Imperfect Girl

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

286 1261

Tôi chuyển sinh thành một tên mob tà giáo trong con game eroge toàn một lũ cuồng dại liều chết

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành một tên mob tà giáo trong con game eroge toàn một lũ cuồng dại liều chết

へぶん99

Tuy nhiên, hình như phe tôi chỉ toàn một lũ điên, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để giành chiến thắng.

22 48

Nữ chính loli lại là kẻ liếm tôi điên cuồng nhất!

(Tạm ngưng)

Nữ chính loli lại là kẻ liếm tôi điên cuồng nhất!

东海神宫龙中杰 (Đông Hải Thần Cung Long Trung Kiệt)

Một câu chuyện đầy nghịch lý, hài hước và ngọt ngào, nơi thế giới xoay ngược, chính tà lẫn lộn,và tình cảm khởi nguồn từ những điều… chẳng ai ngờ tới.

30 105

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

43 373

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

(Đang ra)

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

Hamubane

Từng chút một, mối quan hệ của họ dần thay đổi.

52 7067

Oneshot - 4

Tôi không hề thích từ "sang chấn tâm lý". Mỗi lần nghe thấy nó, tôi lại có cảm giác người nói đang tự tô vẽ bản thân. Có lẽ đó là điều tất yếu khi chiều sâu và bi kịch của một từ bị lạm dụng đến mức chôn vùi hoàn toàn ý nghĩa ban đầu.

Đến bây giờ, mỗi khi thấy từ này xuất hiện trong phim ảnh, tôi—và tôi tin là cả mọi người nữa—lại nghĩ: "Lại từ đó. Chắc là xu hướng thời thượng." Tôi tự hỏi liệu "sang chấn tâm lý" có còn là thứ tồn tại thực sự trong thế giới này hay không.

Mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân của nó, và tôi tin rằng vẫn tồn tại một nguyên nhân đủ lớn để tạo nên một sang chấn tâm lý thực thụ. Đồng thời, có thể bạn sẽ gọi tôi là người cực đoan, nhưng tôi nghĩ thật khó để nói lựa chọn nào là tồi tệ nhất: có một nỗi lo không rõ nguyên nhân, một cảm giác mơ hồ khó chịu, hay một vấn đề với nguyên nhân rõ ràng. Đối mặt với một vấn đề có nguyên nhân rõ ràng là một sự nhẹ nhõm, ngay cả khi nó đến từ một sự kiện hay một con người trong quá khứ.

Nếu đã vậy, tôi sẽ dùng từ "sang chấn", một thuật ngữ y tế đã bị biến thành thứ ngôn ngữ rẻ mạt. Có lẽ việc sử dụng nó có phần tự chuốc lấy thất bại, nhưng việc nhắc đến nó đã là một sự thất bại rồi, nên tôi sẽ tiếp tục dùng nó và mặc kệ cái giá trị của việc tự chuốc lấy thất bại, kể cả khi nó có một chút ý nghĩa đi chăng nữa.

Tôi tiếp tục viết phần lớn là nhờ những sang chấn của mình. Cuộc sống gần đây của tôi khá suôn sẻ, một phần vì tôi hiếm khi bước ra khỏi vùng an toàn. Trải nghiệm của tôi nhìn chung khá bình lặng và bình thường, miễn là bạn coi việc viết lách giống như một quá trình tìm kiếm việc làm. Tuy nhiên, có một sự cố trong đời tôi mà tôi có thể coi là đặc biệt, không hề có diễn tập hay dàn dựng.

Sự kiện đó đã tạo nên nền móng cho cách kể chuyện trong những cuốn tiểu thuyết của tôi.

…Tuy nhiên, tôi vẫn thấy mình cần có một lời nói đầu cho câu chuyện này. Không phải vì tôi tự phụ—thật ra, giờ khi đã bắt đầu, tôi chỉ muốn nó kết thúc nhanh nhất có thể. Không phải là tôi không muốn viết một tuyệt tác 1000 trang vào một ngày nào đó (điều này còn chân thực hơn cả việc tôi phá vỡ sự im lặng của mình), nhưng bạn sẽ không tìm thấy điều đó trong cuốn sách này. Đơn giản vì tôi không giỏi kể những câu chuyện dài.

Tôi cũng không phải là người hoạt ngôn, đặc biệt là với chính bản thân mình.

Trong mọi trường hợp, tôi chỉ muốn dùng lời nói đầu khi cảm thấy thật sự cần thiết, giống như việc phải đeo tất trước khi đi giày. Tôi có thể là một kẻ lập dị, nhưng tôi không phải là một ảo thuật gia có thể đi tất sau khi đã mang giày.

Như đã nói, sự kiện này xảy ra trong quá khứ, và có thể nhiều người sẽ không thấy thú vị. Nó rất đau thương, và sẽ đưa ra câu trả lời cho câu hỏi tại sao tôi lại làm nhà văn suốt mười năm qua. Tuy nhiên, câu chuyện này không nên được coi là một cuốn sách hướng dẫn cách trở thành nhà văn.

Tôi không muốn bất cứ ai hiểu lầm, nhất là vì những hành động mang tính cá nhân của tôi. Mục đích của cuốn sách này sẽ thất bại nếu ai đó kết luận rằng: “À, vậy nếu chuyện đó xảy đến với mình, mình sẽ có thể trở thành một nhà văn.” Hiện tại, trải nghiệm của tôi đòi hỏi một vài người tham gia tích cực và không thể cố ý bắt chước. Nhưng thế giới và con người thì rộng lớn, nên về mặt kỹ thuật, việc tái tạo lại trải nghiệm của tôi không phải là bất khả thi. Dù vậy, tôi vẫn thấy mình cần phải nói điều này: “Đừng thử ở nhà.”

Ngoài ra, tôi thấy mình là người duy nhất có thể biến trải nghiệm đó thành một loại phân bón giúp nuôi lớn sự nghiệp viết tiểu thuyết của tôi.

Để kéo dài lời nói đầu, tôi muốn đính chính đây không phải một câu chuyện giả tưởng, không giống những tác phẩm trước đây của tôi. Đây không phải một sự kiện hư cấu với mục đích mang ý nghĩa sâu xa hơn thực tại, mà là một sự kiện có thật đã xảy ra. Điều đó khiến cuốn sách này khác biệt so với những cuốn mà tôi từng xuất bản. Ý định của tôi là tránh nói quá và miêu tả không cần thiết, điều đó có nghĩa là câu chuyện này sẽ thiếu đi giá trị giải trí và sẽ không có một cấu trúc mở đầu, phát triển, cao trào, và kết thúc xuất sắc—vốn là trái tim của tiểu thuyết hư cấu. Những gì tôi nhớ về sự kiện đó chỉ là những mảnh ký ức khó hiểu, sắp xếp không đồng đều.

Tác giả của sự kiện này rất thiếu chín chắn, điều đó tôi không phủ nhận. Nhưng vì tôi chỉ kể lại những gì từng xảy ra, sẽ thật sai lầm nếu chỉ trích nó là lố bịch và cẩu thả.

Tôi sẽ chỉ viết lại chính xác những gì đã diễn ra.

Tuy nhiên, dù đơn thuần chỉ là kể lại, tôi vẫn cần tinh chỉnh đôi chút trên tư cách là một công dân của xã hội Nhật Bản hiện đại. Đó là phải tính đến các yếu tố như nhân quyền, thông tin cá nhân và sự riêng tư.

Kể từ giờ trở đi, tôi sẽ hạn chế dùng tên thật và các địa điểm có thật nhiều nhất có thể, và nếu phải dùng, tôi sẽ sử dụng tên giả. Như thế tức là tôi phải che giấu những gì mình nói ra để tránh làm lộ thông tin của ai đó, khiến cho câu chuyện có thể trở nên khó hiểu.

Tôi thì hy vọng bạn hiểu được. Bạn phải biết đây là một điều xảy ra trong thế giới của người lớn. Khi đã 30 tuổi, dù bạn có vụng về đến đâu, thì bạn vẫn cần phải biết suy nghĩ trong những tình huống thế này. Tôi thì có thể hành xử một cách kỳ quái, nhưng nếu mọi chuyện chuyển biến xấu thì tôi sẽ không thể ra vẻ vô tội được.

Để kết thúc lời nói đầu này, tôi sẽ giải thích tại sao mình lại nói ra sang chấn của bản thân. Không thì độc giả sẽ chẳng biết mục đích của câu chuyện này là gì. Một cuốn tiểu thuyết khó mà hay được nếu như bạn lúc nào cũng bận tâm về động cơ của tác giả suốt từ đầu đến cuối.

Tôi chưa bao giờ có ý định nói về sự kiện này, ban đầu là vậy. Tôi đã sẵn sàng giữ bí mật về nó cho đến lúc xanh cỏ. Sau cùng thì, làm gì có ai lại đi bô bô cái sang chấn của bản thân cho công chúng biết chứ? Cái tôi sắp nói với bạn có thể sẽ chẳng có ý nghĩa gì, nhưng thật lòng mà nói, tôi chưa bao giờ muốn ai biết về chuyện này. Hay nói cách khác là tôi không bao giờ muốn nhớ về nó. Đó là một ký ức khủng khiếp mà tôi muốn quên đi.

Tôi đã nghĩ mình sẽ đem nó xuống mồ. Không có chuyện, dĩ nhiên rồi, tôi có thể đem bí mật đó xuống mồ được, nhưng tôi đã sẵn sàng để đem nó sang kiếp sau cùng tôi.

Còn về lý do tôi muốn nói về nó, thì câu trả lời rất đơn giản thôi. Đó là vì biên tập viên của tôi, người đã chăm sóc cho tôi suốt một khoảng thời gian dài, đang chuẩn bị rời công ty để đi lấy chồng. Tôi đã được chăm sóc bởi một người rất tuyệt vời, đó là một cách nói khác cho việc tôi đã gây ra rất nhiều rắc rối, và tôi không thể báo đáp nổi sự chăm sóc đó, nghĩa là tôi chưa bao giờ nộp bản thảo đúng hạn hết. Ít nhất là tôi muốn trả ơn chị ấy dưới hình thức của một bản thảo cuối cùng và độc đáo nhất từ trước tới nay, và có lẽ, theo một cách kỳ quái nào đó, mang tình người nhất từ trước đến nay.

Tôi muốn thêm chút màu sắc vào tác phẩm cuối cùng của chị ấy trên cương vị một biên tập viên, và tôi rất vui lòng chấp nhận một chút xấu hổ vì mục đích đó.

Chỉ có mỗi lý do đó thôi.

Ngoài ra, về việc tôi nói rằng mình muốn đem câu chuyện này xuống mồ, thì đó chỉ là cảm giác của tôi thôi, chỉ là những ý định, và tôi không nghĩ mình thực sự làm được điều đó.

Tôi thấy rằng đến một ngày nào đó thì tôi cũng sẽ phải kể câu chuyện này, dù bằng cách nào đi chăng nữa.

Bạn có thể gọi đây là một cơ hội rất tiện lợi. Một cơ hội hoàn hảo đế một mũi tên trúng hai đích, khi tôi vừa có thể lấy cớ là để đền ơn đáp nghĩa, vừa nói ra điều mình đã giữ kín bấy lâu. Tôi vừa thỏa mãn được bổn phận lẫn khát vọng, và bạn có thể gọi sự tinh ranh mà tôi có là một nước đi cực kỳ tinh vi. Thú thực thì, người tôi đang nổi hết cả da gà vì những xúc cảm mà việc đó đem lại đây.

Nhưng nói thế là đủ rồi. Tôi hy vọng các độc giả sẽ không quá để ý đến tiểu tiết, mà hãy chỉ lắng nghe, hoặc đọc. Và để cho chắc chắn, tôi sẽ nhắc lại một lần nữa.

Đây không phải một câu chuyện.

Đây là một sự kiện có thật. Một sự cố thương tâm.