Kanojo ga Flag wo Oraretara

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

80 88

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

175 161

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

329 1472

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

378 5086

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

998 3848

Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

(Đang ra)

Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

Kazuma Yuunagi là học sinh năm hai tại một ngôi trường nào đó.Cậu đã sống một cuộc sống yên bình, vừa nghiêm túc vừa lông bông.

37 675

Tập 08: Từ trước đến giờ nhờ lá bùa này mà tôi đã thoát chết mấy lần trong những lần đi lễ đầu năm, nên để tôi cho bạn mượn nhé. - Chương 9: Cạm bẫy tại Cơ quan phòng Flag7.

Ngày 4 tháng 1.

Sau một đêm nghỉ tại nhà Misamori, Sōta và mọi người lên tàu điện, lắc lư trên đường đến nhà Megumi.

“Đến nhà Megumi-chan! Tuy đã gặp vài chị gái của cậu ấy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên được gặp bố mẹ Megumi-chan đó!” Akane hồi tưởng.

“Nhà Akane-chan và Misamori-chan rộng lớn thì không sao, nhưng nhà Megumi-chan liệu có đủ chỗ cho nhiều người thế này không?”

“À, ừm. Tớ sẽ nhờ các chị nhường phòng cho mọi người trải đệm ngủ, nên không sao đâu nha? Mà Sōta-kun thì phải ngủ chung phòng với tớ đó. Hi hi hi, lần trước Sōta-kun đến phòng tớ ngủ chung là hồi cậu ấy mới chuyển trường, lúc ký túc xá đang sửa chữa đó nha.”

“Đúng vậy… Nhớ thật.”

“Hồi đó, Sōta-kun ngủ mơ mơ màng màng, thế mà lại bò lên giường tớ, làm tớ khó xử lắm đó nha.”

“Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ thật đó, Hatate Sōta!”

“Đúng đó, Sōta! Cậu đó, tớ đã tin tưởng cậu đến thế mà!”

Một vài cô gái lớn tiếng chỉ trích, Sōta vội vàng thanh minh.

“Không, không phải! Rõ ràng là Megumi ngủ say quá, chui vào chăn của tôi mà!”

“Nói thế thì, hình như đúng là như vậy thật đó nha, hi hi hi.”

Megumi đáng yêu cười che giấu lỗi lầm một cách dễ thương.

“Anh Sōta bị oan rồi, đáng thương, đáng thương quá.”

“Tớ, tớ đương nhiên vẫn luôn tin tưởng cậu mà, Sōta!”

Serika xoa đầu Sōta, còn Rin thì cổ vũ cậu.

Tuy nhiên, chẳng ai đả động đến việc một nam sinh ngủ chung mà lại bị trách cứ cả.

Đứng bên cạnh nhìn các thành viên phòng Thám Hiểm ríu rít huyên thuyên trong sự phấn khích, Misamori chợt nhớ lại lời mẹ cô đã nói trước khi ra ngoài sáng nay.

“À phải rồi… Mẹ nói, Sōta-kun tỏa ra khí tức của cái chết. Nên mẹ muốn tôi giúp để ý. Mẹ bảo, một đứa trẻ như vậy nếu không cẩn thận sẽ ngay lập tức phải mạo hiểm bước qua cầu nguy hiểm.”

“!”

Dù Misamori mỉm cười khổ sở trước câu nói của người mẹ không màng thế sự kia: ‘Mẹ nói chuyện lạ thật đó, cái gì mà khí tức của cái chết’, nhưng Akane và Kikuno lại phản ứng dữ dội.

“Sōta-kun, bước qua cầu nguy hiểm là không tốt đâu! Xin hãy đi qua cầu không nguy hiểm!”

“Kiểu gì tôi cũng phải qua cầu thôi mà…”

“Akane, sao cậu lại muốn Sōta-kun qua cầu vậy hả?”

Còn Kikuno thì tranh thủ lúc này vội lục túi xách, lấy ra món bánh đã chuẩn bị trước.

“Đây! Đây là đồ ăn bổ dưỡng đó! Bánh scone nguyên cám do chị tự tay làm!”

“Thì ra là vậy! Quan tâm đến sức khỏe Sōta-kun, bổ sung thức ăn có lợi cho cơ thể, làm tốt lắm. Làm tốt lắm.”

“… Hội trưởng Hội học sinh nói thế nghĩa là vậy sao?” Nanami ngờ vực.

“Về ký túc xá rồi, lão thân cho Sōta-chan mượn cái gối tốt cho sức khỏe nhé.”

“A! Cả sản phẩm giữ ấm của tôi nữa! Xin mời dùng! Đôi tất len này là tuyệt phẩm tôi tìm thấy ở Nhật Bản đó nha. Tuyệt phẩm đó nha. Rồi cả miếng lót tất có tác dụng tắm đá, cùng dép đi trong nhà giữ ấm tiện lợi để mang nhiều tất nữa, xin hãy nhận lấy. Xin hãy nhận lấy.”

“Sao lại tập trung giữ ấm đôi chân dữ vậy!”

“Nhật Bản sẽ không bị lạnh tay chân sao? Không sao ư?”

“Vì phòng Thám Hiểm cũ lắm rồi mà. Gió lùa qua khe hở mạnh bất ngờ đó, đương nhiên sẽ bị lạnh chân thôi.”

*‘Bà bị lạnh chân là vì nguyên nhân khác thì phải…?’* Mọi người cùng nhìn chằm chằm vào bộ kimono không hiểu sao lại ngắn ngủn bất thường, Tsukimugi dùng tay khẽ giữ vạt áo.

“Sao thế? Sao lại nhìn chằm chằm vào cặp đùi gợi cảm của lão thân?”

“Không có gì…”

Thấy Tsukimugi khẽ đỏ mặt như một cô gái trẻ, mọi người vừa thấy có chút gì đó mới mẻ, vừa không biết phải phản ứng thế nào, đành ậm ừ cho qua.

“Tuy nhiên, như vậy thì coi như đã đảm bảo sức khỏe cho Sōta-kun rồi phải không? (Đúng/Sai)”

“Đúng vậy! Đúng vậy!”

Sōta mỉm cười khổ sở, hy vọng mọi chuyện đúng là như vậy, rồi dành cho họ ánh mắt dịu dàng.

Sự dịu dàng của cậu… trong mắt Akane sao mà buồn đến thế.

“Sōta-kun…”

“Hửm?”

Akane ngồi cạnh Sōta, buồn bã kéo vai áo khoác của cậu, còn Sōta thì lắng nghe lời thì thầm của cô.

“Sōta-kun… sẽ không chết phải không?”

“…………”

“Sōta-kun… xin đừng chết.”

“…………”

Tuyệt đối không để Sōta phải chết — Akane ôm ấp ý chí mạnh mẽ ấy, nắm chặt lấy áo khoác của Sōta.

“Tôi sẽ không chết mà… Hồi nghỉ hè ở lâu đài nước Nanami, tôi chẳng đã nói là tôi không còn ý nghĩ đó nữa sao?”

“Phải… Nhưng mà.”

“Không sao đâu mà.”

Sōta đã nói dối.

Không, nói đúng hơn, đó là câu ‘không sao đâu’ mà có thể sẽ trở thành lời nói dối.

Mặc dù vậy, Sōta… dù biết đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của mình, cậu vẫn mong Akane và mọi người có thể giữ được nụ cười, dù chỉ thêm một giây thôi cũng được.

Không biết có phải đã cảm nhận được tâm trạng này của Sōta không.

Akane cũng buồn bã gật đầu.

“… Vâng.”

Cô không thực sự nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

Khí tức tử vong vẫn luôn đeo bám cậu… Akane dần nhận ra, ấn tượng về cậu thiếu niên đáng thương mà cô cảm thấy khi lần đầu gặp Sōta, có lẽ chính là bắt nguồn từ khí tức tử vong này.

Chính vì vậy, Akane cũng mơ hồ hiểu rằng Sōta vẫn chưa thực sự được cứu rỗi, vì cái bóng bao trùm lấy cậu vẫn chưa tan biến.

Lá cờ tử vong vô hình của Sōta.

Akane lại có thể nhờ vào tấm lòng son sắt của một cô gái đang yêu mà nhận ra manh mối.

Chỉ là rất thích cậu ấy, thích cậu ấy, thích cậu ấy… Với suy nghĩ đó, trái tim Akane thậm chí còn muốn hiểu rõ cả phần ẩn giấu của cậu.

Và rồi…

“…………”

Còn một cô gái khác cũng nhìn thấu nỗi lo của Sōta.

Đó chính là Nanami.

Cô chỉ im lặng… nhìn Akane – người muốn giữ Sōta lại thế giới này, và đã thay đổi phương châm thành tích cực lạc quan trò chuyện với cậu… nhìn hai người họ.

*‘Đặc sản phòng Thám Hiểm – nhường nhịn hóa ngược bài… ư? Thật kỳ diệu. Không ngờ bản thân ta cũng không biết từ lúc nào… tự nhiên thấy rằng, chỉ cần Sōta có thể thực sự hạnh phúc, dù đối phương không phải là ta cũng không sao.’*

Chở theo những trái tim bấp bênh của các chàng trai cô gái —

Chuyến tàu sắp đến đích.

Nhà Touzoku.

Đó là một ngôi nhà với vẻ ngoài hiện đại, thời thượng, và mang phong cách kiến trúc sư.

Đúng lúc đó, một chiếc xe nhập khẩu đặc biệt sành điệu rú lên tiếng động cơ, tiến đến và dừng lại ở bãi đỗ xe cạnh nhà Touzoku. Từ trong xe bước ra một người phụ nữ với thân hình như người mẫu nước ngoài; cô đeo kính râm, mặc một bộ váy áo đỏ tươi rất đẹp, khoác thêm áo khoác lông trắng bên ngoài, lúc này đang nhìn nhóm học sinh ký túc xá phòng Thám Hiểm đang đứng chôn chân trước cổng.

“Ối chà, Megumi. Thật trùng hợp. Mẹ cũng vừa từ Paris về đó.”

“Mẹ!”

“Cái, cái người này là mẹ của Megumi-chan đó sao!” Akane kinh ngạc.

“Giống người mẫu quá…” Kurumiko cảm thán.

“Tràn đầy khí chất anh khí, hoàn toàn không liên quan đến vẻ dễ thương của Megumi-kun. Anh khí thật. Là *bàn nướng không duyên* mà. Bàn nướng đó.” (Chú thích: “Vô duyên” trong tiếng Nhật gần âm với “không khói”.)

“Lại biến thành kiểu nướng thịt rồi!”

Chỉ là một ý nghĩ chợt nảy ra thôi, dường như không có ý nghĩa đặc biệt nào.

“Nhắc đến nướng thịt, nghe nói trước đây chỉ có mấy anh tự tổ chức BBQ thôi, làm chị Naru dạo này cứ lầm bầm mãi.”

“Tớ, tớ không có để tâm đến thế đâu mà! Tớ không có để tâm đến thế đâu mà!”

“A! Hay là, sau khi kỳ nghỉ Tết Dương lịch kết thúc, chúng ta cùng tổ chức BBQ ở phía sau ký túc xá nhé?” Akane đề nghị.

“Không, thời tiết này lạnh quá… Hay là đợi đến mùa xuân vừa ngắm hoa vừa tổ chức BBQ thì tốt hơn nhỉ?”

“Nói hay lắm! Hoặc là đỡ hay lắm!”

Akane khen Nanami đã đón được một điều gì đó.

Mẹ của Megumi nhìn nhóm cô gái ríu rít qua lớp kính râm, có chút á khẩu khẽ nói:

“Tôi phải nói là con trai tôi vẫn dễ thương như vậy… Rồi, vẫn luôn quấn quýt với con gái như vậy…”

“Hô, hôm nay cũng có con trai mà! Anh ấy là bạn thân của con, Hatate Sōta-kun đó nha!”

“Chà, chào cô…”

Vì mẹ Megumi nhìn Sōta với ánh mắt vô cùng khó tin, Sōta co rúm lại gật đầu chào.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy bạn nam của con trai mình…”

“Hiếm đến thế sao…?”

“Nên nói là…”

Mẹ của Megumi nhìn lướt qua nhóm học sinh ký túc xá phòng Thám Hiểm một lượt.

“Tôi thấy cậu ấy không coi con là bạn nam đâu nhỉ??”

“Bị sốc nặng! Nha!”

“Dù sao thì, một cậu con trai mà lại đi với nhiều cô gái thế này, sao có thể đơn thuần vì tình bạn mà qua lại với con được… Con nói đúng không?”

“Đúng là một lời thức tỉnh giấc mộng mà…!”

Ý kiến thẳng thắn của mẹ Megumi khiến Naru rùng mình.

“Sō, Sōta-kun! Không phải vậy đúng không! Là đơn thuần vì tình bạn đúng không! Tớ và Sōta-kun là mối quan hệ vì mục đích tình bạn đúng không!”

*‘Mối quan hệ gì thế? Nghe cứ như vì mục đích thân thể ấy nhỉ…?’* Các cô gái và Sōta đang bị Megumi bám chặt hơi giữ khoảng cách.

“Xin đừng tạo khoảng cách!”

“Ồ! Sōta-kun bắt chước Akane. Hi hi hi, có thể thấy khoảng cách giữa Sōta-kun và Akane càng ngày càng gần rồi đó.”

Akane vừa nói vừa rút ngắn khoảng cách; các cô gái khác cũng bị Akane ảnh hưởng, hơi đứng lại gần.

Lúc này, từ trong xe bước xuống một người nữa — đó là một người đàn ông vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn như đá, ông ta không nói một lời nhìn mẹ của Megumi.

“…………”

“Ồ… Cũng phải, đứng nói chuyện ở đây cũng chẳng giải quyết được gì. Dù nhà hơi chật, xin mời mọi người vào trong.”

Các thành viên phòng Thám Hiểm gật đầu, theo sau mẹ của Megumi lần lượt vào nhà làm phiền, trong số đó Tsukimugi đã nói ra câu hỏi mà chắc hẳn tất cả mọi người đều đang thắc mắc.

“Megumi-chan. Cái sinh vật lai giữa vận động viên thể hình và gấu kia là gì thế?”

“…………”

“Megumi-chan?”

“… Đó là… bố của con đó.”

““““““““““““Thật hả!””””””””””””

Các học sinh ký túc xá phòng Thám Hiểm đồng thanh cất tiếng, mẹ của Megumi giật mình.

““““““““““““…………””””””””””””

Tất cả chìm vào im lặng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông vạm vỡ lai giữa vận động viên thể hình và gấu, trông như một ngọn núi thép.

Rồi, ánh mắt họ chuyển sang mẹ của Megumi, sau đó lại nhìn chằm chằm vào chính Megumi.

『Rốt cuộc thì từ đoạn ADN nào của hai cái đó mà lại sinh ra sinh vật này vậy…?』

Đúng vào khoảnh khắc ấy, Ký túc xá Mạo Hiểm đã đạt được sự đồng thuận (trừ Megumi).

“?”

Megumi đáng yêu nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, các thành viên Ký túc xá Mạo Hiểm đều nhìn cô với ánh mắt kiểu: 『Người này đúng là siêu thật!』

“Ồ! Tới rồi! Lần đầu gặp mặt sau Giáng Sinh nha~”

Cô con gái thứ ba nhà Tōzoku Yama – Myōshi vừa ôm chặt lấy Megumi vừa vẫy tay chào các thành viên Ký túc xá Mạo Hiểm. Ngoài tay thì cô còn vẫy cả chân nữa. Có vẻ Myōshi rất thích vẫy mọi thứ.

Vì lời nói của Myōshi đã chạm vào "vùng cấm", chị cả Eimi và chị hai Eri lập tức lộ ra vẻ mặt khó chịu.

“Thật là, Giáng Sinh năm ấy tất cả là tại mấy đứa mà bọn chị mới khổ sở đến thế!”

“Bản kiểm điểm ba mươi bản, ba mươi bản đấy nhé! Đến cả cô giáo lớn tuổi còn nói: 『Ồ, hội ba chị em nhà Tōzoku Yama hả? Nhớ ghê. Lâu rồi không thấy mấy đứa viết bản kiểm điểm thể hiện sự tự biện hộ và đùn đẩy trách nhiệm một cách triệt để mà không chút hối cải nào cả, có chút muốn ôn lại. Mấy đứa cứ viết thêm đi, viết thêm nữa nhé.』 Cứ tưởng cuối cùng cũng viết xong rồi, ai dè lại cứ liên tục thêm vào! Quá đáng thật!”

“Kêu ca với tụi em thì có ích gì chứ… Hơn nữa, các chị à, đó là tự các chị làm tự các chị chịu thôi…”

Người chị cả gầm lên, Megumi cười khổ đáp lại.

“Mấy đứa từ hồi còn đi học đã chẳng thay đổi chút nào nhỉ…”

Tsukimugi hơi ngây người, còn ba chị em nhà Tōzoku Yama, những người chưa gặp Tsukimugi trong vụ lộn xộn Giáng Sinh, liền nhoài người tới gần.

“Là bà ư?!”

“Bà ơi, nhớ bà quá?!”

“Ơ… Bà ơi, nếu bà ở cùng Megumi và mọi người, thì có nghĩa là bà vẫn đang là học sinh cấp ba sao?!”

“Là học sinh năm nhất chăm học đó.”

“““Lưu ban quá nhiều năm rồi!”””

Nghe cuộc đối thoại của các con gái, mẹ của Megumi không hiểu sao lại tạo dáng người mẫu, không chút che giấu mà nói:

“Bà ấy còn là bạn học của tôi hồi tôi đi học đấy!”

“““Giáo dục phi nghĩa vụ thật là kỳ diệu!”””

Nếu không đạt đủ tín chỉ, thì sẽ không thể lên lớp…

“Rõ ràng thành tích của bà rất tốt, sao lại không thể lên lớp vậy?”

“Tuổi này rồi, thân thể hay gặp trục trặc lắm…”

Thấy Tsukimugi đấm đấm vào eo, ba chị em nhà Tōzoku Yama áy náy dời mắt đi.

“À… Chắc là thiếu ngày điểm danh…”

“Phải nói là, đó là yếu tố mà tương lai sẽ chẳng bao giờ cải thiện được đâu…”

“Tình hình chỉ có tệ hơn thôi…”

Trong không khí dần biến thành một buổi họp mặt bạn bè nhỏ của gia đình Tōzoku Yama, các học sinh nội trú Ký túc xá Mạo Hiểm đã trải qua một đêm ấm áp, và sáng hôm sau thì đến nhà Rin.

Mùng 5 tháng 1.

Nhà Eiyūzaki Rin, phòng khách.

“Haha, ký túc xá toàn các cô nương đáng yêu như vậy, xem ra chẳng cần lo lắng gì nữa rồi nhỉ, mẹ của các con?”

“Đúng vậy, ban đầu nghe nói ký túc xá là nam nữ hỗn hợp, em còn lo không biết sẽ thế nào, giờ thì có thể yên tâm rồi đó, ba của các con, oh hahaha.”

“Đương nhiên rồi, thưa cha! Thưa mẹ!”

Trước mặt cha mẹ Rin trông vô cùng nghiêm khắc, Rin cố gắng nặn ra nụ cười căng cứng hết mức để đáp lời, tiếng cười của cô khe khẽ run rẩy.

Khoảng một tiếng trước.

“Chuyện là thế này… Cha mẹ tôi là những người vô cùng nghiêm khắc.”

Sau khi xuống tàu và trên đường đến nhà Eiyūzaki, mọi người thấy bước chân Rin nặng nề lạ thường, hỏi ra thì Rin liền nặng nề mở lời. Rin trở thành một người phụ nữ nặng nề đủ đường, đặc trưng của Hakua bị cướp mất rồi.

“Không nghe lời sẽ bị nhổ móng tay đúng không. Đúng không.”

“Nghiêm khắc quá vậy! Dù thế nào cũng không đến mức đó chứ!”

“May quá. May mà không có cha mẹ quá nghiêm khắc.” Akane thầm mừng.

“Hơi nghiêm khắc thôi mà.” Kurumiko đáp lại.

“…………”

Rin nhận ra hình tượng cha mẹ mình đang mất đi vẻ uy nghiêm một cách chóng mặt, ban đầu còn phiền não không biết có phải do cách diễn đạt của mình không ổn, nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh lại.

“Không, thôi vậy. Tóm lại, họ là những bậc cha mẹ hơi nghiêm khắc. Tuyệt đối không cho phép tôi thân cận với con trai. Càng không thể nói đến việc ở cùng ký túc xá với con trai, chuyện này nếu bị họ biết được…”

“Sẽ, sẽ thế nào?” Akane hỏi.

“Sẽ bị nhổ móng tay đúng không. Đúng không.”

“Sao cứ thích nhổ móng tay vậy!”

“?”

Dường như ngay cả Hakua cũng không biết lý do.

“Sao có thể nhổ móng tay của Sōta-kun được, không được đâu! Dù thế nào cũng phải ngăn lại!”

“Ơ! Là nhổ móng tay của tôi sao! Không phải của Rin à?!”

Sōta, người ban đầu còn đứng ngoài cuộc, đột nhiên bị cuốn vào trung tâm vấn đề nên bị sốc.

“Em cũng có thể bị nhổ móng tay, anh cũng có thể bị nhổ móng tay đó, Sōta…”

“Ơ——…”

Không biết từ lúc nào, việc bị nhổ móng tay dần trở thành lộ trình đã định.

“Nếu, nếu cả hai chúng ta cùng bị phạt thì không sao cả… Anh sẽ không nghĩ vậy đâu nhỉ, Sōta? Anh đúng là thảnh thơi quá. Mọi chuyện không đơn giản thế đâu nhé?”

Rin dường như nghĩ rằng nếu cả hai cùng bị phạt với Sōta thì không sao cả, chỉ dựa vào từ khóa “cả hai” mà cô đã dễ dàng dựng cờ hoàn thành công lược tình yêu, không chỉ má ửng hồng mà giọng điệu cũng trở nên e thẹn; thấy Rin dễ dàng sa ngã đến thế, Sōta thấy chóng mặt.

“Tóm lại chuyện là như vậy, thành thật mà nói, tôi không tán thành cứ thế đưa Sōta đến nhà tôi…”

“Rin à… Chuyện này cậu phải nói sớm chứ…”

Tất cả mọi người đều khoanh tay “Ưm~” mà suy nghĩ.

Thế nhưng, khi gặp khó khăn thì quả nhiên gừng càng già càng cay. Tsukimugi bỗng lóe lên một ý tưởng.

“Vấn đề là ở con trai đúng không? Nếu đã vậy, giả gái là được chứ gì?”

“Đây là tư duy sáng tạo sánh ngang với Copernicus!”

“Copernicus gì mà méo mó thế…”

Sōta hơi tự mặc kệ, dùng từ ngữ có chút thô lỗ mà nói.

“Sō-chan, cứ để chị lo! Ghé qua nhà chị một chuyến, chị sẽ trang điểm cho em thành đại mỹ nhân!”

“Kiku-nee, sao chị lại tràn đầy nhiệt huyết thế…?”

“Tiểu nữ Akane bất hiếu cũng xin được giúp sức! Hừm hừm!”

“Đến cả Akane cũng thế sao?!”

Akane tạo dáng tràn đầy sức sống, khoa tay múa chân một điệu bộ nào đó, rõ ràng không giống người đang trang điểm. Hi vọng cô ấy có thể sớm trở nên giống người.

“Sōta-kun! Em sẽ không để Sōta-kun một mình chịu nhục đâu! Em cũng sẽ nhẫn nhịn giả gái đó! Chết cũng phải chết cùng nhau!”

“Sẽ chết sao…”

Thật chẳng muốn chết chút nào… Sōta thổ lộ tiếng lòng tha thiết.

Trước khi đến nhà Rin, họ ghé qua nhà Kikuno gần đó để trang điểm cho Sōta.

Kikuno, Akane, cùng với chuyên gia Serika ba người liên thủ trang điểm, tỉ mỉ tạo ra một phong cách đáng yêu, cuốn hút; đợi Sōta trang điểm xong bước ra từ phòng khách, những học sinh nội trú Ký túc xá Mạo Hiểm khác đang đợi trong phòng khách đều ngước nhìn anh.

“Ôi chao! Hatate Sōta, trông chẳng hợp chút nào! Chẳng hợp chút nào!”

“Vì anh trai có vẻ ngoài khá thanh tú, ban đầu em còn dự cảm có thể sẽ rất hợp nữ trang, kết quả lại xấu đến kinh khủng…”

“Tuy nhiên, trên đời cũng đâu phải không có những cô gái như vậy.”

“…………”

Thấy Sōta mặt đỏ bừng, mắt ngấn lệ, khóe miệng và thân thể không ngừng run rẩy, anh không nói một lời mà chịu đựng những ý kiến vô tình không chút giữ kẽ của các cô gái, cuối cùng thốt ra một câu.

“…Muốn chết.”

Sōta thổ lộ tiếng lòng tha thiết.

“A! A! Sōta-kun, xin đừng chết!”

“Nếu Sōta-san muốn chết, tôi cũng sẽ tuẫn tử. Tuẫn tử.”

Nặng nề quá… Để xua đi bầu không khí nặng nề này, Misamori cố gắng cất giọng vui vẻ nhất có thể:

“Bạn Tōzoku Yama đúng là…! Trang điểm xong quả nhiên khác hẳn nhỉ!”

“Tôi có trang điểm đâu…”

“Thật sao?!”

Megumi ban đầu không nghĩ nhiều mà đi cùng Sōta, nhưng khi các cô gái trang điểm đơn giản hàng ngày cho Megumi thì họ cảm thấy: 『Không trang điểm trông đáng yêu hơn…』 Kết quả là không những tẩy trang mà quần áo cũng giữ nguyên phong cách thường ngày.

Vì không thể cứ ở nhà Kikuno mãi được, cuối cùng mọi người kéo lê Megumi, người đang đi cạnh Sōta với ánh mắt mất đi vẻ rạng rỡ, đến nhà Rin.

Cứ như vậy, vài chục phút sau.

Trong căn phòng chiếu tatami rộng lớn của tòa kiến trúc thuần Nhật đặc biệt tráng lệ nhà Eiyūzaki, các học sinh nội trú Ký túc xá Mạo Hiểm vừa chịu đựng áp lực bí ẩn từ cha mẹ Rin, vừa tiến hành cuộc đối thoại đầy đau khổ.

“…Nói mới nhớ, từ nãy đến giờ tôi vẫn bận tâm một chuyện.”

“Dạ, dạ là chuyện gì vậy ạ, thưa cha?”

Cảm thấy người cha thu lại nụ cười hòa nhã từ nãy giờ, ánh mắt nghiêm khắc đổ dồn về phía sau Rin, trên trán cô ấy nổi lên đầy mồ hôi lạnh.

Bởi vì ở đó…

“Cô nương đằng kia hình như dáng người đặc biệt tốt thì phải.”

Chính là Hatate Sōta (giả gái).

“Dạ, dạ dạ dạ, dạ vậy ư! Thưa cha?”

“Chẳng lẽ…!”

“Chẳng chẳng chẳng chẳng lẽ gì chứ, thưa cha! Không được nghĩ bậy bạ đâu nhé!”

“Cô nương đằng kia…”

Từ miệng Rin gần như bật ra một thứ gì đó. Chân tướng của thứ gì đó, chủ yếu là linh hồn.

“Có phải đang luyện loại võ thuật nào đó không?”

Rin ngã một cú đẹp mắt.

“…Cô làm gì vậy?”

“Không, không có gì ạ… Cha ơi, cô ấy… cô ấy tập Nhu đạo… Đúng vậy! Cô ấy đang tập Nhu đạo!”

“Ồ? Quả nhiên là vậy. Vừa nhìn là tôi đã thấy cô ấy không phải người thường rồi.”

Cha Rin “wahaha” cười lớn; như thể để hưởng ứng cha Rin, các học sinh nội trú Ký túc xá Mạo Hiểm cũng “wahaha” cười mà bỏ qua, cố gắng chuyển chủ đề.

“…………”

Lúc này, Megumi không biết có ý định gì, phát ra tiếng “Ya——! Hô——!” và thực hiện động tác vật ngã trong Nhu đạo.

“Ồ, cô nương đằng kia đang múa mèo sao? Đáng yêu quá. Ước gì Rin nhà ta cũng đáng yêu được như cô nương đó… Mà thôi, dù ở đây có nhiều giai nhân đến mấy, cô nương vẫn là đáng yêu nhất. Tôi thậm chí còn mong con gái nhà mình cũng học tập cô nương.”

“À… Ha.”

Cha Rin nheo mắt đầy vẻ háo sắc, bị vợ véo vào mông, lập tức kêu “Ôi đau!” và vặn vẹo thân mình; đôi mắt Megumi hoàn toàn mất đi vẻ rạng rỡ, từ phổi truyền ra tiếng cười trống rỗng.

“Mà nói đi cũng phải nói lại, theo những gì lão thân nghe được, hai vị phụ huynh có vẻ khá nghiêm khắc nhỉ…”

“Đúng vậy… Chúng tôi nghiêm cấm Rin tiếp xúc với con trai.”

Mẹ của Rin không hề vòng vo, qua thái độ của bà có thể thấy rõ ràng tính cách có phần ưa sạch sẽ.

"Nếu cho con bé vào trường nữ sinh thì chẳng khác nào bông hoa trong nhà kính. Phải vừa học chung với con trai, vừa phải xua đuổi, đánh bại, quét sạch chúng đi, như vậy mới có thể nuôi dưỡng được một Yamato Nadeshiko vừa mạnh mẽ vừa xinh đẹp, xứng danh gia đình Eiyūzaki."

"Bị xua đuổi ư…?"

"Bị quét sạch luôn đó…"

Hai chàng trai đang trà trộn giữa đám nữ sinh không khỏi bàng hoàng.

"Chuyện là vậy đó, tuy biết Rin nhà ta chắc chắn không sao, nhưng vẫn xin mọi người… nhất định! Nhất định! Nhất định! Phải giúp mắt trông chừng, đừng để bất kỳ con sâu bọ xấu xa nào bén mảng đến gần Rin."

"Vì là chuyện quan trọng nên phải nhắc đến ba lần à…" Nhìn mẹ Rin mỗi lần nhấn mạnh là Akane và những người khác lại giật nảy mình, Kurumiko đứng ngoài khẽ rên rỉ trong lòng đầy trăn trở.

"Không sao đâu ạ, Sōta-kun là một con bọ rất ngoan… ưm ưm!"

Akane suýt chút nữa lỡ lời, lập tức bị tất cả thành viên ký túc xá Mạo Hiểm Thích bịt miệng. Cha mẹ Rin thấy hành động kỳ quái này thì lông mày khẽ nhếch lên.

"Sōta-kun…?"

"À, không phải đâu ạ, 'Sōta-kun' là một con vật nuôi trong ký túc xá, giống như bọ cánh cứng ấy ạ, nó là loài hút nhựa cây ạ!"

Serika nhanh trí vung tay vung chân như thể đang bò để nói dối.

"Hừm, đúng là một lũ tiểu thư thú vị."

"Tiện thể hỏi một câu, nếu con bọ đó là giống đực thì sao…?"

"Thì cứ thế mà xịt thuốc diệt côn trùng."

Nghe mẹ Rin dứt khoát tuyên bố, Sōta và Megumi đồng loạt lộ ra vẻ mặt mếu máo.

Các thành viên ký túc xá Mạo Hiểm Thích trốn vào phòng Rin, thở phào nhẹ nhõm.

Trong đó, Sōta và Megumi thậm chí còn mệt đến mức đổ gục xuống đệm.

"Mệt… Mệt rã rời rồi… Tinh thần tôi mệt mỏi quá…"

"Hai cậu vất vả rồi." Kurumiko an ủi hai người.

Cùng lúc đó, Akane, Kikuno, Misamori, Rin, Hakua đang định xích lại gần Sōta để mượn đùi làm gối thì giật mình nhận ra điều gì đó không ổn, liền vội vàng nhường nhau. Naru và Serika chậm hơn một nhịp, tuy muốn tham gia nhưng đến nước này lại không nói nên lời, miệng cứ há ra ngậm vào phát ra tiếng "á ồ á ồ". Trạng thái này trông rất giống hải cẩu. Hoặc có lẽ là hải tượng.

"Xem ra mọi người thấy vẻ nam tính của chúng ta nên đều toát mồ hôi hột, sợ không biết lúc nào sẽ bị lộ tẩy đó, Sōta-kun!"

"Ừm… đúng vậy…"

Có cảm giác Megumi hoàn toàn không có bất kỳ yếu tố nào có thể bị lộ tẩy, thật khó mà phán đoán được Megumi nói như vậy là thật lòng hay chỉ là đang cố tỏ ra mạnh mẽ.

Và, kết quả của màn nhường nhịn điên cuồng, các cô gái ký túc xá Mạo Hiểm Thích nghĩ ra cách là mọi người ngồi vòng tròn, khép chặt đùi lại, để Sōta gối đầu lên. Các cô gái tuy khá hài lòng với cách này, nhưng Sōta – người trong cuộc – lại lộ ra vẻ mặt khó tả.

"Nói thật… xương đầu gối cứ chĩa vào sau gáy, thi thoảng lại chọc chọc vào đau lắm…"

Bị Sōta nói vậy, dường như đã khơi gợi ý định nghịch ngợm của mọi người. Chỉ thấy Akane và Misamori cố ý lắc lư đùi, càng dùng sức miết vào sau gáy Sōta, bắt đầu những màn trêu ghẹo thân mật.

"Khoan đã, Akane, Hội trưởng Misamori…"

"Hì hì hì~ Xoa xoa đi~" Akane bắt đầu đùa giỡn.

Đúng lúc này…

"Các con ăn trưa chưa? Để ta chuẩn bị chút gì đó nhé…"

Cánh cửa kéo khẽ gõ rồi mở ra, mẹ Rin chú ý thấy Sōta đang bị buộc phải gối đầu lên một vòng đùi. Nhận ra điều này, Akane và những người khác nhanh chóng thu chân lại, khiến sau gáy Sōta "bụp!" một tiếng đập vào chiếu tatami.

"~~~~~~~~~~~~~~~~!"

Lần này có vẻ đập trúng chỗ hiểm, chỉ thấy Sōta ôm lấy chỗ bị đập lăn lộn trên sàn.

"…………"

Mẹ Rin nhìn Sōta với ánh mắt kỳ lạ.

"Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?"

"Ta mới phải hỏi có chuyện gì chứ… Ký túc xá của các con đúng là thích thân mật quá nhỉ."

"Là bách hợp đó. Là bách hợp đó."

"Không phải!"

Vì Hakua rất tự nhiên và tỉnh bơ nói vậy, Rin đã phản ứng như khi gọi món há cảo mà lại được mang ra xíu mại.

"Mẹ của Rin-san dường như đang bày tỏ ý lo lắng chúng ta chưa ăn trưa. Bữa trưa đã ăn rồi, có muốn ăn lại không? (Y/N)"

"Không cần ạ!"

"Sẽ sưng…"

Akane định nói "sẽ béo" nhưng lại đổi sang từ khác, chắc vì đó là vấn đề liên quan đến sự tự tôn của phái nữ.

"Nghe nói trẻ con thời nay là thế hệ số, hóa ra còn yêu cầu trả lời bằng Y hoặc N trong đối thoại nữa nhỉ…"

"Không, trường hợp của Ruri-neechan là…"

"Là bách hợp đó. Là bách hợp đó."

"Không phải!"

"Tại sao cứ nghĩ dùng bách hợp là có thể che giấu mọi thứ vậy chứ…?"

Naru còn chưa kịp bịa ra lời giải thích hợp lý để đánh lạc hướng, thì Hakua đã nhanh tay tung ra làn khói màu sặc sỡ, hoàn toàn không còn chỗ nào để che giấu. Tuy nhiên, điều đó dường như lại khiến mẹ Rin cảm nhận được sự khác biệt thế hệ, kết quả là mẹ Rin ngoan ngoãn rút lui trong sự khó xử.

Bỏ qua Sōta ngày càng ủ rũ, cũng có người lại càng lúc càng hưng phấn.

Đó chính là Hakua.

"Hoan hô! Nhà kiểu Nhật! Là nhà kiểu Nhật đó! Nhà kiểu Nhật đó! *Kamoi! Không với tới kamoi! Không tới được! Nanami-oneechan, p-phải làm sao mới với tới được! Với tới được!" (Chú thích: Khung trên của cửa kéo.)

"Ngươi không thể bớt nóng nảy chút sao, Hakua…"

Thấy Hakua nhảy nhót quanh khung kamoi, Nanami vừa buồn cười vừa khuyên ngăn.

"À phải rồi, đây là lần đầu tiên Hakua được vào tham quan một ngôi nhà kiểu Nhật thực sự nhỉ?"

"Nói vậy thì… nhà Mahōzawa Akane, Seiteikōji Misamori-senpai, và Tōzoku Yama Megumi đều là kiến trúc kiểu Tây nhỉ."

Từ gần khung kamoi di chuyển đến giữa phòng và tiếp tục nhảy nhót, Hakua vui vẻ nở nụ cười rạng rỡ nhìn Rin.

"Trên trần nhà có ninja đúng không! Đúng không!"

"Ơ… không… không có đâu…"

"Ninja Nhật Bản! Ninja Nhật Bản! *Ôi trời ơi—!" (Chú thích: Lấy từ tiếng kêu thảm thiết thường dùng trong tiểu thuyết 'Ninja Slayer'.)

Hakua tin chắc trên trần nhà có ninja nên ra sức kêu gọi, vì nhảy quá lâu nên dần không đứng vững.

"Hú! Cuộn tranh! Đó chính là cuộn tranh Nhật Bản ở hốc tường tokonoma đúng không! Đúng không!"

"Đúng vậy… nhưng tokonoma và cuộn tranh vốn dĩ là đồ của Nhật Bản mà."

"Vậy thì có nghĩa là… phía sau cuộn tranh đó có cửa bí mật đúng không! Đúng không!"

Hakua nhanh chóng chạy tới vén cuộn tranh lên, nhưng không thấy thứ gì tương tự, vì vậy có chút thất vọng.

"Hú! Nhưng mà, ở đâu đó có tường xoay hoặc hố sập đúng không! Đúng không!"

Tin rằng tất cả những ngôi nhà cổ của Nhật Bản đều là nhà cơ quan, Hakua ném ánh mắt lấp lánh, còn những người Nhật Bản thì lộ ra vẻ mặt vô cùng khó xử.

Rồi, nhóm người Nhật Bản này tụ tập ở góc phòng nhìn nhau, giọng điệu nghiêm túc bàn bạc.

"L-làm sao bây giờ…? Nhà tớ trông có vẻ giống nhà ninja, nhưng lại là nhà bình thường mà…?"

"Nhưng mà nhưng mà! Hakua trông vui vẻ như thế… Nếu phá vỡ giấc mơ của em ấy thì tội nghiệp lắm!" Akane nói.

"Đúng đó! Tớ muốn tìm cách giúp em ấy thực hiện ước mơ!"

"À phải rồi! Cứ nhờ người của Hội Nghiên Cứu Đất Đai đến thi công ngay lập tức…"

"Lại nữa rồi, chỉ thị khó nhằn của tiểu muội Misamori."

"Thi công bây giờ thì làm sao kịp chứ! Không phải tớ nói đâu, thi công bây giờ rõ ràng là không tự nhiên chút nào!"

"Ở đây có cái cơ quan nào mà người nước ngoài sẽ tin không nhỉ?" Kurumiko hỏi.

Kết quả cuộc họp của ký túc xá Mạo Hiểm Thích, Rin khẽ vỗ tay.

"Thử cái đó đi…"

"Cái đó?"

Mọi người đều nghiêng đầu thắc mắc.

Rin rời đi một lát rồi quay lại, vẫy tay gọi Hakua, dẫn em ấy đến một căn phòng ở góc.

Các thành viên ký túc xá Mạo Hiểm Thích nối gót theo sau.

"Đi đâu vậy?"

Bị Megumi hỏi, Sōta nhún vai.

Căn phòng vốn dĩ là một *nando* (phòng chứa đồ) giờ gần như chỉ để chứa những chiếc lọ và đồ trang trí cũ kỹ, "Hú oa oa!" Hakua lao tới.

…Nhưng, Hakua suýt nữa thì vấp ngã rơi vào một cái lỗ ở gần giữa phòng, may mắn được Rin kéo mạnh lên.

"Á oa! Là hố sập sao! Phải không!"

"Ừm, là bẫy để đánh lui kẻ xâm nhập."

"Võ sĩ đạo! Là cái của võ sĩ đạo đúng không! Đúng không!"

Hakua ghé đầu nhìn chăm chú cái lỗ ở chính giữa phòng mà vừa nãy suýt chút nữa rơi xuống, hưng phấn tột độ.

"…Đó không phải là không gian chứa đồ dưới sàn sao?"

"Suỵt! Đã là tự cô bé tin thì đừng có vạch trần chứ!"

Hakua hoàn toàn phớt lờ Serika và Naru đang nói thì thầm, vẫn sung sướng "Ô ồ!" vì cái không gian chứa đồ dưới sàn bình thường.

"Giáo tre! Giáo tre cần phải có ở đáy hố sập của Nhật Bản đâu rồi! Đâu rồi?"

"Ồ… giáo tre… à? Vì cái đó rất nguy hiểm nên đã được rút ra rồi."

"Ồ! Lòng tốt của người Nhật Bản được đền đáp! Là võ sĩ đạo đúng không! Đúng không!"

"Ừm. Đại khái là vậy."

Rin dù có chút áy náy nhưng vẫn cố gắng trả lời, cả nhóm nhận ra ý nghĩ của Rin, trong lòng thầm gửi lời cổ vũ (yell). Nếu gửi "eel" thì rất có thể là cá chình. Nướng với nước sốt thì ngon lắm đó.

Sau đó, Hakua cũng thoải mái trải nghiệm văn hóa Nhật Bản, lúc thì muốn chui vào dưới hiên, lúc thì vô cớ nghịch *sōzu* (thiết bị tre dùng nước để gõ đá tạo âm thanh) trong vườn Nhật khiến gia đình ồn ào, mọi người bị cô bé xoay như chong chóng.

Trong khoảng thời gian này, mỗi khi gặp cha mẹ Rin, Sōta lại suýt lộ thân phận con trai, còn Megumi thì hoàn toàn không có dấu hiệu lộ giới tính, cả hai mệt mỏi rũ rượi quay về phòng Rin.

Vì cùng hành động nên Akane và những người khác đương nhiên cũng cùng về, họ đang khích lệ hoặc nuông chiều Sōta thì lần này, sau khi gõ cửa và chờ một lát, mẹ Rin thận trọng kéo cửa kéo rồi xuất hiện.

"Rin, nước nóng đã sẵn sàng rồi, con cùng bạn bè đi tắm đi."

"Vâng… Mọi người nghe này, phòng tắm nhà tớ tuy không bằng ký túc xá hay nhà Akane, nhưng lớn hơn nhà bình thường đó. Tớ nghĩ… có thể tắm mấy người một lúc đó."

"Chúng ta hãy thử thách giới hạn, xem có thể nhét được bao nhiêu người nhé! Hứ!"

"Tại sao lại có tinh thần thử thách như vậy chứ!"

Rin kịch liệt mắng Akane.

"Ứ ứ… Không hiểu vì sao, lại bị mắng một trận tơi bời…"

"Bổn cung đại khái biết nguyên do là gì mà…"

Mẹ Rin tuy là một người mẹ nghiêm khắc, nhưng nhìn đám thành viên ký túc xá Mạo Hiểm Thích đang vui vẻ đùa nghịch, bà cũng không khỏi hồi tưởng lại thời thiếu nữ của mình.

Thuở còn là nữ sinh, cô ấy cũng từng ở nội trú, nổi danh là Trưởng ban Kỷ luật Thép. Vì tính tình vô cùng cứng rắn, người ta còn gọi cô là Kem đậu đỏ. Rốt cuộc thì, người ta gọi cô ấy là gì cơ chứ? (Thật ra, món kem đậu đỏ của hãng Imuraya ở Nhật Bản nổi tiếng là cứng đến mức khác thường.)

Chẳng hiểu sao câu chuyện lại xoay sang món kem đậu đỏ. Tuy có chút bối rối, nhưng mọi người vẫn cố quay lại chủ đề chính. Mẹ của Rin chợt nhớ lại những kỷ niệm thời ở ký túc xá, như cùng các bạn khóa dưới tắm rửa, kỳ lưng cho nhau, rồi sau khi tắm xong lại ngồi ăn kem đậu đỏ. Cuối cùng thì không phải vẫn nói về kem đậu đỏ sao!

“Nghe có vẻ thú vị thật. Hay là mình cũng tắm cùng mọi người luôn nhỉ?”

“Mẹ cũng muốn tắm cùng ư? Lạ thật đó nha.”

“Khụ… Dù sao con gái cũng hiếm khi về nhà mà. Nếu không phiền, cô bé nhu đạo gia đằng kia có muốn tắm cùng không? Dù giờ mẹ chuyên cung cung đạo, nhưng hồi trẻ cũng luyện qua đủ thứ võ thuật đấy.”

“Ị——————————!” Bị đích danh, Sōta sợ đến nỗi cảm giác như sắp bị bứt hết móng tay. Rin, từ vị trí che chắn cho Sōta, gượng cười một cách căng thẳng.

“Mẹ… mẹ ơi, cậu ấy… cực kỳ nhút nhát, là bệnh nhân không dám tắm chung với người khác ạ!”

“Đúng, đúng thế! Là bệnh nhân cứ nhắm mắt khi tắm là lại thấy có ai đó đằng sau lưng ạ!”

“Nói đúng ra thì đó là người không dám tắm một mình mà?”

“Chị Naru đáng yêu vô đối luôn…”

“Không, không phải đâu ạ! Đó đâu phải là nói em!”

Thấy hình tượng mỹ nhân băng giá của Naru trước đây không còn nữa, Sōta bất giác rơi lệ.

Lúc này, họ vẫn chưa nhận ra.

Sōta sẽ nghiễm nhiên được sắp xếp vào phòng nữ sinh để ngủ chung, và rồi trải qua một đêm không ngủ.

Tiện thể nói thêm, Megumi chẳng hề căng thẳng chút nào dù ở phòng nữ, vẫn ngủ say như bình thường.