnh Sōta, chọc chọc vào chỗ gạo nếp vừa hấp xong, kết quả không cẩn thận bị bỏng. Đừng có táy máy linh tinh chứ!

“Sao lại không chịu kém cạnh… mà thần tượng quốc dân đúng là trẻ con ghê…”

“Đừng, đừng ghét tớ… Tớ sẽ trưởng thành hơn, làm ơn đừng ghét tớ…”

“Sōta-san, anh mà còn trêu Serika-san nữa, lại bị Nanami-san mắng cho đấy.”

“Tôi không trêu cô ấy! Tôi không trêu cô ấy!”

‘Thật tình… đúng là người khó đọc cờ, chẳng biết địa lôi ở đâu mà lần…’ Sōta vừa thở dài, vừa ngồi xổm xuống, đưa tay về phía Serika đang run rẩy.

“Nào, Serika cũng lấy lại tinh thần, cùng giã bánh mochi nào?”

“Vâng! Tớ sẽ lấy lại tinh thần!”

“Dễ như trở bàn tay!”

Thấy Serika vô thức nở nụ cười rạng rỡ, Rin vô thức hét lớn, những người khác cũng vô thức cười khổ. Thế giới này thật tràn ngập những điều bất ngờ.

“Mà, ngay cả chày cối cũng có, Hội Nghiên cứu Kỹ thuật Xây dựng đúng là có đủ thứ thật…”

“Vì khi Hội Nghiên cứu Kỹ thuật Xây dựng xây dựng gì đó, họ đều tổ chức nghi thức rải bánh mochi, đó là thứ dùng vào lúc đó đó.”

“Ra là vậy…”

Nghe lời giải thích của cuốn từ điển sống của học viện, tất cả mọi người đều gật đầu chợt hiểu ra.

“Vậy thì, chuẩn bị giã bánh mochi đây! Serika, phiền cậu giúp lật mặt nhé!”

“Ể! Serika hả! Dù, dù Serika chưa làm bao giờ, nhưng Serika sẽ thử! Không phải là để ghi điểm trước Sōta-niisan đâu nha!”

“Ồ, ồ ồ… Hai cậu cố gắng lên nhé… Tuyệt đối đừng để bị thương đó nha…? Ruri, có tình huống khẩn cấp thì giúp đỡ nhé?”

“Đã rõ.”

Sōta nhìn qua Megumi, thấy trên đầu Serika (cô bé đang nhìn Sōta với vẻ mặt quen thuộc của mình) dựng lên lá cờ bị thương, liền chỉ thị cho Ruri luôn sẵn sàng cứu viện để bẻ gãy lá cờ đó.

Megumi không hề hay biết, dồn sức nhấc chày lên. Vì nhấc cái cối là chuyện không thể.

“Vậy, vậy thì, em ra tay đây nha! Ố! Ố! Ố! Ố ồ!?”

Megumi cầm chày, bước chân loạng choạng.

“Oái! Megumi, đừng lại đây! Nguy hiểm lắm!”

Rin vừa hét lên, vừa không quên rúc vào sau lưng Sōta như chim non nép mình vào tổ.

“Megumi-chan giống như chú ngựa con vừa sinh ấy, hai chân run run kìa…”

“Là chú nai con vừa sinh.”

“Đều không quan trọng!”

Vì Megumi đã loạng choạng ngã về phía Sōta, nơi Rin đang trốn, mà Serika và Akane vẫn còn nhàn nhã bàn luận về chuyện đôi chân run rẩy, khiến Rin nóng nảy gào lên.

“Oái oái! Mọi người tránh ra mau—!”

“Đã rõ. Tôi sẽ tránh.”

“Sao lại thế! Không được phủ quyết lệnh của tôi!”

Sōta rõ ràng đã dặn Ruri giúp đỡ khi tình huống khẩn cấp, nhưng Ruri lại nghe theo lời Megumi, khiến Sōta không nghĩ ngợi gì mà bật lại Ruri, đồng thời Megumi cũng lao vào Sōta (về mặt vật lý).

“Oái, nguy hiểm!”

Cái chày mạnh mẽ bổ xuống, Sōta trong gang tấc suýt nữa thì đỡ không nổi cả chày lẫn Megumi.

“Ồ ồ! Sōta-niisan đỡ được cả Megumi-chan cùng cái chày luôn!”

“Mọi, mọi người cứ tưởng chết rồi chứ.”

“Đó là điều tớ muốn nói mà…”

“Ồ ồ!” Màn cứu nguy gần như kỳ tích nhận được tiếng vỗ tay từ Akane và Ruri.

Megumi, được Sōta ôm vào lòng, nước mắt lưng tròng nhìn Sōta – người đã cứu mình.

“Em, em xin lỗi nha, Sōta-kun… Không ngờ ngay cả đôi cánh tay mạnh mẽ có thể đập nát cái cối này của em, lại không thể cầm nổi cái chày.”

“Theo cái logic của cậu, thì đúng là không thể ngờ được thật…”

“Mà nói mới nhớ, lúc đầu cậu định đập nát cái cối, nên mới chỉ định tớ lật mặt sao? Megumi-chan…?”

Sự thật kinh hoàng khiến Serika run rẩy.

Lúc này, Bà Tsukimugi vỗ tay, muốn đám thanh niên lông bông này chấn chỉnh lại tinh thần.

“Quan trọng hơn, không nhanh giã bánh mochi là nếp nguội mất đó. Đến lúc đó Kikuno sẽ giận đấy chứ?”

“A, Sōta-niisan run rẩy kìa.”

“Chị ấy mà giận thì đáng sợ lắm đó…?”

Vì sợ bị Kikuno mắng, lần này đến lượt Sōta run rẩy như chú ngựa con vừa sinh. Có lẽ là chú nai con vừa sinh cũng nên.

“Ruri, tóm lại mau giã xong bánh mochi đi…”

“Đã rõ. Lắp đặt phụ kiện giã bánh mochi.”

“Cũng chỉ là cái chày bình thường thôi mà…”

Ruri nhận lấy cái chày từ tay Megumi (người đã nói “nha” mấy lần),擺出一種 khó tin, phát ra tiếng động cơ “Bùm! Bùm!”.

“““““““…………”””””””

Tất cả mọi người có mặt đều căng thẳng nuốt nước bọt nhìn Ruri giã bánh mochi.

“Cách giã bánh mochi này… là sao vậy…?”

Lời cảm thán kinh ngạc của Rin có thể nói là thay cho tiếng lòng của tất cả mọi người.

Cách giã bánh mochi của Ruri—

Để giã bánh, họ giữ chày song song với mặt đất, đưa đầu chày vào cối, khéo léo làm nó rung nhẹ, khuấy đảo khối bánh như thể đang nhào bột.

"Em từng thấy cái này ở nhà máy bánh dày rồi..."

"À với cả, máy giã bánh dày gia dụng nữa..."

"Đây là kiểu công nghiệp hóa thủ công nghiệp," Akane nhận xét.

"Công nghiệp lặp lại rồi kìa!"

Cuối cùng vẫn là công nghiệp.

"Sao không dùng cách thông thường mà giã bánh đi...?"

"Phí công nghệ cao mà..."

Giữa những ánh mắt ngỡ ngàng đổ dồn về phía mình, Ruri vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như thường lệ, nhưng giọng điệu lại có phần đắc ý:

"Giã bánh dày, dễ như trở bàn tay."

Trong số những người đang thất thần nhìn cảnh tượng đó, Rin và Tsukimugi – những người đại diện cho truyền thống Nhật Bản – khẽ thì thầm:

"Phong cảnh nguyên sơ mang vẻ đẹp u tịch của Nhật Bản dần biến mất, thật chẳng khỏi ngậm ngùi..."

"Với cả, tiếng động cứ như công trường xây dựng ấy..."

Giữa lúc mọi người đang huyên náo, mặt trời dần ngả về Tây, không khí cận kề năm mới trong Ký túc xá Mạo hiểm dần trở nên rộn ràng.

"Đại! Đại đại hội đêm Giao thừa!"

"Chữ 'đại' xuất hiện ba lần rồi đó?"

"Lặp lại nhiều quá rồi."

Vừa bày biện gương bánh Mochi và các vật trang trí Shimenawa, Akane vừa hăng hái nắm tay Sōta và Megumi tạo thành vòng tròn, chuẩn bị nhảy múa.

"Cứ thấy buổi tối đêm Giao thừa là lại hưng phấn lạ thường!"

"Ừm, tớ không phải là không hiểu cảm giác của cậu."

Rin có vẻ đồng cảm với Akane, định mon men lại gần. Dễ dàng nhận ra Rin muốn nhân lúc hỗn loạn mà chen vào vòng của Akane và mọi người, tranh thủ nắm tay Sōta một cách tự nhiên.

"Nào nào nào~ Chuẩn bị lẩu thôi~"

"Ư!"

Nhưng đúng lúc đó, Kikuno tiến đến cắt ngang, lá cờ tình yêu của Rin lập tức gãy đổ.

Tuy nhiên, sự thất vọng này nhanh chóng được thứ khác thay thế.

"Ồ ồ, có cua kìa!"

"Dù sao cũng đông người mà. Hôm nay chuẩn bị đủ loại lẩu như lẩu Miso, lẩu Shio Koji, lẩu cà ri và lẩu gà."

Kikuno vừa dứt lời, các hầu gái riêng của Hakua liền lần lượt mang những nồi lẩu nóng hổi vào phòng khách.

"Bổn cung thích lẩu nhất!"

"Chị Nanami rõ ràng là công chúa ngoại quốc mà..."

Nhận ra ánh mắt Kurumiko pha lẫn vẻ thương cảm và ngạc nhiên, Nanami giật mình.

"Ưm...! Nói, nói đến lẩu, đúng là phải ăn lẩu phô mai chứ~"

"Công chúa Nanami điện hạ, giờ mới cố gắng tự bao biện thì đã quá muộn rồi ạ...?"

"Đồ, đồ lắm mồm!"

Lời của Naru khiến Nanami tức giận quờ quạng tay chân, Akane nở nụ cười mềm mại như mọi khi để xoa dịu Nanami:

"Thôi nào thôi nào, ăn lẩu là phải hòa thuận. Nếu cãi nhau, Nabe Bugyō sẽ ra lệnh mổ bụng."

" "Lẩu đáng sợ thật!" "

Vì Nanami và Misamori đồng thanh một cách ăn ý, Akane dường như rất hài lòng.

"Vậy thì, mọi người mau nhanh tay cho đồ vào nồi thôi nào~"

"Vâng ạ~!"

Lời của Kikuno kêu mọi người ngồi quanh bàn sưởi Kotatsu nhận được sự hưởng ứng đồng loạt giơ tay. Tiếng nước sôi từ một thành hai, rồi dần dần tràn ngập căn phòng.

"Dần dần có mùi thơm rồi..."

Bụng Sōta réo lên.

"A! A! Sōta-kun đói bụng rồi! Đáng thương quá!"

"Đúng vậy đúng vậy! Đáng thương quá! Sō-chan đáng thương quá! Có vẻ chín rồi, chị gắp cho em nhé!"

Các thành viên Câu lạc bộ Sōta Đáng Thương ra tay cưng chiều Sōta.

Nhưng——

"Hừ!"

" "Ái chà chà!" "

Một tiếng quát bất thường nghiêm khắc của Rin khiến Akane và Kikuno co rúm lại.

"Vẫn còn sớm! Bên trong cùng chắc chưa chín hẳn đâu. Khoan đã, hớt bọt ở nồi kia đi. Nhưng đừng hớt quá tay đấy. Không thì sẽ mất cả vị tươi ngon... À không! Lúc hớt đừng khuấy! Thôi được rồi, để tôi hớt, đưa cái rây lọc đây!"

Hakua và Megumi bị mắng, mắt rưng rưng nước, hoảng hốt đưa rây lọc cho Rin.

"Rin-senpai là Nabe Bugyō đó..."

"Xin lỗi Sō-chan nhé, xin lỗi em. Xin em tha thứ cho chị không thể chống lại Nabe Bugyō... Chị đổi sang lấy đồ ăn vặt cho em nhé..."

"Cưng chiều ghê!"

"Cưng chiều!"

"Cưng chiều à? (Y/N)"

"Ừm... Nếu vậy thì tối không ăn được, thôi không cần đâu ạ, Kikuno-nee..."

Sōta cười khổ trả lời, Kikuno tròn mắt nhìn chằm chằm Sōta, rồi ôm chặt lấy cậu.

"Sō-chan giỏi quá! Có thể nhịn không ăn đồ ăn vặt rồi này! Trở nên ngoan ngoãn thế này... Chị vui quá! Chị lấy đồ ăn vặt đến thưởng cho em nhé?"

"Em đã bảo không cần mà..."

"Rơi vào vòng lặp rồi..."

Trong khi mọi người đang lạc đề, Rin vẫn sáng mắt nhìn chằm chằm nồi lẩu, bỗng nhiên há miệng. Rin có vẻ ngày càng giống robot ở nhiều điểm.

"Được rồi! Đã chín rồi, có thể gắp được rồi."

"Ồ ồ, Nabe Bugyō đã ân chuẩn rồi." Akane hân hoan.

"A! Vậy lần này chị sẽ gắp cho em nhé, Sō-chan. Có thịt, có cá, có đậu phụ... À, rau xanh cũng phải ăn nhé?"

Kikuno tập trung gắp phần của Sōta vào bát.

"Cưng chiều ghê... Ồ ồ! Có cua kìa, cua kìa!"

"Là cua Hoàng Đế loại cao cấp nhất đó~ Là quà cuối năm nhà Akane gửi tới đó."

"Quả không hổ danh là Tập đoàn Mahōzawa."

Naru ăn cua xong xuýt xoa khen ngợi, nhận được sự đồng tình của mọi người. Thấy vậy, Akane "a ứ!" một tiếng vẻ sốt ruột.

"A! A! Xin đừng tạo khoảng cách! Để cân bằng chênh lệch, quà Trung Nguyên sẽ đổi thành tôm rồng loại thấp nhất!"

"Đây là trò nghịch ngợm cấp tiểu học à!"

"Tôm rồng cấp thấp nhất là gì vậy?"

"Không phải cua à? (Y/N)"

"Đúng là không phải..."

Mọi người đặc biệt sắp xếp công việc vinh quang bóc cua cho Ruri, người không có việc gì làm trong bữa ăn. Ruri chuyên tâm cạo thịt cua ra khỏi vỏ, dường như do toàn bộ chức năng xử lý đều tập trung vào việc bóc cua nên câu trả lời rất tùy tiện, khiến Nanami đổ mồ hôi lạnh gật đầu.

"À phải rồi, hồi nhỏ tớ và Sōta từng câu tôm rồng ở bờ sông đó."

Thấy các hầu gái nhanh chóng cho thịt và rau xanh vào nồi lẩu gần hết nguyên liệu, Rin vừa đưa ánh mắt sắc bén như thể giám sát họ, vừa thổ lộ cảm xúc chìm đắm trong quá khứ qua lời nói, khiến Sōta phản ứng.

"Rin-chan câu tôm rồng siêu giỏi đó. Với cả, Rin-chan còn từng thử ăn tôm rồng nữa..."

"Ơ! Tôm rồng ăn được sao! Cấp thấp nhất cũng ăn được sao!?"

"Tớ không biết cấp bậc phân chia thế nào... nhưng tớ nhớ là chỉ cần rút bỏ chỉ ruột thì hình như không phải là không ăn được đâu?"

Rin hơi bối rối, giải đáp cho Akane không hiểu sao lại hỏi đến cùng. Kurumiko đang say sưa với vị ngon của cua, có vẻ đãng trí, bổ sung thêm:

"Nghe nói ở Mỹ họ sẽ luộc tôm rồng Mỹ với muối rồi bán đó. Không biết có kiếm lời được không nhỉ."

"Người nước ngoài giỏi thật."

Akane cảm thán, nhìn đi nhìn lại Nanami và Hakua.

"Cấm nhìn về phía này!"

Người châu Âu dường như không muốn bị coi là đồng loại với người Mỹ đã gầm lên.

"Bổn cung không muốn bị người Nhật vừa ăn lẩu cuối năm vừa nói chuyện tôm rồng nói vậy đâu."

"Cua ngon ghê..."

"Cua ngon thật..."

Tsukimugi và Misamori hoàn toàn mải mê thưởng thức cua, không để ý đến cuộc trò chuyện của Nanami và những người khác, cứ ăn không ngừng.

Có vẻ do nồi lẩu đã làm dịu cơn đói, khiến ý thức có thể chuyển hướng một chút sang nơi khác, Tsukimugi bỗng nhiên nhìn quanh mọi người nói:

"À phải rồi, hôm nay Serika-chan không có ở đây nhỉ. Rõ ràng là đêm Giao thừa mà vẫn phải làm việc sao? Thật là vất vả."

"A, đúng rồi, hôm nay cô ấy không phải có buổi biểu diễn trực tiếp trên TV sao?"

Naru vừa nói xong, nhớ lại sáng nay Serika đã nói vậy trước khi ra ngoài, Nanami liền "Hù quoa!" lên một tiếng.

"Ồ ồ, đúng rồi! Seri-chan tham gia Đại hội Ca nhạc Kōhaku mà! Nhất định phải xem!"

"Sử dụng hồng ngoại tích hợp sẵn để bật TV à? Hay dùng điều khiển từ xa? (Y/N)"

"Khó trả lời YN lắm đó!"

"Thế nào cũng được! Bật công tắc ON."

Nanami vừa chạm vào trán Ruri, Ruri liền phản ứng, dùng hồng ngoại bật TV.

Trên TV, chương trình vừa đúng lúc bắt đầu, khi tiêu đề "Đại hội Ca nhạc Kōhaku" hiện lên, Serika đã bước lên sân khấu.

《Takk Seri~ Tớ là Seri-chan! Takk fyrir là lời chào bằng tiếng Iceland, tớ đã thử trộn lẫn nó với Seri-chan rồi đó~》

"Takk fyrir là 'cảm ơn' trong tiếng Iceland."

Ruri vừa xem TV vừa bình tĩnh nói ra đáp án chính xác.

"Lời chào này không biết rốt cuộc là tạm chấp nhận được, hay là dùng sai hoàn toàn nữa..."

Serika không hề hay biết mình đang bị chê bai trước màn hình TV, vẫn tiếp tục hoạt náo như một khẩu súng máy.

《Xin tự giới thiệu lại, tôi là MC tổng hợp của Đại hội Ca nhạc Kōhaku, Gin'yuuin Serika! Khán giả tại trường quay, khán giả trước màn hình TV, năm nay mọi người thế nào ạ? Đối với tôi, năm nay nói sao thì nói, cũng là một năm tái sinh và đoàn tụ đó!》

Sở thích của các cư dân Ký túc xá Mạo hiểm dần chuyển từ cua sang cá bơn, lúc này Tsukimugi cảm thán nói:

"Thật không ngờ lại trở thành MC tổng hợp, đúng là thành danh rồi nhỉ?"

"Dù sao thì Serika cũng rất giỏi ăn nói mà."

Kikuno gần như biến thành máy lọc xương cá bơn chuyên dụng cho Sōta, vừa đút cho Sōta vừa khúc khích cười.

《Ồ! Seri-chan nhận được chỉ thị, phải đẩy nhanh tiến độ rồi, chi tiết đợi nghe xong bài hát dưới đây sẽ nói! Người mở màn cho đội Đỏ đương nhiên là người này! Gin'yuuin Serika! Seri-chan giới thiệu Seri-chan hát! Đây chính là... đây chính là... vì không nghĩ ra lời miêu tả phù hợp, trực tiếp đệm nhạc!》

Trong tình trạng kéo dài lê thê ngay từ khai mạc, nhạc đệm bắt đầu, Serika hát bài hát bán chạy nhất năm nay.

Như thể đồng điệu với bài hát của Serika, nồi lẩu tràn ra ngoài.

"A! Mấy đứa! Đừng có mải xem TV mà không ăn lẩu! Mấy đứa xem canh tràn ra hết rồi kìa!"

"Ụa ây ây... Bị mắng rồi... A, Sōta-kun, lần này để Akane này gắp cho cậu nhé."

Akane dù e sợ Nabe Bugyō, nhưng vừa quay sang Sōta liền cười tươi roi rói; tiếp nối Akane, Megumi nói:

"Tiếp theo đến lượt tớ gắp cho cậu nhé."

"Tớ, tớ cũng sẽ gắp cho cậu nhé, Sōta."

"Ấy ấy ấy, vậy thì xin mời Megumi-chan hoặc Rin-senpai gắp trước ạ."

"Akane nãy giờ cứ chăm chăm muốn gắp hộ kìa, nhìn là biết ngay mà. Thế nên Akane cứ gắp trước đi thôi."

"Megumi cũng có khác gì đâu. Cậu cứ gắp trước đi thì sao?"

"Nếu đã nói vậy, Rin-senpai cũng thế mà."

"Hai vị mời, hai vị mời."

"Các cậu mời, các cậu cứ tự nhiên đi."

"Các cậu mời, các cậu mời."

Dù là cảnh tượng quen thuộc, nhưng chỉ nghĩ đây là lần cuối cùng được thấy trong năm nay, bà Tsukimugi không khỏi xúc động gật đầu lia lịa.

"Vậy là màn đối chọi nhường nhịn cuối năm nay tạm dừng ở đây rồi nhỉ..."

"Tớ muốn ăn nhanh nên tớ tự gắp đây nhé...?"

Không hiểu sao, Sōta chỉ định gắp phần mình muốn ăn, vậy mà một câu nói của cậu lại khiến các cô gái hoảng hốt phản đối "Không được không được không được!".

"A! Chị nghĩ ra rồi! Hay là chúng ta cùng giúp Sōta gắp tất cả các món lẩu một lượt luôn, được không?"

"Không, tôi không ăn hết nhiều thế..."

"Ý tưởng tuyệt vời!" Akane đồng tình.

Chỉ thấy bát của Sōta được chất đầy cá, thịt và rau xanh với tốc độ chóng mặt. Đương nhiên ngay cả Naru, Hakua, Misamori – những người không tham gia màn nhường nhịn ban nãy – cũng bí mật nhập hội. Nhưng vì đây không phải là bí mật, nên nó không còn là bí mật nữa.

"Nghe tôi nói đã chứ... các cậu không ai hỏi ý kiến tôi à..."

"Ý kiến của Hatate-san hầu như chưa bao giờ được phản ánh ở Bōken-ryō. Có cần tính toán lại số liệu thống kê không? (Y/N)"

"Không... không cần đâu..."

Sōta ai oán nhìn cái bát đầy ắp như một suất ăn khổng lồ, lòng rỗng tuếch bắt đầu bữa ăn.

Lúc này, Nanami lên tiếng quát lớn.

"Các ngươi đừng chỉ lo ăn lẩu, sao không cổ vũ Seri-chan!"

"Ư ư ư... Lại bị mắng rồi..."

Vì thái độ hung dữ của Nanami, tất cả mọi người vô thức nhìn về phía TV. Đúng lúc đó, Serika đang hát phần điệp khúc, dáng vẻ thần tượng lấp lánh của cô thậm chí còn khiến người xem say mê.

Vừa hát xong, Serika vẫy tay thật mạnh về phía khán giả và máy quay, dốc hết sức mình nở nụ cười rạng rỡ nhất và hét lên:

《Cảm ơn mọi người ạ——! Nhờ tiền phí xem truyền hình của mọi người... nhờ phí xem truyền hình mà tôi đã hát xong bài này rồi ạ!》

"Nói thẳng quá..."

"Phản ứng ở trường quay nhiệt liệt ghê..."

Tuy dường như từ điểm này có thể thấy được lý do Serika được yêu thích, nhưng tạm gác chuyện đó sang một bên, trên trán các thành viên Bōken-ryō toát ra mồ hôi lạnh khó tả, chắc chắn không phải vì hơi nóng của nồi lẩu.

《Các fan của tôi, tôi yêu các bạn————! Và cả Hatate-san, tôi yêu anh——————! Hatate-sa... Hatate... Ha... Chậc——! Sōta——... Á! Dừng lại! Cái gì thế này!》

Trên sân khấu của Đại hội Ca nhạc Kohaku – nơi mọi ca sĩ đều mơ ước được đặt chân đến – Serika vì quá phấn khích, suýt chút nữa đã bật ra tên của Sōta, và rồi bị những người liên quan lao tới khống chế.

"…………"

Cứ như thể vô tình thấy thứ không nên thấy, Sōta và mọi người không nói nên lời, ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng đang diễn ra trên TV.

"Mọi người xem kìa... Gin'yuuin-kun bị đưa khỏi sân khấu rồi..."

Ngay cả Misamori, người khá thường xuyên bị đưa khỏi sân khấu như vậy ở trường, cũng không dám khen ngợi sự kiện xảy ra trên chương trình truyền hình quốc gia này.

"Thật là một vụ bê bối mà..."

"Đúng là bê bối mà..."

"Là bê bối đó..." (Kurumiko)

"Là một sự cố phát sóng mà..."

Trong số các thành viên Bōken-ryō đang đồng lòng, Nanami với vẻ mặt tái mét nhất đã kết luận như vậy.

Khoảng một giờ sau.

"Em về rồi đây~! Ôi chao~ Seri-chan lại bị mắng rồi kìa~"

Tiếp theo tiếng mở cửa ở lối vào, người phát ra giọng nói vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra xuất hiện ở phòng sinh hoạt chung.

"Ngươi, ngươi không sao chứ, Seri-chan!"

"Vâng. Vì Seri-chan thường xuyên gây rắc rối... nên ê-kíp sản xuất đã dặn trước: 'Gây rắc rối là bị loại đó nhé!', 'Nhưng mà, dù cậu có gây rắc rối thì vẫn có người dẫn chương trình dự bị chờ sẵn, nên không sao đâu!', thế là Seri-chan yên tâm gây rắc rối thôi."

"Cách xử lý này, thật không biết rốt cuộc là tin tưởng hay không tin tưởng cậu ta nữa..."

Là một thần tượng biểu diễn hết mình khi cần, nhưng cũng gây rắc rối khi muốn, cách đối xử với Serika – người được công nhận là chuyên gây rắc rối – khiến Naru cảm thấy khó hiểu.

"Phong cách tự do này cũng là một nét quyến rũ của Seri-chan mà."

"Nanami-chan, cậu hiểu tớ ghê! Ư ư~ đói quá~ ăn lẩu ăn lẩu~"

Thấy Serika siết chặt tay Nanami xong lập tức bỏ tay ra để quay sang nồi lẩu, Sōta bật cười khổ.

"Chẳng lẽ cậu về nhanh thế là vì muốn ăn lẩu à...?"

"Sōta-kun thật quá đáng! Bản thân Seri-chan này là người chuyên nghiệp, tôi ăn, phù, phù, miếng thịt này ngon thật! Lòng tự trọng, tôi nhai nhai, ừm~ cua ngon tuyệt! Gà Nagoya thật sự quá ngon luôn!"

"Đã hoàn toàn chuyển sang chuyện lẩu rồi..." Kurumiko bày tỏ cảm nghĩ.

Rin kiểm tra tình hình nguyên liệu lẩu đã vơi, cho phần dự trữ vào, rồi không lâu sau ra hiệu cho phép.

"Gần đến lúc ăn bánh mochi rồi."

"Là bánh mochi Ruri đã cố gắng giúp chúng ta giã tươi đó~" Kikuno khen ngợi.

"Không dám nhận ạ."

Kikuno dùng muỗng chia bánh mochi cho mọi người.

"Ồ, Seri-chan thích bánh mochi nhất!"

"Là cờ béo phì..."

"Hình như Sōta-kun vừa nói một câu không thể cứu vãn được! A a! Không hiểu sao, Akane-chan và mọi người cứ liên tục gạt bánh mochi từ bát mình sang bát tớ!"

Ăn lẩu xong, nghỉ ngơi một lát, tất cả các thành viên Bōken-ryō trong trạng thái sung mãn nhất...

"Đến rồi đây~ Là mì Soba đêm giao thừa đó~"

"Bên này là mì Soba tôm chiên, đằng kia là mì Soba thập cẩm chiên đó~"

"Ưm... Trông ngon quá đi mất..."

"Kurumiko ăn nhiều bánh mochi quá rồi, bây giờ vẫn chưa đói lắm..."

"Vậy thì Kurumiko chia đôi với chị nhé."

Naru và Kurumiko nhìn nhau khúc khích cười như chị em; Akane mỉm cười nhìn hai người, rồi đột nhiên nảy ra một ý, đưa bát về phía Sōta và đề nghị:

"Sōta-kun, chia đôi với tớ nhé!"

"Được thôi."

"!... Sōta-kun không hề do dự mà đồng ý lời đề nghị của tớ! Khoảng cách giữa tớ và Sōta-kun hình như đã rút ngắn lại! Chẳng còn cảm thấy khoảng cách nữa!"

"Là vì no bụng rồi nhỉ?"

"Thì, thì ra là vậy sao...? Trong mắt Sōta-kun, bụng còn quan trọng hơn khoảng cách giữa chúng ta sao?"

"Đây là cái kiểu so sánh gì thế!"

Vì khi no bụng máu sẽ dồn về dạ dày, khiến Akane nói năng luyên thuyên, nhưng cho dù máu không dồn về dạ dày thì Akane vẫn nói năng luyên thuyên, vậy nên không liên quan gì đến dạ dày. Hóa ra không liên quan gì đến dạ dày sao!

"Hatate-san, nếu không chê, cũng chia đôi với tôi nhé. Chia đôi nhé."

"Sōta-kun, cũng chia đôi với tớ nha!"

"Sōta, tớ cũng chia cho cậu một nửa nhé?"

"Sōta-kun, người ta cũng muốn chia đôi với Sōta-kun đó nha."

"Hatate-kun, bản thân tôi... không phải, tôi cũng cho cậu ăn. À, nói lộn rồi, của tôi cũng chia cho cậu một nửa nhé?"

"Sōta đương nhiên cũng sẽ chia đôi với chị đúng không?"

"Thế thì tôi sẽ phải ăn một đống lớn mất!"

Nếu chấp nhận ăn hết theo yêu cầu, Sōta sẽ phải ăn tương đương bốn suất, đến lúc đó cậu rất có thể sẽ biến thành một con sư tử biển sống động. Vì vậy, cuối cùng cậu chỉ ăn mỗi thứ hai ba miếng.

Ban đầu nói hai ba miếng, nhưng kết quả vẫn bị ép ăn năm sáu miếng, Sōta nằm vật ra ở góc bàn sưởi như một khúc gỗ tròn ủ rũ.

Mà chưa ai từng thấy khúc gỗ tròn nào hoạt động sôi nổi cả, nếu thật sự tồn tại thì có thể coi là hiện tượng siêu nhiên rồi.

Tuy nhiên, không chỉ mình Sōta gục ngã, đội hình các cô gái bị "combo" lẩu, mochi, mì Soba (kèm tempura) tấn công nặng nề cũng lười biếng tận hưởng thời gian tàn tạ trong đêm giao thừa, nhưng...

Serika bất ngờ đứng dậy.

"Mọi người nghe đây, cứ ăn no rồi ngủ, lười biếng như thế này thì sẽ cắm cờ béo phì như Sōta-kun nói đó nha!"

"Thế, thế thì phiền phức lắm rồi!" Akane tiếp lời.

"Đúng thế đó, béo, béo phì... đáng sợ quá đi mất...!"

"Các cô gái ở tuổi này hơi mũm mĩm một chút mới là bình thường đó~ Cô giáo thấy, dù là Naru mũm mĩm hay Akane mũm mĩm đều rất có sức hút."

"Đấy là biệt danh gì (thế)!"

Nhóm lo ngại béo phì run rẩy vì kinh hoàng.

"À phải rồi! Sắp đến lúc đi đền thờ rồi!"

"Đúng, đúng lúc giúp tiêu hóa đó!"

Những người khác, dù không dễ béo phì như "Naru mũm mĩm", nhưng cũng lo lắng sẽ biến thành yêu quái "ăn no ngủ kỹ" sau khi bị cái biệt danh kỳ lạ đó chọc cười. Thế là từng người một đều ráng sức đứng dậy.

"Vậy... đi thôi..."

Nếu không cẩn thận mà xoay người sai tư thế, đồ ăn trong dạ dày có thể trào ra ngoài và chào hỏi mọi người "Học viện Hatagaya xin chào", thế nên Sōta thận trọng đứng dậy. Hoặc cũng có thể là "Hatagaya hay hay!" cũng nên.

"A! Sōta-kun đợi một chút! Chúng tớ sẽ quay lại ngay!"

"?"

Tất cả các cô gái đều nhanh chóng chạy đi, chỉ còn mình Sōta ở lại. Nếu có hai Sōta ở lại, rất có thể là có một Sōta giả mạo trà trộn vào. Ngươi là ai!

"Tất cả mọi người đều chạy mất rồi..."

Vì không có Sōta giả mạo, nên chỉ có mình Sōta lẩm bẩm như vậy.

Chờ đợi một lát.

Khác với lúc rời đi, lần này các cô gái trở lại rải rác từng đôi ba người, kèm theo tiếng bước chân khoan thai.

"Đợi lâu chưa~"

Dẫn đầu là Akane với nụ cười e ấp, mặc bộ Kimono furisode họa tiết hoa đỏ rực, các cô gái đều diện lên mình những bộ Kimono đủ kiểu. Sōta nhìn họ và nở nụ cười.

"Trang phục lộng lẫy quá...! Tuyệt vời, rực rỡ, rất có không khí năm mới."

"Có, có kỳ lạ không? Sōta...?"

Rin đứng sau Akane, ngượng ngùng bước tới.

"Không hề. Mái tóc đen mượt của Rin rất hợp với Kimono."

"Thật, thật sao...? Thật là, chỉ vì chuyện nhỏ thế này mà cũng vui được, đàn ông đơn giản thật đấy!"

《Cờ hoàn thành công lược tình yêu thật đơn giản dễ hiểu...》

Không chỉ Sōta, mà tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

"Akane cũng rất hợp với trang phục lộng lẫy đó, trông rất nổi bật."

"Thật là~ Ghét quá đi, Sōta-kun~"

Akane xấu hổ vỗ nhẹ vào Sōta.

"Đau đấy, Akane à… Mà sao cái kiểu đập lại là 'Mông Cổ thủ đao' thế kia?… Chị Kikuno bình thường đã ra dáng 'chị' rồi, giờ mặc kimono vào lại càng giống 'đại tỷ' hơn nữa." (Chú thích: Một đòn vật, vung cả hai tay chém vào xương đòn đối phương.)

"Hihihi~ Đẹp không?"

"Đẹp lắm."

"Hihihihihihi~ Dễ thương không?"

"Dễ thương lắm."

"Cảm ơn nha~"

Dù ai có mặt ở đó cũng thấy Sōta gần như là một con rối ngoan ngoãn, răm rắp nghe lời, nhưng việc cậu thành thật đáp lại hình như đã giúp cậu có thêm chút tinh thần. Kikuno thấy vậy liền đẩy Nanami và Ruri ra phía trước.

"Sōta cũng khen Nanami và Ruri một tiếng đi chứ? Dễ thương lắm đó nha~ Là chị đây giúp hai đứa mặc đó~"

"...Ừm. Hai người mặc kimono trông đều mới mẻ và rất hợp đấy."

"Cảm ơn lời khen. Có cần tháo dây lưng rồi xoay vòng không ạ? (Có/Không)"

"Kiến thức vớ vẩn gì thế kia...? Mà Sōta này, ngươi lại còn khen lấy lệ, gom tất cả vào mà khen nữa chứ!"

"Không, tôi không có ý đó..."

Dù Nanami nói vậy, nhưng trong lòng cô vẫn không thể phủ nhận sự vui sướng khi được khen ngợi.

"Anh trai, anh trai! Anh cũng xem bộ dạng của chị Naru đi!"

"Hụ, Kurumiko... Chị, chị thì thôi đi mà..."

"Chị Naru nói gì thế! Lúc Kurumiko giúp chị Naru mặc, rõ ràng chị Naru cứ lẩm bẩm mãi: 'Không biết Hatate Sōta có thấy mình mặc lạ không ta? Hatate Sōta có khen mình không ta?' cứ bận tâm mãi thôi..."

"Chị, chị đâu có nói! Chị đâu có nói!"

"...Kurumiko và Naru mặc cùng kiểu kimono sao? Trông hai người như chị em ruột vậy, rất hợp đó. Cứ như tiểu thư khuê các nhà nào vậy."

"Ư! Ha, Hatate Sōta, ngươi đang nói gì thế! Ngươi đang nói gì thế!"

Naru vì ngượng ngùng che giấu cảm xúc mà đưa tay đấm vào cái bụng sắp nứt của Sōta. Vì sợ có thể gây ra thảm kịch, mọi người liền kéo hai người ra để ngăn Naru lại.

"Hừm hừm, nói đến chuyện này, tiểu thư Hakua, tiểu thư Misamori và tiểu thư Serika, do lão thân và Miyuki tiểu muội giúp sửa soạn, cũng không kém phần đặc sắc đâu nhỉ?"

"Cái này... phải nói sao đây, quả thật là một cảnh tượng hùng vĩ..."

Sōta vừa khen ngợi từng người một, vừa bước đến chỗ người cuối cùng.

"..."

"..."

"Mà nói đi thì cũng phải nói lại... Megumi..."

"?"

"Người hợp với trang phục lộng lẫy nhất, lại là cậu đấy...!"

"Á! Tạ, tại sao tôi lại mặc đồ lộng lẫy đáng yêu thế này! Là từ khi nào vậy!"

Megumi chợt bừng tỉnh; cậu ta được tết tóc gọn gàng để lộ vầng trán, mặc bộ kimono hồng lộng lẫy, là người đáng yêu nhất trong số các học sinh sống ở ký túc xá Mạo Hiểm khi mặc kimono.

"Megumi dạo này cứ tự nhiên mặc đồ nữ đó."

Nghe Akane chỉ ra chỗ mấu chốt, Megumi nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, toàn thân run rẩy, ánh mắt hoàn toàn mất đi vẻ sáng suốt.

"Hình như là vì... xung quanh toàn là con gái, nên chẳng biết từ lúc nào đã thuận theo dòng chảy rồi đó..."

"Dễ bị ảnh hưởng quá vậy..."

"Thói quen thật đáng sợ... thật đáng sợ..."

Dẫn đầu là Rin và Hakua, tất cả mọi người đều run rẩy khi chứng kiến sự đáng yêu và đáng sợ của Megumi.

"He he he... sắp không kịp đi lễ viếng đền/chùa đầu năm rồi, cứ để chuyện khen ngợi từng người đến lúc đi đường hẵng nói, chúng ta sắp phải xuất phát rồi đó." (Chú thích: Đến đền/chùa cúng giao thừa.)

"Vâng ạ~"

Cả nhóm xuất phát từ ký túc xá Mạo Hiểm. Trên đường cùng nhau đi đến đền thờ, tiếng chuông Giao thừa từ ngôi chùa gần đó vọng tới.

"Ôi! Đây chính là tiếng chuông Giao thừa của Nhật Bản đúng không. Đúng không."

Đáp lại tiếng chuông, cảm xúc của Hakua bỗng trỗi dậy mãnh liệt.

"À ha ha, tiểu Hakua là người sành Nhật Bản đó nha."

"Vâng! Đó là tiếng chuông Nhật Bản mừng cuối năm đúng không. Đúng không. Đó chính là nghi thức dùng dùi đánh vào vật giống đồng tháp đó. Nghi thức đó."

"Rõ ràng đến cả cái tên dùi chuông ít người biết cũng biết, tại sao lại không giải thích được cái bí ẩn của nghi thức vậy!"

Khuynh hướng bí ẩn trong việc Hakua tiếp thu kiến thức Nhật Bản khiến Serika cảm thấy khó hiểu.

"Có muốn đánh một tiếng, để lấy may mắn đầu năm không nhỉ?"

"Ể! Đánh chuông Giao thừa sao! Chuông Giao thừa sao!"

"Ừm, vị trụ trì ở đây là bạn trà của lão thân đó. Nói một tiếng là ông ấy sẽ cho chúng ta đánh thôi."

"Quả không hổ danh là Bà lão Nhật Bản! Thật không hổ danh!"

Hakua đang trong trạng thái "ya-ha" liền chuyển hướng đi từ đền thờ sang chùa, cả đoàn cũng đi theo.

Thế là, Hakua lúc này đang chuẩn bị kéo dây dùi chuông.

"Sō, Sōta-san... Cái này nặng quá, tôi kéo không nổi—... Kéo không nổi—..."

"..."

Sōta thở dài, từ phía sau đỡ Hakua đang treo lủng lẳng dưới sợi dây, giúp Hakua đánh chuông.

Keng——————————...! Tiếng chuông vang vọng đầy vẻ mê hoặc.

"Cái này! Cảm giác thật tuyệt vời! Tuyệt vời!"

"Ố ồ! Cậu đừng có rung người, Hakua!"

Chỉ thấy dùi chuông nhảy loạn xạ, keng keng keng keng keng tự do liên hồi.

Đó quả thật là một khúc gỗ tròn đang sống động.

Đương nhiên, nhìn cảnh hai người ôm nhau đánh chuông, các học sinh ký túc xá Mạo Hiểm đâu thể chỉ đứng nhìn.

Có thể hình dung được họ vừa nhường nhau vừa xếp hàng, thi nhau đánh chuông Giao thừa. Sau khi bị trụ trì mắng cho một trận, cả đoàn cuối cùng cũng đến được đích đến ban đầu—đền thờ.

"Ư ư ư... Chẳng hiểu sao lại bị mắng một trận tơi bời..."

"Ừm... Như mọi khi, nguyên nhân rõ ràng là thế rồi..."

Dù Akane đang buồn rầu, nhưng vừa đến đền thờ, bị không khí náo nhiệt như lễ hội lây lan, sự buồn bã cũng bay lên chín tầng mây.

"Hùa... Lại nghĩ lại, đây là lần đầu tiên cùng bạn bè đi lễ đền thờ, tự dưng trong lòng trỗi lên nụ cười kỳ lạ, hê hê hê!"

"Tiếng cười không phát hiện bất thường."

"Pặc hi hi hi."

"Tiếng cười lạ quá đi mất!?"

Tiếng cười kỳ lạ khiến Megumi giật mình.

"Nào, Seri-chan cũng cùng làm đi."

"Pặc hi hi hi hi hi."

"Vẫn chưa dừng lại! Người đi đường đang nhìn chúng ta với ánh mắt kỳ lạ rồi đó!"

Rin kinh ngạc liền ngăn Akane và Serika lại.

"Nhãn cầu không phát hiện bất thường."

"Chị Ruri, em thấy lời thoại của chị ngày càng máy móc hơn thì phải...?"

"Nội dung hội thoại không phát hiện bất thường."

"À, vâng..."

Kurumiko lo sợ Ruri có lẽ đơn thuần bị hỏng hóc, nên im lặng.

"A, anh Sōta! Nhìn thấy thùng công đức rồi đó!"

Serika, cải trang với cặp kính (quả nhiên là nghệ sĩ), hăng hái chỉ vào thùng công đức.

"À phải rồi, mọi người đã quyết định sẽ ước gì chưa?"

Sōta chỉ tiện miệng hỏi vậy, nhưng Akane, người vẫn đang cố nhét tiền lẻ vào tay Sōta làm tiền công đức, sung sướng kêu lên "Á wao!".

"Ồ! Hatate-kun lại chủ động bắt chuyện với chúng ta, thật là hiếm có! Ước nguyện đương nhiên đã quyết định rồi. Đó là 'mong muốn được thân thiết hơn với Hatate-kun'."

Akane cười bẽn lẽn với Sōta, vì cứ đòi Sōta nhận tiền công đức nên tay cô cứ như đang nắm tay Sōta; đến giờ Akane mới nhận ra điều này, sợ hãi kêu lên "Á wao!" rồi rụt tay lại.

"À, em cũng muốn ước nguyện tương tự đó nha!"

"Xin thứ lỗi, tôi cũng vậy!"

"À, tôi định cầu nguyện: 'Mong Hatate dù đi đâu, tôi cũng có thể mãi mãi theo cùng.' Tôi định vậy."

"Nặng nề quá..." Cô bé Hakua vô tư mỉm cười, làm dấy lên cảm xúc chung của mọi người, và hăng hái dựng lên lá cờ "phụ nữ nặng nề".

Kikuno thay đổi chủ đề, xua tan không khí nặng nề.

"Rin thì sao? Rin đã đủ thân với Sōta rồi mà? Hay là cầu nguyện 'mong muốn được hẹn hò với Sōta'?"

"Cái gì! Ước nguyện vui vẻ thế là sao! Có được không! Có thể ước nguyện như vậy sao!"

Rin dễ dàng dựng lên lá cờ "đã hoàn thành công lược". Tuy nhiên, trong mắt các cô gái đang yêu, bộ dạng của Rin lại trông đáng yêu, như thể họ nhìn thấy chính mình trong Rin. Akane cười tươi chắp tay nói:

"À, cái này được đó. Em cũng muốn cầu nguyện 'mong Rin-senpai có thể hẹn hò với Hatate-kun'."

"Cái gì! Tại sao... Akane cứ ước nguyện của Akane vừa nãy là được rồi mà!"

"Vậy thì, em muốn cầu nguyện 'mong Akane có thể thân thiết hơn với anh Sōta' đó nha."

Trò "đánh bài ngửa nhường nhịn" hình như vẫn chưa kết thúc trong năm nay, sau khi Akane bật công tắc nhường nhịn, đến lượt Megumi tiếp lời.

"Thế thì, Megumi-chan sẽ không có ước nguyện mất rồi. Đành vậy. Để tôi giúp cầu nguyện 'mong Megumi-chan có thể hẹn hò ngọt ngào với anh Sōta' nhé."

"Ừm... Mặc dù ước nguyện của tôi không phải như vậy đó nha..."

Megumi cảm thấy mình bị Serika coi hoàn toàn là con gái, ánh mắt cậu mất đi vẻ sáng suốt.

"Đã vậy, ước nguyện của Seri-chan sẽ do bổn cung..."

"Vậy thì, chị đây sẽ giúp cầu nguyện nhân duyên cho Nanami và Sōta nhé?"

"Tại sao chứ! Bổn, bổn cung không hề muốn cùng Hatate tên đó, cái đó...!"

"Đã vậy, để tôi giúp cầu nguyện phần của Kikuno nhé...?"

"Phần của chị Naru thì để Kurumiko giúp cầu nguyện."

"Tôi, tôi không hề muốn..."

"Tiểu thư Naru và tiểu thư Nanami nói cùng một câu đó."

"Đây là đặc sản của ký túc xá Mạo Hiểm: trò đánh bài ngửa nhường nhịn đúng không? (Có/Không)"

Ngay khi Ruri nói xong, những người dân gần đó từng nghe tin đồn liền xôn xao: "Ồ, đó chính là của Học viện Hatagaya...", "Hình như đúng vậy đó."

"...Mọi người xung quanh đang nhìn chúng ta kìa!"

Misamori kêu lên một tiếng như gào thét, Akane và những người khác giật mình.

"Á wao! Vậy thì, tất cả mọi người, cúi lạy!" Akane ra lệnh.

Cả nhóm bỏ tiền công đức vào, vỗ tay và cầu nguyện.

Cuối cùng, mọi người hình như vẫn cầu nguyện cho tất cả mọi người, sau khi bái một cách kỳ lạ rất lâu, Serika nhanh chóng quay người lại nói:

"Vậy thì, tiếp theo đi rút quẻ, rút quẻ, thử vận may nha~ ♪"

"Em cũng muốn, em cũng muốn!"

Megumi nhanh chân bước đến văn phòng đền thờ trông rất đáng yêu.

Mọi người vai kề vai, lạch cạch lắc ống để lấy que quẻ, nhận quẻ từ nữ tư tế tương ứng với số que, rồi xì xào mở quẻ ra.

"Vậy thì, tôi đếm một hai ba rồi cùng mở nhé. Một hai~..."

「「「「「「「「「「「「「Đại Cát! (nè)(nào)(yêu)(ye)(ố~)(bê)(da)(ô)(nè, Đại Cát nè)(dô)(ô)(da~)(đúng rồi!)」」」」」」」」」」」」」

Hàng loạt cô gái và một chàng trai đồng loạt khoe quẻ bói.

“Cái gì chứ… Thì ra quẻ ở đền này toàn là Đại Cát sao? Hết cả hứng.”

Nghe Rin nói, Serika bật cười ha hả.

“Nhưng dù sao cũng may mắn nha, tất cả mọi người trong Ký túc xá Mạo hiểm thân thiết đều không ai bị lẻ loi, mừng quá chừng đó. Nếu giờ mà có kẻ ngốc nào rút trúng quẻ không phải Đại Cát thì sẽ bị đuổi khỏi ký túc xá đó nha.”

“…………Tôi thì rút trúng Đại Hung.”

Sōta giơ quẻ bói ghi chữ Đại Hung ra.

“…………”

Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm hiện trường, không ai biết nên nói gì. Lúc này, Nanami cố gắng trấn tĩnh tinh thần, nở nụ cười gượng gạo để xoa dịu bầu không khí.

“Ngươi, đồ ngốc nhà ngươi đúng là không có vận may mà~…”

“Xin lỗi tôi không nên nói lời ngốc nghếch! Tôi xin nghỉ học để chuộc tội! Xin Sōta-ca tha lỗi cho tôi…! Huhuuhu!”

Bầu không khí hòa thuận dường như đã khiến Serika nhất thời lơi lỏng cảm xúc, cô bé lập tức bộc phát, tuyệt vọng đến mức sắp khóc.

“Sōta, ngươi đừng có bắt nạt Seri-chan nha!”

“Đâu phải… Là cô ấy tự dựng lên cờ hiệu tự hủy thảm khốc mà, tôi có làm gì đâu…”

Khi Sōta còn đang rụt rè, Akane làm động tác như thể trao thư tình, đưa quẻ bói của mình cho Sōta.

“Nghe em nói này, Sōta-kun, nếu không chê thì xin hãy nhận lấy quẻ Đại Cát của em! Tiểu nữ Akane chỉ cần được ở bên Sōta-kun thôi là đã như rút trúng Đại Cát rồi!”

“Em cũng muốn nữa nha! Quẻ Đại Cát của em cũng cho anh đó nha!”

Sau Akane, Megumi cũng nhanh chóng “kích hoạt” theo: “Cho anh nè!”, “Cho anh nè!”, “Em cũng cho anh nè!”, mọi người thi nhau nhét quẻ bói vào tay Sōta.

“Đúng là màn hoán đổi quẻ bói ngược đời!”

“Rồi rồi rồi, tôi biết rồi!… Được ở bên mọi người thế này, tôi đã gặp đủ may mắn rồi.”

Dù trên nụ cười ấy vẫn còn vương vấn chút ám ảnh tâm lý khó giấu, nhưng nhìn thấy Sōta mỉm cười hiền lành, Akane xúc động run rẩy khắp người.

“Không ngờ lại có ngày được nghe Sōta-kun nói những lời này!”

“Được! Đằng kia đang phát rượu ngọt, chúng ta hãy cùng nâng cốc vì lời nói của Sōta-ca nha! Seri-chan sẽ đi lấy thật nhiều rượu ngọt về, để xin lỗi Sōta-ca nha!”

“Vậy tôi cũng đi cùng nhé (Y/N)”

“Em cũng muốn~”

Vài người đi lấy rượu ngọt, lát sau quay lại.

“Rượu ngọt đã mang về. Mọi người dùng đi ạ.”

Đặc biệt là Ruri đã thể hiện khả năng giữ thăng bằng đáng kinh ngạc, mang về cả một hàng ly xếp trên tay. Nanami và những người khác sợ ly rơi, ai nấy đều hồi hộp đưa tay lấy ly.

Sau khi xác nhận mọi người đã có ly, Akane giơ cao ly. Tsukimugi hạ ly thấp xuống vì chiều cao, chứ không có ý gì khác.

“Nào nào, nhìn đây nè~ Vậy thì, mọi người đã có ly hết rồi đúng không? Cùng đếm ngược mừng năm mới nào! 5… 4…!”

“Ế? À, ừm, lạ nhỉ?”

Serika nhìn quanh những người khác, thầm nghĩ: Ban đầu lấy rượu ngọt về là để làm việc này sao?

Tuy nhiên, Akane chẳng bận tâm, tiếp tục đếm ngược một cách háo hức.

“3… 2… 1… Chúc mừng năm mới!”

“Chúc mừng năm mới~!”

Dù vẫn thuận miệng nâng ly uống rượu ngọt, nhưng Serika quả nhiên vẫn không thể dứt bỏ thắc mắc, bèn hỏi Nanami:

“Nami-chan… Ban đầu không phải là định nâng cốc chúc mừng Sōta-ca sao…?”

“Akane thường vậy đó, Seri-chan… Akane nghĩ gì là sự chú ý sẽ lập tức chuyển hướng sang cái đó liền à.”

“Đáng sợ thật đó, Ký túc xá Mạo hiểm…!”

Serika nhấp từng ngụm rượu ngọt nhỏ, nhíu mày.

“Ngươi nói cái gì đáng sợ hả! Ợ!”

Kikuno say bí tỉ vỗ vai Serika.

“…Này, Kiku, chị say rồi à? Chị mới uống có một ngụm rượu ngọt thôi đó?”

“Ngươi nói ai say hả… Ợ!”

“Là chị chứ ai…”

“Ngươi nói gì!”

“Chị cứ hung dữ với em thế này là sao…”

Mỗi khi Rin trả lời lại, Kikuno lại siết chặt vai Serika hơn, mặt cô bé càng lúc càng tái mét.

“Chị Kikuno thật sự chỉ uống có một ngụm thôi sao?”

“Đo được 0.00 miligam cồn trong mỗi lít hơi thở.”

“Thế thì có khác gì là không đo được gì đâu?”

Nghe con số mà cảm biến của Ruri đo được, Naru “ừm~” một tiếng, không tài nào hiểu nổi.

“Làm, làm sao bây giờ… Rõ ràng có giáo viên dẫn đội mà học sinh lại xảy ra sự cố uống rượu…! Mạng sống nghề giáo của thầy đang gặp nguy hiểm rồi!”

Cô Miyuki mặt xanh lè, lại quay về trước hòm công đức, cầu nguyện rối rít: ‘Lạy trời, mong là đừng có chuyện gì bại lộ. Lạy trời, mong là đừng có chuyện gì bại lộ.’ Ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.

Chuyển tầm mắt, chỉ thấy Kikuno bỏ mặc Serika và Rin, lảo đảo tiến đến gần Sōta.

“Ồ, Sōta, ngươi có nghe rõ không? Chị đây à – Chị đây à –!”

“Haizz, say rồi là kiếm chuyện mà…”

“Thật là kém cỏi khi say!”

Tsukimugi và Misamori cũng từng chút một lùi dần ra xa.

“Chị đây à –!”

“Tôi, tôi nghe, tôi nghe…”

Không biết Kikuno muốn nói gì, Sōta vừa căng thẳng đề phòng vừa không ngừng cười khổ.

“Chỉ là muốn Sōta được hạnh phúc thôi mà! Uwaaahhh!”

“Trời đất ơi! Chị Kiku…!”

Cứ tưởng Kikuno sắp nổi cơn tam bành, không ngờ lại đột nhiên gào khóc nức nở, Sōta vì thế mà hoảng loạn.

Thêm vào đó, những người xung quanh cũng nhìn với ánh mắt nghi ngờ để tìm hiểu, tình huống mất mặt này càng khiến cậu thêm hoảng hốt.

“Say là khóc nhè à…”

“Thật là vô tư lự…” Kurumiko nhận xét.

“Chị, chị Kiku, chị bình tĩnh lại đi. Em rất hiểu tâm trạng của chị mà…”

“Không phải em muốn nói đâu, Sōta, tại sao tóc mái của em lại dài thế –!”

“Đừng có bận tâm đến tóc nữa… Hơn nữa, tóc là do chị cắt mà.”

Nhược điểm của việc nhờ chị gái cắt tóc là nếu muốn nhờ người khác cắt tóc, bạn sẽ bị cạo trọc đầu như một hình phạt.

“Uwaaahhh! Sōta dám cãi lời chị –!”

“Cái này đã vượt quá khả năng của chúng ta rồi đó nha…”

Vì lỡ mà lại gần sẽ gặp họa, Megumi và mọi người giữ khoảng cách mà thở dài.

Trong số đó, Ruri, sau khi phát hiện Sōta đang gặp nguy hiểm, đã sử dụng sức mạnh khoa học để đưa ra giải pháp tối ưu, đề nghị mọi người:

“Theo kế hoạch ban đầu, sau khi đi lễ chùa đầu năm, sẽ giải tán tại chỗ để mọi người tự về nhà. Nhưng vì Akane-san sẵn lòng giúp đỡ gọi xe, nên chúng ta sẽ ném Kikuno-san vào xe… À không, đưa lên xe, và nhờ Kikuno-san về thẳng nhà đi ạ.”

“Chị Ruri, tại sao chị lại dùng giọng điệu giải thích thế ạ?”

“Cái này thì có sao đâu nhỉ.” Naru đáp lại.

“Đúng đó nha, làm tốt lắm nha, Ruri!”

“Vừa nãy Ninja Hayashi-kun suýt nữa đã nói là ném vào xe đúng không…?”

Misamori nghe rất rõ, nhưng Ruri dường như muốn cắt ngang lời Misamori mà bổ sung:

“Có cần gọi xe đang chờ gần đây không ạ? (Y/N)”

“Chọn Y. Vậy thì, Sōta-kun và Rin-senpai sống gần đây xin hãy trông nom Kikuno-senpai.”

““Đúng là đá bóng đó!””

Sōta và Rin đồng thanh chịu đả kích.

“Vậy thì, hẹn gặp lại năm sau nha~”

“Hẹn gặp lại năm sau~”

Thấy những người khác vội vã đi về phía lối vào đền thờ, Rin nở nụ cười căng thẳng, giận dữ gầm lên:

“Hẹn gặp lại năm sau! Đủ rồi! Khốn kiếp! Này, Kiku, đừng có lung tung!”

“Ư ư –! Em xin lỗi Sōta – Chị đã gây phiền phức cho em, em xin lỗi –! (nức nở nức nở)”

“Này! Đừng có lấy áo kimono của tôi mà lau mặt!”

“Chị Kiku, đừng bận tâm đến em, chị nên xin lỗi Rin thì hơn đó…”

Sōta và Rin vất vả lôi kéo Kikuno, nhọc công lắm mới đến được lối vào đền thờ, rồi ném Kikuno vào xe… à không, đưa cô bé lên xe.